Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trèo cao

          Giang thành.

          Tại phòng khách nguy nga tráng lệ.

          Ánh sáng từ chiếc đèn thủy tinh phản chiếu trên nền đá cẩm thạch khiến người ta chói mắt.

          Một bà lão đầu tóc bạc trắng đang ngồi ngay ngắn trên sofa, bà ăn mặc giản dị có phần lạc quẻ so với những gì bày ra trước mắt, nói nhỏ: "Mẹ của con mất rồi, Họa Họa bây giờ lại mang bệnh nặng, dù sao Họa Họa cũng là con gái của các con."

          Ngồi đối diện với bà lão là một phu nhân cao quý ăn mặc sang trọng.

         Khoác chiếc áo Chanel phiên bản giới hạn, chân váy màu đen tôn lên đường cong của cơ        thể, chân đi đôi giày da bản giới hạn của Chanel.

          Từ trên xuống dưới đều toát ra vẻ tao nhã, cao quý, khó có thể nhìn ra, bà ấy đã là mẹ của một đứa con 18 tuổi.

         Bà lão đang cân nhắc từ ngữ, tiếp tục nói: "Châu Lôi, mẹ của con trước khi qua đời đã hy vọng 2 đứa có thể đưa Họa Họa trở về, bệnh tình của con bé ngày càng nguy kịch, cũng không thể trơ mắt nhìn con bé ở quê đợi chết được."

          Nghe xong, sắc mặt Châu Lôi vẫn ôn hòa như trước, nhưng lời nói lại sắc bén như dao: "Đưa nó về, vậy còn Bảo Nghi thì sao? Thím ba, thím đừng quên, con chỉ có Bảo Nghi là con gái ruột, mẹ con cũng chỉ có con bé là cháu gái ruột thôi."
Vị phu nhân cao quý đó lại đặc biệt nhấn mạnh vào chữ "ruột".

          Muốn để bà nuôi một đứa con hoang sao?

         Đừng có mơ!

          Bà lão thở dài, có lẽ sớm đã đoán được kết quả này rồi, "Họa Họa tuy không cùng máu mủ với hai đứa, nhưng là do hai đứa cùng nhau đưa con bé từ cô nhi viện về, thì hai đứa chính là bố mẹ của con bé."

         "Mấy năm nay Họa Họa ở quê đã chịu nhiều khổ cực, mẹ con trước khi chết đã dặn dò thím chuyển lời cho mấy đứa sau này phải đối xử tốt với Họa Họa, Bảo Nghi có cái gì, con bé cũng phải có."

         "Nó có tư cách gì mà muốn có mọi thứ giống như Bảo Nghi?" Châu Lôi không thể tin được đứng phắt dậy, gần như hét lên, bà đã xây dựng hình ảnh phu nhân cao quý suốt bao nhiêu năm, rất lâu rồi không làm ra hành động thất lễ như vậy, bà cố gắng áp chế giọng nói của mình: "Năm đó con đã nói đem con bé về lại cô nhi viện rồi, là mẹ của con cứ muốn đóng vai người tốt thôi."

          "Bà ấy muốn làm người tốt con không có ý kiến." Châu Lôi tức giận nói: "Bây giờ lại muốn vứt rác vào nhà con, bà ấy nghĩ nhà con là cái thùng rác chắc?"

         Nghe xong những lời này, bà lão liền đứng lên: "Nếu không phải Họa Họa mệnh tốt, các người sẽ có Bảo Nghi sao? Nếu như không phải nhờ Họa Họa hiến gan của mình, Bảo Nghi sớm đã chết rồi, các người bây giờ chính là vong ân bội nghĩa."

          Việc hiến gan phải trở lại chuyện của 18 năm về trước.

         18 năm trước, Châu Lôi và chồng là Tống Đại Long sau khi kết hôn nhưng mãi mà chưa có thai, sau khi đến bệnh viện kiểm tra thì kết quả là cả hai đều bình thường.

         Cơ thể rõ ràng khỏe mạnh, nhưng mãi không có thai, thế là hai người qua lời giới thiệu của người quen, biết đến một thầy tướng số vô cùng nổi tiếng, sau khi nghe lời khuyên của đại sư, hai vợ chồng bà liền đi đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa bé.

        Theo như lời của đại sư nói, số mệnh đã định Tống Đại Long và Chu Lôi không có con cái, nếu muốn thay đổi số mệnh, bắt buộc phải nuôi dưỡng một đứa trẻ số mệnh có anh chị em thì mới có thể thay đổi số mệnh.

         Nhưng lại sợ nuôi dưỡng một đứa trẻ đã lớn, có ký ức, suy nghĩ rồi sẽ khó dạy bảo, vì thế hai vợ chồng liền chọn nhận nuôi đứa bé mới được sinh ra 10 ngày trước là Tống Họa.

         Nói ra cũng thật trùng hợp, sau khi nhận nuôi Tống Họa được nửa tháng, Châu Lôi đã phát hiện bản thân mang thai.

        9 tháng rưỡi sau, đứa con cùng huyết mạch của Châu Lôi và Tống Đại Long đã chào đời.

        Hai vợ chồng vô cùng hạnh phúc, đặt tên cho đứa bé là Tống Bảo Nghi.

       Yêu thương như châu báu, coi như vật may mắn.

        Trong mắt hai người, Tống Bảo Nghi chính là bảo bối trong tay, là phượng hoàng bay trên 9 tầng mây.

         Nhưng đến khi Tống Bảo Nghi được 7 tuổi, thì được chuẩn đoán là bị suy gan, chỉ còn sống được mấy tháng.

       Cú sốc này như tiếng sấm ngang tai.

       Bước ngoặt cuộc đời của Tống Họa đã bắt đầu từ lúc đó.

        Từ đó về sau, Châu Lôi cứ nhìn thấy Tống Họa khỏe mạnh hoạt bát thì vô cùng khó chịu, dựa vào cái gì đứa con gái ruột của bà còn nhỏ như vậy dã phải chịu đựng bệnh tật dày vò, còn đứa con hoang từ cô nhi viện kia lại có được cuộc sống của thiên kim đại tiểu thư ăn sung mặc sướng chứ.

        Châu Lôi đem tất cả mọi thứ đổ hết lên đầu Tống Họa, cho rằng Tống Họa đã lấy đi hết tất cả những thứ đáng nhẽ phải thuộc về Bảo Nghi.

        Căn bệnh này đáng ra nên để Tống Họa chịu đựng.

         Tống Họa tuy còn nhỏ, nhưng cũng cảm nhận được tình cảm bố mẹ dành cho mình đã thay đổi, một đứa bé như cô, mà phải giấu đi sự ngây thơ, giấu đi nụ cười.

         Cho dù là như vậy, Châu Lôi vẫn không thuận mắt cô.

          Lúc Tống Họa không cười, bà lại nói là gương mặt cô như người chết rồi, là đồ sao chổi.

          Lúc Tống Họa cười để làm hài lòng bà, Châu Lôi lại nói Tống Họa đang cười trên nỗi đau của người khác, em gái sắp chết mà cô vẫn có thể cười được, không có chút lương tâm nào.

         Trong những năm tháng khổ sở đó, Tống Họa dù chỉ hít thở cũng thành sai trái.

           Một đứa trẻ mới 7 tuổi nào biết bản thân đã làm sai điều gì? Cô cố gắng khiến bản thân trở lên thật ưu tú, cố gắng để bố mẹ thích mình hơn, nhưng đáng tiếc, cô nhận được không phải là sự yêu thương của bố mẹ, mà là sự khinh bỉ, chửi bới và đánh đập.

           Cũng vào lúc này, Tống Họa được xét nghiệm có gan tương thích với Tống Bảo Nghi, tỉ lệ cấy ghép thành công là 90%.

           Một tháng sau, Tống Họa và Tống Bảo Nghi cùng được đẩy vào phòng phẫu thuật.

           Tống Họa vốn cho rằng sau khi hiến gan xong, gia đình sẽ sống hạnh phúc bên nhau.

           Ai mà ngờ, chưa đợi đến lúc Tống Họa bình phục, Tống Đại Long và Châu Lôi đã cho rằng Tống Họa là đồ sao chổi xui xẻo, phải đưa trở lại cô nhi viện.

            Nhưng lại sợ nếu đưa về cô nhi viện sẽ bị mọi người dị nghị, thế nên Tống Đại Long liền cố ý để nhà mẹ kế Ngụy Thúy Hoa biết chuyện này, Ngụy Thúy Hoa tín Phật nhiều năm, nhất định sẽ phản đối bọn họ.

            Đúng như dự đoán, Ngụy Thúy Hoa tín Phật nhiều năm sau khi hay tin, liền đem Tống Họa về nuôi nấng.

             Tống Họa do hiến gan nên sức khỏe mấy năm nay giảm sút, từ bé đến lớn bệnh triền miên, cơ thể yếu ớt, Ngụy Thúy Hoa đã làm rất nhiều cách nhưng cũng không khiến bệnh tình của Tống Họa tốt lên.

            Nghe thím ba nói mình vong ân bội nghĩa, Châu Lôi thẹn quá hóa giận: "Vong ân bội nghĩa? Ngô đại sư đã nói rồi, bởi vì cái thứ sao chổi kia mà Bảo Nghi của nhà chúng ta mới bé như vậy đã mắc bệnh nặng. Mấy năm nay, sức khỏe của Bảo Nghi vẫn không khá hơn, đều do đồ sao chổi kia làm hại. Chúng tôi có trách nó không? Chẳng phải lần nào mẹ tôi mang nó đến, tôi đều phục vụ cơm nước đầy đủ sao? Nó bây giờ đừng có mơ tưởng hão huyền sẽ nhận được sự đối đãi như Bảo Nghi. Nó dựa vào cái gì chứ? Hơn nữa, nếu năm đó không phải chúng tôi nhận nó từ cô nhi viện về, nó không chừng đã chết từ lâu rồi. Người vong ân bội nghĩa là nó mới đúng."

               Ngụy Thúy Hoa không thương yêu cháu ruột, đến lúc chết vẫn nghĩ đến người ngoài, chả trách mà chết sớm.

              Đúng là báo ứng.

             Thím ba bị một màn đổi trắng thay đen này làm cho tức đến đau tim: "Họa Họa con bé không phải là sao chổi, con bé là cứu tinh của nhà chúng ta, nhờ con bé mới có Bảo Nghi, cũng nhớ nó mới cứu được mạng của Bảo Nghi."

            Bởi vì số mệnh của Tống Họa có anh chị em, vì thế Tống Đại Long và Châu Lôi mới có Tống Bảo Nghi.

            Cũng bởi vì gan của Tống Họa phù hợp với Tống Bảo Nghi nên phẫu thuật mới thành công, vì vậy Tống bảo Nghi mới có thể biến nguy thành an.

Vậy mà giờ đây, Châu Lôi không những không biết cảm ơn, ngược lại đem tất cả đổ lên đầu Tống Họa.

Nói đến đây, giọng của thím ba rưng rưng: "Cô có biết là Họa Họa con bé sắp chết rồi không, thím cầu xin con hãy cứu nó, đây là tâm nguyện duy nhất của mẹ con."

Châu Lôi vẫn không chút lay động: "Loại sao chổi đó mau chết sớm thì đầu thai sớm, tránh sống mà làm hại người khác."

Thím ba ngẩng đầu lên nhìn Châu Lôi, những năm gần đây, khi còn sống Ngụy Thúy Hoa vẫn thường đưa Tống Họa về nhà ở một thời gian ngắn, chính là muốn để cho Tống Họa thân thiết gần gũi hơn với Châu Lôi, tuy nhiên lần nào Châu Lôi cũng không thèm đếm xỉa đến Tống Họa, nhưng bà cho rằng, hai người vẫn sẽ có tình mẫu tử, chỉ không ngờ Châu Lôi lại máu lạnh vô tình như thế.

Sau đó Thím ba rời đi.
Tống Bảo Nghi từ trên lầu đi xuống, liếc mắt nhìn ra cửa: "Mẹ, ai vừa đến vậy?"

"Còn ai vào đây nữa?" trong mắt Châu Lôi chứa đựng sự khinh thường.

"Có người từ quê lên ạ?" Tống Bảo Nghi ngập ngừng hỏi.
Châu Lôi gật gật đầu.

Quả nhiên là như vậy.

Tống Bảo Nghi nheo nheo mắt: "Bà ấy đến làm gì vậy?"

Trong lòng Châu Lôi vẫn còn tức tối: "Bà già ấy cũng quá hồ đồ , trước khi chết còn muốn chúng ta mang đồ sao chổi đó về nuôi, đúng là xui xẻo."

Tống Bảo Nghi nheo mắt nói: "Mẹ, vậy mẹ có đồng ý đưa chị ấy về không?"

Châu Lôi nói: "Đương nhiên là không!"

Tống Bảo Nghi nắm lấy tay của Châu Lôi, nhẹ nhàng nói: "Thực ra mẹ nên đồng ý điều đó." "Bảo Nghi à!" Châu Lôi quay đầu nhìn Tống Bảo Nghi: "Mẹ biết, con là một đứa trẻ lương thiện, nhưng con phải biết rằng, người tốt thường dễ bị lừa, đứa con hoang kia có tư cách gì mà đòi sống chung với con dưới một mái nhà chứ? Hai đứa không phải người của cùng một thế giới, nó ngay cả việc bưng trà rót nước cho con cũng không xứng."

Tống Bảo Nghi ôm lấy cánh tay của Châu Lôi, bắt đầu làm nũng: "Mẹ, mẹ mang chị ấy về đi, bây giờ bà mất rồi, chị có một mình rất đáng thương."

"Không được." Thái độ của Châu Lôi vô cùng kiên quyết: "Bảo Nghi, chuyện gì mẹ cũng có thể đồng ý với con, nhưng riêng chuyện này thì không được. Còn nữa, nó không phải chị của con."

Một đứa con hoang, đồ sao chổi, có tư cách gì để làm chị của Bảo Nghi?

"Chị ấy là chị của con..." Nói đến đây, Tống Bảo Nghi dừng lại một lát "Hơn nữa, chị ấy còn có hôn ước với nhà họ Úc, nếu như chị ấy không trở về, vậy chúng ta phải giải thích với nhà họ Úc như thế nào?"

Nghe xong, Châu Lôi đảo mắt kinh ngạc "Ý của con là muốn để cái thứ sao chổi đó thay con gả vào nhà họ Úc?"

Tống Bảo Nghi gật đầu "Không phải là thay, mẹ à, mẹ quên rồi sao? Năm đó người có hôn ước với Úc Đình Chi vốn là trưởng nữ của nhà chúng ta mà."

Tống Họa lớn hơn cô hơn 10 tháng, chẳng lẽ không phải trưởng nữ của nhà họ Tống sao?

Châu Lôi lập tức hiểu ra ý nghĩa trong lời nói của Tống Bảo Nghi: "Bảo Nghi con nói đúng, hôn ước với nhà họ Úc hoàn toàn không có liên quan tới con."

Ở nhà học Úc, Úc Đình Chi đứng thứ ba, tuổi trẻ tài cao.

Năm 10 tuổi đã có thể ngâm thơ, vẽ tranh, đến năm 11 tuổi, một bức tranh có thể bán với giá cao ngất ngưởng, gần 100 vạn tệ.

Bằng không, Tống gia sẽ không hao tâm tổn sức để có thể kết thông gia với nhà học Úc.

Nhưng đáng tiếc, tất cả đều khép lại vào năm Úc Đình Chi 13 tuổi.

Năm 13 tuổi, một vụ tai nạn xảy ra, không chỉ khiến hai chân Úc Đình Chi bị tàn phế, mà còn ảnh hưởng đến não bộ, khiến anh mất hết tài hoa, Úc Đình Chi từ một đại thiên tài biến thành đại phế vật.

Lúc thi lên cấp 3, Úc Đình Chi chỉ thì được 8 điểm, đến cả một ngôi trường cấp 3 bình thường cũng không không vào nổi, khiến mọi người coi như trò cười.

Con cái nhà họ Úc ai cũng đều tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng, cho nên Úc lão gia sao có thể để trơ mắt nhìn đứa cháu bé nhỏ được yêu quý nâng niu của mình không được đi học cơ chứ?

Vì thế, Úc lão gia đã bỏ ra số tiền lớn để anh vào được trường cấp ba tốt nhất trong thành phố, thế nhưng kẻ bất tài vô dụng vẫn chỉ là kẻ bất tài vô dụng, cho dù có vào được trường cấp 3 tốt nhất, thì Úc Đình Chi cho dù có mặc long bào cũng không ra dáng thái tử, trong lớp thành tích đứng thứ nhất từ dưới lên, thậm chí bài toán cho học sinh tiểu học cũng không biết làm, khiến đứa cháu ở nhà cũng cười nhạo, coi thường anh.

Sau đó, Úc lão gia cũng không ép anh học hành nữa, mà đưa anh đến công ty của gia đình để làm việc.

Không ngờ đến chính là, Úc Đình Chi không những đọc không hiểu báo cáo tài chính, mà còn suýt bị người khác lừa, sau cùng bị các cổ đông đuổi ra khỏi công ty.

Vô cùng thảm hại!

Úc Đình Chi bây giờ không những mất đi tài năng, đến cả việc đi lại cũng phải nhờ vào xe lăn, người như vậy, một người ưu tú như Tống Bảo Nghi đương nhiên sẽ không để ý đến.

Tống Bảo Nghi tuy mới học lớp 12, nhưng đã có thành tích ở các lĩnh vực khác nhau, lấy được rất nhiều giải thưởng, tương lai của cô vô cùng sáng lạn, tuyệt đối không dừng lại ở chỗ Úc Đình Chi.

Cô là một người con gái tài sắc vẹn toàn ở Giang thành, không tiện ra mặt hủy hôn, suy đi nghĩ lại, mới nghĩ ra kế sách này.

Điều quan trọng nhất là, Tống Họa chính là trưởng nữ Tống gia, nếu bên ngoài có xảy ra dị nghị, thì hôn ước này vốn là của Tống Họa, nên sẽ không ảnh hưởng đến danh tiếng của cô.

Hơn nữa, một đứa con gái nhà quê cũng không phải là mối de dọa đối với cô. Vả lại, có đứa con gái quê mùa đó làm nền, sẽ càng khiến cô như một con thiên nga trắng cao quý.

Châu Lôi cau mày: "Ngộ nhỡ thứ sao chổi đó quay lại rồi khắc hại con thì sao?"

Tống Bảo Nghi là huyết mạch của bà, ngàn vạn lần không thể để Tống Bảo Nghi xảy ra chuyện được.

"Không sao đâu mẹ, Ngô đại sư không phải đã nói rồi sao, chỉ cần con sống được đến năm 18 tuổi, thì không có ai có thể khắc chết con được." Tống Bảo Nghi nói.

Châu Lôi rất tin tưởng Ngô đại sư, nếu không phải năm đó nhờ có Ngô đại sư, thì bây giờ sẽ không có Tống Bảo Nghi: "Vậy đợi buổi tối bố con về, mẹ sẽ bàn bạc lại với ông ấy."
Buổi tối, Tống Đại Long trở về nhà, Châu Lôi liền kể lại chuyện này cho ông.

Nghe xong, Tống Đại Long cưới lớn: "Quả nhiên là hộ phụ sinh hổ tử."

Úc Đình Chi tuy là một kẻ tàn tật ai ai cũng biết, nhưng năm đó ai ai cũng biết hai nhà Tống Úc đã có hôn ước, nếu bây giờ mà hủy hôn, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng nhà họ Tống.

Phải nói rằng, cách này của Tống Bảo Nghi vô cùng tuyệt với!

Danh gia vọng tộc, rất xem trọng những thứ này.  

"Chẳng may người ở quê đó không đồng ý thì phải làm thế nào?" Châu Lôi có chút lo lắng.

Mẹ kế của Tống Đại Long tuy đã chết rồi, nhưng vẫn còn mấy người họ hàng nghèo khó, mà người nghèo thì rất nhiều chuyện.

"Có thể gả vào nhà họ Úc chính là phúc đức ba đời của thứ sao chổi đó rồi." Giọng Tống Đại Long có phần tức giận "Bọn họ không có tư cách từ chối."

Dù sao bọn họ cũng chẳng phải họ hàng thân thích gì, lấy tư cách gì mà khoa tay múa chân ở nhà họ Tống chúng ta.

"Nói đúng lắm." Châu Lôi gật gật đầu.

Úc Đình Chi cho dù vô dụng đến đâu cũng là con cháu thế gia, cuộc hôn sự này, Tống Họa quả thật là được trèo cao rồi.

Bên trong ngôi nhà lát gạch cũ kỹ.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, một bà lão bưng một bát thuốc đến đầu giường, nói với cô gái nằm trên giường: "Họa Họa, uống hết bát thuốc này sẽ khỏe lại thôi."

Tống Họa mở mắt nhìn bà lão trước mặt, ngẩn người một lúc, sau đó trong đầu như có vật gì đó sắp nổ tung.  

Cô chết rồi mà.

Cô lại sống rồi.

Cô gái này cũng tên là Tống Họa, năm nay 18 tuổi, cuộc đời long đong lận đận, từ nhỏ đã là cô nhi, khát vọng có một gia đình, nhưng năm lần bảy lượt bị người nhà vứt bỏ.

Nghĩ về điều này, Tống Họa khẽ thở dài.

Cô gái ngốc, dựa vào bản thân không phải tốt hơn sao?

Đừng mang khát vọng của mình gửi gắm vào người khác.

Nhìn thấy cô thở dài, bà lão liền hỏi han: "Họa Họa vẫn thấy khó chịu sao?"

"Bà" giọng cô hơi khàn, nói không thành tiếng, đưa hai tay đón lấy cái bát trong tay bà, uống một ngụm "Con đỡ nhiều rồi, bà không cần lo lắng quá."

Bà ba nói tiếp: "Mẹ của con hôm qua có gọi điện đến, nó muốn tìm bác sĩ cho con, nói đợi con tỉnh lại sẽ đến đón con về nhà."

Nói ra cũng thật kỳ lạ, Châu Lôi trước kia vẫn luôn ghét bỏ Tống Họa, nhưng mới qua 2 ngày, Châu Lôi dường như biến thành một con người hoàn toàn khác.

Về nhà?

Trong ký ức của nguyên chủ, cô vẫn luôn hy vọng bố mẹ sẽ đón cô về nhà.

Sau khi nghe bà ba nói, trong lòng Tống Họa dâng lên niềm vui khó tả, đây chính là tâm nguyện cuối đời của nguyên chủ.

Lúc nguyên chủ bệnh tình nguy kịch, luôn nằm mơ thấy cảnh gia đình đoàn tụ.

Bà ba thấy sắc mặt của Tống Họa có vẻ không tệ lắm, bèn nói: "Để bà đi gọi lại cho mẹ của con."

"Dạ" Tống Họa nhẹ nhàng gật đầu, nhìn theo bóng lưng của bà ba, ánh mắt cô trầm xuống.

Cô có dự cảm, lần về nhà này không hề đơn giản.

Môi trường ở thôn Tú Thủy khá tốt, phong cảnh đẹp, bốn bề là biển, đúng là tiêu chuẩn của một làng chài.

Cuộc sống nơi đây rất mộc mạc, vì có được sự bảo vệ, nên vẫn không làm hỏa táng, mà mấy năm nay, vẫn giữ cách chôn cất truyền thống.

Phong cảnh trên núi cũng rất đẹp, tối hôm qua còn có mưa nhẹ, nên lúc này sương trắng cuộn tròn trên núi, tựa như chốn bồng lai tiên cảnh.

Lúc này có hai bóng người đang đi lên núi.

Một người đàn ông hơi thấp quay đầu nhìn người đàn ông vóc dáng cao lớn bên cạnh: "Anh ba, chúng ta đến đây làm gì vậy?"

"Chơi" người đàn ông đang nói chuyện mắc một chiếc quần thể thao với áo phông màu đen, kính râm đen che gần hết khuôn mặt, chỉ nhìn thấy cái cằm tinh tế, toàn thân tỏa ra sự lãnh đạm lạnh lùng, pha chút ngông cuồng phóng túng.

Đây chính là kẻ tàn phế nổi tiếng trong mắt người dân đất Giang thành.

Úc Đình Chi.

Người đứng bên cạnh Úc Đình Chi là đại công tử Vương Đăng Phong của tập đoàn Vương Thị.

Vương Đăng Phong quay đầu nhìn Úc Đình Chi, nheo mắt nhìn "Anh ba, đừng đùa chứ? Nơi núi rừng hoang vu như này làm gì có gì để mà chơi?"

Úc Đình Chi nhếch môi cười, cũng không giải thích thêm, gạt những bụi cây gai góc dưới chân sang một bên, tiếp tục đi về phía trước.

"Đúng rồi, nghe nói quê vị hôn thê của anh là ở thôn Tú Thủy." Vương Đăng Phong hỏi tiếp: "Chúng ta có cần ghé qua xem chút không? Nghe nói cô ấy còn có một người chị gái lớn lên ở nông thôn."

"Cậu nói là..." Úc Đình Chi suy nghĩ một lúc "Tống Kim Phượng?"

"Cái gì mà Tống Kim Phượng, người ta tên là Bảo Nghi."

"Ồ" vẻ mặt Úc Đình Chi lạnh nhạt.

"Anh ba, tại sao ngay cả tên vị hôn thê của mình mà cũng không nhớ?"

Nghe cái tên này, Úc Đình Chi nhếch đôi môi mỏng cười lạnh lùng, ý vị sâu xa.

Ngay lập tức, anh hỏi vặn lại "Vậy thì sao?"

Âm thanh hạ thấp, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Vậy thì sao?

Trên thế gian tại sao lại có kiểu người như Úc Đình Chi, có phúc mà lại không biết hưởng cơ chứ.

Vương Đăng Phong đúng là cạn lời: "Anh ba, cả cái đất Giang thành này, ai ai cũng ngưỡng mộ anh có một vị hôn thê tài giỏi, anh thì hay rồi, cứ làm bộ dửng dưng như không vậy." Ngay cả tên người ta cũng không nhớ.

Chẳng may chuyện này truyền ra ngoài, những người yêu thích Tống Bảo Nghi ở cái đất Giang thành này, chỉ cần mỗi người nhổ một bãi nước bọt thôi là đủ dìm chết Úc Đình Chi rồi.

Tống Bảo Nghi không những là người con gái đa tài nổi tiếng ở Giang thành mà còn dung mạo như tiên, tuy đã có hôn ước nhưng người theo đuổi cô nhiều không tả xiết.

Nếu mang ra so sánh, Úc Đình Chi chính là một tên phế vật.

Chân tàn tật, tính khí thì không tốt, không có học vấn, điều quan trọng là một chút khả năng kinh doanh cũng không có.

Úc Đình Chi làm như không nghe thấy những gì Vương Đăng Phong nói, đảo mắt nhìn qua chỗ khác.

"Anh ba, anh đang nhìn cái gì vậy?"

Vương Đăng Phong cũng rất tò mò nhìn theo hướng của anh.

Vừa nhìn qua, liền ngẩn cả người.

Chỉ nhìn thấy bóng lưng mảnh mai, tay xách giỏ trúc đi trên núi.

Cô gái mặc bộ váy dài đơn giản màu đỏ rượu, ôm sát lấy vòng eo thon thả, gió trên núi thổi nhẹ qua làm tà váy bay dập dờn trong gió, dường như có thể bay theo gió bất cứ lúc nào, dưới lớp sương mù, cô giống như tiên nữ giáng trần thanh tao lúc ẩn lúc hiện, đẹp đến mức có chút không dám tin là thật.

Tuy nhìn không rõ mặt của cô, nhưng khí chất này, sợ là ngay cả Tống Bảo Nghi nức tiếng thủ đô cũng không thể so sánh được.
Đúng vào lúc này, cô đột nhiên khom người vươn tay ra hái một bông hoa dại màu sắc sặc sỡ.

Động tác vừa rồi làm cổ áo màu đỏ hơi trễ xuống, để lộ làn da trắng như tuyết, trông giống như tuyết trắng điểm xuyến giữa những bông hoa đào nở rộ ở Lăng Hàn vậy, thanh cao thoát tục, vô cùng bắt mắt.

Úc Đình Chi xoay người, đưa tay che mắt Vương Đăng Phong lại: "Đừng nhìn vô lễ như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro