Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

"Hai người các con bình thường cứ như vậy ở chung sao? Vẫn là cãi nhau bởi vì mẹ?" Con rể chân trước mới bước ra phòng bệnh, Mẹ An lập tức mở miệng hỏi con gái.

An Hâm khinh sửng sốt một chút, lập tức dùng sức lắc đầu.

"Mẹ, mẹ tại sao có thể nói như vậy? Chúng con không có cãi nhau nha."

"Đừng lừa mẹ, từ lúc các con bước vào đến lúc cậu ấy đi ra ngoài, các con ngay cả một câu hoặc một cái liếc mắt nhìn đối phương liếc mắt một cái cũng không có, không phải cãi nhau thì là cái gì? Vẫn là lúc trước con nói cậu ấy đối với con tốt thế nào, tất cả đều là lừa mẹ?" Mẹ An mày nhanh túc nói.

Bà chỉ biết con rể không tới bệnh viện đến thăm bà nhất định có vấn đề, chính là không nghĩ tới vấn đề lớn như vậy, chính là gọi cậu ta đến một chút mà thôi, liền làm cho bọn họ cô dâu mới cãi nhau, xem ra con gái nói con rể đối xử tốt với mình, căn bản là chỉ là nói dối vì để cho bà an tâm mà thôi.

"Hâm Hâm, mẹ có phải hay không làm sai? Không nên lấy miếng đất uy hiếp Khấu Phú cùng con kết hôn?" Bà chợt cảm thấy một hồi tự trách hối hận dâng lên.

"Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu, chúng con cũng không có cãi nhau, anh ấy đối với con tốt lắm cũng là sự thật, chính là......" An Hâm muốn nói lại thôi, không biết nên giải thích tình huống này như thế nào cho mẹ mình.

Đều do hắn, còn nói cái gì cam đoan sẽ không tức giận, kết quả đâu, tối hôm qua sau khi nghe xong lời cô nói, liền vẫn bãi thối mặt cho cô xem, một bộ cô thiếu hắn mấy ngàn vạn không còn bộ dáng, hỏi hắn có phải hay không tức giận, lại lạnh như băng cùng cô nói không có.

Không có mới là lạ! Thật sự là cái tên nói chuyện không giữ lời, đáng giận!

"Chính là như thế nào? Con không cần lừa gạt mẹ." Mẹ An lắc đầu, đối với lời nói của con gái đã muốn có nghi ngờ.

"Con không có lừa mẹ. Mẹ, con và anh ấy không phải cãi nhau, chính là có một chút không thoải mái mà thôi."

"Như thế nào không thoải mái?" Mẹ An lấy một bộ biểu tình "Đem nói rõ ràng, nếu không ngươi chính là gạt ta" nói.

Cô khó xử mặt nhăn nhanh mày, này muốn cô nói như thế nào nha?

"Con nhất định là đang lừa gạt mẹ, mẹ biết."

"Được rồi, con sẽ nói với mẹ, nhưng là mẹ không thể nói với Khấu Phú rằng con nói qua với mẹ chuyện này nha." An Hâm bất đắc dĩ thỏa hiệp nói.

Mẹ An gật gật đầu.

"Anh ấy nói với con rằng anh ấy lấy con không phải chỉ vì miếng đất kia của nhà chúng ta, muốn con suy nghĩ một chút còn vì cái lý do gì? Con thực còn thật sự suy nghĩ vài cái đáp án cũng không ra, sau đó ngày hôm qua con lại muốn nói ra một đáp án, con đem đáp án nói cho anh ấy, nào biết anh ấy nghe xong sau liền biến thành cái bộ dáng vừa rồi kia." Cô nói với vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Đáp án của con là cái gì?"

"Khụ!" Cô thanh hạ yết hầu, lại do dự một chút, mới thấp giọng nói: "Con đoán anh ấy có thể đồng tính luyến ái, thú mục đích lấy con là để che mắt thiên hạ."

Mẹ An cằm thiếu chút nữa rớt xuống dưới, bà ngây ra như phỗng trừng mắt con gái, một bộ dáng giống như nghe thấy ngoại tinh nhân xâm nhập.

"Con...... Con vừa rồi nói cái gì?" Một hồi lâu sau, bà mới hồi phục lại tinh thần.

"Con nói với anh ấy con đoán rằng anh ấy là đồng tính luyến ái, sau đó anh ấy liền tức giận."

Mẹ An cứng họng trừng mắt con gái có vẻ mặt vô tội kiêm bất đắc dĩ, ngoại trừ không nói gì mà chống đỡ ra, còn muốn lấy cây gậy gỗ đánh chính mình cho hôn mê, bà làm sao có thể sinh ra một đứa con gái thiếu đầu ócnhư vậy a? Có người đàn ông nào sẽ thích khi nghe thấy lão bà của chính mình hoài nghi mình là đồng tính luyến ái, này quả thực chính là vũ nhục rất lớn thôi, khó trách con rể vừa rồi mặt đen như đáy nồi kỳ quặc như vậy —

Chờ một chút, chờ một chút, chờ một chút!

Mẹ An nháy mắt trợn to hai mắt, khiếp sợ từ trên giường bệnh nhảy dựng lên, dọa An Hâm một cú sốc.

"Mẹ, mẹ muốn làm gì?" Cô vội vàng tiến lên đỡ lấy mẹ mình, sợ bà vộ vàng mà té ngã.

"Hâm Hâm, con thành thật nói cho mẹ, con cùng Khấu Phú có phải hay không còn không có cái kia?" Mẹ An gắt gao bắt lấy cánh tay của con gái, vẻ mặt đầy kích động nhanh chóng tra hỏi cô.

"Cái kia? Người nào?" Cô bị hỏi không hiểu ra sao, mạc danh kỳ diệu.

"Chính là cái kia nha!"

"Người nào nha?"

"Chính là phát sinh tính quan hệ, trên giường làm tình!" Mẹ An sốt ruột thốt ra nói.

Một thanh âm "Oanh!" vang lên, An Hâm chỉ cảm thấy tựa hồ như máu trong toàn thân trong nháy mắt toàn bộ xông lên não mình, đem khuôn mặt của cô hun nóng căn trướng tưởng như muốn bùng nổ, đầu lại loạn thành một đống.

"Các con không phải là còn chưa có phát sinh quá quan hệ, con thành thật nói cho mẹ biết!" Mẹ An nhìn không chuyển mắt nhìn chằm chằm con gái mình, kích động mà nghiêm túc ra lệnh nói.

Cô càng kích động, xấu hổ quẫn bách, lại không biết làm sao nhìn mẹ mình, hoàn toàn không biết nên nói cái gì, cũng có chút rối loạn phương tấc (?).

Cô không hy vọng mẹ vì cô lo lắng, hy vọng mẹ tin tưởng tình huống hiện trạng hôn nhân của cô hết thảy thuận lợi tốt đẹp, không có gì vấn đề, nhưng là rốt cuộc làm sao ra sai đâu?

"Hâm Hâm!" Mẹ cô nghiêm khắc kêu lên.

"Mẹ, mẹ đừng đoán mò, con đã muốn kết hôn cùng với anh ấy, làm sao lại có thể không phát sinh quan hệ đâu?" An Hâm kiên trì nói dối, mỉm cười trấn an mẹ mình.

"Con không cần lừa mẹ, nếu các con đã là vợ chồng thật sự, con làm sao lại có thể sẽ hoài nghi Khấu Phú là đồng tính luyến ái đâu?"

Tươi cười nháy mắt cương ở trên mặt, cô rốt cục hiểu được chính mình phạm vào một cái sai lầm ngu xuẩn ngu ngốc cỡ nào, cô thật sự là cái đại ngu ngốc!

"Con còn muốn tiếp tục nói dối sao, Hâm Hâm?" Mẹ cô phụng phịu nghiêm khắc hỏi.

"Thực xin lỗi, mẹ." Biết rốt cuộc không thể giấu giếm lừa gạt, An Hâm cúi đầu đến sám hối.

Mẹ An trầm mặc nhìn con gái trong chốc lát, bỗng nhiên thật sâu thở ra một ngụm khí dài.

"Khấu Phú trừ bỏ tức giận, cậu ấy còn có phản ứng gì không?"

An Hâm lắc đầu.

"Không có thừa nhận?"

Cô lại lắc đầu.

"Thật tốt quá, kia còn có thể cứu vãn." Mẹ An có chút đăm chiêu nói.

"Còn có thể cứu vãn?" Cô hoàn toàn nghe không hiểu mẹ nói những lời này là có ý tứ gì.

"Nếu cậu ấy không có thừa nhận, liền tỏ vẻ cậu ấy không phải như vậy." Mẹ An khẳng định nói.

"Nhưng là anh ấy cũng không có phủ nhận a." An Hâm lập tức phát huy hình thức thẳn thắn tự hỏi của mình.

"Con của mẹ ơi, tức giận chính là một loại phản ứng phủ nhận tốt nhất, biết không?"

"Nhưng là –"

"Không có gì là nhưng là, tin tưởng ánh mắt của mẹ, Khấu Phú tuyệt đối không có khả năng sẽ là đồng tính luyến ái, nếu con không tin tưởng lời mẹ nói, buổi tối hôm nay làm một chút thí nghiệm nho nhỏ là được."

"Thí nghiệm?" An Hâm vẻ mặt khó hiểu nhìn mẹ mình.

"Như thế này con đến trung tâm mua sắm mua một bộ áo ngủ gợi cảm, buổi tối mặc nó ngủ, sau đó chủ động một chút đi đến trên người cậu ấy đi –"

"Mẹ!"

"Con đừng ầm ỹ, nghe lời mẹ nói cho hết đã." Biểu tình của mẹ An thực còn thật sự nghiêm túc, "Sau khi vào phòng, con phả vụng trộm hiện lên giường, không thể đánh thức hắn, sau đó lại vụng trộm dựa vào đến trên người cậu ấy, trước khi cậu ấy hoàn toàn tỉnh lại, tiên hạ thủ vi cường khơi mào dục vọng của cậu ấy. Con biết mình phải làm như thế nào sao?"

An Hâm mặt đỏ gắt lên, nói không nên lời nói.

"Con có thể vuốt ve cậu ấy, hôn môi cậu ấy, ở trên người cậu ấy cọ xát, thì thầm với cậu ấy. Để biết người đàn ông có phản ứng hay không, chỉ cần nhìn hắn có hay không cương sẽ biết, nếu hắn có cương lên lại đem con áp đảo, vậy chứng minh hắn là một người đàn ông đường đường chính chính, tuyệt đối không có khả năng là đồng tính luyến ái, hiểu không?"

Mặt của cô đỏ au cũng sắp muốn chảy máu não.

"Không cần lại đỏ mặt, phải đem lời mẹ nói nhớ kỹ vào, cứ theo đó mà làm, biết không?"

Cô tiếp tục đỏ mặt, hoàn toàn không nói gì mà chống đỡ.

Loại sự tình này cô làm sao có thể làm được đi a? Vuốt ve hắn, hôn môi hắn, ở hắn trên người cọ xát, thì thầm với hắn......

Trời ạ, a, coi như hắn là đồng tính luyến ái được không, Cô đầu hàng, nhận thua, có thể chứ?

Có — thể –sao?

Nghe thấy tiếng động mở khóa ở cửa ra vào, An Hâm sợ tới mức cả người theo trên giường nhảy dựng lên, luống cuống tay chân cầm trong tay túi giấy đựng áo ngủ gợi cảm vừa mua về từ trung tâm mua sắm, sau đó cầm lấy túi giấy hết nhìn đông tới nhìn tây nhanh chóng tìm kiếm chỗ để có thể giấu kín.

Giấu làm sao? Giấu ở đâu đây? Giấu ở đâu đây?

Cô hoảng loạn đảo quanh ở trong phòng, lập tức chạy đến phòng thay quần áo, lại lập tức lao tới chạy đến trước bàn trang điểm, mới mở ra ngăn kéo bàn trang điểm, lại chợt thay đổi chủ ý đem ngăn kéo đóng lại, xoay người vọt tới bên giường, ngồi xổm xuống đem giấy túi nhét vào dưới sàng.

"An Hâm?"

Bên ngoài vang lên tiếng chồng mình gọi lớn tìm người, cô nhanh chóng đứng dậy, không ngừng một bên sửa sang lại đầu tóc cùng quần áo, một bên chạy chậm ra khỏi gian phòng.

"Tôi ở trong này." Cô lên tiếng nói.

Thấy vợ mình từ trong phòng đi ra, Khấu Phú đứng ở phòng bếp liền âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hắn còn tưởng rằng bởi vì liên quan đến việc hắn đã có thái độ lãnh đạm hai ngày qua, làm cô tức giận đến rời nhà đi ra ngoài rồi.

"Em vừa rồi ở trong phòng làm cái gì?" Hắn cảm thấy không quá thích hợp.

Lúc trước mỗi ngày cô đều đã đến trước cửa tới đón tiếp hắn về nhà, cho nên khi hắn vừa rồi đẩy cửa vào mà không thấy cô, mới có thể bất ngờ nhất thời tưởng mình nhìn lầm.

"Không có nha." An Hâm nhanh chóng lắc đầu, vẻ mặt biểu tình thấp thỏm không yên.

Khấu Phú hoài nghi nhìn cô một cái, nhưng cái gì cũng không có nói, chỉ hỏi: "Buổi tối ăn cái gì?"

Cô sửng sốt, cả người nhất thời ngây dại. Ăn cái gì? Trời ạ, vì phiền não chuyện bộ áo ngủ gợi cảm kia, cô thế nhưng hoàn toàn đã quên phải nấu bữa tối, tại sao có thể như vậy?!

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi bây giờ lập tức đi nấu, anh chờ tôi một chút, lập tức là tốt rồi." Cô ảo não tự trách đến độ muốn mổ bụng tự sát.

"Không cần, đi ra ngoài ăn đi."

"Thực xin lỗi." Cô cúi đầu giải thích.

"Tôi không trách em, ngẫu nhiên đi ra ngoài ăn bữa cơm cũng không sai. Em muốn thay quần áo không?"

Cô lắc đầu, bộ độ mặc khi ra ngoài vào buổi sáng vẫn chưa thay ra, thật không biết là sau khi về nhà trong khoảng thời gian này cô rốt cuộc đang làm cái gì?

"Vậy chúng ta đi thôi." Khấu Phú dẫn đầu xoay người đi hướng cửa ra vào, cầm lấy cái chìa khóa, mở cửa ra.

"Thực xin lỗi, anh bình thường bởi vì công việc đã phải thường xuyên ăn ở bên ngoài, hiện tại bởi vì tôi không hoàn thành trách nhiệm mà......" An Hâm tự trách đi theo bên người hắn, cúi đầu vừa đi vừa nói chuyện.

"Không giống như vậy." Hắn đột nhiên đánh gãy lời cô.

Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn.

"Người cùng nhau ăn cơm không giống nhau, cho dù là cùng ăn một món nào đó giống nhau, hương vị cũng sẽ hoàn toàn không giống nhau." Hắn nhìn cô giải thích, cùng nhau đi vào thang máy với cô.

Cô đột nhiên cảm thấy một trận cảm động, người này thật sự tốt bụng, chẳng những một chút ý tứ trách mắng cô cũng không có, còn trái lại an ủi cô.

"Cám ơn anh, còn có thực xin lỗi." Cô phát ra từ nội tâm nói với hắn.

"Muốn giải thích một chút ý tứ hai câu nói này hay không?" Hắn nhíu mày hỏi.

"Cám ơn vì anh đã săn sóc cùng an ủi tôi, còn có thực xin lỗi tôi không chung quy làm tốt trách nhiệm của người vợ."

"Theo suy nghĩ của em, định nghĩa của một người vợ tốt là gì?" Khấu Phú tò mò hỏi.

"Ít nhất là chồng mình sau khi ở bên ngoài vất vả làm việc cả một ngày, trở về nhà, có bữa tối nóng hầm hập có thể ăn ngay." Cô vẻ mặt còn thật sự trả lời.

"Phải không?"

"Vâng." Cô dùng sức gật đầu.

"Tôi không biết là vậy."

An Hâm nhất thời sửng sốt. Hắn không biết là vậy?

Cửa thang máy mở ra, hắn dắt tay cô đi ra ngoài, cô rất khiếp sợ vì những gì hắn nói, căn bản là không phát giác trong lúc đó, đây là lần đầu tiên hai người bọn họ có động tác của một đôi tình nhân.

"Vậy em cảm thấy hẳn là như thế nào? Em nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ làm theo yêu cầu của em." Cô mày nhíu lại, có điểm mê võng.

Hắn thật sâu nhìn cô một cái, rồi nghiêm trang nói: "Cơ bản nhất chính là không nên hoài nghi khuynh hướng tính dục của chồng mình."

Oanh! Máu toàn thân trong nháy mắt chảy ngược, mặt cô đỏ lên, xấu hổ cả người cứng ngắc, không biết làm sao, cô không nghĩ tới hắn lại đột nhiên nhắc tới chuyện này.

"Thực xin lỗi." Cô cúi đầu sám hối.

"Tôi không phải đồng tính luyến ái." Khấu Phú còn dung ngữ khí thật sự mà nghiêm túc đứng đắn nói.

"Thực xin lỗi." Cô còn nói một lần nữa, đầu đều muốn cúi thấp hơn đi.

Hắn mở cửa xe, đưa cô ngồi vào trong xe trước, sau đó giúp cô đóng cửa xe rồi mới xoay người bước đến phía bên kia xe ngồi vào vị trí lái.

"Tôi rất ngạc nhiên, rốt cuộc là dấu hiệu gì đã làm cho em cho rằng tôi có thể là đồng tính luyến ái?" Hắn đóng cửa xe, khởi động động cơ, vừa hỏi dường như thuận miệng.

An Hâm xấu hổ che nhanh miệng, không biết nên trả lời như thế nào, không nghĩ tới hắn lại đột nhiên quay đầu nhìn nhìn chằm chằm cô không chuyển mắt.

"Em không nói cho tôi biết sao?"

Cô không biết làm sao, khốn quẫn thiếu chút nữa muốn đập đầu vào xe.

"Tôi......" Cô phải nói với hắn như thế nào, là vì từ khi kết hôn tới nay hắn chưa từng hôn qua cô, cũng không chạm qua cô đâu? Nói ra loại chuyện này hình như là cùng oán giận giống nhau, cô làm sao dám nói?

"Em nói thực ra, tôi sẽ không tức giận."

"Anh gạt người, anh ngày hôm qua cũng nói sẽ không tức giận, kết quả còn không phải tức giận đến mức cũng không để ý tôi." Cô nhịn không được thốt ra nghi ngờ.

Khấu Phú ngẩn ra, không nghĩ tới cô thế nhưng lại phản bác.

Tốt lắm, có tiến bộ.

"Đó là bởi vì đáp án của em hoàn toàn ngoài dự liệu của tôi, còn làm cho tôi có loại cảm giác đã bị vũ nhục, tôi mới có thể có chút khiếp sợ mà thôi." Hắn giải thích nói.

"Thực xin lỗi." Cô nhanh chóng lại hướng hắn nói một lần kiểm điểm.

"Em không cần vẫn giải thích, có nguyên nhân còn có quả, đồng dạng có quả còn có nhân, nhất định là tôi đã làm chuyện gì đó làm cho em hiểu lầm, mới có thể làm em đưa ra loại kết luận này. Em chỉ cần nói cho tôi biết, vấn đề của tôi là ở nơi nào là được."

Này không phải đổi thang mà không đổi thuốc, hay là muốn cô nói sao? An Hâm vẻ mặt khó xử.

"Nhìn dáng vẻ của em, tôi giống như thật sự đã làm lỗi lầm tội ác tày trời nào đó, làm cho em mất mặt về nhà, khó có thể mở miệng."

"Không phải, tôi chỉ là...... Chính là không biết nên nói như thế nào......"

"Dùng miệng để nói a." Một chút, chính hắn tiếp lời nói: "Này thật ngại không nên cười."

Không nghĩ tới hắn lại toát ra mặt như vậy sau khi nói một câu, nàng ngẩn ngơ, nhịn không được nở nụ cười, bên trong xe không khí cũng vì vậy mà thoải mái không ít.

"Như vậy tốt hơn nhiều." Khấu Phú mỉm cười nói.

An Hâm kinh ngạc nhìn hắn, đây là lần đầu tiên cô thấy hắn cười. Thật – thật đẹp trai a!

"Làm sao vậy?"

"Anh cười lên bộ dáng rất đẹp trai." Cô không nghĩ nhiều bật thốt lên khen ngợi, nói – nói xong, làm cả khuôn mặt cô đỏ bừng lên. Trời ạ, cô đang nói cái gì a?

"Cám ơn." Trên mặt hắn tươi cười nhân lời của cô càng trở nên sáng lạn, làm cho cô thấy mắt choáng váng.

Trời ạ, bộ dáng hắn cười rộ lên thật sự, thật sự rất đẹp trai nha!

"Anh hẳn là nên cười thường xuyên hơn." Cô mê say dõi theo hắn nhìn, bật thốt lên mà nói giống như đang nói mớ.

"Em thích nhìn thấy bộ dáng tôi cười?

"Vâng." Cô không chút do dự gật đầu như đảo tỏi.

"Vậy về sau tôi sẽ thường cười cho em xem."

An Hâm chỉ ngây ngốc nhìn hắn, cảm giác trái tim ở trong ngực lý thẳng thắn đập, càng đập càng kịch liệt, càng đập càng không khống chế được.

Cô là làm sao vậy? Mà hắn vừa mới câu nói kia lại là có ý tứ gì?

Vì cô thường cười?

Vì cô?

Tim đập thật nhanh, làm cho khuôn mặt cảm giác nóng quá.

Cô đưa tay xoa xoa mặt mình, ý muốn hạ nhiệt độ hai má đang không ngừng nóng lên, sao biết tay cô cũng là lại nóng lại nóng — trên thực tế toàn thân cô đều đang nóng lên.

Cô rốt cuộc là làm sao vậy?

Cô cần không khí.

"Cửa sổ." Cô không tự chủ được mở miệng, thanh âm khàn khàn ngay cả chính mình nghe xong đều dọa nhảy dựng.

"Cái gì?" Hắn như là không có nghe rõ ràng cô nói cái gì, đột nhiên nghiêng người dựa vào phía cô hỏi.

Cô theo bản năng phản ứng hướng cửa xe dựa, không phải sợ hắn, mà là...... Cô không biết, cô chỉ biết là tim mình đập thật nhanh, mặt nóng quá, hô hấp dồn dập, cô cần không khí!

"Cửa sổ, mở cửa sổ, tôi cần không khí." Cô khó khăn nói.

"Vì sao?"

"Tôi –" Bất quá cô muốn nói cô muốn hít thở không khí thôi, sao biết thanh âm mới khỏi miệng mà thôi, hắn lại đột nhiên phô thiên cái địa (?) hướng nàng đè ép lại đây, trong nháy mắt hôn cô.

Đầu trống rỗng, trừ bỏ trái tim kịch liệt nhảy lên tựa hồ như là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô cái gì cũng cảm giác được.

Không, cô cảm nhận được, môi của hắn thật mềm mại, hương vị của hắn thật nam tính, động tác của hắn động tác thật nhẹ nhàng, thật ôn nhu, cũng tốt tu nhân (?).

Đây là cảm giác hôn môi sao? Cô sắp thở không nổi!

"Khấu......" Cô tìm chút khe hở mở miệng muốn nói cho hắn, cô sắp không thở nổi, sao biết hắn lại nhân cơ hội tham tiến đầu lưỡi vào trong miệng cô, làm cho cô đột nhiên hít mạnh vào một hơi.

Hít vào?

Cô còn có thể hô hấp, chỉ cần cô không cần quên dùng cái mũi của mình.

Tràn ngập trong không khí đều là hương vị của hắn, trong miệng cô cũng tràn ngập hắn, đầu lưỡi hắn ở trong miệng cô chuyển động, làm cô không khỏi phát ra tiếng vang kỳ quái hư hư thực thực thở dốc. Cô không biết hôn môi là cái dạng này, không, có lẽ biết, chính là không biết cảm giác trên thực tế là như thế này, bởi vì đây là nụ hôn đầu tiên của cô.

Tuy rằng có thể dùng cái mũi hít thở không khí, nhưng là không biết vì sao chính là có chút không hít thở được, An Hâm phát ra tiếng vang có chút khó chịu, vô lực đưa tay đẩy hắn ra hắn.

Hắn rốt cục buông cô ra gấp gáp thở không ngừng, tựa trán vào trán của cô gắn bó thở phì phò, tiếng thở dốc thâm trầm dày đặc minh chứng hắn cùng cô đều giống nhau chịu ảnh hướng của nụ hôn này.

Tiếng thở dốc tạm ngừng, hắn nâng cằm cô lên, hôn một chút trên môi cô, lại một chút.

"Còn có vấn đề sao?" Hắn khàn khàn hỏi.

Cô dùng sức hô hấp một hơi, mới có biện pháp mở miệng, "Vấn đề gì?" Hơi thở vẫn như cũ không lưu thông.

"Hoài nghi anh là đồng tính luyến ái."

Cô phản ứng trì độn lắc đầu, nhưng suy nghĩ một chút còn nói: "Không biết."

"Không biết?" Khấu Phú đột nhiên ngẩng đầu lên, bất mãn nhìn cô nhíu mày. "Những lời này là cái gì ý tứ?"

"Em không biết, đồng tính luyến ái hẳn là đều thực hội hôn môi đi?" Cô không thể thực xác định nói.

"Đây là cái gì ăn khớp?" Hắn dở khóc dở cười hỏi.

An Hâm cũng không biết chính mình làm sao có thể có loại suy nghĩ này, nhưng cô chính là mạc danh kỳ diệu có loại cảm giác, giống như hắn đột nhiên hôn cô là vì muốn chứng minh hắn tuyệt đối là người đàn ông bình thường mà thôi.

Bất quá nụ hôn vừa rồi kia, cô nghĩ cô sẽ hoài niệm cả đời.

"Làm chi dùng loại này ánh mắt xem anh?" Hắn hỏi.

"Loại này ánh mắt?" Cô khó hiểu lặp lại lời hắn nói.

"Một bộ dáng tỏ vẻ em sẽ thực hoài niệm hình ảnh của anh, anh còn không chết được không?" Vẻ mặt của hắn tràn ngập bất đắc dĩ.

Cô nghe vậy ngẩn ra, tựa như bị người điểm huyện chọc cười, không tự chủ được nở nụ cười, hơn nữa càng không thể vãn hồi.

"Em cười lên bộ dáng thực đáng yêu." Khấu Phú mang theo trìu mến vẻ mặt ngóng nhìn cô, vươn tay khẽ chạm khuôn mặt của cô tươi cười ôn nhu nói.

Tiếng cười của cô chỉ trong nháy mắt mà im bặt.. Bộ dáng của hắn......

"Muốn ăn cái gì? Ăn qua tiểu lung bao ở Đỉnh Thái Phong chưa? Buổi tối ăn món đó có được không?"

An Hâm không có ý kiến, trên thực tế cô hiện tại căn bản không rảnh suy nghĩ chuyện này, còn có một sự kiện quan trọng hơn đang nhét đầy trong não của cô, bộ dáng của hắn thoạt nhìn rấy ôn nhu, rất thâm tình, cảm giác tựa như ánh mắt đang nhìn tình nhân.

Hắn rốt cuộc có phải hay không đồng tính luyến ái? Mặc kệ có phải hay không, ít nhất có một việc là có thể khẳng định, hắn nhất định có người yêu mến, nếu không như thế nào có thế toát ra ánh mắt ôn nhu mà thâm tình như thế đâu?

Hảo hâm mộ người kia nha, mặc kệ đối phương là nam hay là nữ.

Ai, thật hy vọng người kia là chính mình......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro