Chap 9
Không có nghe thấy thanh âm, liền cảm nhận được ông xã tới gần cùng ôm tới, An Hâm tự nhiên mà dựa vào ông xã đang vây quanh mình từ phía sau, mỉm cười nghe tiếng anh ôn nhu trầm thấp nói.
"Hi, bảo bối, hôm nay có khỏe không?"
"Anh là đang nói chuyện với em, hay là nói chuyện với đứa nhỏ trong bụng?" Cô giả ý ghen làm nũng, cảm giác bàn tay anh bao trùm phía trên bụng cô nhẹ nhàng dịu dàng vỗ về.
"Cả hai, bởi vì hai người đều là bảo bối của anh."
Khóe miệng của cô không tự chủ được lại giương cao lên một chút, xoay người tiến vào trong lòng ông xã.
Từ sau lần đến khoa phụ sản chứng thực cô thật sự có thai, cũng không biết có phải hay không có tác dụng tâm lý, cô lúc nào cũng là muốn ngủ, cho nên ngoại trừ đến bệnh viện đi chăm sóc mẹ ra, nơi dễ dàng tìm được cô nhất chính là trên giường.
"Anh đem công việc đều giao lại cho người khác? Bắt đầu từ ngày mai thật sự sẽ không đến công ty nữa?"
"Đúng vậy, cho nên bắt đầu từ ngày mai — không, theo hiện tại, bắt đầu từ giờ này khắc này, anh chính là của em, để mặc cho vợ sai bảo." Khấu Phú khóe miệng khẽ nhếch hôn bà xã một chút, loại cảm giác nhàn rỗi nhẹ người này thật tốt.
"Ba anh chưa nói cái gì sao?"
"Muốn nói gì? Nói đến nói đi còn không phải đều là không có ý gì mới trong lời nói, cái gì anh nhất định sẽ hối hận, hiện tại hối hận còn kịp, hoặc là chờ anh trở về cầu xin ông ấy tất cả đã quá trễ linh tinh. Ông ấy tuyệt đối không hiểu các con mình, không biết bọn anh mỗi người đều đang ngầm tự kiếm đường lui." Lời anh nói là trào phúng cũng là thật sâu bất đắc dĩ.
"Mỗi người?" An Hâm tò mò ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Trừ bỏ ở Khấu thị tập đoàn lý công tác, thật ra bốn anh em bọn anh đều mở công ty riêng hoặc là đầu tư." Khấu Phú nói cho cô bí mật này chỉ có bốn anh em bọn biết đến.
"Các anh đều có?" Cô kinh ngạc trợn to hai mắt.
"Đúng vậy."
"Vì sao? Tập đoàn Khấu thị khổng lồ như vậy, cho dù bốn anh em các anh phân công hợp tác, muốn quản lý cho tốt cũng đã là chuyện không dễ dàng gì, vì sao lại còn muốn mặt khác mở công ty của riêng mình?" Cô khó hiểu hỏi.
"Vì để ngừa vạn nhất. Chúng ta là ví dụ còn chưa đủ rõ ràng sao?" Khấu Phú xoay người nằm ngửa, đem hai tay đặt ở dưới đầu. "Cha anh là một người đàn ông đáng sợ, không chỉ có dã tâm lớn, lực nắm trong tay càng mạnh, làm việc ở dưới tay của ông ấy, bọn anh vĩnh viễn chỉ có thể làm con rối không có tiếng nói, nếu không nghe theo lời ông ấy, giống như anh, ông ấy cũng sẽ không băn khoăn về tình cảm cha con. Dù sao cũng có nhiều người nguyện ý nghe lời để ông ấy hắn thao túng, chỉ cần tiền lương cao nhanh chóng thăng chức là được rồi, mà thứ ông ấy có nhiều nhất chính là tiền." Anh khinh thường trào phúng phiết môi dưới nói.
"Các anh đã sớm đoán trước được loại sự tình này sẽ xảy ra?"
"Chính là lo trước khỏi hoạ mà thôi." Khấu Phú ngữ khí lãnh đạm, "Bất quá sự thật chứng minh hiểu biết của bọn anh về ông ấy cũng không sai, ông ấy quả nhiên là một người vì tư lợi, chỉ yêu chính mình cùng tiền."
An Hâm không biết nên nói cái gì để an ủi anh, chỉ có thể đem hai tay ôm chặt anh.
"Đối với quyết định của anh, mẹ anh có nói cái gì sao?" Cô thiếu chút nữa đã quên còn có mẹ của anh.
"Mặc dù có kín đáo phê bình, nhưng là một khi anh đã quyết định chuyện gì, mẹ cũng biết không thay đổi được." Anh nhẹ nhàng bâng quơ nói.
"Bà hiện tại nhất định càng chán ghét em, đúng không?" Cô cũng không phải thương tâm, chính là cảm thấy thực bất đắc dĩ mà thôi.
"Em đừng nghĩ nhiều như vậy." Khấu Phú an ủi vỗ vỗ cô, sau đó nói sang chuyện khác, không hy vọng cô suy nghĩ về việc này nữa, "Hôm nay đến bệnh viện thăm mẹ, tình hình của mẹ thế nào? Bác sĩ có nói gì không?"
Nhắc tới mẹ mình, An Hâm lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười.
"Tình hình rất tốt, còn tốt hơn so với mong đợi, bác sĩ nói tuy rằng hiện tại là thế kỷ hai mươi mốt khoa học kỹ thuật phát triển, nhưng là vẫn là có rất nhiều sự viêc không thể dùng khoa học đến giải thích phân tích, đây là kỳ tích." Cô chỉ biết phương pháp của cô sẽ có hiệu quả.
"Cho nên bệnh tình của mẹ thật sự chuyển biến tốt?"
Nhìn cô vui sướng thể hiện ở trên mặt, anh chỉ biết đáp án là khẳng định.
"Mẹ biết không?"
Cô khó nén sắc mặt vui mừng mãnh liệt gật đầu.
"Kia mẹ hiện tại nhất định muốn nhanh chút khỏi bệnh, xuất viện chăm sóc cho con gái đang có thai là em."
"Trên thực tế, bác sĩ hôm nay nói với em rằng mẹ lúc nào cũng có thể xuất viện." Cô hưng phấn thông báo.
"Thật vậy chăng?" Đây thật sự là một tin tức tốt!
Cô bức thiết muốn chia xẻ vui sướng. "Bởi vì bác sĩ nói bệnh tình của mẹ chuyển biến tốt thực rõ ràng là vì có liên quan đến tràn ngập hy vọng đối với đứa nhỏ trong bụng em. Bây giờ em và đứa nhỏ đối với mẹ mà nói là phương thuốc tốt nhất, để cho mẹ theo chúng ta về nhà sống cùng nhau, hẳn là lựa chọn tốt nhất lúc này."
"Thật tốt quá, vậy chúng ta buổi sáng ngày mai đi đến bệnh viện giúp mẹ làm thủ tục xuất viện, đón mẹ về nhà." Khấu Phú quyết định không chút do dự.
"Cám ơn anh, ông xã." An Hâm nhanh chóng đưa tay ôm lấy anh, cảm kích nói với anh.
"Làm chi đột nhiên khách khí như vậy?" Anh dùng ngón trỏ nhẹ chỉ lên cái trán một chút, làm như xử phạt.
"Em cảm thấy gả cho anh là may mắn lớn nhất đời này của em." Cô nhìn không chuyển mắt ngóng nhìn anh.
"Em mới là may mắn của anh." Mang theo lưu luyến thâm tình, anh hôn nhẹ cô. "Bởi vì em làm cho anh không hề cảm thấy mình là con rối, có thể đạt được ý nghĩa cuộc sống. Cuộc sống của anh vì em mà đầy đủ."
"Em yêu anh." Cô cảm thấy rất hạnh phúc.
Khẽ hôn tăng thêm sức, hô hấp cũng chậm chậm trở nên dồn dập theo.
Trên thực tế từ sau khi cô mang thai, vì đứa nhỏ, anh vẫn cố nén khổ dục vọng muốn yêu cô, ôm cô, nhưng là hiện tại...... Trời ạ, không được! Mang thai ba tháng đầu rất quan trọng, anh nhất định phải nhịn xuống mới được!
Dùng sức lại hôn cô một chút, một chút cuối cùng, anh bắt buộc chính mình ngẩng đầu lên, chuẩn bị xoay người xuống giường định đi tắm nước lạnh, sao biết cô lại dùng hai tay nắm ở cổ anh, mạnh mẽ giữ anh lại, không cho anh rời đi.
"Hâm Hâm?"
"Yêu em, đừng đi."
Anh cũng muốn a. "Nhưng là đứa nhỏ –"
"Em đã hỏi qua bác sĩ, bác sĩ nói có thể, chỉ cần cẩn thận một chút là được." Mặt của cô lên hai đóa mây đỏ, thẹn thùng nói nhỏ với anh.
"Thật vậy chăng?" Anh vẫn tràn ngập không xác định. Tuy rằng anh muốn yêu cô nghĩ đến đều gấp muốn chết, nhưng là vì lo lắng cho an toàn của cô cùng đứa nhỏ, anh nguyện ý nhẫn nại.
Biết đây săn sóc của anh đối với cô, cũng biết anh vất vả nhẫn nại, An Hâm quyết định không hề nhiều lời, trực tiếp dùng hành động biểu hiện. Cô đưa tay kéo anh hướng về mình, chủ động hôn lên môi anh, sau đó xoay người đặt ở trên người anh, làm cho thân mình mềm mại của mình bao trùm trên thân thể cứng rắn của anh.
"Hâm Hâm......" Anh đưa tay định ngăn cảng cô, còn muốn giãy dụa.
"Câm miệng." Cô dán vào vành tai anh nói nhỏ, sau đó đặt môi lên môi anh, học cách anh hôn cô khiêu khích dục vọng của anh, động tác hai tay mặc dù có chút trúc trắc thẹn thùng, lại kiên định tham tiến dưới quần áo của anh, vuốt ve trong ngực anh, cơ bụng của anh, đang rối rắm do dự tạm dừng một chút, rồi lại nhẹ nhàng tham tiến đến lưng quần của anh.
Khấu Phú không thể ngăn chặn khẽ run phát ra một tiếng gầm nhẹ rên rỉ thành tiếng, theo bản năng đem chính mình hướngvề phía cô.
Cô mỉm cười, thích bộ dáng anh vì cô mà không khống chế được.
"Nếu nói như anh thật sự sợ tổn thương đến em và đứa nhỏ, hay là có thể cho em giúp anh." Nàng đưa kiên đĩnh của anh nắm trong tay, ngượng ngùng lại khêu gợi thấp giọng nói với anh.
Anh hoàn toàn nói không nên lời nói, bà xã vô tà của anh từ khi nào đã thay đổi?
Tay cô lúc mạnh lúc nhẹ di chuyển, làm cho anh nhịn không được rên rỉ ra tiếng, mơ hồ suy nghĩ.
Lý trí của anh không thể hoạt động, lúc này chỉ còn cảm quan hưởng thụ...... Anh chỉ biết là anh yêu đã chết thay đổi ở phương diện này của cô...
Đêm chưa sâu, vợ chồng tình cháy nồng.
"Mẹ, Hâm Hâm, hai người trước tiên ở nơi này chờ con, con đi lái xe lại đây." Hai tay xách đầy này nọ, Khấu Phú xoay người nói với vợ và mẹ vợ.
Bãi đỗ xe của bệnh viện cách cổng chính một đoạn khá xa, anh sợ mẹ vợ mới ra viện đi bộ đi qua thân thể sẽ không chịu đựng nổi.
"Không quan hệ, cùng nhau đi thôi." Mẹ An khoát tay tỏ vẻ tự mình còn đi được.
"Nhưng là khoảng cách có chút xa, mẹ thật sự có thể đi sao?"
"Chỉ cần con không bắt tay lên bảo mẹ lấy gì đó là được." Mẹ An thoải mái cùng anh hay nói giỡn.
Anh nhìn An Hâm liếc mắt một cái, thấy cô gật gật đầu, anh mới nói: "Vậy cùng nhau đi thôi."
Đi không bao lâu, đối diện phía trước có một gã đàn ông trung niên bụng bự đi tới. Khấu Phú ngay từ đầu chỉ đem đối phương xem như một người qua đường, không có để ý thêm bao nhiêu, không ngờ phía sau lại đột nhiên truyền đến tiếng kêu kinh hoảng của vợ, cô đột nhiên dừng lại bước chân.
"Mẹ." An Hâm vội vàng gọi mẹ lại.
"Làm sao vậy?" Khấu Phú nghe thấy ngữ khí kinh hoảng của vợ, quay đầu hỏi.
"Hắn." Cô nhìn người đàn ông ở phía trước đang hướng bọn họ đi tới, chỉ nói một chữ.
"Hắn là ai vậy?" Anh nhanh chóng nhìn cái người đàn ông trung niên kia liếc mắt một cái.
"Cha kế của em."
Khấu Phú nháy mắt nhíu hạ mày, đối phương đã muốn đi đến trước mặt bọn họ ngừng lại, thoạt nhìn chính là một gã lưu manh vô gia cư.
"Chậc chậc...... Đã lâu không thấy a, bà xã."
"Ông làm cách nào có thể tìm tới nơi này mà đến?" Mẹ An lạnh lùng nghiêm mặt hỏi.
"Tôi có biện pháp của tôi, nếu nói như bà thật sự nghĩ đến như vậy là có thể thoát khỏi tôi, vậy mười phần sai."
"Ông muốn như thế nào?" Mẹ An phòng bị trừng mắt hắn.
"Chậc, sau khi khoác vàng đem bạc về, khí thế liền trở nên không giống với trước, nếu nói như có tiền như vậy, trước hết cho tôi một chút tiền dùng đi."
"Một chút? Một chút ông liền thỏa mãn sao?" Mẹ An trào phúng, bà mới không tin lời hắn nói.
"Như thế nào, con gái gả vào hào môn, chẳng lẽ tôi thân làm cha này không thể có được một chút lợi ích sao?"
"Hâm Hâm không phải của con gái ông."
"Bà là vợ tôi, con gái của bà làm sao có thể không phải con gái của tôi đâu? Con nói có phải hay không a, Hâm Hâm?" Trần Khôn Tài lộ ra giả mù sa mưa mỉm cười, nhìn con gái riêng của vợ nói.
An Hâm mày nhíu lại mím chặt môi, không có lên tiếng trả lời.
"Trần Khôn Tài, tôi muốn cùng ông ly hôn." Mẹ An kiên định mở miệng.
"Thật tất cười, bà nói cách đó là có thể cách sao?"
"Trước kia tôi là không có tiền thuê luật sư, nhưng là hiện tại ta có con rể sẽ giúp ta, chuyện ông đánh tôi sở cảnh sát đều có ghi lại, tôi nghĩ muốn cùng ông ly hôn rất đơn giản. Khấu Phú, mẹ nói đúng hay không?"
"Đúng, chỉ cần mẹ muốn ly hôn, con ngày mai là có thể giúp mẹ làm tốt tất cả thủ tục, mẹ." Khấu Phú lên tiếng trả lời phụ họa.
"Xin chào con rể, khẩu khí lớn quá nhỉ." Trần Khôn Tài ngoài cười nhưng trong không cười nói.
"Nếu Hâm Hâm không phải của con gái của ông, tôi tự nhiên cũng không phải con rể của ông." Khấu Phú lạnh lùng chặt đứt quan hệ. "Mặt khác còn có một sự kiện thừa dịp này có cơ hội thuận tiện nói cho ông, nếu như ông về sau dám đụng đến một sợi tóc của mẹ vợ của tôi hoặc vợ tôi một lần nữa, tôi cam đoan sẽ làm cho ông ở trong ngục giam vượt qua nửa đời sau của ông."
"Ngươi thực nghĩ đến nói như vậy, ta sẽ sợ ngươi sao, tiểu tử?" Trần Khôn Tài cười lạnh.
"Ông tốt nhất nên sợ." Khấu Phú mặt không chút thay đổi cảnh cáo hắn.
"Vậy ngươi tốt nhất đi trước muốn làm rõ ràng, ta hiện tại nhưng là có núi dựa vào, ngươi là không động đậy được đến ta." Trần Khôn Tài một bộ dáng tiểu nhân đắc thế, nói lý mang theo uy hiếp.
"Cái gì dựa vào núi?" Mẹ An không khỏi nghi hoặc, coi hắn đối hắn hiểu biết, hắn ngay cả bằng hữu đều không có, không thể có núi để dựa vào?
"Các ngươi đừng tưởng được dựa vào sơn." Hắn đắc ý dương cao âm điệu.
"Quản ngươi có cái gì dựa vào sơn! Hâm Hâm, Khấu Phú, đừng để ý đến hắn, chúng ta đi." An mẫu một tay lôi kéo con gái, một tay lôi kéo con rể muốn rời đi.
"Bà tốt nhất nên tin tưởng, bằng không bà nghĩ rằng tôi làm như thế nào tìm được các ngươi?" Trần Khôn Tài đứng ở tại chỗ, từ trong túi tiền lấy ra thuốc lá, ung dung biên điểm yên biên nói.
Khấu Phú trong đầu hiện lên một suy nghĩ cảm thấy có gì đó không ổn. "Ông nói có núi dựa vào là có liên quan đến tập đoàn Khấu thị có phải hay không"
Mẹ An kinh ngạc nhìn anh.
Trần Khôn Tài sửng sốt một chút, nhịn không được chậc chậc cười ra tiếng. "Chậc, không hổ là người đọc qua sách, quản lý qua công ty, nhanh vậy đã liền đoán ra được đáp án."
"Cha ta cho ông bao nhiêu tiền, muốn ông làm cái gì? Ông muốn bao nhiêu tiền?" Khấu Phú tuyệt không tưởng lãng phí thời gian, gọn gàng dứt khoát hỏi.
"Ta lần đầu tiên phát hiện cùng người thông minh nói chuyện là chuyện nhẹ nhàng như vậy." Trần Khôn Tài ha ha cười nói.
"Bao nhiêu tiền?" Khấu Phú lại hỏi một lần.
"Năm trăm vạn."
"Cha ta tuy rằng là có rất nhiều tiền, nhưng là đối với người như ông ông ta không có khả năng hào phóng như vậy." Khấu Phú nhìn gần đến hắn một cái, liền nhìn thấu chủ ý của Trần Khôn Tài.
"Ngươi lời này là cái gì ý tứ, xem thường người sao?" Trần Khôn Tài nháy mắt biến sắc mặt nói.
"Ông ta muốn ông làm cái gì?" Không nghĩ đến cái gì cũng chưa hỏi đã liền cùng hắn xảy ra xung đột, Khấu Phú đổi vấn đề hỏi.
"Đương nhiên là muốn nghĩ cách tách đôi vợ chồng các ngươi ra rồi." Trần Khôn Tài nói xong nhìn về phía An Hâm. "Ta nói Hâm Hâm nha, con là làm chuyện gì, như vậy không thể để cha chồng ngươi thích a? Còn làm cho hắn dùng tiền mời ta đến phá hư hôn nhân của các ngươi, cũng may người làm cha kế ta cái gì cũng không có, chính là có lương tâm, không làm theo lời cha chồng ngươi nói, còn đem chuyện này nói cho các ngươi, ngươi không phải hẳn là sẽ biểu hiện ra một chút cảm kích chi tâm đối với ta a?"
An Hâm sẽ không ứng phó người như thế, chỉ có thể nhìn hướng lão công.
"Nếu ông đồng ý hiện tại liền cùng mẹ vợ tôi ly hôn, hơn nữa ký giấy cam kết, từ nay về sau không hề xuất hiện ở trước mặt chúng ta, tôi có thể cho ông hai trăm vạn." Khấu Phú ra tay.
"Cái gì? Hai trăm vạn?" Trần Khôn Tài khó có thể tin kêu lên.
"Tôi đoán cha ta nhiều lắm chỉ nguyện ý cho ông một trăm vạn hoặc một trăm năm mươi vạn đi? Ông đại khái không hài lòng với con số này, mới có thể chuyển hướng đến chúng ta bên này đòi tiền, nhìn xem cũng không thể được nhiều hơn một chút." Cha anh cho rằng anh đang trong tình thế này thì sẽ không rõ ràng lắm?!
Trần Khôn Tài sắc mặt khẽ biến, bởi vì hết thảy tựa như lời anh nói, tên Khấu Hạo Hâm kia keo kiệt là kẻ có tiền thế nhưng chỉ nguyện ý cho hắn một trăm hai mươi vạn mà thôi, hơn nữa trong đó một trăm vạn còn phải sau khi sự việc hoàn thành mới nguyện ý cho hắn.
Mẹ nó, có tiền như vậy còn nhỏ mọn như vậy, thật sự là làm hắn khó chịu đến cực điểm, cho nên hắn mới có thể đưa ra quyết định lâm trận phản chiến, nhưng là hồ ly con cùng Lão Tử giảo hoạt giống nhau, chỉ nguyện ý cho hắn nhiều hơn tám mươi vạn, còn muốn hắn ký giấy cam kết, hắn là tốt như vậy phái tốt tử sao?! (?)
"Ta muốn một trăm ngàn, chắc giá." Một mực quyết tâm, nguyên bản hắn chỉ cần năm trăm vạn, nếu hai cha con bọn họ đều keo kiệt giống nhau, cũng đừng trách hắn công phu sư tử ngoạm.
Nghe thấy hắn nói ra số tiền, hai mẹ con An Hâm đồng thời hít sâu một hơi, Khấu Phú cũng không vì sở động.
"Tôi có thể một đồng tiền cũng không cho ông." Khấu Phú ánh mắt lạnh như băng như là có thể đem người khác tổn thương do giá rét.
"Mẹ nó! Ngươi nói cái gì?" Trần Khôn Tài giận không thể át quát.
"Tôi có thể một đồng tiền cũng không cho ông. "Khấu Phú không hề sợ hãi, một chữ không sót lặp lại nói.
"Ngươi nói lại lần nữa xem!"
"Muốn tôi nói thêm vài lần đều giống nhau." Khấu Phú cười lạnh, trong mắt lóe lên khôn khéo của thương nhân, "Ông không tách tôi cùng Hâm Hâm ra được, cho nên ông lấy không được từ cha ta nửa đồng tiền. Ông đã không làm được điều cha tôi yêu cầu, cha tôi tự nhiên cũng không có khả năng sẽ làm núi dựa của, tương tự, muốn ông cùng mẹ vợ tôi ly hôn cũng sẽ không có gì khó khăn. Cho nên, tôi căn bản là không cần phải cho ông tiền, một đồng cũng không cần."
"Ngươi......" Trần Khôn Tài mở to hai mắt trừng mắt anh, tức giận đến mức nói không ra lời.
"Nguyện ý cho ông hai trăm vạn, chính là thấy ông đáng thương mà thôi. Hâm Hâm tâm địa thật tốt quá, tôi không nghĩ để cho cô ấy lo lắng cho người như ông sẽ lãng phí nửa đời sau như thế nào."
"Ông xã......" An Hâm mềm lòng kêu lên, anh nói như vậy giống như quá độc ác.
"Hâm Hâm, Khấu Phú xem ra so với mẹ tưởng tượng còn muốn hiểu biết con hơn." Mẹ An có tâm tình nói con gái, sau đó quay đầu khuyên giải Trần Khôn Tài, "Ông tốt nhất nên nhận với tấm lòng đầy cảm kích, nếu không thì kết quả là, thật sự ngay cả một đồng tiền cũng lấy không được."
Trần Khôn Tài giận không thể át, không chút nghĩ ngợi liền giơ tay lên hướng đến mặt mẹ An định tát, "Mẹ nó, người đàn bà này — a, đau!"
Khấu Phú đỡ đúng lúc, tay dùng lực chế trụ cổ tay hắn, siết chặt khiến hắn nhất thời đau đến kêu ra thành tiếng.
"Tôi vừa rồi đã cảnh cáo ông, nếu như ông dám lại đụng đến một sợi tóc của mẹ vợ tôi hoặc vợ tôi, tôi sẽ cho ông sống trong ngục giam vượt qua nửa đời sau." Khấu Phú biểu tình lạnh lẽo, khẩu khí ác liệt.
Trần Khôn Tài bị bộ dáng lạnh lẽo của anh dọa sợ tới mức rút lui từng bước, kia há mồm lại vẫn không nghĩ nhận thua ngoan cố nói, "Ngươi, ngươi đừng tưởng ta sẽ sợ ngươi."
Nhìn ra được hắn đang sợ hãi, vậy là đủ. Khấu Phú buông tay hắn ra, xoay người nói với mẹ vợ cùng vợ mình nói: "Chúng ta đi thôi."
An mẫu gật gật đầu với con rể, ngay cả liếc mắt một cái cũng lười lại nhìn hướng người đàn ông rốt cuộc cũng đã làm cho bà thất vọng kia, bước đi rời đi.
"Ta chỉ cho các ngươi thời gian ba ngày để suy nghĩ, nghe thấy không? Các ngươi tốt nhất chuẩn bị tiền cho tốt, nếu không ta sẽ cho các ngươi hối hận không kịp, nghe thấy không?" Sau khi bọn họ đi cách một khoảng Trần Khôn Tài ở phía sau bọn họ cất giọng kêu gào.
Bọn họ ba người, không ai dừng lại để ý đến hắn.
"A lô –"
Mới mở miệng nói một tiếng a lô mà thôi, còn không kịp phát ra âm thanh thứ hai, điện thoại đã bị cắt đứt, Trần Khôn Tài đã trải qua loại tình huống này không biết bao nhiêu lần trong hơn ba ngày qua.
Hai mẹ con các ngươi dám hoàn toàn không nhìn đến hắn, tốt lắm!
Cho dù cha con Khấu thị phụ tử khinh thường hắn, thế nhưng hai mẹ con kia cũng dám như vậy đối với hắn, thực nghĩ đến có cái người đàn ông họ Khấu làm núi dựa vào, hắn không có cách mượn tiền hai người sao? Đem Lão Tử chọc giận, hắn ngay cả tên họ Khấu kia cũng làm theo không lầm (?), mẹ nó!
"Lại cho các ngươi thêm một lần cơ hội cuối cùng, các ngươi tốt nhất ngoan ngoãn chút, không cần làm ta tức giận." Hắn cầm lấy điện thoại thì thào tự nói vừa nói vừa nhấn.
Đô — đô — đô —
Điện thoại vang ba tiếng sau được nhấc lên, hắn không nói hai lời lập tức hướng đầu kia rít gào cảnh cáo.
"Ngươi con mẹ nó dám gác điện thoại của ta nữa thử xem xem!"
Đầu kia điện thoại một mảnh trầm mặc, nhưng ít nhất là lần này không có đem điện thoại của hắn cắt ngay lập tức, hắn vừa lòng phát ra một tiếng cười lạnh.
"Chuẩn bị một trăm ngàn tốt chưa?" Hắn hỏi.
Đầu kia điện thoại đầu vẫn là một mảnh lặng im.
"Mẹ nó, Lão Tử đang hỏi ngươi, ngươi là người chết hay sao mà không trả lời a?" Hắn rít gào tức giận mắng, vừa rồi hắn tận mắt thấy họ khấu lái xe ra khỏi cửa, cho nên tiếp điện thoại nhất định là một trong hai hai mẹ con ki, có vẻ người nhận là bà già bệnh sắp chết kia.
"Khôn Tài, ông rốt cuộc muốn khăng khăng một mực tới khi nào?"
Quả nhiên là cái bà già kia!
"Đến khi ta chết." Hắn cười lạnh nói: "Tiền đâu? Chuẩn bị tốt không?"
"Khấu Phú sẽ không cho ngươi một xu."
"Mẹ nó, bà nói cái gì, bà già?!"
"Ông không cần lại gọi điện thoại đến đây, ông lại gọi đến, tôi cũng sẽ giống như lúc nãy, nhận một lần cúp một lần." Bà nói xonh, lập tức đem điện thoại cắt đứt.
Trần Khôn Tài tức giận không thôi, cái bà già kia cũng dám cúp ngang điện thoại của hắn, bà ta là lâu lắm rồi không bị hắn đánh sao?
Đúng vậy, từ khi bà ta đột nhiên đem nhà ở bán đi, liền biến mất không thấy bóng dáng, bà ta chưa lại bị hắn đánh qua, khó trách bà ta hiện tại có can đảm cúp điện thoại của hắn!
Được, tốt lắm, bà ta thực nghĩ đến tránh ở trong tòa biệt thự xa hoa kia là có thể tránh được cả đời sao? Bà ta tốt nhất không cần ra khỏi cửa, nếu không bà ta nhất định phải chết.
Ngoài trừ bà ta ra, con gái của bà cũng đừng tưởng bở, thế nhưng sau khi dựa lên kẻ có tiền, liền đã quên người cha kế này là hắn, ngay cả một chút lợi lộc cũng không chịu chia cho hắn hưởng thụ!
Còn có hai tên họ họ Khấu kia, lão già mưu kế có bảo vệ bên người, hắn không có cách đụng đến, nhưng là tên trẻ tuổi kia thì không có.
Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt phải không? Hắn có thể thành toàn cho.
Cười lạnh, cầm trong tay tay cầm của điện thoại công cộng bỏ xuống đế, hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn đống bảo vệ nghiêm ngặt trước căn biệt thự sâu kín cách hai mươi mét kia.
"Mẹ nó, các người chờ xem."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro