Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 10

Kỳ quái, như thế nào còn chưa có trở về đâu?"

"Con nói Khấu Phú sao?"

An mẫu chú ý tới trong năm phút đồng hồ con gái đã muốn ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường ba lần, nghe tiếng dễ gọi vừa hỏi.

"A?"

An Hâm hoàn toàn không biết bản thân đã đem suy nghĩ trong lòng nói ra thành tiếng, bị giọng nói đột nhiên vang lên của mẹ mình làm hoảng sợ.

"Dạ. Anh ấy một tiếng trước đã gọi điện thoại nói cho con biết anh ấy sắp tan tầm, đáng lẽ phải đã sớm về đến mới đúng." Sắc mặt cô khó nén khỏi lo lắng.

"Có lẽ là trên đường kẹt xe." Mẹ An trấn an con gái.

"Nếu như kẹt xe anh ấy sẽ gọi điện thoại nói cho con."

"Có lẽ cậu ấy đã quên."

"Anh ấy chưa bao giờ quên việc này, cho dù thật sự đã quên, anh ấy cũng sẽ không tắt điện thoại, để cho con tìm không thấy anh ấy." An Hâm lắc đầu phủ quyết khả năng này.

"Cậu ấy tắt điện thoại?"

"Con vừa gọi điện thoại cho anh ấy, cuộc gọi không thông."

"Có lẽ là hết pin."

"Trên xe anh ấy có thể sạc pin, anh ấy sẽ để di động trong trạng thái lúc nào cũng có thể gọi thông, đây là anh ấy do công việc dưỡng thành thói quen." Cô nhíu chặt mày, không biết tại sao trong ngực cảm thấy kinh hoàng, "Con cảm thấy thật bất an."

"Có lẽ là cậu ấy vừa vặn không chú ý tới di động hết pin, cũng có khả năng cậu ấy không cẩn thận làm hư điện thoại rồi không chừng, con đừng suy nghĩ miên man." Mẹ An tưởng là con gái chuyện bé xé ra to.

"Nhưng là không biết vì sao linh cảm trong lòng con chính là cảm thấy là lạ, giống như là anh ấy ở bên ngoài xảy ra chuyện gì –"

"Hâm Hâm!" Mẹ An nhanh chóng đánh gãy lời con gái, người thế hệ trước có vẻ mê tín, sợ chuyện xấu nói ra ứng nghiệm. "Không cần nói lung tung."

"Nhưng là......"

"Con nha, đại khái là do mang thai......" Khi mẹ An đang muốn khuyên cô, liền nghe thấy ngoài cửa vang lên một chuỗi âm thanh chìa khóa va chạm lẫn nhau.

"Xem, không phải đã trở lại sao?" Bà quay đầu nói với con gái hay lo lắng, chỉ thấy trước mắt bóng người nhoáng lên một cái, An Hâm sớm khẩn cấp chạy vội đến trước cửa nhà, bước điến nhanh chóng mở cửa nhà ra.

"Anh tại sao lại..." Lời còn chưa dứt, giọng nói của An Hâm im bặt mà chỉ giây tiếp theo đã sửa thành giọng cao quãng tám tiếng kinh hoảng reo lên: "Ông xã, anh chảy máu! Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?

Chỉ thấy Khấu Phú lộ ra khuôn mặt tuấn tú tao nhã nho nhã bị đánh sưng lên một bên hốc mắt, cằm cũng tụ máu, khóe miệng rách toạt, máu tươi chảy thành hàng.

"Không có gì." Anh đi vào trong phòng, lấy biểu tình bình tĩnh trấn an bà xã.

"Anh đang chảy máu, còn nói không có gì?!" An Hâm vì đau lòng mà tăng thêm ngữ khí.

"Khấu Phú, đã xảy ra chuyện gì?" Mẹ An cũng đi đến một bên cửa, mày nhíu lại nhìn Khấu Phú bị thương về nhà.

"Không có gì, chính là vừa rồi ở trên đường trở về gặp phải vài tên lưu manh, kết quả là cùng đối phương đánh một trận." Khấu Phú nhẹ nhàng bâng quơ không nghĩ làm cho hai người lo lắng.

"Cũng không phải con nít, làm gì muốn đánh nhau liền đánh nhau mà không báo cảnh sát đâu?" Không giống con gái lớn dễ dàng kinh hoảng như vậy, vẻ mặt mẹ An chính là không đồng ý bác bỏ lời giải thích anh một chút, liền bình tĩnh mở miệng hỏi: "Ngoài trừ bị thương ở trên mặt ra, còn có bị thương chỗ nào không?"

"Dạ không có." Khấu Phú lắc đầu nói.

"Quần áo anh đều dính đầy máu, còn nói không có!" An Hâm gấp đến độ muốn khóc lên.

"Đó là máu của đối phương." Cùng cảm xúc kích động của bà xã hoàn toàn tương phản, Khấu Phú rất bình tĩnh.

An Hâm căn bản là không tin lời anh nói, không nói hai lời trực tiếp đưa tay cởi bỏ quần áo trên người anh.

"Hâm Hâm, mẹ đang ở đây."

Khấu Phú không thể không đưa tay ngăn cản cô, nào biết cô căn bản là không để ý tới anh, trực tiếp đem tay anh đẩy ra, tiếp tục cởi quần áo trên người anh, thẳng đến khi đã cởi áo anh ra, sau khi kiểm tra qua mỗi một tấc da thịt trên người anh quả thật xác định anh thật sự không có bị thương chỗ nào khác, lúc này mới dừng tay.

"Con có báo cảnh sát chưa?" Mẹ An hỏi theo lý tính.

Khấu Phú cởi trần có chút xấu hổ lắc đầu với mẹ vợ.

"Vì sao không báo cảnh sát?"

Anh do dự không biết nên mở miệng như thế nào, không có trả lời.

Mẹ An nhìn ra nguyên nhân anh chần chờ, "Trần Khôn Tài?"

Khấu Phú trầm mặc gật gật đầu.

"Con như thế nào xác định là hắn?"

"Ông ta đã ở hiện trường."

Mẹ An nói không ra lời, bà lúc trước rốt cuộc là mắt bị mù mà trái tim cũng bị hỏng, như thế nào lại yêu thương cái loại người điên này còn gả cho hắn? Nếu biết vậy bà thật sự sẽ không làm thế.

"Thực xin lỗi, Khấu Phú, tất cả đều tại mẹ liên lụy đến con, là mẹ hại con bị thương." Bà khổ sở lại tự trách nói với con rể.

"Mẹ, mẹ không cần nói như vậy, nhưng thật ra chuyện này, mẹ cảm thấy con nên làm như thế nào mới tốt?" Dù sao đối phương cũng là chồng đang làm thủ tục ly hôn lại còn chưa xong của mẹ vợ, Khấu Phú vẫn là băn khoăn tâm tình của mẹ vợ.

Mẹ An chỉ do dự vài giây, liền nhắm lại hai mắt dứt khoát mà quyết định, "Con báo cảnh sát đi."

"Tội danh có thể nặng có thể nhẹ, mẹ cảm thấy......"

"Tự con quyết định đi." Mẹ An thở dài, "Nên làm như thế nào liền làm như thế ấy, không cần lại băn khoăn đến mẹ."

Khấu Phú gật gật đầu, "Vậu con liền làm theo suy nghĩ của mình."

An Hâm một bên thủy chung không ngắt lời tỏ vẻ có ý kiến gì, bởi vì cô hiện tại rất tức giận, giận đến không thể có được một lòng rộng lượng to lớn đến mức có thể bỏ qua.

Cha kế làm sao có thể xui khiến người đến đánh Khấu Phú? Đơn giản là vì anh cưới cô, hoặc là bởi vì anh có tiền cũng không nguyện ý vô điều kiện cung ứng cho ông ta ăn uống bài bạc sao? Ông ta làm sao có thể làm như vậy, làm sao có thể?!

Vì tiền, ông ta có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, uy hiếp hai mẹ con cô, xúi giục lưu manh đến đánh Khấu Phú, như vậy chờ sau khi cô sinh ra đứa nhỏ trong bụng, ông ta có thể hay không lại đem ma chưởng thân hướng đứa nhỏ?

Không cần hỏi, đáp án rất rõ ràng.

Cho nên, cho dù không nghĩ vì mẹ, Khấu Phú hoặc chính mình, vì đứa nhỏ trong bụng, cô cũng phải thay đổi tính tình, tin tưởng vững chắc lòng người luôn lương thiện đầy nhân tính của bản thân, phân biệt được rõ ràng thiện ác thị phi, nhận ra rằng thế giới này cũng có tội ác tày trời, có người ác đến chết cũng không hối cải, tựa như cha kế của cô.

"Đi trước tắm rửa đi, tắm rửa sạch sẽ xong em giúp anh bôi thuốc." Cô vừa đau lòng lại ôn nhu nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt bị thương của ông xã.

Khấu Phú thật sâu nhìn cô một cái, gật đầu nói: "Được."

Trần Khôn Tài như thế nào cũng không nghĩ tới sự tình lại biến thành như vậy, hắn chẳng qua muốn ra oai đấu trí, kêu vài tên tiểu lưu manh giáo huấn Khấu Phú một chút mà thôi, không nghĩ tới lại rơi vào hai hạng tội danh vơ vét tài sản bắt cóc cùng xúi giục giết người bị cảnh sát truy nã.

Hơn nữa chuyện làm hắn tức đến muốn hộc máu, chính là vài tên tiểu lưu manh kia căn bản không phải là đối thủ của Khấu Phú, không chỉ có một đám bị Khấu Phú đánh cho mặt mũi bầm dập, ngã trái ngã phải, quay đầu còn đem tức giận đổ lên người hắn, đánh hắn một trận, lại còn vơ vét hết sạch không còn gì số tiền hắn có trong người.

Bị cảnh sát truy nã trên người lại hai bàn tay trắng, Trần Khôn Tài hắn đời trước rốt cuộc là đã tạo nên cái nghiệt gì, đời này lại rơi vào tình thế như vậy?

Không đúng, chuyện này căn bản là không quan hệ đến hắn, tất cả đều là do hai mẹ con kia làm hại, nếu không phải quen biết hai người, cưới cái người vợ bệnh tật kia, nhân sinh của hắn làm sao có thể suy thành như vậy?

Khắc chết chồng, khắc chết cha mẹ của chính mình còn chưa đủ, thế nhưng cái bà già sắp chết kia hiện tại ngay cả hắn cũng muốn khắc chết, hắn thật sự là ngã tám đời mới cưới phải bà ta!

Con gái kia của bà ta cũng giống nhau, giả bộ bày ra một bộ dáng thiên sứ thiện lương, kết quả đâu, sau khi gả cho một kẻ có tiền nhân, ngay cả đạo lý làm người cơ bản nhất cũng quên sạch không còn một mảnh.

Hắn tuy rằng không phải cha đẻ của cô, tốt xấu gì cũng là cha kế đi? Lấy chút tiền đến tỏ lòng "cha" sẽ làm giảm thọ cô ta sao?

Đúng là tiểu tiện nhân vong ân phụ nghĩa! Hai mẹ con đều đê tiện giống nhau!

Thật sự muốn hắn chết sao?

Không quan hệ, hắn có chết cũng sẽ phải đem hai mẹ con bà ta làm đệm lưng!

Bà già sắp chết kia phải đến bệnh viện làm kiểm tra định kỳ, đứa con gái kia cũng đã có thai, khám thai tại khoa phụ sản của bệnh viện này, hừ, hắn cũng không tin đợi không được hai mẹ con bà ta!

Rốt cuộc người đem loại danh sách đăng ký hẹn trước này dán ngay tại phòng mạch là ai, hắn thật vô cùng muốn cảm tạ người kia mới đúng, bởi vì người đó đã giúp hắn giảm đi không ích công sức tìm người.

An Hâm.

Trần Khôn Tài nhìn tên An Hâm trên danh sách, cười lạnh.

Cô ta xếp thứ mười tám, hắn tính toán phỏng chừng thời gian một chút, bây giờ hắn ra ngoài cổng lớn chờ, hẳn là có thể đợi được cô đi?

Hay là, hắn phải đợi sau khi cô ta khám thai xong rồi mới động thủ?

Có được cảm giác được lựa chọn thật đúng là tốt nhất.

Phải đẩy cô ta xuống cầu thang, thúc cô đâm vào xe, hay là trực tiếp lấy đao đâm vào người cô ta... tốt nhất là đâm vào tim, như vậy mới có thể một đao liền bị mất mạng.

Một đao bị mất mạng xem như tiện nghi cho cô ta, hắn hẳn là muốn một nhát lại một nhát đâm chết tên tiểu tiện nhân, như vậy mới có thể tiêu trừ mối hận trong lòng mấy ngày nay hắn mỗi ngày trốn trốn tránh tránh, phải ăn đồ ăn thừa mà sống.

Chờ xem, các ngươi tuyệt đối sẽ hối hận đã đối xử với ta như vậy, tuyệt đối!

Hắn bên môi nổi lên một chút điên cuồng cười lạnh.

"Anh gần đây bận việc như vậy, thật sự không cần phải đi cùng em đến đây đâu."

"Không cần nói lời vô nghĩa." Khấu Phú nghiêng người, ôn nhu hôn bà xã một chút, "Bà xã đi khám thai, ông xã làm công làm sao có thể không cùng đến chứ? Càng miễn bàn tên kia đến bây giờ vẫn còn chưa bắt được, xuống xe đi,"

An Hâm gật đầu xuống xe, vừa mới đứng vững, ông xã đã đi đến bên người cô, đưa tay thay cô đem cửa xe đóng lại, cũng nhấn nút điều khiển khóa xa. Tiếp theo Khấu Phú liền đem tay cô cầm lấy đặt lên khuỷu tay của anh.

"Đi thôi." Đôi môi của anh thủy chung lộ vẻ cười.

"Đã qua hơn một tháng, cảnh sát vẫn không có một chút tin tức nào sao?" Cô cùng anh sóng vai đi tới.

Khấu Phú đối với việc này cũng là không có một chút biện pháp nào. "Đài Loan nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu nói như một người thật sự muốn trốn, thì cũng có đôi khi thật đúng là không thể tìm thấy. Trừ việc đó ra, ông ta cũng có khả năng đã trốn khỏi Đài Loan nhập cư trái phép, cho nên mới không thể tìm ra người."

"Nếu nói như ông ấy thật sự đã rời khỏi Đài Loan, em hy vọng ông ta cứ như vậy đừng trở về nữa."

Khấu Phú nhìn cô một cái. "Lòng trắc ẩn chi tâm của em lại nổi lên?"

"Có đôi khi suy nghĩ một chút, tuổi của ông ta cũng cao lắm rồi, bây giờ mà đi ngồi tù thì thật sự thực đáng thương."

"Vậy em cảm thấy chúng ta bị bóng ma tâm lý lo sợ ông ta uy hiếp thương tổn sinh hoạt thì không đáng thương sao?"

"Anh biết em không phải có ý đó,"

"Bà xã, nếu ông ta thật sự có thể thay đổi triệt để, một lần nữa làm người, chúng ta đương nhiên sẽ cho ông ấy cơ hội, nhưng là em hẳn biết rõ ràng hơn so với anh, nếu như ông ấy có thể hoàn lương thì đã sớm thay đổi, sẽ không chờ tới bây giờ. Cho nên, chúng ta hãy chấm dứt này đề tài, thảo luận chuyện khác một chút được không?"

"Chuyện khác là chuyện gì?" Cô tò mò hỏi.

"Ví dụ như muốn đặt tên gì cho con gái chúng ta nha."

"Vẫn chưa thể xác định là con gái." An Hâm có chút dở khóc dở cười.

"Nhất định là con gái."

"Nếu là con trai thì sao?"

"Nhất định là con gái." Anh lấy ngữ khí trảm đinh tiệt thiết nói, bởi vì anh hy vọng là con gái.

"Vậy nếu là con trai, anh sẽ không muốn sao?"

"Làm sao có thể không cần, chỉ cần là em sinh anh đều muốn, chỉ là sinh con gái so với sinh con trai sẽ tốt hơn một chút." Khấu Phú vươn tay ra, dùng ngón cái cùng ngón trỏ so đầu ngón tay với nhau một một khoảng nhở cỡ một centimet.

"Không thể hiểu nổi." An Hâm lâm vào bật cười lắc đầu nói.

"Cái gì không thể hiểu nổi?"

"Sinh con gái so với sinh con trai có điểm nào tốt hơn?"

"Con gái là tri kỷ nha, có thể giống như mẹ nó thiện lương hồn nhiên vô tà nha." Khấu Phú nhân cơ hội nịnh bà xã một chút.

Cô nhịn không được lườm anh một cái, thật sự là càng lúc càng miệng lưỡi trơn tru.

"Sinh con trai sẽ phải là không tri kỷ sao? Con trai thì không thể thiện lương thuần đến vô tà sao?" Tựa như vợ chồng bình thường nhàn rỗi nhàm chán cãi nhau, An Hâm cố ý cãi lại với anh.

"Vậy là em không hiểu rồi, con trai không cần tri kỷ, chỉ cần khỏe mạnh, cường tráng, thông minh, dũng cảm là đủ rồi. Như vậy mới có thể bảo vệ chị gái, em gái cùng mẹ vào thời điểm ba không có bên cạnh mẹ."

"Nếu con trai có trọng trách như vậy, vậy anh không nghĩ rằng thai đầu của chúng ta là con trai vẫn tốt hơn sao?"

"Không được, thai đầu anh muốn là con gái."

"Vì sao?"

"Chính là......" Khấu Phú 'là' được nửa ngày, vẫn là không nói nên lời một lý do, đành phải thuận miệng cho có lệ, "Chính là thích thôi."

"Em nghe nói con gái chính là tình nhân kiếp trước của chồng, anh muốn có con gái như vậy, có phải đối với tình nhân cũ nhớ mãi không quên hay không?" An Hâm cố ý lấy ngữ khí ghen tuông nói.

Khấu Phú đột nhiên sửng sốt. Là cái dạng này sao?

Tình nhân kiếp trước?

Đối với tình nhân cũ nhớ mãi không quên?

"Bà xã," Anh dùng lực lắc đầu, vẻ mặt còn thật sự cam đoan nói với cô: "Chuyện này tuyệt đối không phải sự thật, em không nên nghe người khác nói hươu nói vượn liền ngơ ngác tin tưởng, biết không?"

"Vậy vì sao anh kiên trì nhất định muốn sinh con gái?"

"Bởi vì...... Tóm lại...... Ai, con gái chính là so với con trai thì đáng yêu hơn thôi, hơn nữa nam châm đồng tính thì đẩy nhau khác tính thì hút nhau, em có nghe qua chưa?"

"Xem đi! Con gái quả nhiên là tình nhân kiếp trước của chồng mà."

"Bà xã......" Vẻ mặt anh đau khổ, không thể nói gì để chống đỡ.

An Hâm cười thầm ở trong lòng, cảm thấy ngẫu nhiên trêu chọc ông xã kỳ thật cũng rất thú vị, nhất là khi có thể trêu chọc anh đồng thời cảm giác được anh có để ý đến mình, cái loại cảm giác này thật sự là ngọt ngào hạnh phúc đến rung động cả trái tim cô, cả người đều nhanh muốn bay lên không trung.

"Anh thề với em, cam đoan, từ nay về sau khi giờ phút này bắt đầu, anh đời này bà xã cùng tình nhân vĩnh viễn cũng chỉ có một người là em, nếu làm trái lời thề này, liền phạt anh tốt nhất là bị loạn đao chém chết."

"Ngừng!" Cô sốt ruột kêu lên, cũng đã không kịp ngăn cản anh nói ra lời thề độc. "Ai kêu anh nói lung tung!"

"Yên tâm, anh yêu em như vậy, không có việc gì. "Khấu Phú lão thần khắp nơi (?) mỉm cười.

"Tốt nhất là vậy." Cô nhíu nhíu mày trừng mắt nói với anh.

"Nếu làm không được, thật sự có xảy ra chuyện gì, em cũng không hà tất phải thay anh khổ sở, bởi vì là anh bị trừng phạt đúng tội."

"Ông xã......"

"Bất quá em yên tâm, anh biết chính mình muốn cái gì, đời này anh muốn chính là em, từ khi lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã biết. Anh yêu em, anh sẽ không phản bội em, bà xã, tuyệt đối sẽ không." Anh ý chí kiên định, thâm tình chân thành nói với cô.

"Tốt lắm, em đã biết, anh đừng nói nữa." An Hâm có chút thẹn thùng sẳng giọng, bởi vì người qua đường vừa đi ngang qua bọn họ lại vừa vặn nghe thấy Khấu Phú thổ lộ với cô, quay đầu nhìn cô cười mà như không cười, ánh mắt giống như chúc phúc lại giống như hâm mộ, hại cô cũng không biết phải đối mặt như thế nào.

"Anh yêu em, bà xã, rất yêu rất yêu nha."

Oa, đã nói anh đừng nói nữa, anh còn cố ý làm trầm trọng thêm nói như vậy!

"Em yêu anh chứ?"

Anh nhất định là cố ý.

"Anh biết em cũng rất yêu anh, đúng hay không?"

"Hi –"

Đáng giận! Người qua đường đều đang cười.

"Bà xã......"

Cô đỏ lên nghiêm mặt, rốt cuộc nhịn không được thấp giọng quát nhẹ, "Ông xã, im miệng!"

Thành công trêu chọc bà xã mặt đỏ tai hồng thẹn thùng không thôi, lúc này đổi lại Khấu Phú nở nụ cười lộ ra đắc ý. Không có biện pháp, anh chính là thích thấy bộ dáng cô quẫn bách mặt hồng xấu hổ.

Khóe miệng không ngừng giương lên đột nhiên ngừng lại, trong nháy mắt nhanh chóng đổi thành nghiêm túc mím môi.

Khấu Phú thấy hé ra xen lẫn trong trong đám người mặt, là một khuôn mặt có chút không quá giống với trong trí nhớ của anh, cơ hồ gầy điệu một vòng, nhưng là ngũ quan cũng không có thay đổi nhiều lắm, nhất là cặp mắt điên cuồng kia, cùng khinh phiếm ở bên miệng tham lam tà ác mỉm cười.

Là Trần Khôn Tài!

Thời gian tựa hồ từ lúc anh nhìn thấy ông ta trong nháy mắt đã thả chậm tốc độ đi bội lần, làm cho anh có thể nhận ra ông ta đang đi đến giữa biển người đến người đi trước cửa lớn của bệnh, lại giống như sau khi anh nhận ra ông ta, nháy mắt đổi thành tốc độ nhanh hơn gấp bội lần, làm cho anh chính mắt thấy Trần Khôn Tài từ trong người rút ra một con dao sắc bén lạnh lẽo, một đường nhắm ngay đến trái tim An Hâm đang ở bên cạnh anh.

"Tiện nhân, đi tìm chết đi!"

Khoảng cách quá gần, sự tình lại phát sinh quá nhanh, Khấu Phú phát hiện bản thân căn bản không kịp vươn tay ngăn cản bả đao kia, chỉ có thể dùng thân thể để chắn.

Anh vừa bước đến, thân vừa chuyển, thân thể chấn động một chút, cảm giác được một cỗ đau đớn nóng rực nhanh chóng lan tỏa ở sau lưng anh.

"A –" Tiếng thét hoảng sợ chói tai vang lên từ bốn phía hỗn loạn.

"Ngươi người này!"

Anh quay đầu, chỉ thấy đã có hai, ba người thấy việc nghĩa hăng hái làm vừa kéo vừa đánh đem Trần Khôn Tài đang giống như phát điên chế phục trên mặt đất.

"Ahha, không! Ông xã, không......" Thấy sau lưng anh cắm một cây đao thẳng tắp, huyết sắc trên mặt An Hâm mất hết, cả người như nhũn ra cơ hồ muốn đứng không nổi, nhưng hai tay của cô lại liều mình chống đỡ giữ thân người anh đang ngã về phía cô.

Hai mắt cô kinh hãi trừng to nhìn chuôi đam trên lưng anh, toàn bộ lưỡi đao cũng chưa đâm hết vào lưng anh, cô còn chưa nhận thức được sự tình rốt cuộc là đã phát sinh như thế nào, một giây trước, hai người bọn họ rõ ràng còn đang nói chuyện, giâu tiếp theo anh đã đem cô ôm vòa trong lòng, dùng thân thể của chính mình thay cô cản một đao này, mà người đâm một nhát vào người anh, hiển nhiên là người mà trước đó cô còn cảm thấy thực đáng thương!

"Bác sĩ, nhanh đi gọi bác sĩ đến!"

"Trực tiếp đưa đến phòng cấp cứu có vẻ nhanh hơn. Vị tiên sinh này, anh còn có thể đi không? Hay là để tôi đỡ lưng anh?"

"Người kia muốn xử lý như thế nào?"

"Đương nhiên là đưa đến cục cảnh sát."

"Giường bệnh đến đây! Giường bệnh đến đây! Vui lòng nhường một chút, vui lòng nhường một chút."

"May mắn nơi này chính là bệnh viện, lập tức là có thể đưa vào phòng mổ."

"Bất quá này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Người kia là kẻ điên sao? Như thế nào lấy đao đâm người loạn thế?"

Hiện trường tụ đầy người, bốn phía một mảnh hỗn loạn, mọi người tranh nhau mà nói???, giúp đỡ giúp đỡ, thảo luận thảo luận, đem cửa lớn bệnh viện khẩu khiến náo nhiệt như một cái chợ.

"Tôi có thể tự mình đi, không cần giường bệnh." Khấu Phú nói với vài người tốt bụng nhiệt tình đang vây chung quanh ở bên người anh nói.

"Thật sự có thể chứ? Giường bệnh đều đã đến rồi, đừng miễn cưỡng bản thân."

"Cám ơn, tôi có thể tự –" Khấu Phú lắc đầu cự tuyệt, nhưng lời còn chưa dứt đã bị tiếng quát nghiêm khắc của An Hâm đánh gãy.

"Nằm lên đi!"

"Bà xã?" Chưa bao giờ nghe qua cô dùng loại giọng để nói chuyện, anh có chút bị dọa đến.

"Nằm lên đi."

An Hâm còn nói thêm một lần, nhưng là lần này dọa đến anh không phải vì giọng điệu vẫn nghiêm khắc như cũ của cô, mà là nước mắt như chuỗi hạt đang tuông trào xuống từ hốc mắt của cô.

Nước mắt của cô làm anh thấy đau lòng, anh không nói hai lời lập tức ngồi lên giường bệnh, để nhân viên y tế đẩy đến phòng cấp cứu, nhưng tay nắm tay An Hâm thủy chung không có buông ra, thẳng đến khi anh bị bác sĩ ở phòng cấp cứu phán định phải mổ ngay lập tức, đưa vào phòng mổ mới thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro