Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Nước Pháp rất đẹp, du lịch cũng rất vui... Không, cách nói chính xác hẳn là, Âu Châu rất đẹp, du lịch cũng rất vui, mặc kệ là nước Pháp, Đức, Thụy Sĩ, Italy, nước Áo, Hà Lan, Tây Ban Nha, Czech... Tóm lại, một chuyến đi du lịch tuần trăng mật khiến cho cô cơ hồ đi khắp Âu Châu chỉ ngoại trừ các nước thuộc vùng Bắc Âu ra, làm cho cô không biết nói là được hưởng thụ, hay là nên nói...

Ai! Kỳ thật cô có vẻ muốn thở dài, bởi vì bọn họ đã muốn ở Âu Châu du ngoạn gần mau hai tháng, làm cho cô rất nhớ tất cả mọi thứ ở Đài Loan nha.

Tay Khấu Quý từ phía sau người vươn đến, đem cô vòng ôm vào trong lòng anh.

Anh trước đặt môi hôn một chút lên hai má của Khả Ái, sau đó mới hỏi cô, "Suy nghĩ cái gì?"

"Nhớ nhà." Cô thành thật trả lời, anh ở phía sau lại đột nhiên trầm mặc lên.

Cô ở trong lòng anh xoay người, cùng Khấu Quý mặt đối mặt.

"Ông xã, chúng ta có phải hay không nên trở về nhà?"

Là cô rất đơn thuần, hay là cô đối với anh quá hiểu rõ không có nghĩ gì về suy nghĩ của mình, mới có thể làm cho sự việc vốn dĩ hẳn là thực dễ dàng là có thể giải quyết, lại biến thành nh2ư bây giờ?

Ông xã thế nhưng vì cha chồng không muốn làm rõ ràng tình huống đã kêu bọn họ ly hôn, phẫn nộ mà bỏ lại công việc, đưa cô rời khỏi Đài Loan, hơn nữa giống như vĩnh viễn cũng không tính trở về, cô thật là hoàn toàn không biết nên nói cái gì.

Lúc trước khi nói chuyện kia với ông xã, cô cũng đã biết tuyệt đối sẽ làm cho anh nổi giận, nhưng là cô ngàn vạn lần không nghĩ tới anh lại sẽ giận tới như vậy.

Mặt ngoài bình tĩnh, nội tâm lại sống gió mãnh liệt. Nếu không có khoảng thời gian anh trở về Đài Loan một lần nữa, cô đại khái vĩnh viễn cũng không biết anh còn đang tức giận vì chuyện kia, hơn nữa căn bản là còn chưa có hết tức giận.

Ai, nếu sớm biết là vậy lúc trước cô hẳn là sẽ không đem chuyện đó nói ra, dù sao cô cũng không có khả năng bởi vì cha chồng mong muốn bọn họ ly hôn cô liền thật sự cùng anh ly hôn, thật sự là có tiền cũng không mua biết trước được chữ 'ngờ', tất cả đều bất đắc dĩ không lường trước được a!

Đối mặt với câu hỏi của cô, Khấu Quý ngậm miệng không nói.

"Em biết anh vẫn còn đang tức giận vì chuyện ba anh muốn em và anh ly hôn, nhưng là chúng ta không thể vì nguyên nhân đó mà liền vĩnh viễn không trở về Đài Loan nha. Ông xã." Cô ôn nhu khuyên nhủ.

"Anh có thể xin visa đi làm, chúng ta liền ở nơi này." Lời của anh tỏ vẻ khinh bạc.

Anh thật đúng là nghĩ đến vĩnh viễn ở tại chỗ này nha!

Khả Ái bị hoảng sợ, biết lời anh nói không phải là giả, bởi vì ở trong khoảng thời gian đi du lịch Châu Âu này, anh từng đưa cô đi gặp qua vài người bạn ở Châu Âu của anh, bọn họ đều là những đại gia ở nơi này, đừng nói là visa đi làm, với địa vị của những người đó, cho dù phải giúp hai người bọn họ nhập quốc tịch Châu Âu cũng không thành vấn đề.

"Nhưng là em rất nhớ các món ăn Đài Loan, rất nhớ các món chỉ có ở Đài Loan mới ăn được đúng hương vị, làm sao bây giờ, ông xã?" Cô đáng thương hề hề nói với anh.

Khấu Quý có chút dao động hới nhướng mày.

"Anh cũng chưa phát hiện ra, em gần đây có chút không có khẩu vị gì lắm sao?" Cô không ngừng cố gắng, thừa thắng xông lên. "Còn tiếp tục như vậy em nhất định sẽ càng lúc càng gầy, nếu em gầy thành da bọc xương, anh còn có thể yêu em sao?"

"Bà xã..."

Khấu Quý có loại cảm giác không biết nói gì để chống đỡ, anh làm sao có thể không biết mục đích bà xã nói những lời này, là vì muốn khuyên anh trở về Đài Loan đây?

Nhưng là chỉ cần nghĩ đến quay trở về Đài Loan, anh sẽ nghĩ đến người cha vì tư lợi kia, nghĩ đến ông ấy vô tình, cùng với chuyện ông ấy muốn Khả Ái cùng chính mình ly hôn.

Chỉ cầy nghĩ đến những chuyện này, anh căn bản sẽ không muốn trở về.

Nhưng là bà xã bởi vì nhớ đến các món ăn Đài Loan, ăn không quen những thứ kia nên càng lúc càng gầy, anh lại sẽ nhịn không được đau lòng, mềm lòng, cho dù biết rõ cô là đang giả bộ đáng thương, cũng không có biện pháp cứng rắn quyết tâm không để ý tới cô.

"Bà xã, em muốn ăn cái gì? Nói cho anh biết, anh sẽ nghĩ cách." Anh trong thế khó xử mở miệng nói.

"Tạc chao."

"Hả?"

"Hà tử bún."

"Ách."

"Hà tử tiên."

"Ngô."

"Còn có nước ngọt chân lý phố a cấp*."

Cô thật là đang làm khó anh, những món này đều là những món ăn vặt đặc sản của Đài Loan, bảo người đang ở Châu Âu như anh từ nơi này biến ra a? Khấu Quý bất đắc dĩ vẻ mặt đau khổ, nhìn cô.

"Bà xã..."

"Ông xã. Chúng ta trở về Đài Loan được không?" Không nghĩ lại quanh co lòng vòng, Khả Ái trực tiếp yêu cầu anh. "Em không chỉ nhớ đến đồ ăn Đài Loan, em còn rất nhớ người nhà và bạn bè ở Đài Loan, nhớ cảm giác nghe hiểu được người khác đang nói cái gì, em kông thích tiếp tục ở nơi này, nơi này làm cho em nửa bước khó đi, chúng ta về nhà, được không?"

Khấu Quý đột nhiên lại trầm mặc xuống.

Khả Ái nhìn anh, do dự trong chốc lát, rốt cục hạ quyết tâm ra quyết định, còn tiếp tục như vậy cũng không phải cách tốt, vẫn là nhắm vào vấn đề nói chuyện với anh mới được.

Hít sâu một hơi, cô lui ra phía sau từng bước, dắt tay anh, đi đến bên cạnh sô pha kéo anh cùng nhau ngồi xuống.

"Ông xã, anh có biết không? Anh đột nhiên đem công việc bỏ lại bước đi, làm cho nội bộ công ty lâm vào một mảnh hỗn loạn, mẹ nói ba bị tức giận đến mức tái phát bệnh cao huyết áp, đang ở trong bệnh mấy ngày rồi." Kỳ thật đến mấy ngày nay, cô vẫn còn giữ liên lạc với người nhà ở Đài Loan.

"Đối với ông ấy mà nói, công ty là bảo bối, là tất cả của ông ấy, anh vừa rời khỏi như vậy, đem bảo bối công ty của ông ấy biến thành hỗn loạn. Ông ấy đương nhiên sẽ nổi giận đến nằm viện." Khấu Quý trào phúng cười lạnh.

"Ba ông ấy kỳ thật là quan tâm đến anh."

Không chút nào đồng ý với những lời này, anh hừ lạnh một tiếng.

Nhìn biểu tình châm chọc trên mặt anh, Khả Ái nặng nề thở ra một hơi.

"Ba em cũng là một người chỉ biết chú trọng vào công việc, mới trước đây em còn từng một lần nghĩ rằng bản thân mình không có ba." Cô nắm tay anh, thong thả mở miệng, "Sau khi lớn lên, em dần dần cảm thấy trong đầu bae m đều chỉ có công việc, căn bản là không có chứa gì về con gái là em hay mẹ em, cho nên em từng vì thế mà hận ba, rất hận, rất hận."

"Nhưng là sau đó em lại phát hiện, hận cũng không thể giải quyết được chuyện gì, chỉ có buông tay, tha thứ hoặc là hai bên ngồi xuống nói chuyện, đem mọi bất mãn chất chứa trong lòng một lần toàn bộ phát tiết ra ngoài, nhu thế mới có cách giải quyết sự tình. Em cảm thấy vấn đề lớn nhất giữa anh và ba, chính là không có ngồi xuống nói chuyện rõ ràng."

"Chúng ta thường xuyên ngồi xuống nói chuyện." Anh mím môi nói.

"Nói chuyện đều là về công việc và lợi ích, có nói qua cảm giác của anh với ông ấy, trong lòng anh đối với ông không phục, hay là oán hận sao?"

Khấu Quý lại lần nữa trầm mặc xuống.

"Trước khi em phát giận bày tỏ bất mãn cùng oán hận với ba em, Em vẫn nghĩ rằng ông ấy căn bản là không cần em, thậm chí ngay cả em mấy tuổi, sinh nhật là vào ngày mấy tháng mấy cũng không biết, nhưng là sự thật cũng không phải như vậy, ba em ông ấy cái gì cũng biết rõ, biết em mấy tuổi, biết khi nào là sinh nhật em, biết sở thích của em, biết em thích cái gì, chán ghét cái gì, ông ấy thậ tra vẫn luôn quan tâm đến em, chú ý đến em."

"Chính là ngay từ đầu ở trong tình huống bất đắc dĩ nên mới kéo xa khoảng cách với em, cũng có chút bất tri bất giác theo thói quen sống chung theo cách thức này, sau đó chờ ông ấy không còn bận rộn như vậy, khi có thời gian quan tâm gia đình, lại không biết nói muốn như thế nào để thay đổi mối quan hệ đã đóng băng giữa hai người. Em nghĩ, ba anh hẳn là cũng giống như ba em vậy."

"Không giống nhau." Khấu Quý đột nhiên mở miệng nói.

Khả Ái nhìn anh.

"Ba em ít nhất sẽ không mặc kệ ý muốn của em, liền tự cho là đúng tự tiện quyết định theo ý của mình." Đối với hành động tùy tiện quyết định chuyện của người khác không thể tha thứ.

"Tự cho là đúng sao?" Khả Ái nhìn anh, thì thào nhẹ giọng tự nói với mình, "Nếu thật sự đúng là tự cho là đúng như lời anh nói, em nghĩ điểm xuất phát của ông ấy cũng là vì tốt cho anh, sẽ không hại anh, anh có nghĩ tới điểm này không?"

"Nếu ý của em là hổ dữ không ăn thịt hổ con, như vậy thì ông ấy sẽ là ngoại lệ là duy nhất."

"Ông xã..." Cô thật sự không biết nên nói cái gì mới tốt, không nghĩ tới vấn đề giữa hai cha con bọn họ trong lúc đó lại nghiêm trọng như vậy.

Hai cha con?

Không đúng, không chỉ hai người, hẳn là năm người mới đúng, bốn anh em bọn họ đều có hiểu lầm rất sâu đối với cha mình, cho nên lúc trước anh cả và em trai của anh mới thể trước sau rời bỏ công ty của gia đình mình, làm cho mọi công việc của họ toàn bộ đều rơi xuống trên đầu anh, cô nên sớm nghĩ đến việc này.

Nên nói cha chồng là người như thế nào đây?

Tuy rằng quen biết với ông không bao lâu, thời gian ở chung cũng không nhiều, nhưng là cô từng nghe ba mẹ nói qua, Khấu Hạo Hâm là một người thật không đơn giản, mặc kệ là trong sự nghiệp hay là xử lý cảm tình, đều đáng để người khác tôn kính.

Sự nghiệp thì không cần phải nói, chỉ cần nhìn quy mô tập đoàn Khấu Thị hiện nay là đủ hiểu rồi.

Về phần phương diện xử lý cảm tình, nhìn ông ấy đồng thời có được hai người vợ, cùng ở một cái dưới mái hiên lại có thể vui vẻ sống chung, liền đủ làm cho người ta khâm phục.

Một người đàn ông có thể làm cho hai người phụ nữ đều nguyện ý vì mình sinh dưỡng con cái, không rời không giận, không có khả năng sẽ là một ngườ vô tình lãnh khốc, bốn anh em bọn họ làm sao có thể nhìn không thấu, không nghĩ ra điểm này đây? Thật sự là làm người ta buồn bực.

Quên đi, nếu nói như dùng đạo lý giảng giải không thông với anh, vậy chỉ còn lại có biện pháp này trực tiếp yêu cầu hắn.

"Em hy vọng anh có thể trở về Đài Loan cùng ba ngồi xuốn nói chuyện hòa hảo."

"Không có gì để nói, ông ấy căn bản là sẽ không muốn biết anh suy nghĩ cái gì."

"Anh không có cùng ông ấy nói qua làm sao có thể biết?"

"Anh chính là biết."

"Em hy vọng hai người nói chuyện với nhau." Cô tăng mạnh ngữ khí nói.

Khấu Quý lắc đầu cự tuyệt.

"Ông xã..."

"Đề tài này đến vậy chấm dứt." Anh quả quyết cự tuyệt.

"Không có biện pháp." Cô cũng đứng lên quyết cùng anh thương lượng. "Em muốn trở về Đài Loan. Ông xã, Em không muốn lại tiếp tục ở nơi này, cho nên xin anh, anh làm ơn làm lành với ba, không cần cứ khăng khăng một mực, vì một chuyện nhỏ lại giận dỗi với ông ấy có được không?"

Sắc mặt anh đột nhiên biến đổi.

"Chuyện nhỏ?" Anh nhìn không chuyển mắt nhìn cô chằm chằm. "Em cảm thấy ông ấy muốn chúng ta ly hôn chỉ là một chuyện nhỏ?"

"Em không phải có ý này, ý của em là..."

Cô còn chưa dưt lời, anh liền đưa tay từ trong lòng bàn tay cô rút ra, sau đó đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, rời khỏi nàng.

"Thì ra em cảm thấy ly hôn với anh chỉ là một việc nhỏ." Hắn vẻ mặt thất vọng vẻ mặt, xoay người ra khỏi phòng.

Bởi vì sự việc đột nhiên xảy ra, Khả Ái hoàn toàn không biết phải làm sao, chỉ có thể trơ mắt ngồi yên ở tại chỗ nhìn anh rời đi.

Khấu Quý đang giận cô.

Anh đối với thái độ ôn hòa của cô, sẽ không chủ động cùng cô nói chuyện, nếu từ cô chủ động mở miệng, anh cũng sẽ không không để ý tới cô, chỉ là sẽ dùng phương thức ngắn gọn nhất trả lời mà thôi.

Có lẽ anh không biết, loại thái độ này so với việc cùng cô ầm ỹ một trận lớn càng làm cho cô cảm thấy tổn thương.

Sự tình làm sao có thể biến thành như vậy đây?

Cô cho tới bây giờ không nghĩ tới sẽ cãi nhau với anh, chỉ là muốn trở về Đài Loan, muốn giúp hai cha con bọn họ hòa hảo mà thôi, nhưng là vì sao kết quả lại biến thành như vậy?

Ngoài cửa sổ, xa xa rừng núi xanh ngắt tựa vào bầu trạm trời trong xanh không gió, phong cảnh đẹp tựa như một bức họa, làm cho nàng đột nhiên nghĩ đến một câu -Viễn Sơn mỉm cười....

Nhưng là cô lại một chút cũng cười không được, chỉ cảm thấy rất cô đơn, rất muốn khóc mà thôi.

Cô cho tới bây giờ sẽ không phải là một người có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh nhân, bởi vì cô vẫn cảm thấy chính mình thật ngốc, làm cái gì cũng phạm lỗi, cho nên đặt ở trong hoàn cảnh lạ lẫm, tổng sẽ làm cho cô cảm giác bất an.

Lần này là từ lúc cô chào đời tới nay, lần đầu tiên ở một đất nước xa lạ nghỉ ngơi trong thời gian dài như vậy, bất quá bởi vì có anh ở bên cạnh, cô tin tưởng anh có thể cho bản thân mình dựa vào, vô luận gặp phải khó khăn gì, anh nhất định đều có thể giúp cô giải quyết, cho nên chỉ cần có anh giữ ở bên người, cô sẽ không cảm thấy bất an, nhưng là hiện tại......

Khả Ái quay đầu nhìn trống rỗng phòng, nước mắt không tự chủ được theo trong hốc mắt đến rơi xuống.

Anh từ sau khi ra khỏi nhà vào lúc sáng, đã không hề trở về, ngay cả thời gian cơm trưa cũng chưa trở về ăn cơm với cô. Anh biết rõ cô ở một mình sẽ sợ hãi, sẽ bất an, vì sao còn muốn đem cô một người bỏ lại nơi này như vậy?

Anh không phải là không cần cô, không thương cô nữa?

Nước mắt lặng yên không một tiếng động chảy xuống, cô lấy tay đem nó lau đi, giọt nước mắt tiếp lại chợt chảy xuống xuống, hoàn toàn không thể khống chế.

Khả Ái, đừng khóc.

Cô vừa lau nước mắt, vừa nói với chính mình.

Ngươi lại còn chưa có bị vứt bỏ, vì sao muốn khóc đây? Muốn khóc cũng muốn chờ thật sự bị vứt bỏ xong mới đến khóc nha, đừng khóc!

"Đừng khóc, đừng khóc."

Nhưng mà, cho dù cô không ngừng mà nói với chính mình như vậy, nước mắt vẫn là không nghe theo lời, một giọt tiếp một giọt tràn mi mà chảy ra.

Cô thật sự cảm giác rất khổ sở.

Nhưng là đổi một cái góc độ suy nghĩ khác, kỳ thật anh từ đầu tới đuôi cũng không có nói qua không cần cô, không thương cô nha, cô vì sao phải tự dọa bản thân mình chứ?

Không cần lại miên man suy nghĩ, tìm chút chuyện khác để làm, có lẽ sẽ không thấy khổ sở nữa.

Cô dùng sức lau đi nước mắt trên mặt, chuyển động ánh mắt nhìn bốn phía hết thảy, đột nhiên thấy cơm trưa phục vụ khách sạn đưa tới lúc giữa trưa, đến nay cô vẫn chưa đả động gì đến.

Tuy rằng một chút khẩu vị cũng không có, căn bản cái gì cũng không muốn ăn, nhưng là.....

Cô khẽ thở dài một hơi, hít hít cái mũi, bắt buộc chính mình đi ra phía trước, từ trên bàn cầm lấy một miếng bánh mì kẹp cá hồi hun khói đến cắn một ngụm.

Cứng quá, khô quá, quá... khó ăn....

Ô ~ cô muốn ăn canh nóng, đồ ăn nóng hổi, cô muốn ăn món ăn vặt Đài Loan, rất muốn, rất muốn. Ô ~

Càng nhung nhớ hương vị các món ăn vặt Đài Loan trong trí nhớ, bánh mì khô cứng trong miệng liền càng có vẻ khó có thể nuốt xuống, ngay cả hương vị giống như đều trở nên rất quái lạ, thực ghê tởm.

"Ác ――"

Một trận cảm giác buồn nôn đột nhiên từ sâu trong yết hầu thoát ra, Khả Ái nhanh chóng lấy tay che miệng lại, xoay người liền hướng toilet chạy đi, sau đó ngồi trước bồn cầu nôn tất cả ra.

"Nôn... nôn..."

Khấu Quý cho dù là trong ác mộng, cũng chưa nghĩ tới sẽ thấy hình ảnh bà xã thân yêu ngồi xổm trong toilet, ôm bồn cầu chảy như điên.

Anh mới đẩy cửa phòng mở ra, chợt nghe thấy có tiếng người đang nôn mửa, anh ngẩn ngơ, còn chưa có đem tiếng nôn mửa cùng bà xã bà liên tưởng vào một khối, chỉ biết theo tiếng đi đến trước cửa toilet, mới bị dọa sợ tới mức hai mắt trợn tròn, ba bước cũng thành hai bước vọt vào trong toilet.

"Bà xã, em làm sao vậy? Vì sao lại nôn thành như vậy? Em làm sao cảm thấy không thoải mái, nhanh chút nói cho anh biết." Anh nhanh chóng chạy đến bên người cô, lấy vẻ mặt lo lắng nhìn cô, chân tay luống cuống muốn chạm vào cô lại không dám chạm loạn vào.

Khả Ái lệ rơi đầy mặt, ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, định mở miệng nói chuyện, lại bị cảm giác buồn nôn tiếp theo bắt cóc trở về, nhanh chóng quay lại bồn cầu lại ói ra.

"Nôn... nôn..."

"Bà xã..."

Theo tiếng cô nôn mửa thảm thiết, sắc mặt Khấu Quý cũng càng có vẻ tái nhợt.

Đối mặt với loại tình huống chưa gặp qua này, anh hoàn toàn không biết phải làm sao.

Vì sao lại xảy ra chuyện này? Buổi sáng lúc anh ra khỏi nhà đi làm việc cô không phải vẫn còn bình thường sao? Vì sao mới nửa ngày không ở cùng cô mà thôi, cô liền bệnh thành như vậy? Rốt cuộc chết tiệt đã xảy ra chuyện gì?

"Bà xã, em làm sao không thoải mái?" Ngay lúc tình trạng nôn mửa của vợ hơi chút ngừng hoãn xuống, anh lập tức mở miệng hỏi.

"Ông xã, em muốn về nhà... Em muốn về nhà." Khả Ái khó chịu khóc.

"Được, chúng ta về nhà." Anh lập tức gật đầu, ôn nhu đồng ý với cô. "Trước tiên em nói cho anh biết, em cảm thấy không thoải mái chỗ nào, bụng sao? Hay là chỗ khác"

"Em muốn trở về Đài Loan."

"Được, chúng ta trở về Đài Loan." Anh lại nhanh chóng đồng ý với cô, sau đó lo lắng hỏi: "Trước tiên em nói cho anh biết, em không thoải mái chỗ nào, được không?"

Khả Ái nghẹn ngào khóc thút thít nghẹn lắc đầu.

"Bà xã..." Anh hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt, cô lắc đầu tỏ ý là không muốn nói với anh, hay là không có chỗ nào không thoải mái nha?

Mặc kệ như thế nào, tóm lại đưa cô đến bệnh viện trước là được rồi!

Có quyết định, anh lập tức xoay người, một tay ôm lấy cô từ dưới sàn lên.

"Ông xã, anh làm cái gì?" Khả Ái vội vàng đưa tay ôm lấy anh, khàn khàn hỏi, có chút bị hành động thình lình của anh dọa đến.

"Chúng ta đi bệnh viện."

"Em không cần đi bệnh viện." Cô có chút phát cáu cãi lại.

"Không được." Phản kháng không có hiệu quả.

"Em không cần đi bệnh viện." Cô còn nói một lần nữa.

Lúc này anh không lại phản bác, mà là trực tiếp ôm cô đi ra cửa phòng, hướng bệnh viện đi tới.

Mặc kệ ở quốc gia nào, bệnh viện làm cho người ta cảm giác chính là không thoải mái.

Khả Ái yên ổn ngồi ở trong phòng khám bệnh, đối mặt một ông lão có tóc hoa râm, miệng nói một đống hỗn loạn tiếng Đức, Pháp, Anh ba thứ tiếng, cô là một câu cũng nghe không hiểu ông ấy đang nói cái gì.

May mắn chồng cô liền đứng ở bên người mình, bàn tay ấm áp thủy chung kiên định nắm lấy tay cô, thay cô ứng phó cũng như phiên dịch lời của bác sĩ nói với cô, mới làm cho cô không có làm ra chuyện mất mặt như tông cửa xông ra, hoặc là bị dọa đến muốn khóc rống lên.

"Em hôm nay đã ăn những gì vậy? Bác sĩ hỏi em." Khấu Quý cúi đầu nói với cô.

"Bữa sáng." Cô trả lời ngắn gọn.

"Bữa sáng? Còn cơm trưa đâu? Em ăn cái gì?"

Khả Ái lắc đầu.

"Vì sao lại lắc đầu, đừng nói cho anh biết em chưa ăn cơm trưa." Anh chậm rãi nheo lại ánh mắt.

"Em không có gì thèm ăn."

"Không có thèm ăn là có thể không ăn chút nào sao?" Khấu Quý không hờn giận hỏi.

"Cho nên em sau đó lại mới phải bắt buộc chính mình ăn một chút, sau đó liền ói ra." Cô lấy vẻ mặt đáng thương, bất đắc dĩ kiêm vô tội nói với anh.

Anh trầm mặc nhìn cô, hoàn toàn không biết nên như thế nào để giáo huấn cô chuyện chưa ăn cơm trưa, bất quá chuyện này có thể tối nay nói sau, hiện tại quan trọng nhất là trước tiên phải tra ra được nguyên nhân cô nôn mửa.

"Sau khi em ăn cái gì mới bắt đầu nôn?"

"Bánh mì kẹp cá hồi hun khói." Khả Ái trả lời, tiếp theo trước khi nôn có chút gì dính môi cô đại khái đều nói cho anh, sau đó chỉ thấy anh phiên dịch sang tiếng Anh, trong đó lại xen lẫn vài câu tiếng Đức cùng tiếng Pháp để thuật lại cho bác sĩ.

Bác sĩ nói nói mấy câu, anh nghe xong lại quay đầu hỏi cô. "Em bây giờ còn thấy muốn nôn nữa không?"

Cô lắc đầu.

Bác sĩ còn nói nói mấy câu.

"Bác sĩ hỏi em bây giờ có thấy không thoải mái ở đâu hay không? Lúc đang nôn, hoặc là trước khi nôn thì sao?"

"Trước khi nôn không có cảm giác gì, lúc yết hầu và bao tử đều cảm thấy không thoải mái, bây giờ thì không sao, chỉ có lúc nôn mới không thoải mái."

Khấu Quý đem lời cô nói phiên dịch cho bác sĩ nghe, sau đó bác sĩ nhìn cô còn nói nói mấy câu.

"Bụng đều không có đau, cũng không có dấu hiệu tiêu chảy gì sao?" Khấu Quý phiên dịch hỏi.

Cô lắc đầu.

Anh quay đầu nhìn về phía bác sĩ, Khả Ái cũng nhìn bác sĩ, chỉ thấy bác sĩ có chút đăm chiêu trầm tĩnh một chút, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, chần chờ nói với Khấu Quý mấy câu mà anh sau khi nghe xong nhất thời cả người chấn động, khiếp sợ quay đầu nhìn cô.

"Làm sao vậy? Bác sĩ nói gì đó?" Phản ứng của anh làm cho cô không hiểu cũng khẩn trương theo, dấy lên bất an.

Chỉ thấy ông xã cũng không nhúc nhích, vẫn là trừng mắt nhìn cô.

"Ông xã, rốt cuộc làm sao vậy?" Cô lôi kéo tay anh, càng lúc càng bất an.

Khấu Quý vẫn như cũ ngây ra như phỗng, không có trả lời câu hỏi của cô, sau đó đột nhiên lại nhìn về phía bác sĩ, tiếp theo liền ào ạt hỏi chuyện với bác sĩ, đoạn hội thoại nhanh chóng mặt.

Cô hoàn toàn nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao sắc mặt ông xã thoạt nhìn lại tái nhợt như vậy, vẻ mặt thoạt nhìn lại kích động như vậy, nắm chặt tay cô còn có chút run run, rốt cuộc là làm sao vậy. Không cần dọa cô!

"Bà xã!" Anh đột nhiên quay đầu đối mặt với cô, vẻ mặt nghiêm túc làm cô hoảng sợ ngay cả hô hấp cũng đều ngừng.

"Ông xã..."

"Nói cho anh biết, cái kia của em đã bao lâu rồi không có tới?"

"Hả?"

Anh run run nói: "Bác sĩ nói em có thể là mang thai."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro