Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3: Phương thiếu khẩu thị tâm phi

Tối muộn đấy, cô ở trong phòng nghe được tiếng gõ cửa, nghĩ là dì Lương nên Giai Kỳ xuống giường rồi đi lại mở cửa ra.
Nhưng người đứng trước mặt cô lúc này lại là Phương Minh Trạch.

- Phương thiếu gia, muộn như vậy rồi còn tìm tôi có chuyện gì?

Hắn nhìn cô, từ đôi mắt có chút sưng đỏ nhẹ lại đảo xuống vết rách nơi khoé miệng mà lên tiếng:

- Sao? Xem ra Doãn tiểu thư đã chịu không ít uỷ khuất, nhưng với tính cách của cô mà vẫn còn ở đây quả thực khiến tôi rất ngạc nhiên.

- Vậy thì Phương thiếu gia nên tập làm quen dần, ngạc nhiên nhiều sẽ không tốt cho tim đâu.

Nói rồi, Giai Kỳ cũng định đóng cửa lại thì Minh Trạch đưa tay ra cản:

- 1 cái tát của Yến Thanh không có tác dụng sao?

- Phương Minh Trạch, rốt cuộc anh muốn cái gì?

- Còn nhớ lời khi nãy tôi nói không? Tôi vẫn giữ nó cho cô.

Giai Kỳ cười giễu 1 cái:

- Anh không sợ Tô Ánh San biết sao?

Hắn áp lại gần cô, thanh âm cũng hạ xuống:

- Cảm giác vụng trộm rất thú vị đấy!

Cô đẩy hắn cách ra:

- Vậy Phương thiếu gia tìm nhầm người rồi, tôi không thích vụng trộm. Cho dù là bước vào từ cửa sau, nhưng Doãn Giai Kỳ tôi cũng là đường đường chính chính đi vào. Không còn sớm nữa, tôi phải đi ngủ, mong Phương thiếu gia đừng làm phiền.

Nói rồi, cô cũng đóng cửa lại, lần này Phương Minh Trạch bất ngờ cầm tay cô đặt vào đấy 1 tuýp thuốc nhỏ:

- Bôi đi, đừng để người ngoài nghĩ rằng Phương gia bạc đãi thiên kim nhà họ Doãn.

Dứt lời, hắn cũng quay người rời đi, Doãn Giai Kỳ không muốn tốn thêm thời gian dây dưa nên cũng đóng mạnh cửa lại, hành động có 1 chút bực bội, ném luôn tuýp thuốc đó vào 1 góc cũng không đoái hoài đến. Mà Phương Minh Trạch nghe thấy âm thanh cửa đóng lại, khoé miệng khẽ nhếch lên ý cười:

- Tính khí vẫn vậy! Doãn Giai Kỳ à Doãn Giai Kỳ, lâu như vậy rồi mà tôi vẫn có hứng thú với cô.

Tất cả những gì vừa xảy ra giữa 2 người họ, đều vô tình lọt vào tầm chú ý của Phương Yến Thanh đang đứng ở 1 góc khuất cách đấy không xa.
Ả chán ghét đến mức vo bàn tay lại mà chửi thề:

- Hồ ly tinh, không biết xấu hổ! Muốn câu dẫn cả anh Minh Trạch sao? Tao nhất định sẽ đuổi được mày.

Sáng hôm sau, có lẽ do dầm mưa trước đó nên Doãn Giai Kỳ có phần kiệt sức, cảm nhận cả người cô phát ra cơn sốt nhẹ, cổ họng khô khan, toàn thân mỏi nhức.
Lúc này, ở bên ngoài tiếng đập cửa "RẦM RẦM" lại càng khiến Giai Kỳ thêm đau đầu.
Cô gắng gượng ngồi dậy, sau đó bước xuống giường mà đi ra mở cửa, nhìn thấy người trước mặt, cô khẽ nhíu mày 1 cái:

- Tô Ánh San?!

Chỉ mới vừa gọi 1 cái tên, giây sau cô đã liền nhận ngay 1 cái tát vào mặt, Doãn Giai Kỳ cảm tưởng như mọi thứ trở nên chao đảo.

- Doãn Giai Kỳ, tao cảnh cáo mày, tránh xa Minh Trạch ra!

1 tay cô ôm lấy bên gương mặt đang đỏ ửng của mình mà nhìn đến Tô Ánh San mà cười nhạt:

- Tô Ánh San, lâu như vậy rồi mà cô vẫn không thay đổi, vẫn không kiểm soát được cơn điên của mình sao?

Nghe vậy, Ánh San lại vung tay lên định tát 1 cái nữa nhưng Giai Kỳ đã bắt được, cô trừng mắt nhìn ả ta:

- Cô nghĩ có lần thứ 2 sao? Tôi không muốn sau phải tranh cãi với cô về vấn đề này thêm lần nào nữa, vậy nên nghe cho rõ đây. Tôi và Phương Minh Trạch chồng của cô ngoài sự quen biết giữa 2 bên gia đình thì không có bất cứ mối quan hệ tình cảm nào. Nếu như cô cứ muốn kiếm chuyện với tôi về vấn đề này thì tôi sẽ không nhân nhượng nữa đâu.

Nói rồi, cô cũng hắt tay, đẩy ả ta sang 1 bên mà đi ra ngoài. Tô Ánh San nhìn theo cười khẩy 1 cái mà nói:

- Quên mất, mày vào đây là làm lẽ cho ba chồng tao mà. Doãn Giai Kỳ, mày nghĩ xem nếu chúng bạn biết hoa khôi của khoa từng được nhiều nam sinh theo đuổi, giờ lại leo lên giường của 1 người đáng tuổi chú bác mình thì sao nhỉ.

Lời nói đầy ý châm biếm ấy nhưng cô nghe lại không hề lộ ra 1 chút cảm xúc nào. Giai Kỳ không quay người, chỉ khẽ xoay nghiêng đầu đảo nhẹ mắt về sau mà đáp lại:

- Phải rồi, biết đâu sau này cô lại phải gọi tôi bằng 1 từ "dì" đấy.

Dứt lời, Giai Kỳ cũng rời đi, Tô Ánh San đứng đấy vo bàn tay siết lại, ánh mắt ả ta hiển lộ rõ sự chán ghét.

Doãn Giai Kỳ đi thẳng lên gian phòng khách, nhìn thấy dì Lương liền đến gần:

- Dì Lương, tôi có chút chóng mặt do hôm qua dầm mưa, không biết có thể nhờ dì lấy vài viên thuốc được không?

Dì ta nghe vậy liền gật đầu:

- À được, Doãn tiểu thư lại ghế ngồi đợi tôi 1 lát!

Nói rồi, dì ta quay người đi, lúc sau trở lại đem theo 1 ly nước cùng thuốc đưa cho cô. Giai Kỳ nhận lấy rồi chần chừ mà hỏi:

- Dì Lương, Phương lão gia...chưa dậy sao?

- Lão gia đã ra ngoài từ sớm rồi, nghe nói công ty có việc đến tối mới về!

Cô nghe vậy chỉ gật đầu đáp lại rồi uống thuốc. Phương Minh Đông là tránh mặt cô rõ ràng, qua đến giờ Giai Kỳ vẫn không có cơ hội để nói về chuyện của Doãn gia với ông ta, lại thêm thái độ hôm qua nửa vời cô cũng đoán được Phương Minh Đông cố tình muốn cô thấy khó mà tự lui, như vậy ông ta cũng dễ ăn nói hơn với Doãn gia.
Nếu thế trước mắt cô cũng chỉ đành phải gắng gượng bám trụ lại, rồi tính toán tìm cách khiến ông ta phải chịu bàn việc chính.

Khi ấy, Tô Ánh San có chút bực bội đi thẳng lên phòng riêng đẩy cửa mà bước vào. Bắt gặp Phương Minh Trạch lúc này mới bước ra khỏi nhà tắm trong 1 chiếc khăn quấn che đi nửa thân dưới của hắn, ả liền lên tiếng:

- Bình thường anh đến công ty rất sớm, sao hôm nay giờ này lại mới dậy?

Minh Trạch không quá đặt tâm vào lời của Ánh San, hắn tiến đến phía tủ mở ra lựa 1 bộ đồ Âu để thay vào:

- Đêm qua thức khuya nên sáng nay không dậy được. Còn em? Không phải nói ở Tô gia đến khi xong tiệc mừng thọ của bà rồi mới về, sao mới được mấy ngày đã quay về rồi?

Tô Ánh San không lạ gì chuyện năm xưa chồng mình từng theo đuổi Giai Kỳ, vậy nên chỉ 1 hành động dậy muộn của hôm nay cũng khiến ả nghi hoặc. Ánh San tiến lại chủ động lấy áo mặc cho Minh Trạch:

- Sao? Không mong em về?

- Thấy em thay đổi kế hoạch nên anh hỏi thì lại trở thành là không mong?

- Vậy không phải là do tình cũ đến, nên thấy em về lo sợ cản trở chuyện của 2 người?

Vừa nghe vậy, Minh Trạch khẽ nhíu mày nhìn xuống vợ mình, gỡ tay Ánh San ra tự mình cài cúc áo:

- Vẫn không hết được ghen tuông với cô ta sao?

Ánh San thấy thái độ của chồng mình như vậy lại càng khó chịu:

- Hết? Đến tận bây giờ anh vẫn còn giữ bức ảnh chụp chung với Giai Kỳ, anh có dám khẳng định là đã hết tình cảm với nó không?

Phương Minh Trạch lập tức đưa ánh mắt lạnh băng quét sang vợ mình:

- Em đụng vào tủ đồ của anh?

- Thì sao? Em là vợ anh, không lẽ em không được mở ra xem sao?

- NHƯNG ANH ĐÃ NÓI RIÊNG CÁI HỘP ĐÓ KHÔNG ĐƯỢC ĐỤNG VÀO, EM CỐ TÌNH KHÔNG NGHE SAO?

Tô Ánh San thấy vậy lại càng muốn điên, ánh mắt ả đỏ bừng trừng lên mà cười hắt ra:

- Phương Minh Trạch, anh thấy có người vợ nào chấp nhận được chuyện chồng mình giữ hình của 1 cô gái khác không? Em chưa đốt nó là em còn rộng lượng, anh khó chịu cái gì? Sao, có phải thấy nó giờ chuyển vào đây, THÌ 2 NGƯỜI SẼ CÓ CƠ HỘI NỐI LẠI CHUYỆN XƯA KHÔNG?

- Tô Ánh San, cô nổi điên cái quái gì thế? Mới sáng ra tôi không muốn cãi nhau, cô nên về Tô gia cho thoải mái tư tưởng đi.

- Giờ anh đang đuổi em sao? Phương Minh Trạch, có cần em nhắc cho anh nhớ không? Em mới là vợ anh, còn nó vào đây chỉ là lẽ cho ba anh, sau này anh còn phải gọi nó bằng 1 tiếng "dì" đấy.

Nghe vậy, hắn cũng đanh mặt lại nhìn Ánh San:

- Vậy cô có cần tôi nhắc lại chuyện cô làm sao để được tôi cưới không? Tô Ánh San, cô nên khôn ngoan 1 chút bằng không với cái tính kiếm chuyện này của cô, sớm muộn tôi cũng sẽ tính đến việc ôn lại chuyện cũ với Giai Kỳ đấy!

Nói rồi, Phương Minh Trạch với lấy chiếc áo vest rồi quay người đi, mà Ánh San lúc này mới sực lo lại cuống quýt chạy đến ôm chầm lấy hắn từ phía sau:

- Minh Trạch, em xin lỗi, em sẽ không như vậy nữa. Chỉ vì em yêu anh, vậy nên mới lo sợ chuyện Giai Kỳ vào đây sẽ khiến anh nhớ lại tình cảm cũ.

Hắn đối với lời hối lỗi này lại không hề dịu đi, chỉ gạt tay Ánh San ra mà hời hợt nói:

- Cô càng như vậy, thì chỉ càng khiến tôi nhớ tới cô ta.

Nói rồi, Phương Minh Trạch cũng đi thẳng ra ngoài, để lại Tô Ánh San ở trong phòng uất hận nhìn theo.
Phải, thời gian Tô Ánh San yêu Minh Trạch chính là khoảng thời gian hắn theo đuổi Giai Kỳ. Ả ta và cô học chung 1 khoá, vậy nên ngày đầu tiên nhìn thấy Phương Minh Trạch khi hắn đến trường gặp cô, Ánh San đã rung động bởi cái dáng vẻ tuấn mỹ đào hoa, chỉ tiếc là lúc đó Minh Trạch 1 lòng theo đuổi Giai Kỳ mà không để mắt đến ả.
Sau này, lợi dụng việc Giai Kỳ luôn tránh né, khước từ tình cảm của hắn, Tô Ánh San lại tiếp cận bầu bạn rồi 1 hôm chuốc say hắn để cả 2 lăn giường, không rõ ả cố ý hay không nhưng sau đó Tô Ánh San phát hiện có thai, liền đem chuyện đấy nói cho Phương gia, 2 bên chỉ còn cách liên hôn để giải quyết chuyện này.
Ban đầu Minh Trạch không đồng ý, nhưng thời điểm đó Doãn Giai Kỳ lại kiên quyết 1 mực gạt tình cảm của hắn, vậy nên hắn cũng xem như có 1 chút tức giận mà gật đầu.
Đáng tiếc là kết hôn không lâu thì Ánh San bị xảy thai, cũng đã hơn 1 năm nhưng ả vẫn chưa thấy động tĩnh gì, lại thêm việc biết Minh Trạch vẫn giữ ảnh của cô, đến hôm nay Giai Kỳ còn bước chân vào Phương gia, khó tránh Tô Ánh San lại có thái độ gắt gao như vậy. Nhưng để bình tĩnh suy nghĩ lại, thì ả quả thực lo lắng thừa, bởi vốn dĩ Doãn Giai Kỳ từ đầu đã không hề có tình cảm với Minh Trạch, chuyện 2 người họ đến với nhau là chuyện không thể xảy ra. Tiếc là con người trong cuộc yêu, hoàn toàn không giữ được nổi lý trí cho mình.

Lúc này, Phương Minh Trạch đi xuống lầu, bắt gặp Doãn Giai Kỳ cũng từ phòng khách rời đi, 2 người họ đụng nhau, ánh mắt hắn lập tức đã nhìn thấy được vết tay đỏ trên má của cô, không khó để hiểu được ai vừa gây ra chuyện này, có điều tên Phương Minh Trạch này quả thực miệng hắn rất đáng ghét:

- Doãn tiểu thư, cô mới về đây còn chưa hết ngày thứ 2 mà trông đã thê thảm vậy rồi, không biết liệu sau này sẽ thế nào đây.

- Phương thiếu gia lo xa rồi, chuyện của sau này tôi và cậu không nói trước được. Thay vào đó chẳng phải cậu nên lo chuyện vợ mình sao? Tôi không muốn gia đình của con riêng lại bất hoà vì mình.

Hắn cười khẩy 1 cái, tiến đến gần cô hơn:

- Xem ra Doãn tiểu thư đã rất cương quyết muốn leo lên giường ba tôi rồi phải không? Vậy cô thử nghĩ xem, từ "tiện nhân" hôm qua em gái tôi nói, có quá không?

- Các người muốn nghĩ gì thì nghĩ, dù sao tôi ở đây cũng là chuyện 2 nhà Doãn-Phương đã quyết định.

- Vậy thì chúc cô leo lên được giường của ba tôi thành công lấy được kết quả, bằng không chuyến này Doãn tiểu thư sẽ lỗ rồi. À, nếu không được thì vẫn còn 1 cách, mặc dù tôi không thích đụng vào phụ nữ của ba mình....nhưng Giai Kỳ, với cô tôi có thể ngoại lệ.

Dứt lời, khoé miệng hắn khẽ cong lên 1 nét quỷ quyệt, sau đó Minh Trạch còn đưa tay lên chạm vào bên má đang ửng đó của cô, Giai Kỳ thấy vậy liên bực bội hắt tay hắn ra. Minh Trạch cũng thu về dáng vẻ mà nói:

- Bộ dạng thê thảm như vậy lần sau đừng xuất hiện trước mặt tôi, nếu không tôi sẽ nghĩ là cô đang cầu sự thương hại từ tôi đấy.

Nói rồi, hắn cũng lướt qua cô mà đi thẳng ra ngoài, Giai Kỳ đứng đấy tức tối mà lẩm bẩm:

- Phương gia lớn như vậy, tôi cũng mong không đụng mặt anh!

Cuộc nói chuyện của 2 người họ, Tô Ánh San ở hành lang cầu thang lầu trên đã chứng kiến hết, ả ta siết chặt bàn tay, ánh mắt đầy căm hận nhìn chằm chằm nơi vị trí của cô, sau đấy cũng quay người đi.

Doãn Giai Kỳ lúc này tính trở về phòng, thì Hạ Kiều Vân bỗng xuất hiện tiến đến chỗ cô:

- Mối quan hệ giữa 2 nhà Phương - Tô đang rất tốt, tôi không muốn vì 1 người ngoài làm ảnh hưởng đến tình cảm của 2 bên gia đình.

Giai Kỳ nhìn thấy bà ta, khẽ cúi đầu chào rồi mới đáp lại:

- Phu nhân đừng hiểu lầm, tôi không hề có ý định phá hoại tình cảm của 2 nhà Phương-Tô.

- Hy vọng đúng như lời cô nói, vì cô đã đánh mất mối quan hệ Phương - Doãn, người nhà họ Phương chúng tôi không muốn phải mất thêm bên nào nữa.

Nghe vậy, Giai Kỳ liền vội nói:

- Phu nhân, tôi biết bà không chấp nhận chuyện này, bản thân tôi vốn dĩ cũng không hề mong muốn. Nhưng gia đình tôi cần Phương gia giúp đỡ, tôi không có ý định tranh cướp chồng ai, nếu như Phương gia có thể chi tiền cứu Doãn gia, tôi chấp nhận làm 1 người hầu trong nhà, tuyệt đối không quá phận.

Hạ Kiều Vân cười nhạt 1 cái:

- Ai cũng biết Phương-Doãn vốn là mối quan hệ thân thiết nhiều năm, giờ Doãn gia gặp nạn, chúng tôi lại để nhị tiểu thư của Doãn gia làm người hầu trong nhà, vậy cô muốn cho thiên hạ biết người nhà họ Phương sống cạn tình nghĩa sao?

- Phương phu nhân, ý tôi không phải vậy, mà.....

Không để cho cô nói hết, Hạ Kiều Vân đã cắt ngang:

- Doãn tiểu thư, khi cô đồng ý bước chân vào Phương gia theo cách này, tự tôn của cô đã trở nên rẻ mạt rồi. Đừng cố tỏ ra thanh cao hay uỷ khuất nữa, cô dám chắc là chưa từng có suy nghĩ leo lên địa vị nhị phu nhân, dùng Phương gia làm chỗ dựa không?

Lời của bà ta khiến Doãn Giai Kỳ sững lại, không phải bị mỉa mai mà vì người phụ nữ này lại như đọc thấu được tâm tư của cô. Phải, bà ta nói đúng, cô chính là đã có suy nghĩ như vậy, ngay thời điểm đó cô đã trở nên hèn mọn rồi.
Hạ Kiều Vân thấy cô không đáp lại được, bà ta chỉ cười 1 cái rồi hướng mắt đi nơi khác mà gọi:

- Lục Hoa!

Người hầu của Kiều Vân cũng tiến lại:

- Phu nhân!

- Đi thôi! Hôm nay không khí trong nhà có mùi khó chịu, ta muốn lên chùa ăn chay, chép Kinh 1 ngày, mai sẽ về, dặn dì Lương không cần phải chuẩn bị cơm.

- Vâng!

Nói rồi, Hạ Kiều Vân cũng đi thẳng ra ngoài, khi bà ta cùng người hầu ngồi vào xe, Lục Hoa mới quay sang lên tiếng:

- Phu nhân ra ngoài như vậy, là không muốn gây khó dễ cho cô ta nữa sao?

- Tô Ánh San quay về rồi, chuyện này ta không cần phải đụng tay. Dù sao cũng là chủ nhân của Phương gia, nếu dung túng để con dâu làm càn e cũng không hay với Doãn gia. Vì cô ta mà khiến mẹ chồng-con dâu bất hoà thì lại càng không đáng. Vậy nên ta tránh mặt, xem như không biết chuyện gì.

- Nếu lỡ Thiếu phu nhân có chút quá mức thì sao?

- Mấy cái trò ghen tuông vặt vãnh của phụ nữ, không đến mức lấy mạng đâu. Hơn nữa Doãn gia bây giờ, so với Tô gia e là còn phải ngậm bồ hòn mà chịu.

Lục Hoa nghe vậy hiểu chuyện mà gật đầu, sau đó hướng đến lái xe mà lên tiếng:

- Đi thôi!

Khi ấy, ở trong gian phòng khách vang lên tiếng chuông điện thoại, mới kéo Doãn Giai Kỳ thoát ra khỏi vòng suy nghĩ hỗn độn.
Thấy dì Lương từ dưới nhà chạy lên nhấc máy, cô cũng quay người đi, nhưng được vài bước thì dì ta lên tiếng:

- Doãn tiểu thư, là Doãn lão gia gọi đến muốn gặp cô.

Nghe vậy, Giai Kỳ quay đầu nhìn đến bà, không cần nghe cô cũng mơ hồ hiểu được Doãn Dương Đức muốn nói chuyện gì, chắc chắn là không phải hỏi han cô sống tốt hay không.

Doãn Giai Kỳ tiến lại nhận lấy điện thoại, dì Lương cũng nhanh ý rời đi. Lúc này cô mới áp nó lên tai, gương mặt lạnh nhạt mà nói:

- Có chuyện gì?

Giọng của Doãn Dương Đức truyền sang:

- Thế nào rồi, tại sao đến giờ vẫn chưa thấy Phương gia có hồi đáp gì?

- Tôi mới vào Phương gia còn chưa được 2 ngày mà ông đã vội vậy sao?

- Doãn Giai Kỳ, không có thời gian để cho mày ỡm ờ đâu. Ngân hàng đã báo hạn rồi, nếu không có tiền để xoay sở thì tao chỉ còn cách đưa Quốc Ấn về, dù sao Doãn gia lo cho nó ăn học bao nhiêu năm, cũng đến lúc nó phải có ích hơn rồi.

Giai Kỳ nghe vậy cười hắt:

- Lo ăn học đâu chỉ có mình Quốc Ấn, chẳng phải ông vẫn còn 1 người con trai Doãn Dương Lãnh sao? Mà tôi quên mất, anh ta cũng là người góp phần đưa Doãn gia đến ngày hôm nay mà. Sao? Gây chuyện xong lại trốn đâu rồi?

- GIAI KỲ, NÓ LÀ ANH TRAI MÀY, MÀY NÊN CÓ SỰ TÔN TRỌNG!

- Nếu anh ta có thể chịu 1 phần trách nhiệm trong việc anh ta gây ra, thì tôi sẽ tôn trọng đấy. Nhưng cuối cùng lại để tôi đi dọn tàn tro của các người, thì đáng lẽ các người phải nên tôn trọng tôi mới phải.

- Ý mày là sao? Mày không muốn giúp Doãn gia nữa phải không? Vé bay tao cũng đã chuẩn bị sẵn rồi, so với mày thì Quốc Ấn còn biết nghe lời hơn.

Sắc mặt Giai Kỳ đanh lại:

- Doãn Quốc Ấn là giới hạn của tôi, nếu ông còn muốn Doãn gia sống thì đừng có đụng đến nó. Đợi tin đi!

Chỉ nói 1 câu như vậy, cô cũng cúp máy, Giai Kỳ đứng đấy nhìn vào 1 khoảng không vô tận, trong đầu cố suy tính tìm cách để tiếp cận Phương Minh Đông. Những đầu ngón tay cấu vào nhau, Doãn Giai Kỳ thực sự đã nghĩ tới cái cách hèn hạ nhất rồi.

Ps: nếu các b yêu thích truyện mình thì theo dõi fb Nguyễn Nhật Thương để đọc nhiều truyện khác ạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ngontinh