Chap 2: Gán cho Phương Gia
Không biết Doãn Giai Kỳ đã đứng dưới mưa bao lâu, chỉ biết khi trời ngừng trút nước, nắng dần hửng lên trên đầu, cánh cửa trước mặt cô cũng phát ra 1 tiếng động nhỏ, sau đấy cũng bật mở.
Trước mặt cô là 1 người phụ nữ trung niên, ăn bận giản dị, có lẽ là người làm trong nhà, bà đi lại phía cô lên tiếng:
- Doãn tiểu thư, thật xin lỗi, mưa lớn quá chúng tôi ở bên trong không biết cô đã đến.
Cả người Giai Kỳ khẽ run lên vì lạnh, Gương mặt tái đi, môi cũng trở nên nhợt nhạt nhưng vẫn mỉm cười đáp lại:
- Không sao, là Doãn gia chúng tôi đến nhờ cậy, đợi 1 chút là điều hiển nhiên!
- Doãn tiểu thư ướt hết cả rồi, mau vào thay đồ đi.
Giai Kỳ gật nhẹ đầu đáp lại, sau đó theo chân người phụ nữ đấy đi thẳng vào trong. Bà dẫn cô đến 1 căn phòng nhỏ rồi đẩy cửa:
- Doãn tiểu thư, đây là phòng phu nhân đã sắp xếp cho cô. Vì mọi chuyện hơi gấp, 1 số phòng lớn chưa kịp dọn dẹp, vậy nên cô cứ tạm thời ở đây, nếu sau này được lão gia chú ý chắc chắn sẽ chuẩn bị cho cô phòng thoải mái hơn.
- Cảm ơn! Phòng thế này là tốt rồi!
- Tôi là quản gia trong nhà, mọi người đều gọi là dì Lương, tiểu thư vào thay đồ cần gì thì gọi tôi.
Nghe vậy, Giai Kỳ cũng vội nói:
- Dì Lương, hành lý tôi đem theo cũng ướt hết rồi, liệu có thể...?
- À, tôi hiểu, tiểu thư vào tắm rửa trước đi, tôi sẽ chuẩn bị cho cô 1 bộ.
- Cảm ơn!
Nói rồi, Doãn Giai Kỳ cũng đi vào trong phòng, nơi này tuy nhỏ nhưng tiện nghi cũng đầy đủ, có lẽ Phương gia cũng muốn giữ chút mặt mũi nên không đành chuẩn bị quá sơ sài.
Giai Kỳ bước vào phòng tắm, 1 chút nước ấm giúp cô cân bằng được nhiệt độ của cơ thể, cơn run cũng dần vơi bớt đi.
Sau khi cảm thấy bản thân đã ổn hơn, cô với lấy chiếc khăn tắm quấn quanh mình mà trở ra ngoài. Lúc này, dì Lương đã có mặt ở trong phòng, bà đặt xuống giường 1 bộ quần áo rồi nói với cô:
- Tiểu thư, cô thay đồ xong thì đến phòng khách, phu nhân đang đợi.
Nghe vậy, Giai Kỳ lại hỏi:
- Vậy....Phương lão gia?
- Lão gia hôm nay có công chuyện, không ở nhà. Vậy nên Doãn tiểu thư chuẩn bị xong thì đến chào hỏi phu nhân trước.
Giai Kỳ nghe vậy cũng biết Phương Minh Đông đang muốn tránh mặt, cô cũng chỉ đành gật đầu 1 cái, dì Lương cũng quay người rời đi. Cửa phòng đóng lại, Giai Kỳ với lấy y phục mà bà vừa đem đến thay vào, đứng trước gương chỉnh sửa đầu tóc gọn gàng 1 chút rồi cũng trở ra ngoài.
Dì Lương đợi sẵn ở đây, dẫn cô đi thẳng lên nhà chính đến gian phòng khách sang trọng, nơi đấy có 1 người phụ nữ ăn mặc quý phái, mặc dù đã có tuổi nhưng vẫn còn lưu giữ được những nét đẹp ngày trẻ. Dì Lương lúc này nói nhỏ với cô;
- Doãn tiểu thư đến chào phu nhân, sau đó rót trà dâng mời!
Dứt lời, dì ta cũng lùi lại về sau, Doãn Giai Kỳ sau đấy cũng tiến lại gần, khẽ cúi đầu chào:
- Phu nhân, ngày đầu đến Phương gia, mong phu nhân chiếu cố nhiều hơn!
Hạ Kiều Vân là người vợ duy nhất của Phương Minh Đông, vốn không hề thích chuyện chồng cưới thêm lẽ, đối với phụ nữ tự mình dâng thân đến lại càng khinh thường, với Doãn Giai Kỳ trong mắt bà ta chỉ có chán ghét, nửa chữ cũng không hề đáp lại.
Giai Kỳ sau 1 hồi không hề thấy có hồi đáp cô khẽ nhìn lên chỉ thấy Hạ Kiều Vân còn không để ý đến mình, lại nhìn sang dì Lương, thấy bà hất mặt ra hiệu cô liền vội bước đến bên cạnh bàn, hạ mình quỳ xuống rồi với tay rót 1 chén trà dâng lên:
- Mời phu nhân dùng trà!
Lúc này, Hạ Kiều Vân mới khẽ quay mặt nhìn đến ly trà bốc khói được đặt trên 1 chiếc đĩa trong tay cô, vẻ mặt bà ta lạnh nhạt mà lên tiếng:
- Lục Hoa!
Nghe gọi, người theo hầu Hạ Kiều Vân khi ấy đứng ở 1 bên cũng đi lại:
- Phu nhân có gì sai bảo!
- Ngươi chỉ cho cô ta cách dâng trà đi!
- Vâng!
Sau đó, Lục Hoa tiến đến gần cô, đưa tay túm lấy bả vai Giai Kỳ dùng sức đẩy lưng cô thẳng lên, rồi đánh vào khuỷu tay để ly trà được nâng cao hơn mà nói:
- Trà trong ly phải đầy!
Nói rồi, cô ta cũng tự cầm ấm lên rồi rót vào ly trà mà Giai Kỳ đã bưng, khói bốc làm mờ đi 1 khoảng không, nước trà dâng cao tràn cả qua miệng ly rồi chảy xuống chiếc đĩa.
Những ngón tay của Giai Kỳ lập tức bị nước dội vào bỏng rát, cô suýt xoa 1 tiếng nhưng tuyệt nhiên vẫn không buông tay. Cảm nhận được sức nóng của trà lan sang đĩa sứ rồi nung nóng lên khiến da thịt cô như bị nhúng vào nồi nước sôi vậy, Doãn Giai Kỳ không kêu nửa chữ chỉ có hàng lông mày liễu của cô đang nhíu nhẹ lại.
Hành động ấy chỉ dừng khi Hạ Kiều Vân lên tiếng:
- Lục Hoa!
Nghe vậy, cô ta cũng đặt ấm trà xuống rồi lùi sang 1 bên đứng gọn lại. Hạ Kiều Vân lúc này nhìn đến cô khẽ mỉm cười:
- Nên nhớ, ở trong cái nhà này, nếu ta không cho phép thì đụng vào thứ gì đều cũng sẽ bị thương!
Chỉ nói 1 câu như vậy, Hạ Kiều Vân cũng đứng dậy rời đi, Lục Hoa liền bước theo sau bà. Ly trà trên tay cô vẫn còn toả ra hơi khói mờ, từ đầu đến cuối đều không được Hạ Kiều Vân đụng đến, nó vẫn bị tràn ra ngoài do quá đầy.
Cho đến khi Hạ Kiều Vân đã đi khuất, dì Lương mới tiến lại giúp cô đỡ lấy ly trà đặt xuống bàn. Những đầu ngón tay của Giai Kỳ đỏ rộp lên, giấu không được 1 chút run nhẹ.
Dì Lương cầm lấy bàn tay của cô nhìn 1 lượt rồi đỡ cô đứng dậy:
- Doãn tiểu thư, cô về phòng đi, tôi đi lấy thuốc rồi đem vào cho cô.
Giai Kỳ chỉ cười gượng 1 cái mà gật đầu:
- Cảm ơn dì!
Cô sau đó cũng quay trở về căn phòng nhỏ ban đầu, Giai Kỳ ngồi phịch xuống giường, nhìn những ngón tay đang rộp của mình, vẫn cảm nhận được sự nóng rát đang lan dần, có nhớ lại lời nói ban nãy của Hạ Kiều Vân, đầy hàm ý cảnh cáo ở trong đấy.
Cô biết bà ta không muốn cô vào đây làm lẽ, mà đúng hơn thì không người phụ nữ nào muốn san sẻ chồng mình cho người khác cả. Nhưng nếu cô không làm, Doãn gia không được cứu, Doãn Quốc Ấn cũng sẽ bị đưa về, cô không muốn em trai mình bị lôi kéo vào những cuộc chiến của những gia tộc, huống gì Doãn Dương Đức không đoái hoài, mà Liễu Dung thì đối xử cũng chẳng tử tế. Vậy nên, cô không thể bỏ cuộc được.
Dì Lương khi ấy bước vào, đem theo 1 hộp y tế nhỏ đi đến bên cạnh, giúp cô bôi thuốc vào những ngón tay mà nói:
- Phu nhân không phải là người có tâm địa xấu, chỉ là bà ấy không chấp nhận được lão gia cưới lẽ vào nhà. Huống hồ, trước giờ phu nhân không thích những mối quan hệ được dựng lên từ tiền bạc hay thân thể, chỉ là lão gia đã quyết nên bà ấy không thể chống đối. Nếu cô đã muốn vào đây theo cái cách đó, ngày tháng sau này có lẽ sẽ chịu khổ nhiều đấy.
Cô cười nhạt 1 cái, trong ánh mắt của cô chứa đựng cả ngàn câu chuyện "chịu khổ".
- Tôi biết, chỉ là để cứu Doãn gia thì không còn cách nào khác. Huống gì....cũng không phải là chưa từng chịu khổ bao giờ.
Nghe vậy, dì Lương cũng nhìn lên cô, ý cuối đối với dì ta quả thực có hơi khó hiểu, dù sao chuyện nội bộ trong Doãn gia, bên ngoài không ai tỏ rõ được. Nếu nghe việc Nhị tiểu thư của Doãn gia phải chịu khổ thì đúng là chuyện cười nhà họ Doãn.
Chiều muộn hôm đấy, Giai Kỳ ở trong phòng nghe được giọng nói của người làm vang lên từ trên nhà:
- Lão gia! Thiếu gia!
Biết Phương Minh Đông trở về, cô vội vàng đứng dậy rời khỏi phòng mình mà hướng thẳng đến nhà chính. Vừa lúc Phương Minh Đông xuống khỏi chiếc xe sang trọng cùng với con trai ông Phương Minh Trạch, cô tiến lại khẽ cúi đầu chào:
- Phương lão gia!
Khi ấy, Phương Minh Đông mới nhìn sang, ánh mắt ông ta hời hợt:
- Doãn Giai Kỳ, cô đến rồi sao? Quản gia đã sắp xếp chỗ ở cho cô chưa?
Giai Kỳ khẽ gật đầu 1 cái:
- Cảm ơn Phương gia đã chiếu cố!
- Nếu cô cần gì cứ bảo dì Lương là được!
- Phương lão gia.....
Câu còn chưa ra quá nửa, thì lúc này giọng của Hạ Kiều Vân từ trong nhà đi ra:
- Lão gia, Minh Trạch, vào ăn cơm thôi!
Phương Minh Đông nghe vậy cũng quay đi, không nói thêm câu nào nữa mà tiến thẳng vào trong nhà. Hạ Kiều Vân đưa ánh nhìn sắc lạnh quét qua cô 1 cái rồi cũng quay vào.
Khi ấy, chỉ còn Phương Minh Trạch đứng lại với cô, ánh mắt hắn có chút không yên phận đảo khắp 1 lượt rồi nhếch khoé miệng cười quỷ quyệt tiến đến gần:
- Doãn tiểu thư, còn nhớ lúc trước tôi đã hết lòng theo đuổi cô, nhưng cô lại không hề đoái hoài đến....hoá ra là muốn làm mẹ kế của tôi sao?
Doãn - Phương trước giờ là 2 gia tộc thân quen, vậy nên họ vốn chẳng lạ mặt nhau. Phương Minh Trạch quả thực khi trước cũng theo đuổi Giai Kỳ, lại bị cô cự tuyệt. Nhưng đến giờ, hắn cũng đã kết hôn với tiểu thư danh giá họ Tô....vậy mà ánh mắt nhìn cô vẫn không che đậy được 1 chút si luyến.
- Phương thiếu gia, chuyện của Doãn gia cậu cũng rõ rồi, việc tôi đến đây chỉ là muốn cứu gia đình mình.
Phương Minh Trạch cười khẩy 1 cái, hắn đưa tay lên bóp lấy chiếc cằm nhỏ của cô, Giai Kỳ giật thót mà lùi lại tránh.
- Năm đó, nếu cô đồng ý gả cho tôi, thì giờ đâu cần phải chịu làm lẽ thế này. Haizzz, bây giờ cô nghĩ lại thì cũng vẫn kịp, suy cho cùng làm lẽ cho tôi vẫn tốt hơn là 1 người đàn ông đáng tuổi ba mình chứ? Nhưng quên mất, Doãn Giai Kỳ, thân cô còn sạch không?
Lời mỉa mai của hắn khiến cô tức giận mà gắt lên:
- PHƯƠNG MINH TRẠCH!
Hắn đối với điều này lại càng thích thú chậc lưỡi vài cái:
- Chà chà, gọi tên tôi thôi cũng thấy cô đang tiếc nuối chuyện lúc trước. Doãn Giai Kỳ, không bằng tối nay đến phòng tôi, biết đâu tôi sẽ giúp cô thuyết phục ba mình chịu bỏ tiền cứu Doãn gia.
Giai Kỳ nhịn không được vung tay lên, nhưng còn chưa kịp đánh xuống mặt hắn thì Minh Trạch đã bắt được tay cô, ánh mắt hắn đanh lại:
- Sao? Tôi tưởng khi cô quyết định bước chân vào Phương gia đã phải tính đến những tình cảnh này rồi chứ? Thấy bị xúc phạm sao? Động đến lòng tự tôn rồi sao? Vậy giờ vẫn còn kịp đấy, cửa nằm ở kia.
Hắn chỉ tay về hướng cửa, ánh mắt nhìn cô đầy ý thách thức.
Phải, hắn nói đúng, khi cô đã quyết định bước chân vào đây, ngay từ lúc đứng đợi dưới mưa ở cửa sau Phương gia, cô đã sớm biết sẽ phải chịu sự sỉ nhục của họ.
Doãn Giai Kỳ hốc mắt đỏ bừng lên, màn hơi nước tích tụ dày đặc như sắp trực trào để rơi ra ngoài nhưng sau đó liền bị chủ nhân nén lại, Giai Kỳ hắt tay hắn ra khỏi, hít 1 hơi sâu để lấy lại bình tĩnh mà nói:
- Cảm ơn Phương thiếu gia đã nhắc nhở, đúng là để đạt được mục đích thì phải dẹp tự tôn sang 1 bên. Tôi gả cho ba cậu, tôi sẽ không quá phận vậy nên...cậu cũng đừng quá phận.
Minh Trạch cười hắt 1 cái:
- Gả? Tính đến thời điểm hiện tại, cô còn chưa lấy được đồng nào từ ông ấy, không nghi thức rước về, còn nói là gả? Theo tôi thấy, chỉ 1 từ thôi....MẠT HẠNG!
Nói rồi, hắn cũng quay người đi vào trong, Doãn Giai Kỳ đứng ở đấy siết bàn tay chặt đến mức những đầu móng găm vào da thịt cô.
Đôi lúc con người ta cảm thấy căm giận bởi 1 số lời nói, không phải vì thấy xúc phạm mà vì bản thân lại đúng như họ đã nói.
- Doãn tiểu thư, mời vào dùng bữa!
Giọng của dì Lương vang lên kéo cô thoát khỏi dòng cảm xúc, Giai Kỳ cười gượng gật đầu 1 cái rồi cũng đi vào trong, hướng thẳng đến phòng bếp.
Người nhà họ Phương đã sớm có mặt ở đó dùng bữa, dì Lương khi ấy đi đến 1 vị trí tách hẳn với bọn họ, kéo ghế ra cho cô:
- Doãn tiểu thư, mời ngồi!
Cô nghe vậy chỉ khẽ cảm ơn rồi ngồi xuống chiếc ghế đấy, mà Hạ Kiều Vân lúc này lại lên tiếng:
- Dì Lương, cô ta không phải là khách, dì nên có giáo huấn 1 chút đi!
- Vâng!
Bà ta nói nhưng vẫn chỉ tập trung dùng bữa, ánh mắt còn không liếc đến cô 1 cái, nói đúng hơn thì bọn họ đều coi cô giống như đến xin 1 bữa cơm vậy.
Doãn Giai Kỳ ngồi lặng ở đấy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bát cơm đặt trước mặt mình, ăn thì nhục, không ăn thì ch.ết. Cô đã quyết định về đây, trốn tránh 1 bữa không thể trốn tránh được mãi.
Cuối cùng, Giai Kỳ vẫn cầm đũa nâng bát lên, khẩy vào hạt cơm đưa vào miệng, nhạt nhẽo, khô khốc, khó nuốt đến mức nghẹn cả nơi cổ họng.
Bất chợt lúc này từ bên ngoài 1 bóng người đi thẳng vào, còn chưa kịp nhìn rõ ai thì bát cơm trong tay cô bị người đấy hắt mạnh, rơi xuống đất "XOẢNG" 1 tiếng, giây sau là âm thanh da thịt đánh vào mặt cô kêu "CHÁT".
Doãn Giai Kỳ bị động đến sững lại cả 1 hồi, cô ngồi chết lặng ở đó với 1 bên má đỏ rát, khoé miệng rách tứa máu cùng hốc mắt đang cay nồng lên, bên tai là giọng nói gay gắt của 1 cô gái:
- TIỆN NHÂN! AI CHO PHÉP MÀY BƯỚC CHÂN VÀO ĐÂY?
Cô biết người đấy, ả là em gái của Minh Trạch - Phương Yến Thanh khá thân thiết với Doãn Cung Linh vậy nên chính là rất không ưa cô.
Lúc này, chỉ có Minh Trạch là bất ngờ mà đứng bật dậy thốt lên:
- YẾN THANH!
Phương Minh Đông dù sao cũng không thể làm ngơ mà đặt đũa xuống:
- Yến Thanh, ai dạy con cư xử như vậy?
Ả nhìn sang ba mình đầy vẻ bất man:
- BA! Ba thật sự rước đồ ti tiện này vào nhà sao? Nó đáng tuổi con của ba đấy, ba không thấy xấu hổ sao?
Phương Minh Đông đập mạnh tay xuống bàn mà quát lên:
- HỖN XƯỢC! ĂN NÓI VỚI BA THẾ HẢ?
Duy chỉ có Hạ Kiều Vân thì vẫn bình thản dùng bữa mà nói:
- Yến Thanh, về rồi thì lại đây ngồi ăn cơm đi!
Nghe vậy, ả lại nhìn đến mẹ mình khó hiểu:
- MẸ! Mẹ cũng đồng ý để ba rước nó vào nhà sao?
- Con nhầm rồi, nhà này không ai rước, là tự đem thân đến!
Doãn Giai Kỳ suốt từ đầu buổi đến giờ chỉ lắng nghe họ nói, sức chịu đựng của cô sắp bị công phá rồi, cô vội đứng dậy lên tiếng:
- Tôi xin phép về phòng!
Nói rồi, cô quay người đi nhưng Phương Yến Thanh cản lại:
- VỀ PHÒNG? DOÃN GIAI KỲ, MÀY KHÔNG BIẾT NHỤC SAO?
Nói rồi, ả vung tay lên định tát cô 1 cái nữa nhưng lần này Giai Kỳ đã chụp được tay ả, giọng cô có phần kìm nén:
- Phương tiểu thư, đúng là tôi tự đến nhưng trước khi bước vào đây đã nhận được sự chấp thuận của Phương lão gia, vậy nên không đến lượt cô giáo huấn tôi.
- MÀY....!
Khi ấy, Phương Minh Đông cũng quát lên:
- YẾN THANH!
Ả ta trong ánh mắt chứa đựng sự căm ghét nhìn chằm chằm cô 1 hồi, sau đó cũng hắt mạnh tay cô ra. Phương Minh Đông lại lên tiếng:
- Dì Lương, đưa Doãn tiểu thiểu thư về phòng!
- Vâng!
Nói rồi, dì ta cũng nhìn đến cô:
- Doãn tiểu thư, đi thôi!
Giai Kỳ không nói thêm 1 lời nào nữa, xoay người đi thẳng về hướng phòng của mình. Bước vào bên trong, dì Lương lại mới lên tiếng:
- Doãn tiểu thư, cô cứ trong phòng đi, tôi sẽ mang cơm vào.
Giai Kỳ dường như không để tai đến, cô ngồi phịch xuống giường, những lời nói của bọn họ vẫn còn quanh quẩn trong đầu, cơn đau rát từ 1 bên má lại như lan rộng ra khắp cơ thể, nước mắt cũng vô thức trượt dài xuống.
Nửa đời trước chịu đựng người Doãn gia chà đạp, giờ không lẽ về sau cam chịu sự sỉ nhục của người nhà họ Phương? Giai Kỳ thật sự rất muốn bỏ đi, chỉ là nghĩ đến em trai đang du học còn phải nhờ vào chu cấp của Doãn gia, cô lại cắn răng chịu đựng, bàn tay của cô xuất hiện cơn run nhẹ từ nén giận và tủi nhục, chậm rãi đan vào nhau rồi nắm chặt lấy, tự ổn định tâm trạng của mình: "Doãn Giai Kỳ! Gắng thêm 1 chút nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro