Chương 1: Tình yêu cũ tình yêu mới
Về nước đã được nữa năm, từ cuối mùa hè đến đầu thu, từ cuối mùa thu đến những ngày đông giá rét, sự thay đổi nhiệt độ trong ngày của thành phố Lâm Hải vẫn như trước, một thành phố phồn hoa và nhộn nhịp, không giống như lúc cô du học ở New Zealand, một năm bốn mùa ấm áp như xuân, cực kì tốt đẹp.
Thượng Quan Ngưng mặc một chiếc áo len màu xanh da trời phối hợp với một chiếc quần jean màu lam đậm, ngồi ở bên trong một chiếc AUDI A4 màu trắng, không nhanh không chậm mở cửa xe ra.
Cô có làn da trắng như tuyết, dáng người cao gầy, nhất là quần áo mặc ở trên người cô tuy đơn giản nhưng cũng hiện ra khí chất thanh cao.
Ban đêm dưới ánh trăng mờ, gió trên biển thổi qua nửa cửa sổ xe đang mở, lướt qua mái tóc dài mềm mại của cô, trong xe khúc nhạc Đức Bưu Tây Ánh Trăng vẫn vang vọng ở bên tai, không khỏi làm cho đáy lòng người ta trở nên mềm mại.
Một đôi tình nhân đang ôm nhau ở dưới tàn cây ngọc lan ngủ đông, tia lửa và chạm, bên cạnh không có một ai, sầu triền miên, người cách thật xa cũng có thể cảm nhận được bọn họ nồng cháy yêu say đắm.
Ước ao, đố kị, hối hận, đau đớn,...
Thượng Quan Ngưng tâm lập tức cảm thấy tim đau như dao cắt, tự động nước mắt cô chảy xuống, hoàn toàn không nghe lý trí khuyên can.
Cô có chút bối rối rút khăn giấy ra, lau nước mắt.
Không phải nói sẽ không bao giờ nhớ đến hắn nữa sao? Không nên lại ngu ngốc lưu luyến, hắn không yêu cô, cũng không đáng để cô yêu, quên đi tất cả là tốt rồi, tất cả đều sẽ là quá khứ.
Cô khịt mũi, cố gắng để cho bản thân mình bình tĩnh.
Thế nhưng, có một số người nhất định phải cùng cô đối đầu, không muốn để cho cô yên.
Đi đến trước mặt cô là một chiếc Land Rover màu đen, trên ghế điều khiển là một người đàn ông mặc áo sơmi kẻ ô màu xanh nhạt, ngũ quan anh tuấn, khí chất nho nhã, ngồi cạnh ghế điều khiển là một cô gái mặc một bộ váy liền áo màu hồng nhạt, tóc dài xoã trên vai, ôn nhu mỹ lệ.
Hai người rất hạnh phúc nói chuyện với nhau, nhưng trong nháy mắt Thượng Quan Ngưng liền đau đớn hai mắt.
Cô ngây thơ cho rằng, gặp lại cô có thể đối mặt mỉm cười, chính là vì cái gì giờ phút này lại đau lòng đến hít thở không thông.
Nếu có thể, cô hy vọng cả đời đều không cần gặp lại bọn họ, bởi vì mỗi một lần nhìn thấy bọn họ, đều phải nhắc nhỡ chính mình, trước đây cô có bao nhiêu ngu ngốc!
"Tiểu Ngưng cô không nên chấp nhất nữa, tôi cảm kích cô chiếu cố tôi lâu như vậy, nhưng mà người tôi yêu không phải cô, tôi coi cô giống như em gái vậy, tiểu Tuyết mới là người tôi yêu! Cô ấy lương thiện như vậy, cô không cần lại coi thường cô ấy, tôi nợ cô tôi tự trả."
Giọng nói của hắn quanh quẩn ở bên tai, làm lòng của cô tan nát.
Buồn cười biết bao, chỉ là một cái nghĩ hè không gặp mặt bọn họ mà thôi, lại lần nữa sau khai giảng hắn liền có người trong lòng, tìm được tình yêu rồi!
Bốn năm, thì ra bốn năm qua cô căn bản là không có quên, Thượng Quan Ngưng, cô cũng thật không có tiền đồ!
Tay cô gắt gao nắm lấy tay lái, dùng sức quá mức làm đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Cô giẫm một chân ga, nhanh chóng rời đi người, người đối diện cũng đã phát hiện cô.
Giọng nói hai người đồng thời vang lên, mang theo sự ngạc nhiên cùng áy náy.
"Chị!"
"Tiểu Ngưng!"
Thượng Quan Ngưng cả người cứng đờ, trong lòng sóng cuộn biển gầm, nhưng trên khuôn mặt lại không thấy đổi cùng bọn họ quẹt xe mà qua, tựa như bọn họ có hay không tồn tại cũng như nhau.
Ngồi ở trong Land Rover, Thượng Quan Nhu Tuyết lại nhịn không được hướng về phía cô hô một tiếng: "Chị!"
Nhưng mà chiếc xe AUDI màu trắng cũng đi.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Thượng Quan Như Tuyết trong khoảnh khắc tràn đầy những giọt nước mắt, trong giọng nói dễ nghe mang theo đầy sự tự trách cùng áy náy: "Trác Quân, nhất định chị vẫn còn trách em, đều tại em không tốt, em thực xin lỗi chị, em không nên,..."
Tạ Trác Quân nhìn bộ dáng khổ sở của Thượng Quan Như Tuyết, đau lòng không thôi, sự áy náy đối với Thượng Quan Ngưng ít đi hơn phân nửa.
Hắn đem xe dừng ở ven đường, đưa tay ôm Thượng Quan Như Tuyết vào trong ngực, một mặt ôn như lau đi những giọt nước mắt trong suốt trên mặt cô, một mặt an ủi nói: "Cùng em không có quan hệ, người nợ em là anh, về sau đền bù tốt cho em là được, người anh muốn cưới vẫn luôn là em."
Thượng Quan Như Tuyết nghe xong hắn nói trong lòng cảm động, vừa muốn nói cái gì lại nghe Tạ Trác Quân nghi ngờ nói: "Cô ấy về nước từ khi nào?"
"Em cũng không rõ lắm,chị em .....ngày cả số di động cũng thay đổi, gửi thư cho chị cũng không quay về, ba mẹ đều thực lo lắng cho chị, cũng không biết mấy năm nay chị sống có tốt không, chị một mình ở nước ngoài, sinh bệnh cũng không có người lo lắng, chị lại hiếu thắng như vậy, vừa mới chị .....Đều tại em không tốt, không nên.... Không nên yêu anh, làm sao bây giờ a, Trác Quân, lòng em rất đau khổ....."
Tạ Trác Quân không nghĩ tới chính mình chỉ hỏi một câu, lại làm cho Thượng Quan Như Tuyết lâm vào tự trách, hắn cảm thấy chính mình nói sai lời, trên khuôn mặt anh tuấn tỏ ra vẻ tươi cười, an ủi cô nói: "Chúng ta không nói về cô ấy nữa, nói chút chuyện vui vẻ."
Thượng Quan Nhu Tuyết nỗ lực làm chính mình thoạt nhìn vui vẻ, mang theo giọng mũi đáp lại hắn: “ưh, tốt.”
Tạ Trác Quân nhìn người phụ nữ trong ngực mà cố gắng che giấu cảm xúc của chính mình, chỉ vì làm hắn vui vẻ, trong lòng rốt cuộc hạ quyết tâm đặt lễ đính hôn.
“Tiểu Tuyết, ngày mai chúng ta đi lựa chọn trang phục đính hôn đi.”
“Ừ? lễ phục cái gì, muốn tham gia hoạt động của công ty anh sao?”
“Không phải, là chúng ta dùng lễ phục để đính hôn.”
Thượng Quan nhu tuyết ngạc nhiên hơi giơ lên khuôn mặt ôn nhu, cô biết, góc độ này chính mình đẹp nhất.
Nước mắt lưng tròng thoáng hiện lên đôi mắt thật to của cô, cảm động kêu hắn: “Trác quân……”
Giọng nói ngọt nào giống như con nít tựa hồ mang theo thật sâu tình yêu sâu đậm, Tạ Trác Quân bởi vì Thượng Quan Ngưng xuất hiện mà sinh ra tình cảm dao động nhanh chóng biến mất hầu như không còn.
Hắn cúi đầu, gấp không chờ nổi dán lên đôi môi đỏ mọng, từ cạn tới sâu, từ ôn nhu đến kịch liệt.
Hai người thực mau dây dưa đến cùng nhau, quần áo dần dần rơi, trong xe độ ấm nhanh chóng bay lên.
Khuôn mặt cùng đôi môi tươi đẹp ướt át của Thượng Quan Nhu Tuyết, ánh mắt lưu chuyển, nhỏ giọng nói nhỏ: “Trác Quân, không cần ở chỗ này, chúng ta về nhà được không……”
Tính năng tốt đẹp Land Rover nhanh chóng khởi động, nhanh như điện chớp hướng một hướng khác chạy tới.
Mà việc ấy kêu lên người phụ nữ Quan Ngưng, cũng bất quá là mây khói thoảng qua mà thôi.
Thượng Quan Ngưng lái xe thật nhanh, không biết qua bao lâu, cô mới từ từ khôi phục lại cảm xúc.
Không cần chiếu gương cô cũng biết giờ phút này chính mình nhất định là sắc mặt tái nhợt, thương tích đầy mình lại giả vờ bình tĩnh.
Kỳ quái chính là, tuy rằng cô trong lòng giống bị nước biển bao phủ giống nhau hít thở không thông khổ sở, nhưng lại không có chảy một giọt nước mắt, cô còn tưởng rằng chính mình sẽ giống như trước như thế đem đôi mắt khóc thành quả đào đâu.
Cô tự giễu khẽ động khóe miệng cười cười, cô đã bị bọn họ xúc phạm tới chết lặng sao?
Cô đem xe ngừng ở ven đường, có chút mỏi mệt nhắm mắt lại, vô lực mà dựa chỗ ngồi, bắt buộc chính mình không nhớ tới những thứ không đáng nhớ.
Một khối âm nhạc mềm mại vui vẻ vang lên, Thượng Quan Ngưng mở to mắt nhìn thoáng qua di động, trên màn hình biểu hiện ra “Quách soái lão sư” bốn chữ.
Cô giật mình một cái, bỗng nhiên nhớ tới đêm nay hẹn người.
Hỏng rồi, khẳng định bị muộn rồi, quách soái là một cái thời gian quan niệm rất đúng giờ, hắn nên tức giận.
Thượng Quan Ngưng nhìn thoáng qua thời gian, bọn họ ước định chính là 7 giờ rưỡi, hiện tại đã 7 giờ bốn mươi, mà cô bởi vì cảm xúc không ổn định, đã sớm lệch khỏi quỹ đạo nên cô quên đi mục đích phải đi.
Từ nơi này đến nơi bọn họ ước định tiệm cơm Tây, đại khái còn cần mười lăm phút.
Cô nối được điện thoại, cố gắng làm cho giọng nói chính mình bình tĩnh: “Uy, Quách lão sư, ngươi tới rồi sao?”
Trong điện thoại truyền ra một giọng nam không vui: “Thượng Quan lão sư, ta đã đợi ngươi mười ba phút, chúng ta lần thứ hai hẹn hò cô liền đến trễ, có phải hay không quá không coi ai ra gì!”
~~~ Hết Chương ~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro