Chương 5: Bão táp bắt đầu
Chương 5: Bão táp bắt đầu
Vừa học vừa làm thêm đã kéo Nghi vào trạng thái mệt mỏi. Cô bị cắt học bổng do thiếu điểm trên trường, khiến cho việc đóng học phí cho năm học mới trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Mỗi ngày, cô đều phải làm việc không ngừng nghỉ, từ gia sư đến phục vụ trong các sự kiện. Cô đã nhận một vài công việc tiếp viên (PG) cho các bữa tiệc, chỉ để có đủ tiền trang trải học hành.
"Vì sao lại phải làm những việc đó?" – Cô tự hỏi bản thân mỗi buổi tối khi trở về nhà, mình chỉ thấy cả người mệt nhoài, nhưng ở bên trong, cái cảm giác lo lắng về tương lai lại bùng lên. Trí óc cô luôn bận tâm với câu hỏi: "Liệu có cách nào khác tốt hơn không?"
Một buổi tối, sau khi kết thúc buổi làm việc tại lounge, Nghi nhận được một cuộc gọi từ một người quen đề nghị cô làm việc tại một bữa tiệc lớn cho một đại gia. "Nếu em tham gia, tiền thù lao sẽ rất tốt," người đó hứa hẹn. Nghi biết đó là một cơ hội để kiếm tiền nhanh chóng, nhưng đồng thời trong lòng cô lại có chút miễn cưỡng.
"Mình có nên nhận công việc này?" Cô tự nhủ. Nhưng thực tế là, nếu không lấy được tiền, cô sẽ không thể đi học tiếp. Cuối cùng, sau nhiều giờ suy nghĩ, Nghi đành phải nhận lời.
Tiệc diễn ra trong một khách sạn sang trọng với những bữa tiệc ồn ào; không khí như chứa đầy sự xa hoa. Nghi ăn mặc khá gợi cảm, mặc một chiếc váy ngắn và ôm sát, khiến cô cảm thấy không thoải mái. Nhưng đây là lựa chọn duy nhất cho cô ở thời điểm này. Lần đầu tiên bước vào thế giới này, Nghi cảm thấy lo lắng, nhưng cũng không khỏi hồi hộp.
Trong khi làm việc, cô chỉ có thể tươi cười và tận hưởng những bình luận của khách hàng. Họ không ngừng rót rượu và nói những câu tán tỉnh, những cái sờ soạng thô lỗ. Cô làm việc chung với các cô gái khác, mọi người ngà ngà say và bắt đầu lắc lư theo nhạc, nhưng lòng cô lại cảm thấy trống rỗng. Nghi nghĩ đến Khánh, chàng trai trẻ trung với sự ngây ngô, vô tư mà cô quý mến. Nếu cậu biết điều này, chắc chắn Khánh sẽ không còn nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ vô tư về cuộc sống của họ.
Sau hai buổi làm việc vào những tiệc lớn, Nghi nhận được lời gợi ý từ một khách hàng. Đó là một lời mời tham gia vào một dịch vụ đặc biệt với mức giá cao hơn. Người đàn ông ấy là một người giàu có, có xu hướng tìm kiếm những cô gái trẻ đẹp như cô để thỏa mãn nhu cầu của mình. Nghi bối rối; cô không biết nên từ chối hay tiếp nhận. Nhưng áp lực tài chính khiến cô không thể xoay xở thêm.
Khi đã hết tiền và không thể tiếp tục đóng học phí, Nghi bất đắc dĩ buộc phải liên hệ với Định An. Nhưng hiện tại, Nam Phong đang du học ở Mỹ và đã có bạn gái mới. Cô biết mình không được chào đón anh ta như thể quên đi sự tồn tại của cô, bởi từ lâu rồi, cả hai đã mất liên lạc và An thì đang sống cuộc sống tự do, không phải là người dành thời gian cho Nghi trong lúc này.
Trong lòng cô tràn đầy nỗi thất vọng và chán nản. Cô không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc nhận lại lời mời từ người đàn ông đó. "Mình biết chuyện này thật kỳ quái, nhưng ai có thể hiểu cái khó của mình đây?" Cô tự nhủ trong khi nhắm mắt lại, từng tiếng thở dài lén lút vang lên trong đêm lạnh. Bữa tiệc tiếp theo mà Nghi chuẩn bị tham gia đến gần, và cô biết đó sẽ là một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời mình. Cô lo lắng không yên, cô không muốn nhận tiệc này. 2 buổi tiệc trước cô biết rõ nếu làm sâu hơn, cô không thể quay lại con đường bình thường. Cô suy tính làm cách nào để cầu cứu và lợi dụng Khánh. Nhưng đồng thời cũng không muốn cậu biết mình nhận công việc này. Đây như là con dao 2 lưỡi có thể là cảm tình của cậu giảm bất kì lúc nào.
Buổi chiều, ánh nắng nhạt dần qua khung cửa sổ của quán cà phê nhỏ nơi Tuệ Nghi và Khánh thường gặp nhau để học. Như thường lệ, cô ngồi đối diện Khánh, hai chồng sách vở bừa bộn. Nhưng hôm nay, tâm trạng cô có phần nặng nề hơn mọi khi.
"Em có nghĩ về việc học hành nghiêm túc hơn không? Em cứ suốt ngày đi chơi, điều đó có gì hay đâu?" Nghi bắt đầu kế hoạch bằng một câu châm biếm, cố tình đưa ra lời trách móc nhẹ nhàng. Cánh tay cô tựa lên bàn, ánh mắt ẩn chứa chút lo lắng.
Khánh nhướng mày, không quá ngạc nhiên với lời nói của cô. "Đi chơi một chút chứ có làm hại ai đâu! Cũng có lúc cần thư giãn cho đầu óc thoải mái. Với lại, không phải ai cũng chỉ biết học học học như chị," cậu cười, với vẻ mỉa mai. "Chỗ em đi có cái bar club có tiếng đấy. Nơi đó lúc nào cũng đông khách, và khách sạn gần đó cũng sang trọng lắm. Em là khách VIP ở đó đấy."
"Chị hết nói nổi em rồi, đi mấy cái đó tốn nhiều thời gian, thà em tập trung học hành đi"
"Không đâu, mấy chỗ này em đi có tý, nó ngay quận 4 thôi, nó là cái Anne Riverside đó, nhiều dịch vụ "nhanh chóng" lắm chị"
Khánh đáp lại, gần đây cậu thay đổi khác nhiều, từ việc ăn chơi cũng như cách nói chuyện. Vừa hay câu trả lời này đúng trọng tâm mong muốn của Tuệ Nghi. Cô âm thầm ghi nhớ và xem xét, gợi ý cho bên khách hàng được thì hãy book khách sạn này. Còn về thời gian, cô cũng không chắc.
Trên tầng cao nhất của tòa khách sạn, ánh đèn mờ ảo hòa quyện cùng tiếng cười nói và âm nhạc vang vọng. Nghi đứng dựa lưng vào cửa sổ, ánh mắt lo âu quét khắp căn phòng.
Khách hàng không có vẻ gì là muốn giữ đúng lời hứa. Hắn ta nhanh chóng kêu thêm anh em của mình, biến bữa tiệc thành một buổi chơi bời với rượu mạnh và thái độ trơ trẽn. Cô cảm thấy mình không thuộc về nơi này. Cô liền xin phép rời đi, nhưng một trong số họ, người đàn ông có ánh mắt sắc lạnh, chỉ cười nhạt và ngăn cô lại.
"Em đã nhận lời, giờ không thể đi được đâu," hắn nói, giọng điệu rõ ràng mang ý đe dọa.
Nghi hoảng loạn, vì bị đối xử thô bạo, liên tục cầu xin được thả ra, cô cảm thấy như bị nhốt trong cái lồng vô hình. Không còn cách nào khác, cô điên cuồng chống trả, tìm cơ hội trốn vào phòng vệ sinh, khóa trái cửa và lấy điện thoại ra cầu cứu Khánh
Tin nhắn được gửi đi với đôi tay run rẩy:
"Khánh, cứu chị với. Chị bị ép ở khách sạn Anne, phòng 1202."
Khánh, người thừa kế duy nhất của tập đoàn lớn, đang ngồi trong phòng khách biệt thự. Khi tin nhắn từ Nghi hiện lên màn hình, sắc mặt cậu lập tức thay đổi. Không suy nghĩ nhiều, Khánh cầm chìa khóa xe và lao ra khỏi nhà.
Dưới bầu trời đêm lấp lánh, chiếc xe thể thao của cậu phóng vun vút, động cơ gầm lên như một lời tuyên bố. Khánh không thể tưởng tượng được chuyện gì đang xảy ra, nhưng ý nghĩ về cô bị đe dọa khiến cơn giận sôi sục trong lòng.
Trong khi đó, ở phòng 1202, mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Nghi bị kéo ra khỏi phòng vệ sinh bởi sự ép buộc thô bạo. Họ đổ thứ rượu lạ vào miệng cô, không ngừng cười nói và vỗ vai nhau như thể đang chơi một trò đùa.
Nghi bắt đầu cảm thấy cơ thể nóng rực, ý thức mơ hồ. Một tên trong nhóm kéo cô xuống ghế, bàn tay hắn trượt trên làn da cô, để lại cảm giác kinh tởm.
Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên dồn dập. Tiếp theo là tiếng quát lớn:
"Mở cửa!"
Cả căn phòng im bặt. Khánh đứng trước cửa, đôi mắt bốc lửa, cả người tỏa ra khí chất áp đảo. Không đợi ai kịp phản ứng, anh đẩy cửa bước vào.
"Cút hết ra ngoài!" Minh quát lớn, giọng nói khiến không khí trong phòng đóng băng.
Đám đàn ông trong phòng lúng túng. Khánh không phải loại người dễ động vào, bên cạnh anh vậy mà là quản lí cấp cao của khách sạn đủ để khẳng định cậu không cùng đẳng cấp với họ. Không muốn chuốc họa vào thân, chúng đành rời đi trong im lặng.
Khánh bước nhanh đến chỗ Nghi. Cô nằm co ro trên ghế, chiếc váy đã xộc xệch, lộ ra bộ đồ lót gợi cảm mà cô bị ép phải mặc từ đầu buổi tiệc. Khánh lập tức cởi chiếc áo khoác của mình, quấn lấy cô và bế lên.
"Chị bị điên hả, chị Nghi?" Khánh gầm lên khi vừa đặt cô vào ghế phụ của xe.
Cả đoạn đường trở về biệt thự, Khánh không ngừng lớn tiếng mắng Nghi.
"Chị làm gì mà để mình rơi vào hoàn cảnh đó? Nếu em không đến, chị tính làm sao?"
Nghi, nước mắt lưng tròng, chỉ biết cúi đầu xin lỗi. Cô cảm thấy hổ thẹn và yếu ớt, nhưng sự mệt mỏi và tác dụng của thuốc kích dục khiến cô không nói thêm được lời nào.
Chiếc xe lướt vào khuôn viên biệt thự, Khánh nhanh chóng bế Nghi vào nhà. Cô liên tục kéo chăn quấn quanh người, cơ thể cô nóng bừng, và bàn tay không ngừng xoa bóp những chỗ ngứa ngáy do tác dụng của thuốc.
Khánh, vừa tức giận vừa lúng túng, đặt cô xuống ghế và bước lùi lại. Ánh mắt cậu chạm vào gương mặt đỏ ửng của Nghi. Cô rõ ràng đang rất khó chịu, nhưng cậu không biết phải làm gì để giúp.
"Chị nghỉ ngơi đi, em sẽ gọi bác sĩ." Giọng Khánh khàn khàn, cố gắng giữ bình tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro