Chương 2: Cuộc sống mới
Chương 2: Cuộc Sống Mới
Sau khi rời khỏi gia đình, Tuệ Nghi quyết định thuê một căn phòng nhỏ trong một khu nhà trọ nằm ở quận Bình Thạnh. Căn phòng tuy nhỏ nhưng ấm cúng, với cửa sổ nhìn ra một khoảng trời trong xanh. Bước vào cuộc sống độc lập, Nghi biết rằng mình cần phải mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cô vẫn tiếp tục làm gia sư, là kế toán part time như mọi khi. Mà không biết rằng, sau này cuộc đời mình sẽ xoay quanh Khánh, về cậu học sinh nhỏ của cô.
Mối lương duyên đầu tiên đến với Hứa Gia Khánh, một cậu bé 16 tuổi, con trai của một gia đình gốc Hoa giàu có. Gia đình Khánh có truyền thống kinh doanh từ nhiều thế hệ, và họ luôn đặt một tầm quan trọng lớn đối với giáo dục của con cái. Khi Nghi lần đầu đến nhà Khánh, cô đã không khỏi choáng ngợp trước sự xa hoa mà nơi này mang lại. Biệt thự rộng rãi với hồ bơi trong xcậu, những chiếc xe hơi đắt tiền đậu trước cổng và khu vườn được chăm sóc tỉ mỉ.
Cảm giác lần đầu tiên đặt chân vào nơi này khiến Nghi hồi hộp và có chút lo lắng. "Không biết mình có phù hợp với môi trường này không?" cô tự hỏi. Nhưng khi bước vào bên trong, đập vào mắt cô là hình ảnh của một gia đình ấm cúng, khác hẳn với sự lạnh lùng mà cô tưởng tượng.
Khánh đứng ở phòng khách chờ cô, với vẻ mặt trẻ trung và thân thiện. "Chào chị, em là Gia Khánh," cậu nói, nụ cười tươi tắn khiến Nghi cảm thấy dễ chịu phần nào.
"Chào em, chị là Tuệ Nghi, sẽ là gia sư của em trong thời gian tới," cô đáp lại, cố gắng tạo ấn tượng tốt tại buổi gặp gỡ đầu tiên.
Vì là học sinh trường quốc tế, Khánh đã quen với việc học bài và tiếp thu kiến thức một cách nhanh chóng. Ngày đầu tiên dạy học, Nghi chủ yếu giúp Khánh ôn lại kiến thức ở trường, nhưng thật ra, cuộc trò chuyện giữa hai người diễn ra tự nhiên và thoải mái hơn cả dự đoán.
Thời gian trôi đi, khi Nghi lúc nào cũng bận rộn với lịch dạy học và việc học của mình, Khánh đã trở thành một người bạn đồng hành thú vị trong cuộc sống của cô. Dù cậu còn trẻ, nhưng Khánh rất chín chắn và hiểu biết. Hai người cùng nhau bàn luận về anime, truyện tranh và các chủ đề thú vị khác. Mọi lúc, Khánh đều tỏ ra tôn trọng Nghi, cảm thấy vui khi dễ dàng thử nghiệm trình độ tiếng anh của mình thông qua các cuộc trò chuyện.
Khoảng cách tuổi tác giữa Khánh và Nghi không quá lớn, nhưng sự chín chắn và những trải nghiệm của Nghi làm cho Khánh cảm thấy cô vừa giống như một người bạn, vừa là một người chị. "Chị đã học ở đâu mà giỏi tiếng Cậu vậy?" Khánh thường hỏi trong sự ngưỡng mộ, cô không thể không tự hào với những gì mình đã nỗ lực đạt được.
"Chị cũng chỉ học ở trường như em thôi, nhưng chị chăm chỉ tìm hiểu thêm. Học tiếng anh là rất quan trọng, đặc biệt nếu em định du học," Nghi đáp lại. Cô cảm thấy mình cần phải động viên Khánh nhiều hơn bởi cậu còn rất trẻ và có nhiều ước mơ lớn.
Thời gian đầu, hai người khá thoải mái với các buổi học. Khánh có sự hiếu kỳ với mọi thứ và thường xuyên đưa ra những câu hỏi thú vị mà Nghi chưa bao giờ nghĩ đến. "Chị, nếu em học đại học ở nước ngoài, em có thể ở lại làm việc ở đây không?" Câu hỏi này khiến Nghi giật mình. Đó chính là giấc mơ học tập, cô cũng từng rất mơ mộng về.
"Đương nhiên, em có thể! Nhưng em sẽ cần chuẩn bị cho nhiều thử thách. Việc học ở nước ngoài không dễ dàng đâu, em phải có tinh thần thép," Nghi vừa nói vừa nhìn khuôn mặt đăm chiêu của Khánh.
Mỗi lần đến dạy, Nghi luôn được gia đình Khánh tiếp đón rất nồng nhiệt, với những món ăn ngon và tráng miệng hấp dẫn. Họ thậm chí còn mời cô tham gia các bữa tiệc nhỏ. "Chị mà không đến ăn món này thì thật sự là một thiếu sót lớn đấy!" Khánh thường hay trêu đùa và Nghi không khỏi mỉm cười với sự chân thật của cậu.
Một buổi chiều nọ, sau khi kết thúc buổi học, Nghi ngồi lại nói chuyện với Khánh trong phòng khách. "Chị có người yêu chưa?" Khánh hỏi một cách tình cờ, khuôn mặt cậu ngập tràn sự hiếu kỳ.
Nghi ngạc nhiên một chút trước câu hỏi đột ngột, nhưng rồi cô mỉm cười. "Chị có rồi á"
Dần dần, Nghi nhận ra, mối quan hệ giữa họ không chỉ dựa trên việc dạy và học. Thay vào đó, nó trở thành một tình bạn mà cả hai đều cảm thấy thoải mái khi chia sẻ những suy nghĩ thầm kín. Quay trở lại gần đây, hằng tuần, khi Nghi đến nhà Khánh để dạy học, không khí luôn chứa đựng những câu chuyện vui nhộn và không thiếu tiếng cười. Khánh đã tham gia vào đội bóng trường và luôn dẫn Nghi đi xem những trận đấu của mình. "Chị, lần này em sẽ ghi bàn vào đội kia, chị nhớ cổ vũ cho em nhé!" Cậu thường xuyên tìm sự khích lệ từ Nghi, đồng thời tạo ra sự vui vẻ cho cô.
Thế nhưng, không lâu sau, Khánh nhận thấy điều gì đó không ổn.
"Chị, hôm nay chị không vui sao? Em thấy chị dường như không còn năng lượng như trước nữa," Khánh hỏi, đôi mắt cậu sâu thẳm, bộc lộ sự quan Nghi chân thành.
Nghi thở dài, không thể nào che giấu những cơn bão trong lòng mình được nữa. "Có nhiều chuyện... nhưng chị vẫn ổn," cô đáp, giọng nói như đang cố gắng tự thuyết phục bản thân.
"Chị có thể nói chuyện với em. Em sẽ giúp chị mà!" Khánh ngồi cạnh cô, sự chân thành trong giọng nói làm cô thấy ấm lòng, nhưng nỗi buồn vẫn không thể dễ dàng thổ lộ. Cô chỉ muốn giữ lại mọi thứ trong lòng vì không muốn làm cậu lo lắng.
"Chị chỉ mới chia tay người yêu... gia đình có nhiều vấn đề phải giải quyết, nên chị quyết định chuyển ra ở trọ để không làm phiền họ," Nghi lảng tránh.
Khánh gật đầu, nhưng cái nhìn của cậu vẫn đầy nghi vấn. "Chị không cần giấu em, nếu có gì khó khăn, hãy chia sẻ với em. Em muốn giúp."
Nghi lặng lẽ nhìn xuống đất, lòng xao xuyến. Nhân cách của Khánh khiến cô không muốn gánh nặng lên vai cậu, nhưng đồng thời, sự quan Nghi chân thành của cậu khiến cô cảm thấy càng cô đơn hơn.
"Thật ra, nếu có thể, chị chỉ muốn mọi thứ bình yên lại như trước. Chị không biết phải làm sao khi mọi thứ đang sụp đổ như một tòa thành cổ," Nghi thú nhận mà không nhận ra mình đã nhỏ giọng. Cô cảm thấy xúc động, nhưng nỗi đau sâu sắc này không dễ gì chia sẻ.
Khánh cúi đầu, trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu. "Chị, cuộc sống là như vậy. Đôi khi chúng ta phải đối mặt với bão tố để tìm ra ánh sáng. Nhưng em tin chị rất mạnh mẽ."
Những câu nói ấy vừa truyền cho Nghi chút sức mạnh nào đó, vừa làm lòng cô quặn thắt. Cô đã từng mạnh mẽ, nhưng giờ đây chỉ còn những ký ức đau thương.
"Chị sẽ ổn thôi. Em tin chắc rằng những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với chị," Khánh nắm chặt tay cô, như một cách an ủi và động viên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro