Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Ánh sáng và Bóng tối

Chương 1: Ánh sáng và Bóng tối

Nguyễn Phúc Tuệ Nghi là cô gái nhỏ nhắn sinh ra và lớn lên trong lòng Sài Gòn nhộn nhịp. Với đôi mắt sáng ngời và nụ cười tỏa nắng, Nghi đã luôn là một học sinh xuất sắc tại trường THPT Gia Định. Suốt 12 năm học, cô luôn nằm trong top đầu của lớp, mang về không biết bao nhiêu giải thưởng dcậu giá. Gia đình cô thuộc dạng bình thường, nhưng cái tên "Nguyễn Phúc" luôn nhắc nhớ đến một dòng họ đã từng có thế lực trong lịch sử. Dù không hưởng gì từ cái tên đó, Nghi vẫn mang trong mình niềm tự hào về nguồn gốc của tổ tiên.

Nghi và Trần Định An – một chàng trai điển trai, khéo ăn khéo nói – đã quen nhau từ lớp 11. An sống trong một gia đình giàu có, có cha mẹ là những docậu nhân thành đạt. Cậu dịu dàng, luôn chiều chuộng Nghi, dành cho cô những món quà xa xỉ và những buổi hẹn hò tuyệt vời. Họ đã cùng nhau khám phá Sài Gòn, từ những quán ăn vỉa hè đến những trung Nghi thương mại sang trọng. Những chuyến đi chơi, những buổi tiệc tùng khiến Nghi cảm thấy mình như một nàng công chúa, được An cưng chiều và nâng niu hết mực.

"Em thích không?" An âu yếm hỏi khi mở một hộp quà đắt tiền, bên trong là chiếc túi xách hàng hiệu mà Nghi từng tỏ ý muốn có.

"Em... em thích lắm!" Nghi đỏ mặt, ánh mắt lấp lánh tràn ngập hạnh phúc. Thực ra, Nghi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ sở hữu một món đồ xa xỉ như vậy. Cô sống trong căn nhà nhỏ và thường không có gì ngoài những chiếc áo đơn giản, nhưng khi ở bên An, tất cả như trở nên lấp lánh và hào nhoáng.

Tuy nhiên, bên dưới vẻ ngoài hoàn hảo đó, có điều gì đó không ổn. An, mặc dù rất yêu Nghi, nhưng cũng đồng thời đã thao túng Nghi lý cô. Cậu thường xuyên làm cô cảm thấy mình yếu đuối, cần phải phụ thuộc vào cậu. Cậu đưa ra những quyết định không cho cô một cơ hội để từ chối, dẫn đến việc cả hai đã có những khoảnh khắc thân mật mà Nghi không thật sự sẵn sàng. Cô cảm thấy rối bời giữa tình cảm mãnh liệt mà An dành cho mình và sự e ngại của chính bản thân.

"Chúng ta yêu nhau, đúng không?" Nghi hỏi một ngày, khi cả hai đang lang thang trong một buổi chiều ngập nắng.

"Đương nhiên! Anh yêu em hơn bất kỳ ai," An đáp với nụ cười tỏa sáng. Nhưng Nghi không thể quên cảm giác bất an đang lớn dần trong lòng. Liệu tình yêu này có thật sự sâu sắc, hay chỉ là một mảnh ghép tạm bợ trong cuộc sống của họ?

Mọi chuyện bắt đầu thay đổi khi Nghi phát hiện mình mang thai. Đó là một cú sốc lớn, một nỗi lo sợ tràn ngập trong cô. Cô tình cờ nhận ra sự thay đổi trong cơ thể mình vào cuối tháng thứ nhất. Nghi trầm ngâm, cảm giác vui mừng lẫn lo lắng. Cô không biết nên nói cho An hay giữ bí mật này cho riêng mình.

Cuối cùng, Nghi quyết định gặp An, mặc dù cô biết đây sẽ là một cuộc trò chuyện khó khăn. An nghe cô nói với ánh mắt hoảng hốt, nhưng không mất quá nhiều thời gian để bộc lộ sự lo lắng. "Chuyện này..." An lẩm bẩm, như thể vừa từ một giấc mơ thức dậy. "Anh không thể... Anh không thể giữ lại đứa bé."

"Nhưng em không thể...," Nghi nhăn nhó, nước mắt chực trào. "Chúng ta có thể làm cha mẹ. Em có thể nuôi con."

"Gia đình anh sẽ không chấp nhận!" An kiên quyết. "Họ đã định cho anh đi du học. anh không muốn mất em, nhưng đây là điều anh phải làm." Nghi muốn phản bác, nhưng vô vọng. Cô biết, đến cuối cùng, quyết định đã nằm hoàn toàn trong tay An.

Chỉ vài ngày sau đó, quyết định của An đã được hiện thực hóa. Gia đình cậu phát hiện mọi chuyện và lập tức chuẩn bị giấy tờ cho chuyến du học của cậu. Từ mẹ đến cha, tất cả đều tỏ ra phẫn nộ và kết án. Texting, gọi điện và những lời trách móc rót vào tai không ngớt. Cô thực sự cảm thấy An như một bóng ma dần khuất xa, khi những lựa chọn đã được đưa ra, không còn chỗ cho tình yêu cũng như sự âu yếm ngày trước.

Trước khi An lên máy bay, họ có một buổi nói chuyện cuối cùng bên bờ sông Sài Gòn. "Nghi, anh không muốn làm tổn thương em," An thì thào, vẻ mặt đầy ân hận. "Anh chưa từng nghĩ mọi thứ sẽ kết thúc như thế này."

nghẹn ngào. Cô không cần những lời xin lỗi, chỉ cần An bên cạnh. "Em không muốn phá thai. Em đang cần anh"

"Anh xin lỗi... Nhưng em biết mà, cậu không thể ở lại đây," An đáp, từ chối nhìn sâu vào mắt cô.

Quay lại vài ngày trước. Khi tin tức về việc Tuệ Nghi mang thai lang ra, không chỉ cuộc sống của cô bị đảo lộn mà cả gia đình cô cũng bị cuốn vào cơn bão của những lời chỉ trích và xung đột. Một buổi chiều, khi ánh nắng đã nhạt dần, Nghi ngồi trong phòng nhỏ bé của mình, lòng nặng trĩu. Cô biết rằng sớm muộn gì gia đình cũng sẽ phát hiện ra sự thật này, và điều đó đã đến nhcậu hơn cô tưởng.

Mẹ cô, một người phụ nữ truyền thống và nghiêm khắc, là người đầu tiên phát hiện ra. Bà đã nghe được những lời bàn tán xung qucậu từ hàng xóm và không thể giữ im lặng. Một buổi tối, khi Nghi đang chuẩn bị bữa tối, mẹ cô bất ngờ xuất hiện tại cửa phòng, khuôn mặt bà đỏ bừng vì tức giận.

"Nghi! Con đã làm gì vậy hả?!" Mẹ cô gào lên, khiến Nghi giật mình. "Con đã mang thai mà không nói với ai? Con có biết con đã làm nhục cả gia đình này không?"

Nghi cảm thấy nghẹn ngào, nhưng cô không thể nói gì. Cô biết rằng mẹ mình sẽ không hiểu. "Mẹ, con... con không biết phải làm gì. Con yêu An, và bây giờ... bây giờ con không thể..."

"Yêu cái gì mà yêu! Hắn ta đã bỏ con lại đây, để con một mình gánh chịu tất cả!" Mẹ cô quát, nước mắt bà lăn dài trên má. "Hắn ta là ai? Một thằng nhóc con nhà giàu, không có trách nhiệm. Hắn đã làm gì cho con ngoài việc đưa con vào tình cảnh này?"

Nghi không thể chịu đựng được nữa. "Mẹ, con không muốn nghe thêm nữa! Con đã quyết định giữ đứa bé, và con sẽ tự lo cho nó!" Cô nói, giọng điệu kiên quyết nhưng trong lòng lại đầy lo lắng.

Cuộc cãi vã giữa mẹ và con gái ngày càng căng thẳng. Mẹ cô không chấp nhận quyết định của Nghi, trong khi Nghi cảm thấy bị dồn vào chân tường. "Con không thể giữ đứa bé! Con không thể làm nhục gia đình này thêm nữa!" Mẹ cô gào lên, khiến Nghi cảm thấy như trái tim mình bị xé nát.

Trong lúc đó, gia đình An cũng không ngồi yên. Họ quyết định đến gặp gia đình Nghi để gây áp lực. Một buổi tối, khi Nghi đang ngồi trong phòng, có tiếng gõ cửa. Khi mở cửa, cô thấy một nhóm người đứng đó, trong đó có bố mẹ An, khuôn mặt họ đầy vẻ tức giận.

"Chúng tôi muốn nói chuyện với cô," chị An nói, giọng điệu lạnh lùng.

Nghi cảm thấy như mọi thứ đang sụp đổ. Cô không biết phải nói gì. "Em... em không có ý định làm tổn thương ai cả. Em chỉ muốn giữ lại đứa bé."

"Giữ lại? Cô có biết điều đó có nghĩa là gì không? Cô sẽ làm nhục cả gia đình chúng em!" Bố An lên tiếng, giọng nói đầy sự khinh miệt. "Chúng tôi không thể chấp nhận điều này. Cô phải phá thai ngay lập tức!"

Nghi cảm thấy như bị dồn vào chân tường. Cô không thể tin rằng họ lại có thể đối xử với cô như vậy. "Em không thể làm điều đó! Đứa bé là một phần của em!" Cô gào lên, nước mắt trào ra.

Cuộc cãi vã giữa hai gia đình diễn ra trong không khí căng thẳng. Mẹ Nghi đứng về phía con gái, bảo vệ quyết định của Nghi, trong khi bố mẹ An không ngừng chỉ trích và đe dọa. "Nếu cô không làm theo ý chúng tôi, chúng tôi sẽ không để yên cho cô đâu!" Mẹ An nói, giọng điệu đầy đe dọa.

Và giờ đây An đi, để lại Nghi trong sự hoang mang và cô đơn. Cô phải đối mặt với quyết định gian nan, Nghi trở về nhà, nhưng nơi đó không còn là nơi chốn của sự yêu thương. Gia đình cô đã từ mặt cô khi biết chuyện. Họ không còn muốn chứng kiến cái "nhục nhã" mà Nghi đã gây ra cho bản thân và cho họ. Với một chiếc vali nhỏ, cô bước ra khỏi nhà, lòng đầy đáng thương và thất vọng. Thế giới như quay lưng lại với cô, và Nghi tự hỏi liệu có phải cô thực sự đã sai khi yêu An.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro