Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Kỳ 1 - Mê án Nam Thành ~ Chương 1 - Chuông đồng

Bốn giờ chiều, Nam Thành, phố đi bộ Thanh Nam Môn.


Cao Khanh Trần vừa đi vừa đung đưa cổ tay, hờn trách cái chuông đồng, "Vốn dĩ là ngươi gọi ta, ở bên tai ta kêu không ngừng, gọi ta từ rừng đến đây," sau đó lặng lẽ trợn mắt, "Ngươi không biết ta vừa tỉnh lại sao? Chút nữa bị ngươi kêu điếc tai luôn rồi!"


Chuông đồng phát ra mấy tiếng trong trẻo, coi như xin lỗi.


Cao Khanh Trần hừm một tiếng, buông cổ tay xuống: Thiết nghĩ, cái chuông đồng này đi cùng y, cũng khá lâu rồi.


Năm đó y vẫn còn là một hắc miêu chưa tu thành nguyên đan, sống trên ngọn núi đầy rẫy dã thú, tùy thời có thể trở thành con mồi bị ăn tươi nuốt sống.

Lúc đó, có một con bạch hồ vừa lịch hoàn lôi kiếp, lần đầu hóa thành trẻ con, tâm trí non nớt, hành vi ấu trĩ, đeo lên cổ y một cái chuông đồng, nói nếu gặp nguy hiểm, chuông đồng kêu lên, hắn sẽ tới cứu y.


Đến nỗi chữ "Cửu" xiêu xiêu vẹo vẹo này, là con bạch hồ kia khắc lên, nhân gian lấy Cửu làm tôn, bạch hồ nghe trộm đạo sĩ giảng qua, suy cho cùng, bảo vệ chín đường sinh mạng, có thể tích lũy công đức cho lần độ kiếp của y sau này.


Sau đó hắc miêu nhờ cơ duyên phù hợp tu được linh trí, không cần bạch hồ bảo vệ nữa, y tự mình xuống núi, nhìn ngắm thế tục hồng trần, vừa rồi mới biết...Nơi địa thế xa lạ này còn nguy hiểm hơn độ kiếp, vì ác quỷ chốn nhân gian đều đeo mặt nạ giả người.


Ví như nhân quả luân hồi, mấy trăm năm sau, y phóng thích một tia linh trí của bản thân, đem chuông đồng tặng cho một người, còn nói: Nếu chẳng may gặp nguy hiểm, chuông đồng kêu lên, ta sẽ đến cứu ngươi...


Đang suy nghĩ đến thất thần, đột nhiên, trước mắt bay qua một chùm hư ảnh sặc sỡ đỏ vàng.


"Bóng bay, bóng bay, bóng bay của con!"


Không đợi Cao Khanh Trần kịp phản ứng, chân bị va vào, sau đó bị một thứ nhỏ xinh mềm mại ôm lấy, y cúi đầu nhìn, là một đứa trẻ xinh đẹp như búp bê, đôi mắt to tròn, hàm chứa một tầng nước long lanh, như quả bồ đào vừa được rửa sạch, phát ra âm thanh vừa ngọt vừa mềm như bánh nếp, "Anh trai, anh trai, có thể giúp em bắt bóng bay không? Nó bay đi mất rồi!"


Cao Khanh Trần nhíu mày, không muốn quản chuyện bao đồng, ngẩng đầu nhìn bốn phía, tìm bố mẹ của đứa trẻ, nhưng biển người tấp nập qua lại, tuyệt không có ai hồi đáp.

Nhìn đứa trẻ mặt mũi giàn giụa nước mắt đang sấn tới ôm chân mình, Cao Khanh Trần vội vàng giữ đầu nó, đẩy nó ra xa, thế nào đứa trẻ kia lại coi y là cứu tinh, càng cố gắng dán lại gần, vừa khóc vừa nói, "Anh trai, giúp em, anh trai!"


Ai là anh trai của ngươi?


Tuổi của ta, phải là tổ tông của tổ tông của tổ tông...


Cao Khanh Trần trong lòng không thể sốt ruột hơn ngẩng đẩu nhìn chùm bóng vừa bay qua nóc nhà, thở dài một tiếng, đưa ngón tay về phía chùm bóng, ngoắc ngoắc vài cái.


Cùng lúc đó, sợi dây buộc bóng bay như bị thứ gì níu lại, chùm bóng vốn đang theo đà bay lên đột nhiên hạ xuống, sợi dây như một con thú cưng ngoan ngoãn chui vào lòng bàn tay Cao Khanh Trần.

Y cầm sợi dây đưa cho đứa bé, đơn giản ra lệnh, "Của ngươi đây, mau buông tay."


Đứa trẻ nhìn thấy hiện tượng trái với nguyên lý tự nhiên không hiểu rõ, chỉ cảm thấy thần kỳ như phép thuật, hưng phấn đến nước mũi nổ thành bong bóng, nhảy nhót vỗ tay, "Anh trai thật lợi hại, anh trai thật lợi hại!"


Đúng lúc đó, một người đàn ông trung niên thần sắc nóng vội từ xa chạy tới, trực tiếp ôm lấy đứa trẻ, thở hổn hển mấy ngụm, hắng giọng quở trách, "Quay người một cái, con đã chạy mất rồi! Trên phố đông người như vậy, lạc mất thì phải làm sao? Nếu không phải nhìn thấy chùm bóng bay từ xa, bố cũng không tìm được con!"


Đứa trẻ ngây thơ không hiểu được sự lo lắng của bố mẹ, chỉ vui vẻ đung đưa sợi dây mảnh trong tay, nói với bố mẹ đã tìm được bóng bay, "Bóng bay, bóng bay, bóng bay của con quay lại rồi! Thật lợi hại!"


Người đàn ông bất lực cười cười, bế đứa trẻ lên, đi được hai bước đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn chùm bóng hai màu đỏ vàng, sau đó mới nhận ra có điều không đúng, "Nhưng, vừa nãy...chẳng phải nó đã bay lên trời rồi sao?"


Phía xa, bóng lưng Cao Khanh Trần đã sớm mờ nhạt, hòa vào dòng người hối hả ngược xuôi.


.........


Thuận theo lực hấp dẫn, một người con trai bước chân vội vã chạy đến Thanh Nam Môn, sắc mặt đan xen mong chờ cùng lo lắng.

Cánh cổng Thanh Nam Môn bằng đá cách không xa, người con trai lại cảm thấy dị thường khi đi qua một khu vực nhỏ, bước chân dừng lại, đưa mắt quan sát bốn phía, sau đó ngồi xuống, nhìn chằm chằm hai vệt máu đỏ mờ không quá nổi bật trên mặt đất, dùng tay chạm vào một vệt: Vẫn còn mới.


Dù đang có việc gấp, nhưng mặc kệ không quản, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, người con trai suy nghĩ một lúc, đi tới trước cái cây to lớn bên cạnh, đưa tay niệm lên cây một đoạn chú văn.


Thực vật trời sinh có thể nối liền thiên địa, nhất là loại cổ thụ lâu đời, so với thực vật phổ thông có thêm một phần linh thức, có thể ghi nhớ những chuyện xảy ra xung quanh cách không lâu. 

Nếu dùng Tái hiện chú, nó sẽ truyền hình ảnh mờ nhạt mô phỏng vào thần trí của người niệm chú.


Người con trai hai mắt khép hờ, tập trung cảm nhận đoạn hình ảnh cây cổ thụ truyền tới.


Cảm giác giống một bộ phim chất lượng đen trắng, âm thanh xoẹt xoẹt, mông lung phủ một tầng hoa tuyết và tiếng côn trùng, nơi trước cửa khu vực nhỏ vốn yên bình xuất hiện một nam tử mặc đồ trắng, hắn cúi đầu, quay lưng, hành động chậm rãi lạ thường, hai tay buông thõng bên người, thuận theo ngón tay còn lưu lại chất lỏng.

Hắn thân trên cứng nhắc, động tác hai chân di chuyển trước sau như máy, nếu không nhìn kỹ, chỉ nghĩ là một cậu học sinh trung học đang mệt mỏi, nhưng hắn có nước da trắng nhợt, hốc mắt lõm xuống sâu hoắm, gió nhẹ thổi bay tóc mái, trong mắt cư nhiên là nhãn cầu trắng bệch dọa người...


Yêu quái? Hay là thi biến? Cũng có thể là...bị yêu vật tác động?


Biểu tình người con trai từ ban đầu lãnh đạm đến cuối cùng nghiêm trọng, nội tâm xảy ra vài cuộc đấu tranh nhỏ lẻ, rút điện thoại gọi đi một cuộc, 

"Alo, Daniel, khu vực hoa viên có dị động, anh thông báo cảnh sát khu vực cử người tới điều tra một chút."

Dừng lại vài nhịp, bổ sung một câu, "Bước đầu suy đoán là yêu vật."


"Khu vực hoa viên? Là trung tâm thành phố? Nơi đông dân như vậy, sao lại có yêu vật? Cậu không nhầm đó chứ?


"Không nhầm, trên đất có vết máu, trong không khí có yêu khí lưu lại, hơn nữa...theo tái hiện từ cây cổ thụ, thứ đó mang hình người đi ra từ khu vực này, không biết là huyễn hóa hay phụ thể."


Đầu dây bên kia ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lập tức trả lời, "Được, chuyện đó cậu đừng lo, mau đuổi theo cái kia, khống chế trước khi gây ra khủng hoảng."


"Chỗ này cách phố đi bộ Thanh Nam Môn rất gần, vạn nhất có chuyện gì, anh lo giải quyết tốt hậu quả."


"...Được, tôi biết rồi, nhưng phải dùng hết khả năng giảm thiểu sự chú ý, cậu cần hiểu rõ trách nhiệm của chúng ta."


"Tôi biết."


Người con trai tắt máy, nhìn bảng đá Thanh Nam Môn, giữa hai hàng mày phảng phất lo lắng: Sẽ chạm phải nhau chứ?



~ 🐰🍓 ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro