Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 8

Khi Lưu Vũ được Santa thông báo đến dự tiệc sinh nhật của Lưu Chương, cậu thực sự muốn từ chối. Tập đoàn Việt Thiên Energy từng thường xuyên đối đầu với Whale Sea, cùng làm điện tử thương mại thì sao lại không đối đầu cho được?

Mẹ của Lưu Chương là một doanh nhân rất lợi hại, bản thân anh ta cũng vô cùng thông minh, tuổi còn trẻ mà đã giành được hai danh hiệu cao nhất trong top 10 của Ivy League. Anh ta đi du học Mỹ 2 năm, gần đây mới trở về tiếp quản sự nghiệp gia đình, lý lịch của anh ta đẹp hơn nhiều so với Santa.

Chẳng qua cũng bởi vì Santa từng thực tập trong một công ty của gia tộc, kinh nghiệm thực tế phong phú, lại được rèn giũa trong thương trường cá lớn nuốt cá bé này, luôn có thể đưa ra nhận định quyết đoán.

Nền kinh tế Nhật Bản hiện tại đang dần suy yếu, Lưu Chương liền đặt trọng tâm của công ty chuyển sang thị trường Trung Quốc mà Santa nói tới, mà hắn ta với thị trường này lại nhạy bén hơn nhiều so với người thường. Nếu không, chú cậu sẽ không để mắt đến một tiểu tử chỉ mới ở Trung Quốc chưa đầy ba năm như Santa, chứ đừng nói đến việc đặt cược lợi thế cuối cùng vào hắn ta.

Trước khi sang Mỹ, Lưu Chương đang học trung học ở Nhật Bản, đó là thời điểm anh ta gặp Santa, tình cảm giữa các thiếu niên luôn chân thành hơn tình cảm của người lớn. Lưu Vũ nghĩ, ít nhất anh ta và Santa cũng thân thiết.

Lái xe qua một vườn nho được bao quanh bởi những dây leo xanh tươi, vòng trên một đoạn đèo quốc lộ ngắn, những tòa nhà cổ điển màu xám xanh hiện ngay trước mắt. Toàn bộ ngôi nhà theo phong cách Châu Âu được xây bằng đá được gột rửa thời gian dài tạo thành, tường gạch màu xám xanh được che kín bởi giàn hoa đan xen với những vòm cửa sổ. Nhìn xuyên qua bức tường kính trên lầu hai là một bể bơi nước nóng tựa vào sườn của vách đá lưng chừng núi, nằm bên hồ bơi có thể nhìn ra cảnh núi non hoang sơ.

Lưu Vũ đi theo sau Santa, vừa bước vào cửa cậu đã cảm thấy những ánh mắt đánh giá, thu hút hoặc tò mò từ mọi hướng. Cậu nghe thấy Santa không ngại phiền mà giới thiệu cậu với tất cả mọi người, gọi cậu là "Bạn đời của tôi". Hắn tựa hồ không thèm để tâm người khác biết người thừa kế của gia tộc Uno kết hôn với một người đàn ông, mà tất cả quan khách đang bị sốc khi nghe thấy "cháu trai của Lưu Quốc Sinh", lúc sau phản ứng đầu tiên của họ lại là "Thì ra là như vậy".

Cả thế giới đều biết hai người bọn họ là liên hôn, như vậy cũng tốt, ít nhất sẽ không có ai thật sự cho rằng hai người bọn họ kết hôn vì tình yêu, sẽ không bị coi là những kẻ điên.

"Em cũng cười lên chút đi? Xụ mặt cứ như tôi nợ em cái gì vậy", Santa thấp giọng nhắc nhở Lưu Vũ khi vẫn đang nhiệt tình trò chuyện với mọi người: "Mọi người đều đang nhìn, như vậy không hay."

"Chẳng phải tôi vẫn cười đây sao, anh còn muốn tôi cười thế nào nữa?" Lưu Vũ liếc nhìn Santa một cái, cậu khó chịu vặn vẹo cái eo bị hắn ôm, nở một nụ cười cứng nhắc và lịch sự với những người lạ đến gần cậu, sau đó đáp lời: "Anh tưởng ai cũng muốn xem hai người đàn ông thể hiện tình cảm ân ái sao?"

Santa cười lạnh một tiếng, vòng tay đang ôm eo càng siết chặt: "Mặc dù đây là một bữa tiệc, nhưng rất nhiều khách mời đều là những người nổi tiếng trong giới kinh doanh và chính trị. Đối thủ cạnh tranh không chỉ là của riêng tôi, mà còn có nhà em, em tốt xấu cũng nên phối hợp một chút."

Gần đây, giọng điệu nói chuyện của Santa với Lưu Vũ đã cứng rắn hơn trước rất nhiều, không còn là thương lượng hay đùa giỡn nữa, mà phần nhiều—là ra lệnh. Lưu Vũ loáng thoáng nhận ra Santa gần đây có chút táo bạo, cũng không biết hắn rốt cuộc cáu kỉnh chuyện gì—hay là gần đây công việc không được thuận lợi?

Trong một môi trường hoàn toàn xa lạ, cậu chỉ có thể đi theo Santa, thỉnh thoảng lại làm phiên dịch tiếng Trung cho hắn. Cuối cùng hai người tình cờ gặp một người bạn Nhật Bản, Lưu Vũ rốt cuộc cũng được giải thoát, cậu nói với Santa muốn nghỉ ngơi sau đó liền xoay người rời đi.

Người bạn nâng cằm hướng phía Lưu Vũ rời đi, cùng chạm ly với Santa, khẽ cười nói: "Vị tiểu công tử này nhà ông, nhìn một chút cũng không giống đám sói hoang rắn độc Lưu gia kia, cậu ấy giống như một con chim hoàng yến xinh đẹp lại dịu dàng."

Santa nương theo ánh mắt người kia nhìn qua. Bên bức tường pha lê dưới bầu trời xanh thẳm, Lưu Vũ đang thẫn thờ nhìn ra bên ngoài. Khoảng cách chỉ chưa đầy 30 thước, có hơi xa so với tầm với, nhưng cũng lại thật gần, bước vài bước liền có thể bắt được.

Santa rời tầm mắt trở về, hướng người bạn kia cười nhẹ: "Chim hoàng yến cũng mổ người."

"Chim hoàng yến cũng giống như mỹ nhân, đương nhiên phải dịu dàng đối đãi rồi", người kia như đọc được điều gì đó từ ánh mắt của Santa, cười lớn trêu chọc hắn: "Nhưng ánh mắt của cậu ấy đều là cô đơn, Santa, có phải ông đối đãi với người nhà không chu toàn không?"

"Tôi còn phải đối xử chu đáo thế nào nữa?" Santa trong lòng bực bội không thôi. Con chim hoàng yến kia thà là dùng sex toy cũng không muốn tìm hắn, rốt cuộc là ai đối với ai không chu toàn chứ?

Người bạn đã trải sự đời đương nhiên không tin vào lời nói nhảm nhí của hắn, vỗ vai hậu bối nói mấy lời đơn giản: "Dù là liên hôn nhưng đã có gia đình thì phải sống thật tốt, vợ chồng tuy khó mở lòng nhưng thật ra lại tương đối tốt. Rốt cuộc, bị nhốt trong lồng một thời gian dài, cậu ấy có thể đã thực sự mất đi sức sống ban đầu của mình—"

Lưu Vũ đổi ly sâm panh trong tay, tìm một chỗ ở khu vực bể bơi vách núi ngồi nghỉ ngơi. Ngồi xuồng còn chưa được hai phút, một bóng người đã chắn ngang ánh sáng mặt trời trước mặt cậu.

"Yo, Tiểu Vũ—"

Âm thanh hài hước quen thuộc này giống như một cơn gió u ám dưới ánh mặt trời chói chang, quỷ mị lạnh lẽo tràn vào trong tâm trí cậu.

Lưu Vũ ngẩng đầu lên, trước mắt hiện ra một khuôn mặt tái nhợt ốm yếu với hai quầng thâm sâu hoắm, gầy đến mức quần áo mặc không phồng lên một chút nào, lỏng lẻo treo trên người không khác gì một chú hề. Rõ ràng là mặt trời chiếu trên đầu, Lưu Vũ lại cảm thấy mình như bị ngâm mình trong một vũng nước đá, lạnh đến phát run, cậu nhẹ nhàng đáp: "Anh ba họ—"

Lưu Khôi nhếch mép cười trên khuôn mặt xám xịt của gã ta, gã kéo ghế bên cạnh đặt mông ngồi xuống, sờ soạng lục tìm một điếu thuốc từ trong túi, châm lửa, thổi ra một đám khói trắng về phía Lưu Vũ, nheo đôi mắt hẹp dài, nham hiểm nói: "Tao đã nhìn thấy mày từ khi mày bước vào cửa, chồng mày— đại thiếu gia nhà Uno kia đi đến đâu cũng đều dẫn mày theo, làm tao không có cơ hội chào hỏi mày." Lưu Vũ cúi xuống nhìn ly sâm panh, không trả lời gã.

Lưu Khôi thấy vậy cười lạnh một tiếng: "Hắn có biết tình trạng của mày — có ủy khuất mày không?" Ánh mắt ái muội của gã đảo quanh Lưu Vũ một vòng giống như một loài bò sát, Lưu Vũ không chút lưu tình quay đi cầm ly rượu lên trước ngực uống một ngụm, lắc đầu ôm ngực nói: "Rất tốt, không có ủy khuất."

"Tao cũng nghĩ như vậy! Dù sao đàn ông cũng chỉ cần vui vẻ là được—"

Lưu Khôi cà lơ phất phơ hút điếu thuốc, rồi không biết gã nghĩ đến cái gì không đứng đắn liền cười rộ lên vỗ đùi phát ra tiếng bộp bộp quỷ dị. Gã không phát ra tiếng động mà nghiêng cái đầu tái nhợt của mình sang, cười toác miệng, nhỏ giọng thì thầm: "Bộ dạng mày thế này – đàn ông nào cũng kiếm được lời, xinh đẹp thế kia... Nghĩ đến thôi đã thấy kích thích rồi - nghe cha tao nói, mày còn có thể có con, vậy thì chẳng phải mày còn phải sinh con cho tên kia—?"

Lời nói thâm độc và ác ý giống như rắn độc cắn nát trái tim Lưu Vũ, Lưu Vũ phải cố gắng rất nhiều mới có thể kiềm chế, không hất thẳng ly rượu vào mặt Lưu Khôi, hoặc trực tiếp cho gã một quyền. Chờ Lưu Khôi thần kinh nói xong, Lưu Vũ nâng mắt lên, ánh mắt nhìn về phía gã lạnh lùng mà ẩn nhẫn.

"Này còn phải cảm ơn anh, nếu không phải vì anh mắc một món nợ khổng lồ vì nghiện ma tuý và cờ bạc, chú cũng sẽ không phải đưa ra hạ sách này, à đúng rồi—" Thấy sắc mặt Lưu Khôi đột ngột thay đổi, Lưu Vũ cười lạnh một tiếng: " Tuần trước chú có thông báo đang mắc bệnh nguy kịch qua thư, anh đã tới viện xem qua ông ấy chưa?"

Ầm—

"Lưu Vũ——!!"

Lưu Khôi đột nhiên lộ ra vẻ hung dữ, vặn cổ tay phải của Lưu Vũ ép cậu xuống bàn, hai mắt phát sáng dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi mắng chửi: "Mày nghe cho rõ này Lưu Vũ—— Cho dù tao có hút chích, dù có tán gia bại sản cũng là chuyện của tao, cha chỉ có một mình tao là con trai, Whale Sea sớm muộn gì cũng là của tao, mày đến cả cha mẹ cũng không cần thì lấy tư cách gì tranh giành với tao?!"

"Mày có biết tại sao cha tao không làm người giám hộ của mày mà lại giao cho tên tiểu tử Tô Kiệt kia không—hãy động não mà suy nghĩ đi! Mày không xứng dừng chân ở Whale Sea, mày chỉ xứng làm công cụ lót đường cho tao ở Lưu gia! Hiện tại mày còn trẻ thì mau mau sinh cho hắn vài đứa con, nếu không một ngày nào đó hắn ta phá sản lại đem mày bán qua tay, đến lúc đó mày khóc cũng không kịp!"

Cơn đau thấu tim từ cổ tay truyền đến, lời nói của gã đâm thẳng vào tim khiến Lưu Vũ không thở nổi, chính cơn tức giận bất thường này đã khiến cậu phẫn nộ chưa từng thấy. Cậu hất thẳng ly sâm panh lên mặt Lưu Khôi, trở tay một cái, lập tức thoát khỏi khống chế của gã.

"Hai người bọn họ làm sao vậy?"

"Whale Sea Lưu Khôi cùng với em họ của hắn hả? Đó không phải là người đàn ông mà Uno Santa đã kết hôn dẫn theo sao?"

"Họ đang tranh cãi về chuyện gì vậy?"

"..."

Lưu Vũ lúc này mới nhận ra rằng mình bị vây quanh bởi một vòng người, cậu muốn rời đi, nhưng Lưu Khôi giống như một con chó điên không chịu buông tha tiếp tục mắng chửi cậu: "Tiểu tử thối quả nhiên cánh đủ cứng rồi dám đánh tao! Mày cho rằng Uno Santa là thật sự thích mày sao? Còn không phải bởi vì mày—"

"Rầm—"

"Tùm—"

Cùng với những tiếng la hét xung quanh lần lượt vang lên, Lưu Khôi chật vật ngã xuống bể bơi dưới ánh mắt bao người, rầm một tiếng tạo thành hàng ngàn bọt sóng. Lưu Khôi giãy giụa trong hồ bơi mấy lần với lên được đến bờ liền liều mạng ho khan, đột nhiên lại bị một bàn tay mạnh mẽ túm tóc ấn xuống nước.

Sau khi bị ấn đi ấn lại ba bốn lần, Lưu Khôi xây xẩm mặt mày, không biết bản thân đã uống bao nhiêu nước bể. Tầm nhìn mơ hồ chỉ hiện ra hình dáng xanh đen của người đàn ông, nhìn vào gạch men sứ chỉ thấy toàn sao, Lưu Khôi khóc lóc liên tục xin tha. Người kia rốt cuộc cũng thu tay lại, Lưu Khôi lúc này mới nhìn rõ mặt của đối phương.

"Uno Santa?!"

Khi Lưu Khôi muốn mở miệng mắng chửi, Santa đã nhanh tay túm chặt tóc gã, Lưu Khôi hét lên thảm thiết, gã cảm giác da đầu mình toàn bộ sắp bị kéo bung ra. Santa nhìn chằm chằm gã với khuôn mặt lạnh lùng vô cảm, giống như một con đại bàng đang nhìn chằm chằm vào con mồi của nó.

"Nếu còn dám nói nhảm nữa, tao sẽ giết mày—"

"Lưu Khôi!" Đám người xem náo nhiệt dần dần tản đi, chủ nhân trang viên cũng đến muộn. Lưu Chương bước đi trịch thượng dẫn theo ba tên vệ sĩ cao lớn đi tới, từ trên cao nhìn xuống Lưu Khôi cười nói: "Tuy rằng tôi mời cậu tới đây là vì nể mặt Lưu lão tiên sinh, nhưng tôi không hoan nghênh những người thô lỗ. Em họ cậu là vợ của Santa, cũng là khách quý của tôi, tôi không hy vọng khách quý của mình ở đây gặp chuyện không vui, vì vậy xin lỗi, mời cậu đi cho—"

Khi Santa vào phòng, Lưu Vũ vừa bôi thuốc xong, cậu có chút lúng túng liếc nhìn Santa bước vào. Hắn bước tới nắm lấy tay cậu, may là chỉ bị sưng đỏ bầm tím, không có bị thương đến xương.

"Khiến anh chê cười rồi." Lưu Vũ rút tay về, hướng Santa cười khổ một tiếng, hai người cách một bàn trà, lại có chút câu nệ.

Cả hai người họ đều nhận thấy rằng có một số căng thẳng nhỏ trong mối quan hệ của họ gần đây. Mặc dù không thể đoán được đối phương đang nghĩ gì, nhưng hành động vừa rồi của Santa làm Lưu Vũ ngạc nhiên. Có lẽ chính cậu cũng không phát hiện, cậu với Santa đã lặng lẽ tiến gần hơn một bước. Người nhà đối xử với cậu như vậy, anh Kiệt không ở bên cạnh, ra tay cứu giúp cậu lại chính là Santa, người vẫn luôn bị cậu kháng cự.

Lưu Vũ lén lút liếc nhìn Santa, sự chú ý của người kia đều đặt trên tay cậu, trong lòng Lưu Vũ đột nhiên ấm áp. Trong vô thức, đối với người này sinh ra cảm giác — ỷ lại. Vì vậy Lưu Vũ buột miệng thốt ra, tự cho là đúng mà an ủi Santa: "Lưu Khôi từ nhỏ đã như vậy, tôi quen rồi." Lời này đột nhiên khiến Santa có chút lo lắng, mặc dù hắn đại khái biết về thân thế của Lưu Vũ, nhưng khi nghe chính miệng cậu nói, lại cảm thấy không giống nhau.

"Thím tôi mất sớm, chú lại bận bịu không có thời gian quản anh ta, anh ta là một mình lớn lên, cho nên chú tôi vẫn luôn rất áy náy. Dù sau này có tái hôn và có một người con gái đi chăng nữa, thì vẫn đối xử với anh ta tốt nhất, đáng tiếc tốt quá lại là mở đầu cho chuyện xấu. Anh ta không có học vấn, không có nghề nghiệp, sau lại vướng vào mấy chuyện xấu."

"Không chỉ sử dụng ma túy, mà còn đánh bạc, còn cược rất cao–" Lưu Vũ giơ tay chỉ số bảy: "Trong một đêm đã thua 7000 vạn, sòng bạc không thả người, là tôi với anh Kiệt bảo lãnh anh ta về. Chú tôi một đêm bạc đầu, trong nhà cũng suýt chút nữa vì anh ta mà phá sản, nguồn gốc sự tình chính là như vậy." Lưu Vũ vừa nói xong, trong phòng liền trở nên cực kỳ yên tĩnh.

"Đó là bởi vì bản thân anh ta..." Santa vuốt tay Lưu Vũ, cúi đầu im lặng không nói gì. Trầm mặc một lúc, Lưu Vũ lẩm bẩm: "Nguyên nhân thứ hai là vì anh." Santa ngẩng đầu lên nhìn cậu khó hiểu: "Thứ hai cái gì?"

"Trước anh ta có một khối bất động sản, sau này bởi vì bóc lột và buôn bán tình dục nên bị cảnh sát bắt."

Lưu Vũ nhún vai, cười nói: "Như thế này xem ra, tôi thật may mắn khi gặp được anh." Có thể kể ra câu chuyện kinh hãi nhất với nụ cười trên môi, liền tưởng tượng ra được người này đã trải qua những gì trước đây. Santa yên lặng chăm chú nhìn Lưu Vũ với ánh mắt phức tạp.

"Ha, cảm ơn anh đã cứu tôi một lần nữa. Xem ra tôi thực sự phải học quyền anh, để bảo vệ chính mình." Lưu Vũ đứng dậy nắm chặt tay vung lên không trung vài cái, lại động đến cổ tay bị thương, khiến cậu nhăn mặt lại vì đau.

Đột nhiên, Santa từ phía sau ôm lấy cậu, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo cậu, hormone nam tính mạnh mẽ kèm theo mùi nước hoa Eros vây lấy Lưu Vũ. Phần eo của cậu vốn đã mẫn cảm, lại áp sát vào lồng ngực rắn chắc của Santa, mặt theo đó liền đỏ bừng.

"Lưu Vũ, người Trung Quốc các em có một câu—" Santa vòng tay, cúi đầu cọ cọ bên cổ và vai cậu, thì thầm bên tai: "Trân châu phủ bụi trần, không giấu được hào quang."

"Những chuyện đó đã qua rồi, hiện tại em ở bên tôi, một khởi đầu hoàn toàn mới, em chỉ cần làm những gì em muốn là được." Nói rồi, Santa khẽ cắn vành tai đỏ hồng, liếm láp nó.

"Tôi muốn khiến em... hạnh phúc, rất, rất hạnh phúc."

Câu nói này giống như một luồng điện xẹt qua tứ chi Lưu Vũ khiến cậu tê dại, cậu nhắm mắt lại nhẹ nhàng tựa vào trong ngực Santa. Santa tinh ý nhận ra những thay đổi rất nhỏ của người trong lòng, hắn xoay khuôn mặt ửng hồng của Lưu Vũ quay lại, nhiệt tình mà hôn lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro