Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7 (16+)

"Anh Kiệt! Anh Kiệt—"

"A?"

"Thật xin lỗi...a! Cậu là người vừa rồi sao - vũ đạo thật lợi hại –"

Nơi đó được bao phủ bởi bóng cây lớn vào một buổi chiều mùa hè, ánh nắng xuyên qua tán cây hắt lên lưng chiếc áo thể thao màu đen, mái tóc đen nhuốm vầng sáng đung đưa theo nhịp bước của thiếu niên, người nọ quay đầu lại, một đôi mắt trong veo dưới chiếc mũ lưỡi trai nhìn cậu mỉm cười.

"A...Cảm ơn! Cũng không phải—"

"Không, cực kỳ lợi hại, nhiệt huyết sôi trào..."

Lưu Vũ đỏ bừng mặt vì hưng phấn, nhưng mới nói hai câu cậu đột nhiên cảm thấy buồn bực.

"Xong đời rồi, mình không tìm được anh trai..."

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó sắp khóc tới nơi, người bên kia cúi xuống, xoa mái đầu cậu, nhẹ giọng hỏi: "Cậu tên là gì? Mình dẫn cậu đi tìm anh trai cậu được không?"

Bé con Lưu Vũ ngượng ngùng xoa mũi, thấp giọng nói: "Mình tên là...Lưu Vũ..."

"Lưu Vũ..." Thiếu niên gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, cười tươi để lộ ra hàm răng trắng: "Lưu Vũ... Tên rất hay, mình tên là..."

Người kia mỉm cười đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay Lưu Vũ, lòng bàn tay truyền đến nhiệt nóng như ánh mặt trời mùa hè. Độ ấm của lòng bàn tay còn chưa tiêu tan, cơ thể liền ngã xuống như bị kéo, trước mắt là một mảnh trắng xóa.

Đồng hồ báo thức trên điện thoại di động vang lên một hồi lâu, Lưu Vũ mơ màng vươn tay từ trong chăn bông ra, lấy điện thoại di động ra xem - đã là sáu giờ hai lăm. Cậu tắt đồng hồ báo thức rồi ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ ngơ ngác. Say rượu làm đầu choáng váng và nặng nề, Lưu Vũ đi từ mép giường đến phòng tắm chỉ một khoảng cách ngắn cũng lảo đảo không vững.

Cậu mở cửa phòng tắm đứng trước gương, khi nhìn lên thì thấy màu xanh tím trên xương quai xanh của mình, kéo cổ áo xuống, bên dưới còn có in dấu hai quả dâu tây.

Lưu Vũ rùng mình, từ từ nới lỏng cúc áo, khi nhìn thấy những dấu vết kinh khủng từ xương quai xanh đến ngực, ký ức hoang đường đêm qua từng chút một hiện về dần dần thức tỉnh trong tâm đầu cậu.

Phòng tắm mờ mịt, những nụ hôn triền miên ái muội, ngón tay thon dài hữu lực cùng sự chân thành tràn ngập ánh mắt của Santa...Ngay cả hắn...khi tiến vào chính mình...nơi đó...thậm chí cả đường nét và hình dạng vẫn còn nguyên vẹn trong kí ức của Lưu Vũ.

–— Em là vợ anh, đương nhiên anh đều thích.

–— Em thật nhạy cảm...

Chính mình bởi vì say rượu mà không có cách nào thoát khỏi ma trảo của hắn, cuối cùng lại mất kiểm soát, mọi thứ không thể xóa khỏi trí nhớ và cơ thể của cậu. Đầu Lưu Vũ đau như muốn nứt ra, cậu cúi xuống vỗ một tầng nước lạnh lên mặt.

—Đồ chết tiệt!

"Sao lại cài cúc áo trên cùng, không khó chịu sao?" Các bạn học trong lớp rất khó hiểu khi thấy hành vi cài cúc áo đến tận trên cùng của Lưu Vũ. Giờ mới là đầu tháng 11, cần thiết sao?

"Khụ khụ..." Lưu Vũ giả bộ ho khan hai tiếng, hít hít mũi nói: "Tôi bị cảm."

Thực tế cậu bị cổ áo siết khá khó chịu, nhưng sáng nay lục tung cả tủ cũng chỉ có cái này che khuất được hoàn toàn dấu hôn trên cổ. Lưu Vũ bị lớp trưởng phàn nàn rằng ngày hôm qua cậu bỏ đi mà không từ biệt cũng chỉ có thể xấu hổ cười làm lành, nhưng nữ sinh này chính là không chịu buông tha cho cậu.

"Tôi thấy người đàn ông đưa cậu đi hôm đó có vẻ không phải là học sinh. Anh ta nói với chúng tôi rằng đó là anh trai của cậu, nhưng tôi cảm thấy cách phát âm của anh ta thật kỳ quái – anh ta không phải là người Trung Quốc hả?"

"... Anh ấy thực sự không phải là người Trung Quốc" Lưu Vũ hiện tại nói dối không chớp mắt: "Anh ấy là anh họ con của một người bà con xa nhà tôi, một người Nhật Bản."

"Người Nhật? Vậy tại sao anh ấy lại ở Trung Quốc? Hiện tại anh ấy làm công việc gì? Bao nhiêu tuổi?" Lưu Vũ không muốn nói quá nhiều về Santa, thế nhưng các nữ sinh có vẻ rất hứng thú, vì vậy cậu chỉ có thể nói lung tung một hồi. Ứng phó xong với mấy bà tám này cũng đã là tiết học cuối cùng của buổi chiều.

Có một lớp học khiêu vũ lúc 4 giờ, Lưu Vũ đến phòng tập từ sớm, nhưng khi bước vào, cậu thấy chỉ có Lâm Chiêu ở đó. Lâm Chiêu đang dọn đạo cụ ngẩng đầu nhìn cậu một cái, nói: "Hôm nay nhà lão sư có việc gấp, mới vừa rời đi, cậu chưa nhận được thông báo sao?" Lưu Vũ mở điện thoại, quả nhiên hoàn toàn bỏ lỡ thông báo nhóm.

"Trở về đi." Lâm Chiêu đầu cũng không ngẩng mà hướng phía cửa vẫy vẫy tay.

Lưu Vũ đi tới cửa, quay đầu nhìn lại Lâm Chiêu đang loay hoay dọn dẹp, do dự một lát, vẫn là lấy hết can đảm hỏi: "Có cần tôi giúp không?"

"Không cần..." Vừa dứt lời, cái kệ sắt nặng nề rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh chói tai.

Lâm Chiêu chật vật quỳ trên mặt đất, một chân vướng vào kệ sắt không dậy nổi. Lưu Vũ chạy tới kéo hắn ta ra, quả nhiên trên tay bị rách một mảng da. Lâm Chiêu ban đầu không muốn nhận lấy băng dán cá nhân của Lưu Vũ, chính là không lay chuyển được cậu. Lâm Chiêu đành nhận lấy băng cá nhân, liếc nhìn Lưu Vũ một cái, đột nhiên cười lạnh một tiếng.

"Lưu Vũ, cậu thật là đáng ghét." Ánh hoàng hôn rực rỡ tràn vào từ cửa sổ, đổ bóng dài đứt quãng trên mặt đất. "Cậu đẹp như vậy, còn nhảy giỏi như vậy, cậu có biết tôi rất khó chịu..."

Lâm Chiêu rũ mắt, vuốt ve hình cá nhỏ trên băng cá nhân, hừ lạnh một tiếng, "Lúc trước cậu bước vào ban nhảy đã gây nên một trận xáo động, bao nhiêu người có chuyên môn đều chạy đến xem – đúng, tài năng—"

Hắn ta thở dài, ánh mắt phức tạp nhìn ra ngoài cửa sổ: "Những người đi theo con đường nghệ thuật này đều dựa vào tài năng, người không có tài năng đã sớm bỏ cuộc giữa đường, rất ít người không có tài có thể tồn tại."

"Cậu luôn là người nhảy giỏi nhất ở đây. Khi cậu lên sân khấu, mọi người chỉ nhìn cậu. Cậu dường như được sinh ra với khả năng giao tiếp với khán giả và nắm bắt máy quay. Không ai là không bị thu hút bởi cậu. Cậu nói xem điều kiện của cậu tốt như vậy, vì cái gì không đăng ký vào Bắc Vũ, lại ở đây với chúng tôi làm cái gì? Nơi này đối với cậu mà nói, chẳng phải cũng chỉ là một ngôi nhà?"

Lâm Chiêu chậm rãi dời ánh mắt xa xăm về phía Lưu Vũ, thấy cậu không nói chuyện, liền nói: "Tôi là người không có tài năng gì, cậu có biết tôi có bao nhiêu là hâm mộ cậu..." Ánh mắt hắn ta bỗng nhiên dịu đi, không chớp mắt mà nhìn chăm chú vào hình dáng của Lưu Vũ dưới ánh hoàng hôn, giọng điệu mềm đi rất nhiều, lẩm bẩm nói: "Sau này...hâm mộ biến thành yêu thích."

Lưu Vũ suy nghĩ một chút, khẽ cười một tiếng: "Lời tỏ tình của cậu bây giờ tốt hơn lần trước rất nhiều." Lâm Chiêu tự giễu cười, Lưu Vũ cũng cười theo, sự ngượng ngùng giữa hai người dường như biến mất không còn tồn tại.

Trầm mặc một lát, Lâm Chiêu lại hỏi: "Người đến đón cậu tối hôm đó là—bạn trai cậu hả?"

"Không phải!" Lưu Vũ dứt khoát phủ nhận, đương nhiên không phải bạn trai cậu, là chồng. Mặc dù cậu không muốn thừa nhận điều đó, nhưng đó là sự thật. Lưu Vũ thấy ánh mắt dò hỏi của Lâm Chiêu, bĩu môi tùy tiện đưa ra một lý do: "Nhưng cũng có một chút...giao tình..."

Lâm Chiêu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ửng hồng và biểu cảm khó xử của Lưu Vũ, đặc biệt đáng yêu, đáng tiếc tâm của cậu lại không đặt trên người hắn ta, trong lòng nổi lên một cỗ chua xót.

"Tôi nghĩ anh ta thích cậu rất nhiều... nhưng anh ta là người Nhật, cậu không ngại sao?"

"Người Nhật thì làm sao?" Lưu Vũ nhớ tới lúc đầu Tô Kiệt cũng đã từng nói điều tương tự về Santa, đột nhiên có chút nóng lòng. Tuy rằng cậu có chút bất mãn về những hành vi không đứng đắn của hắn, nhưng lại lấy quốc tịch ra để nói chuyện, làm cậu thấy rất chán ghét.

Lâm Chiêu mở miệng trêu chọc: "Người Nhật, cậu cũng biết đấy..."

Ngọn lửa chính nghĩa hừng hực bùng cháy trong lòng Lưu Vũ, biểu tình của cậu rất nghiêm túc, lời lẽ ngay thẳng nói: "Người Nhật Bản thì làm sao? Chẳng lẽ Trung Quốc và Nhật Bản không thể chung sống hòa thuận sao? Mấy người có thể đừng hẹp hòi đánh giá một người như vậy được không?"

Lâm Chiêu đột nhiên bị Lưu Vũ kích động giáo huấn một trận, hơi ngẩn ra, trêu chọc nói: "Tôi chỉ tùy tiện nói, cậu căng thẳng như vậy làm gì?"

Lưu Vũ méo miệng, giọng mũi dày đặc hừ nhẹ một tiếng, ấm cuối có chút kéo dài ra: "Tôi không có..." Vì muốn nói giúp Santa mà bị trêu chọc, Lưu Vũ ảo não lắc lắc xua đi bộ mặt đáng ghét đang hiện lên trong đầu, phẫn nộ mà bước ra ngoài.

Ra khỏi cổng trường, Lưu Vũ quả nhiên nhìn thấy chiếc xe thể thao Mercedes màu xanh đậm quen thuộc, cậu xoay người rời đi. Đi chưa được mấy bước đã bị Santa đuổi theo giữ lại: "Lưu Vũ, về nhà—"

"Tôi không đi với anh!"

Lưu Vũ hất tay hắn ra rồi đi tiếp, đứng ở ven đường vẫy xe taxi. Santa kéo tay cậu lại hỏi: "Em lại tức giận cái gì?"

Lưu Vũ mặc kệ hắn, một chiếc taxi dừng trước mặt cậu, Lưu Vũ vừa kéo cửa muốn đi vào, Santa đã kéo cậu ôm vào lòng, nặng nề đóng cửa, hướng người tài xế hét lớn, "Không ngồi, đi đi!"

"Uno Santa, anh dựa vào cái gì—" Lưu Vũ trơ mắt nhìn chiếc taxi rời đi xa, tức khắc nổi trận lôi đình: "Anh còn không biết xấu hổ mà đến đây?"

"Đón em tan học thì làm sao?" Santa hợp lý hợp tình nói: "Em là người của tôi..."

"Ở trường đừng nói bậy——" Lưu Vũ tức giận chỉ vào phần cổ áo được cài cúc kín mít cả ngày, trừng mắt nhìn hắn gầm nhẹ: "Đều là chuyện tốt do anh làm ra!"

"Tôi đã làm gì?" Santa biết rõ còn cố ý hỏi.

Lưu Vũ tức giận đến nỗi mặt nửa trắng nửa đỏ, lại giống như một con thỏ nhỏ đang tức giận gắt gỏng. Santa không nhịn được vươn tay sờ lên cổ áo của cậu, Lưu Vũ theo bản năng ôm cặp sách rụt người lui về phía sau: "Anh đừng tới đây!"

Santa nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cà vạt của Lưu Vũ kéo người về phía mình, những ngón tay thon dài giống như đánh đàn mà nhịp nhịp ở cổ cậu, hắn bật cười.

"Đừng lãng phí thời gian, nếu trở về trễ đồ ăn sẽ nguội mất. Em yên tâm, trên xe tôi sẽ không làm gì em đâu."

Lưu Vũ không tình nguyện chu môi lên, Santa dứt khoát đoạt lấy cặp sách của cậu đem ném sang phía bên kia xe, rồi ôm chặt lấy eo cậu phòng ngừa cậu chạy trốn. Tới cửa xe, Santa đột nhiên ôm lấy Lưu Vũ.

"Cảm ơn."

"Hả?" Lưu Vũ không hiểu sao lại được cảm ơn: "Cảm ơn tôi vì cái gì?"

"...Không có gì." Santa chạm vào tóc cậu, ôm cậu chặt hơn và lặp lại: "Cảm ơn em." Đôi mắt đen trong trẻo của hắn tỏa ra sắc nâu vàng dưới ánh hoàng hôn, nhìn qua ôn nhu hơn so với thường ngày rất nhiều.

Lưu Vũ không biết tại sao Santa lại nói ra lời cảm ơn này, chỉ có Santa biết, hắn nhanh chóng hôn lên tai cậu một cái khi Lưu Vũ định tiếp tục truy hỏi. "Lần sau tôi sẽ chú ý!" Không chờ Lưu Vũ phản ứng lại, Santa đã ngân nga một câu hát rồi tiến đến bên ghế lái, hôm nay tâm tình hắn thật sự rất tốt.

Nhưng mà tâm tình Lưu Vũ thật sự không ổn lắm. Lúc đi tắm rửa thay quần áo nhìn cũng không ít, một thân toàn dấu hôn, khóc không ra nước mắt. Đặc biệt là đầu vú đáng thương, một vòng kia đều không tiêu hết được, hồng diễm mà treo ở nơi đó, nhắc nhở cậu về những hành động thô bạo của Santa đêm qua.

Hắn ngậm lấy nơi đó, đầu lưỡi thô ráp lướt qua làn da mỏng manh và mềm mại, khoang miệng miệng nóng ẩm bao bọc lấy, giống như đang nhấm nháp gặm lấy một món ăn cao cấp thượng hạng... Những ngón tay của hắn hữu lực lại thon dài, lúc xoa nắn lại kích thích đến cậu...

Lưu Vũ nhắm mắt lại, lấy tay kẹp lên ngực nhớ lại cách nhào nặn nhẹ hay nặng của Santa, hoa huyệt nhất thời trở nên ướt át. Lưu Vũ cởi cúc quần, vươn tay sờ soạng hạ thân, bộ phận căng phồng kia cũng tràn ra một cỗ dịch trong suốt, cậu vuốt ve một hồi cuối cùng phóng thích cho chính bản thân.

Thứ trắng đục trong tay dính dính nhớp nháp làm Lưu Vũ đột nhiên bừng tỉnh, cậu nhìn chằm chằm gương mặt đỏ bừng trong gương, trong đầu đều là bóng dáng của Santa.

Đêm đó Lưu Vũ có một giấc mơ không thể nói nên lời. Cậu mơ thấy mình bị người khác đè dưới thân xuyên xỏ qua. Không thể nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông trong giấc mơ, nhưng hắn ta cao lớn và mạnh mẽ, dù cậu có giãy giụa thế nào cũng không thể nhúc nhích được. Cậu bật tỉnh dậy vào giữa đêm, sờ sờ vào quần, tiêu rồi.

Không biết có phải cùng với Santa như vậy một lần trong phòng tắm hay không — tuy rằng không có làm tới cùng, nhưng những gì nên làm cũng đã làm, thêm nữa tên hỗn đản kia thật sự... ừm... tương đối tốt, nên chính mình mới có thể lặp lại hồi tưởng như vậy? Lưu Vũ trước đây đã bí mật kiểm tra thông tin về vấn đề này, cơ thể cậu mang đặc thù, đối với phương diện kia lại có nhu cầu nhiều hơn so với người bình thường, một khi đã nếm qua mật ngọt, liền— khả năng một lần không thể vãn hồi.

Nội tâm Lưu Vũ vẫn luôn mâu thuẫn, cậu sợ chính mình sẽ trở nên như vậy, hơn nữa nhất định không được để cho Santa biết, chỉ cần nghĩ đến ánh mắt si mê của hắn, cậu liền sợ hãi. Cậu không biết mình sợ điều gì, nhưng chỉ một chạm của hắn cũng khiến chân cậu mềm nhũn ra.

Nhưng việc tự hành hạ thân thể mỗi đêm thật sự rất khó chịu - Lưu Vũ tự mình an ủi là vấn đề khiến mỗi người đàn ông đều phiền lòng, cũng không phải chỉ có mỗi mình như vậy, cũng không có gì to tát, chỉ cần nghĩ ra cách là được. Sau khi bị dục vọng tra tấn trong hai tuần, Lưu Vũ mở điện thoại di động click vào phần mua sắm, và sau đó—— bí mật mua một chiếc gậy mát xa.

Mấy ngày nay cậu đều nhìn chằm chằm chuyển phát nhanh, vì sợ bị người làm hủy đi, cuối cùng nhận được hàng liền vội vàng chạy vào phòng khóa cửa lại.

Lưu Vũ thực sự hơi bối rối khi cậu mở nó ra. Rốt cuộc, không có video hoặc hình ảnh trực quan nào trên Internet để dạy cậu cách sử dụng nó. Chỉ nhìn vào thứ có hình dạng kỳ lạ giống như một cành cây, cậu đã không biết bắt đầu từ đâu. Thứ này không có hướng dẫn sử dụng!

Trong đêm khuya thanh vắng, Lưu Vũ bí mật lấy gậy mát xa từ dưới giường ra, ngượng ngùng mở ra hai cánh hoa môi nhỏ chậm rãi đẩy vào. Gậy mát xa cứng rắn thô ráp bị thịt mềm bên trong hút vào từng chút một, mở rộng toàn nội huyệt.

"A..." Lưu Vũ thống khổ phát ra một tiếng rên rỉ, hoàn toàn không thích ứng được, chỉ cảm thấy vách trong sắp bị kéo căng, đang gắt gao quấn chặt lấy gậy mát xa xoa bóp. Cảm giác đau đớn xé rách này khiến Lưu Vũ muốn trực tiếp rút ra, lại ấn nhầm nút, độ rung rất mạnh khiến cậu suýt chút nữa đã ném nó đi bằng một tay.

Nhưng sự tò mò và cảm giác đau đớn khi bị đâm vào khiến Lưu Vũ do dự, dùng hai tay giữ lấy gốc nam căn đang đứng thẳng vì bị kích thích, một tay chạm vào hoa hạch của chính mình, đây là nơi mẫn cảm nhất của cậu.

Cậu cầm gậy mát xa, tay kia khẽ chuyển động, đỉnh không ngừng nghiền nát hoa huyệt mẫn cảm bên trong. Thật chậm rãi, từ trên tâm huyệt truyền đến cảm giác ngứa ngáy khó chịu, dọc theo bụng nhỏ xông lên đến tận xương sống, lại vọt hẳn lên đại não cậu.

Lưu Vũ nhắm mắt nhớ lại cách Santa vuốt ve rồi tiến vào cơ thể cậu như thế nào. Cảm giác ngứa ngáy từ trong lòng bao trùm lên toàn bộ động hoa, như có hàng ngàn con kiến đang bò vào bên trong, vô số móng vuốt cào cấu vách động. Khoái cảm của hoa tâm cùng sự kích thích của hoa huyệt chồng chất lên nhau, cộng với vách huyệt căng ra đầy đặn, làm cậu trải qua cảm giác hưng phấn giống như đêm đó.

"A, a, a..." Hoa huyệt co rút một trận, như có dòng điện xẹt qua, tê dại đau nhức, một cỗ nhiệt tràn ra từ miệng huyệt, nhưng bị chặn lại không thể chảy ra ngoài, nam căn phía trước cũng phun ra từng luồng bạch trọc. Cậu xụi lơ nằm im không nhúc nhích trên giường, một chút sức lực cũng không có.

Đầu ngực sưng huyết đứng thẳng, hạ thể hỗn độn, nam căn phát tiết xong mềm oặt gục xuống, tiểu huyệt hé mở co rụt lại, mỗi một lần cử động đều chảy ra một dòng nước trong suốt nhớp nháp, còn hơi co rút. Bởi vì kiệt sức mà cậu không nghe được tiếng động ở cửa vang lên rất nhỏ.

"Đến, đến, đến, uống rượu uống rượu—" Tối nay là khách hàng lớn, Lý tổng từ yến tiệc đến giờ đã dốc sức uống rượu. Tuy nghe nói người Nhật phụ trách khá khó tính, nhưng Lý Kiến Quốc là ai? Phàm là từ trong tay hắn qua thì không có gì là không giải quyết được. Đừng nhìn người bây giờ mà lắc đầu, chờ lát nữa sẽ khiến cho mọi người nở mặt! Lý tổng gọi điện cho người quản lý câu lạc bộ phân phó vài việc, trong chốc lát, người quản lý đã đem theo hai đội người đi vào.

Hai đội xếp thành một hàng, một hàng là những mỹ nữ hoa hòe lộng lẫy, một hàng là những mỹ nam thanh mi mục tú. Lý tổng ra hiệu cho một mỹ nữ xinh đẹp nhất rót rượu cho Santa mặt mũi ủ dột cả buổi tối, cười nói: "Tôi đã nói rồi, tối nay sẽ làm cho ngài tận hứng, cũng không biết ngài thích loại nào, cho nên đều kêu lên hết, tùy ngài chọn." Lưu Chương trầm trồ tán thưởng, vỗ nhẹ vào lưng Lý tổng, hướng hắn ta giơ ngón tay cái lên.

Các mỹ nam mỹ nữ đều nóng lòng muốn thử — dù sao thì hai người này đều là những soái ca hiếm thấy ở vũ trường, lại có vẻ khá giàu có, bồi bọn họ còn thoải mái hơn là ở với một ông chú béo ú, mọi người đều cố gắng hết sức để lấy lòng. Lý tổng chọn một tiểu mỹ nữ xinh đẹp hoạt bát nhất, ôm lấy rồi hỏi Santa: "Ngài không chọn một người sao?"

Lưu Chương bắt chéo chân dựa vào ghế sô pha, chỉ vào một thiếu niên nhỏ nhắn, da trắng, mắt một mí, hất cằm về phía Lý tổng, chậm rãi nói: "Santa thích kiểu này."

Santa trừng mắt nhìn Lưu Chương, sau đó lại cúi đầu uống rượu, trực tiếp đẩy nam nhân bồi rượu kia đi. "Tôi không thích, không cần tiếp."

Trong đầu Santa chỉ toàn Lưu Vũ. Nếu tối hôm trước không phải tăng ca, hắn sẽ không nghe thấy tiếng động lạ trong phòng Lưu Vũ, sẽ không bí mật lấy chìa khóa mở cửa, cũng sẽ không tận mắt chứng kiến bộ dáng phóng đãng của cậu. Tác động quá lớn, hắn lúc đó tốn bao nhiêu ý chí để không trực tiếp xông vào làm cậu. Chỉ vì sợ cậu lại nổi giận. Nhưng mà—

Hắn càng nghĩ về điều đó càng cảm thấy bực bội. Hay cho cậu, Lưu Vũ, thà bỏ tiền ra mua đồ mát xa trên mạng còn hơn tìm tới hắn!

Vì sao chứ? Hắn không tốt hơn gậy mát xa sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro