Chap 5
Santa dừng xe trước nhà, tắt máy, tháo dây an toàn rồi đặt tay lên vô lăng, ánh mắt chuyển từ bàn tay về phía Lưu Vũ, người vẫn đang im lặng, hắn nheo mắt, chậm rãi hỏi: "Hắn ta vẫn luôn ôm tâm tư đó với em như vậy, em không tìm hiểu vấn đề từ hắn ta, lại đi trách tôi?"
"Nếu cậu ấy không thấy anh đối với tôi..." Lưu Vũ liều mạng xua đi ký ức về buổi chiều hôm đó trong phòng tập, cắn chặt môi dưới khó khăn nói: "Cho đến hiện tại vẫn rất tốt, ít nhất cậu ấy còn nghe lời tôi nói, nhưng nhìn thấy anh..."
"Nhìn thấy tôi thì sao?" Lưu Vũ kinh ngạc ngẩng mặt lên, bị Santa nắm cằm ngậm lấy môi dưới.
Đôi môi căng mọng và gợi cảm đẹp như tưởng tượng, giống như viên thạch đã ăn khi còn nhỏ, lại giống như kẹo bông gòn trong khu vui chơi, vừa mềm vừa dẻo, một miếng là không đủ còn muốn cắn thêm, ăn đến nghiện rồi càng mút càng sâu. Đầu lưỡi vươn ra cạy mở môi châu đang cắn chặt, nhìn chằm chằm vào khuôn miệng nhạy cảm mà liếm láp, kích thích trái tim Lưu Vũ tê dại, nước bọt trong suốt theo đôi môi khép chặt nhỏ giọt xuống.
Chỉ một nụ hôn thôi cũng khiến thân thể Lưu Vũ trực tiếp mềm nhũn ra. Santa cuối cùng cũng vượt qua được cơn nghiện của mình, miễn cưỡng kết thúc nụ hôn đã chờ đợi bấy lâu, lau nước bọt còn vương trên đôi môi căng mịn của Lưu Vũ, có chút chưa đã thèm hỏi: "Là nụ hôn đầu sao..." Chỉ có kẻ ngốc chưa từng hôn môi mới không thở khi hôn.
Lưu Vũ ánh mắt lơ đãng ngồi dậy, hốt hoảng gật đầu rồi lại lắc đầu, tự trách thân thể có phản ứng xấu hổ này, nhất định không được để cho Santa nhìn thấy, nếu không sẽ bị cười chết mất. Vẻ mặt bình tĩnh của Lưu Vũ gần như trước sau không đổi.
"Tôi chỉ đang thực hiện quyền của mình với tư cách là một người chồng" Santa nhấn mạnh, áp đầu vào vầng trán nóng bỏng của Lưu Vũ. Hắn từng chữ từng chữ cường điệu nói, đặc biệt nhấn mạnh chữ "chồng", lời nói ra đúng chuẩn rõ ràng, chạm đến đầu trái tim Lưu Vũ, một trận tê dại khuếch tán khắp người.
"Mà đó chính là... ham muốn? Đúng, ham muốn!" Santa tự hào về vốn từ vựng tiếng Trung phong phú của mình. Hắn hài lòng vuốt ve cái gáy mảnh mai và mềm mại của Lưu Vũ, chiêm ngưỡng biểu cảm quyến rũ dưới đôi má ửng hồng của cậu, không hề che giấu sự chiếm hữu trong mắt hắn. "—Người của tôi."
"Thiếu gia... Lưu Vũ thiếu gia." Chú Vương mở cửa, Lưu Vũ vội vàng ôm cặp sách lên lầu, Santa đi theo phía sau có vẻ tâm trạng rất tốt, tay đút quần lắc lư người bước vào nhà.
"Sao vậy?" Chú Vương hoang mang nhìn thiếu gia nhà mình.
"Không có gì đâu, a, phải rồi—" Santa như nhớ ra điều gì đó liền nói, "Lưu Vũ bị trầy xước tay, cho em ấy bôi thuốc đi." Dứt lời hắn liền ngâm nga một đoạn hát rồi lên lầu.
Ngày hôm sau, khi Santa mặc quần áo và đứng ở cửa chờ sẵn, chú Vương có ý tốt nhắc nhở rằng Lưu Vũ thiếu gia đã bắt taxi đến trường vào sáng sớm.
"Làm sao có thể đón taxi ở nơi này?" Santa không tin được.
"Taxi tư nhân" Chú Vương nói thêm, "Tôi nghe nói rằng cậu ấy đã trả giá gấp đôi để có người đến đón."
Santa dở khóc dở cười, bỏ kính râm và vẫy tay chào chú Vương, dặn dò: "Buổi chiều lại phái xe tới đón em ấy – dặn em ấy không được làm loạn ngồi trên xe của người khác."
Khi Santa đến công ty, thư ký đang đi ra từ phòng họp, hướng hắn đưa mắt ra hiệu, nói nhỏ: "Lưu tiên sinh đã đợi lâu rồi."
"Lưu tiên sinh nào?" Santa gần đây rất nhạy cảm với họ Lưu. Mở cửa phòng họp ra, Lưu Chương tiên sinh đang ngồi bắt chéo chân rung đùi đắc ý chìm trong thế giới âm nhạc của mình. Santa đá đá vào chân hắn và hỏi bằng tiếng Nhật, "Làm gì mà sáng sớm đã chạy tới nơi này của tôi rồi?"
"Santa!" Lưu Chương lười biếng tháo tai nghe xuống quàng lên cổ, gật đầu với Santa làm chào hỏi, vẫn như cũ bắt chéo chân nhai kẹo cao su, nói tiếng Nhật lưu loát: "Tôi đến đây để mời cậu và phu nhân của cậu tham gia tiệc sinh nhật của tôi—"
Tin tức về cuộc hôn nhân giữa nhà Uno và nhà họ Lưu lan nhanh như lửa đốt, mặc dù không có gióng trống khua chiêng tổ chức tiệc cưới, nhưng mọi người đều biết rằng đại thiếu gia nhà Uno đã kết hôn với người có quan hệ huyết thống với Lưu Quốc Sinh.
Lưu Chương đánh hơi thấy mùi liền đi tới, trêu ghẹo: "Tôi chưa thấy qua, có thể đáp ứng được tiêu chuẩn của cậu – hẳn là mỹ nhân, đúng không?"
"Là con trai." Santa suy nghĩ nói: "Bên đó không còn con gái để gả qua, liền để cháu trai của ông ta qua đây."
Lưu Chương vỗ đùi đôm đốp cười, hỏi: "Là mỹ nhân sao?" Santa nghiêm túc suy nghĩ rồi gật đầu: "Đáng yêu, xinh đẹp, soái."
Lưu Chương nhếch lên khóe miệng chế giễu nói: "Nghe có vẻ cậu rất hài lòng."
Lưu Chương chậm rãi lấy ra một bao thuốc rút lấy một điếu, châm lửa. "Lưu Quốc Sinh gả cháu trai hắn sang đây, thứ nhất có thể giúp ông ta trả món nợ của đứa con bại hoại kia, thứ hai, ông ta có thể nhập thêm thiết bị điện nhà Uno. Ai mà không biết rằng Tập đoàn Cá voi của ông ta đã sụp đổ, giờ chỉ hy vọng sẽ gây dựng lại nhờ gia đình Uno". Lưu Chương thở ra một hơi khói rồi hừ lạnh, "Cáo già!"
"Con trai nuôi của ông ta tên là Tô Kiệt, thật ra có chút tài năng, thế nhưng lại không phải họ Lưu. Lão già đó hai năm nay làm ăn không được tốt, cũng vội vã tìm người thừa kế, Tô Kiệt hoặc Lưu Khôi, luôn có người kế tiếp."
Santa lấy điếu thuốc của Lưu Chương, hít một hơi qua đốm lửa và thở dài: "Người Trung Quốc, cũng giống như người Nhật, cường điệu liên kết huyết thống. Cổ phần của Tô Kiệt chỉ chiếm 2% trong tập đoàn, của Lưu Khôi là 12%, và Tô Kiệt không có vai trò gì."
Lưu Chương gõ gõ tay theo nhịp trên mặt bàn, hỏi: "Ông ta còn có ứng cử viên nào khác sao?" Santa gõ tàn thuốc, nghiêng đầu nói, "Một đứa con gái đang học sơ trung?" Hai người ăn ý nhìn nhau một cái rồi cười khinh thường.
Hai người đã lâu không gặp nhau, họ đã hẹn nhau đi uống tại quán bar D.Y vào một buổi tối cuối tuần không lâu sau đó. Không muốn bị người khác quấy rầy nên họ đã đặt một gian ghế khuất để uống rượu và trò chuyện. Nhưng dù vậy, khi từ cửa bước vào hai người vẫn trở thành mục tiêu săn lùng của cả nam lẫn nữ, quấn lấy không dứt.
"Hắn ta đã kết hôn rồi!" Lưu Chương định giải cứu hắn, một người bạn Nhật Bản không muốn đi chơi trong một thời gian, hướng đến vòng vây của đám phụ nữ nhắc nhở, "Nhìn xem, trên tay hắn có nhẫn kìa!"
Santa giơ tay trái của mình lên, quả nhiên ngón áp út và ngón trỏ của hắn đang đeo một chiếc nhẫn, mọi người đều thở dài, nhưng một cô gái nóng bỏng lớn gan vẫn chưa từ bỏ ý định mà xô đẩy Santa nói:
"Ai nha, kết hôn có là gì? Vợ anh không có ở đây, cùng nhau chơi một chút đi soái ca!"
Trước đến nay cô ta luôn làm bất cứ điều gì cô ta muốn dựa vào nhan sắc của mình, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua khi hiếm lắm mới tìm được một người vừa ý mình? Thấy anh chàng ngoại quốc đẹp trai này thờ ơ, cô nàng bĩu cái môi đỏ tươi lên mắng: "Đến nơi này chơi còn ra vẻ người chồng tốt cái gì! Vợ anh ở Nhật sao? Làm sao mà cô ấy biết anh đến đây chơi được?"
"Em ấy là người Trung Quốc." Santa rút cánh tay bị kéo của mình ra, xoay ly rượu cười nói: "So với cô cũng không khác biệt tuổi lắm, rất xinh đẹp."
"Vậy chẳng phải là học sinh sao? Nhỏ như vậy đã kết hôn?" Cô gái nhỏ nóng bỏng đầu tiên là vẻ mặt khiếp sợ sau lại khờ dại khao khát nói: "Tuy nhiên nếu có thể kết hôn với một người đẹp trai như anh, là em em cũng đồng ý!"
Lưu Chương nghe xong liền phun ra một ngụm rượu, bắt chước giọng điệu của cô gái nhỏ nóng bỏng trêu chọc Santa: "Soái ca, lão bà của anh có phải rất hạnh phúc cùng anh kết hôn không?" Santa liếc ánh mắt sắc bén kêu hắn ta câm miệng, sau đó nhìn chằm chằm về cửa sổ phía xa. Lưu Chương nương theo ánh mắt của hắn, nhìn cả nửa ngày cũng không rõ ra sao. "Santa, gặp người quen sao?"
Hôm nay lớp trưởng lớp Lưu Vũ tổ chức sinh nhật, lớp trưởng ngày thường có quan hệ khá tốt với Lưu Vũ, mời Lưu Vũ đến dự tiệc sinh nhật của cô, Lưu Vũ không thể từ chối. Khoảng hơn chục sinh viên đặt một bàn lớn cạnh cửa sổ, bạn trai lớp trưởng lôi một thùng bia, gọi một đống đồ ăn chất đầy bàn, nói cái gì mà không say không về.
Lưu Vũ rất ít nói, ngày thường ở trong trường, là người nhỏ tuổi nhất lớp, thật ra thì cũng không thân với người khác, nhưng không hiểu sao lúc nào cũng có người kéo cậu vào nhóm. Lần trước là Lâm Chiêu, lần này là lớp trưởng.
Nghĩ đến Lâm Chiêu, Lưu Vũ cảm thấy có chút tiếc nuối. Nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau, vừa lúc cậu vô cùng ngượng ngùng không biết nên giới thiệu bản thân như thế nào, nụ cười rạng rỡ tỏa nắng của Lâm Chiêu lập tức giải tỏa tâm lý lo lắng của cậu.
Có lẽ bởi vì môi trường trưởng thành và tính cách của cậu ấy, tất cả những người xung quanh Lưu Vũ, những người có chút giao tình đều là những người nhiệt tình và đầy ấm áp. Lâm Chiêu, nếu không phải vì sự kiện kia, có lẽ bọn họ vẫn có thể lừa gạt chính mình làm bằng hữu với nhau. Nhưng hiện tại việc đã đến nước này, Lâm Chiêu tránh mặt cậu, cậu cũng không muốn chủ động làm hòa.
Vốn dĩ không phải lỗi của cậu, nhưng lại như cậu chính là người sai. Việc này không thể không liên lụy đến người khác, Lưu Vũ suy nghĩ lung tung đầu óc rối loạn nhớ tới đêm đó cùng với Santa hôn môi, trong lòng ngũ vị tạp trần, bất tri bất giác buồn rầu uống không ít rượu. Vị đắng lan tỏa trong miệng, đi thẳng vào tim.
"Lưu Vũ Lưu Vũ, trò lắc xúc xắc thua rồi! Cậu thấp điểm nhất rồi!!!" Giọng nói của lớp trưởng có lực xuyên thấu, kéo suy nghĩ của Lưu Vũ trở lại, cậu nhìn chằm chằm 4 điểm, thất bại bưng kín mặt.
"A... sao mỗi mặt đều là 1..."
"Hahaha tôi không quan tâm, dù sao thua thì phải chịu phạt!"
Lớp trưởng do uống quá chén giơ chai rượu cạn lên, lẩm bẩm với bạn nữ bên cạnh một hồi, đứng thẳng người nhếch mép cười xấu xa, chỉ vào sàn nhảy chói tai hưng phấn ra lệnh cho Lưu Vũ: "Đi qua đó và tìm ai đó để nhảy cùng, còn phải xin số điện thoại!" "..."
"Nhanh lên, nhanh lên!! Chúng tôi thua trước đều đã làm rồi!" Nam sinh bên cạnh không ngừng la ó: "Tôn Lỗi và Lý Vĩ thua còn phải hôn một cái! Thua liền phạt, cậu cũng phải rõ ràng, chỉ là xin số điện thoại thôi mà!" Tất cả mọi người, ngươi một từ, ta một ngữ mà ồn ào. Lưu Vũ thấy không trốn thoát được, đành phải cắn răng bước đến sàn nhảy sôi động kia.
Lưu Vũ mặc chiếc áo sơ mi trắng và cà vạt trong bộ sưu tập mới của SLP, đeo cặp kính to bằng lòng bàn tay che đi khuôn mặt xinh xắn.Tiểu thiếu gia nhà giàu bước vào sàn nhảy với bước đi thận trọng, nhìn những đôi nam nữ đang nhảy múa cuồng nhiệt dưới tia laze trong ánh đèn.
Chất cồn bắt đầu phát huy tác dụng, tiếng trống hưng phấn càng làm cho Lưu Vũ càng thêm choáng váng, cậu giống như một tiểu hòa thượng xâm nhập vào động bàn tơ, bộ dáng ngon miệng thực sự khiến cho bọn yêu quái muốn ăn tươi nuốt sống cậu ngay lập tức.
Chưa đầy một phút đã có người lảo đảo đi đến, vẻ mặt mập mờ mơ hồ của hai ba người đàn ông cường tráng cao hơn mình một cái đầu khiến Lưu Vũ dù sao cũng không thể mở miệng xin số điện thoại.
"Đi một mình sao, em trai?"
"Có ai bồi không? Có muốn anh tiếp em không?"
"Bọn anh mời em uống một ly nhé!"
Không khí tràn ngập mùi thuốc lá và xạ hương khiến người ta buồn nôn, gã đàn ông không biết lẩm nhẩm nói với Lưu Vũ cái gì, cậu hoàn toàn không để ý tới.
"Không cần, không cần... tôi có người đi cùng..." Ánh mắt quá thẳng đến mức kinh tởm, Lưu Vũ muốn chạy trốn nhưng không thoát ra được, cậu hối hận khi đồng ý chấp nhận hình phạt trò chơi ngu ngốc và nhàm chán này.
Lưu Vũ lắc đầu quay lại, các bạn học trên hàng ghế dài vẫn đang vui sướng thấy người gặp họa mà xúi giục cậu, cậu ngước mắt lên nhìn xung quanh, nhắm mắt chọn một người không quá ghê tởm mở miệng: "Xin hỏi có thể cho hay không...?"
"Cho cái gì..." Gã đàn ông lập tức ghé vào lỗ tai Lưu Vũ.
Lưu Vũ vừa muốn mở miệng, đột nhiên bả vai bị người ấn mạnh một cái, một lực rất lớn kéo cậu lại vào trong một cái ôm ấm áp.
"Uno?" Lưu Vũ khó tin nhìn hắn: "Tại sao anh lại ở đây?"
"Tôi cũng muốn hỏi em, tại sao em lại ở những nơi như này?" Vẻ mặt của Santa có chút phẫn nộ, không thể không kéo cậu ra khỏi sàn nhảy.
Lưu Vũ bị Santa kéo ra ngoài khi đang ấn lên huyệt của mình, những nhịp trống chói tai và những bài hát vang vọng bên tai khi ngồi trên quầy bar. Santa đến chào hỏi các bạn học, xin một ly nước chanh đưa cho Lưu Vũ, nhẹ vỗ lưng cho cậu, đối phương đẩy ra với cái trán sưng vù.
"Tại sao ở chỗ nào cũng gặp anh vậy..." Lưu Vũ chóng mặt rên rỉ, chống đỡ đầu: "Tôi không phải đang chơi trò chơi sao... Này cũng tốt, tôi cũng không muốn xin số điện thoại, lát thua không biết lại bị phạt gì."
"Lưu Vũ, em nói với chú Vương buổi tối có chuyện quan trọng là đến uống rượu và nhảy với một người đàn ông xa lạ sao?"
"Tôi với anh không phải cũng là người xa lạ sao?"
Lưu Vũ đầu óc có chút choáng váng, uống rượu vào như bật một công tắc kỳ quái trong người, nghĩ đến điều gì liền tuôn ra, nhìn thấy biểu tình Santa thay đổi liền biết mình sai nhưng không rút lại được.
"Hiện tại em vẫn nghĩ như vậy?" Vẻ mặt của Santa có điểm đau lòng, ánh mắt Lưu Vũ vô hồn, máy móc gật đầu, lại lắc đầu, suy nghĩ một hồi mới bĩu môi thay đổi lời nói: "Có chút – có chút quen thuộc."
"Vì em mà cuộc sống của anh trở nên rối loạn, bạn bè đều bỏ anh đi, tương lai của anh chỉ có thể gắn với em, anh không có cách nào theo đuổi người mình thích, cũng không có cách nào lựa chọn cách sống mà mình muốn—"
Lưu Vũ chợt nhớ ra điều gì đó, cười lạnh nói: "Thư ký của anh nói rằng anh hy sinh rất nhiều cho sự nghiệp, còn tôi thì sao... Tôi chẳng lẽ không hy sinh quá nhiều sao?" Cậu để tâm, thập phần để tâm, đã lâu rồi, lời nói vẫn như gai cứa vào tim, động một chút liền đau.
Thấy Santa không lên tiếng, cậu chọc chọc ngực hắn, thở dài: "Ngày đó ký tên tôi đã nhầm luật sư là anh. Tôi nghĩ nếu là người đó, tôi cũng bắt buộc đành thừa nhận..." Nói xong nước mắt liền không cầm được mà đảo quanh hốc mắt, Lưu Vũ lau đi nước mắt, rót rượu whisky vào ly.
"A... đắng quá..." Khuôn mặt nhỏ của cậu nhăn lại lè lưỡi, Santa ánh mắt phức tạp, tim anh như bị bóp nghẹt khi nghe những lời này, cho đến nay anh vẫn xem nhẹ suy nghĩ chân thật của Lưu Vũ. Tiểu thiếu gia, người không có địa vị hay thậm chí là người thân đi cùng, lại bọc bên trong lớp vỏ cứng rắn một tâm hồn nhạy cảm yếu đuối như vậy.
Rượu, thực sự là một thứ tốt.
Santa bị bộ dáng của Lưu Vũ làm cho hai mắt đỏ hoe, ôm lấy eo cậu, tiểu thiếu gia nước mắt ướt đẫm bả vai anh.
"Aish ——"
Trên vai truyền đến một trận đau nhói, Santa cúi đầu, Lưu Vũ trừng mắt nhìn anh tiếp tục cắn một cái, hung tợn gầm lên: "Ai kêu anh ôm?!"
Santa ánh mắt phức tạp, muốn nói gì đó, nhưng nhìn bộ dạng choáng váng của Lưu Vũ cũng biết rằng có nói gì cậu cũng không nghe vào, liền để mặc cậu ghé vào người mình nghỉ ngơi.
Lưu Chương ngồi trên ghế dài thu hết mọi việc vào mắt, hắn nhìn Santa nâng người đẹp say khướt đến chào tạm biệt mình, cười hỏi: "Yo, đây là cháu trai của Lưu Quốc Sinh?"
"Không muốn kết hôn... Tôi không thích anh ấy..." Lưu Vũ mơ màng nghe thấy tên chú mình, cáu kỉnh lắc đầu. Mặc dù nói như vậy nhưng cậu vẫn dựa vào vai Santa, khoan khoái ôm vào lòng.
Santa lúng túng ho một tiếng, còn Lưu Chương thì cười trêu chọc, nhưng người bạn của anh cũng rất hào phóng, không ngại anh thân mật với vợ trước mặt mình — mặc dù có chút mơ tưởng.
"Phải đi sao?" Giọng của Lưu Chương lấn át tiếng nhạc: "Không thì ngồi xuống một lát nhé?"
"Không được." Santa ôm Lưu Vũ đang lắc lư giải thích, "Em ấy muốn ngủ."
Lưu Chương còn muốn nói cái gì, Lưu Vũ trong tay Santa lẩm bẩm hai tiếng, Santa cúi đầu lắng nghe, trợn mắt nhìn Lưu Chương: "Em ấy nói cậu ồn ào!"
Lưu Vũ rất buồn ngủ và hoa mắt, cậu tìm vị trí thoải mái trong vòng tay của Santa để khiến bản thân cảm thấy thoải mái hơn.
"Nhão nhão dính dính còn nói không tốt..." Lưu Vũ mất phương hướng nhìn về phía hai người kia, hùng hổ nói với cô em gái nóng bỏng: "Nhìn cho rõ ràng, đây mới là chính cung! Trong mắt người ta chỉ có lão bà, những người khác đều không nhìn tới một cái, phu đức đều nên học qua— Nào, uống rượu!"
Lưu Vũ say khướt trở về nhà. Cả người nồng nặc mùi rượu ngã xuống giường, khuôn mặt trắng như sứ sáng lên mềm mại dưới ánh đèn ấm áp, hai má ửng hồng như hoa đào vì say rượu, đôi môi đỏ mọng ẩm ướt ý vị độc nhất vô nhị. Santa bị mê hoặc cúi người ngậm lấy môi cậu mà cắn mút một hồi lâu mới buông ra đứng dậy, ngón tay của anh lần theo miêu tả đường viền tinh xảo, cổ và xương quai xanh mảnh mai, thẳng từ ngực đến bụng.
Đôi chân trơn mịn của Lưu Vũ được bọc trong chiếc quần jean đen, vì men rượu mà giơ lên. Ngón tay dừng lại trên lồng ngực phập phồng của cậu, đưa ngón tay lên, lần lượt cởi từng chiếc cúc áo... Áo ba lỗ màu trắng bị cởi bỏ, lộ ra khuôn ngực nhỏ nhắn vốn dĩ hơi nhô lên theo nhịp thở của Lưu Vũ. Hơi thở của Santa cứng lại.
"Ưm..." Lưu Vũ nửa say nửa tỉnh, vặn vẹo mấy cái trên giường, loạng choạng muốn đứng dậy: "Tôi muốn nôn..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro