Chap 4
Vì lý do cơ thể nên Lưu Vũ vẫn luôn học ngoại trú. Buổi sáng khi cậu ra cửa lại bất ngờ phát hiện đó không phải là chiếc Chevrolet màu đen thường đón cậu mà là một chiếc Mercedes thể thao màu xanh đậm.
Cửa kính xe hạ xuống, để lộ ra khuôn mặt ngỗ ngược, rực sáng. Santa đeo kính râm che nửa khuôn mặt, tóc mái trên trán được chải ngược ra sau, lộ ra vầng trán rộng lớn và bảnh bao, thoạt nhìn giống như một minh tinh đường phố. Hắn nhìn Lưu Vũ đang sững sờ rồi vỗ vỗ bên ghế phụ.
"Lên xe."
Lưu Vũ bối rối nhìn xung quanh: "Chú Lý hôm nay không đi làm sao?"
Vẻ mặt Santa cứng lại, tay nắm chặt vô lăng, nói: "Chú ấy đến sân bay đón người."
"Sớm như vậy đã phải đến sân bay sao? Nhưng không phải chú ấy hay đón tôi..."
"Chú ấy cũng không phải tài xế độc quyền của cậu." Santa ngắt lời Lưu Vũ, để lộ đôi mắt trong veo và sắc bén sau cặp kính râm. "Ông ấy không có ở đây, chỉ có thể để tôi đi đón."
Dù trước đó không có tranh cãi gì giữa hai người nhưng không thể nói là rất hòa hợp, thêm vào đó là rào cản ngôn ngữ, lời nói ra khô khan nên cũng không tiếp tục nói nữa.
Santa lấy gói đồ ăn vặt ra từ ghế sau – vừa vặn là nhãn hiệu bánh quy Nhật bản mà Lưu Vũ thích. Cậu bốc một miếng cho vào miệng, đôi môi mọng nước nhấm nháp bánh quy, hàng mi dày rủ xuống trên khuôn mặt trắng nõn, trơn bóng, đổ bóng dưới ánh mặt trời.
Santa nhìn chằm chằm vào cánh môi căng mọng đang mấp máy, tưởng tượng làm sao đôi môi đầy đặn gợi cảm này có thể chứa được thứ gì đó to hơn... Suy nghĩ đến mức thân dưới của Santa cứng lên, hắn căng thẳng liếm môi dưới. Nhân lúc chờ đèn giao thông chuyển màu, Santa lấy khăn giấy ra đưa đến bên miệng Lưu Vũ, chỉ vào mảnh vụn trên môi và nhắc nhở: "Ở chỗ này!"
Sau khi lau xong, khóe miệng vẫn còn dính một ít bột, Lưu Vũ định soi gương lại bị Santa đoạt lấy khăn giấy, lau đi từng chút một - Là một người rất có ý thức về ranh giới, lau mặt là một hành động rất thân mật, nhưng đối phương lại hoàn toàn không để ý – suy cho cùng, ngay cả việc thay quần áo với hắn cũng như một lẽ tất nhiên.
Santa và chính cậu là hai người hoàn toàn khác nhau, hay nói cách khác, Santa thích ứng với mối quan hệ hôn nhân của họ hơn chính bản thân cậu. Cảm thấy mọi thứ đều đúng, lại không thể chỉ ra không đúng chỗ nào, như thể chỉ cần chậm rãi đi, có lẽ một ngày nào đó sẽ thuận lý thành chương...
Lưu Vũ hé mắt liếc trộm Santa đang chuyên tâm lái xe. Hắn có bề ngoài điển trai giống nam minh tinh, lại còn tuổi trẻ tài cao, đi đến đâu mà không trở thành miếng bánh ngon cơ chứ. Cô thư ký kia tuy ăn nói hàm hồ nhưng không phải là không có lý, đương nhiên Lưu Vũ cũng không cho rằng mình nhặt được của hời - cậu cũng đâu muốn bị đàn ông đè - cậu quá rõ ràng cái thân thể này của mình mà rơi vào tay tên đàn ông nào cũng sẽ trở thành một cơn ác mộng với bản thân mình.
Nhưng, nếu là người đó...
Bàn tay nắm chặt lấy tay cậu...
Nếu có thể gặp lại anh ấy...thật tốt biết bao.
Lâm Chiêu ra ngoài mua đồ ăn sáng thì gặp Lưu Vũ từ xe bước xuống, hắn ta chạy tới ôm chầm lấy cậu, trong lòng cảm thán quả nhiên là hào môn tiểu bá tổng. Hắn ta thở dài nói chiếc Mercedes-Benz mới này chưa ra mắt ở Trung Quốc, này còn không phải đặt hàng trực tiếp từ Đức sao? Trước khi Lưu Vũ kịp trả lời, Santa đã xuống xe, tháo kính râm dựa trên cửa xe, chậm rãi nói rằng nó chỉ mới được chuyển tới vào tháng trước.
Cách ăn mặc cùng với tiếng Trung không tiêu chuẩn làm Lâm Chiêu sửng sốt, hắn ta đẩy đẩy cánh tay trái của Lưu Vũ, nhỏ giọng hỏi: "Đây không lẽ là anh họ người Nhật của cậu sao?"
Santa tai thính, vừa nghe xong mắt liền rũ xuống, nhướng nhìn Lưu Vũ nghiền ngẫm, cố ý lớn tiếng hỏi: "Em nói tôi là anh họ của em?"
Một bên là bạn học không biết sự thật, một bên là Santa không biết sự tình như thế nào, Lưu Vũ không biết phải trả lời ra sao, sợ rằng nếu mình trả lời chọc đến Santa, sẽ làm hắn tức giận. Vì vậy, Lưu Vũ không biết làm sao, chỉ biết xấu hổ cười gượng, sử dụng cách mà cậu đã dùng để đối phó với Tô Kiệt – làm nũng.
"Hahaha... cái đó... cũng coi như là lớn tuổi hơn..." Cậu ngượng ngùng lè lưỡi về phía Santa, đỏ mặt thẹn thùng, giả vờ cười to để đánh lạc hướng hắn.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lưu Vũ có biểu tình phong phú như vậy, Santa thấy thập phần mới lạ. Hắn ghé vào trên cửa xe và mỉm cười, nhìn Lưu Vũ cùng các bạn học bịa đặt mối quan hệ của họ - hóa ra bé con này trông có vẻ mềm yếu, nhưng thực chất lại rất ranh mãnh, là người có rất nhiều chiêu trò.
Santa bất giác cười nhẹ, vòng qua đến bên Lưu Vũ, dán người vào cổ áo cậu, hơi cúi đầu vừa vặn chạm vào lỗ tai Lưu Vũ, giọng nói trầm thấp nóng ẩm phả ra khí nóng, khiến cho quanh cổ Lưu Vũ nổi da gà.
"Vậy em khi nào thì gọi tôi một tiếng ca ca?" Nụ cười che giấu mùi vị hung hãn xâm lược của một con sói hoang, nhất là khi ở phía ngược sáng dựa vào lồng ngực của hắn, hùng hổ hết sức dọa người. Lưu Vũ bị đánh bại dưới ánh mắt nóng bỏng của hắn, không có tiền đồ mà trên má nổi lên một mảnh hồng đào.
"Không cần..." Lưu Vũ nhỏ giọng từ chối, nhìn những người khác bên cạnh, cúi đầu xuống kéo giãn khoảng cách với Santa, tóc đen nhu thuận khẽ chọc vào cổ hắn giống như mèo nhỏ cào vào tim hắn. Santa bật cười để lại một câu tan học sẽ đến đón em, sau đó liền nghênh ngang lái xe rời đi.
Buổi luyện tập chiều bởi vì Lưu Vũ tham gia trở lại sau khi bình phục mà kéo dài thật lâu, Santa tới vừa vặn lúc nhìn thấy Lâm Chiêu nâng cậu lên. Lưu Vũ hẳn là có nhắc nhở cậu ta, cố gắng tìm đúng điểm tựa nâng lên sẽ rất dễ dàng. Tuy rằng hai người vẫn là không đặc biệt ăn ý nhưng ít ra sẽ không để Lưu Vũ bị ngã lần nữa.
Lão sư vỗ tay thông báo tan học, học sinh nối đuôi nhau ra về, trong phòng chỉ còn Lưu Vũ vẫn đang luyện tập trước gương. Cậu nhìn thấy Santa ở cửa qua gương, liền không tiếng động chào hắn rồi tiếp tục luyện tập. Bởi vì bị thương ở tay nên Lưu Vũ mất một tuần học, hơn nữa tuần sau là phải thi đấu, cậu không thể trì hoãn được.
Santa đi vào phòng tập vắng vẻ, tìm một chỗ ngồi xuống, dựa vào tường, hai tay đút túi quần, ánh mắt dõi theo Lưu Vũ cách đó không xa. Dáng người nhỏ nhắn, vòng eo mềm như lá liễu, tuy nhỏ người nhưng lực biểu hiện lại xuất sắc, không khó để tưởng tượng cậu ấy phải là người bắt mắt nhất trong màn biểu diễn của nhóm.
Thật tiếc khi cánh tay phải có vẻ như... nhưng như vậy là quá đủ đối với các tuyển thủ chuyên nghiệp. Hơn nữa khuôn mặt lại thanh tú tinh xảo, mềm mại giống như búp bê sứ Trung Hoa trong phòng triển lãm hội quán.
Có lẽ là bởi vì quần tất buộc chặt, trên ngực cũng không có gì... Santa nhìn chằm chằm phần nhấp nhô, Lưu Vũ sau khi làm xong phần việc cá nhân liền đứng dậy đi về phía hắn. Hắn rất hiếm khi có xúc động muốn nhảy cùng người khác như lúc này—
Lưu Vũ nhìn Santa đi về phía mình, hắn lấy tay đỡ lấy eo của cậu, nhanh nhẹn lưu loát một cái liền nâng lên, hạ xuống rất đẹp mắt. Lưu Vũ không thể tin được, hai người họ chưa bao giờ làm việc cùng nhau, nhưng lại tìm thấy điểm tựa chung ngay lúc đó và phối hợp với nhau một cách hoàn hảo. Dù chỉ là trùng hợp, nhưng đó là sự ăn ý hơn so với cùng Lâm Chiêu luyện tập nhiều lần. Lưu Vũ nhảy cẫng lên vì sung sướng, giống như một chú thỏ nhỏ nhảy nhót xung quanh.
Bé thỏ nhỏ còn chưa cao hứng được bao lâu đã bị con sói lớn kéo trở về. Santa vòng tay trêu trọc ôm lấy eo cậu, rồi lặng lẽ ôm cậu vào lòng, dẫn cậu vào một đoạn vũ đạo ngắn triền miên giữa hai người. Lòng bàn tay nóng bỏng dán trên ngực hắn, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của Santa.
"Là như vậy sao?" Khóe môi đối phương lướt qua vành tai mẫn cảm của Lưu Vũ khiến cậu rụt cổ lại, quả nhiên truyền đến tiếng cười vì trò đùa dai của Santa. Ngón tay của hắn tiến đến sờ trước ngực cậu, xoa nắn bầu ngực, ngực nhỏ mềm mại bị nhào nặn vuốt ve, một lát sau đã cứng lên như đá.
Lưu Vũ cả người bị kích thích bao quanh bởi hormone nam tính, lại vì cọ xát ái muội giữa hai chân mà eo mềm nhũn ra. Không chỉ có gốc rễ phía trước, hơn nữa còn có một cỗ ẩm ướt khó khó nói. Cơ thể này so với người bình thường càng mẫn cảm hơn, chỉ cần bị trêu chọc một chút liền... Thật sự là một điều tồi tệ.
Ở nơi không ai biết, trong góc phòng tập im ắng, Lưu Vũ đang bị Santa đè lên trước gương, bắt cậu phải nâng cằm lên.
"A... buông ra..."
Trong gương, hai má Lưu Vũ ửng hồng, ánh mắt như mùa xuân tựa vào trong ngực nam nhân, thể lực chênh lệch rõ ràng đã biết từ đêm tân hôn. Lưu Vũ từ bỏ phản kháng đồng thời cảm thấy xấu hổ buồn bực vì phản ứng của cơ thể.
"Uno Santa..." Lưu Vũ giãy dụa cố gắng cũng không được, bất lực cầu xin: "Có thể buông tay không... Đây là trường học..."
"Buổi sáng không phải em còn gọi tôi là ca ca sao?" Santa cười cười vuốt ve cằm cậu, nhưng tay lại không thành thật di chuyển," bị người khác bắt gặp thì làm sao bây giờ... tôi không thể xử lý được bọn họ"
Lưu Vũ thừa cơ thoát khỏi vòng vây của hắn, trừng mắt nhìn hắn một cái, rồi như bé thỏ con nhanh chóng chạy đi mất. Santa xoa xoa đôi bàn tay, xúc cảm mềm mại vẫn còn vương vấn lại trên đấy.
Ông trời đã ban cho hắn bảo bối gì thế này? Nghĩ đến đấy hắn tự cười một tiếng, tay giắt vào túi quần, nghênh ngang bước ra ngoài.
Hai tuần sau, cuộc thi đã thành công tốt đẹp, Lưu Vũ đã đạt điểm số cao nhất và giành giải biểu diễn xuất sắc nhất dành cho sinh viên đại học năm nay. Tất cả mọi người đều vui mừng, lão sư dẫn mọi người đi ăn lẩu và hát Karaoke, thật náo nhiệt.
Trong bữa tiệc, mọi người đều bàn tán xôn xao về màn múa đôi giữa Lâm Chiêu và Lưu Vũ. Lưu Vũ là một người tính tình nhu mì mềm mại, đứng bên cạnh Lâm Chiêu mười phần nam tính cũng là một cảnh tượng lọt vào mắt xanh của một số người. Hơn nữa quan hệ giữa hai người lại không tồi, liền có người mượn rượu làm càn để dụ dỗ họ.
Lúc đầu Lưu Vũ chỉ coi nó như một trò đùa, hôm nay cậu rất vui, mọi người muốn nháo thế nào cũng hùa theo, phối hợp mà chơi đùa hai ba lượt. Nhưng càng về sau càng trở nên nghiêm trọng, biểu tình có chút không chịu nổi. Lưu Vũ là người hay nể tình nhưng như vậy lại dễ gây ra hiểu lầm, hơn nữa Lâm Chiêu cũng không ngăn cản mà mặc kệ người khác trêu chọc, ám muội suy đoán về họ.
Lão sư rời đi sớm, cuối cùng những người còn lại là một vài huynh đệ thường ngày có quan hệ tốt với Lâm Chiêu. Một người trong số họ đã ngăn Lưu Vũ đang chuẩn bị rời đi và đẩy Lâm Triệt đang đỏ mặt ra trước mặt Lưu Vũ, nhạc nền của ktv là "Quý ông".
Thường xuyên phơi bày bản thân lừa mình dối người, càng che giấu càng khắc sâu... Dù sao ta cũng quyết định chính mình khổ sở...
Dưới ánh đèn chùm mờ ảo và say mê, khuôn mặt đỏ bừng như say rượu của Lâm Chiêu khiến Lưu Vũ có chút kháng cự, liếc nhìn vị trí của các nam sinh liền biết mình không thể rời đi nếu không nghe xong.
"Tôi... cậu... Tôi hôm nay cảm thấy..." Lâm Chiêu cảm thấy đầu óc choáng váng, Lưu Vũ xinh đẹp thân ảnh mờ ảo trước mắt hắn ta, đầu óc nóng lên liền nói. "Cảm thấy cậu đặc biệt xinh đẹp!"
"Tôi muốn...muốn bảo vệ em!"
"Bảo vệ thật thật tốt!" Huynh đệ bên cạnh vỗ tay và hát cổ vũ hắn ta. "Luôn luôn bảo vệ em!" Cuối cùng, Lâm Chiêu lấy hết can đảm nói lớn, kèm theo những âm thanh ồn ào chói tai.
"Cảm ơn cậu" Lưu Vũ nhẹ nhàng nở nụ cười lịch sự và xa cách, "Nhưng tôi không cần người bảo vệ." Nói xong liền xoay người mở cửa bước ra ngoài.
Mọi người trong phòng đều choáng váng, ai cũng cho rằng ngoại hình của Lâm Chiêu cùng quan hệ với Lưu Vũ nhất định có thể thu phục cậu. Chẳng phải hai người cùng nhau tập vũ đạo đã lâu sao, sao lại không nảy sinh tình cảm? Lâm Chiêu không chút suy nghĩ liền lao ra ngoài.
Bên ngoài trời đang mưa, Lâm Chiêu nhìn thấy trước mặt mình một bóng người nhỏ nhắn, đang cầm ô bước đi.
"Lưu Vũ—"
Hắn ta hét lên, trong đêm khuya không người âm thanh trở nên vang dội trên con phố vắng vẻ. Lưu Vũ dừng lại, quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Lâm Chiêu, hắn ta chạy đến trong mưa, nắm lấy tay Lưu Vũ, vội vàng lại giống như tức giận hét lên: "Tôi rất thích cậu, cậu không cần nhanh như vậy trả lời tôi, tôi có thể chờ!"
So với sự bốc đồng lỗ mãng của Lâm Chiêu, Lưu Vũ trông rất bình tĩnh, cậu liếc nhìn cổ tay bị nắm lấy, lại nhìn về phía Lâm Chiêu không còn tỉnh táo, cười hỏi: "Chờ cái gì?"
Lâm Chiêu bị ngăn lại, Lưu Vũ nhẹ nhàng đẩy bàn tay đang chế trụ tay mình ra, lắc đầu nói: "Đừng đợi, không có kết quả." Cậu lại nhìn đối phương đầu tóc ướt nước, nhíu mày thúc giục: "Trở về đi, cẩn thận bị cảm."
Lâm Chiêu lắc đầu, Lưu Vũ thấy hắn ta không có ý định rời đi, cũng biết thuyết phục không được, liền từ biệt xoay người rời đi. Chưa bước được hai bước, cậu chợt nghe thấy Lâm Chiêu ở phía sau nói một câu.
"Người đàn ông Nhật Bản hôm đó không phải là anh trai của cậu phải không?" Lưu Vũ dừng lại. "Tôi thấy rồi—" Giọng nói của Lâm Chiêu càng lúc càng gần, hắn ta chạy tới đột ngột ôm lấy cậu từ sau lưng, hai tay ôm chặt eo và ngực cậu, giọng nói nặng nề tức giận.
"Hai người ở trong phòng luyện tập, hắn đã ôm cậu—" Khi tay hắn ta chạm vào ngực, tiếng chuông cảnh báo trong đầu Lưu Vũ vang lên, cậu liều mạng giãy giụa giận dữ hét lên: "Cậu làm gì vậy?!" Nhưng đối phương là một tên say sỉn cao hơn mét tám, càng giãy dụa hắn ta càng hưng phấn. Đối phương sờ đến một mảnh ngực mềm mại, nặng nề thở dốc tràn đầy hưng phấn, lời nói cũng trở nên không kiềm chế được.
"Cơ thể của cậu thật mềm mại, chỗ nào cũng mềm mại. Tôi nói cậu giống như một cô gái vậy, bị tên người Nhật kia đè ở trên gương, sao có thể là anh em—"
Lâm Chiêu nhớ lại cảnh ngày ấy hắn ta ở ngoài cửa sổ nhìn lén, Lưu Vũ bị người đàn ông Nhật bản đè trên tấm gương, hai người không hiểu vì sao lại sát gần như vậy. Tuy rằng sự việc chỉ trong nháy mắt, nhưng trong mắt người Nhật kia chỉ toàn là xâm chiếm cùng dục vọng.
"Cậu có biết hắn nhìn cậu như thế nào không? Làm sao hai người có thể là anh em ——"
"Buông ra, cậu điên rồi!!" Lưu Vũ giãy dụa vung tay cho Lâm Chiêu một bạt tai, hắn ta không ngờ Lưu Vũ lại phản kháng dữ dội như vậy. Sự tức giận cùng với men say nảy lên trong lòng, Lâm Chiêu lắc lắc đầu, thẹn quá hóa giận mà nhào tới đem Lưu Vũ ấn lên tường, ý đồ muốn cởi cúc áo sơ mi của cậu.
Lưu Vũ vừa giãy giụa vừa hét lên: "Lâm Chiêu, cậu say rồi! Thả tôi ra!"
Lưu Vũ hoảng sợ kêu cứu, nhưng đêm khuya phố vắng không một bóng người, cho dù có người ngẫu nhiên ngang qua cũng chỉ nghĩ đó là hai thanh niên say rượu giở trò đồi bại.
Đột nhiên Lâm Chiêu cảm thấy vai mình bị người khác gắt gao đè lại, một lực mạnh đem hắn ta ném sang một bên, một bóng đen xuất hiện. Trước khi hắn ta có thể nhìn rõ người kia là ai, trên mặt đã ăn thêm một cú đấm thật mạnh, lại thêm một đấm nữa, trên bụng cũng bị đánh mạnh bạo, bia của tối nay trực tiếp vọt tới cổ họng.
"Ọe—" Lâm Chiêu cảm thấy cổ họng mình nóng như lửa đốt, hắn ta nôn khan một trận, ngước đôi mắt đỏ bừng lên, chỉ thấy Lưu Vũ đang nắm tay người kia để ngăn hắn lại. Sau khi tỉnh rượu phân nửa, Lâm Chiêu đã nhìn rõ người đàn ông kia. Một chiếc ô tô thể thao Mercedes màu xanh đậm đang đậu ở ven đường, Santa nhặt chiếc ô trên mặt đất lên, kéo Lưu Vũ đang sợ hãi ra phía sau mình, dùng cả người che chắn cho cậu
Santa trầm mặc từ trên cao nhìn xuống Lâm Chiêu bị hắn đánh ngã xuống đất, vẻ mặt lạnh lùng giơ điện thoại lên, không chút lưu tình cảnh cáo: "Đừng có cử động, nếu không tao sẽ trực tiếp gọi cảnh sát, hoặc là—" Hắn cởi cúc tay áo, lộ ra một bên cánh tay rắn chắc nổi đầy gân xanh, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường, "Nếu mày không xin lỗi Lưu Vũ, tao sẽ dạy dỗ mày tử tế."
Bằng mắt thường cũng có thể thấy được sức mạnh đó, với cơ bắp chằng chịt ở cánh tay lộ ra, còn dám kiêu ngạo như vậy, tám phần hắn là người biết võ. Lâm Chiêu cũng không muốn bị đánh thành đầu heo, hắn ta lảo đảo vịn tường đứng dậy, không tình nguyện mà hướng Lưu Vũ xin lỗi.
"Mày không bao giờ được phép làm như vậy với em ấy nữa" Santa chỉ vào Lưu Vũ đang không nói gì, sau đó lại chỉ vào chính mình, nói, "Chỉ tao mới có quyền làm như vậy với em ấy——" Bất kể là vì lý do gì, những lời này cũng đã đem sự kiêu ngạo của hắn bộc lộ ra.
"Anh cũng không được!" Lưu Vũ buột miệng nói ra, biểu tình phẫn nộ.
Santa nhìn qua có vẻ bi thương, cười hỏi: "Tôi cũng không được sao, Lưu Vũ?"
"Không được." Lưu Vũ lắc lắc đầu nhỏ, khóe mắt và vành tai đỏ bừng, cậu không muốn để ý đến Santa nữa, liền chui vào bên trong xe.
Santa buồn cười xoa đầu, đảo lại vẻ hung ác vừa rồi, quay đầu hướng Lâm Chiêu cảnh cáo: "Tao nhớ kỹ mày, sau này nếu có xảy ra chuyện gì, cẩn thận đấy!"
"Phải đi rồi." Lưu Vũ trong xe nhắc nhở hắn. Santa nhún vai, bước nhanh đến ghế lái, mở cửa xe ngồi vào.
Lâm Chiêu nhìn thấy hắn không biết nói gì với Lưu Vũ mà vẫn luôn tươi cười, còn Lưu Vũ tuy rằng lạnh mặt nhưng là hỏi gì cũng đáp. Mặc dù không quá thân mật, thậm chí có chút không thích ứng được với sự thân mật của đối phương nhưng dường như cũng không có bài xích. Bầu không khí giữa hai người này không gần gũi, nhưng có một loại nào đó không thể giải thích được, có lẽ là hai người bọn họ chưa phát hiện ra, một bầu không khí kỳ quái và mơ hồ...
Về nhà mất bốn mươi phút, Lưu Vũ dần dần ổn định lại sau khi uống một cốc nước ấm. Một vài chiếc cúc áo trên người bị bung mất, lộ ra áo ngực đen bên trong. Lưu Vũ vẫn giữ chặt vạt áo của mình, nhưng Santa tối nay không trêu chọc cậu, mà chỉ nhìn về phía trước, tập trung lái xe.
"Hắn ta về sau lại làm vậy với em, thì nói cho tôi biết" Santa nói, "Tôi muốn em được an toàn." Hắn liếc nhìn mu bàn tay trầy xước của Lưu Vũ nói: "Hay là em học quyền anh đi, tôi có thể dạy cho em."
Lưu Vũ không cảm ơn hắn, chuyện xảy ra đêm nay ảnh hưởng rất lớn đến cậu. Bạn tốt lại ôm tâm tư với mình, tuy rằng trước đó hắn ta có chút cảm giác, nhưng vì say rượu mà tấn công cậu một cách liều lĩnh như vậy, có lẽ là đã chịu kích thích nào đó. Mà sự kích thích này đến từ Santa.
"Nếu không phải anh ở trong phòng luyện tập làm vậy, tôi căn bản sẽ không gặp phải phiền phức như vậy." Lưu Vũ cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói.
"Đây là những gì em nói với người đã cứu em sao?" Ánh mắt Santa trở nên lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro