Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3

Sau ngày đó, Lưu Vũ hiếm khi chạm mặt Santa. Hắn không còn tìm đến phòng của cậu nữa. Ngày thường Santa ra ngoài từ sáng tinh mơ, đến tối mịt mới mò về nhà, hiếm khi nhìn thấy hắn ở nhà. Thỉnh thoảng Lưu Vũ nghe thấy âm thanh của hắn trên hành lang hoặc bắt gặp thoáng qua bóng dáng trên lầu.

Không biết trùng hợp hay cố ý, Santa rất hiếm khi trực tiếp chạm mặt cậu. Hắn bận, vô cùng bận, dù có trở về cũng không vào phòng Lưu Vũ - trong nhà có nhiều phòng như vậy, hà tất phải làm khó lẫn nhau?

"Anh nghĩ hắn không có hứng thú gì với em!" Tô Kiệt gõ gõ bao thuốc lá, rút ra một điếu rồi châm lửa, đôi mắt híp lại phía sau làn khói mờ mịt đánh giá Lưu Vũ từ trên xuống dưới. Thằng bé này vẻ ngoài thật xinh đẹp, bây giờ đã là sinh viên rồi, vừa non nớt vừa chưa trải sự đời, vậy mà dám không nói không rằng trực tiếp đuổi người xuống giường. Nghe nói trước đây vị đại thiếu gia nhà Uno kinh nghiệm yêu đương khá phong phú, thế này thì — liệu một người đàn ông thành thục trải đời như vậy có thể vừa ý cậu bé này sao?

Bất quá cũng không thể trách Lưu Vũ, vốn dĩ không tự nguyện kết hôn, huống hồ cơ thể này... Tô Kiệt rít một hơi thuốc, vỗ về người em họ đang trầm mặc, trấn an nói: "Vị thiếu gia Nhật bản kia cũng sĩ diện, lại nói — không phải em sợ hắn sao? Như này vừa đúng lúc — sao em lại không vui?"

"Em không có không vui..." Thấy Tô Kiệt đã hiểu sai ý mình, Lưu Vũ mặt đỏ bừng cãi lại: "Anh ấy nói em phiền phức, em làm sao lại phiền chứ——"

"Tại sao lại không phiền?" Tô Kiệt khẽ cười mắng nói, vì xấu hổ mà cự tuyệt chuyện chăn gối cùng chồng, làm sao không phiền chứ? Phải nói rằng cha của anh ta chơi một ván cờ khó, lợi dụng việc mở rộng thị trường công ty Nhật bản để ép gia đình Uno phải kết hôn, có gia đình nào lại muốn tình huống này? Nhưng vị thiếu gia này đã thực sự đồng ý.

Đúng, đó là Uno Santa, người sẵn sàng hy sinh mọi thứ cho sự nghiệp và đại sự. Với tính cách nghiêm túc của Lưu Vũ, nhất thời không thể ra ngoài, Tô Kiệt chuyển đề tài nói: "Đúng rồi, buổi diễn tập biểu diễn của trường em diễn ra tốt chứ?"

"Tháng sau sẽ biểu diễn, lão sư đã để em nhảy chính." Lưu Vũ thấy Tô Kiệt lo lắng, vỗ ngực tự tin nói: "Em không sao, hiện tại có thể thực hiện hoàn chỉnh cả bài vũ đạo."

Tô Kiệt nửa tin nửa ngờ gật đầu, ánh mắt lưu lại trên cánh tay phải của cậu một lát, hỏi: "Đã hoàn toàn bình phục chưa?"

Không biết có phải câu trả lời quá tự tin và khẳng định không, trong buổi tổng duyệt trưa ngày hôm sau, Lâm Chiêu nâng lên một cái không xong, Lưu Vũ từ trên vai cậu ấy té xuống, tay phải tiếp đất. Trên cánh tay truyền đến cảm giác nóng ran đau đớn, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, sắc mặt Lưu Vũ tái nhợt vì đau đớn, được đưa thẳng đến phòng y tế.

Bác sĩ ở trường xử lý đơn giản, thấy tay cậu sưng tấy chồng lên vết thương cũ nên kiến nghị đến bệnh viện khám lại. Bệnh viện treo một cái chai, lăn lộn đã bốn năm giờ, lúc này Lưu Vũ mới nhớ ra hôm nay tài xế nghỉ, không có xe đến đón. Cậu muốn gọi taxi nhưng không nhớ chính xác địa chỉ nhà của Uno, vì vậy Lâm Chiêu xung phong đưa cậu về nhà, nhưng Lưu Vũ thực sự không muốn cậu ấy biết chuyện của mình.

Vì vậy, Lưu Vũ gọi cho Tô Kiệt, nhưng không có ai trả lời, tay cậu lướt qua một lượt thông tin, cuối cùng dừng lại ở một số điện thoại mà cậu chưa bao giờ gọi. Đây là số điện thoại của Santa mà luật sư Uno đã bảo cậu lưu vào ngày ký kết hôn ước. Sau vài tiếng tút tút, điện thoại được kết nối, cùng lúc đó cậu nghe thấy giọng nói xa lạ mà quen thuộc, trái tim Lưu Vũ đột nhiên dâng lên tận cổ họng.

"Này— Uno... Uno Santa... Tiên sinh.... Tôi là Lưu Vũ..." Tay trái đang cầm điện thoại của Lưu Vũ đổ đầy mồ hôi, cậu lo lắng nuốt nước bọt.

"Ừm?"

"Tôi... bị thương ở tay khi nhảy... đang ở trong bệnh viện..." Lưu Vũ mím môi, có chút khó mở miệng mà cắn môi dưới, gian nan thỉnh cầu: "Anh có thể... đến đón tôi không..."

Sau sự im lặng đáng xấu hổ, lòng Lưu Vũ hơi trùng xuống, bắt đầu cảm thấy ảo não vì sao phải gọi cho hắn, vội vàng tự mình sửa lại: "Nếu anh bận thì không cần..."

"Tôi đang họp" Người kia ngắt lời cậu với giọng điệu êm tai: "Tôi sẽ nhờ thư ký đến đón em."

Nửa giờ sau, một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc đen dài đi đôi giày cao gót hấp tấp chạy tới, nhận ra Lưu Vũ từ trong vòng vây của những nam sinh đại học chưa trưởng thành. Cô bước tới cầm cặp sách của Lưu Vũ, nhẹ gật đầu chào hỏi.

"Lần đầu gặp mặt Lưu tiên sinh, tôi là Tằng Kì, Santa đã nhờ tôi đến đón cậu."

"Santa?" Lưu Vũ bối rối nhìn Tằng Kì, chợt nhận ra đây là tên tiếng Nhật của Santa, nhưng lại âm thầm để ý —— So với cái tên ngổ ngáo của hắn, vẫn là tên thư ký thân mật hơn.

Lâm Chiêu lặng lẽ kéo Lưu Vũ qua, vẻ mặt hưng phấn hỏi, "Oa, đại mỹ nữ này là ai vậy? Đúng rồi, không phải anh trai cậu là Tô Kiệt sao? Santa lại là ai?"

Tai Lưu Vũ đỏ lên, miễn cưỡng đáp cho có lệ: "Họ hàng..."

"Trước kia không nghe thấy cậu nhắc qua, là ai a? Nghe có vẻ giống một cái tên tiếng Nhật... Nhà cậu còn có họ hàng người Nhật sao?"

Lâm Chiêu người này không chỉ thiếu mắt nhìn mà đặc biệt lắm chuyện, Lưu Vũ bị cậu ta quấn lấy thì mất kiên nhẫn, nhắm mắt bịa ra: "Nhà tôi có nhiều họ hàng, đây là họ hàng xa... có chút quan hệ...anh họ!"

Tằng Kì hứng thú nhìn Lưu Vũ hướng bạn học mà bịa đặt mối quan hệ với Santa, cuối cùng đã quyết định giúp cậu ấy khi Lưu Vũ bị làm phiền bởi đứa nhỏ kia. "Lưu Vũ, thời gian không còn sớm, phải đi rồi!"

Lưu Vũ ngồi ở ghế lái phụ, khi xe dừng ở đèn giao thông thứ ba, rốt cuộc không nhịn được hỏi Tằng Kì: "Tại sao cô cứ nhìn tôi như vậy?"

Tằng Kì bật cười: "Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy... Lưu gia gả con trai tới, cậu... thành niên chưa?"

"Hai mươi." Lưu Vũ nhìn đèn phía trước chuyển xanh, xe tiếp tục khởi động.

"Santa chấp nhận liên hôn với nhà họ Lưu để mở rộng thị trường, chúng tôi đều ngưỡng mộ anh ấy vì đã chấp nhận kết hôn với một người con trai." Cô liếc nhìn Lưu Vũ, mỉm cười: "Cậu biết đấy, mặc dù hôn nhân đồng giới hiện đã được hợp pháp hóa, nhưng tỷ lệ không lớn, hơn nữa theo tôi biết thì Santa yêu người khác giới, anh ấy thực sự đã hy sinh rất nhiều..."

Mặc dù những gì cô gái này nói là sự thật, nhưng dù có nghe thế nào cũng khiến người ta khó chịu. Lưu Vũ có gai trong lòng nên không để ý đến cô nữa, Tằng Kì cũng không nói chuyện nữa, một đường còn lại cả hai đều không nói gì.

Về tới nhà, Lưu Vũ lễ phép nói tạm biệt với cô, sau đó đột nhiên như nhớ ra cái gì lại quay trở lại, lấy hết can đảm nghẹn ngào nói một tràng: "Tôi cũng không phải đồng tính, tôi cũng đã hy sinh rất nhiều!" Không đợi cô ấy phản ứng lại, Lưu Vũ đã nhảy ra khỏi xe, chạy nhanh đi không quay đầu lại.

Lưu Vũ về đến nhà, quả nhiên Santa không về, cậu một thân một mình hờn dỗi, sau bữa tối, liền lên lầu nhốt mình trong phòng. Tay phải bị thương không làm được gì, bẵng hết lần này đến lần khác, cảm giác cả người đau đớn gấp bội, Lưu Vũ chìm vào giấc ngủ mê man.

Không biết qua bao lâu lại bị buồn tiểu làm cho tỉnh ngủ, Lưu Vũ ôm tay vào nhà vệ sinh, nhưng không hiểu sao khóa quần hôm nay sống chết không kéo xuống được, cậu lật ra xem, bi ai phát hiện khóa kéo bị kẹt trên áo sơ mi – phải làm sao bây giờ? Từ trước đến nay là người luôn bình tĩnh, giờ Lưu Vũ lại gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, kết quả là càng kéo càng mắc. Để tránh cho bản thân thực sự tiểu ra quần, Lưu Vũ quyết định căng da đầu tìm người giúp đỡ.

Vừa mở cửa đã đụng phải Santa vừa đi làm về, Lưu Vũ nghĩ đến lời nói của Tằng Kì có chút khó chịu, ngước mắt lên, gật đầu nhẹ với hắn như một lời chào và định đi qua. Nhưng biểu hiện không đúng của cậu cùng với một nửa khóa kéo lộ ra với sơ mi trắng làm lộ tất cả. Santa hỏi, "Làm gì?"

"Tìm người giúp đỡ."

Lưu Vũ đầu cũng không quay lại nhẹ nhàng bâng quơ trả lời, ai ngờ tay trái bị giữ chặt, Santa không nhịn được kéo cậu vào phòng ngủ, đi thẳng vào phòng vệ sinh. "Này..." Trước vẻ mặt ngốc nghếch thêm biểu tình phẫn nộ của Lưu Vũ, Santa sờ lên cạp quần cậu và trả lời một cách hết sức thường tình.

"Không phải em tìm người giúp sao?" Bởi vì giằng co nhiều quá có chút tốn sức, Lưu Vũ lại vì muốn đi tiểu mà vặn vẹo xoắn xuýt, nơi lòng bàn tay chạm vào cũng dần dần trở đứng lên. Không chỉ Lưu Vũ, mà chóp mũi của Santa cũng bắt đầu đổ mồ hôi. Trong không gian nhỏ kín và chật hẹp, bầu không khí quỷ dị làm người ta hít thở không thông.

Cuối cùng, Lưu Vũ mở góc áo sơ mi bị kẹt vào khóa kéo của mình, Santa trực tiếp kéo vạt áo sơ mi của cậu ra, cởi thắt lưng cho cậu, lòng bàn tay từ vòng mông tròn trịa sờ soạng một vòng rồi đi vào vùng bụng dưới đang phồng lên phía trước, cố ý vô tình chạm vào nơi sắp vỡ ra kia, áp vào vòng eo thon thả của cậu vói vào trong quần.

Kéo xuống — Lưu Vũ thậm chí có thể nghe thấy hắn nuốt nước miếng. "Đi ra ngoài..." Lưu Vũ nhắm mắt lại, tôn nghiêm cuối cùng nhắc nhở cậu không được mất bình tĩnh trước mặt người đàn ông này. Nghe thấy tiếng cửa đóng sau lưng, Lưu Vũ thở phào nhẹ nhõm, rùng mình chạm vào nơi tư mật của con trai.

Khi Lưu Vũ bước ra, người đàn ông trong phòng đang nghịch điện thoại, nhìn thấy cậu liền cất đi, ánh mắt có chút lóe lên - Ảm đạm? Lưu Vũ nói với hắn một lý do trước khi xoay người đi tắm. Đáng lẽ có thể nhờ người khác giúp đỡ, nhưng vì sức khỏe của mình, cậu chỉ có thể chịu đựng. Tắm qua loa xong Lưu Vũ mới ngây ngốc nhìn chằm chằm vào đống quần áo dở khóc dở cười. Lúc nãy vật lộn cởi quần áo đau chết đi được, hiện tại thêm lần nữa, cậu lo sẽ làm nặng thêm thương tích.

Lưu Vũ chật vật nửa ngày cuối cùng cũng mặc được quần vào, nhưng còn áo thì cậu không còn sức để mặc. Suy nghĩ hồi lâu, cậu đành phải gọi quản gia Vương đến giúp.

Bác Vương từng là quản gia của chú cậu, nhưng cậu mới vào nhà Uno, ở một mức độ nào đó cũng biết về chuyện của Lưu Vũ, hơn nữa người đàn ông này là khá kín miệng, chú cậu từng rất tín nhiệm ông ấy. Lưu Vũ quay lưng về phía ông, thân hình trắng sứ mịn màng, tinh tế như trứng gà bóc dưới ánh đèn ấm áp. Bác Vương vừa giúp cậu mặc được một bên, đột nhiên có người gõ cửa, Lưu Vũ như bị điện giật mà quay đầu lại.

Không biết Santa nói gì với bác Vương bằng tiếng Nhật, người kia ngay lập tức rời khỏi phòng. Santa đóng cửa lại, cùng Lưu Vũ, người đang mặc một nửa bộ đồ ngủ không cài cúc, đứng đó như hai đội quân đang chiến đấu với nhau. Nửa sườn đồi trắng như tuyết của Lưu Vũ được che bởi bộ đồ ngủ bằng lụa tơ tằm đen, dưới sự khúc xạ của ánh sáng xuất hiện chấm tròn nhỏ dựng đứng.

Santa cảm nhận được sự lo lắng của Lưu Vũ, cuối cùng cũng rời mắt đi chỗ khác và quay trở lại trên cánh tay phải sưng tấy. Hắn cau mày hỏi bằng tiếng Trung sứt sẹo: "Nhảy thế nào mà lại bị thương?"

Lưu Vũ sờ sờ chỗ đó thở dài bất lực: "Bạn nhảy không đỡ được tôi, liền ngã xuống."

"Còn bao lâu nữa mới khỏi?"

"Bác sĩ nói chườm đá trong năm sáu ngày có thể giảm sưng." Lưu Vũ quay sang bên Santa mặc quần áo vào, một mảng trắng bóng. Cậu vừa trả lời Santa vừa đỏ mặt muốn che khuất thân mình, nhưng lụa tơ tằm quá trơn, chưa mặc được không nói, bên kia cảnh xuân chợt lộ. Dù chỉ nhìn nghiêng, vẫn có thể bắt gặp những cánh hoa anh đào hồng phấn đung đưa trên sườn đồi...

Lòng bàn tay to nóng bỏng từ sau gáy vuốt ve khiến người nổi da gà, cổ áo đen đã tuột xuống nhẹ nhàng kéo ra, từ phần nhạy cảm sau vai và cổ đưa ra phía trước, Santa xắn tay áo cẩn thận nhấc tay bị thương luồn vào trong—— Không có hành động quá mức, trong suốt toàn bộ quá trình Lưu Vũ ngẩng mặt đỏ lên, kinh ngạc nhìn Santa lần nữa, từ "cảm ơn" quanh quẩn trong miệng, nhưng lại ngượng ngùng không dám nói ra.

Santa nhướng mày, có vẻ ngạc nhiên, hắn cúi đầu xuống, giúp cậu sửa sang lại cổ áo, cài từng cúc áo một cho cậu. Ngón tay của Santa rất đẹp, thon dài mà đường nét lại rõ ràng, trên ngón trỏ và ngón áp út có hai chiếc nhẫn bạc, Lưu Vũ nghĩ, chắc là không có chỗ nào để đeo nhẫn cưới.

Ngón tay thon dài lướt qua vùng dưới cổ tuyết trắng, cài cúc áo trước ngực, Lưu Vũ có chút khẩn trương— thật khó để cậu không nhớ lại cảm giác đêm đó hai tay Santa chạm vào nơi này. Chỉ cần chủ nhân đôi tay này nguyện ý liền có thể tiếp tục công việc còn dang dở của đêm hôm đó bất cứ lúc nào tùy thích, lúc này cậu hoàn toàn không có cách nào phản kháng.

Các ngón tay dừng lại chỗ này lâu hơn những chỗ khác, giống như thả chậm chuyển động lại giống như nghiên cứu một đề toán khó, cọ tới cọ lui. Nhiệt độ từ bàn tay Santa truyền cho cậu, bộ đồ ngủ hằn lên những đường viền tròn trịa, nhìn qua vô cùng quyến rũ. Lưu Vũ hiển nhiên nghe thấy người kia hô hấp ngưng trệ, cậu gần như đồng thời nảy sinh ý định bỏ chạy.

"Nâng người khi đang nhảy, nếu không tìm đúng trọng lực, sẽ rất dễ bị thương." Tuy nhiên, bất ngờ thay, Santa bắt đầu nói về việc nhảy một cách nghiêm túc, hắn bóp nhẹ xương hông phía trên eo Lưu Vũ một chút, cậu mẫn cảm mà giật bắn người.

"Nơi này." Santa giương mắt, bắt gặp ánh mắt phẫn nộ của Lưu Vũ, giọng điệu khá nghiêm túc: "Bạn học của cậu cũng không giữ tốt, cậu cũng vậy nên mới bị thương." Một lời vạch trần, nói giống như lão sư vậy. Santa cài chiếc cúc cuối cùng, vỗ vai cậu, giọng điệu dịu dàng hơn không ít: "Chỉ cần luyện tập thêm thì tốt rồi."

"Cảm ơn." Lưu Vũ nắm cổ tay hắn, ngập ngừng hỏi, "... Làm sao anh lại biết?"

Khóe miệng Santa nhếch lên như đang chìm đắm trong suy nghĩ về quá khứ. "Tôi đã từng học một thời gian trước đây."

Bầu không khí căng thẳng giữa hai người dịu đi, Lưu Vũ trò chuyện với hắn vài câu về vũ đạo. Người đàn ông cậu luôn cho là lạnh lùng và hung dữ lại sẵn sàng chia sẻ một chút kinh nghiệm nhảy với cậu. Hơn nữa Lưu Vũ phát hiện qua lời nói của hắn, hắn hẳn là một người từng trải, nói không chừng còn khá lợi hại. Nhưng vì ngôn ngữ hạn chế, hơn nữa Santa cũng không tiết lộ quá nhiều nên chỉ đến vậy mà thôi..

Sau khi Santa đi rồi, Lưu Vũ chạy ra cửa lặng lẽ mở cửa nhìn ra ngoài. Bóng dáng Santa trên hành lang có chút cô đơn. Hắn bước sang phòng cách vách mở cửa ra, nhưng lại đột nhiên dừng lại, như thể biết Lưu Vũ đang nhìn lén, đột nhiên quay đầu lại, thẳng một đường đụng phải tầm mắt cậu.

Hoàn toàn khác với vẻ mặt dịu dàng vừa rồi, ánh mắt sắc bén như sói khiến trái tim của Lưu Vũ như treo trên ngọn lửa. Lưu Vũ mặt như phát hỏa, nhanh chóng đóng cửa lại, tim đập loạn xạ.

Đôi mắt của hắn... Sao lại nhìn cậu như thế...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro