Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2

"Uno... Santa?"

Lưu Vũ nhìn chằm chằm người đàn ông bước ra từ trong bóng tối. Vẻ mặt của người kia ngược sáng nên cậu không thể nhìn rõ, nhưng Lưu Vũ lại nhạy bén ngửi được mùi nguy hiểm. Santa bước đến gần cậu, Lưu Vũ phát hiện hắn không chỉ cao hơn mình nửa cái đầu, mà thân hình còn lớn gấp đôi cậu. Cả người hắn phát ra khí tức xâm lược, vô hình mang đến cho cậu cảm giác áp bức rất lớn.

Lưu Vũ cảnh giác lùi về phía sau, đi được vài bước thì bi ai phát hiện mình đã lùi đến mép giường rồi, lùi lại một bước nữa liền đến trên giường. Cậu gắt gao nhìn chằm chằm Santa, tim đập thình thịch, người kia lại tiến lên phía trước chặn ánh sáng yếu ớt phía sau. Lưu Vũ rơi vào trong bóng tối ngắn ngủi, thân thể kề sát không có kẽ hở, cậu càng có thể sâu sắc cảm nhận được hô hấp cùng nhiệt độ cơ thể của Santa.

Hormone nam tính mạnh mẽ bao trùm lấy Lưu Vũ, đôi mắt trong veo lộ ra ý tứ hàm xúc nhìn cậu chằm chằm. Lưu Vũ hoảng sợ vội vàng quay mặt đi chỗ khác, giơ tay muốn kéo giãn khoảng cách quá mức thân mật giữa hai người. Nhưng cậu tới đây làm gì, thân phận hiện giờ là gì, trong lòng Lưu Vũ biết rõ, biểu hiện của Santa lúc này và chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, cậu không còn sự lựa chọn nào khác.

Đối phương đưa tay lên vuốt ve lưng Lưu Vũ, lòng bàn tay nhẹ nhàng ái muội du tẩu trên lưng cậu qua lớp áo sơ mi, da thịt gần mà như xa. Hắn nhẹ nhàng ve vuốt ái muội một đường trượt xuống đến vòng eo mềm mại, lòng bàn tay nóng hổi xoa nhẹ quanh eo một hồi. Cũng không biết ấn đến nơi nào, Lưu Vũ chợt rên rỉ kêu lên một tiếng, mặt lập tức đỏ bừng, theo bản năng chống tay vào ngực Santa, cắn răng kẹp chặt hai chân, cố gắng hết sức để không thất thố nữa.

Hành động rất nhỏ như vậy cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của Santa, hắn cúi đầu dán vào bên tai Lưu Vũ, hơi thở ẩm ướt phả lên vành tai dài đã sớm nhuộm hồng của cậu, động tác trên eo càng dùng thêm sức... Lưu Vũ bị hơi thở ấm nóng của Santa làm cho rụt cổ lại, cảm thấy mặt trăng ở gần mình đang lớn dần lên, cậu muốn trốn thoát, nhưng không có cơ hội.

Thời điểm bất ngờ bị Santa cắn lỗ tai, Lưu Vũ khẽ nức nở một tiếng, sau đó bị hắn ôm ngã xuống giường. Giường thật thoải mái như trong tưởng tượng, cho dù ngã mạnh xuống cũng không có cảm giác đau, mà là nhẹ nhàng đỡ được trọng lượng của hai người.

Những nụ hôn ngắt quãng và sự vuốt ve điêu luyện mang đến cho Lưu Vũ - người chưa từng trải qua trải nghiệm này, một cảm giác mới mẻ khác thường, nơi bị chạm vào liền nóng lên. Khi tiến vào sâu trong cơ thể, lại có chút trướng ở nơi không thể mở miệng, điều này khiến cậu thật khó chịu. Lúc Santa muốn hôn môi, Lưu Vũ theo bản năng quay mặt đi.

Đối phương mím môi mỏng nhìn chằm chằm cậu một lát, ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm. Lưu Vũ còn tưởng rằng hắn sắp nổi giận, có chút sợ hãi nhìn hắn, không biết vì sao ánh mắt Santa dịu xuống, không hề bận tâm về chuyện hôn môi này, mà dán vào cổ Lưu Vũ cắn một cái.

"A..."

"Trừng phạt." Giọng Santa có vẻ khá bất mãn, vươn tay cởi áo Lưu Vũ.

Từng chiếc cúc áo lần lượt bị cởi ra, khuôn ngực trắng nõn của Lưu Vũ lộ ra trong không khí lạnh lẽo, cậu đau lòng nhắm mắt lại. Bộ ngực mềm mại và hơi nhô cao hơn nam nhân bình thường, thậm chí núm vú cũng có màu anh đào nhạt. Thân thể mảnh mai trẻ tuổi toát ra một hương vị ngọt ngào và bí ẩn, xứng với khuôn mặt thanh tú diễm lệ của Lưu Vũ, mang lại cảm giác nhầm lẫn về sự đảo ngược giới tính.

Trong không gian im lặng tựa hồ có thể nghe thấy tiếng kim rơi, hô hấp của Santa  dồn dập khiến mặt Lưu Vũ càng đỏ hơn. Cậu nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng được ánh mắt của người kia đang đảo qua lại trên người mình, đầu vú lộ ra trong không khí lạnh lẽo cứng lên, hai bông hoa anh đào nhỏ hé nở trên sườn đồi tuyết trắng kia.

Khi lòng bàn tay to khô ráo và ấm áp phủ lên một bên ngực, bóp nhẹ bông hoa anh đào nhỏ, một cảm xúc xa lạ như gai nhọn dâng từ núm vú lên đỉnh đầu, Lưu Vũ sợ hãi nhảy dựng lên, cậu nắm lấy tay Santa, hai mắt ướt át cầu xin: "Đừng như vậy, cầu xin anh..."

"Tại sao..." Santa từ trên cao nhìn xuống, giọng điệu không khỏi nghi ngờ hỏi, "Không phải đã kết hôn sao..."

Lưu Vũ qua loa lấy lệ, Santa liếc mắt một cái, nắm lấy tay cậu, đem tay kéo lên đặt trên vai mình. Hắn vùi đầu, ngậm lấy viên châu nhỏ trước ngực mà liếm láp, cảm giác ngứa ngáy, tê dại, đau đớn truyền từ thần kinh đến khắp người, Lưu Vũ không nhịn được mà tiết ra, thở dốc thẹn thùng.

Thắt lưng trên eo bị cởi bỏ, tay Santa vói vào bên trong quần jean - nơi bí mật suốt hai mươi năm chưa từng được chạm vào sắp bại lộ trước mặt người khác.

Không - sợi dây trong đầu Lưu Vũ vốn đã suy sụp đến cực điểm vừa đứt, cậu giãy dụa như bị điện giật, điên cuồng nắm chặt lấy tay Santa: "Không cần lộng chỗ đó! Đừng đụng!" Nước mắt khó khăn lắm mới ngừng lại trào ra, ánh mắt khẩn cầu khiến người khác đau lòng.

"Đừng chạm vào—"

"Cầu xin anh... đừng..."

Đột nhiên đến một người xa lạ, người chồng trên danh nghĩa, phát hiện bộ phận xấu xí tàn khuyết nhất của cậu, như xé toạc miệng vết thương đang rỉ máu và cầm một con dao khoét sâu hơn. Toàn thân Lưu Vũ như rơi vào hố băng, toàn thân run rẩy không ngừng, bộ dạng của cậu dường như dọa sợ Santa. Sau khi đối phương buông tay, cậu liền lung tung mặc lại quần áo lùi vào góc tường, nước mắt không ngừng rơi xuống..

Bí mật mà Lưu Vũ đã mang theo suốt 20 năm, cũng là nguồn gốc khiến cậu trở thành một con bài trao đổi, chính là cơ thể này. Santa bình tĩnh nhìn cậu một lát, quay đầu đi, cầm lấy hộp khăn giấy trên bàn đặt xuống giường.

"... Lau đi." Santa chỉ vào đôi mắt, nói với giọng ra lệnh.

Lưu Vũ sờ sờ mặt, một tay đầy nước mắt, cậu nức nở kéo hai tờ khăn giấy, nâng đôi mắt hồng hồng lên gật đầu với Santa, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn." Giống như một con thỏ sợ hãi co rúm trong góc run bần bật, đề phòng con sói lớn sẽ tấn công bất cứ lúc nào.

Santa bất lực thở dài. Hoàn toàn không có cách nào để tiếp tục, trò chơi cũng trở nên vô vị. Hắn đứng dậy, cài cúc sửa sang lại quần áo, buông một câu "Ngủ ngon" rồi đút tay vào túi quần đi ra ngoài.

Tại sao lại như vậy... Lưu Vũ vẫn còn khó chịu vì biểu hiện của mình tối hôm qua khi cậu mở cửa tủ để thay quần áo. Người kia muốn thực hiện quyền làm chồng của mình cũng không sai... Nhưng...

Nghĩ đến khuôn mặt dữ tợn của Santa và cái cách hắn lao tới mà không nói một lời, Lưu Vũ lòng còn sợ hãi không thôi. Một nửa bí mật của thân thể này đã bị hắn nhìn thấy, còn làm ra chuyện như vậy... Cảm giác ẩm ướt trên đầu lưỡi dường như vẫn còn phảng phất trong đầu cậu, Lưu Vũ che đi hai má nóng rực, vô lực dựa vào cửa tủ.

Đột nhiên cửa phòng thay đồ bị mở ra, một đám nam sinh huyên náo bước vào, Lưu Vũ nhanh chóng cài cúc áo rồi quay lưng lại.

"Này, Lưu Vũ đến sớm như vậy!"

Các bạn học cùng anh em tốt ôm lấy cậu chào hỏi, Lưu Vũ lễ phép đáp lại, nhích người sang một bên không chút lưu tình kéo giãn khoảng cách. Các nam sinh bắt đầu thay quần áo trong khi trò chuyện, Lưu Vũ quay lưng lại, lẳng lặng đi đến góc phòng thu lại sách vở đi học.

"Lưu Vũ, cậu không thay quần áo sao?" Một nam sinh tên là Lâm Chiêu vốn có quan hệ tốt với cậu, tò mò hỏi khi thấy cậu chậm chạp không cởi quần áo.

"Thay chứ..." Lưu Vũ có chút khẩn trương khi đột nhiên bị xướng tên. Thường ngày cậu là người đầu tiên đến câu lạc bộ, nhanh chóng thay quần áo khi không có ai, hôm nay lão sư lại dạy quá giờ, hơn nữa những người này lại đến quá sớm. Không thay sẽ gây ra sự nghi ngờ, nhưng khi cùng bọn họ đối mặt — Lưu Vũ lo lắng cúi đầu, cắn răng cởi áo ra khi Lâm Chiêu gọi tên cậu lần thứ hai.

Chiếc áo ba lỗ trắng tôn lên đường nét mảnh mai và đường cong phần lưng. Mặc dù cơ bắp của vũ công rất trơn tru và mạnh mẽ, nhưng làn da lại trắng, đầu nhỏ xinh, cùng với khuôn mặt thanh tú và quyến rũ với bàn tay tinh xảo, tóc đen che mắt, nhìn thế nào cũng có cảm giác bất phân nam nữ. Lâm Chiêu nhìn đến thất thần, cho đến khi Lưu Vũ đánh gãy suy nghĩ của hắn ta.

"Làm gì mà nhìn tôi chằm chằm vậy?" Vẻ mặt Lưu Vũ có chút khó chịu, Lâm Chiêu cười đùa nói: "Nhìn cậu đẹp quá! Thấy cậu thay quần áo tôi xấu hổ lắm!"

Lưu Vũ, người bị sự việc tối hôm qua làm cho nghẹt thở, xắn tay áo để lộ cơ bắp cuồn cuộn, không chút khách khí mà quơ nắm đấm, uy hiếp nói: "Cái gì mà xinh đẹp với không xinh đẹp?! Đừng coi tôi là con gái! Tôi là mãnh nam!"

Lưu Vũ mãnh nam, đã thắng chủ lực của vũ đoàn liên trường với số điểm cao nhất trong nhóm trong buổi huấn luyện vũ đạo ngày hôm đó. Quả nhiên là mãnh nam.

Bước ra khỏi cổng trường, Lưu Vũ nhìn thoáng qua chiếc Chevrolet màu đen, liếc nhìn biển số xe rồi xác nhận lần nữa, không sai, đây là chiếc xe hôm qua đưa cậu đến nhà Uno.

"Lưu Vũ, nhà cậu lại đổi xe sao?!" Các bạn học không biết sự tình trêu chọc, "Quả nhiên là thiếu gia con nhà giàu, mỗi ngày đổi một chiếc xe." Cứ như vậy mà nói, Lưu Vũ cười xã giao, cùng bạn học tạm biệt sau đó chui vào trong xe.

Trở về nhà Uno, trên bàn ăn trong phòng khách bày đầy đồ ăn, lại không thấy Santa. Quản gia nói rằng thiếu gia đang tổ chức họp online trên lầu, một chốc một lát không xuống được, kêu cậu ăn trước. Đây là muốn tránh gặp cậu, Lưu Vũ bưng bát lên nghĩ, cũng đúng, tối hôm qua xấu hổ như vậy, giờ gặp mặt sẽ như thế nào?

Sau khi ăn tối đi lên lầu, Lưu Vũ đi qua phòng làm việc, nghe thấy có người nói chuyện bên trong, cậu nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không có ai ở đó, nhịn không được tiến đến cạnh cửa nghe - tất cả lời nói đều là Tiếng Nhật, một câu cậu cũng không hiểu. Lưu Vũ có chút thất vọng, nhưng Santa nói tiếng Nhật rất nhanh, kèm theo tiếng cười sảng khoái, cùng bộ dáng hung dữ đêm qua... hoàn toàn không phải là cùng một người.

"Lưu Vũ?" Lưu Vũ đột nhiên nghe thấy Santa nói tiếng Trung, lại còn nói đến cậu, trái tim chợt dâng lên tận cổ họng. Đợi nửa ngày, mới nghe thấy Santa nói. "Cậu ấy... rất phiền phức... không dễ xử lý... ài..." Giọng điệu khá bất lực, xen lẫn tiếng Nhật. Hóa ra cậu đối với Santa mà nói, chính là phiền toái.

Lưu Vũ tự cười mình. Đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng chuyển động của ghế và tiếng bước chân, cậu chạy nhanh trở lại phòng ngủ. Trên hành lang truyền đến tiếng bước chân, Lưu Vũ đến gần cửa, đột nhiên nghe được tiếng bước chân dừng lại ở trước cửa phòng mình. Cậu nín thở, nắm chặt tay nắm cửa, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng— khóa lại.

Nhưng vẫn phát ra tiếng khóa nhẹ, gần như cùng lúc đó, tay cầm bên ngoài dường như bị vặn. Lưu Vũ tim đập loạn xạ, dán vào cửa nghe động tĩnh hồi lâu - cho đến khi người nọ rời đi, tiếng bước chân càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất ở cuối hành lang. Lưu Vũ mở cửa và nhìn xung quanh— Trên hành lang không một bóng người. Hắn đi rồi?

Đêm nay, Santa không hề tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro