Chap 13
Đêm đó Lưu Vũ ngủ trong phòng của Santa. Hôm sau khi đi học về, Lưu Vũ phát hiện tất cả những vật dụng cần thiết hàng ngày trong phòng ngủ của mình đều đã không cánh mà bay, chú Vương nhẹ nhàng đề nghị cậu đến phòng của Uno Santa xem. Ngoài miệng nói là "hãy đi xem", kỳ thật mọi thứ đã được sắp xếp sẵn sàng, chưa kể chăn ga gối đệm, ngay cả xà phòng dùng một nửa cũng đã được thay bằng cái mới.
Khi Lưu Vũ vừa tức giận vừa buồn cười hỏi Santa, người kia lại làm bộ ủy khuất nói: "Chẳng lẽ đến giờ em vẫn muốn phân phòng ngủ với anh sao?" Lưu Vũ thở dài ngồi xuống cạnh giường, vuốt ga trải giường mà Santa mới đổi, cau mày nói: "Nhưng anh cũng đâu cần phải biến mọi thứ thành màu đỏ như này..."
Santa nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Không phải ở Trung Quốc, các cặp vợ chồng mới cưới đều mặc đồ đỏ sao?" Lưu Vũ bất lực đỡ trán, hảo tâm nhắc nhở hắn: "Nhưng chúng ta không phải là vợ chồng mới cưới."
"Anh nói vậy thì chính là như vậy..." Santa cúi xuống đặt Lưu Vũ giam giữa mình và chiếc giường, đôi mắt trong veo nhưng đầy tham vọng nheo lại một cách nguy hiểm. "Đêm nay Tiểu Vũ cùng anh...chính là đêm đầu tiên...cho nên... nó là kỷ niệm đáng nhớ..." Hắn cúi đầu không tự chủ được hôn lên môi Lưu Vũ.
Lưu Vũ luôn cho rằng Santa là một người rất khó đoán, hắn rất nghiêm khắc và liều mạng trong công việc, nhưng lại rất ngông cuồng trong đời tư. Theo cách nói của Lưu Vũ chính là có tính xâm lược mạnh mẽ, nhưng đôi khi lại cực kỳ ôn nhu, thay đổi thất thường như tắc kè hoa vậy.
Còn về chuyện tình cảm...Santa luôn tràn đầy năng lượng và nhiệt huyết. Từ khi hai người ở cùng một phòng nên hắn đã cố gắng hết sức để thu xếp mọi công việc trước mười giờ, không còn kéo dài các cuộc họp sau mười một giờ, chỉ để có thể dành nhiều thời gian ngủ với Lưu Vũ hơn.
Làm sao mà con sói hoang chịu đói hơn hai tháng lại có thể quay trở lại những ngày chịu đói chịu khát sau khi đã ăn một bữa thịnh soạn? Thể lực cường tráng và sức chịu đựng tuyệt vời của nó cuối cùng cũng phát huy tác dụng, mỗi lần nếu không làm Lưu Vũ sức cùng lực kiệt đáng thương xin tha thì hắn sẽ không dừng lại. Lưu Vũ chưa trải sự đời làm sao có thể chống đỡ được, giống như một con cừu nhỏ rơi vào hang sói, hoàn toàn bị ăn sạch sẽ. Vì vậy mỗi khi cậu nhớ lại những điều đáng xấu hổ vào ban đêm đều sẽ vùi khuôn mặt nóng bừng của mình vào cánh tay, cả nửa ngày cũng không dám ngẩng lên.
Có lẽ vì được tắm trong ái dục những ngày này, cả người Lưu Vũ toát ra mùi đào chín ngọt ngào, nên Tiền tổng, người đã từng gặp cậu một lần vào ba tuần trước, khi gặp lại đã sững sờ trong giây lát. Nếu như lần trước là hoa mới chớm nở, hiện tại đã nở rộ rồi, mấy ngày nay cũng phải nói là Santa đã tốn sức không ít rồi...
Tiền tổng không xấu hổ cứ nhìn chằm chằm vào cậu trong lúc đưa Lưu Vũ đi dạo. Ông nghĩ rằng cậu là một thiếu gia ít nói và nhút nhát, nhưng cậu lại rất bình tĩnh trước ống kính và mọi người. Lúc bắt đầu cậu có hơi lo lắng, nhưng sau khi được hướng dẫn đã nhanh chóng tiến vào trạng thái, suy nghĩ rõ ràng và phản ứng nhanh chóng, thỉnh thoảng có thể bắt kịp người hướng dẫn, điều này thực sự rất hiếm đối với một người mới.
Khi bức ảnh cuối cùng được chụp, nhiếp ảnh gia cũng rất vui vẻ. "Mặc dù khuôn mặt này không quá xuất sắc trong làng giải trí, nhưng—" nhiếp ảnh gia tấm tắc khen ngợi: "Chỉ cỡ lòng bàn tay lại thanh tú, khuôn mặt hoàn hảo không góc chết, làn da trắng tươi mát, chụp thế nào cũng đều đẹp, ài, nơi nào tìm được vậy? Tỉ lệ thật không sai!"
"Bạn của tôi..." Tiền tổng nheo mắt nhìn Lưu Vũ đang chụp ảnh rồi lại sửa lời: "Giới thiệu."
Vì còn đang học nên Lưu Vũ đã ký một hợp đồng phụ tương tự, Tiền tổng nửa đùa nửa thật nhắc nhở: "Mặc dù là hợp đồng phụ tân binh nhưng chúng tôi sẽ cử một đội chuyên nghiệp theo, Lưu tiên sinh cũng không thể chỉ là chơi chơi thôi đâu nha!"
"Những việc tôi quyết định từ trước đến giờ chưa bao giờ để nói chơi, tôi chắc chắn sẽ làm nghiêm túc" Lưu Vũ khiêm tốn nói: "Ngài là tổng quản lý, cứ gọi tôi là Lưu Vũ."
Tiền tổng đã gặp rất nhiều thiếu gia con nhà giàu, đặc biệt những người vào làng giải trí hầu hết đều là những người ăn chơi khó hầu hạ. Tạm thời ông không thể biết được tình huống của Lưu Vũ, nhưng cậu rất ngoan và khiêm tốn, để lại hảo cảm cho ông, huống chi, Santa thực sự rất sủng ái cậu.
Tiền tổng đã sắp xếp một số công việc nhỏ để Lưu Vũ kiểm tra trước, tương tự như đăng các chương trình phát sóng và video trực tiếp, nội dung được cắt ở phạm vi chung. Ban đầu cũng không mong đợi nhiều, nhưng vào một đêm nọ, người đại diện được giao nhiệm vụ quản lý Lưu Vũ bỗng nhiên gọi cho ông.
"Tiểu tử này có chút năng lực, cậu ấy tự mình thiết kế một phân đoạn" Người đại diện ở đầu dây bên kia có điểm kích động: "Đã phát trên Douyin và Weibo thử một đoạn, ngài đoán xem thế nào – số liệu khá cao, ngài mau đi xem đi!"
Tiền tổng vội vàng nhấp vào video – tiểu gia hỏa này vậy mà lại quay hiện trường gập chân! Ông xem lại ba lần vẫn còn đầy dấu chấm hỏi trên mặt – làm thế nào cái chân này có thể uốn cong 360 độ? Có 30.000 đến 40.000 bình luận bên dưới và mức độ phổ biến đã lên tới 100.000 và số liệu vẫn đang tăng lên.
"Có mua Hot Search cho cậu ta không?"
Ông ta sốt sắng hét lên với người đại diện ở đầu dây bên kia: "Mau mua cho cậu ta! Chúng ta sao có thể không mua! Không mua có thể đi lên sao? Cậu nghĩ cậu ta là thần tiên à!"
Người đại diện vẻ mặt đã hiểu rõ, đắc ý khoe khoang: "Tôi nói ngài nghe, ý tưởng này không phải một mình cậu ấy nghĩ ra, nhóm chúng tôi đã thảo luận qua, nhưng thật sự có thể gấp thành như vậy cũng quá..."
Tiền tổng chưa nghe xong đã trực tiếp cúp điện thoại, sững sờ hồi lâu cuối cùng cũng định thần lại, tự mình tra số liệu trên điện thoại mấy lần, trong lòng như nở hoa. Ha, Santa, cậu làm tôi nhặt được một kho báu rồi!
Khi Lưu Vũ bước vào phòng, cậu thấy Santa đang nhìn vào điện thoại của mình rồi cười to, nghiêng người lại gần thì thấy vậy mà là video gập chân của mình. Mặt cậu tức khắc đỏ lên, muốn lấy đoạt lấy điện thoại của hắn, nhưng Santa đã giơ điện thoại lên trên đầu đầu, mà cậu căn bản là không với tới được. "Đừng xem nó..." Lưu Vũ nắm lấy tay Santa, xấu hổ che mặt lại, gấp đến độ dậm chân.
"Thật lợi hại nha——" Santa vẫy điện thoại, vòng tay qua eo Lưu Vũ và kéo cậu vào lòng. Trên màn hình, Lưu Vũ đang mặc một chiếc áo phông rộng rãi, tóc mái buông xõa trên trán, trông bình dị như một học sinh cấp hai.
"Nhìn xem mọi người đều khen em này". Santa nhấp vào phần bình luận trên video, tiếng Trung vẫn hơi khó đối với hắn, dưới sự hướng dẫn của Lưu Vũ, hắn đọc từng chữ một: "Tiểu ca ca thật đẹp trai...Quá lợi hại... Thật tuyệt...Tiểu ca ca đáng yêu, thành...thành niên chưa?"
"Đương nhiên thành niên rồi" Santa ôm lấy Lưu Vũ đắc ý cười to: "Hơn nữa còn đã kết hôn! Tiếp theo——Có bạn trai chưa?! Gả cho tôi được không? Muốn... muốn ngủ không?!" Vuốt đến bình luận phổ biến thứ năm, bình luận này đạt 5.000 lượt thích và 1.000 bình luận. Santa kick mở tất cả bình luận, toàn bộ đều là "Gả cho ngươi không bằng gả cho tôi" "Quá đẹp, tôi cũng muốn chạy tới bế đi" và những lời lẽ linh tinh, thô tục.
Khuôn mặt của Santa đột nhiên cứng lại, hắn không làm cách nào có thể cười được. Lưu Vũ bắt lấy tay hắn tắt video đi, có chút buồn cười: "Cái này không phải đâu, chỉ là đùa giỡn mà thôi, anh không phải sẽ ăn dấm của dân mạng đó chứ?"
"Anh không có, anh phân cao thấp với họ làm gì chứ?!" Santa giả bộ lãnh đạm, nhưng vòng tay lại ôm chặt eo cậu không chừa kẽ hở: "Em không nói là đã kết hôn sao?"
"Công ty trước tiên sẽ không chủ động nói như vậy." Lưu Vũ tựa đầu vào vai hắn, vuốt ve đuôi tóc hắn nói: "Nếu anh để ý, em...có thể công bố." Santa sao có thể không biết về giới giải trí kia được, hắn vỗ vỗ lưng cậu, lắc đầu cười nói: "Vậy nghe công ty đi, trước tiên không nói...."
Miệng thì nói không ghen nhưng ngày hôm sau Santa đã đến công ty đón cậu, liên tiếp năm ngày liền, khiến mọi người trong công ty nghĩ rằng vị lái chiếc Mercedes nhập khẩu kia là kim chủ của Lưu Vũ. Santa rất tức giận, nghiêm túc phàn nàn với Lưu Vũ: "Em xem anh như thế này, có nhu cầu bao nuôi không?"
"Bao nuôi em sao?" Lưu Vũ biết hắn chắc chắn sẽ phản ứng với cái này, bật cười trêu chọc hắn: "Cái kia thực chất cũng có khả năng."
"Nếu nói là bao nuôi..." Santa ghé sát vào tai cậu, cố ý dùng giọng nói ướt át dụ hoặc: "Em cho rằng...anh sẽ mặc kệ em hai tháng sao?" Chính là bởi vì quan hệ hôn nhân bình đẳng, yêu cầu tôn trọng lẫn nhau, nên hắn mới có thể yên lặng chịu đựng hơn hai tháng. Cơ thể Lưu Vũ khẽ run lên, đôi mắt ướt át nhẹ nhàng liếc qua, Santa liền hôn lên.
Lúc Santa gọi điện cho Tiền tổng, người bên kia đang họp, Tiền tổng treo điện thoại, nhìn Lưu Vũ đầy ẩn ý hỏi: "Buổi tối bên phía đài truyền hình có một buổi tiệc dành cho người mới, cậu có muốn đi không?"
"A! Lưu Vũ còn cần đi sao, cậu ấy không phải có kim chủ sao—" Một người cũng vừa mới đến cố ý lẩm bẩm bằng một giọng nói chua ngoa mà người khác có thể nghe được: "Hơn nữa, video trên Douyin lần trước, nói không chừng mọi người đều đã xem được..."
Nghe thấy điều này, Lưu Vũ vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên ngẩng đầu lên nói với Tiền tổng, "Tôi sẽ đi."
Đây là lần đầu tiên Lưu Vũ tham gia dạ tiệc, lại là người hiểu chuyện nên cậu đã chuẩn bị kỹ lưỡng rồi đi cùng người của công ty. Bữa tối được tổ chức tại phòng hội nghị của khách sạn Imperial, nghe nói sẽ có một số đạo diễn và nhà sản xuất khó tính trong ngành sẽ đến. Gần đây vì tiết mục khiêu vũ trên đài cần một số gương mặt mới nên họ quyết định tổ chức lựa chọn người ở một số công ty.
Các thực tập sinh mặc trang phục lộng lẫy đi ra ngoài, trong bữa tiệc cố gắng hết sức thu hút sự chú ý của các ông chủ lớn. Nhưng gừng càng già lại càng cay, cùng uống rượu nói chuyện vui vẻ thì được, nhưng chọn người vẫn phải tìm ra người phù hợp nhất.
Sau khi các vị đạo diễn được người phục vụ thoải mái liền chọn ra hai người cởi mở nhất. Chỉ có một lão thái thái im lặng cầm điện thoại di động thì thầm với người đại diện vài câu, chỉ vào Lưu Vũ vẫn luôn an tĩnh nói: "Hãy để đứa trẻ này cũng thử đi."
Sau này Lưu Vũ mới biết, lão thái thái đó chính là người sản xuất chính chương trình, tuy rằng chỉ là chương trình trực tuyến dưới đài phát thanh, nhưng cũng tương đối có tiếng nói. Trước đó Lưu Vũ cũng đã từng tham gia ghi hình mấy chương trình, tuy nhiên không đáng nhắc đến, đây cũng là lần đầu tiên cậu gặp buổi biểu diễn lớn như vậy.
Sau chấn thương ở tay, cậu im lặng suốt ba năm, ngoài việc tham gia giải liên trường, cậu không còn cơ hội tìm kiếm một sân khấu lớn hơn, lần này có cơ hội trở lại sân khấu thân yêu, cậu biết rằng cơ hội chỉ có một nên mỗi ngày đều luyện tập ở trường và công ty đến khuya mới về nhà.
"Anh đã chuẩn bị một món quà cho em." Vào một buổi sáng chủ nhật khi cuối cùng Lưu Vũ cũng không cần phải đi học và đi làm, Santa ra vẻ bí ẩn nói. Thấy hắn muốn bịt mắt mình, Lưu Vũ hoảng sợ: "Anh làm gì vậy?"
"Chờ một chút em sẽ biết." Santa dùng khăn bịt mắt cậu, dẫn cậu đi về phía trước.
Lưu Vũ cảm thấy mình đang đi ra khỏi phòng khách, băng qua sân, rẽ vào một góc và bước vào một sân khác mà cậu thường không đi vào. Trong hành lang trống trải vang lên tiếng bước chân, đứng yên một lúc, liền nghe thấy tiếng mở cửa kẽo kẹt.
"Đến rồi."
Tấm vải bịt mắt của Lưu Vũ được gỡ xuống, khi nhìn rõ thứ trước mắt, cậu kinh ngạc che miệng lại— đây là một phòng tập lớn, rất lớn. "Cái này để làm gì..." Cậu đi một vòng trong căn phòng rộng khoảng 150 mét vuông, bài trí rất chuyên nghiệp, trang thiết bị đầy đủ tiện nghi, âm thanh cũng chuyên nghiệp không thua kém gì của công ty.
"Anh không muốn em ngày nào cũng về muộn như vậy, vừa vặn căn phòng này không dùng đến, nên anh đã cho người sửa sang lại." Santa dựa vào tay cầm, ánh mắt dõi theo động tác của Lưu Vũ, khóe miệng cong lên, nhẹ nhàng nói: "Như vậy em có thể luyện tập ở nhà."
Lưu Vũ đứng bên cửa sổ sát đất, ánh nắng chiếu vào người, cậu vuốt ve mép gương, cao hứng xoay người hai vòng, ưu nhã di chuyển tới trước mặt Santa, cảm kích nắm tay hắn mỉm cười. "Cảm ơn."
Santa được cậu dẫn dắt tiến lên một bước, nhân tiện ôm cậu vào lòng, ánh mắt đầy cưng chiều: "Nếu muốn cảm ơn anh thì trên giường..."
"À, đúng rồi – Trang phục của em đã đến rồi!" Lưu Vũ đột nhiên nghĩ tới gì đó vội cắt ngang lời Santa, lôi kéo hắn chạy ra ngoài: "Em vốn định mang đến công ty luyện tập, vừa hay hiện tại có thể luyện tập luôn!"
Trang phục của Lưu Vũ là kiểu Hán phục màu thủy mặc được sản xuất riêng cho buổi biểu diễn này, với một chiếc quạt nước dài màu xanh lam, cả người trông giống như một tiểu tiên tử bước ra từ trong sách, lặng lẽ lướt qua mắt Santa.
Santa đã xem rất nhiều vũ đạo theo phong cách cổ điển Trung Quốc trên TV, nhưng đây là lần đầu tiên hắn được chiêm ngưỡng ở gần như vậy. Lưu Vũ vốn dĩ dáng người nhỏ nhắn, bắt đầu nhảy theo điệu nhạc ai oán thanh nhanh, khi thì mềm mại khi thì đầy tình cảm mãnh liệt, giống như một tiên cá lang thang dưới đáy biển sâu.
Santa chăm chú nhìn Lưu Vũ, điệu nhảy của cậu uyển chuyển động lòng người. Quả nhiên giống như lời cậu nói, nếu không phải vì vết thương ở tay, cậu ấy sẽ không chỉ đến một trường học bình thường mà sẽ tiến xa hơn.
Nhưng số phận trêu người, cố tình mở ra một con đường khác cho cậu, Santa lại vô tình trở thành người dẫn đường cho con đường này. Sau khi nhảy xong, Lưu Vũ quay đầu lại phía hắn nở một nụ cười quyến rũ, nụ cười này đã câu mất ba hồn sáu phách của Santa.
Trái tim của Santa chùng xuống, không xong rồi...Tại sao mình lại để em ấy vào giới giải trí chứ? Hắn ôm lấy Lưu Vũ, người vừa mới thoát ra khỏi cảm xúc từ phía sau, hắn sợ rằng cậu sẽ giống như một con cá lớn trượt khỏi vòng tay hắn.
"Lưu Vũ..."
Cơ thể nóng bỏng áp vào người cậu, khi bàn tay của Santa vuốt ve bộ ngực và vòng eo nhạy cảm của Lưu Vũ, cậu mặt đỏ tai hồng, theo bản năng xoay người muốn thoát ra.
"Santa!"
"Nhìn em trong gương đi..." Santa nâng cằm cậu để cậu đối mặt với tấm gương trước mặt, dùng ngón tay thon dài vuốt ve ngũ quan mềm mại và thanh tú, cổ và xương quai xanh, thì thầm vào tai cậu: " Thật đẹp..."
Ngón tay từ lồng ngực run rẩy của Lưu Vũ di chuyển xuống dưới từng li từng tí, một đường đến eo hông mềm mại của cậu, cặp đùi cường tráng chen vào giữa hai chân cậu chậm rãi cọ xát, khơi dậy dấu vết còn lưu lại trên cơ thể Lưu Vũ.
"Ở đây..." Chiếc áo rộng thùng thình nhẹ nhàng bị nhấc lên trượt khỏi vai, lộ ra một mảng lớn làn da trắng như tuyết, sau đó bị vén sang hai bên, hai đóa hoa anh đào đỏ thắm ngượng ngùng nhảy ra từ trong bộ ngực trắng như tuyết. Mấy ngày nay bởi vì thường xuyên bị đụng chạm, màu sắc của hai đầu vú thâm hơn nhiều, Lưu Vũ ngượng ngùng nhắm mắt quay mặt đi.
"Thật đẹp..." Tiếng thở dốc dồn dập của Santa từ bên tai truyền đến, hai đóa hoa anh đào đỏ au trước ngực bị hắn tùy ý chơi đùa, hiện lên những vết đỏ. "Em rất ít khi nhìn thân thể của chính mình..." Santa vừa vén áo lót của Lưu Vũ lên xoa nắn ngực, vừa dễ dàng kéo xuống chiếc quần lót của cậu, nơi đó sớm đã tràn lan xuân tình.
"Không... Santa..." Lưu Vũ cả người run lên, làm sao có dũng khí nhìn thân thể của chính mình. Sự van xin yếu ớt lập tức bị nụ hôn cuồng nhiệt nuốt chửng. Nhiệt khí nóng như lửa sẵn sàng bắn ra nóng bỏng dính chặt vào lỗ huyệt của cậu.
Lưu Vũ chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ lộn xộn như vậy, cậu làm tình với Santa trước gương trong phòng tập giữa thanh thiên bạch nhật. Không biết hôm nay Santa lại phát điên cái gì, khiến hắn trở nên tàn nhẫn. Không nói đến bầu ngực bị hắn nắm lấy thảm tới nỗi không nỡ nhìn, phía sau còn bị hắn hung hăng xỏ xuyên qua, mỗi lần đều đâm trúng đỉnh trái tim.
Không biết duy trì tư thế này bao lâu, hai chân cậu đã mềm nhũn, căn bản không đứng thẳng được, chỉ có thể giữ chặt chiếc gương, bị Santa ôm chặt eo mới không trượt xuống.
Lưu Vũ không dám nhìn khuôn mặt trầm mê với dục vọng của mình trong gương, nhưng điều khiến cậu xấu hổ chính là Santa lúc hưng phấn sẽ cắn mạnh vào cổ cậu, buộc cậu phải nhìn lên.
Trong gương, thân thể mềm mại trắng nõn say sưa bị cọ sát vào thân thể màu lúa mì cường tráng phía sau. Bộ ngực trắng như tuyết run rẩy, đầu vú sưng đỏ tươi bị đôi tay phía sau tùy tiện chơi đùa, mồ hôi ướt đẫm, mái tóc đen bù xù căn bản không che được khuôn mặt đỏ bừng, đặc biệt là đôi mắt đầy dục vọng đã phơi bày trái tim hỗn loạn của cậu.
Quần áo xộc xệch càng tác động thị giác hơn là khỏa thân, ở nơi gần như trong suốt dưới lớp áo lót ướt đẫm một mảnh, bụi cây to lớn rậm rạp qua lại đưa đẩy đâm vào rút ra, dâm dịch không ngừng chảy ra từ mật huyệt... Lưu Vũ nhìn thấy hình ảnh đáng xấu hổ của chính mình, hận không thể đập đầu vào gương.
"Anh đột nhiên bị sao vậy..." Lưu Vũ bị lăn lộn đến mức không thể cử động nổi một ngón tay, trước khi ngất đi đã tức giận mà cắn Santa một cái thật mạnh để phản đối. Santa không thể bày tỏ cảm xúc thật của mình, nhẹ nhàng vuốt ve mí mắt cậu, nhưng không trả lời.
Sau khi ra khỏi phòng ngủ, hắn mở điện thoại, trượt xuống một loạt số hiển thị, quay số lại.
"Này, Lưu Chương—"
"Santa! Sao bây giờ cậu mới phản hồi?!" Bên kia khá bất mãn: "Chúng ta có thể làm điều đó không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro