Chap 10
"Cái gì của tôi?" Lưu Chương sửng sốt, cúi đầu nhìn tấm bùa hộ mệnh trên ngực mình: "Cái này? Làm sao vậy?"
Lưu Vũ lắc đầu hỏi: "Anh đeo cái này bao lâu rồi?"
"Nó theo tôi mười năm rồi, tôi đã đeo nó suốt thời gian ở Nhật Bản." Lưu Chương đột nhiên nhớ tới cái gì đó, ra vẻ thần bí mà khoe khoang nói: "Nó thật sự rất linh, mỗi lần gặp xui xẻo đều có thể hóa nguy thành an, nên tôi không muốn cởi nó ra—có chuyện gì sao?"
Lưu Vũ nhìn kỹ một chút, xác định mình không có nhận sai, trái tim suýt chút nữa vọt ra khỏi cổ họng, cậu nắm chặt nắm tay, cố gắng hết sức kiềm chế kích động, thanh âm có chút run rẩy. "Anh đã từng đưa cho người khác chưa?"
"Đưa cho người khác á..." Lưu Chương cảm thấy câu hỏi của Lưu Vũ có chút kỳ quái, vừa định nói tiếp thì một tia nước bay tới đổ ập xuống đầu và mặt.
Có tiếng cười hả hê khi thấy người gặp nạn từ xa, Lưu Chương lau nước trên mặt và gầm lên giận dữ với hung thủ: "Santa!!" Santa không biết từ nơi nào cướp được một khẩu súng nước cực lớn, đứng bên bể bơi cười đến nỗi lưng không thẳng được. Lưu Chương nào chịu thua kém hắn, liền nhét máy bay không người lái vào tay Lưu Vũ, sau đó cầm vũ khí xông tới bên kia - Lưu Vũ đứng ngốc tại chỗ, cậu nhìn Lưu Chương và Santa đang đánh trận thủy chiến ở xa, trong đầu nổ ầm một tiếng.
Kí ức về dung mạo của người nọ đã sớm mơ hồ, huống chi mười năm đã trôi qua, dung mạo của người kia nhất định đã thay đổi rất nhiều, cậu chỉ nhớ rõ được một đôi mắt trong veo thích cười. Tính tình của Lưu Chương cũng giống như người trong ký ức, vui vẻ và nhiệt tình. Đối với cuộc thi Streat Dance...
"Tôi biết House!"
"House?" Lưu Vũ ngạc nhiên hỏi lại: "Anh đã nhảy ở Trung Quốc hay Nhật Bản?"
"Trung Quốc phải không nhỉ?" Lưu Chương múc một thìa dưa muối và nhai thành tiếng, cố gắng nhớ lại: "Tôi vừa trở về Trung Quốc vào kỳ nghỉ hè của năm đầu tiên ở trường trung học, sau đó đăng ký tham gia một cuộc thi Streat Dance dành cho học sinh trung học trong thành phố... Ồ, đúng rồi, lúc ấy nó được tổ chức ở một trường trung học nào đấy..."
"Trường trung học Hải Hoa?"
"A, đúng rồi! Trường trung học Hải Hoa!" Lưu Chương vỗ đùi cười: "Xem trí nhớ của tôi này —— a, làm sao cậu biết?"
Là anh ấy... Thế nhưng lại là anh ấy... Lưu Vũ bừng tỉnh, dường như cậu đã trở lại trường trung học Hải Hoa mười năm trước. Vào buổi chiều nóng nực đó, anh nắm tay cậu xuyên qua hành lang, đi một quãng đường dài, dẫn cậu đến nhà ga để đợi Tô Kiệt, trên đường đi anh còn mua cho cậu một cây kem ốc quế chocolate.
Thông qua Lưu Chương, Lưu Vũ dường như đang nhìn lại chính mình và quá khứ của mình, trong giây lát cảm xúc lẫn lộn, hàng ngàn lời nói biến thành một nụ cười khổ, nhẹ lắc đầu.
"Bởi vì tôi cũng ở đó..."
"Thật à? Thật trùng hợp!"
Lưu Chương đang bận xử lý bánh bao và cháo rau xanh cũng không phát hiện có gì không ổn, tiếp tục cắn hai miếng, đột nhiên bị một bóng đen che mất tầm mắt, vừa ngẩng đầu liền vội vàng chộp lấy một miếng bánh bao nhỏ quơ quơ nó như một lời chào. "Này, Santa! Có ăn đêm không?"
Santa nhìn Lưu Vũ ngồi cạnh Lưu Chương từ xa, không biết hai người đang nói chuyện gì, nhưng rõ ràng là Lưu Vũ đã chủ động. Rõ ràng người kia không chú ý đến cậu nhiều, nhưng cậu vẫn quấn lấy người ta hết lần này đến lần khác.
Lưu Vũ chưa bao giờ nhiệt tình với hắn như vậy, cho dù là hôm nay, cũng chỉ có lúc bọn họ thắng, Lưu Vũ mới chủ động ôm hắn một chút, không thể so sánh với thái độ của cậu đối với Lưu Chương bây giờ! Santa cảm thấy khó chịu như có cái gai trong lòng.
"Santa, thật trùng hợp, Lưu Vũ đã gặp tôi trước đây đấy—"
"Chỉ là gặp qua ở một sự kiện—" Lưu Chương chưa nói xong đã bị Lưu Vũ ngắt lời, cậu liếc nhìn Santa sắc mặt âm trầm bất định, vội sửa lời: "Nhưng chỉ là lướt qua, chỉ là nhìn có chút quen mắt thôi."
Ai biết Santa không dễ bị lừa, hắn tiếp tục hỏi: "Sự kiện gì?"
"Chỉ là một sự kiện nhỏ." Lưu Vũ đứng lên đi đến bên cạnh hắn, qua loa nói: "Cũng qua nhiều năm rồi..."
"Tại sao lại nhớ rõ?" Santa cau mày, khó chịu nghiến răng, hừ lạnh một tiếng: "Nhất định phải có ấn tượng sâu sắc đi?"
Lưu Vũ không nói nên lời, đây là lần đầu tiên Santa đối xử lạnh lùng với cậu, bầu không khí giữa hai người bỗng nhiên trở nên căng thẳng. Lưu Chương nhạy bén cảm giác được điểm bất thường, vội vàng "A" một tiếng, gọi phục vụ đi tới giao chìa khóa cho hai người, nói: "Phòng khách thứ hai bên trái trên lầu ba, view ra hồ rất tốt, hai người không có việc gì thì có thể về phòng nghỉ ngơi, hôm nay đừng thức muộn quá, sáng mai còn phải đi leo núi!"
Câu cuối cùng mười phần mang ý ám chỉ. Lưu Chương nói xong liền liếc nhìn qua Lưu Vũ đang im lặng, cố ý hướng Santa nháy mắt một cái. Đối phương nhận lấy chìa khóa, không đợi được mà kéo Lưu Vũ đi.
Căn phòng mà Lưu Chương sắp xếp là ở sân sau đối diện với hồ nước, hai người đi theo người phục vụ quanh hành lang dài thật lâu mà không nói lời nào. Sau khi vào phòng, Lưu Vũ mới phát hiện đó là một căn phòng chỉ có một chiếc giường đôi. "Xin hỏi ——" Lưu Vũ quay đầu hỏi người hầu: "Không có hai giường..."
"Không có việc gì, cám ơn."
Santa ngắt lời Lưu Vũ, trực tiếp tiễn người đi. Trong lúc thay giày, hắn liền nhắc nhở: "Em muốn mọi người biết chúng ta sau khi kết hôn liền phân phòng ngủ sao? Trước khi sự việc xảy ra, đừng để mọi người tọc mạch sự riêng tư một cách dễ dàng. Có quá nhiều người thích xen vào chuyện này, để truyền ra ngoài thật đáng chê cười."
Chờ khi Lưu Vũ tắm rửa xong đi ra, Santa đang dựa vào đầu giường để trả lời các cuộc gọi công việc. Thấy cậu đi ra, hắn vén chăn bên cạnh ra hiệu cho cậu đi tới. Hai người từ khi kết hôn chưa từng ngủ chung giường, lại ngủ cùng nhau như vậy trong phòng khách của nhà một người bạn. Nếu là trong lúc hai người cãi nhau, Lưu Vũ còn có lý do từ chối, nhưng hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, tâm trí cậu có chút loạn.
Mặc dù không có trinh tiết để nói với tư cách là một người đàn ông, nhưng tình hình hoàn toàn khác khi đối phương là một người đàn ông đã mang lại cho cậu những ký ức sâu sắc về thể xác.
"Có chuyện gì vậy?" Santa vừa nghe điện thoại vừa dùng khẩu hình hỏi cậu, Lưu Vũ cảm thấy chính mình như vậy thật xấu hổ, dù sao thì cậu cũng không còn nơi nào để đi. Cậu chui vào chăn, ai ngờ vừa chui vào lại chạm vào chân đối phương, cậu né tránh như bị điện giật. Này...Là ai quy định phòng lớn nhất định phải chung chăn chung gối vậy?
Lưu Vũ co ro bên mép giường như một chú chim cút nhỏ quấn chặt lấy mình, trong lòng thầm nghĩ sẽ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng đáng tiếc là càng nghĩ càng không thể ngủ được. Thấy Santa bên kia nói chuyện điện thoại xong, Lưu Vũ liền kéo chăn lên trùm đầu kín mít, Santa thật lâu không nhúc nhích, cuối cùng bất lực thở dài, vươn tay tắt đèn bàn.
Sau khi đèn tắt, căn phòng yên tĩnh tưởng chừng có thể nghe thấy tiếng kim rơi, giữa hai người tạo ra một khoảng cách như rãnh biển Mariana. Santa hôm nay không dính lấy cậu như thường lệ, Lưu Vũ lặng lẽ mở mắt ra, không biết tại sao, trong lòng lại cảm thấy trống rỗng.
"Em và Lưu Chương trước đây quen biết sao?" Đột nhiên sau lưng truyền đến âm thanh của Santa, Lưu Vũ giật mình, sợ tới mức không dám nhúc nhích.
"Tôi biết em chưa ngủ" Santa trở mình hướng Lưu Vũ nói, "Em chủ động cùng cậu ta tán gẫu thật lâu, Lưu Vũ, em sẽ không chủ động với người không có hứng thú." Lưu Vũ âm thầm cười khổ, gia hỏa này, qua hai tháng sống chung, cậu cũng đã hiểu một chút tính tình của hắn.
Santa không đợi được câu trả lời của Lưu Vũ nên thất vọng tiếp tục giấc ngủ, trằn trọc một lúc rồi nằm im. Lưu Vũ lặng lẽ chui ra khỏi chăn, quay đầu lại, nhìn bóng lưng cường tráng mà cô đơn của Santa một hồi, trong lòng mềm nhũn, mở miệng, nhẹ giọng kêu một tiếng: "Santa..." Đối phương vẫn như cũ bất động như núi.
Lưu Vũ trở mình, mò vào trong chăn kéo vạt áo hắn, cẩn thận hỏi: "Santa...anh tức giận sao?"
"Em...Thích cậu ta sao...." Thanh âm rầu rĩ của Santa truyền ra từ trong chăn mang theo giọng mũi dày đặc, vừa ủy khuất vừa không cam lòng.
"Ai?"
"...Lưu Chương."
Lưu Vũ không nói lời nào, Santa nhắm mắt lại, hắn không dám hỏi nữa, hắn sợ nghe được câu trả lời mà bản thân không tiếp thu được. Im lặng một lúc, hắn nhỏ giọng ủy khuất nói: "Cậu ta là bạn tốt của tôi."
Lưu Vũ đột nhiên cảm thấy người đàn ông này quá đáng thương, vì lợi ích gia đình mà phải lấy một người đàn ông khiếm khuyết mà mình chưa từng gặp gỡ, thậm chí đem lòng yêu đối phương. Khi đối phương bắt đầu từ từ tiếp nhận tình cảm của hắn, mối tình đầu của người kia lại đột nhiên xuất hiện, mà mối tình đầu đó cư nhiên lại là bạn tốt của hắn.
Tất cả những chuyện này xảy ra kịch liệt và cẩu huyết đến mức ngay cả bản thân Lưu Vũ cũng cảm thấy không thể tin được. Buổi sáng hắn hung hăng giáo huấn Lưu Khôi giải vây giúp cậu, ôm cậu nói ra những lời trân quý từ tận đáy lòng, còn cùng cậu giành được vị trí thứ nhất trong cuộc thi... Nghĩ đến những điều này, trái tim Lưu Vũ chợt mềm nhũn, có chút ngọt ngào xen lẫn chua xót về mối tình đầu.
Cậu nghiêng người tiến về phía Santa, dụi đầu vào lưng hắn, dùng tay mò mẫm quanh eo hắn, thì thầm: "...Em đã kết hôn với anh rồi, anh đừng nghĩ ngợi nữa." Lưu Vũ rất thông minh, cậu biết điều gì nên nói và điều gì không nên nói.
Câu nói này giống như một liều thuốc trấn an, Santa cuối cùng cũng chịu xoay người lại, ánh mắt lấp lánh dưới ánh trăng, cánh tay dài kéo Lưu Vũ vào lòng, ghé vào tai cậu hỏi: "Vậy em có biết hiện tại mình đang làm gì không?" Bóng đêm như cấp thêm cho Lưu Vũ một lá gan, cậu có lẽ thấy áy náy, lại như cảm ơn hắn vì ngày hôm nay, cậu nắm lấy cánh tay của Santa, hôn lên má hắn.
Santa nắm lấy tay Lưu Vũ, lật người đè cậu xuống giường, đảo khách thành chủ tiếp tục nụ hôn cuồng nhiệt mà thô bạo, như nóng lòng muốn chứng minh một điều gì đó, đầy chiếm hữu. Lưu Vũ muốn đẩy hắn ra lại không thể động đậy, áo ngủ trực tiếp bị kéo đến xương quai xanh, bộ ngực anh đào bị bàn tay to lớn của hắn xoa nắn, nhào nặn khiến cả người cậu run lên. Một nụ hôn xuống dưới, cơ thể của hai người dán sát vào nhau, nửa dưới cơ hồ trướng đến phát đau.
Santa một tay nhào nặn đầu vú, một tay kéo quần ngủ của cậu xuống, phần dưới đã nhô cao lên. Mặc dù Lưu Vũ ngoài miệng không nói gì nhưng hoa huyệt dưới thân đã co rút không chịu nổi, còn có chút ẩm ướt thấm ra đồ vật bên ngoài. Santa lấy tay sờ một chút, khẽ cười thì thầm vào tai Lưu Vũ làm cậu xấu hổ đến mức nép vào ngực hắn trốn. Santa đâu chịu để yên cho cậu, hắn vừa nói "Tôi thích" vừa ma sát chính mình đang căng cứng với cặp đùi trắng nõn mềm mại. Lưu Vũ bị kích thích, trên người nhất thời hiện lên một tầng ửng hồng, run rẩy mà bắn ra.
Sau vài động tác, Santa rút dương vật đỏ như sắt của mình ra kẹp vào giữa kẽ mông cậu, động tác này như có như không, hắn cọ sát cự vật to lớn vào hoa huyệt ướt át, khiến Lưu Vũ phải thốt lên một tiếng. Santa thấy Lưu Vũ bị trêu chọc như vậy rất thích thú, càng ra sức đẩy tới đẩy lui mạnh hơn, khiến Lưu Vũ phải khóc thét lên, hai chân giang rộng hơn, hai tay run rẩy nắm chặt lấy vai hắn, cậu nhẹ nhàng hất tóc, miệng thở dốc không ngừng.
"...Có thoải mái không... Tiểu Vũ..." Santa xoa nắn bầu ngực rồi cắn một cái, hỏi: "Em lén lút tự mình làm trong phòng... Có thoải mái như tôi làm không..."
Lưu Vũ ngay lập tức nhận ra hắn đang ám chỉ điều gì, cậu xấu hổ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống. Nhưng cậu chỉ có thể nghe thấy những gì Santa nói mà chẳng thể phản bác lại một lời, chỉ có thể lẩm bẩm ngắt quãng: "Không...không phải...em...không phải..."
Thân dưới bị đẩy mạnh hai lần khiến eo cậu trở nên mềm nhũn, khe hở giữa hai chân đã nóng bừng, cơ thể vốn đã nhạy cảm lại càng quyến luyến sự âu yếm của người kia. Dường như chỉ cần một chút kích thích liền hoàn toàn trầm luân trong cái bẫy dục vọng của đối phương, thủ dâm hoàn toàn không có cách nào đạt tới khoái cảm từng đợt từng đợt đánh úp như vậy.
Santa nhìn chằm chằm dáng vẻ say mê của cậu, nhưng trong lòng lại suy tư, lại hỏi: "Thật sự thoải mái như vậy sao..."
"Đừng mà..." Lưu Vũ xấu hổ mở mí mắt phiếm hồng, nhẹ nhàng muốn để đẩy hắn ra, lại nhận ra bản thân không có một chút sức lực nào, chỉ có thể đánh vào đầu hắn. Động tác này thế nhưng lại chọc ngứa cổ Santa, rồi chọc đến trong lòng ngứa ngáy, hắn lại càng thêm dùng sức.
Lưu Vũ bị lăn lộn đến không có đường lui, cuối cùng hai mắt đỏ hoe, run rẩy thở dốc nói: "...Em thực sự không được...Santa...đừng mà...chịu không nổi...ahhh..." Nghe đến đây Santa tinh thần đã lên cao độ, không còn cách nào khác là phải xuất tinh, hắn động eo thêm vài cái rồi xuất ra.
Santa thở hổn hển dựa vào người Lưu Vũ, nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo thon gọn của cậu, như thể đang yêu thương một bảo bối. Hai mắt Lưu Vũ mờ đi, nơi riêng tư bị chà xát đến đỏ ửng, cậu vẫn đang tận hưởng dư vị của cơn cực khoái, giống như vừa trải qua một trận tra tấn.
Santa bế cậu vào phòng tắm. "Ngày mai chúng ta phải dậy sớm, hôm nay...tha cho em..." Lưu Vũ mơ mơ hồ hồ, không có phản ứng liền chìm vào giấc ngủ say.
Ngày hôm sau, Lưu Vũ dậy sớm, cậu nhìn đôi môi sưng đỏ và cơ thể còn sót lại dấu vết trong gương, có hơi sững sờ, quay lại nhìn Santa vẫn đang ngủ, trong lòng đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ. Lưu Vũ cảm thấy bản thân mình không xong rồi.
Ngọn núi gần nhà Lưu Chương vốn là một danh lam thắng cảnh, nghe nói phong cảnh trên đỉnh núi rất tuyệt, bánh hạnh hoa và trà cũng rất nổi tiếng, vì vậy Lưu Chương với tư cách là chủ nhà đã mời bạn bè đến thưởng trà, đi xe buýt du lịch có thể lên đến đó trong 20 phút không đi đường vòng.
"Ngồi xe làm gì, không thể đi bộ lên được sao? Phong cảnh tuyệt vời như này—" Vì vậy, một nhóm người đã cùng nhau leo núi vào lúc 8:30 sáng. Núi tuy không cao nhưng có nhiều con đường ngoằn ngoèo, hai anh em ở Thái Lan kia đã kêu muốn ngồi xe, đến cả Lưu Chương cũng lực bất tòng tâm.
Đường núi quanh co dốc đứng, Lưu Chương bên cạnh Lưu Vũ bắt đầu có chút lắc lư, anh ta đi một hồi lại nghỉ ngơi một hồi, phía trước đường núi chỉ có một sợi dây thừng lôi kéo, phía dưới là cỏ dại mọc tràn lan bên triền núi, không có dây bảo hộ. "Anh không sao chứ?" Lưu Vũ nhìn Lưu Chương bước chân nặng nề lo lắng hỏi.
"Không sao, không sao..." Đừng nhìn Lưu Chương ngày thường cường tráng ăn mặc hip hop, kỳ thật thể chất lại không tốt, loại vận động này đã muốn nửa cái mạng của anh ta rồi. Nhưng nhìn sang Lưu Vũ yếu ớt mặt lại không đổi sắc, tính hiếu thắng của đàn ông trỗi dậy xua đi mệt mỏi, giả vờ thoải mái, ba bước làm hai bước vọt lên mấy bậc thang, xoay người hướng Lưu Vũ cười khoe khoang: "Cậu xem, không có chuyện gì..."
Ai ngờ chưa đắc ý được bao lâu, một đứa trẻ đã từ trên cao lao xuống, Lưu Chương vừa tránh đường thì trượt chân ngã xuống vách đá, cùng với tiếng la hét của mọi người, thiếu niên người Thái bên cạnh đã nhanh chóng túm lấy quần áo của anh ta kéo lại. "... Nguy hiểm quá..." Lưu Chương ngồi sang một bên ôm ngực sợ hãi, Lưu Vũ và những người khác chạy đến thì thấy tay anh ta bị trầy xước và chảy máu.
"Ai có băng cá nhân không?"
"Tôi!" Lưu Vũ vội vàng từ trong ba lô lấy ra băng cá nhân cùng một cục bông gòn, cầm lấy tay Lưu Chương, cẩn thận bôi thuốc lên vết thương. Bộ dáng của Lưu Vũ rất nhu hòa, trên trán thường có tóc mái mềm mại, hôm nay cậu lại mặc một bộ đồ và giày thể thao, mềm mại nhỏ nhắn, trông giống như một học sinh trung học.
"Anh nhìn tôi làm gì?" Lưu Vũ vừa xoa thuốc vừa hỏi.
"Rất đẹp!" Lưu Chương tùy ý nói, nhướng mày: "Cậu không nói cậu hai mươi, tôi còn tưởng rằng cậu mới học cấp ba năm thứ hai."
"Những lời này trước đây cũng đã có người nói qua" Không đợi đối phương hỏi, Lưu Vũ đã nói thêm: "Thư ký của Santa, Tằng Kỳ."
"Ồ... người phụ nữ đó — không biết đã thích Santa bao nhiêu năm rồi, còn chưa một lần được để mắt tới, lại phải trơ mắt nhìn cậu ta kết hôn với cậu, thật sự rất tức giận—" Lưu Chương thấy Lưu Vũ không để ý liền nhắc nhở: "Cậu phải cẩn thận một chút, phụ nữ ghen tuông rất đáng sợ!"
"Xem ra anh rất hiểu phụ nữ." Lưu Vũ xé băng cá nhân cẩn thận dán lên người anh ta: "Anh có nhiều kinh nghiệm yêu đương lắm phải không?"
"Cái đó không phải—đừng nói là phụ nữ, trước kia du học ở New York còn có một người đàn ông tỏ tình với tôi!"
Lưu Vũ ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh ta, có chút cười khổ nói: "Với tính cách này của anh, cho dù có đàn ông thích anh cũng không có gì lạ... Cho dù trước kia có thể có người thích anh, anh cũng không biết..."
Người trước mắt có lẽ đã không còn là người trong ký ức của cậu nữa, anh ta thỉnh thoảng hiện ra trong cuộc đời dài lâu của Lưu Vũ. Cậu nhớ anh ta một chút như thói quen, nhớ anh trong những ngày đen tối nhất, tự động viên mình vượt qua khó khăn. Có lẽ anh ta đã không còn là một người nào đó, mà chính cậu đã đem tất cả những gì tốt đẹp nhất giao cho—mối tình đầu hoàn hảo trong lý tưởng của cậu.
Thích là một loại tâm tình, không liên quan gì đến Lưu Chương. Đến bây giờ thì đã quá muộn. Cho nên, vì cái gì – lại gặp Santa trước sau đó mới gặp anh ta?
Biểu cảm của Lưu Vũ có chút kỳ lạ, không thể nói tại sao nó lại lạ như vậy, nhưng không biết vì sao, trái tim của Lưu Chương lại bị bóp chặt. "Lưu Vũ..." Lưu Chương đột nhiên nắm lấy tay Lưu Vũ đứng lên.
"Hai người đang làm gì vậy?"
Santa, người cuối cùng đã bắt kịp vì phải đón một vài người bạn khác vào buổi sáng, đã nhìn thấy cảnh này. Bạn tốt của hắn đang nắm tay bạn lữ của hắn, bầu không khí giữa hai người lại rất ái muội. Santa đi đến trước mặt Lưu Vũ và trực tiếp đẩy tay họ ra, vẻ mặt của Lưu Vũ rất khó coi. "Không phải...Anh hiểu lầm rồi."
Tất cả những câu thoại kinh điển của một mối tình tay ba đẫm máu lại hiện ra, khi bị bắt quả tang, câu đầu tiên nói chính là "Không phải vậy, anh hiểu lầm rồi." Santa không có hứng thú với thể loại phim truyền hình điện ảnh này nên đương nhiên hắn sẽ không theo lẽ thường, hắn hỏi Lưu Vũ: "Những gì em nói tối qua có được tính không? Hay chỉ thuận miệng nói?"
--"Em đã kết hôn với anh rồi, đừng nghĩ ngợi gì nữa."
Hắn chỉ vào Lưu Chương, lạnh lùng hỏi Lưu Vũ: "Cái này em kêu tôi không suy nghĩ làm sao được?"
Lưu Vũ thấy hắn oan uổng chính mình, trong lòng có chút ủy khuất, liếc hắn một cái rồi lẩm bẩm: "Tùy anh." Lời này thực sự đã chọc giận Santa quá sức, cái gì mà tùy hắn chứ?
"Ai da, Santa, tôi chỉ là vừa kéo giúp cậu ấy đứng dậy thôi!" Lưu Chương kéo Santa, nhưng lại bị người kia hất ra, Santa hét vào mặt anh ta bằng tiếng Nhật: "Cậu đây là kéo sao? Cậu nắm tay em ấy làm gì?!"
"Tôi suýt chút nữa đã té xuống núi, may mắn là Lưu Vũ bọn họ kéo tôi lên, nên mới chỉ bị thương một chút!!" Thấy tình hình không ổn, Lưu Chương vội vàng giải thích: "Lưu Vũ chỉ là giúp tôi bôi thuốc, sau đó tôi kéo cậu ấy lên, như thế nào...như thế nào trong mắt cậu lại thành kỳ quái như vậy! Có phải không người anh em.." Lưu Chương điên cuồng nắm lấy mái tóc rối bù của mình: "Ai nha người anh em, tôi là loại người này sao?!"
Cậu là mối tình đầu không bao giờ quên của em ấy, Santa siết chặt nắm tay, đôi mắt u ám của hắn như muốn xé nát Lưu Chương thành từng mảnh.
Santa bình thường có vẻ dễ hòa đồng, nhưng một khi chạm vào điểm mấu chốt của hắn liền— "Lộ ra bộ mặt hung ác". Đây là đánh giá thích hợp của Lưu Chương đối với bạn cũ của mình, đương nhiên, lúc này tuyệt đối — tuyệt đối không nên đối đầu trực diện với hắn.
"Ồ, suýt chút nữa quên mất —— hôm nay tôi cũng thật may mắn a!!" Lưu Chương vội vàng đổi chủ đề, lấy ra bùa hộ mệnh trên cổ, hướng Santa cười cười: "Nó còn rất tốt, đừng nói nữa, cái này thật sự rất linh, hôm nay nó lại cứu tôi một mạng!"
Tấm bùa vừa được lấy ra, trái tim của Lưu Vũ liền đập mạnh, lúc này Santa liếc nhìn nó, tức giận hừ một tiếng: "Sao nó vẫn còn ở đó?" Lưu Chương thấy thái độ Santa hòa hoãn hơn, thuận miệng nói tiếp: "Còn không phải vì cậu đưa cho tôi sao, tôi mới miễn cưỡng không ném đi!"
"Cái gì?"
Lưu Vũ vừa nghe, máu toàn thân đều dồn lên đỉnh đầu, da đầu như muốn nổ tung. Cả người cậu hốt hoảng suýt nữa đứng không vững, bờ môi run rẩy, một lúc lâu sau, mới nghe được âm thanh run rẩy của chính mình phát ra.
"Anh nói lại lần nữa—ai đưa cho anh tấm bùa hộ mệnh này?"
"Là tôi." Santa ở phía sau lưng cậu lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro