Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1

Khi Lưu Vũ đi học về, anh họ đã chờ trong phòng khách rất lâu. Trên bàn để một hộp bánh kem thật lớn, bên cạnh còn có một tấm thiệp chúc mừng.

"Sinh nhật vui vẻ."

Anh họ đứng trước cửa sổ nghiêng đầu quay lại, nở một nụ cười miễn cưỡng với cậu: "Còn chưa khai giảng mà, sao hôm nay cũng phải đi học?"

"Có buổi diễn tập trong nhóm, không phải là chuẩn bị đi thi đấu sao." Lưu Vũ nhẹ giọng bâng quơ đáp, bước tới ghế sô pha đặt cặp sách xuống, cậu liếc nhìn chiếc bánh kem lộng lẫy, khẽ cau mày: "Anh biết em không ăn quá nhiều kem mà."

"Không phải cho một mình em đâu, anh cũng muốn ăn nữa!" Anh họ đi tới, hai tay dang rộng hướng về phía cậu, Lưu Vũ nhẹ nhàng ôm lấy anh.

"Chúc mừng em tròn hai mươi tuổi."

"Cảm ơn." Lưu Vũ cố nặn ra một nụ cười: "Cảm ơn anh Kiệt còn nhớ rõ sinh nhật của em."

Anh họ trầm mặc vỗ vai cậu, cẩn thận tỉ mỉ quan sát, cảm khái nói: "Tiểu Vũ của chúng ta trưởng thành rồi, anh nhớ thời điểm em mới tới đây vẫn còn bé xíu." Anh chỉ chỉ tay vào eo cậu: "Giờ đã là một sinh viên đại học rồi!"

"Chính xác là năm thứ hai đại học." Lưu Vũ mỉm cười lắc đầu, cầm lấy chiếc bánh trên bàn cắt ra từng miếng, để vào đĩa rồi đưa cho Tô Kiệt.

Lời nói của Lưu Vũ thư thả an tĩnh, thường ngày cậu quen ở một mình, ngay cả người làm trong nhà cũng ít khi thấy cậu nói chuyện. Chỉ có khi anh họ Tô Kiệt đến thì cậu mới nói nhiều hơn một chút.

Hai người câu được câu không tán gẫu trò chuyện, sau khi ăn bánh xong, Tô Kiệt lau miệng liếc nhìn Lưu Vũ. Thấy tâm trạng cậu có vẻ cũng không tệ lắm, anh do dự lấy ra một tờ giấy từ trong túi quần đặt lên bàn rồi đẩy qua.

Đây là báo cáo sức khỏe từ bệnh viện Trương, của Lưu Vũ.

"Đây là cái gì?"

Lưu Vũ ăn miếng bánh kem cuối cùng nghi hoặc nhìn về phía Tô Kiệt. Đối phương trầm mặc, biểu tình ngưng trọng làm cậu có chút dự cảm bất an. Lưu Vũ cắn dĩa nhanh chóng lướt qua bản báo cáo, trong đó toàn là các thuật ngữ chuyên môn mà cậu không thể hiểu được, ánh mắt trực tiếp lướt xuống phía dưới cuối.

Hệ thống sinh dục phát triển đầy đủ, có thể mang thai.

Phía dưới là chữ ký và đóng dấu của Phó viện trưởng.

Lưu Vũ cắn mạnh cái nĩa, trong miệng có vị chua của rỉ sắt.

Cậu đặt bản báo cáo xuống, im lặng một lúc, ngước mắt lên hỏi: "Vậy mục đích thực sự hôm nay anh đến đây không phải để chúc mừng sinh nhật em, mà là chuyện này?"

"Anh đến đây dự sinh nhật của em" Tô Kiệt không giấu giếm sự thành thật của mình, anh ấy hít một hơi sâu, cực kỳ gian nan thừa nhận: "Cũng là tới đưa cho em cái này."

Hai mắt Lưu Vũ run lên, cậu gắt gao nhìn chằm chằm Tô Kiệt, cánh môi không kiềm chế mà run run, trong cổ họng phát ra thanh âm nức nở rất nhỏ.

Tô Kiệt thường tự hỏi mình có phải là tội nhân không, kể từ khi Lưu Vũ bị cha mẹ ruột bỏ rơi, anh được gia đình sắp xếp làm người giám hộ hợp pháp cho Lưu Vũ, kể từ khi đó anh rất sợ ngày này sẽ đến.

Tô Kiệt có công việc kinh doanh riêng, rất bận, anh không thể ở bên cạnh lớn lên với đứa trẻ cô đơn này, điều mà anh ấy có thể bù đắp là sắp xếp trường học tốt nhất, nơi ở tốt nhất và thậm chí người nấu cơm cũng đều là tốt nhất.

Trong lòng Lưu Vũ, ngoài mẹ ra thì Tô Kiệt là người thân thiết và đáng tin cậy nhất. Điều mà người bình thường không thể chấp nhận nhất, chính là ảnh hưởng của những người được gọi là thân thiết và đáng tin cậy.

Tô Kiệt là người có thể hủy diệt Lưu Vũ số một.

"Anh hôm nay có một tin tốt và một tin xấu cho em, em muốn nghe cái nào trước?"

"Tin xấu." Lưu Vũ không chút suy nghĩ trả lời, có lẽ cậu cũng đại khái đoán được Tô Kiệt sẽ nói gì tiếp theo.

"Cơ thể của em phát triển rất tốt, có thể trở thành đối tượng liên hôn."

Tô Kiệt nhìn chằm chằm biểu tình của Lưu Vũ khi anh nói ra điều này. Trước khi đến đây, anh ấy đã sẵn sàng tâm lý hết chiếc bánh trên bàn bị đập gần và chuẩn bị tinh thần bị đánh, rốt cuộc đúng như người ta vẫn thường nói, thỏ sẽ không cắn người.

Tuy nhiên lại chẳng có chuyện gì xảy ra, Lưu Vũ chỉ hỏi anh tin vui là gì. Cũng vì sống một mình quanh năm, Lưu Vũ đã dưỡng thành thói quen tự tiêu hóa cảm xúc, khả năng tự chủ của cậu khá mạnh mẽ, ngay cả lúc này, cậu vẫn có thể chống đỡ và tiếp tục hỏi: "Vậy thì tin tốt là gì?"

"Lần trước tên doanh nhân giàu có biến thái kia vì dính đến vụ ngược đãi nên đã bị cảnh sát bắt" Tô Kiệt buông tay: "Cho nên chú đã sắp xếp cho em một mối khác."

Người còn lại là gia đình Uno ở Nhật Bản, có ảnh hưởng khá lớn trong ngành thiết bị điện tử địa phương và quốc gia. Đối tượng liên hôn mà Tô Kiệt cho biết là Uno Santa, con trai cả của gia đình Uno, chỉ hơn Lưu Vũ ba tuổi nhưng bây giờ đã bắt đầu tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình. Có vẻ là một người ưu tú.

Vì tài chính trong nhà xảy ra vấn đề, ngay cả con trai cũng phải lấy ra để giao dịch, không thể không nói chú cậu thật là mưu mô.

Cha mẹ của Lưu Vũ ly hôn từ khi cậu còn nhỏ, cậu bị người thân đá tới đá lui như quả bóng cao su, một mình lớn lên không vụ lợi, cuối cùng lại bởi vì cơ thể có thể sinh nở của mình mà bị chú nhớ tới, coi cậu như công cụ liên hôn, đem tặng ra ngoài.

Thật sự trong nhà không còn ai, trên có chị họ dưới là em họ, đều đã sớm được an bài. Cậu như cá lọt lưới, vẫn là bị người đánh cá vớt trở về. Bán cậu có nhận được giá tốt không?

Lưu Vũ biết mình không thể trốn thoát, tuy chú của cậu ngoài miệng không nói gì, nhưng kỳ thực cậu đã bắt đầu bị theo dõi từ ngày Tô Kiệt đến. Cậu đi đâu cũng có người đi theo, mỗi lời nói hành động đều bị người làm trong nhà báo lại.

"Anh đã gặp qua Uno Santa lần nào chưa?" Lưu Vũ hỏi anh họ trong ngày đăng ký kết hôn khi anh đang ở một bên đợi ai đó.

"Chưa, nghe nói cũng không tệ lắm." Tô Kiệt bấm điện thoại một hồi, cảm thấy có chút tiếc nuối: "Đáng tiếc, trên mạng không tìm được ảnh của người này, nếu không anh sẽ cho em xem."

"Không sao" Lưu Vũ ấn tay xuống, ánh mắt ảm đạm xen lẫn chua xót bất lực: "Dù sao, bộ dạng người đó như thế nào cũng vẫn phải kết hôn..."

Tô Kiệt thấy có gì đó không ổn, vội vàng sờ khăn giấy trong túi: "Đừng khóc... Tiểu Vũ, thật sự không... Nghe nói Uno không tệ lắm, có nhiều tin tức trái ngược về người này, chỉ là hắn người Nhật Bản, em cũng biết đó..."

Lưu Vũ hỏi: "Người Nhật Bản làm sao?"

"Quốc tịch là nguồn gốc tội ác—" Tô Kiệt tức giận xoa gáy, tự nói: "Anh không thích người Nhật, Trung Quốc chúng ta và Nhật Bản có mối thù truyền kiếp, tại sao cha anh lại sắp xếp cho em một người Nhật..."

Một hình ảnh nghiêm nghị ít nói cười, có ria mép, đầu trọc lóc và gầy gò hiện lên trong đầu Lưu Vũ. Năm phút sau, một người đàn ông đáp ứng đầy đủ các điều kiện trên đi thẳng đến chỗ họ, lau mồ hôi trên trán và bắt tay Lưu Vũ.

"Xin chào, lần đầu gặp mặt, tôi là Uno." Người đàn ông tự giới thiệu mình bằng vốn tiếng Trung lưu loát nhưng lại không chuẩn xác.

Trái tim Lưu Vũ chùng xuống, nhìn chằm chằm vầng trán bóng loáng nhẵn nhụi đầy mồ hôi của đối phương, nhưng cậu vẫn duy trì lễ phép đứng đắn và tao nhã, đáp: "Xin chào, tôi là Lưu Vũ."

"Ồ— Lưu Vũ!" Uno nhìn Lưu Vũ từ trên xuống dưới, lẩm bẩm vài câu tiếng Nhật khó hiểu, nụ cười trên mặt nở rộ, những nếp nhăn ở khóe mắt xuất hiện.

"Lưu Vũ... thật xinh đẹp— rất đẹp trai lại xinh đẹp!"

"Không có không có..." Lưu Vũ khiêm tốn xua tay, cố nặn ra một nụ cười còn xấu hơn khóc.

Lưu Vũ đi theo tên đầu trứng gà Uno và anh họ lên lầu để làm thủ tục, cả quá trình diễn ra một cách mơ mơ hồ hồ, lòng bàn chân cậu hằn sâu như dẫm phải bông. Mặc dù nói không có bất kỳ kỳ vọng nào, nhưng này cũng quá tệ đi?

Lưu Vũ quay người từ trong phòng đăng ký chạy ra ngoài, trong hoảng loạn hét lên chói tai rồi bị bắt quay trở lại. Sắc mặt của Uno phi thường khó coi.

Tô Kiệt một bên liều mạng nháy mắt ra hiệu với Lưu Vũ vừa xin lỗi Uno.

Trước mặt Lưu Vũ là một bản thỏa thuận, không biết tại sao Uno ở trước mặt mình, đã sớm ký tên lên trên đó. Nét chữ gọn gàng và ngay ngắn, nó không phù hợp với vẻ ngoài kỳ quặc của anh ta chút nào.

Lưu Vũ nhìn xung quanh, người của chú và gia đình Uno đều ở đó, cậu không thể chạy ra ngoài được nữa.

"Kí tên!"

Tô Kiệt gõ gõ bàn, vội vàng thúc giục nói. Lưu Vũ nhắm mắt nghiến răng ký vào thỏa thuận kết hôn — không phải, đó là hợp đồng mua bán.

"Khoảng một tuần nữa, chúng tôi sẽ cử người đến đón Lưu tiên sinh." Uno đưa cho Lưu Vũ một bản sao của thỏa thuận, sau đó vội vã xuống lầu.

"Uno Santa—" Lưu Vũ nhịn không được hét lên: "Cái này tính là kết hôn sao— tôi và anh..."

Đầu trứng gà kinh ngạc quay lại, chỉ vào chính mình với vẻ mặt kinh ngạc: "Cậu là gọi tôi sao?"

Trên đầu Lưu Vũ xuất hiện một dấu hỏi chấm to đùng.

"Tôi không phải Uno Santa" Người kia có chút xấu hổ mà xoa cái đầu trơn bóng của mình sửa lại cho đúng, "Tôi là luật sư của Santa tiên sinh, họ của tôi cũng là Uno."

"Hả?" Lưu Vũ cảm giác cả người thư thái hơn rất nhiều, như thể vừa từ địa ngục leo lên.

"Anh... Anh không phải?" Ngữ điệu của cậu nhẹ nhàng hơn không ít.

Uno chợt nhớ ra điều gì đó thú vị, bật cười thành tiếng: "Santa không giống tôi, anh ấy sẽ tức giận nếu biết cậu coi tôi là anh ấy— hẹn gặp lại lần sau, Lưu tiên sinh!"

Cho nên, người đàn ông này không phải là Uno Santa, nghe khẩu khí của hắn ta, xem ra người bên kia cũng không tệ lắm...

Lưu Vũ trằn trọc trở mình trên giường, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng rồi lại nghĩ: Thậm chí còn không đăng ký kết hôn, quá qua loa rồi! Chắc chắn không phải là người tốt—.

Cậu vừa đem chính mình bán cho một người hoàn toàn không biết là ai.

Lưu Vũ mở lòng bàn tay ra, đó là một tấm bùa hộ mệnh cũ màu cam.

——...Tớ không tìm được đường... làm sao để về nhà...

— Tớ cho cậu cái của tớ... nó sẽ... sẽ đưa cậu về nhà...

Kí ức mơ hồ cùng với khuôn mặt tươi cười, đến bây giờ cậu còn nhớ rõ người kia nắm chặt tay cậu kéo cậu chạy cả một chặng đường, dưới ánh nắng nụ cười đó vừa ấm áp lại dễ thương.

Lưu Vũ trong lòng nhói lên chua xót, bàn tay đang nắm cũng vô lực rũ xuống. Bây giờ nghĩ về những điều này, có tác dụng gì chứ.

Dì và chú hai đến, lải nhải vẫn là những lời vô nghĩa đó, hư tình giả ý nịnh nọt khen ngợi, giống như cậu là vị chúa cứu thế. Nói cả nửa ngày lại bắt đầu mắng anh họ thứ ba. Nếu không phải tên bại hoại phá gia chi gia tử kia gây ra chuyện lớn, trong nhà sẽ không loạn thành như vậy, cậu cũng không phải đi lấp cái hố này.

Cuối cùng, dì dặn dò Lưu Vũ một số điều cần chú ý ở nhà chồng, nói cái gì cha mẹ cậu không ở đây thì bà ta và chú hai sẽ dạy dỗ cậu những điều đó.

Sau khi tiễn họ đi, Lưu Vũ liền kiệt sức.

Không bao lâu sau, vào một tối nọ, Lưu Vũ được đưa đến nhà Uno. Căn biệt thự nằm ở bên hồ còn hoành tráng hơn nhà chú, nghe nói vị đại thiếu gia này rời nhà đi, sống một mình.

Lưu Vũ được dẫn vào cửa, đối mặt với ngôi nhà lớn như vậy cùng những người hầu cung kính có chút không biết theo ai.

Quản gia đưa cậu vào phòng ngủ chính, trong phòng bật một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng rất mờ, chỉ chiếu sáng một chút lên giường. Cả căn phòng đều chìm trong bóng tối u ám.

Lưu Vũ theo phản xạ muốn chạy trốn, nhưng cánh cửa phía sau đã bị đóng lại. Cậu đứng trong bóng tối một lúc, cố hết sức kìm nén nhịp tim đang càng lúc càng lớn, chậm rãi đi đến bên giường cẩn thận ngồi xuống.

Giường rất mềm, chăn bông cũng rất mềm, Lưu Vũ sờ lên cái gối mềm mại như kẹo bông gòn, nằm ngủ trên đó hẳn là rất thoải mái... Đột nhiên, có tiếng động rất nhỏ vang lên ở một góc nào đó trong phòng.

"Là ai?" Lưu Vũ cảnh giác từ trên giường bật dậy.

Một người đàn ông bước ra từ trong bóng tối.

Thân hình cao lớn và mạnh mẽ, mũi thẳng cằm nhọn, khuôn mặt đẹp trai mang mười phần hoang dã, đôi mắt trong trẻo nóng rực, giống như một con báo ngủ đông trong bóng tối.

"Lưu Vũ" Người đàn ông gọi tên cậu mang theo khẩu âm của người bản xứ, có chút mơ hồ không rõ: "Tôi là Uno... Uno Santa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro