Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3

Lưu Vũ làm sao có thể nguyện ý nghe theo hắn, khuôn mặt trắng nõn thanh tú có chút ửng hồng. Mặc hắn kéo thế nào cậu cũng không chịu đứng dậy, điều này khiến Tán Đa rất tức giận.

"Cả một ngày trôi qua rồi mà ngươi vẫn chưa chịu lên giường ngủ? Nương tử, ngươi thật là làm người khác khó chịu!"

Tính khí trẻ con của Tán Đa nổi lên, hắn thích thú, đột nhiên kéo thẳng Lưu Vũ vào trong ngực mình, nương tử cả người được phủ bằng lớp phấn thơm, vừa thơm vừa mềm như bông. Tán Đa ôm chầm lấy y như một chú cún bự, ở trên người y ngửi loạn một hồi, một bên ngửi, một bên không ngừng khen thơm.

Sức lực của hắn quá lớn, hai tay ôm chặt không kẽ hở, Lưu Vũ dùng sức giãy giụa cũng không làm được gì. Dưới tình thế cấp bách, y hung hăng giẫm lên chân hắn vài phát rồi nắm lấy tay hắn cắn mạnh khiến Tán Đa đau đớn hét lên và đẩy y ra xa.

Lưu Vũ run rẩy núp mình sau thanh chắn giường, đặt một cái ghế trước mặt. Ai ngờ, đợi nửa ngày cũng không thấy đối phương có động tĩnh gì, chỉ thấy Tán Đa đưa lưng về phía y giống như người gỗ bất động.

Bóng dáng cao lớn kia đột nhiên khẽ run rẩy. Một lúc lâu sau, Lưu Vũ mới nghe thấy một tiếng nức nở rất khẽ.

Hụt hẫng, kìm nén thổn thức.

Thấy hắn nửa ngày không có ý tấn công mình, Lưu Vũ mới lặng lẽ buông ghế xuống, quan sát một lúc, đối phương đưa tay lên lau nước mắt, tiếng nức nở dần dần không thể kìm nén được.

Gian phòng trong đêm khuya yên tĩnh, âm thanh nức nở được khuếch đại lên mấy lần.

Lưu Vũ do dự hồi lâu, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, một bên nâng ghế làm bảo hộ một bên thận trọng bước qua.

"Này..."

Lưu Vũ vỗ vỗ hắn, nhưng đối phương mới không để ý tới y, tiếp tục lau nước mắt.

"Này..."

Lưu Vũ nghĩ ngợi một hồi, liền đổi giọng điệu: "Tán Đa..."

"Cái gì?!"

Chà, nghe vậy là đang sinh khí đó. Lưu Vũ đặt chiếc ghế xuống rồi bước tới trước mặt hắn, chỉ thấy Tán Đa đang hung hăng lau nước mắt, vì không muốn bị nương tử thấy bộ dáng mất mặt đang khóc thút thít của chính mình.

Hắn dùng sức hít hít mũi, đem nước mắt nuốt nghẹn trở về, quay người lại nhưng khóe miệng run rẩy vẫn lộ ra cảm xúc buồn bã của hắn lúc này.

"Này-"

Tán Đa duỗi cánh tay ra trước mặt Lưu Vũ, chỉ thấy phía trên có hai vết thương thật sâu đang chảy máu.

Lưu Vũ có chút hối lỗi, ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn Tán Đa một cái, nuốt nước bọt, thanh âm như muỗi kêu: "Thực xin lỗi..."

"Hừ!"

Tán Đa chu môi lên như thể treo được một chai dầu, thở phì phì nói: "Đau muốn chết!"

Vị thiếu gia ngốc nghếch này tuy rằng đầu óc hơi ngốc xong cũng chỉ là tính tình trẻ con, cũng không làm ra chuyện gì quá đáng khác thường. Hơn nữa bộ dạng của hắn thật sự làm người khác không cách nào chán ghét được.

Lưu Vũ thấy hắn không có muốn tiếp tục làm tổn thương chính mình, y mới tạm thời yên lòng, thấp giọng hỏi: "Ta giúp ngươi bôi thuốc được không?"

"Không cần!"

Tán Đa nghiêng đầu nhìn Lưu Vũ một lát, bĩu môi hừ hừ: "Ngươi để cho ta ôm một cái, ta liền tha thứ cho ngươi!"

"Cha nói nương tử chính là để ôm ôm."

Tán Đa thấy Lưu Vũ còn do dự, liền lên tiếng chất vấn: "Ngươi không cho ta ôm, còn cắn ta!"

Lưu Vũ lúc này nội tâm đấu tranh kịch liệt, đùa giỡn gì vậy chứ, vì cái gì phải ôm tên ngốc này! Vạn nhất hắn làm xằng bậy thì làm sao bây giờ? Nhưng nếu không cho hắn, hắn lại muốn khóc...

Lưu Vũ vừa nâng mắt lên, lại bị đôi mắt cún con chực khóc ngân ngấn nước làm cho bối rối, đừng nhìn ta như thế nữa...

"Vậy ngươi không được làm xằng bậy, còn làm xằng làm bậy ta sẽ lại cắn ngươi..."

Lưu Vũ đỏ mặt cúi đầu, thanh âm vừa mềm lại vừa run: "Chỉ ôm một cái..."

Tán Đa không cần nghe y nói xong, hắn đã dang rộng hai tay đem Lưu Vũ ôm chặt vào lòng. Hắn lần này đã khôn ngoan hơn, đem đầu mình nhẹ nhàng dụi vào cổ Lưu Vũ ngửi tới ngửi lui, hoàn toàn không phát giác nương tử của mình bên tai đã đỏ muốn nhỏ máu.

Lưu Vũ vốn chưa từng cùng người khác tiếp xúc thân mật như vậy, bị mùi hương nam tính xa lạ vây quanh. Mùi hương của Tán Đa rất tươi mát và sạch sẽ, không hề làm người ta khó chịu, ngược lại, còn tốt hơn nhiều so với hầu hết những lão già hôi hám bẩn thỉu.

Lưu Vũ không biết vì sao lại thoáng yên lòng. Quả nhiên, Tán Đa không có đụng chân đụng tay với y, có lẽ là vì sợ bị đánh lần nữa, thật sự chỉ ôm một cái, sờ sờ eo y.

"Ngươi thơm quá..."

Tán Đa thực say mê mà ôm lấy Lưu Vũ, cọ cọ: "Tóc thơm, thân thể cũng thơm..."

"..."

Lưu Vũ dựa trong ngực hắn, đem chính mình cuộn tròn lại như một chú mèo con. Tán Đa nhẹ nhàng vỗ về y, như đang đối đãi với một bảo vật trân quý, từ cổ đến xương cụt, từng tấc từng tấc, thẳng đến khi đem Lưu Vũ cả người cứng đờ vỗ mềm nhũn ra.

"Thật tốt..."

Tán Đa tự nói thầm, hắc hắc cười rồi lại lần nữa ôm người vào sát trong lòng.

Lưu Vũ hít một hơi thật sâu mùi hương trên người hắn, bởi vì được hắn vỗ về mà hoàn toàn thả lỏng, cư nhiên lại nảy ra ý nghĩ kỳ quái là hắn sẽ không thương tổn chính mình, thậm chí còn có thể thoải mái thở phào một hơi.

......Không được! Làm sao y có thể buông thả được như vậy! Lưu Vũ giận dữ tự trách mình, y buông đôi tay đang ôm ngang eo Tán Đa ra, đỏ mặt thoát khỏi vòng tay ấm áp của người kia.

Tán Đa miễn cưỡng áp trán vào trán y, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của y hỏi: "Sao vậy?"

Thanh âm của hắn quá mức ái muội, Lưu Vũ lắc đầu rụt rè, hoảng sợ đến mức tim đập thình thịch, nhanh chóng kéo ra khoảng cách giữa hai người, ai ngờ lui một bước liền lui đến trên giường.

Tán Đa lập tức minh bạch ý tứ của nương tử, nguyên lai nương tử đây là muốn ngủ rồi! Hắn trong lòng vui như mở hội, Lưu Vũ còn chưa kịp ngăn lại đã cởi hỉ phục——

Đi lấy nước rửa chân.

Nương tử ở nơi xa rất xa tới, lăn lộn cả một ngày hôm nay khẳng định vừa mệt vừa đói nên phải giúp nương tử rửa chân trước khi lên giường.

Tán Đa không nói không rằng đã cởi giày cho Lưu Vũ, quả nhiên là một đôi chân trắng nõn, mềm mại và thon thả. Hắn cẩn thận đem đôi chân này ngâm vào nước, cẩn thận rửa sạch từng ngón chân cho y rồi xoa lòng bàn chân, mu bàn chân đều xoa nhẹ nhàng.

Thể chất người song tính mẫn cảm, lòng bàn chân lại càng nhạy cảm. Chỉ cần bị đôi bàn tay to lớn này xoa xoa, nửa phần eo liền mềm nhũn, ngón chân theo phản xạ mà co rút lại. Ai ngờ Tán Đa lại rất thích đôi bàn chân trắng trẻo và mềm mại này, cầm lấy chúng xoa lại xoa còn thuận tay rửa sạch bắp chân y.

Hai mắt cá chân và bắp chân nhạy cảm bị lòng bàn tay to lớn nóng bỏng chạm vào, xúc cảm chạy dọc theo dây thần kinh bên ngoài như bị điện giật. Lưu Vũ che lại âm thanh mà y thốt ra, thiếu chút nữa hất đổ chậu nước rửa chân kia.

Y rút hai chân tránh thoát để trên giường, đôi mắt ẩm ướt nhìn Tán Đa đang bối rối vì bị y tạt nước rửa chân.

Lưu Vũ lấy chăn bông che mặt, giọng nói run run.

"Rửa sạch rồi... mau cất đi!"

Tán Đa cũng không để ý. Rốt cuộc thì nương tử đã ở trên giường rồi, vậy hắn còn rửa chân cái gì? Hắn đi theo leo lên giường, buông xuống màn trướng dày màu đỏ. Trong không gian chật hẹp này chỉ còn hai người.

Lưu Vũ thu mình vào trong góc nhìn Tán Đa cởi áo, lộ ra một thân rắn chắc, cơ bắp mạnh mẽ.

Lưu Vũ nhìn chằm chằm vào cơ bắp như điêu khắc của hắn, đến tận khi đối phương leo đến trước mặt, y mới phát giác chính mình thế mà đã nhìn chằm chằm hắn nửa ngày.

Trong lòng càng thêm xấu hổ tự quở trách mình, y quay mặt đi không nhìn hắn nữa. Tán Đa lại không thuận theo, nâng cằm y lên buộc y nhìn hắn, còn không ngừng hỏi một cách ngu ngốc:

"Nương tử... ta không đẹp sao? Vì cái gì ngươi không nhìn ta?"

Lưu Vũ bị hắn dồn vào góc tường, nhìn không rõ có phải hay không, trước mắt chính là nốt ruồi đen trên lồng ngực vững chắc của Tán Đa.

"Nương tử, ngươi mau sờ sờ xem."

Tán Đa không kìm được mà nắm lấy tay Lưu Vũ chạm vào ngực mình.

"Ta có một nốt ruồi ở đây."

Tán Đa đột nhiên đặt tay mình lên ngực Lưu Vũ, hắc hắc cười hỏi:

"Ngươi cũng có sao?"

.

Phí ảo: 50 votes

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro