Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 19 (17+)

Tán Đa ngoan ngoãn nằm lên giường, không cần Lưu Vũ nhắc nhở liền đem quần kéo xuống tận đầu gối. Lưu Vũ bưng chậu nước đến, nhìn chằm chằm cặp mông to trần trụi của Tán Đa rồi lạnh lùng ra lệnh: "Ngươi không cần cởi hết toàn bộ, lộ ra một chút là được rồi."

Tán Đa thất vọng kéo quần lên, thế nhưng cặp mông tròn trịa kia vẫn lộ ra bên ngoài.

"Không sao, để như vậy tiện cho ngươi bôi thuốc hơn!" Câu mặt dày vô liêm sỉ hoàn toàn xứng đáng với hắn mà.

Lưu Vũ bất lực thở dài, ngồi bên cạnh cầm lấy chiếc khăn lông ấm, Tán Đa cực kỳ hưởng thụ được đôi tay của Lưu Vũ xoa bóp nhẹ nhàng. Chỗ bị đánh sưng vì được chườm nóng nên thoải mái hơn nhiều, hắn phát ra âm thanh lười biếng mà sảng khoái.

"Nương tử, ngươi thật lợi hại—"

Thanh âm lười biếng, mềm mại như sữa của Tán Đa kéo Lưu Vũ trở lại ngày xưa, y nhất thời hoảng hốt, lực đạo giảm đi một chút. Tán Đa lập tức phát hiện, nói thêm một câu: "Thật thoải mái... Nương tử, xoa thêm nữa đi mà..."

Lưu Vũ nhìn chằm chằm phía sau gáy của Tán Đa, chìm vào trong ký ức.

——Nương tử, nương tử, xem ta mua cái gì này! ——Nương tử, ta sợ chó, thổi thổi—

Lưu Vũ sau khi bôi thuốc xong liền đỡ Tán Đa dậy, hắn nắm lấy tay y.

"Cảm ơn ngươi."

Lưu Vũ hoảng hốt trước đôi mắt trong trẻo mà nóng bỏng của hắn, y quay mặt đi chỗ khác, hất tay hắn ra rồi vội vàng bê chậu nước đi ra ngoài. Tán Đa ngồi ở mép giường, nhớ lại hơi ấm của Lưu Vũ còn sót lại trên ngón tay, khóe miệng nở một nụ cười.

Đêm đó, Tán Đa đắp chăn cho Lưu Vũ, thu mình vào trong góc, ngoan ngoãn nằm ngủ ở một bên. Lưu Vũ cũng thả lỏng cảnh giác, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tán Đa nghe thấy tiếng thở nhẹ của Lưu Vũ, hắn mở mắt lén lút dịch người qua, nương theo ánh trăng nhìn khuôn mặt say ngủ của Lưu Vũ. Thật xinh đẹp! Làm gì có nữ nhân nào có vẻ ngoài đẹp được như y chứ? Thực sự điên rồ! Tán Đa ảo não xoa xoa cặp mông bị đánh sưng của mình, đánh bạo cúi xuống hôn Lưu Vũ một cái.

Bên dưới chiếc áo khoác mỏng màu bạc như trăng non là một thân hình trắng như tuyết hơi đầy đặn do mang thai, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng của hoa quế.

Hơi thở của Tán Đa ngừng lại, hắn hồi tưởng những ngày hai người điên loan đảo phượng, chỉ có mình hắn biết cơ thể mềm mại này ở dưới thân hắn cầu hoan có bao nhiêu mê hồn. Hơn một tháng nay chỉ có thể nhìn không thể ăn, thực là đem người bức đến điên rồi.

Hắn đã nghĩ đến cưỡng ép y, nhưng lại không nỡ xuống tay được, Lưu Vũ quá tốt với hắn— ví như sự việc hôm nay, đổi lại là người khác đã mặc kệ hắn rồi. Lưu Vũ ngoài miệng tuy ghét bỏ hắn nhưng trong lòng lại thương nhớ không thôi, xoa thuốc lên eo cho hắn, hầu hạ hắn thoải mái, dễ chịu.

Tán Đa ngửi thấy mùi thơm trên cổ Lưu Vũ, lét lút ôm eo y, Lưu Vũ mơ hồ rên lên một tiếng, hướng vào lồng ngực hắn mà cọ cọ.

Này sướng chết Tán Đa rồi. Hắn lặng lẽ đưa tay lên sờ sờ cái bụng hơi nhô cùng bộ ngực mềm mại của Lưu Vũ. Hai bầu ngực nhỏ căng lên rất nhiều vì đầy sữa, nặng trĩu. Hai quả anh đào nhỏ dựng đứng lên dưới cái chạm nhẹ nhàng, đầu nhũ nhô ra bên dưới lớp áo rộng.

Lưu Vũ trong thời gian mang thai rất thích ngủ, bụng càng lớn, ngủ càng ngày càng sâu. Tán Đa thử thăm dò ôm lấy y vào lòng, đưa tay vào trong y phục của Lưu Vũ, xoa ngực y, áp vào mông y chậm rãi cọ xát. Sau khi phóng thích vẫn chưa thỏa mãn, hắn lật người Lưu Vũ qua lại, sờ soạng từ trên xuống dưới.

Bé heo con, hắn nghĩ, ngủ say thật.

Buổi sáng tỉnh dậy, Lưu Vũ không thấy Tán Đa, đột nhiên cảm thấy ngực có hơi đau, cúi đầu nhìn xuống lại thấy hai quả anh đào đỏ lên, vừa ngứa vừa trướng. Lưu Vũ đỏ mặt nép vào góc tường đem sữa vắt hết ra, sau đó làm bộ không có việc gì mặc lại y phục chỉnh tề rồi đi ra cửa.

Trong thời gian mang thai, song nhi có ham muốn lớn hơn rất nhiều, Lưu Vũ tính tình ngượng ngùng vẫn luôn khó có thể mở miệng. Thực ra, gần đây suốt đêm hạ thân của Lưu Vũ đều ướt đẫm, ngọc hành chạm vào một chút liền hơi cứng lên. Mấy ngày nay y mộng xuân liên tục, không thể để cho Tán Đa biết được, việc này quá mất mặt rồi.

Lưu Vũ mơ thấy một nam nhân cao lớn áp lên thân hình nhỏ nhắn trắng nõn của mình, đẩy chiếc yếm của y lên, hai quả anh đào nhỏ đỏ mọng đang đung đưa trên cặp bánh bao trắng nõn căng tròn vì sữa. Hắn ta nuốt nước bọt, cúi xuống hôn lên đó.

—— Đầu nhũ bị nam nhân ngậm lấy, đầu tiên là liếm liếm hôn nhẹ nhàng, sau đó càng bú mút càng dùng lực mạnh hơn, chất lỏng màu trắng ngà trong ngực bị hắn hút đi. Thoải mái làm cho Lưu Vũ trong mơ có chút sợ hãi, phản xạ có điều kiện bắt đầu run rẩy, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở phát ra tiếng rên rỉ.

Tán Đa nghe tiếng rên rỉ quyến rũ của Lưu Vũ, không thỏa mãn với hai quả mọng, cắn mút càng mạnh, đem nửa viên nhũ thịt trắng mềm ngậm trong miệng bú sữa tươi đến no nê. Nhũ thịt được người phục vụ vô cùng thoải mái, Lưu Vũ ưỡn ngực lên muốn đưa vào càng nhiều càng tốt, hai chân cọ lên eo của nam nhân, trong miệng phát ra tiếng thở dốc ái muội mơ hồ.

Nam nhân di chuyển xuống hạ thân, lặng lẽ cởi quần của Lưu Vũ ra. Hắn vuốt ve ngọc hành đứng thẳng cương cứng của Lưu Vũ, đầu lưỡi không chỉ lượn lờ ở đỉnh đầu mà thẳng tắp liếm láp dương vật, khoang miệng nóng ẩm đột nhiên bao bọc lấy hạ thân mẫn cảm mà liếm mút.

Ngọc hành của Lưu Vũ nháy mắt như muốn tan chảy trong miệng nam nhân, y liều mạng hướng lên trên muốn chạy trốn, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng gào thét rên rỉ. Hai chân thẳng tắp không nhịn được mà kẹp chặt lại, tay vô lực mà đặt ở trên đầu nam nhân, giống như cự tuyệt lại như là luyến tiếc miệng hắn rời đi.

Sau mấy lần dùng sức đâm chọc, Lưu Vũ thở hổn hển mà phát tiết trong miệng hắn.

"A...ưm..." Lưu Vũ trong lúc ngủ mơ mơ màng màng mà kêu lên, lâu rồi y không có một giấc mơ chân thực và kích thích như vậy. Hai chân y tê mỏi, run rẩy, hai tay vô lực mà đẩy đầu nam nhân ra xa, bụng không chịu được co rút.

Cái lưỡi của nam nhân kia lướt xuống môi thịt ẩm ướt, cuốn lấy hoa môi nhỏ mềm mại, hai cánh hoa ở trong miệng hắn điên cuồng co rút, từng đợt từng đợt run rẩy đều mạnh hơn. Lưu Vũ cảm giác mỗi lỗ chân lông trên cơ thể mình đều bị đầu lưỡi của hắn liếm mở ra, y run rẩy nhẹ, khóc rấm rứt.

Huyệt khẩu hai tháng không được ghé thăm đột nhiên bị đầu lưỡi của một nam nhân mở ra. Đầu lưỡi liếm láp môi thịt mỏng manh, đầu lưỡi nóng ẩm làm tê dại huyệt nhỏ, chất lỏng dính nhão điên cuồng chảy ra từ khe thịt nhỏ. Thân thể Lưu Vũ run rẩy không ngừng, y từ trong mộng mà nỉ non: "...A... Đừng mà... Tướng công..."

Tán Đa ánh mắt tối sầm lại, đem côn thịt đã sớm không nhẫn nhịn được vào giữa hai chân đã chủ động mở ra của Lưu Vũ. Hai chân y kẹp lấy, đỉnh quy đầu kề sát hoa môi, hắn nằm nghiêng sau lưng Lưu Vũ, một tay đè chặt đùi người kia, một tay xoa nhẹ phía trước rồi, chậm rãi cọ xát. Lưu Vũ bắt đầu rên rỉ trong mơ màng, thoải mái mà vặn vẹo mông lên xuống, cảm nhận tư vị của tình dục. Tán Đa đỉnh lộng qua lại, rốt cuộc tiết ra giữa cặp đùi tuyết trắng kia.

Buổi sáng tỉnh dậy Lưu Vũ mặt đỏ bừng, kiểm tra lại thấy y phục của mình giống hệt ngày hôm qua, rất sạch sẽ, y che đi khuôn mặt nóng bừng của mình. Quả nhiên là một giấc mơ, trong giấc mơ, y trần trụi nằm dưới thân một nam nhân, bị hắn thao đến chết đi sống lại. Khuôn mặt nam nhân mơ hồ không rõ, Lưu Vũ không dám nghĩ nhiều cũng sợ nghĩ nhiều.

Thân thể không biết xấu hổ này... Đã mang thai rồi như thế nào còn phóng đãng như thế, cả ngày nghĩ đến chuyện đó, còn có một chút tâm tư hổ thẹn nào không chứ?

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng lúc này Lưu Vũ không dám nhìn Tán Đa, tận lực trốn tránh hắn. Chính là Tán Đa hiện tại lần nữa tiếp quản các việc lớn nhỏ của cửa tiệm, ngày ngày đều ở trong tiệm, hai người cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, trốn cũng không trốn được.

Tuy nhiên... Có Tán Đa ở cửa tiệm cực kỳ bớt lo lắng, hắn có thể sắp xếp sự việc rườm rà đến gọn gàng ngăn nắp, công việc làm ăn càng không thành vấn đề. Dù Nhị thúc không phục, muốn bắt bẻ chuyện tiền bạc nhưng sau khi Tán Đa trở về thì thu nhập hàng tháng đã nhân lên gấp bốn, Nhị thúc cũng chỉ có thể ôm một bụng tức giận.

Lưu Vũ bị thu hút bởi dáng vẻ đẹp trai của Tán Đa khi bàn công việc với người khác, khi định thần lại thì thấy Tán Đa theo ánh mắt của y đi tới, Lưu Vũ vội cúi đầu xuống vờ như đang bận.

Tán Đa nhịn cười hỏi: "Ngươi đang nhìn cái gì vậy?"

Lưu Vũ cúi đầu ấp úng: "Không có gì..."

Tán Đa cũng không có vạch trần y, cúi xuống nhìn sổ sách, chỉ vào một chỗ vừa viết, nói: "Đây là bốn mươi hai, không phải bốn mươi. Giá sáng nay đã được điều chỉnh."

Lưu Vũ nhanh chóng tính toán một hồi, quả nhiên sai rồi. Đang lúc y luống cuống tay chân muốn sửa lại, Tán Đa đột nhiên nghiêng người qua ngửi ngửi.

"Trên người ngươi có mùi gì vậy?" Lưu Vũ sẽ không nói với hắn rằng loại phấn thơm mà hắn mua cho y chưa dùng hết, nhưng Tán Đa như nhớ ra và hỏi: "Ngươi thích hương hoa quế nhất sao?"

Lưu Vũ thích nhất phấn thơm hắn lần đầu mua cho y ở Hạnh Lai Các, nó là đồ được nhập từ Tây Vực, không được bán ở bất kỳ nơi nào khác. Tán Đa đặc biệt cao hứng – nương tử quả nhiên một lòng đều đặt trên người hắn, cao hứng gọi Tiểu Phúc Tử tới.

"Đi, đến Hạnh Lai Các mua thêm 2 hộp phấn thơm như lần trước!"

"Không cần, trong nhà vẫn còn chưa dùng hết, dùng hết lại mua, đừng lãng phí!"

Lưu Vũ muốn ngăn hắn lại, nhưng Tán Đa đã nháy mắt ra hiệu Tiểu Phúc Tử rời đi.

Hắn quay đầu lại nhìn cái bụng căng phồng của Lưu Vũ, lấy hết can đảm hỏi: "Ngươi để ta sờ một chút được không."

"Ngươi sờ cái gì..." Lưu Vũ hất tay hắn ra.

"Đây là hài tử của ta, tại sao lại không..." Tán Đa vừa muốn phát hỏa, nhưng đột nhiên nghĩ tới lời Tiểu Phúc Tử dặn dò, liền ho khan hai tiếng, nháy mắt thay đổi thành bộ dáng của một con cún bự nắm lấy góc áo của Lưu Vũ làm nũng. "Nương tử... Ta muốn sờ... Cho đứa nhỏ làm quen với phụ thân nó một chút thôi mà..."

Thật chịu không nổi! Lưu Vũ bất lực nhìn xung quanh, thấy bốn bề vắng lặng không có ai liền nghiêng người để tên gia hỏa này sát lại gần.

Sau hơn hai tháng, cuối cùng cũng có thể sờ sờ với sự cho phép của Lưu Vũ, bụng nhỏ mềm mềm lại nhu thuận, tỏa ra mùi hương quế hoa. Tán Đa càng ngày càng làm càn, chậm rãi vòng tay ôm lại từ phía sau, ôn nhu mà vuốt ve cái bụng tròn trịa, một bên sờ sờ một bên vui sướng hỏi đông hỏi tây.

"Nó đá ngươi sao?"

"Nó buổi tối làm ầm ĩ sao?"

"Ngươi hiện tại thích ăn gì? Ta mua thêm nhiều hơn cho ngươi nhé!"

Lưu Vũ lười trả lời mấy câu hỏi ngớ ngẩn của hắn, nhưng mùi hương của Tán Đa làm y có cảm giác an toàn.

.

Mango: qua fic khác đọc đi mấy pà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro