Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7

7.

Ban đêm, Nhị hoàng tử bị đánh thức bởi tiếng gầm của Đô Đốc. Tiếng kêu có chút thê lương lại có chút mềm mại, tựa như tiểu miêu được các nương nương trong hậu cung nuôi dưỡng.

Nhị hoàng tử đứng dậy phủ thêm áo khoác rồi chạy ra ngoài, lại chạm ngay phải với Tiểu Hạnh đang đi đổi chậu than.

"Ở...Nhị hoàng tử?! Có chuyện gì vậy? Sao ngài lại tỉnh dậy?" Tiểu Hạnh một tay cầm cái xô sắt chứa đầy than, một tay bám lấy khung cửa cố đứng vững.

"Ngươi có nghe thấy tiếng gì không?" Nhị hoàng tử hoảng loạn hỏi.

"Nô tỳ không nghe thấy gì cả, Nhị hoàng tử là muốn đi đâu?"

"Ta đi gặp Đô Đốc."

"Vậy – nô tỳ sẽ đi cùng ngài... đến đó ..." Tiểu Hạnh còn chưa kịp nói xong, Nhị hoàng tử đã không thấy bóng dáng đâu. "Đi xem Đô Đốc thôi mà? Ngài vội vàng như vậy làm gì?" Chậc chậc chậc chậc, đây là yêu thích sao? Tiểu Hạnh nhìn chằm chằm vào ván cửa vẫn đang mở toang, đỉnh đầu hiện lên bốn ký tự: kswl (ngọt chết tôi rồi!)

Nhị hoàng tử đứng ở sảnh giữa của gian Tây phòng.

Trong phòng nhiệt đến không giống mùa đông, cậu ngửi thấy một mùi giống như mùi lưu huỳnh, giống như mùi pháo nổ vào đêm giao thừa, cũng giống như một mồi lửa mới tắt.

Hương thơm này khiến cậu có chút choáng váng, mặt cũng cảm thấy hơi nóng.

Lưu Vũ nhìn xuyên qua tấm màn che, Đô Đốc ở dạng hình người, cả người cuộn tròn như một quả bóng.

"Đừng qua đây." Đô Đốc cong người, từ bên trong giường hướng Lưu Vũ nói, "Ta hiện tại... nếu không... Ta sẽ rống ầm ĩ làm cho ngươi cả đêm mất ngủ."

Nhị hoàng tử không hề cử động, trong đầu hiện lên hình ảnh khi Đô Đốc còn nhỏ cùng cậu lật xem "Bách Thú Phổ", trong lúc vô ý liền nhìn thấy trong bụi cỏ gần đó có hai Miêu nhi đang xếp chồng lên nhau.

Mặt cậu càng ngày càng đỏ bừng.

"Đô Đốc... có khó chịu không..." Nhị hoàng tử trầm giọng hỏi, hơi hơi hướng mép giường trong phòng đi tới.

"Đừng tới đây!" Đô Đốc quay lưng về phía Nhị hoàng tử, cong người đến mức suýt chút nữa va vào tường.

"Ta chỉ là lo lắng ... Ta muốn nhìn ngươi một chút..."

Nhị hoàng tử nhè nhẹ đi đến bên giường, cắn môi dưới đứng ở đó, do dự vươn tay sờ lên trán của Đô Đốc.

Đô Đốc đột nhiên nắm lấy cổ tay Lưu Vũ, Nhị hoàng tử loạng choạng ngã xuống giường, Đô Đốc dùng thân áp lên trên cậu.

Nhị hoàng tử bị phản ứng của chính mình làm cho kinh ngạc, cậu không hề hoảng sợ cũng không hề bối rối, thậm chí còn có chút mong đợi ... Cảnh tượng quen thuộc như đã từng xảy ra. Lưu Vũ như có gì đó mắc kẹt trong cổ họng, tim đập liên hồi.

"Ngươi thơm quá ... Ta trốn ở chỗ này, mà ngươi còn thò mặt qua." Đô Đốc vẻ mặt ủy khuất nhìn Nhị hoàng tử, "Chỉ có thể ngửi mà không thể ăn, ngươi thật khi dễ ta..." . "

Nhị hoàng tử ngơ ngác chớp mắt: "Ta... Ta nói khi nào không cho ngươi ăn?" Đồ ăn của cả cái cung này khi nào mà không mang lên cho ngươi đầu tiên, đồ hổ hôi hám! ╯ ^ ╰

Còn chưa kịp suy nghĩ thì Nhị hoàng tử đã cảm thấy... bụng nhỏ bên dưới của mình... có thứ gì đó đang chọc vào.

——————

Đô Đốc có điều muốn nói: Ngươi có chắc là chúng ta đang nói về một thứ không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro