Chap 10
10.
Đô Đốc lại dỗ dành Nhị hoàng tử nằm xuống một lần nữa, hắn cởi quần của Nhị hoàng tử ra, rút kinh nghiệm vừa có được, hắn quyết định bỏ qua các bước khác bắt đầu liếm trực tiếp từ môi.
Nhị hoàng tử vẫn khó có thể liên tưởng người đàn ông trước mặt mình với con hổ mà cậu đã nuôi từ khi còn nhỏ. Tuy tính cách không sai biệt lắm, nhưng cảm giác thật sự xa lạ.
Trước đây khi tắm cho Đô Đốc, Nhị hoàng tử làm gì có chỗ nào chưa sờ qua, chỗ nào không cọ rửa cẩn thận, con hổ này đều sẽ nghiêm túc chỉ cho cậu.
Lông của nó sau khi tắm có mùi thơm lại còn bồng bềnh, Đô Đốc sẽ thoải mái lăn một cái, nằm cuộn ngược chân để lộ lớp lông mềm mại trên bụng. Nhị hoàng tử nghiến răng bò lên bụng nó nằm xuống, đem mặt mình vùi vào bộ lông mềm mại hít một hơi thật mạnh.
Nhưng người đàn ông đang đè lên cậu lúc này một thân cơ bắp, ngang ngạnh cứng rắn, so với con hổ quen thuộc kia, người này rõ ràng ác liệt hơn.
Đô Đốc nhân lúc Nhị hoàng tử lơ đễnh, đẩy mạnh lưỡi mình chui vào trong khớp hàm, càng mút càng sâu.
Lưu Vũ cảm thấy nhột, vừa nóng vừa ngứa.
"Hừ..." Nhị hoàng tử hai má đỏ bừng, hít một hơi, "Ngứa... ngươi đừng liếm...", cậu tức giận oán than.
"Chỗ nào ngứa?" Đô Đốc rụt đầu lưỡi, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Nhị hoàng tử nghiêm túc hỏi.
Nhị hoàng tử nhàn nhạt cảm giác được trong sự thành khẩn này có chút gian xảo, liền quay mặt đi, không có trả lời.
"Ngứa sao? Ta giúp ngươi gãi ~"
Nói rồi bàn tay Đô Đốc đặt ở vị trí trái tim của Nhị hoàng tử cào nhẹ mấy cái, cuối cùng móng tay cào lên hai đầu vú đã cương cứng của cậu.
Nhị hoàng tử run lên, khịt mũi cau mày.
"Không sao chứ? Còn ngứa hả?" Đô Đốc hỏi Nhị hoàng tử đang nằm quay mặt sang một bên, khí nóng vừa vặn phun qua tai cậu.
"Ngươi đừng... đừng chạm vào tai ta... cảm giác thật lạ."
Nhị hoàng tử cố gắng đưa tay ra bịt tai nhưng chưa kịp nhấc tay lên đã bị Đô Đốc chặn lại giữa chừng, hắn giam hai tay cậu sang bên cạnh.
"Lạ như thế nào?" Đô Đốc tiếp tục dán vào lỗ tai cậu hỏi, hắn thè lưỡi liếm dọc theo vành tai đỏ mọng. Một vòng lại một vòng càng lúc càng hướng vào phía trong lỗ tai, cuối cùng dùng lưỡi chọc một chút.
Nhị hoàng tử theo động tác liếm láp, cả người một trận một trận run rẩy, Tiểu Vũ nhi phấn nộn trướng lên thành màu đỏ, cương đến đau...
"Ngươi, ngươi lây bệnh sang cho ta..." Nhị hoàng tử cực kỳ thống khổ, cuối cùng khóc nức nở.
Cậu duỗi tay muốn sờ chính cây nấm nhỏ của mình, xem liệu nó có thể phun trào hay không. Nhưng tay cậu một lần nữa lại bị Đô Đốc chặn lại ở bên sườn hông.
Nhị hoàng tử không cử động được, đành phải ngửa cổ nhìn xuống, nước mắt lưng chừng thống khổ. Đô Đốc đè trên đùi cậu, dương vật dựng đứng sừng sững giữa hai chân, thằng nhỏ đỏ bừng chĩa thẳng vào mật đạo của Lưu Vũ, như thể hắn đang bất lực.
"Ngươi muốn cái gì? Nếu thật sự không vào được, ta giúp ngươi một tay..." Nhị hoàng tử nhẹ giọng nghị luận.
"Ta không muốn, ngươi cũng đang động dục, ta không thể bắt nạt ngươi."
Còn muốn bắt nạt ta thế nào nữa?!?! (' □ ') Nhị hoàng tử trong lòng rống to.
"Vậy ngươi muốn thế nào?" Nhị hoàng tử kiên nhẫn hỏi.
"Ngươi cũng chạm vào lỗ tai của ta đi." Đô Đốc ghé tai vào môi Nhị hoàng tử.
"Ta..." Nhị hoàng tử nuốt nước miếng.
Cho dù lúc Đô Đốc còn là hổ, cậu cũng chưa từng đụng tới tai hắn, đều là ngày ngày bị hắn liếm lỗ tai, bây giờ đổi lại chắc cũng không khác biệt lắm.
Sau khi xây dựng tâm lý xong, cậu liếm nhẹ vành tai của Đô Đốc.
"Không có gì lạ, rất thoải mái ~ Ta muốn nữa ~~" Đô Đốc nheo mắt, đem tai mình đến gần hơn nữa.
......
Nhị hoàng tử bị Đô Đốc làm cho một bụng ủy khuất, muốn cái gì mà muốn! Cậu vươn cái lưỡi nhỏ vào lỗ tai của hắn, dùng lưỡi liếm mạnh, ta sẽ liếm chết ngươi!
.
Cửa nhỏ khoái ăn dưa: Này này! Người ta giả heo ăn thịt hổ, còn đây là cái gì? Giả hổ ăn thịt heo à?
Tiểu Hạnh nhằn vỏ hạt dưa: Người ta mần nhau cần ngươi quản à!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro