Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1 - 5

1.

Tháng giêng năm Nhâm Dần, Lũng Sáo đệ nhất không biết lấy đâu ra một con tiểu hổ đưa cho Nhị hoàng tử.

*Lũng Sáo (người hầu/tùy tùng)

Lũng Sáo đệ nhị nơm nớp lo sợ xoa xoa tay run rẩy nói: "Nhị hoàng tử, đây không phải là chuyện tốt. Đây là lời nhắc nhở của Đông Cung, sự tồn tại của Liệt Cung chúng ta... giống như nuôi một con hổ..."

Nhị hoàng tử nâng con hổ đang nhe răng gầm gừ lên:

"Tiểu gia hỏa, mày cũng dữ đấy."

2.

Nhị hoàng tử đặt tên tiểu hổ là Đô Đốc khiến người hầu sợ chết.

Lượng thức ăn của Đô Đốc rất lớn, nó làm ba vị đầu bếp trong cung Lưu Vũ cạn kiệt sức lao động...

Nhưng điều đáng mừng là Đô Đốc ăn nhiều nên lớn cũng mau, chỉ trong vòng ba tháng mà hình dáng của nó đã gần như giống với một con hổ trưởng thành.

Lũng Sáo đệ nhị cau mày:

"Nhị hoàng tử, con hổ này có vẻ không bình thường, nó lớn quá nhanh.... Lũng Sáo đệ nhất có thể lấy nó ở đâu ra? Đây rõ ràng là lời nhắc nhở của Đông Cung..."

"Suỵt ... ngươi có nghe thấy ai nói chuyện không?"

"Ai ... ai? Vừa rồi tiểu nhân đang nói ..."

"Ngoài ngươi ra, còn có giọng của một đứa bé."

"... Nhị hoàng tử, người đừng làm tiểu nhân sợ... đứa bé nói cái gì?"

"Nó nói ... vẫn chưa no."

3.

Nhị hoàng tử đã quen với việc thỉnh thoảng nghe thấy Đô Đốc nói chuyện, điều này đã trở thành bí mật giữa cậu và Đô Đốc.

Tuy rằng Nhị hoàng tử đã tính toán định mở rộng cung điện, nhưng Đô Đốc chỉ lớn hơn hổ trưởng thành bình thường một chút, cũng không thấy nó tiếp tục phát triển ... Cho nên Nhị hoàng tử cũng không bị Đông cung đến giáo huấn một chuyến.

Bọn họ vẫn như cũ cùng nhau ăn cùng nhau ngủ, lúc Nhị hoàng tử đang xem lại bài vở, Đô Đốc nằm bên cạnh đem tay cậu đưa vào miệng nhẹ nhàng mút cắn.

Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, Lũng Sáo đệ nhị sợ đến chết khiếp.

Nhị hoàng tử giải thích: "Đô Đốc lớn lên ở bên cạnh ta, hẳn là nó coi ta như mẫu thân đi~"

Lũng Sáo đệ nhị:...

Đô Đốc: ...

————

Đô Đốc có điều muốn nói: Ta bắt ngươi làm vợ ta, ngươi lại coi ta như nhi tử (×)

4.

Nhị hoàng tử lớn lên từng ngày, Đô Đốc cũng ngày càng có thể nói thuần thục hơn trước. Khi giao tiếp của nó trở nên trôi chảy hơn, Nhị hoàng tử cuối cùng cũng nhớ ra một điều:

Tại sao Đô Đốc có thể nói chuyện? Tại sao cậu lại là người duy nhất có thể nghe thấy nó?

Câu trả lời của Đô Đốc là: Không thể nói cho ngươi.

Không thể nói cho ta?

Vốn dĩ Nhị hoàng tử chỉ thuận miệng hỏi, nhưng... tất cả các bí mật đều như một lời nguyền, càng bí ẩn thì cậu càng muốn biết.

Hỏi Đô Đốc thì nó không trả lời, để giữ bí mật nên Nhị hoàng tử cũng không dám đi hỏi người khác, chỉ có thể từ từ khám phá bằng việc lật đọc sách cổ.

Làm việc chăm chỉ sẽ được đền đáp, cuối cùng cậu đã tìm thấy một ý tưởng trong một cuốn sách cổ tiền triều rách nát ...

Đêm đó, Nhị hoàng tử trằn trọc, cậu đem suy nghĩ của mình nói ra miệng...

"Mấy ngày trước ta có đọc một cuốn sách cổ. Cuốn sách nói rằng một vị hoàng tử của tiền triều bị một đạo sĩ làm phép, sau đó biến thành một con cóc..."

Đô Đốc: ? ? ?

"Uhm là một con cóc xấu xí ... Sau đó, con cóc cần nhận được một nụ hôn chân thành từ một cô gái thì nó mới có thể phá bỏ bùa chú và biến trở lại thành con người ..."

Nhị hoàng tử ngước mắt lên xem biểu tình của Đô Đốc.

...

Đô Đốc mặt vô cảm.

Nhị hoàng tử trong lòng thở dài: Tội nghiệp Đô Đốc, phải tìm đâu ra một người con gái thật lòng yêu ngươi đây ... Chao ôi ... Ta nhọc lòng quá ...

5.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Nhị hoàng tử quyết định xuống tay với những người xung quanh trước.

Cậu lén lút lôi kéo Tiểu Hạnh, nha đầu đã theo hầu cậu từ khi còn bé vào một góc ...

"Ta có một chuyện muốn nhờ ngươi..." Nhị hoàng tử xoa xoa ống tay áo, không biết nên mở miệng như thế nào.

Tiểu Hạnh hoang mang: "Nhị hoàng tử, ngài có việc gì cứ việc phân phó là được."

"... Ngươi có thích Đô Đốc không?" Nhị hoàng tử thăm dò hỏi.

Tiểu Hạnh vẻ mặt khiếp sợ: "??? Nô tỳ... nô tỳ có nên thích nó không?"

"Nó không đáng yêu sao? Ngươi không thích nó sao?" Nhị hoàng tử vội vàng hỏi.

"Cái kia...... Nhị hoàng tử, nếu không ngài vẫn là trực tiếp phân phó đi... Có phải hay không Đô Đốc ăn không đủ no, ngài muốn đem nô tỳ hầm cho nó ăn......" Tiểu Hạnh lau mắt, "Nhị hoàng tử đối xử với Tiểu Hạnh rất tốt, ân trọng như núi, là chủ và tớ ở kiếp này, Tiểu Hạnh..."

"Dừng!" Nhị hoàng tử thở dài, "Não ngươi thật là..."

Nhị hoàng tử mặt đầy mây đen, dạo bước về phòng.

Đô Đốc thấy chủ nhân về lại không chạy ra chào hỏi như mọi khi mà nằm trên chiếc giường lớn đặt cạnh cửa sổ, nó ve vẩy đuôi mấy lần, nhìn có vẻ hơi chán nản.

"Đô Đốc, ngươi có chuyện gì sao? Đói bụng không?" Nhị hoàng tử đi tới ngồi xuống, đưa tay đặt lên đầu Đô Đốc một cách tự nhiên.

Đô Đốc không trả lời, vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm ra cửa sổ.

"Sao vậy? Có gì không thoải mái sao?" Nhị hoàng tử cởi giày, leo lên trên giường tiến lại gần.

Đô Đốc quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhị hoàng tử ở trước mặt nó, chóp mũi cậu gần như chạm vào nó, nó đột ngột lật người cậu xuống, vuốt hổ đè vào ngực Nhị hoàng tử, đem cậu đè trên giường.

"Không phải cậu muốn ta biến thành người sao? Ta có thể biến dạng, không cần cô nương, cũng không cần hôn."

Nhị hoàng tử còn chưa kịp phản ứng, một tia sáng vàng lóe lên khiến cậu nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, Đô Đốc trước mặt đã trở thành một người đàn ông trần trụi ...

Nhị hoàng tử sửng sốt một hồi, ánh mắt quét qua toàn bộ thân thể của Đô Đốc, chợt tỉnh táo lại:

"Ngươi làm cái gì vậy! Này còn thể thống gì!"

"Hài lòng chưa?"

"Hài lòng ... Hài lòng cái gì mà hài lòng! Ngươi mau đem quần áo mặc vào!"

"Tim của cậu đập rất nhanh, ta dọa cậu sợ sao?"

——

Đô Đốc có chuyện muốn nói: Rõ ràng muốn xem ta biến hình người, ta cho cậu xem cậu lại không nghiêm túc nhìn, ta thật tức giận.

Nhị hoàng tử: Tâm làm cha mẹ thật khổ sở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro