C15: Omega xảy ra chuyện rồi
Lưu Vũ đọc kỹ hướng dẫn sử dụng của hộp thuốc, có thể nói cậu đã nghiền ngẫm từng chữ một. Cậu vừa xem vừa lẩm bẩm "để mình xem xem", "nhỡ đâu cần dùng tới thì sao", "cũng không nhất thiết phải có Santa mới dùng được đâu nhỉ", "chắc chắn là không có chỗ nào cần hắn phối hợp mới dùng được đâu", vân vân và mây mây. Có điều đúng là cậu lo xa rồi, quả thật là không cần dùng đến.
Gia đình Lưu Vũ đầu tư vào một nhà máy ở Bangladesh, chính là nơi lần trước Santa bị đá tới để khảo nghiệm. Sau khi đưa nhà máy đi vào hoạt động và sản xuất thành công thành phẩm hai lần thì Santa quay về nước, kể từ đó nó liên tục vận hành ổn định, công ty cũng chỉ cử hai nhân viên sang đó để quản lý tài chính và sản xuất.
Đại khái chắc là do núi cao hoàng đế xa, hai nhân viên này cũng bắt đầu có suy nghĩ lệch lạc. Một mặt khấu trừ tiền lương của một bộ phận công nhân địa phương, mặt khác nguyên liệu mua vào cũng kém chất lượng dẫn đến thành phẩm nhiều lần bị kiểm tra không đạt tiêu chuẩn. Cuối cùng bố Lưu đành cử Santa sang xử lý chuyện này.
Việc bố trí nhân sự của bố Lưu không có vấn đề gì. Ban đầu trong danh sách đoàn khảo sát có tên Santa, vốn là cho hắn đi để mở mang tầm mắt, nhìn xem công việc vận hành thực tế như thế nào. Ai ngờ được tên alpha này lại có khiếu lãnh đạo bẩm sinh, hắn chỉ thông qua một lần "khảo sát địa phương" mà từ một tên dốt đặc cán mai trở thành người phụ trách chính. Kể từ khi trở về, hạng mục đầu tư này đều do Santa phụ trách, hắn đã từng ăn cơm với một số công nhân của nhà máy, tuy bữa cơm không ngon miệng nhưng những người này về sau luôn giữ liên lạc kín đáo với hắn. Chính nhờ họ mà Santa phát hiện ra phía nhà máy đã phát sinh vấn đề.
Lúc Santa đi, hắn tưởng chỉ là vấn đề nhỏ liên quan đến việc hai nhân viên nước ngoài kiếm chác tư lợi, nhưng đến nơi rồi mới biết, do liên tục bị khấu trừ lương, có rất nhiều công nhân đã lén bán sản phẩm ra ngoài. Ban đầu chỉ có mấy người dám làm, cũng chỉ dám lấy một ít sản phẩm lỗi bán đi để bù lại phần tiền lương bị khấu trừ. Sau này, người này kéo người kia, càng ngày càng nhiều người tham gia vào hành vi này, thậm chí bắt đầu bán các sản phẩm đạt chuẩn với quy mô lớn. Cuối cùng, công nhân của toàn bộ nhà máy bắt đầu cướp bóc những thiết bị nhỏ có thể lấy đi trong nhà máy một cách công khai và mang ra ngoài để đổi lấy tiền.
Việc này đã vượt xa số lương bị nợ nhưng họ không quan tâm, không làm chỗ này thì làm chỗ khác, còn có thể làm gì họ. Thứ nhất, bọn họ là công nhân địa phương, còn kết bè kéo phái, cường long bất áp địa đầu xà*, thứ hai là do công ty thua lỗ nợ lương bọn họ trước, hơn nữa họ đều biết việc những nguyên liệu dùng sản xuất chất lượng đều cực tốt, cái chuôi dao này họ cũng nắm rất chắc.
强龙也难压地头蛇: rồng mạnh cũng không đánh được rắn đất, tương tự "phép vua thua lệ làng".
Santa bị mắc kẹt trong mớ hỗn độn này. Thật ra không phải là không thể giải quyết, nhưng rất tốn thời gian và công sức, vèo một cái đã qua ba tháng. Santa từ lâu đã không còn than vãn kêu ca chuyện ăn ở, alpha tiến vào trạng thái làm việc liền vận hết công lực, điều duy nhất khiến hắn lo lắng chính là omega nhà mình. Hắn đã ba tháng không về, có nghĩa là ba tháng này omega chưa bị đánh dấu hoàn toàn phải dựa vào bản thân và thuốc ức chế để vượt qua ba kỳ phát tình.
Cũng may là ngày nào hắn cũng gọi video cho omega, cậu luôn miệng chê bai hắn, một ngày không đâm chọt Santa thì ngồi không yên, thấy mặt Santa gầy sọp đi còn nói hắn xấu thế đừng về nữa. Santa cũng chỉ biết cười trừ, nhưng cuối cùng cậu vẫn là miệng cứng tim mềm nói: "Muốn ăn cái gì thì nói với em, em gửi sang cho anh."
Santa khẽ lắc đầu nói: "Thôi không cần đâu, ở bên đây tôi xử lý cũng hòm hòm rồi, hệ thống quản lý mới còn phải quan sát đánh giá thêm mấy ngày, tôi sẽ sớm về, đợi tôi.", nói xong còn nháy mắt một cái.
Lưu Vũ làm ra vẻ chán ghét nhưng trong lòng lại lóe một tia thất vọng, "vẫn còn tận mấy ngày nữa cơ à" - loạt tâm tình mất mát này thiếu điều viết hết lên mặt, nhưng Lưu Vũ rất nhanh đã kiềm chế lại. Cậu không muốn Santa nhìn ra, cũng không muốn làm Santa lo lắng, thật ra thời gian qua cậu cũng không được khỏe, phản ứng đào thải thuốc ức chế trong cơ thể ngày càng rõ ràng, liệu lượng uống cũng ngày càng tăng. Tháng trước cậu tiêm tận bốn lần nhưng cũng không áp chế được cơn phát tình, dưới tình huống bất khả kháng, Lưu Vũ đành phải đổi nhãn hiệu rồi dùng. Lưu Vũ không dám nghĩ đến việc mình sẽ vượt qua thế nào trong kỳ phát tình lần tới nếu như Santa vẫn chưa về.
Thật ra Lưu Vũ có nghĩ qua, nếu như cậu nói thẳng với Santa, nhất định hắn sẽ quay về, dù chỉ là để cùng cậu vượt qua kỳ phát tình rồi lại đi. Nhưng Lưu Vũ không muốn ảnh hưởng tới công việc của hắn, huống hồ, biết đâu cậu lại tự vượt qua được, dù sao mấy tháng vừa rồi chu kỳ cũng có chuẩn miếng nào đâu.
Nhưng mọi thứ lại tồi tệ hơn Lưu Vũ nghĩ.
Càng gần đến kỳ phát tình, pheromone trong cơ thể dần mất ổn định, miếng dán ức chế sau vài giờ lại phải thay một lần. Lưu Vũ làm ổ trong nhà không ra, cậu sợ bị pheromone của các alpha khác ảnh hưởng. Nhưng ngày Tiểu Cửu về quê cậu không thể không đi tiễn, dù sao cũng làm bạn tốt nhiều năm, lần này chia tay không biết đến khi nào mới được gặp lại.
Tiểu Cửu không biết tình hình tồi tệ của Lưu Vũ, nếu biết cậu sẽ không bao giờ đồng ý cho Lưu Vũ tới tiễn. Tiểu cẩu cùng về với cậu lén nói vào tai Tiểu Cửu: "Pheromone của bạn anh đang rất loạn."
Tiểu Cửu giật mình, vội vàng kiểm tra Lưu Vũ: "Cậu có sao không?
"Không sao á!", Lưu Vũ giả vờ thoải mái.
"Alpha của tớ có thể ngửi thấy pheromone của cậu đó, thế mà bảo là không sao à?"
Lưu Vũ nghe vậy cũng rất kinh ngạc nhưng cậu nhanh chóng bình tĩnh lại, lấy miếng dán ức chế dự phòng ra, một tay nhanh chóng gỡ miếng dán đã hết hiệu quả một tay nhanh chóng dán miếng mới vào, động tác nhanh tới nỗi Tiểu Cửu không kịp phản ứng. Lưu Vũ sợ cậu lo lắng bèn nói thêm: "Không có việc gì, tớ vội đi nên quên đổi miếng dán."
Tiểu Cửu vẫn không yên tâm: "Tiểu Vũ, Santa đi bao lâu rồi?"
Không hiểu sao nghe tên của hắn lại khiến Lưu Vũ có chút phân tâm, cậu vội trấn tĩnh lại rồi nói: "Hơn ba tháng rồi."
"Thế cậu làm thế nào vượt qua kỳ phát tình?"
"Có thuốc ức chế còn gì, cậu làm như không có alpha thì không xong?"
"Tớ sợ cậu dùng loạn sẽ xảy ra vấn đề.", Tiểu Cửu nắm lấy cánh tay Lưu Vũ rồi xắn tay áo lên nhìn, trên khuỷu tay lỗ lớn lỗ nhỏ đều là vết kim tiêm. Tiểu Cửu đau lòng nói "Không được, tớ không yên tâm, để tớ nói với hắn rồi bọn tớ ở lại với cậu. Vạn nhất có chuyện, ít ra còn có alpha."
"Phi, miệng quạ, ai cần cậu ở lại. Chuyến bay của Santa tối nay là về đến nơi rồi!", Lưu Vũ nói dối một câu, "Đi lẹ đi. Bao giờ cưới thì nhớ báo trước cho tớ. Tớ rất nghèo, phải tiết kiệm để nhét bao lì xì. Hồng bao lớn từng nào còn phải xem thời gian cậu cho tớ là bao lâu."
"Thế thì tiết kiệm luôn từ giờ đi!"
Tiểu Cửu đương nhiên tin tưởng Lưu Vũ, nếu Santa sắp quay về thì cậu cũng không cần lo lắng quá nhiều, liền yên tâm lên đường. Lưu Vũ không ngờ rằng sân bay hôm nay có rất nhiều alpha, lại còn cùng ở trong một không gian tương đối hạn chế, chuyến bay của Tiểu Cửu bị lùi lại vài tiếng, Lưu Vũ chờ cậu qua vòng kiểm tra an ninh xong liền chạy một mạch đến bãi đỗ xe. Sau khi lên được xe, khóa được cửa cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Lưu Vũ đã ngửi thấy mùi pheromone của chính mình đang tràn ra, hô hấp cùng nhịp tim dồn dập khiến cậu phát hoảng. May mắn hôm nay cậu tự lái xe đến, tình trạng hiện tại của cậu hoàn toàn không thích hợp để đi cùng xe với người khác. Miếng dán ức chế mới được thay hoàn toàn không có tác dụng gì, Lưu Vũ hạ quyết tâm, lấy ra một lọ thuốc ức chế, quen đường quen nẻo sờ mạch máu rồi tiêm vào.
Kỳ phát tình không đến trễ như Lưu Vũ dự đoán mà còn đến trước thời hạn.
Lưu Vũ lái xe thẳng về nhà, chắc là dính vài cái giấy phạt quá tốc độ rồi, nhưng cậu không quan tâm, tiêm một mũi xuống hiệu quả cũng không tồi, ít nhất hiện tại pheromone của Lưu Vũ đã ổn định, nhưng nhịp tim của cậu vẫn rất nhanh. Lưu Vũ về phòng làm ổ trong chăn, alpha đã đi quá lâu nên trong phòng đã không còn khí tức của hắn nữa. Một trận tủi thân cứ thế ập đến, Lưu Vũ liều mạng nhịn không cho nước mắt rơi xuống, cậu lấy gối che mặt mình, nhưng vừa nhắm mắt lại trong đầu lại toàn hiện lên hình ảnh của người ấy. Khi hắn cười, khi hắn dùng cánh tay to lớn dịu dàng ôm lấy cậu, lồng ngực vững chãi mà chỉ cần dựa vào cũng mang tới cảm giác an toàn vô hạn. Rõ ràng trong suốt thời gian qua đều là hắn cùng cậu vượt qua, hắn không bao giờ khiến cậu phải lo lắng.
Lưu Vũ không biết bản thân mình bị làm sao, là đang nhớ tới hắn sao? Kỳ phát tình làm trầm trọng thêm các vấn đề thường gặp của omega, yếu ớt mẫn cảm và rất ỷ lại vào alpha. Lưu Vũ móc ra chiếc điện thoại mà cậu xem hàng đêm, tốt xấu gì cũng thấy Santa đang chuyển động ở trong đó, mỗi một video Lưu Vũ đều xem đi xem lại vô số lần. Trong nhưng tháng ngày mà chính bản thân còn không dám thừa nhận, thế mà nó đã giúp cậu gỡ được vô vàn mối tương tư.
Trước giờ đều là Santa gọi điện thoại cho cậu, nhưng hôm nay Santa còn chưa kịp gọi thì Lưu Vũ đã nhấn nút gọi video, cậu chỉ cảm thấy nỗi tủi thân sắp tràn ra, phá vỡ cả phòng tuyến trong nội tâm mình. Cậu muốn mắng hắn tại sao không gọi điện cho mình, tại sao không lập tức quay về bên mình, tại sao lại nỡ bỏ cậu một mình ở nhà. Bố Lưu cử Santa đi là bởi ông không biết hai người họ vẫn chưa đánh dấu hoàn toàn, nhưng Santa rõ ràng biết, tại sao hắn lại yên tâm để cậu lại một mình.
Ngu ngốc. Em nói không sao anh liền tin là không sao à? Đúng là ngu ngốc!
Chỉ mất mấy giây là Santa đã nhận điện thoại, khuôn mặt cười to bự hiện lên trong màn hình làm Lưu Vũ quên sạch mấy lời oán giận, chỉ tham lam nhìn chằm chằm hắn, như thể chỉ cần nhìn hắn cũng khiến tâm trạng cậu tốt hơn.
"Tiểu Vũ, sắc mặt của em nhìn không được tốt?", Santa dường như đã chú ý tới.
"Không có việc gì.", Lưu Vũ không chút dấu vết nói, "Hôm nay nhiều mây, ánh sáng không tốt lắm."
Thấy Santa cau mày dường như không tin, Lưu Vũ vội vàng chuyển đề tài: "Santa, anh có tiền không?"
"Hả?", chủ đề này không phải chuyển nhanh quá rồi à. Santa vẫn chưa phản ứng kịp.
"Em nói là, em đang cần tiền, anh có tiền không?"
"Tiền của tôi không phải đều ở chỗ em à?"
"Không đủ!", Lưu Vũ lắc lắc đầu nói, "Em cần rất nhiều tiền".
"Em cần nhiều tiền như vậy làm gì?", Santa không kìm được tò mò liền tiếp tục truy hỏi.
"Bí mật! Dù sao anh cũng không có, em không thèm nói cho anh."
Santa cảm thấy Lưu Vũ gần đây càng ngày càng đáng yêu, hắn cười cười nói: "Tôi có một cái thẻ, chính là cái thẻ bị em chê là xấu xí để trong ví, em để nó ở đâu rồi?"
"Để trong két rồi."
"Toàn bộ tiền từ nhỏ do trưởng bối cho, chị gái cho, bố mẹ cho đều ở bên trong. Em có thể lấy nó, tôi sẽ đưa mật khẩu cho."
Lưu Vũ nhất thời ngây người trông giống một bé hồ ly nhỏ, hai mắt trở nên lấp lánh. Santa chỉ cảm thấy vừa sinh động vừa thú vị, nếu không phải cách xa ngàn vạn dặm, hắn thật sự sẽ nhịn không được mà xoa đầu cậu.
"Santa", Lưu Vũ hơi do dự nhưng vẫn hỏi, "Khi nào thì anh mới quay lại?"
Kết hôn đã mấy năm, đây không phải lần đầu Santa xa nhà nhưng đây là lần đầu tiên Lưu Vũ hỏi khi nào hắn trở về.
Santa cười nhẹ, ấm áp nói: "Mấy ngày nữa là tôi về rồi, sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là... em nhớ anh.", Lưu Vũ nhẹ giọng nói.
Santa sững sờ. Hắn hoài nghi mình bị ảo giác do điều kiện sống gian khổ và bị suy dinh dưỡng. Nửa ngày sau hắn mới nói: "Cái...cái gì?"
Lưu Vũ nhếch nhếch miệng, cố nén nước mắt nhìn người trên màn hình nhỏ, nói: "Em cũng không biết, em rất nhớ anh, Santa. Em thật sự rất nhớ anh...ư..."
Vừa rồi hãy còn là một bé hồ ly nhỏ xinh đẹp, bây giờ đã nước mắt lưng tròng. Santa cảm thấy hạnh phúc vỡ òa, nhưng sau đó lập tức phản ứng lại, liên tục hỏi cậu: "Sao thế? Em làm sao vậy? Có phải em gặp chuyện gì rồi không?"
Lưu Vũ nói em ấy nhớ hắn, tuy là điều này khiến hắn vừa phấn khích vừa ngọt ngào, nhưng hắn hiểu omega của mình, Lưu Vũ không phải là người dễ xúc động, cậu yếu ớt lại ỷ lại alpha thế này chỉ có một khả năng, cậu phát tình rồi, hơn nữa tình huống nhất định rất tồi tệ.
Lưu Vũ vội vàng cúp điện thoại, cậu không ngờ mình lại có thể nói ra mấy câu mất mặt như thế. Cậu thế mà lại phơi bày nơi mềm yếu nhất trong nội tâm của mình cho Santa trong thời điểm thế này. Nhưng có thể chính trong lúc yếu đuối thế này mới khiến Lưu Vũ thừa nhận, cậu đã chấm Santa từ lâu rồi. Trong lúc bản thân còn đang mơ hồ thì trong sâu thẳm cậu đã tin tưởng và mong ngóng hắn tự bao giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro