Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

PN2: Nhật kí nuôi mèo hàng ngày (2)

Rốt cuộc vẫn không thể chôn vùi hắn ta, Lưu Vũ đã tức giận đến mức như vậy rồi, giữ Hoàng Hạo còn có công dụng khác. Vốn dĩ hắn ta được chú của Lưu Vũ dùng để thu phục cậu nhưng bây giờ đã trở thành lợi thế của Lưu Vũ. Bởi vậy phải tận dụng trước khi quá muộn.

Mặc dù theo quy tắc của họ, Hoàng gia đáng lẽ đã bị chôn vùi, Santa thậm chí còn muốn chôn hắn ta hơn là cậu.

Sau khi trấn an Lưu Vũ một lúc, Santa rời khỏi nhà để tìm thư ký Lâm. Trước đó Lưu Vũ đã nói với hắn rằng nếu cậu không thể thoát ra khỏi kế hoạch của người chú thì cậu sẽ giao mọi việc cho Lâm Mặc xử lý.

Santa bắt đầu suy nghĩ một hồi. Thư ký Lâm hỏi hắn Tiểu Vũ bị làm sao, hắn không biết nên trả lời như thế nào để Lâm Mặc bớt sợ hãi, dù gì thì cậu ta cũng chưa biết gì cả.

Cứ như vậy, Santa đến gặp Lâm Mặc tiếp quản công việc, sau đó cùng Lưu Nghệ Đông và cấp dưới đi gặp Hoàng lão gia. Santa rời khỏi nhà lúc 5 hoặc 6 giờ chiều, trải qua cả một ngày cực kỳ bận rộn. Đến tận buổi chiều hôm sau, hắn mới tạm thời giải quyết xong công việc và trở về nhà.

Hắn nắm chặt vô lăng, lái xe rất nhanh, trong đầu chỉ nghĩ đến Lưu Vũ.

Vừa rời khỏi chỗ của Lưu Nghệ Đông, dì Lý đã gọi điện cho Santa và nói rằng thiếu gia lại bắt đầu cảm thấy khó chịu, không chịu ăn gì từ tối hôm qua, chỉ uống nước và uống thuốc.

Trước khi rời đi, sợ Lưu Vũ lại bị ốm nên hắn đã lấy chăn từ trong phòng của mình trải lên chăn bông của Lưu Vũ.

Về đến nhà, Santa vội vã chạy đi tìm cậu.

Lưu Vũ không có trong phòng.

Vì cảm thấy tình trạng của mình bắt đầu xấu đi nên cậu đi đến phòng của Santa, nằm trên giường hắn và cố gắng hít lấy một chút hơi ấm còn sót lại, sau đó chìm vào giấc ngủ.

Santa nhẹ nhàng mở cửa và thấy mèo con đang nằm cuộn tròn trên giường của mình.

Cậu vẫn đang quấn lấy chăn của Santa để lại trong phòng, hai tay ôm chặt lấy gối, khẽ cau mày, hai má và vành tai đỏ bừng, hơi thở gấp gáp.

"Tôi về rồi." Santa chậm rãi đi đến bên giường quỳ một chân xuống, đặt tay lên khuôn mặt trắng nõn của Lưu Vũ, nhẹ nhàng nói.

"Ừm~" Lưu Vũ đang buồn ngủ khẽ ngâm nga, mở mắt ra thì nhìn thấy người mà mình rất nhớ, đôi mắt đột nhiên đỏ lên, đáng thương đưa tay ra ôm lấy cổ Santa.

Hắn vội vàng rướn người đón lấy hai cánh tay đang dang rộng của mèo con, ôm eo đỡ cậu lên, để mèo con tựa vào cánh tay của hắn thật thoải mái, hôn lên trán cậu một cái, ngửi mùi mật đào thật ngọt ngào.

Mèo con nhăn mũi bĩu môi, hai mắt đỏ hoe, nước mắt lập tức rơi xuống, trông đáng thương vô cùng. Cậu túm lấy cổ áo Santa, không ngừng dụi mũi vào ngực hắn, ngửi lấy ngửi để mùi pheromone tỏa ra từ ngực đến cổ hắn, cuối cùng đặt cằm lên vai hắn, treo mình trên người Santa.

Santa vững vàng đỡ lấy eo mèo con, sợ cậu sơ ý có thể ngã xuống.

Lưu Vũ ôm Santa như vậy một lúc, Santa cảm thấy thân thể căng thẳng trong vòng tay mình đang dần dần thả lỏng, cuối cùng mềm nhũn ngã vào trong vòng tay của hắn.

Lưu Vũ rất mảnh mai, mặc bộ đồ ngủ rộng rãi che thân, ở trong lòng Santa nghiêng nghiêng kéo kéo, toàn bộ bờ vai trắng nõn và mềm mại bên phải lộ ra, trên xương quai xanh xinh đẹp còn có hai vệt đỏ mờ nhạt. Vết đỏ mờ mờ là kỷ lục mà Santa để lại khi cả hai "thẳng thắn" và thân mật trong chăn bông vào ngày hôm qua.

Santa nhìn chằm chằm vào vị thiếu gia vẫn đang hồi phục trong vòng tay của mình, đáng thương và xinh đẹp.

Được rồi!

Để ngăn đôi mắt không biết để đâu di chuyển khỏi vai Lưu Vũ, Santa tự tay kéo bộ đồ ngủ bị tuột của Lưu Vũ trở lại vai và quấn chặt lấy cậu bằng một chiếc chăn nhỏ.

"Mọi việc xong chưa?" Lưu Vũ hỏi trước khi mở mắt, thần trí trở nên rõ ràng hơn, nhưng mí mắt vẫn nặng trĩu không nhấc lên được, cả người cũng không thể dùng sức.

"Ừm, tôi đã giải thích với thư ký Lâm rồi, tôi cũng đã đến chỗ của ông Lưu để gặp Hoàng tiên sinh." Santa ngoan ngoãn đáp, nhìn xuống Lưu Vũ đang chật vật trong vòng tay mình, "Không dọa cho Mặc Mặc nhảy dựng lên đấy chứ?"

"Có thể không sợ sao, sắc mặt của thư ký Lâm xanh lét luôn."

"Hoàng lão gia nói gì vậy?"

"Ông ấy thực sự không biết về việc này, ông ấy trông không giống như đang diễn."

"Chú em đâu?"

Santa chỉ ôm mèo con và giải thích công việc của mình cho cậu, mèo con cũng lắng nghe cẩn thận trong vòng tay của hắn. Nói xong, Lưu Vũ từ trong ngực Santa ngẩng đầu lên, chống hai tay lên giường đứng thẳng, chớp mắt nhìn Santa.

"Anh chạy cả đêm rồi, có mệt không?"

"Không sao, tôi không mệt." Santa nhìn Lưu Vũ đang ngồi trước mặt mình lúc này, cậu ngoan ngoãn lại yếu ớt làm hắn không khỏi cảm thấy đau lòng.

"Cả đêm không ngủ, làm sao có thể không mệt, mau..." Lưu Vũ chưa kịp nói lời quan tâm bỗng nhiên nghe thấy tiếng réo từ bụng, cậu xấu hổ xoa xoa bụng của mình.

Nghe thấy bụng của Lưu Vũ kêu réo, Santa nhớ ra dì Lý đã nói với hắn rằng cậu từ qua đến giờ vẫn chưa ăn gì.

"Thiếu gia đói bụng rồi à?"

"Ừ~" Lưu Vũ bĩu môi gật đầu, "Nhưng uống thuốc xong cảm thấy không thoải mái, nghĩ đến lại cảm thấy buồn nôn."

"Cố gắng ăn một chút."

"Anh biết nấu ăn?" Lưu Vũ nghiêng đầu, "Sushi, cơm nắm các kiểu?"

"Đương nhiên, về ẩm thực Nhật Bản thì tôi khá am hiểu."

"Vậy thì em muốn ăn cơm nắm và canh rong biển." Sau khi nói xong, Lưu Vũ đặt đầu của mình lên vai Santa.

"Được rồi, tôi sẽ làm ngay."

----Phòng bếp----

Dì Lý và mấy cô giúp việc trong gia đình đứng ở cửa bếp tò mò nhìn vào trong.

Trong phòng bếp lúc này, Santa, một người chồng yêu thương vợ, đang rán giăm bông trong chiếc tạp dề màu xanh nhạt. Lưu Vũ ngồi vào bàn ăn phía sau Santa, vừa nhìn bóng lưng điêu luyện của Santa, vừa đeo tai nghe nghe nhạc cổ điển.

Santa đã thay một bộ trang phục giản dị, đeo tạp dề, khéo léo lật miếng thịt giăm bông trong chảo, bên cạnh là chiếc bát bằng thủy tinh đựng cơm trắng đã được tẩm gia vị.

Lưu Vũ nhìn Santa, hài lòng gật đầu: Trông anh ấy giống như chủ gia đình, rất thích hợp làm chủ Lưu gia trong tương lai.

"Thiếu gia, em có muốn thêm vài miếng xoài vào không?" Santa quay lại với cái thìa đang cầm trên tay và hỏi.

"Được."

Tay nghề của Santa thực sự rất tốt, hắn cũng đã thử khẩu vị của Lưu Vũ, trộn xoài mềm vào cơm rất ngon.

Sau khi làm xong, dọn lên bàn, Lưu Vũ cũng đói bụng, đồ ăn rất ngon, miệng liên tục ăn, chỉ biết gật đầu khen ngon. Santa ngồi bên cạnh bưng bát canh cho Lưu Vũ, xới thêm cho cậu vài thìa cơm.

Mọi người ngoài cửa tỏ vẻ: Tôi đã được hâm nóng bởi tình cảm của hai người họ.

Mặc dù đã nhiều lần thấy thiếu gia nhà họ và vệ sĩ của cậu ấy thân mật hàng ngày, nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy Santa hôn và nấu cho Lưu Vũ ăn. Giống như hoàn toàn trở thành chồng của thiếu gia.

Lưu Vũ ăn xong, Santa dọn dẹp phòng bếp và đưa cậu về phòng.

Sau khi ngoan ngoãn uống thuốc, Lưu Vũ lại tiếp tục nép vào vòng tay của hắn, trước tiên cậu nghe Santa chuyển giao chi tiết chuyện công việc, sau đó mở điện thoại di động, chậm rãi gửi lại tin nhắn cho chiếc điện thoại sắp nổ tung.

Tuy nhiên, bây giờ Lưu Vũ vẫn còn rất yếu, và tác dụng phụ của thuốc cũng dần dần đến, sau khi Lưu Vũ kết thúc cuộc điện thoại với Lưu Chương, cậu đã ngủ thiếp đi mà không hề báo trước.

Sợ bả vai của Lưu Vũ bị đau, Santa nhẹ nhàng đặt người cậu xuống, lại đắp chăn bông cho mèo con rồi đi ra ngoài, trở về phòng của chính mình.

Sau khi để mèo con một mình trong phòng, Santa trong lòng không khỏi xao động, nằm xuống cũng không ngủ được, kết quả là ngay khi trời tối hắn đã nhận được điện thoại từ Lưu Vũ.

"Santa, anh đi đâu thế..." Lưu Vũ khóc lớn, hỏi qua điện thoại.

Santa nhanh chóng chạy sang phòng Lưu Vũ bên cạnh. Ngay khi cánh cửa được mở ra, mùi mật đào tỏa ra nhiều đến mức khiến Santa tưởng rằng mình đã bị ngã vào ly nước đào.

Hắn nhanh chóng ôm lấy Lưu Vũ, người đang rơm rớm nước mắt trên giường, dùng pheromone ấm áp của mình để xoa dịu chú mèo con đang run rẩy. Phải mất một lúc để ngăn chặn mùi pheromone phân tán.

Bởi vì tuyến thể nóng nên mồ hôi ra rất nhiều, đồ ngủ của Lưu Vũ ướt nhẹp, cậu không lên tiếng, chỉ nắm lấy quần áo của Santa, cúi đầu dùng tay chơi đùa.

Santa sờ sờ eo ướt đẫm mồ hôi của Lưu Vũ, nhìn người trong tay mình có chút chần chừ không nói nên lời, biết là muốn đi tắm nhưng ngại ngùng không dám nói.

Thì ra là mèo con nhát gan? Rõ ràng là hôm qua hai người đã làm chuyện đó trên giường, từ trong ra ngoài hắn đã thấy hết rồi. Nhưng hôm nay mèo con vẫn đỏ mặt ko biết nói với hắn như thế nào.

"Thiếu gia, em có muốn tắm không? Tôi sẽ tắm cho em."

Lưu Vũ nới lỏng góc quần áo của Santa, gật đầu ghé sát vào thân thể Santa, má ửng hồng không biết là vì vừa mới phát tình hay là thẹn thùng.

Kiểm tra xong nước tắm cho Lưu Vũ, Santa bế cậu vào phòng tắm.

Mặc dù có chút hoảng loạn nhưng dù sao họ cũng đã "giao thiệp sâu", khi Lưu Vũ cởi quần áo ra, cậu không để Santa ra ngoài, chỉ quay lưng lại với hắn.

Chỉ là...

Ở một nơi như phòng tắm, trong hơi nước, nhìn thấy Lưu Vũ đang cởi quần áo trước mặt, trên người còn dính vài giọt nước hơi hồng.

Santa thừa nhận rằng hắn suýt chảy máu mũi.

Không để ý đến ánh mắt thất thường của Santa phía sau, Lưu Vũ ngâm mình trong nước nóng

Lưu Vũ ngồi xuống bồn tắm, Santa cũng đi tới xoa bóp tuyến thể sau gáy cậu để giảm đau nhói, đồng thời cũng xoa bóp để cậu cảm thấy dễ chịu hơn.

Bị hơi nước vây quanh, Lưu Vũ cảm thấy thân thể không còn dính dáp nữa, mồ hôi đều đã được rửa sạch. Santa xoa xoa một hồi thì đi tới bên tay trái cậu, đưa tay vào trong nước tẩy rửa, Lưu Vũ cắn môi đỏ mặt cúi đầu, hợp tác mở ra hai chân, để ngón tay Santa chạm vào.

Có một số người trên tay vẫn cử động nhẹ nhàng nhưng tâm trí thực sự đã bị mùi của những chú mèo xinh đẹp mê hoặc.

Không được, không được bắt nạt mèo con lúc này, mèo con bây giờ rất khó chịu, mau rửa sạch sẽ để cậu cảm thấy thoải mái hơn. Santa củng cố tinh thần, tâm trí bắt đầu nhớ lại những bài học huấn luyện về sự nhẫn nhịn khi hắn còn là một sát thủ.

Khi Santa đưa ngón tay vào, Lưu Vũ không khỏi nhẹ nhàng rên rỉ.

Tuy rằng cái này không bằng ngày hôm qua... Nhưng vẫn thực thoải mái, Lưu Vũ hai tay ôm lấy thành bồn tắm, mu bàn chân co lại thật chặt.

Lưu Vũ không lo Santa sẽ bắt nạt mình vào lúc này, nhưng cậu cảm thấy hành hạ một Alpha như thế này thật quá tàn nhẫn.

Được rồi, bởi vì bị Santa làm cho quá thoải mái, Lưu Vũ quyết định rằng cho dù bây giờ Santa muốn bắt nạt cậu thì cậu cũng chịu.

Santa tắm rửa sạch sẽ cho Lưu Vũ, lại gội đầu, lau người cho mèo con rồi bế cậu trở lại giường nằm thoải mái.

Tốt lắm, chống lại được sự cám dỗ cơ đấy.

"Anh có thể đừng đi không?" Lưu Vũ hỏi trong khi Santa nghiêng người kéo chăn bông cho cậu, mở to mắt.

"Tôi sẽ không đi, tôi sẽ tiếp tục ở đây nhìn em." Santa chải tóc cho mèo con.

Mèo con vươn tay muốn ôm hắn đầy thích thú, sau đó Santa cũng trèo lên trên giường, đắp chăn cùng Lưu Vũ rồi ôm lấy cậu từ phía sau.

Kể từ đó, Lưu Vũ ở nhà tĩnh dưỡng, Santa vẫn duy trì trạng thái nuôi mèo này: Cơ bản mỗi ngày đi ra ngoài làm việc, trở về đều sẽ bị mèo ôm vào lòng. ("^ w ^)

Trước đây hắn hút mèo, nhưng bây giờ lại là mèo hút hắn.

Đúng vậy, đây không phải là cỏ mèo sao? Khi Santa được ôm bởi thân thể mềm mại của Lưu Vũ, hắn chợt nghĩ càng nghĩ càng thấy mình giống công cụ hơn, chẳng qua cũng không biết công cụ này là ai càng hưởng thụ.

Ngay cả khi có bạn tốt đến thăm, Lưu Vũ vẫn đeo bám Santa.

Hôm Lâm Mặc và Lưu Chương đến thấy Lưu Vũ ở nhà, họ đang ngồi trong vườn.

Thời tiết tốt, Santa đưa Lưu Vũ đi hít thở không khí trong lành ở ngoài vườn, mặc dù Lưu Vũ không thể tùy tiện ra ngoài, nhưng phạm vi sinh hoạt ở nhà vẫn có thể chấp nhận được.

"Thư ký Lâm và cậu Lưu Chương đợi một lát, tôi sẽ gọi cho Santa." Khi dì Lý chào đón hai người ở cửa, bà nói.

"Không phải, sao lại thế này, hai người chúng tôi đi gặp Tiểu Vũ mà cũng phải thông báo?" Lưu Chương vẻ mặt bối rối: "Hai người này là đang làm gì trong vườn? Có đến mức phải báo cáo không?"

Trên thực tế, hai người không làm gì bên ngoài, Lưu Vũ cũng chỉ là nằm trong vòng tay của Santa gặm cà chua và mận.

Santa nhận được cuộc gọi, rời khỏi khu vườn rồi vào nhà, bởi vì tình trạng hiện tại của Lưu Vũ không cho phép những người Alpha khác gặp cậu: Chỉ có Lâm Mặc một mình ra vườn để thăm, Lưu Chương và Santa ở trong nhà và nhìn từ cửa sổ tầng hai xuống.

Việc đầu tiên Lâm Mặc nhìn thấy Lưu Vũ, còn chưa kịp hỏi cậu thế nào đã kiểm tra cậu từ đầu đến chân. "Này, tớ không thiếu thứ gì đâu." Lưu Vũ bị Lâm Mặc sờ soạng thì bật cười nói.

Lâm Mặc nhìn vẻ mặt phờ phạc của Lưu Vũ, mũi chua xót, ôm chặt lấy cậu, "Không sao, không sao đâu." Nhìn thấy bạn tốt lo lắng cho mình như vậy, ánh mắt Lưu Vũ cũng đỏ lên.

Nhưng mà, sau khi Lâm Mặc ôm cậu một hồi, cảm thấy pheromone trên người Lưu Vũ không quen, vô hình cảm giác áp chế nóng bỏng không thể giải thích được.

Cậu nghĩ đến việc vừa rồi dì Lý phải gọi cho Santa.

Lâm Mặc buông Lưu Vũ ra, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía cậu, "Lưu Vũ, pheromone của cậu có chuyện gì sao?"

"Hả? À, là do Santa cố gắng cứu tớ, cậu biết đấy."

"Anh ấy đã đánh dấu cậu rồi???"

"Tạm thời, tạm thời thôi."

"Vừa rồi hai người làm gì ở đây?"

"Cậu biết không, hiện tại tớ đang ở trong tình trạng không tốt nên cần anh ấy làm thuốc ức chế hình người của tớ." Lưu Vũ trên mặt đỏ bừng nói, "Bất khả kháng, bất khả kháng."

"Chỉ là ức chế thôi? Thật sự là bất khả kháng hay là đôi bên nguyện ý?" Lâm Mặc tinh tế bắt gặp biểu cảm thay đổi của Lưu Vũ, "Hai người đã từng 'trao đổi sâu' chưa?"

"Khụ khụ...", lỗ tai Lưu Vũ lập tức nóng lên, "Làm sao? Cậu và anh trai tớ được phép mà tớ với Santa thì không!"

"Gì đây! Sao lại xả giận lên hai chúng tớ."

Lúc này, hai Alpha trên lầu cùng nhìn xuống xem cảnh sinh động phía dưới vườn.

Cảm nhận của Alpha về pheromone rất nhạy bén. Lưu Chương ngay lập tức có thể cảm nhận được mùi ngọt ngào của nước đào từ Santa.

Còn ai vào đây nữa?

"Santa, thế nào rồi?" Lưu Chương ôm mặt hỏi.

"Hả?" Santa từ nãy tới giờ kính cẩn đứng bên cửa sổ nhìn chằm chằm Lưu Vũ, nghe thấy Lưu Chương hỏi một câu thì sửng sốt, suy nghĩ một chút, "Thiếu gia vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nhưng bác sĩ nói rằng tuyến thể..."

"Tôi không hỏi cậu điều này, ý tôi là, cậu thấy em trai tôi thế nào?"

"Thằng nhóc này tính tình bướng bỉnh. Đôi khi còn dễ bốc cháy hơn cả Alpha." Lưu Chương nhìn hai người om sòm đang đánh nhau ngoài cửa sổ, vừa cười vừa phàn nàn về người em họ của mình, "Nó không bao giờ chịu nhận thua đâu."

"Bướng bỉnh và rất dễ thương." Santa lắng nghe những lời của Lưu Chương, từ từ nhớ tới một số ký ức gần đây, "Thực ra, em ấy khá dính người."

"Hả?" Lưu Chương nhìn vào mắt của Santa, "Santa, bây giờ cậu đã trở thành thuốc ức chế hình người của Tiểu Vũ rồi sao?"

"Không có."

"Tiểu Vũ dính người có phải rất đáng sợ không?" Santa không nói, chỉ lắc đầu cười.

Cười chết đi được, ai lại cảm thấy mèo con bám người là đáng sợ chứ.

Lưu Chương nhìn khuôn mặt của Santa, bắt đầu nghi ngờ: Làm ơn đi đại ca, tôi ở đây là để phàn nàn về Lưu Vũ, cậu trưng ra bộ mặt hạnh phúc như thế là có ý gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro