C8: Ai nói mèo con không thích bạn (1)
Santa dẫn hai thuộc hạ đi thang máy qua nhiều tầng kiểm tra và cuối cùng dừng lại ở tầng một.
Hắn quay trở lại sảnh chờ. Nhìn quanh một hồi chợt phát hiện ra lúc mình đến, ở cửa có hai nhân viên làm nhiệm vụ đón khách và đỗ xe nhưng bây giờ lại chỉ có một.
Nếu là đi đỗ xe, bây giờ chắc chắn phải quay về rồi.
Lại có người tới sao? Santa cau mày nghi ngờ, nhưng hôm nay bởi vì Lưu Vũ được mời tới nên khách sạn Hoàng gia không tiếp khách khác, chỉ có bọn họ.
Santa bước tới quầy lễ tân hỏi, "Vừa rồi có ai đến sao?"
"Hả? Không, không có ai tới." Mặc dù hai nhân viên ở quầy lễ tân đều là người của Hoàng gia nhưng họ có chút sợ hãi trước khí thế của Santa, thành thật trả lời.
"Không có người tới?" Santa càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, "Hai cậu tiếp tục đi ra ngoài kiểm tra, tôi lên tầng xem một chút."
Santa chạy đến cửa thang máy, hắn sốt ruột bấm nút đi lên lầu, tay gõ vào tai nghe gọi điện.
"Có xe nào ra vào bãi đậu xe không?" Santa hỏi trong khi chờ thang máy.
"Lão đại, hai người chúng tôi ở bên này. Anh vừa lên lầu không bao lâu thì xe của Hoàng gia có đi ra ngoài một lát, một lúc sau mới quay lại. Người phục vụ đỗ xe ở cửa vừa đi tới, có chuyện gì vậy?"
"Không có gì." Vừa lúc cửa thang máy mở ra, Santa bước vào, "Một lát nữa tôi có thể sẽ gọi, nhớ chú ý."
Hắn chưa bao giờ cảm thấy việc đi thang máy mười mấy giây lại lâu đến như vậy.
Khi tiếng "ding" lên đến tầng cao nhất vang lên, cửa thang máy vừa hé mở thì bị hai tay Santa kéo ra, vội vàng bước tới phòng Lưu Vũ.
Ngay khi vừa ra khỏi thang máy, một giọng nói phát ra từ tai nghe của Santa.
"Lão đại, chúng tôi đã bí mật theo dõi lối vào khách sạn dưới hầm để xe. Vài người trong số họ đã đi lên bằng cầu thang thoát hiểm, không tính những người mà chúng tôi vừa nhìn thấy trên lầu thì đều là người lạ."
Khi nghe câu này, Santa cảm thấy tim mình như bị thắt lại.
"Cậu có chắc là người của Hoàng gia không?"
"Vâng, chắc chắn ạ, có thể người của Hoàng gia đã luôn ở lại đây, hoặc..."
"Được rồi, tôi hiểu rồi." Santa nghiến răng, "Gọi thêm người ở nhà đến đây ngay."
Hi vọng là hắn đã suy nghĩ quá nhiều, Santa không biết vì sao lại có chút phát điên với pheromone.
Những người của Hoàng gia và Lưu gia đứng đối mặt nhau ở cửa, không một ai lên tiếng hay nhúc nhích, gió yên biển lặng, như không có chuyện gì xảy ra.
Santa điều chỉnh cảm xúc của mình trước khi đến gần, kiềm chế sự bất an của mình để phòng ngừa đối phương hiểu lầm. Hắn đi thẳng tới cửa, đang định giơ tay gõ cửa thì bị hai người của Hoàng gia chặn ở cửa.
"Hoàng thiếu gia và Lưu thiếu gia vẫn còn ở bên trong." Người ở cửa ra tay ngăn cản.
"Tôi biết." Santa ghét nhất những điều vô nghĩa, nhìn hai người kia một cách khó chịu.
"Anh muốn làm gì?"
"Tôi có chuyện cần nói với Lưu Vũ thiếu gia."
"Chỉ cần nói với chúng tôi và chúng tôi sẽ truyền đạt lại nó."
"Tôi nói thẳng không phải càng nhanh hơn sao?" Gen Alpha tức giận của Santa bị đánh thức, tin tức tố nóng bỏng không tự chủ được phóng thích, áp chế hai người bên cạnh lùi lại một bước.
Nhìn thấy người hai bên cuối cùng cũng lùi lại, Santa tiến lên gõ cửa vài cái. Cảm giác của hắn rất nhạy bén nên đã nhanh chóng nhận ra người của Hoàng gia ở cả hai bên đều có dao găm giắt sau lưng, vì vậy Santa cố gắng tự nhiên nhất có thể.
"Thiếu gia?" Hắn gõ cửa, bình tĩnh gọi nhưng không có tiếng trả lời.
"Thiếu gia, vừa rồi Lưu tiên sinh có gọi điện cho tôi..." Santa đã nói ra tên Lưu Nghệ Đông, nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Trái tim Santa lập tức loạn lên, vội vàng ấn tay nắm cửa. Nhưng tay hắn vừa chạm vào tay nắm cửa, người của Hoàng gia ở hai bên không màng sự áp chế mạnh mẽ của Santa đã rút dao ra, ôm chặt lấy hai bên tay của hắn.
Người của Lưu gia cũng ngay lập tức rút dao ra đánh trả khi thấy việc này.
Ngoài cửa, nơi vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, hiện tại đột nhiên bắt đầu tràn đầy sự hung hãn.
"Lùi lại." Hai kẻ kia đe dọa Santa.
Hắn không trả lời, tay phải nắm lấy cổ tay người cầm dao rồi cúi xuống đá bay nó, tay trái nhanh chóng kéo tay nắm cửa, nhưng...
Không mở được? Bị khóa rồi?
Là khi viên thạch cao bị roi vỡ, Santa nhận ra rằng người phục vụ đã cố tình đánh rơi viên thạch cao để che đi tiếng khóa cửa. Người của hai bên đang đối đầu, người đàn ông bên trái Santa đã lợi dụng sơ hở khi hắn không thể mở cửa mà dùng dao đâm vào cánh tay của hắn.
Nhưng Santa không hề cảm thấy đau đớn, hắn chưa bao giờ cảm thấy tức giận như lúc này. Hắn phớt lờ cánh tay đang chảy máu và hất người đã đâm mình xuống đất.
Những người của Hoàng gia cũng bắt đầu đến ngăn cản Santa. Hắn không còn cách nào khác ngoài dùng hết sức lực vừa đập cửa vừa phòng thủ...
----Trong phòng----
Nếu hôm nay sự thật xảy ra chuyện... thì Lưu Vũ sẽ chọn cái chết khi tỉnh lại... Cậu bất lực dựa người vào sô pha, đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu cậu.
Hoàng Hạo thô lỗ cởi áo khoác cardigan của cậu, rồi lại ghét bỏ áo sơ mi nhiều cúc nên đã xé toạc nó ra. Lưu Vũ thanh tú, trên ngực đột nhiên có vài vết xước.
Mặc dù bên trong cơ thể rất đau đớn, nhưng bạo lực từ bên ngoài lên cơ thể vẫn khiến cậu cuộn mình lại. Cậu đã đánh giá thấp chú và bọn họ rồi đúng không? Lưu Vũ dùng hết phần sức lực cuối cùng không chịu thua mà co hai chân lại, thúc đầu gối vào đáy quần Hoàng Hạo.
Chỉ là không nhắm chuẩn vào trọng tâm, ngược lại bị kẻ kia nắm lấy mắt cá chân. Hoàng Hạo cười Lưu Vũ không biết tự lượng sức mình, trực tiếp quỳ trên đùi cậu.
Cậu giống như bị ai đó dùng thanh gỗ đánh vào phía trước bắp chân, Lưu Vũ đau đến mức bật khóc, trong lòng càng thêm kích động. Nhất thời, cậu cảm thấy việc hô hấp đã bắt đầu trở nên khó khăn.
Lúc này, ngoài cửa có tiếng huyên náo, sau đó là tiếng gõ cửa mạnh mẽ. Mặc dù dục vọng của Hoàng Hạo còn đang mất kiểm soát nhưng hắn ta vẫn là bị giật mình một chút, vội vàng cởi thắt lưng của Lưu Vũ.
Càng sốt ruột thì càng không đạt được mục đích, khớp khóa của dây thắt lưng kẹt lại vì bị Hoàng Hạo kéo mạnh. Không còn cách nào khác, hắn ta đành lấy ra một con dao nhỏ mang theo bên mình và cắt nó ra.
Lưu Vũ hoàn toàn vô lực để phản kháng, chỉ có thể nghe thấy tiếng huyên náo ngoài cửa, cậu quay đầu nhìn chằm chằm vào cửa mong có chút hi vọng cánh cửa sẽ được mở ra.
Hoàng Hạo chỉ cắt vài đường dây thắt lưng của Lưu Vũ đã bị cắt đứt, sau đó hắn ném con dao sang bên cạnh ghế sô pha. Hắn ta thở hổn hển cởi cúc quần của Lưu Vũ rồi lại vội vàng giải thoát cho mình...
"Xoảng!" Âm thanh đổ vỡ đột nhiên vang lên, tiếp theo là tiếng đập cửa.
Santa nhặt một bức tượng còn nguyên vẹn khác ngoài cửa và đập vào ổ khóa. Ngay khi khóa cửa vừa rơi xuống, mặc kệ lưỡi dao đang vây xung quanh mình, hắn vội vàng lao vào phòng.
Căn phòng tràn ngập mùi pheromone, mùi mật đào trộn với mùi rượu vodka tạo thành một hương vị quyến rũ và hấp dẫn. Santa chỉ có thể nói rằng cảnh tượng hắn nhìn thấy lúc mới bước vào cửa đã khiến hắn suýt nữa xông đến khoét mắt Hoàng Hạo...
Hắn ta vẫn đang đè lên người Lưu Vũ và vội vàng cởi thắt lưng. Khi thấy Santa lao vào, hắn ta vội vàng bò ra chỗ ghế sô pha và nắm lấy con dao bên dưới. Hắn ta hoàn toàn không để ý đến pheromone của mình đã hành hạ Lưu Vũ đau muốn chết mà chỉ điên cuồng phóng ra tin tức tố của mình để đối đầu với Santa.
Người của Lưu gia đang liều mạng ngăn cản người của Hoàng gia ở ngoài cửa. Santa cũng phóng thích ra pheromone mùi nắng nồng nặc của mình sau khi bước vào cửa, sải bước về phía trước, thuận tiện cầm thêm một con dao khác trên bàn ăn.
Hoàng Hạo hoảng sợ giơ dao ra, liên tục chém loạn vào không trung. Vô dụng thôi, ngay cả pheromone của Hoàng Hạo cũng không thể uy hiếp được Santa, huống chi là dùng vũ lực.
Santa bắt lấy cánh tay của Hoàng Hạo vặn nó, cánh tay hắn ta do mất lực nên con dao nhỏ trên tay cũng vì thế mà rơi xuống đất. Santa thuận thế đưa dao kề cổ Hoàng Hạo làm hắn ta sợ đến mềm nhũn chân, hắn hơi nghiêng lưỡi dao và chém lướt qua từ xương quai xanh đến ngực làm hắn ta đau đến mức trợn mắt kêu lớn.
Sau đó Santa đá chân hắn ta về phía sau và ném người vào bức tường phía bên kia. Hắn biết rằng giết chết hắn ta, Lưu Vũ sẽ càng thêm rắc rối, nếu không thì Santa đã ném tên đó xuống cửa sổ ngay lập tức.
Sau khi giải quyết xong Hoàng Hạo, Santa nhanh chóng kiềm chế pheromone của mình và ngồi xổm xuống bên cạnh Lưu Vũ.
"San...ta." Giọng nói của cậu nhỏ đến mức không thể nghe thấy, Lưu Vũ khóc như mèo con bị rơi xuống nước, gọi tên Santa.
Dấu ngón tay và vết xước hiện trên làn da mỏng manh của Lưu Vũ, áo bị hư hỏng, quần cũng bị bung cúc lộ ra mép quần lót, cả người cậu đều ướt đẫm.
Santa nhanh chóng thu dọn đồ đạc cho Lưu Vũ, đôi tay hắn khẽ run lên tháo cà vạt trói hai tay cậu ra rồi cởi áo vest của mình quấn quanh người Lưu Vũ, hắn từ từ toát ra một chút mùi pheromone của chính mình để xoa dịu Lưu Vũ.
Lưu Vũ là người rất hiếm có thể tiếp nhận pheromone của hắn, những người khác đều ngửi thấy mùi khét và nóng, nhưng cậu luôn nói đó là mùi rất ngọt ngào. Trạng thái hiện tại của Lưu Vũ đã phát tình rất nghiêm trọng rồi, cho nên Santa không dám thả tin tức tố quá mức, sẽ không tốt cho tuyến thể của cậu.
Lưu Vũ cảm thấy thể chất nhạy cảm của mình và pheromone của Santa rất hợp nhau. Sau khi bị hành hạ đến chết bởi mùi vodka thì ngay khi mùi của nắng bốc lên, Lưu Vũ ít nhất cảm thấy rằng mình có thể thở được.
Đôi tay cậu được giải phóng liền duỗi ra, nắm lấy cổ áo của Santa và dựa vào. Santa phối hợp nghiêng người về phía trước để đầu Lưu Vũ tựa vào ngực mình, nhẹ nhàng lau đi nước mắt và mồ hôi trên mặt cậu.
"Thiếu gia, thực xin lỗi, tôi đến muộn, chờ một chút tôi sẽ đưa cậu đi ngay."
Để thực hiện một kế hoạch như vậy, Hoàng Hạo sẽ không chỉ mang theo một vài người đi cùng mà hắn ta đã chuẩn bị sẵn một đám người ẩn trong bóng tối.
Ngay sau khi Santa xông vào phòng được một lúc, những người của Hoàng gia ở ngoài cửa đã chạy vào rồi rút dao ra chặn Santa, Lưu Vũ và người của Lưu gia.
Hành lang tràn ngập mùi mật đào, ngoài cửa còn có Alpha, Santa không dám tùy ý phóng ra pheromone nồng độ cao để áp chế đối phương khi đang ở bên cạnh Lưu Vũ.
Santa để nhóm người này tiếp tục ngâm mình trong pheromone của Omega một lúc, thế nào cũng phải làm chúng mất khống chế. Hơn nữa, tình trạng của Lưu Vũ vô cùng kém, không được phép tiêu hao nữa.
Nhìn thấy Santa ngồi xổm bên cạnh Lưu Vũ, Hoàng Hạo cho rằng hắn không có cách, cố gắng đứng lên mặc cho đau đớn, "Nếu anh để cậu ấy lại với tôi, tôi có thể để anh đi. Tôi không giết cậu ấy, vốn dĩ cũng chỉ là Omega thôi mà."
Hoàng Hạo chưa nói xong, còn chưa kịp đứng dậy đã nghe thấy tiếng bước chân phía trước, vừa ngẩng đầu liền thấy Santa đang đi tới trước mặt mình, sau đó kéo cánh tay để nâng hắn ta lên, kéo về phía trước
"Anh tính làm gì?" Hoàng Hạo liều mạng giãy dụa, bất lực trước sức mạnh của Santa, tình cờ nhìn thấy con dao rơi trên mặt đất, vội vàng muốn cầm lấy nó đâm vào chân của Santa.
Santa quay lại, giẫm lên tay Hoàng Hạo đang vung dao bừa bãi, đá bay con dao. Sau đó kéo người đứng dậy, cầm lấy con dao trên bàn ăn kề vào cổ Hoàng Hạo.
"Thu lại pheromone của mình ngay." Santa nói nhỏ vào tai Hoàng Hạo.
Hoàng Hạo không dám phản kháng, nhưng hắn ta thật sự vì Lưu Vũ mà không khống chế được pheromone của mình, "Nhưng mà tôi..."
"Thu lại mau." Santa kề con dao vào cổ hắn ta một lần nữa, "Càng nhiều càng tốt."
Hoàng Hạo vội vàng gật đầu, bàn tay đang nắm lấy cánh tay của Santa run lên không ngừng...
Sau khi cảm thấy mùi vodka trong phòng bớt đi, Santa đã bắt Hoàng Hạo làm con tin, uy hiếp những người của Hoàng gia đứng ngoài cửa.
"Các người muốn giữ lại Lưu Vũ thì cũng được, nhưng hắn ta sẽ chết trước." Santa quay quay con dao trên tay, "Đừng tưởng rằng tôi không dám, dù sao tính mạng của tôi cũng không quan trọng."
Những người ở cửa không dám nhúc nhích nhưng trên tay họ cũng không bỏ con dao xuống, Santa cũng không buông...
Bầu không khí trong phòng dần dần xuống tới mức đóng băng, hai bên giằng co, không ai chịu lùi bước. Hôm nay Hoàng Hạo đã sớm nói với đám thuộc hạ rằng nếu bị phát hiện cũng không được để đám người Lưu Vũ rời đi.
Tuy nhiên, hai bên không kiên trì được bao lâu thì Hoàng Hạo cảm nhận được một số tiếng ồn bên ngoài.
"Thiếu gia, người của bọn họ đang tới." Một người của Hoàng gia ở cửa hoảng sợ nói với Hoàng Hạo.
Bởi vì những sự việc tại trường đua ngựa trước đây, Santa rất chú ý đến Lưu Vũ mỗi khi cậu đến một nơi tương đối xa lạ. Hắn luôn cử thêm vài người ở bên ngoài để khi cần sẽ gọi. Santa đoán Hoàng Hạo không dám làm loại chuyện này bởi nếu để cho ba hắn ta biết rất có khả năng tên đó sẽ không được thừa kế gia sản, nhưng nhất định là do có chú Lưu Vũ xúi giục làm bậy.
Không có lợi thế về số người, Hoàng Hạo hoàn toàn thua thiệt, cuối cùng đành phải gật đầu để người của mình tản ra. Sau khi xác nhận rằng người của Hoàng gia ở cửa đã bỏ hết dao xuống và người của mình đã kiểm soát được tình hình, Santa đâm con dao vào đùi Hoàng hạo rồi đẩy mạnh hắn ra.
Santa cúi người bế Lưu Vũ lên rồi vội vàng chạy ra ngoài, bỏ lại đám người cùng tiếng gào thét của Hoàng Hạo.
"Cậu bảo tài xế trong xe lấy sẵn thuốc ức chế đặt ở hàng ghế sau rồi ngăn cản người của Hoàng gia, không cho ai chạy thoát." Santa một bên che chở Lưu Vũ, một bên nói với thuộc hạ thông qua tai nghe của mình.
Lưu Vũ khó chịu run lên ôm chặt lấy hắn, cậu ngửi mùi pheromone trên người hắn, hơi thở nặng nề, khuôn mặt đỏ bừng, toàn thân bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
"Santa." Giọng Lưu Vũ run run cố ngẩng đầu trong vòng tay của Santa, mờ mịt nhìn hắn.
"Tôi ở đây, thiếu gia, tôi ở đây."
"Đau quá..." Lưu Vũ kêu lên, dụi dụi đầu nhỏ vào cổ hắn, "Thật khó chịu."
"Thiếu gia cố gắng một chút, trong xe có thuốc ức chế." Santa nhẹ giọng an ủi cậu.
Thang máy đi thẳng xuống hầm để xe.
"Chặn hết lối vào và lối ra, không ai được vào." Santa xuống thang máy, để lại lời cuối cho thuộc hạ của mình, ôm Lưu Vũ chạy ra xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro