C5: Mèo xinh đẹp cũng có quá khứ
Sáng sớm, Santa tập quyền anh trong vườn.
Hắn mặc chiếc áo ba lỗ màu xám kết hợp với quần thể thao, tóc buộc thành bím nhỏ sau đỉnh đầu. Chiếc áo thấm đẫm mồ hôi lộ ra dáng người hoàn mỹ cùng động tác chuẩn đẹp trai khiến người ta đỏ mặt.
Hôm nay là cuối tuần, Lưu Vũ có thể ở nhà nghỉ ngơi một ngày. Nói là nghỉ ngơi nhưng thực chất là làm việc tại nhà, những cuộc gọi và email gửi đến nhiều vô kể.
"Hô... hô...", từng cú đấm giáng vào không trung.
Khi đang luyện tập, Santa vẫn có thể nhận ra sự khác thường. Có người... Với tư cách là một cựu sát thủ, hắn rất nhạy bén nắm bắt được sự hỗn loạn xung quanh hắn nhưng chẳng qua người này...
Santa định quay đầu nhưng hắn vẫn cố kìm lại, trong Lưu gia này còn ai muốn chơi trò đánh lén với hắn?
Nếu đã thích chơi trốn tìm thì hắn đành phối hợp với mèo con vậy. Santa không nhịn được nở nụ cười, vẫn tiếp chậm rãi luyện quyền.
Đừng đợi mèo con đánh mình khi nó đang ở gần.
Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, Santa kết thúc buổi luyện tập, hắn cố ý đứng đó vặn eo, giả bộ suy nghĩ về động tác vừa rồi.
Lưu Vũ vẫn không biết gì, cố gắng đi chậm lại không phát ra tiếng động lặng lẽ tiến lại gần nơi Santa đang tập đấm bốc trong vườn. Nếu cậu là một con mèo thì tốt rồi, Lưu Vũ vừa đi vừa suy nghĩ. Santa rất nhạy bén, lại gần hắn không phải điều dễ dàng.
Santa giống như vừa tập xong, đứng ở nơi đó. Lưu Vũ cười trộm trong lòng rồi tiến lên một bước lớn tới phía sau Santa, vỗ vỗ vào vai hắn.
"Santa!" Lưu Vũ hét lên sung sướng khi đánh lén thành công, bật ra một tràng cười dễ thương sau lưng hắn.
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng tim của Santa lại đập nhanh hơn sau khi để mèo con đánh mình. Để phối hợp với mèo con, cơ thể hắn run lên một chút như bị dọa sợ, cười cười quay người lại.
"Thiếu gia..." Santa tuy biết thiếu gia sẽ dọa hắn nhưng hắn thật sự không biết được tiếp theo Lưu Vũ sẽ làm gì.
Ngay khi Santa quay lại và gọi "Thiếu gia", Lưu Vũ đã nhanh chóng nhét thứ mà cậu đang cầm vào miệng hắn. Santa không nhìn rõ là gì, chỉ mơ hồ nhìn như một thứ màu xanh lá cây nhưng đã quá muộn rồi.
Lưu Vũ nhìn hắn đang sững sờ, trên mặt nở nụ cười xấu xa: "Anh nếm thử rồi đoán xem là cái gì?"
Santa không dám nhai mà chỉ dùng lưỡi liếm nhẹ, vị ngọt và mềm được bọc trong một lớp đường.
"Kẹo...?" Santa nửa tin nửa ngờ hỏi Lưu Vũ.
Lưu Vũ cao hứng, đưa lòng bàn tay ra trước mặt hắn. Một thứ giống như con sâu bướm màu xanh lá cây được bọc trong đường xuất hiện.
"..." Santa không nói nên lời.
"Phụt! Hahahahahaha...", mèo con thành công trong trò nghịch ngợm đang rất vui vẻ.
Lưu Vũ cho kẹo mềm sâu bướm trong tay vào miệng, vừa nâng cằm nhìn Santa vừa nhai, "Có thể ăn, chỉ là kẹo thôi."
Santa mỉm cười bất lực, ngoan ngoãn nhai. Tuy nhiên, ngay khi hắn cắn một miếng, một vị đậm đà hơi hôi và một chút vị trái cây xen lẫn ngọt ngào lan tỏa trong miệng...
"..." Santa lại cứng họng, "Thiếu gia, nó có vị giống như sầu riêng...?"
"Ahahahahahaha..." Lưu Vũ cảm thấy rất ngon, mắt cười như trăng khuyết, "Nhân sầu riêng!"
Hiện giờ Santa cũng không thể nhổ nó ra, hắn đành phải ăn nó. Sở thích của cậu chủ nhỏ nhà hắn đúng là có chút không tiêu hóa được.
"Thật ngon." Lưu Vũ nhìn vẻ mặt đau khổ của Santa, trong lòng vô cùng kiêu ngạo, trực tiếp nắm lấy tay Santa đi về phía sau, "Anh tập luyện xong chưa?"
"À, kết thúc rồi."
"Vậy thì vào nhà với tôi đi, ở một mình tôi chán quá..."
"Được thôi." Santa rất nghe lời và để Lưu Vũ kéo đi.
Những người trong Lưu gia đều đã rất quen thuộc hình ảnh như vậy trong thời gian gần đây. Hai người không còn như không khí buổi đầu gặp gỡ, giương cung bạt kiếm mà đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
Sau khi hắn cùng Lưu Vũ trở về từ nghĩa trang của gia đình cậu vào ngày hôm đó, sự thân thiết giữa hai người đã nâng lên thêm một bậc nữa.
Ngay cả Santa cũng có thể nhận thấy rằng bây giờ Lưu Vũ rất nghe lời và cực kỳ tin tưởng hắn. Tình cảm Lưu Vũ đối với hắn dường như có chút thay đổi... hắn không rõ. Mỗi lần bị con mèo đáng yêu này nắm lấy cổ tay, Santa không khỏi nghĩ như vậy. Nhưng trong nháy mắt, hắn lại nói với bản thân không được tự mình đa tình.
Mỗi khi nghĩ đến điều này, bản thân Santa lại rơi vào một cảm xúc rất hỗn loạn.
Hắn đối với Lưu Vũ... nói rằng không động tâm thì không đúng, có thể nói lần đầu tiên nhìn thấy cậu múa trong phòng tập, nhịp tim của hắn đã không bình thường.
Khi đó Santa cho rằng đây có thể là do bản năng của Alpha đối với Omega, chưa kể đến đây còn là một Omega cá tính và xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ là một loại chiếm hữu? Hay mong muốn bảo vệ?
Sau khi tự nhủ với bản thân không biết bao nhiêu lần, Santa phát hiện mình dần dần không nhìn nổi vẻ buồn rầu khổ sở của Lưu Vũ, càng không muốn người khác làm tổn thương mèo con.
Lần đó khi cậu gục xuống bên cạnh hắn và khóc, thật sự khiến trái tim của Santa như vỡ vụn ra. Hơn nữa, Lưu Vũ có một đặc điểm, miệng nói một đằng nhưng trên thực tế sẽ bí mật đối mặt với mọi khó khăn và tự mình giải quyết chúng.
Đó là một sức hút chết người đối với Santa.
Nhìn cậu càng ngày càng tự tin, có thể xử lý mối quan hệ phức tạp của Lưu gia. Lưu Vũ còn bình tĩnh xử lý mọi công việc và giao tiếp bên ngoài, thậm chí việc điều tra doanh nghiệp của chú mình cũng làm một cách kín kẽ...
Hàng loạt chi tiết chồng chất này khiến Santa dần sa ngã, hắn bắt đầu sẵn sàng bảo vệ và nuông chiều chú mèo bằng mọi cách có thể.
Cậu ấy xinh đẹp, tâm hồn cũng đẹp.
Lưu Vũ đi trước, nắm cổ tay Santa nhảy lên nhảy xuống khiến đuôi tóc sau đầu cũng chuyển động theo, giống như đuôi của bé mèo đung đưa khi vui vẻ.
Hắn nhìn cậu đang hạnh phúc thì mỉm cười, nhưng trong lòng lại có chút mất mát...
Sớm muộn gì cậu cũng sẽ rời xa hắn...
Sau khi cùng Lưu Vũ trở về nhà, Santa lên lầu tắm rửa rồi đến phòng làm việc của Lưu Vũ. Vừa vào cửa liền nhìn thấy Lưu Vũ một tay ôm má, một tay bẹo mặt nhỏ búng ra sữa, cau mày nhìn màn hình máy tính.
"Có chuyện gì vậy?" Santa nhìn mèo con đang cau có, đi tới chỗ cậu và liếc nhìn màn hình máy tính.
Đó là giao diện trò chuyện của wechat, chỉ khác là có dấu "99+" ở phần đăng ký kết bạn.
Santa không biết nên cười hay nên khóc, "Vẫn còn nhiều người như vậy sao?"
"Cũng không phải anh không biết tôi đang nói chuyện công việc với anh." Lưu Vũ tựa lưng vào ghế thất thần, "Tôi không có thời gian và tâm trạng đi chơi với bọn họ..."
"Vẫn là mời cậu đi ăn tối hay xem phim để nói chuyện riêng sao?" Santa kéo ghế tới trước bàn làm việc của Lưu Vũ và ngồi xuống, mở máy tính xách tay của mình.
"Ừ." Lưu Vũ gật đầu, "Đã lâu không gặp, định mời tôi ra ngoài, kệ đi! Họ thật sự tưởng bánh ngọt của Lưu gia dễ cắn như vậy..."
Nhưng khi họ nhìn thấy cậu, sợ rằng họ sẽ theo đuổi cậu nhiều hơn, Santa nghĩ.
Santa đang nghĩ ngợi thì điện thoại của Lưu Vũ đổ chuông.
"Mặc Mặc, có chuyện gì vậy?"
"Tiểu Vũ, em không đi công viên giải trí với vị họ Đại kia sao?"
"..." Lưu Vũ nhất thời không nói nên lời, "Cùng hắn? Một Alpha, chỉ hai người đi công viên giải trí? Tớ không muốn, tớ rất bận."
"Hôm nay không nghỉ sao?"
"Nghỉ ngơi cái gì, chính là ở nhà bận việc, ở nơi khác cũng bận."
"Tuy nhiên, Đại gia vẫn luôn phụ trách tất cả các loại ngựa đấu giá. Lão gia họ Đại có quan hệ mật thiết với chú của cậu, nếu cậu đi dạo với hắn, cậu nhất định sẽ có thể hỏi thăm nội tình, thông tin về doanh nghiệp của chú cậu."
Lưu Vũ trầm mặc một hồi, "Không phải là tớ không nghĩ tới, tớ cùng hắn tán ngẫu đã lâu. Nhưng cùng một Alpha lạ mặt đi chơi thì tớ không đủ can đảm đâu."
"Ai kêu cậu tự mình đi cùng hắn, mang theo người khác đi, hắn nhất định sẽ hiểu chuyện này. Cậu cứ dẫn tớ đi! Aiya, tớ cũng là Omega..."
"Thôi đi, tớ đưa cậu đi thì anh họ của tớ sẽ giết tớ mất." Lưu Vũ lắc đầu, "Tớ đã nói với hắn, hỏi có thể đem Santa theo không..."
Santa vốn đang làm việc chăm chỉ, đột nhiên nghe thấy Lưu Vũ nhắc tới tên mình thì ngẩng đầu lên, hắn chưa từng nghe Lưu Vũ nhắc tới chuyện này.
"Cậu muốn đóng 'phim ba người' với người khác sao..."
"Ưm... Đúng thật hắn thật sự là không có trả lời tớ ngay, năm phút sau mới nói có thể, nhưng tớ cho rằng không thích hợp cho nên quên đi."
"Nhưng mà Tiểu Vũ." Lâm Mặc im lặng một lúc ở đầu bên kia điện thoại, "Vậy thì tại sao chỉ có một mình cậu và Santa thì cậu lại không sợ? Theo quan điểm khoa học, Alpha xung quanh cậu nguy hiểm hơn Đại gia nhiều. "
"Santa có thể giống như hắn sao? Anh ấy đã ở cùng tớ gần nửa năm rồi." Lưu Vũ không chút do dự trả lời.
"Tiểu Vũ, là một Omega, có phải cậu quá dựa dẫm vào Alpha của mình rồi không?"
"Anh ấy là vệ sĩ của tớ, tớ không phụ thuộc vào anh ấy thì còn phụ thuộc vào ai?"
Hai người hàn huyên với nhau một hồi...
"Nhân tiện thì Mặc Mặc, hãy chú ý đến hộp thư của cậu. Tớ đã sắp xếp lại danh sách rồi, cậu kiểm tra lại chút đi, những người chưa được mời thì gửi lại thư mời."
"Được rồi hả? Nếu không rủ cậu đi chơi một mình, tuần sau cậu sẽ đến tiệc rượu đúng không?"
"Không, tớ đã yêu cầu Santa kiểm tra những người này, nếu có ích thì lưu lại."
"Cậu hiện tại không thể bỏ từ 'Santa' ra khỏi lời nói."
"Được, được rồi, tớ vẫn đang bận, cúp máy đây, hẹn gặp lại vào tuần sau."
Sau khi Lưu Vũ đặt điện thoại xuống, tự mình suy nghĩ, nhớ tới lời Lâm Mặc nói về người nhà họ Đại kia liền thở dài.
Đây là tình hình hiện tại của cậu: Kể từ khi cậu lên nắm quyền với tư cách là Omega, nhiều Alpha khác đã liên lạc với cậu. Tất cả đều biết rằng người đứng đầu Lưu gia, một Omega trẻ tuổi cần phải tìm một Alpha, cho dù có muốn hay không.
Trở thành Alpha hợp pháp của thiếu gia nhà họ Lưu đồng nghĩa với việc họ sẽ có được chiếc bánh to của Lưu gia rồi. Cho dù vị trí hiện tại của Lưu Vũ không quá ổn định và còn phải tranh giành với chú của mình nhưng dù sao cậu cũng là huyết thống của Lưu gia, là người thừa kế hợp pháp nhất, tỷ lệ thắng cũng không nhỏ.
Liên minh với cậu khi địa vị còn chưa vững, cuối cùng hoàn toàn có thể ngồi lên ngôi vị đứng đầu Lưu gia, đúng là nằm mơ cũng cười tỉnh.
Hơn nữa, gần đây Lưu Vũ cũng bắt đầu thường xuyên giao tiếp với nhiều mối quan hệ khác nhau của Lưu gia. Những gia tộc khác thấy cậu xuất thân gia đình cao cấp lại còn là một Omega trẻ đẹp và hấp dẫn như vậy. Do đó những cuộc liên hệ riêng tư như vậy ngày càng nhiều.
Người họ Đại này là kẻ nhiệt tình nhất. Lưu Vũ đã gặp cha hắn vài tuần trước, hắn cũng đến. Nghe nói hắn không muốn cùng cậu tiếp xúc quá nhiều, kết quả vừa gặp mặt hắn đã ngã sấp xuống người cậu, còn nói cậu thật là thơm...
Từ đó đến nay Lưu Vũ mới gặp hắn một lần trong bữa tiệc tối hôm ấy, còn lại chỉ là những cuộc điện thoại và trò chuyện wechat. Mấy ngày trước người ta đã chủ động mời cậu nhưng cậu cũng từ chối rồi.
Thứ hắn thích chỉ là thân phận và tướng mạo của Lưu Vũ hoặc thậm chí chỉ là bản năng Alpha. Nhưng người này lại không có vượt qua ranh giới, cũng tính là chân thành.
Cậu biết rằng hắn ta có ích đối với mình nhưng trong lòng có chút băn khoăn và trở ngại...
Nếu Santa không ở bên cạnh, cậu sẽ không yên lòng, xem ra pheromone vị đào của cậu cũng có chút nhận chủ.
"Cuộc hẹn khi nào diễn ra vậy?" Santa ngắt dòng suy nghĩ của Lưu Vũ.
"Hả? Hình như là cuối tuần sau."
"Đã có trợ giúp, thiếu gia chỉ cần đi theo thôi. Tôi sẽ lén đi ở phía sau theo dõi hai người."
"Nhưng tôi dễ bị phân tâm..."
"Hả?"
"A, không phải, tôi nói để hắn phát hiện ra sẽ càng thêm phiền phức." Lưu Vũ hơi bối rối sau câu nói vừa rồi.
Thấy Lưu Vũ không muốn đi, Santa cũng không hỏi thêm câu nào, lại bắt đầu vùi đầu vào công việc.
Ngồi sau bàn làm việc, cậu nhìn chằm chằm hắn đang mải mê làm việc, trong lòng có chút thất vọng: Anh ấy thật sự không hiểu sao?
"Tôi chỉ không muốn đi cùng hắn..." Lưu Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ và nói với chính mình.
"Cái gì?" Santa nghi ngờ ngẩng lên.
"Không có gì, anh cứ tiếp tục làm công việc của mình đi." Lưu Vũ không dám nhìn Santa, cúi đầu phân loại tài liệu, "Giúp tôi liên lạc với bạn của anh, sau đó kiểm tra Đại gia..."
"Tôi biết rồi."
Sau khi nghe Lưu Vũ giao việc, Santa ra khỏi phòng làm việc và gọi cho Châu Kha Vũ.
Sau cuộc điện thoại, hắn đứng một mình ở cửa, không đi vào ngay.
Vừa rồi hắn nghe được lời nói của Lưu Vũ...
Những gì Santa có thể giúp cậu là quá hạn chế, mặc dù vẫn có liên hệ trước đây của mình nhưng rốt cuộc hắn không thể can thiệp vào các mối quan hệ của Lưu Vũ...
Mỗi lần nghĩ đến việc Lưu Vũ đi hẹn hò, hắn đều lo lắng và không muốn cậu đi nhưng bản thân lại không thể nói những điều như vậy.
Nếu Lưu Vũ không đi thì cậu sẽ rất vất vả, không thể để mèo con mệt mỏi mà chống đỡ như vậy.
"Tôi biết." Santa ở cửa thấp giọng nói.
---- Vài ngày sau ----
Lưu Vũ ngồi trên ghế sô pha xem bản thảo thiết kế vừa được gửi đến, trên đó là một số lễ phục.
Ngày mốt là tiệc chiêu đãi của Lưu gia do đích thân cậu tổ chức với tư cách là chủ gia đình. Trên thực tế là cậu đang thăm dò chi tiết tất cả các bên và quan sát vòng tròn quan hệ bên người chú.
Mặc dù cơ bản Lưu Vũ đã hiểu rõ những người đứng về phía chú mình nhưng ai biết được sẽ có nhân vật ẩn nào mà cậu chưa nhìn thấy...
Xưởng vẽ đã hoàn thành bản vẽ từ lâu nhưng Lưu Vũ bận quá không xem được. Không còn cách nào khác, Lâm Mặc đã hạ lệnh may đồ sẵn trước rồi để cậu chọn một bộ.
"Cô đang nói cái nào vậy?" Lưu Vũ lật xem không biết chọn cái nào nên đưa sách cho mấy cô giúp việc xung quanh xem giúp.
"Cái này đi, cái này đều là màu đen, hơn nữa còn có khí chất."
"Thiếu gia vẫn thích bộ màu lam sao?"
"Cái này có vẻ ổn."
...
Các cô ấy xem một lượt nhưng cuối cùng không chọn, chỉ đưa ra kết luận: "Thiếu gia mặc gì cũng đẹp."
Lưu Vũ thở dài xuống lầu rồi bước ra cửa.
"Santa?" Lưu Vũ mở cửa nhìn xung quanh.
"Hả?" Santa đang đứng ở cửa, quay lại khi nghe thấy tiếng gọi.
Lưu Vũ đưa quyển sách cho Santa, "Anh thích cái nào?"
Santa cầm lấy bản vẽ, lật ra và đóng lại rồi đưa cho Lưu Vũ.
"Tôi không muốn nghe câu 'Cậu mặc gì trông cũng đẹp' đâu." Lưu Vũ kiêu ngạo ngẩng đầu lên với hai tay khoanh trước ngực.
"Màu trắng đi." Santa nhìn về phía Lưu Vũ, "Thiếu gia mặc đồ màu trắng rất xinh đẹp và đáng yêu."
Mặt Santa hơi đỏ lên khi nói với Lưu Vũ, hắn nhận lấy bản vẽ tìm kiếm lễ phục màu trắng. Lúc lật xem lại nhớ tới một chuyện khác, ánh mắt chợt sáng lên.
"Ngày kia anh cùng tôi đi cả ngày, vì vậy anh nhất định phải thay quần áo." Lưu Vũ rất mong đợi.
"Tôi biết rồi." Santa gật đầu, "Cậu có thể chọn, tôi sẽ mặc bất cứ thứ gì cậu chọn."
"Vậy thì ngày mai tôi sẽ yêu cầu họ lấy của tôi và của anh."
"Vâng."
—
Vào ngày tổ chức tiệc rượu, Santa thay bộ đồ mà Lưu Vũ đã chọn cho mình, thu xếp người và xe đi cùng rồi đứng đợi ở dưới lầu.
Cậu đã chọn một bộ vest có lớp phủ bóng kim loại màu xanh khói cho hắn, bên trong mặc một chiếc áo phông sọc đen đơn giản. Bờ vai rộng, vòng eo thon và đôi chân dài của Santa đã thể hiện rất rõ tất cả những nét đặc trưng của bộ đồ này, bá đạo và đẹp trai.
Trong khi đợi Lưu Vũ, hắn lấy trong túi ra một cuốn sổ nhỏ và ghi lại một số công việc. Nói là nhật ký công việc thì cũng không hẳn là vậy. Đó chỉ là một thói quen của Santa khi hắn còn là một sát thủ.
Trong thời gian đào tạo, họ không được sử dụng bất kỳ thiết bị liên lạc điện tử nào nên đôi khi nó giống như một cuốn nhật ký, ghi lại tâm trạng của hắn. Vì vậy, việc lấy một cuốn sổ nhỏ để ghi lại các sự kiện mọi lúc mọi nơi đã trở thành một thói quen mà Santa không thể bỏ cho đến bây giờ.
Hắn đứng ở cửa và viết...
"Hôm nay Lưu Vũ mặc lễ phục màu trắng, rất đẹp."
Câu này được viết trong vô thức, sau khi nó được viết xong, bản thân Santa cũng sững sờ trong giây lát.
Lưu Vũ cũng đã thay quần áo rồi. Vừa rồi Santa nhìn thấy cậu đang nghe điện thoại ở tầng dưới nhưng bây giờ lại đi sửa lại đầu tóc. Lưu Vũ thực sự nghe theo lời của Santa chọn một bộ lễ phục màu trắng, trông đặc biệt tinh khôi và dịu dàng.
Một chiếc áo vest ngắn màu trắng có dải ruy băng buộc bên hông và quần tây trắng. Điểm mấu chốt là bên trong cậu mặc một cái áo bằng ren ôm sát lấy thân hình mảnh khảnh của mình. Bộ đồ ngắn cũn cỡn lộ ra vòng eo mềm mại và thon thả của Lưu Vũ.
Khi Santa nhìn thấy nó lần đầu tiên, hắn cảm thấy máu mũi của mình muốn phụt ra ngoài luôn rồi. Có vẻ như mèo con đang cố tình câu dẫn hắn... Santa đơ ra một hồi lâu.
"Anh đang viết gì vậy?" Giọng của Lưu Vũ đột nhiên vang lên từ phía trước, hắn lập tức đóng quyển sổ lại.
"Không có gì."
"Tôi đã sẵn sàng rồi, đi thôi." Lưu Vũ cười ngọt ngào với Santa rồi bước ra khỏi phòng.
Làm sao mà còn tồn tại một người có nụ cười trong sáng như thiên thần như vậy?
Santa đi theo sau Lưu Vũ, cố gắng kiềm chế ánh mắt của mình để không nhìn vào vòng eo mảnh khảnh quấn đầy ren của cậu.
Hôm nay mèo con quá xinh đẹp, cái loại đẹp mê người. Santa bị Lưu Vũ làm cho tinh thần không yên nhưng hắn lập tức nghĩ đến: Một lát nữa, cậu sẽ mặc bộ đồ này đi vào sảnh tiệc, đám người Alpha trong sảnh tiệc có lẽ sẽ bốc cháy...
Santa nghĩ đến đó và bắt đầu nổi lửa: Không được để người khác động vào mèo con của mình.
----Tiệc rượu----
Vì không muốn tiệc chiêu đãi của Lưu gia sẽ quá phô trương, Lưu Vũ trực tiếp tìm một căn biệt thự nhỏ làm sảnh tiếp tân.
Tiệc chiêu đãi chủ yếu được lên kế hoạch bởi Bá Viễn, Lâm Mặc và Lưu Chương - những người bạn tốt và thân tín nhất của Lưu Vũ và họ đã không làm cậu thất vọng.
Trên cơ sở vẫn đảm bảo sự hào hoa, thay vì quá lộng lẫy thì ba người quyết định trang trí toàn bộ tiệc chiêu đãi trở nên trang nhã và tinh tế khiến Lưu Vũ khá hài lòng.
Khi bước vào quầy lễ tân, đúng như Santa dự đoán, tất cả những Alpha có mặt đều dõi mắt theo Lưu Vũ. Có thể là bởi vì hắn ở bên cạnh cậu, quần áo trên người đều là mùi của Santa ấm áp từ trong ra ngoài cho nên Lưu Vũ không sợ.
Chỉ có một mình Santa cảnh giác, vẫn có chút khó chịu, hai mắt hắn đỏ hoe quét qua những Alpha khác đứng bên cạnh cậu.
Theo trình tự của buổi tiệc, Lưu Vũ tiến lên bục phát biểu.
Santa nhìn chằm chằm vào Lưu Vũ, người đang tỏa sáng trên sân khấu, cậu đã bình tĩnh và tự tin hơn rất nhiều so với lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Thậm chí còn đẹp hơn lúc đó, hắn nghĩ thầm.
Sau khi phát biểu xong, Lưu Vũ bắt đầu cuộc hành trình dài của mình vào tối nay. Lúc đầu, xung quanh là người thân và những người lớn tuổi, cậu lịch sự nâng ly rượu từng người một và nói về nhiều chủ đề khác nhau.
Một nhóm qua đi rồi lại đến một nhóm khác, chính là những người có liên hệ mật thiết với Lưu gia và là nhóm đối tượng mà Lưu Vũ muốn tìm đến. Cậu đang dò hỏi chuyện làm ăn liên quan đến chú của mình.
Khi Lưu Vũ giao tiếp với họ, Santa không theo sát mà sẽ bảo vệ cậu ở một khoảng cách nhất định sau lưng và quan sát những mối đe dọa tiềm ẩn xung quanh cậu. Nhóm người cuối cùng, không cần suy đoán nhiều, chính là nhóm người muốn trở thành Alpha của Lưu Vũ.
Từng người một tiến tới chỗ cậu, thường họ sẽ mang theo một ly rượu khác đến cho Lưu Vũ. Sau khi chào hỏi cậu theo phép tắc, họ bắt đầu hẹn gặp riêng. Nhưng Lưu Vũ đều cười từ chối rằng tửu lượng cậu không tốt lắm nhưng ly rượu đưa đến không uống thì không được, cậu lịch sự uống hơn nửa ly hoặc một hai hớp rồi dừng lại.
Tuy vóc dáng cậu tương đối nhỏ bé, những người tới gần đều cao to hơn. Họ nhìn cậu từ trên cao xuống trông có chút áp chế, Lưu Vũ không sợ nhưng trong lòng rất khó chịu. Santa sẽ không bao giờ nói chuyện với cậu như thế này, hắn có thói quen cúi xuống để nghe cậu nói hoặc nhìn cậu.
Nhưng Alpha đến gần Lưu Vũ cũng rất khó chịu. Đối mặt với một con mèo hấp dẫn như vậy, họ kính trọng thân phận của cậu, cũng sợ Santa sau lưng Lưu Vũ. Hơn nữa trên người cậu còn mang theo mùi phermone của Santa cho nên bọn họ không dám đứng quá gần.
Tuy nhiên, ở địa điểm này, không chỉ có một mình Lưu Vũ đơn độc gặp rắc rối như thế này.
Trong khi đang nói chuyện với hai Alpha muốn mời cậu đến sân bóng chày, cậu hơi mất tập trung khi quay đầu lại thì thấy một cô gái xinh đẹp siêu nóng bỏng, cầm ly rượu vang đỏ đang đi đến chỗ Santa và trò chuyện với hắn.
Santa chỉ tự nhiên nói chuyện với cô ấy vài câu, thỉnh thoảng lại nhìn về hướng của Lưu Vũ.
Người đẹp này không có ý đồ gì khác, bị Santa thu hút là chuyện bình thường nhưng khi nhìn cô thấy hắn lo lắng nhìn về phía một Omega nhỏ nhắn phía bên kia liền hiểu ý rời đi.
Không chăm chú làm việc, trừ lương, Lưu Vũ tức giận quay lại nhìn và nghĩ thầm.
Chỉ là sau khi cô nàng sexy này rời đi, hai cô gái trông vô cùng ngây thơ và đáng yêu lại đến.
Đầu tiên họ rất muốn gặp anh chàng đẹp trai này. Mặt khác, họ cũng biết Santa là vệ sĩ của Lưu Vũ nên rất tò mò, vì vậy đã đến gặp hắn và hỏi rất nhiều điều mới lạ.
Santa không chủ động bắt chuyện, khi hai chị em hỏi thì hắn thì Santa chỉ đáp lại đơn giản nhưng hắn lại rất mất tập trung vì cứ phải nhìn chằm chằm vào Lưu Vũ phía trước.
Khi Lưu Lại quay lại, cậu thấy bên cạnh Santa còn xuất hiện thêm hai người nữa, Lưu Vũ bất lực nheo mắt.
Santa nên ở nhà thôi, ra bên ngoài phiền phức quá.
"Lưu Vũ." Khi Lưu Vũ đang nhìn Santa cách đó không xa, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình từ đằng sau. Cậu quay lại thì phát hiện đó là người nhà họ Đại.
"A, tôi đây, vừa mới cùng cha cậu nói chuyện phiếm."
"Thấy có người tìm cậu, tôi cũng không tới quấy rầy."
"Bây giờ thì được rồi."
"Rượu nho trắng được không?" Đại thiếu gia nói, trong tay đưa tới một ly rượu khác.
Lưu Vũ không chút do dự, mỉm cười nhận lấy rồi cùng hắn nói chuyện phiếm. Cậu muốn có bước đột phá nên phải chiếu cố người ta, mấy ngày trước cậu đã từ chối một lần rồi.
Sau khi Santa tiễn hai cô gái đáng yêu kia đi, hắn đã thấy Lưu Vũ và thiếu gia họ Đại đang trò chuyện rất nhiệt tình. Khác với vẻ không quan tâm và trò chuyện cho có lệ cùng những Alpha khác, Lưu Vũ và hắn ta tự nhiên hơn một chút, thậm chí còn uống cạn một ly rượu trong tay.
Dù biết rằng cậu có lý do để làm điều này, Santa vẫn không thoải mái và chỉ có thể tiếp tục thuyết phục bản thân đừng can thiệp quá nhiều vào chuyện riêng của Lưu Vũ.
Do đứng nói chuyện phiếm với Đại thiếu gia rồi lại uống hơi nhiều rượu, cậu bắt đầu cảm thấy đầu óc choáng váng.
Vòng đầu tiên, Lưu Vũ cùng các vị trưởng bối uống vài ly. Sau đó lại cậu tiếp tục nhận lấy rượu người khác đưa rất nhiều loại rượu khác nhau, vừa rồi cậu còn uống một ly mà Đại thiếu gia đưa cho mình.
Lưu Vũ cảm thấy lực chân yếu ớt, lảo đảo lui về phía sau vài bước.
Đại thiếu gia nắm lấy vai muốn đỡ Lưu Vũ, nhưng cậu lại vô thức giơ cánh tay lên chặn bàn tay đang dang ra của hắn.
"Thật xin lỗi, tửu lượng tôi không tốt." Lưu Vũ ngượng ngùng xin lỗi, tuy rằng ý thức rất rõ ràng, nhưng cậu vẫn có chút choáng váng, cơ thể có chút mất tự chủ.
"Không sao đâu." Đại thiếu gia cũng tỉnh táo thu tay lại.
Khi Lưu Vũ cúi đầu xoa xoa thái dương, sau lưng đột nhiên cảm thấy ấm áp, thắt lưng được một bàn tay chống đỡ, lòng bàn tay quen thuộc ấm áp.
"Uống quá nhiều rồi?" Santa đứng cách đó không xa nhìn thấy Lưu Vũ dường như đã uống quá nhiều rượu, liền vội vàng chạy tới hỗ trợ.
"Hình như do nhiều rượu trộn lẫn vào nhau..." Lưu Vũ theo thói quen ngả người ra sau dựa vào cánh tay cường tráng của Santa.
"Có nóng không?" Tay Santa chạm vào lưng cậu qua một lớp ren mỏng, chốc chốc lại cảm thấy ẩm ướt. Mèo con ra rất nhiều mồ hôi, hắn có chút lo lắng rằng Lưu Vũ sẽ phát sốt.
"Có lẽ là do uống rượu..." Mèo con mỉm cười an ủi Santa đang căng thẳng.
Lúc này, Đại thiếu gia đang đứng trước mặt hai người cảm thấy mình thực thừa thãi...
Vừa rồi hắn không phải là người trò chuyện với Lưu Vũ sao?
"Tiểu Vũ!"
Một tiếng gọi lớn vang lên, suýt chút nữa đánh thức tửu lượng của Lưu Vũ.
Lưu Chương từ bên cạnh đưa Lâm Mặc qua, thấy Santa và Đại thiếu gia thì chào hỏi thân mật, điều này đã phá vỡ bầu không khí khó xử vừa rồi.
"Vậy tôi không quấy rầy cậu nữa." Đại thiếu gia nhìn Lưu Vũ gật gật đầu.
"Thật xin lỗi, lần sau tôi mời cậu đi ăn cơm." Cậu cũng gật đầu chào tạm biệt.
"Đi thôi, Tiểu Vũ. Anh Viễn ở đằng kia kìa." Thấy mọi người đã rời đi, Lâm Mặc kéo Lưu Vũ đi tìm Bá Viễn.
"Tớ đã uống hơi quá rồi, đừng dụ tớ nữa. Hôm nay mọi người đều ở đây, đừng để tớ xấu hổ..."
"Không đâu không đâu."
Cho dù hôm nay là một bữa tiệc rượu có chủ đích, Lưu Vũ cũng không phải không có bạn bè của mình. Lâu lắm rồi cậu mới có một bữa ăn ngon và trò chuyện với ba người bọn họ, bữa tiệc rượu hôm nay cũng là do cậu phụ giúp.
Lưu Vũ để anh họ và Mặc Mặc đưa cậu đi.
Nhưng lúc rời đi, cậu vẫn nhìn Santa đang lo lắng phía sau, "Không sao, tôi mà uống nhiều thì anh cứ đưa tôi về nhà, còn lại để cho anh Viễn và chú tôi chủ trì."
Santa gật đầu rồi nhìn ba người họ cãi nhau ầm ĩ rời đi.
Tiệc rượu có lẽ sẽ kết thúc vào khoảng mười hai giờ đêm.
Lưu Vũ uống thêm mấy ly bên cạnh Lưu Chương. Cuối cùng khi tiễn khách xong, cậu dựa vào người Santa, nắm chặt lấy cánh tay hắn chống đỡ với chút tỉnh táo còn lại của mình để tiễn đợt khách cuối cùng ra về. Cậu hoàn toàn bị tê liệt trong vòng tay của Santa.
Hắn ôm Lưu Vũ lên xe.
Mặt mèo con đỏ bừng vì uống rượu, trong miệng lầm bầm không biết đang nói gì, vẻ đáng yêu làm Santa như muốn ngất đi.
Sau khi đưa Lưu Vũ ngồi vào ghế sau, cậu giữ chặt cổ áo Santa không buông khiến hắn không thể làm gì hơn, chỉ có thể ngồi cùng cậu ở hàng ghế sau và để mèo con dựa vào vai mình cho thoải mái.
"A, thật là khó chịu, không đi ra ngoài cũng không được, không muốn cùng các người đi chơi."
"Vì cái gì còn hỏi tôi!"
"Trong tương lai, hãy nói với ba tôi, đừng nói với tôi về loại chuyện này..."
...
Lưu Vũ - người đã uống quá nhiều rượu, bắt đầu một màn biểu diễn solo, Santa chỉ có thể dở khóc dở cười đáp lại.
"Santa!" Con mèo say rượu đột nhiên gọi tên mình khiến Santa giật mình.
"Sao vậy? Thiếu gia?"
"Anh có biết không..." Cậu vừa nói vừa làm động tác ngẫu nhiên.
"Sao vậy?" Santa hợp tác lắng nghe lời nói say sưa của Lưu Vũ.
"Đôi khi anh trông giống như Sang..."
Lại nghe thấy cái tên này, Santa vẫn không biết hắn là ai, lần trước Lưu Vũ say rượu cũng từng nói. Tuy rằng hắn không có hỏi nhưng hiện tại càng ngày càng tò mò.
"Thiếu gia, Sang là?" Santa ngập ngừng hỏi.
"Santa..." Lưu Vũ không trả lời câu hỏi của Santa, chỉ lẩm bẩm tên của hắn.
Sau đó, cậu ngủ thiếp đi và không nói bất cứ điều gì nữa.
Về đến nhà, Santa đỡ Lưu Vũ về phòng, rồi tự mình xuống lầu.
"Thiếu gia sao lại uống nhiều như vậy?" Dì Lý lo lắng hỏi.
"Không sao đâu, thiếu gia hôm nay rất vui cùng bằng hữu uống thêm vài ly thôi."
Dì Lý cười thở dài, "Dì đi pha cho thiếu gia một ly trà, buổi tối cậu ấy tỉnh lại thì uống chút để giải rượu."
"Phiền dì quá, tôi đi với dì, tôi sẽ mang nó lên cho cậu ấy." Hắn đi theo dì Lý vào bếp.
Khi dì Lý đang pha trà, Santa đứng ở bàn ăn, bất giác nhớ đến Lưu Vũ, người đã tiếp xúc với nhiều Alpha trong buổi tiệc hôm nay.
Dì Lý đã ở Lưu gia gần mười năm, chăm sóc Lưu Vũ và có tình cảm sâu nặng với Lưu gia nên chắc biết rất nhiều về cậu.
"Dì Lý..."
"Hả, có chuyện gì vậy Santa?" Nghe thấy tiếng Santa gọi mình, dì Lý mở hộp trà và quay lại.
"Thiếu gia, chưa từng yêu sao?" Santa hỏi, chính mình cũng không nhịn được nở nụ cười.
"Sao có thể chứ?" Dì Lý cũng cười ha hả.
"Tại bữa tiệc ngày hôm nay, có rất nhiều người đến cùng cậu ấy uống rượu và ngỏ ý muốn hẹn hò. Nhìn cách thiếu gia xử lý giống như chưa từng xử lý chuyện như vậy bao giờ."
"Sao có thể chưa từng được chứ?" Dì Lý pha trà đặt lên khay đưa tới bên cạnh Santa, "Tuy nhiên cũng có một lần đó."
"Gọi là gì nhỉ?" Dì Lý nghĩ.
Santa cầm lấy khay trà, "Không có gì, tôi chỉ tùy tiện hỏi..."
"Ồ, đúng rồi, tên cậu ấy là – Sang."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro