C3: Mèo dũng cảm không ngại khó
Một ngày sau cuộc họp gia đình, Lưu Vũ bắt đầu cuộc sống bận rộn "nghiên cứu và học tập" mỗi ngày.
Lúc đầu thật sự rất vất vả nhưng sau khoảng một tuần thì dần dần cậu cũng quen, đặc biệt là mặc quần áo có mùi pheromone của Santa hàng ngày đã giải quyết được rất nhiều phiền phức không đáng có cho cậu.
Bây giờ là mười giờ đêm.
Santa đi đến phòng làm việc với một tách trà nóng đã pha, hắn phát hiện Lưu Vũ không có ở đó, rất nhiều tài liệu chất đống trên bàn và một cuốn sách đang mở được để ở giữa.
Santa bước tới đặt tách trà xuống liếc nhìn tập tài liệu đã mở, nó được bao phủ bởi những nét bút màu khác nhau.
Cậu ấy đã cố gắng hết sức làm mọi thứ cho dù không thích, Santa mỉm cười bước ra khỏi phòng làm việc. Hắn và Lưu Vũ ở chung đã gần một tháng nên hắn cũng hiểu kha khá tính tình của con mèo này.
Thông minh chăm chỉ, thích che giấu nỗi buồn cũng như sự lo lắng của mình bằng cách giả vờ hành xử cục mịch.
Santa đi thẳng lên lầu năm, nơi đó có một phòng tập thể dục, Lưu Vũ chắc chắn đang ở đó.
Có một lần sau khi đọc xong tài liệu, Lưu Vũ nói muốn ra ngoài thư giãn, nhưng khoảng hai mươi phút sau cậu vẫn chưa quay lại nên Santa đi tìm quanh vườn mà không thấy Lưu Vũ, hắn nhớ lại hồ sơ của Lưu Vũ mà hắn đã thấy trước đây, kết hợp với sơ đồ của ngôi nhà, Santa biết có một phòng tập ở tầng năm.
Cửa phòng khép hờ, Santa nhìn thấy Lưu Vũ trong bộ đồ tập màu trắng với đôi chân trần, bím tóc nhỏ phía sau được buộc lên trông thật dễ thương.
Santa nhẹ nhàng mở cửa, hắn đứng quan sát Lưu Vũ nhấc chân, xoay người, nhảy... Động tác uyển chuyển mềm mại, thấp thoáng vòng eo mảnh khảnh nhưng săn chắc, bộ quần áo màu trắng khiến Santa liên tưởng đến tiên tử hạ phàm.
Lưu Vũ say mê luyện tập đến mức không để ý Santa đang say mê nhìn mình ở cửa.
Sau khi Lưu Vũ kết thúc điệu nhảy, toàn thân cậu ướt đẫm mồ hôi, quần áo trên người dính sát vào da thịt, lộ ra một thân thể mềm mại xinh đẹp.
Lưu Vũ xắn tay áo lộ ra cẳng tay trắng nõn, vừa kéo quần áo ướt đẫm mồ hôi trên người vừa quạt nhẹ thì cảm thấy sau lưng có ánh nhìn bỏng rát, vừa ngẩng đầu liền thấy Santa đang dựa vào cửa nhìn mình chằm chằm.
Nhưng Lưu Vũ không sợ hãi khi thấy đối phương, không biết có phải vì mấy ngày nay cậu đã quen với việc ngửi mùi pheromone của Santa hay không mà cậu không hề lo lắng rằng hắn sẽ mất kiểm soát và làm cậu bị thương. Cậu nghiêng đầu, một đôi mắt mèo với đầy dấu hỏi nghi vấn...
"A... a? A, vừa rồi tôi không tìm thấy cậu, nhưng tôi nhớ cậu là sinh viên khoa múa nên tôi đoán cậu sẽ ở đây." Santa bị Lưu Vũ nhìn liền có chút chột dạ, lắp bắp nói, "Tôi không nghĩ cậu thật sự ở đây."
"Ừm." Lưu Vũ mang giày vào và đáp lại nhẹ nhàng, vén mái tóc đã buộc và từ từ dùng tay vuốt nhẹ mái tóc rối bù khi đi ngang qua Santa, "Tôi đi tắm rồi về phòng."
"Vâng." Nhìn hai tay Lưu Vũ túm lấy tóc khiến lòng Santa rối bời, hắn tự vỗ mạnh vào đầu để tỉnh táo một chút, không ngừng nhớ lại nội dung trong hợp đồng tuyển dụng về Alpha và Omega.
Giống như một con mèo đang chải lông và rửa mặt, Santa nghĩ thầm trước khi tắt đèn rời khỏi phòng tập.
Từ hôm đó trở đi, Lưu Vũ tan làm liền sẽ đến phòng tập nhảy, đây là cách thư giãn của cậu, và nó đã trở thành một phần mà Santa rất mong đợi.
Đứng ở cửa phòng tập nhìn Lưu Vũ khiêu vũ là một điều tuyệt đẹp không ai có thể tưởng tượng được.
Khi Santa mở cửa, hắn nhìn thấy Lưu Vũ mặc một bộ Hán phục màu xanh nhạt, đang nhảy một điệu song phi yến, dải băng trong tay cậu theo sau. Vòng xoay của dải băng từ từ quấn quanh cậu.
Sau khi điệu nhảy kết thúc, Lưu Vũ đứng dậy tháo dải băng quấn quanh người, trong khi Santa vỗ tay và tán thưởng.
Lưu Vũ nghe thấy tiếng vỗ tay của Santa, trong lòng tuy vui sướng nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, thay vào đó cậu giả vờ bĩu môi một cách bất lực.
"Đẹp, thực sự rất đẹp." Santa khen ngợi, nhưng hắn cảm thấy rất tiếc nuối vì một điệu nhảy đẹp như thế lại chỉ có mình hắn thưởng thức.
"Được rồi." Lưu Vũ cởi bỏ lớp ngoài cùng của Hán phục khi đi ra khỏi phòng, "Hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi sớm, ngày mai tôi phải đến trường đua..."
Nói đến việc đến trường đua, Lưu Vũ thở dài thườn thượt, thừa nhận hiện tại rất lo lắng...
Trường đua là cơ sở kinh doanh chính của nhà họ Lưu, nhưng hiện tại những người quản lý trường đua lại là gia đình chú họ.
Thường ngày trong gia đình, ông ta luôn tỏ ra là một người chú không tranh giành, nhưng thực ra ông ta là người đạo đức giả nhất, là người ngấm ngầm khuấy động tình hình, che giấu những việc làm mờ ám trong lĩnh vực kinh doanh, và giỏi nhất là làm những việc nảy sinh mâu thuẫn trong nội bộ gia đình.
Sau khi ba mẹ và anh trai của Lưu Vũ bất ngờ qua đời, ông ta khóc to nhất, nhưng lại trở mặt nhanh hơn ai hết khi tuyên bố người thừa kế, hiện tại phe phái trong gia tộc muốn hạ bệ Lưu Vũ chính là do ông ta đứng đầu.
Lưu Vũ phải thừa nhận rằng, trong cuộc chiến hiện tại của mình với gia đình người chú, cậu thực sự không thể chống lại, ông ta quyết tâm muốn tìm ra điểm yếu của cậu từng chút một và phá vỡ nó từng cái một...
Cái gì tưởng tượng cũng đẹp đẽ, nhưng có thể làm được lại là chuyện khác... Trước khi ngủ say, Lưu Vũ thiếu tự tin vào chính mình.
Hôm sau Lưu Vũ thức dậy sớm hơn thường lệ, thay quần áo sớm, lơ đễnh ăn hơn nửa phần bữa sáng rồi lên đường cùng Santa.
Santa có thể thấy được sự lo lắng của Lưu Vũ, cậu ngồi ở hàng ghế sau, cứ cắn môi nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Hôm nay tôi sẽ không gọi cậu là thiếu gia đâu." Santa muốn đánh lạc hướng Lưu Vũ để xoa dịu tâm trạng của cậu.
"Vậy anh muốn gọi tôi là gì?"
"Gọi là điện hạ đi." Santa nhìn vào cổ tay áo bằng ren xếp li của Lưu Vũ, "Hôm nay trông cậu giống như một hoàng tử nhỏ vậy."
Để chuẩn bị đến trường đua, Lưu Vũ đã chọn một bộ đồ theo phong cách thời trung cổ, áo sơ mi retro bằng lụa trắng, quần tây trắng, thắt lưng nâu sẫm và viền cổ bằng lụa đen. Tóc mái lệch một chút, vẻ đẹp ngông cuồng bất khả chiến bại.
Lưu Vũ bị Santa chọc cười, mặt ửng hồng, thắt chặt dải băng trên cổ tay áo, "Hôm nay không nên mặc màu nhạt như vậy, ở đường đua rất dễ bị bẩn..."
Ở chung với Santa được hơn một tháng, Lưu Vũ đã không còn cự tuyệt hắn nữa, tuy rằng vẫn không biết tại sao cậu lại có một vệ sĩ Alpha ở bên cạnh, nhưng Santa là một người rất tốt, cẩn thận lại dịu dàng. Cậu đã ở cùng hắn trong suốt thời gian qua, hắn cùng cậu dậy sớm ngủ muộn, cùng cậu chạy bộ xung quanh, bảo vệ cậu thật tốt, ngay cả khi cậu nhảy múa thư giãn, Santa cũng rất nghiêm túc trong việc đưa ra nhận xét.
Sẽ tốt hơn nếu buổi sáng ngày đầu tiên cậu không bị vác đi, Lưu Vũ nghĩ thầm.
Có khá nhiều người ở trường đua, bên ngoài đường đua là những người đang hò hét đặt cược, còn bên trong đường đua tràn ngập tiếng reo hò.
Khi nhóm người của Lưu Vũ đến, để tránh quá công khai, họ đi vào bằng cửa sau, chú của Lưu Vũ vẫn chào họ với nụ cười rất khó chịu đó.
Lão già xảo quyệt với pheromone có mùi xăng, đây là những gì Santa nói về người đàn ông này.
Ông chú vẫn ôm vai cháu trai tỏ vẻ nhiệt tình như trước, vừa đến gần đã ngửi thấy mùi nắng nóng ngày hôm đó, bàn tay đang mở rộng vội thu lại.
Ông ta ngẩng đầu nhìn Santa đang đứng không xa phía sau, nheo mắt, mùi này có trên người của Lưu Vũ.
Nhìn thấy bàn tay thu lại khó xử của chú mình và khóe miệng giật giật, Lưu Vũ cảm thấy an tâm hơn một chút.
"Chú, đi thôi." Lưu Vũ lễ phép ra hiệu "xin mời."
"Được rồi, chú dẫn cháu đi xem trường đua." Ông ta cười đáp lại Lưu Vũ, nhưng lại trừng mắt nhìn Santa ở phía sau.
Vì có quá nhiều người trong trường đua ngựa, để tránh rắc rối, Lưu Vũ và chú của mình mỗi người chỉ mang theo một người đi cùng.
Điều này khiến Santa, người đứng sau Lưu Vũ, càng cảnh giác hơn.
Bốn người bọn họ đi về phía sau đấu trường, trước tiên đi đến chuồng ngựa, xem nơi chuẩn bị ngựa đua, sau đó đi đến trường quay nơi phân loại phiếu cá cược, đây là nơi Lưu Vũ sẽ được xem chi tiết toàn bộ ván cá cược. Quy trình làm việc chỉ đơn giản là xem tài khoản của họ, cuối cùng đến gặp người huấn luyện ngựa để xem quá trình huấn luyện ngựa và các cuộc đấu giá ngựa đã tham gia trong vài năm qua...
Phải mất nửa ngày để hoàn thành những công việc này, Lưu Vũ cảm thấy hơi mệt.
"Vào xem trận đấu thì sao?" Ông ta nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Lưu Vũ liền nói, "Nhân tiện nghỉ ngơi một chút đi."
"Cũng được, trước giờ cháu cũng chưa xem qua người ta chơi cá cược bao giờ."
"Có muốn thử chơi cá cược không?" Ông chú cười ranh mãnh.
Lưu Vũ nhìn vào chú mình cười híp mắt, trong lòng nổi lên ham muốn thắng thua. "Được rồi." Cậu nhìn nhân viên sắp xếp danh sách cá cược, "Cho tôi xem ngựa của cuộc đua tiếp theo."
Các nhân viên đã mở máy tính bảng và đưa ảnh của những con ngựa sẽ tham gia cho Lưu Vũ.
Lưu Vũ phủi tay một cái, "Con này đi, số một."
Khi nhân viên mở ảnh cho Lưu Vũ, Santa liếc nhìn bức ảnh con ngựa số một mà Lưu Vũ đã chọn.
Số 1, lại là màu xanh da trời yêu thích của cậu, một con mèo với khát vọng chiến thắng mãnh liệt, Santa nhìn chằm chằm vào tấm lưng của thiếu gia nhà hắn.
Sau khi vào đấu trường, ông chú đưa Lưu Vũ đến khu vực xem trung tâm, đây là một chỗ ngồi xem tuyệt vời.
Lưu Vũ có vẻ rất mệt mỏi, vì vậy cậu dựa thẳng vào hàng rào ôm má, lơ đễnh nhìn những người chơi đang chuẩn bị ở vạch xuất phát phía dưới, so với việc liệu con ngựa cậu đặt cược có thắng hay không, cậu đang suy nghĩ về những thứ khác.
Đua ngựa là lễ hội của dân cờ bạc, tiền đặt cược vào ngựa khá cao, chú của Lưu Vũ có phải đang thao túng cuộc đua để kiếm lời mà không cần suy nghĩ nhiều, liệu ông ta có mối quan hệ với người huấn luyện ngựa để gian lận hay không? Lưu Vũ ngẫm nghĩ có chút đau đầu, đây là trường đua của gia đinh cậu, cá cược ngựa phi pháp hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Một tiếng súng đã đưa Lưu Vũ trở lại thực tại, những người cá cược ở đây hò reo như sóng biển.
Con ngựa số một mà Lưu Vũ đặt cược không hề có thế thượng phong, lúc đầu đã bị bỏ xa, tuy nhiên thời gian trôi qua, số một dần bắt kịp với khả năng của mình, nhưng tiếc là nó vẫn không vượt qua được vị trí thứ 5.
Ngay từ đầu khoảng cách đã là quá lớn.
Lưu Vũ đứng thẳng người thở dài, nhìn danh sách trong tay, bất đắc dĩ gấp lại, "Cháu sẽ trực tiếp cho chú quẹt thẻ."
Lưu Vũ đang cười nhạo bản thân, đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng huyên náo.
"Có phải Lưu Vũ không?"
"Lưu Vũ có ở đây không?"
"Đó là người đứng đầu mới của gia tộc chúng ta."
"Làm thế nào mà một Omega có thể là người thừa kế? Như là một trò đùa"
"Hoàn toàn không thể để Omega làm người đứng đầu mới của gia tộc."
"Lưu gia bị sao vậy!?"
...
"Có chuyện gì thế?" Ông chú cũng nghe thấy tiếng huyên náo và quay lại nhìn.
Phía sau huyên náo càng lúc càng lớn, Lưu Vũ không biết có phải là ảo giác của chính mình hay không, dường như người ở hai bên đang tiến về phía mình, cậu khó chịu quay người lại, ôm lấy Santa.
Santa gần như dính sát vào Lưu Vũ, dùng hai tay túm lấy hàng rào, bảo vệ Lưu Vũ nhỏ bé trong vòng tay, cảnh giác nhìn xung quanh.
"Omega mà tới gần Alpha sẽ động dục, thật là buồn cười!" Có người trong đám người hét lớn một tiếng, đám người vốn đã bắt đầu tụ tập náo động đột nhiên nhiều hơn, tất cả đều hướng về phía khán đài nơi Lưu Vũ đang đứng.
Lưu Vũ sững sờ một lúc, đầu óc trống rỗng, không biết đã xảy ra chuyện gì hay phải làm sao, theo bản năng ngẩng đầu trong vòng tay của Santa, nhìn hắn.
Cùng lúc đó, mùi pheromone cái nắng như thiêu đốt của Santa tỏa ra xung quanh, vòng tay ôm chặt lấy Lưu Vũ, xoay người đưa Lưu Vũ đến một lối thoát hiểm khác có dòng người ít hơn.
"Bên ngoài thế nào rồi?" Santa vừa gõ tai nghe không dây vừa đưa Lưu Vũ đi.
"Lão đại, có rất nhiều Alpha tụ tập bên ngoài trường đua để gây rối. Chúng tôi đang chặn chúng." Giọng nói của thuộc hạ và sự hỗn loạn phát ra từ tai nghe của Santa.
"An ninh xung quanh vẫn chưa được kiểm tra à?" Santa cau mày.
"Bảo vệ xung quanh đều là người của nhà chú của thiếu gia, chỉ có một nửa người của chúng ta là ở bên ngoài."
"Được rồi." Santa nén giận, "Mau dẹp loạn, chuẩn bị trước xe của thiếu gia cho tôi ở lối ra."
"Vâng thưa lão đại!"
"Bảo an đâu, mau gọi người đi, có chuyện xảy ra!" Ông chú đi theo phía sau vừa hét vừa bị vệ sĩ kéo đi.
Đám đông ngày càng trở nên hỗn loạn, pheromone của các Alpha đồng loạt tấn công.
Lưu Vũ bị Santa giữ sau lưng, hắn đưa cậu ra ngoài, đám pheromone kích thích khiến cậu thở gấp, tuyến thể ở sau cổ bắt đầu không ổn, gây ra một cơn đau âm ỉ, cả người vô lực dựa vào vai Santa.
Giống như một con mèo con khi sợ hãi, không thể kêu lên.
Mùi vị pheromone ấm áp của Santa quanh quẩn bên Lưu Vũ, cố gắng an ủi cậu trong khi chống lại sự tấn công và khiêu khích của những pheromone khác, hắn đặt một tay lên bờ vai mỏng manh của Lưu Vũ và vỗ nhẹ.
"Không sao, tôi sẽ đưa cậu đi ngay." Santa hơi cúi đầu, nhẹ nhàng an ủi Lưu Vũ trong tay.
Chỉ là, pheromone mặt trời thiêu đốt, vốn là tầng thứ yếu ớt, không thể chống lại quá nhiều pheromone alpha hỗn hợp, hung hãn và bạo lực trên sân.
Một bàn tay đột nhiên vươn ra từ trong đám người túm lấy cổ áo sau Lưu Vũ, đầu ngón tay gần như chạm vào miếng dán ngăn mùi sau gáy cậu, nhưng Santa đã nhanh tay nhanh mắt đánh lại hắn ta.
Không thể tiếp tục như thế này được.
Lưu Vũ ở trong vòng tay của Santa, khiến hắn không dám phóng pheromone của mình đi quá xa, việc tiếp tục để cậu tiếp xúc với môi trường pheromone như vậy sẽ làm hỏng tuyến thể và thậm chí làm cho chức năng cơ thể của cậu bị rối loạn.
Bước chân của người trong vòng tay càng ngày càng nặng, Santa cũng không thể quan tâm hơn, xoay người ôm lấy Lưu Vũ, một tay ôm eo, một tay ôm đầu, để cậu vùi trong ngực.
Vì Lưu Vũ không từ chối pheromone của hắn trước đây, có lẽ cậu ấy có thể thử.
Khi toàn thân bắt đầu cảm thấy ngột ngạt muốn chết, Lưu Vũ đột nhiên cảm thấy như có dòng điện ấm áp quấn lấy, càng ngày càng ấm, cảm giác sa sút không còn tiếp tục, tuyến thể cũng không còn nhói đau nữa.
Lưu Vũ ngẩng đầu lên khỏi ngực Santa, tình cờ hắn cũng đang nhìn cậu.
"Đừng sợ." Santa xoa tóc Lưu Vũ, nhìn đôi mắt đẫm lệ của Lưu Vũ khiến hắn nhanh chóng cảm thấy đau lòng.
"Ừm." Lưu Vũ lại dựa vào trong ngực Santa, dùng hai tay ôm chặt Santa, hai tay nắm lấy quần áo phía sau hắn.
Sự công kích của Santa phát huy tác dụng rất nhanh, pheromone của Alpha khác bị đè lại, đám người không dám tới gần nữa, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể của người trong tay mình đang tăng lên, thân thể cậu khẽ run.
Biết rằng trường đua hôm nay có rất nhiều người, để không quá lộ liễu và tránh rắc rối, Santa không mặc đồng phục mà chỉ mặc một bộ quần áo bình thường, áo phông xám và quần yếm đen. Qua lớp vải mỏng, Santa có thể dễ dàng cảm nhận được sự thay đổi nhiệt độ cơ thể của Lưu Vũ.
Mặc dù có hơi ấm của mặt trời an ủi Lưu Vũ, nhưng tuyến thể cũng chuyển từ đau đớn ban đầu sang khô rát.
Santa ôm Lưu Vũ chạy chậm, sơ tán ra khỏi trường đua.
Bên ngoài cũng hỗn loạn như vậy, người của Lưu gia cố hết sức ngăn cản, chiếc xe màu đen đón Lưu Vũ đã đậu ở cửa, tài xế cũng hoang mang trước cảnh tượng ấy.
Khi đến gần cửa xe, vị ngọt của mật đào xộc vào khoang mũi của Santa.
"Cậu cùng thiếu gia ngồi ở phía sau, mở cửa kính xe, tìm cho thiếu gia thuốc và miếng dán ngăn mùi, để tôi lái xe." Santa nhanh chóng mở cửa xe, đặt Lưu Vũ ngồi ở ghế sau, còn hắn ngồi vào ghế lái và xoay chìa khóa xe. Lưu Vũ chưa hoàn toàn phát tình bởi pheromone của hắn, và việc tiêm thuốc ức chế kịp thời có thể ổn định tâm trạng của cậu.
Bác tài xế là một Beta, rất nghe lời, nhanh chóng ngồi vào ghế sau bắt đầu mở tủ đông nhỏ đơn giản trong xe, lấy ra thuốc ức chế.
Cùng lúc đó, Santa nhấn ga, mặc kệ là đang ở đâu, phóng xe đi qua đám người ở hai bên đường.
Santa lên đường, sau đó rẽ phải và lái xe vào một rừng cây nhỏ.
Sau khi xác định không có ai xung quanh, Santa dừng xe và đi đến một cái cây cách đó không xa.
Nước mật đào tươi mát, là một mùi vị cực phẩm của Omega, tuy rằng chỉ có một chút, nhưng nó thoát ra từ cửa sổ xe khi tài xế thay cho Lưu Vũ miếng dán ngăn mùi nhanh chóng tản ra đủ để khiến Santa bất an suốt quãng đường, khi lái xe, hai tay hắn nắm chặt vô lăng, mạch máu tím xanh nổi rõ.
"Hừ." Santa hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành trong rừng, làm dịu đi bản chất Alpha có chút bồn chồn của hắn, nhịp tim của hắn cũng đã trở lại trạng thái ổn định.
Tạm thời lúc này không nên quay lại xe nữa, Santa cúi đầu nghĩ, vừa rồi pheromone của hắn suýt nữa khiến Lưu Vũ phát tình, có lẽ khi nhìn thấy hắn sẽ rất loạn.
Santa cứ như vậy nán lại trước cái cây sáu, bảy phút, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng gọi nhẹ từ trong xe vọng ra.
"Santa." Cái đầu bông xù của Lưu Vũ ngó ra cửa sổ xe, nhìn về phía Santa cách đó không xa, nở nụ cười yếu ớt.
"Thiếu gia." Santa đang định đi về phía trước chợt nhớ ra hắn liền dừng lại, "Cậu không sao chứ?"
"Không sao đâu." Giọng nói vẫn còn yếu ớt.
"Tốt quá, tôi sẽ cho người đưa cậu về nhà ngay lập tức..." Khi Santa đang nói, điện thoại trong túi hắn rung lên.
"Lão đại, về cơ bản ở đây đã được kiểm soát rồi." Thuộc hạ ở đầu dây bên kia báo cáo.
"Được rồi, tôi sẽ gửi cho cậu vị trí hiện tại, ngay lập tức mang theo mười người tới bảo vệ thiếu gia." Santa cúp điện thoại liền gửi địa chỉ, khoảng mười phút sau thì người của hắn sẽ tới.
Santa không quay lại xe của Lưu Vũ, hắn ra lệnh cho tài xế đưa Lưu Vũ về còn mình thì lên một chiếc xe khác và đi theo phía sau.
Santa về đến nhà sau Lưu Vũ một chút, lúc này Lưu Vũ đã ngủ say, một lúc sau bác sĩ mới ra khỏi phòng.
Trên đường, Santa đã cấp tốc gọi cho dì Lý để gọi bác sĩ chờ ở nhà.
Khi ở trên xe, Lưu Vũ đã ngủ thiếp đi sau khi thuốc ức chế phát huy tác dụng, về đến nhà, bác sĩ đã xem qua, không có vấn đề gì lớn, tuyến thể và cơ thể không bị tổn thương, chẳng qua là một số hệ thống điều hòa pheromone của cơ thể bị kích thích bởi môi trường pheromone hỗn loạn nên bị rối loạn. Nghỉ ngơi hợp lý, duy trì sự ổn định về cảm xúc và uống một số loại thuốc là khỏe lại.
Santa thở phào nhẹ nhõm, sau khi dặn dò thuộc hạ, hắn trở về phòng, cảm thấy tần số nhịp tim vẫn không bình thường, hắn lấy ra một liều thuốc an thần tiêm một mũi thuốc, rồi ngã vật ra giường.
Lưu Vũ đang mơ ngủ.
Ở ga tàu điện ngầm vào giờ cao điểm, dòng người đổ xô lên tàu điện ngầm chen chúc nhau, cậu đi ngược dòng người và có vẻ như đang tìm kiếm một ai đó.
Có quá nhiều người, luôn có người va vào vai, cào túi xách, thậm chí giẫm lên chân. Có một người chạy đến va phải cậu khiến cậu loạng choạng suýt ngã, kết quả được kéo lại bởi một bàn tay.
Lưu Vũ bị người đàn ông kéo và ôm vào lòng, cái ôm rất ấm áp, Lưu Vũ ngẩng đầu mỉm cười nhìn người đàn ông, nhưng không nhìn rõ mặt anh ta, chỉ thấy rõ nốt ruồi lệ dưới mắt trái.
Lưu Vũ đột nhiên mở mắt ra.
Giấc mơ này lại bắt đầu, Lưu Vũ đưa tay xoa xoa thái dương, đã lâu rồi cậu không mơ thấy Sang, dạo gần đây giấc mơ của cậu toàn là về cha mẹ và anh em, cũng như tài liệu bị cắt xén và công việc kinh doanh, hôm nay vì sao lại mơ thấy Sang?
Lưu Vũ chậm rãi nhớ lại cái ôm ấm áp trong trường đua hỗn loạn lúc sáng... Là vì Santa sao?
Lưu Vũ cầm điện thoại lên nhìn thời gian, cậu đã ngủ rất lâu.
Trong phòng có hơi ngột ngạt, cậu nhấc chăn ra khỏi giường, ra ngoài hít thở.
Santa bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại, một cuộc gọi từ cấp dưới.
Thuốc áp chế Alpha thật sự rất mạnh, Santa cầm điện thoại kiểm tra thời gian, hắn đã ngủ mê man lâu như vậy.
"Ừm? Thế nào? Cậu đã tra được danh sách đăng ký khán giả chưa? " Santa vẫn đang nằm trên giường, ban ngày hắn cùng Lưu Vũ đến trường đua đã chỉ thị cho cấp dưới của mình, lập tức cử vài người để kiểm soát những người ra vào cửa và đăng ký, hắn không tin rằng chú của Lưu Vũ sẽ không gây rắc rối.
"À, lão đại, tôi đã xem rồi. Cuộc đua ngựa mà cậu và thiếu gia đã xem, số người đăng ký và số người thực sự vào trường đua đúng thật là không khớp nhau."
"Có thể biết những người đó là ai không?" Tất cả những người gây rắc rối ở đây đều là Alpha?
"Hầu hết mọi người đều bỏ chạy về phía sau, cảm giác như...", đầu dây bên kia ngập ngừng.
"Giống như chú của thiếu gia cố tình dẫn theo họ?" Santa nắm chặt tay, "Được rồi, cậu tiếp tục điều tra đi, nếu có tin tức gì mới thì nói cho tôi biết."
"Vâng, lão đại."
Ra ngoài xem xét, Santa bước xuống giường, mở cửa bước ra ngoài, tự hỏi không biết Lưu Vũ đã khá hơn chưa?
Khi bước đến cửa phòng Lưu Vũ, phát hiện cửa không đóng chặt, Santa nhìn theo khe cửa, Lưu Vũ không có ở đó, chắc là đã dậy rồi.
Không cần suy nghĩ nhiều, Santa trực tiếp đi đến phòng tập ở tầng năm.
Cửa phòng tập vẫn để mở, đèn sáng nhưng không có nhạc, không thấy Lưu Vũ đang khiêu vũ.
Santa mở cửa bước vào, hắn liếc nhìn vào bên trong cửa và thấy Lưu Vũ trong bộ đồ ngủ đang ngồi trong góc dựa vào bức tường gương, ôm lấy chân.
Santa rụt người dựa lưng vào tường ở cửa nhưng vẫn không đi qua đó, sợ Lưu Vũ không thoải mái nên hắn sẽ đợi cậu ở đây.
"Santa? Là anh sao?" Lưu Vũ đang dựa vào trong góc tường suy nghĩ, đột nhiên bắt gặp một bóng người đang đi ở cửa ra vào, nghiêng người nhìn xem.
Bị Lưu Vũ phát hiện, Santa từ cửa đi ra, "Khỏe rồi chứ?"
"Tốt hơn nhiều rồi." Lưu Vũ cười nhẹ, không biết có phải vì nhìn thấy Santa khoe dáng hoàn hảo trong chiếc áo vest xám và quần âu đen hay không mà hai má Lưu Vũ nóng bừng lên.
"Được rồi, tôi quay lại phòng đây." Santa chuẩn bị rời đi.
"Santa, ngồi với tôi một lát." Lưu Vũ ngăn hắn lại và nhìn với ánh mắt thành khẩn.
Santa do dự, đôi mắt của một Alpha hàng đầu có chút né tránh vì chuyện buổi sáng.
Lưu Vũ biết Santa đang để ý đến việc suýt chút nữa làm cho mình phát tình, "Tôi thật sự không sao, nếu không có anh, tôi có lẽ đã xong đời rồi."
Nghe được Lưu Vũ nói lời này, Santa thở phào nhẹ nhõm, đi tới chỗ Lưu Vũ và ngồi xuống.
"Cảm ơn."
Lại nghe được lời cảm ơn của Lưu Vũ, Santa mỉm cười, hắn lấy điện thoại ra tìm kiếm thứ gì đó, đưa cho thiếu gia bên cạnh, "Tôi nói rồi, cậu là người thuê tôi, chỉ có một mình cậu đứng tên."
"Đây là cái gì?" Lưu Vũ nghi ngờ cầm lấy điện thoại của Santa, trong đó có tài liệu bị khóa, "Mật khẩu?"
"Lưu Vũ, sinh nhật của cậu viết bằng bính âm, là do ba của cậu sắp đặt."
Lưu Vũ nhập theo những gì Santa nói, và nó đã được mở ra. Bản scan của hợp đồng lao động mà Santa đã ký, Lưu Vũ cẩn thận phóng to và đọc. Bên trên là chữ ký của ba cậu, còn người thụ hưởng bên dưới chỉ có Lưu Vũ.
Đó đúng là nét chữ và con dấu đặc biệt của ba, thủy ấn ở mặt sau cũng là do Lưu gia đặt riêng.
"Sao anh không cho tôi xem sớm hơn?" Lưu Vũ đặt lại điện thoại vào tay Santa và nói với giọng đầy thắc mắc.
"Thiếu gia có cho tôi cơ hội đâu." Santa khẽ cười một tiếng.
"Tôi nghe bọn họ nói anh đã giải nghệ rồi, sao vẫn tới Lưu gia?"
"Để báo đáp công ơn của anh trai tôi." Santa nói với Lưu Vũ về những việc mà Riki và ba của Lưu Vũ đã giao phó.
"Sau này không hối hận khi nhận lời giao phó của anh trai sao? Bảo vệ một Omega rất phiền phức đó."
"Ban đầu quả thực tôi cũng hối hận thật đấy." Santa nhìn Lưu Vũ cố ý mỉm cười.
"Này! Anh nói cái gì, ý của anh là từ vệ sĩ giờ đã trở thành bảo mẫu rồi sao?" Lưu Vũ cũng đột nhiên quay đầu lại nhìn Santa, phồng má như một chú mèo con sắp tức giận.
"Này này..." Santa cười cười, không nhịn được vươn tay xoa đầu Lưu Vũ, "Nhưng bây giờ không hối hận, tôi thấy làm việc với cậu rất thú vị."
Lòng bàn tay ấm áp của Santa xoa nhẹ Lưu Vũ, cậu nhìn vào mặt Santa và phát hiện ra nốt ruồi lệ dưới mắt trái.
Thân thuộc và ấm áp, ngay cả vị trí của nốt ruồi lệ cũng giống nhau.
Lưu Vũ quay lại, chống cằm lên đầu gối.
"Tôi luôn nghĩ rằng cậu thật giống như một con mèo." Santa thu tay lại và trở lại với giọng điệu nghiêm túc, "Cậu xinh đẹp và dễ thương, trông có vẻ đầy ý chí và kiêu hãnh, nhưng trong sâu thẳm thì thực sự mạnh mẽ, chân thành và còn rất thông minh."
Sao lại nói thẳng thế? Lưu Vũ đỏ mặt khi Santa nói ra điều đó, cậu quay đầu đi để tránh Santa thấy mình mắc cỡ.
"Thực ra, tôi nhận ra một vài người đã gây rắc rối ở trường đua vào ban ngày..." Để loại bỏ sự thẹn thùng, Lưu Vũ nhớ ra một số điều tương đối quan trọng.
"Hửm?"
"Thực ra, tôi chưa bao giờ tham gia vào công việc kinh doanh của gia đình mình. Nó giống như trường đua. Tôi chưa từng đến đó, nhưng vườn trà và sân vận động thuộc quyền quản lý của Lưu gia. Tôi đã đến đó nhiều lần, có một số người là nhân viên ở đó, còn có hai người quản lý cấp cơ sở... Tuy rằng bọn họ đã che kín mít, nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra được." Lưu Vũ ngẩng đầu dựa vào gương.
"Chú của cậu?" Santa nghĩ về điều đó và nhìn Lưu Vũ
Lưu Vũ không nói gì chỉ nhún vai.
"Vậy ngày mai cậu định làm gì? Trước tiên nghỉ ngơi hai ngày..." Santa có chút lo lắng, bình thường lịch trình ngày mai là đến sân vận động.
"Ngày mai tôi sẽ không đến sân vận động, ngày mốt tôi sẽ đi, nhưng..." Lưu Vũ chưa kịp nói xong, điện thoại trong túi đã vang lên.
Lưu Vũ trả lời điện thoại, "Mặc Mặc!"
"Thư ký Lâm?" Santa rất quen thuộc khi nghe cậu kêu tên, một người tên là Lâm Mặc, cậu ấy là thư ký của Lưu Vũ ở Lưu gia đến thu xếp công việc, nghe nói cậu ấy và Lưu Vũ là bạn tốt từ khi còn nhỏ.
"Tiểu Vũ, cậu không sao chứ?" Giọng điệu lo lắng của Lâm Mặc từ trong điện thoại truyền ra, "Buổi chiều tớ gọi điện đến nhà cậu, dì Lý nói với tớ là sau khi uống thuốc ức chế cậu vẫn còn ngủ nên giờ mới dám gọi cho cậu."
"Không sao đâu." Lưu Vũ qua điện thoại an ủi bạn mình, "Tiện thể, tớ cũng muốn gọi cho cậu, Mặc Mặc, chuyến đi đến sân vận động của tớ vào ngày mai sẽ huỷ, chuyển sang ngày mốt, nhưng tớ sẽ thông báo để mọi người đến sân gôn, ở nơi tổ chức họp mặt gia đình lần trước, tớ muốn tổ chức họp mặt, tất cả các thành viên phải có mặt đầy đủ."
"Cậu tính làm gì?" Lâm Mặc hỏi qua điện thoại, "Cậu vẫn nên là nghỉ ngơi ở nhà đi."
"Đừng lo lắng, tớ biết cơ thể của chính mình..." Lưu Vũ nói vài câu với Lâm Mặc rồi cúp điện thoại.
"Cậu muốn mở một cuộc họp vào ngày mai?"
"Ừm." Lưu Vũ gật đầu, "Tôi phát hiện có một số việc phải thảo luận trực tiếp với mấy lão già kia, nếu không thì sẽ ngày càng làm càn."
Santa vốn tưởng rằng chuyện xảy ra trong ngày sẽ khiến Lưu Vũ bị đả kích, không ngờ con mèo con này còn mạnh mẽ hơn hắn tưởng.
Ngay khi hắn đang cảm thán, có tiếng hét lớn đột nhiên phát ra từ dưới lầu, vang vọng khắp năm tầng của tòa nhà.
"Tiểu Vũ! Tiểu Vũ!"
"Hả? Anh họ? Bá Viễn sư huynh?" Lưu Vũ sửng sốt, chống tay xuống sàn nhà đứng lên, Santa đỡ cậu dậy, Lưu Vũ nhanh chóng đi ra ngoài.
Khi Santa tắt đèn và rời khỏi phòng tập, hắn chỉ nhìn thấy hình ảnh xúc động của Lưu Chương và Bá Viễn đang ôm Lưu Vũ kẹp ở giữa.
"Tiểu Vũ, em không sao chứ? Tiểu Vũ."
"Em không sao, em sẽ bị điếc nếu hai người làm như vậy."
Hai người vẫn không có ý buông tha, "Anh không nói, làm sao vậy?"
"Hẳn là lão già kia của chú mày!"
Hai người đi xuống cầu thang với Lưu Vũ và tiếp tục nói chuyện với nhau.
Trên thực tế, một số con mèo mạnh mẽ hơn bạn tưởng, Santa nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro