Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C2: Mèo cũng phải làm việc chăm chỉ

Khoảng nửa giờ sau cửa chính cuối cùng cũng mở ra, Lưu Vũ đã thay xong quần áo và Santa, người đang mang một chiếc túi, lần lượt đi ra.

Lưu Vũ miễn cưỡng đi đến trước mặt hắn, bĩu môi, trong mắt ánh lên tia nhìn hung dữ nhưng cũng không kém phần đáng yêu; Santa sau lưng thì giống như không có gì, thậm chí còn có chút tự hào khi lôi được con mèo ra khỏi ổ.

Nhóm người đứng đợi ở cổng nhìn cảnh tượng thiếu gia và lão đại của mình, cố nhịn cười: Thật là giống "Không Có Não và Không Vui Vẻ"(*), nhưng hình ảnh hai người cùng đi ra thật sự rất đẹp.

(*) Không Có Não và Không Vui Vẻ: tên bộ phim hoạt hình cũ của Trung Quốc.

Lưu Vũ trông như mèo con, dáng người nhỏ nhắn, vốn dĩ cơ thể đã rất mảnh mai nay lại mặc quần màu đen bó sát, cạp quần buộc dây lộ ra vòng eo nhỏ xíu có thể ôm hết bằng một tay. Cái bím tóc nhỏ buộc lên trông rất độc đoán, nhưng trong mắt mọi người Lưu Vũ chỉ là một nhóc trắng trẻo đáng yêu.

Nhưng Santa thì khác: Lông mày kiếm với đôi mắt sáng ngời, gương mặt góc cạnh sắc nét, lạnh lùng nghiêm túc trông cực kì đẹp trai.

Bờ vai Thái Bình Dương, tóc vàng, một bím tóc nhỏ được buộc hờ hững ở phía sau, hắn mặc một bộ âu phục màu đen cùng áo sơ mi trắng, khí chất ngời ngời.

Lưu Vũ dừng lại trước cửa xe, quay đầu nhìn Santa phía sau với vẻ mặt hung hãn, hắn không nói gì mà đưa tay ra rất cung kính làm động tác "Mời thiếu gia."

Lưu Vũ giậm chân, cầm lấy túi ngồi ở ghế sau, còn Santa ngồi ở ghế phụ, nơi có thể dễ dàng nhìn thấy bên trong và bên ngoài kính chiếu hậu, phía trước thích hợp quan sát liệu có những nguy hiểm nào tiềm ẩn xung quanh hay không.

Trên đường đi, bên trong xe rất yên tĩnh, Lưu Vũ, Santa và tài xế không ai nói tiếng nào, chỉ có Santa thỉnh thoảng quan sát Lưu Vũ đang xem tài liệu ở hàng ghế sau qua gương chiếu hậu.

Santa có thể thấy được vị thiếu gia này thật ra rất khẩu xà tâm phật, ngoài miệng thì nói không tham gia, cũng không đi ra ngoài, nhưng hiện tại vẫn là đang ở trong xe nghiêm túc xem tư liệu liên quan đến cuộc họp, thậm chí thỉnh thoảng còn mang điện thoại ra để tìm kiếm thông tin.

Người hiện đang điều hành sân gôn của Lưu gia là Bá Viễn, một trong số ít nhân viên quản lý mà Lưu Vũ biết trong gia đình.

Bên ủng hộ Lưu Vũ có Bá Viễn, còn Lưu Nghệ Đông và những người khác đang tranh nhau tổ chức cuộc họp trên sân gôn mà họ quản lý. Rốt cuộc, nếu rơi vào tay chú và dì của Lưu Vũ, vấn đề an toàn cơ bản không thể được đảm bảo.

Phòng họp nằm ở tầng hai của sân gôn, sau khi bước vào có một bức tường kính lớn ngăn cách một hành lang, đứng trên hành lang có thể nhìn rõ quang cảnh cuộc họp bên trong, nhưng lại không thể nghe thấy âm thanh.

Khi Lưu Vũ đến, những người khác tham dự cuộc họp cũng đã có mặt đông đủ, Lưu Nghệ Đông đang ngồi phía trước suýt ngã xuống đất khi nhìn thấy Lưu Vũ bước vào.

Santa đứng ngoài cửa kính, ngang hàng với Lưu Vũ đang ngồi ở phía trước, đương nhiên, không chỉ có hắn đứng canh ở ngoài cửa, mà còn nhiều người khác đứng thành hàng.

Sự hung hãn và dữ tợn là những đặc điểm đã được khắc ghi trong DNA của các Alpha từ khi mới sinh ra, vì vậy khi một nhóm Alpha tụ họp với nhau, bầu không khí xung quanh như trận chiến của những con sư tử từ các bộ tộc khác nhau được coi là bình thường.

Bầu không khí trong phòng họp ngột ngạt và căng thẳng, bên kia cửa kính cũng căng thẳng không kém.

Trong hành lang ngăn cách bởi vách kính, các loại pheromone đan xen lẫn nhau, hỗn loạn, hưng phấn, hung hãn, bản thân Santa thì không bị ảnh hưởng, hắn chỉ sợ rằng thiếu gia nhà mình sẽ ngất ngay khi vừa bước ra.

Trong đám pheromone hỗn loạn đột nhiên bùng lên một luồng nhiệt ấm, giống như một ngọn nến thắp sáng, ban đầu rất nhẹ nhàng, phảng phất mùi nến cháy, sau đó toàn thân bắt đầu bị luồng nhiệt này bao vây, nóng như thiêu đốt và cảm giác bỏng rát ập đến, giống như bị nướng trên ngọn lửa đang cháy lớn.

Sự hỗn loạn và náo nhiệt ban đầu trong hành lang dần dần bị mùi lửa nồng nặc bao phủ, những Alpha khác có người không thể chịu đựng được nữa, thậm chí còn bắt đầu nghe thấy ảo thanh tiếng "tanh tách" của đống củi đang cháy. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về con người này, Santa chỉ đáp lại một cách nhẹ nhàng bằng ánh mắt khinh thường và dữ tợn, trên mặt như viết ba chữ: Biến khỏi đây.

Ánh mặt trời thiêu đốt, hương vị pheromone lên đến đỉnh cao, nếu Santa phát huy tác dụng tám phần, có thể trực tiếp áp chế một người đến ngạt thở, nhưng hắn cũng đã từng nghe nói qua, cũng có rất ít người ngửi thấy mùi ấy sẽ cảm thấy ấm áp và yên bình như hoa gặp ánh nắng mặt trời.

Cứ như vậy khoảng hai phút, Santa cảm thấy những pheromone kia căn bản đã biến mất, hắn cũng kiềm chế lại pheromone lửa của mình, nhìn chăm chú vào Lưu Vũ trong phòng họp.

Hoàn toàn khác với bộ dạng tức giận với hắn lúc sáng sớm, Lưu Vũ trong phòng họp nhìn có vẻ co quắp, thậm chí còn có chút nhát gan, giống như chú mèo Ba Tư được cưng chiều ở nhà đang bị một đám mèo hoang vây quanh.

Santa nhớ rằng sáng nay khi ở trong phòng Lưu Vũ để đợi cậu tắm rửa, hắn nhìn thấy một khung ảnh bên cạnh gối của cậu, Santa cầm lên xem thì đó là ảnh gia đình của Lưu Vũ đang mặc đồng phục và cầm gậy bóng chày, cùng nhau tạo dáng bên trái bóng, thật dễ thương và hạnh phúc.

Cậu ấy thực sự rất cô đơn, Santa nhìn Lưu Vũ nghĩ.

Toàn bộ cuộc họp do Bá Viễn chủ trì, lần lượt giới thiệu tất cả mọi người có mặt bên cạnh Lưu Vũ, tuy rằng đa số đều là người thân của Lưu Vũ, nhưng cậu thật sự không biết những người trong gia đình này phụ trách bộ phận nào. Lưu Vũ chỉ đứng dậy, bước tới bắt tay một cách máy móc và gật đầu, nghe đối phương giao phó.

Hòa bình giả dối, Santa nhìn mà trong đầu chỉ có câu này.

Trong phòng họp chỉ có duy nhất một Omega là Lưu Vũ, hai Beta, những người còn lại đều là Alpha. Santa nhìn Lưu Vũ hết nhắm mắt lại nhíu mày, dùng ngón tay cái đè lên mày một chút mới mở to mắt.

Cuộc họp kéo dài khoảng hai tiếng, Santa nhìn thấy mọi người bên trong bắt đầu vỗ tay, Lưu Vũ đứng lên nói vài câu, cuộc họp kết thúc, mọi người đều lần lượt rời đi.

Lưu Vũ là người đi ra cuối cùng, khi cậu bước ra thì bên cạnh có một người đàn ông trung niên cao gầy, khuôn mặt thanh mảnh, đôi mắt to, đeo một cặp kính tròn, giống như một con cáo già ranh mãnh.

Người đàn ông ôm lấy vai Lưu Vũ, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng miệng lại cười toe toét, bộ dáng làm người khác không được tự nhiên.

Lưu Vũ thật sự rất khó chịu, ông ta cố ý nói chuyện khác người, Lưu Vũ chỉ có thể cười cười lấy lệ, nhưng pheromone mùi xăng trên người ông ta vẫn không ngừng quanh quẩn bên cạnh khiến Lưu Vũ choáng váng, tai ù đi.

Ngay khi Lưu Vũ cảm thấy mình sắp ngã xuống, đột nhiên mùi vị của một ngọn nến ấm áp vây lấy cậu.

"Thiếu gia!" Santa đỡ cánh tay Lưu Vũ, tay còn lại vòng qua eo cậu, kéo Lưu Vũ từ cánh tay của người đàn ông kia sang bên cạnh mình.

Vừa rồi, trước khi Lưu Vũ đi ra, Santa có thể thấy được cậu không thoải mái, hắn không cần nghĩ cũng biết là có người cố ý khiêu khích.

Vì vậy, ngay khi nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Lưu Vũ bên cạnh người đó, Santa không quan tâm là ai liền kéo Lưu Vũ lại, để cho cậu bình tĩnh lại đã.

Santa không dám phóng pheromone quá mạnh, nếu không Lưu Vũ sẽ khó chịu hơn, để Lưu Vũ gối đầu lên ngực hắn, cố gắng điều chỉnh hô hấp.

Cậu ấy mới đối đầu với chú của mình mười mấy giây, dù sao thì mọi người đều ở đó nên cậu nhất định không thể để rơi nước mắt, chú của Lưu Vũ kiềm chế bản thân trước, Santa lúc này mới thu lại pheromone.

Lưu Vũ quay đầu lại, sắc mặt rất không tốt, "Vậy chú, chúng ta gặp lại sau." Nói xong rồi nhanh chóng rời khỏi phòng họp.

Sau khi Lưu Vũ lên xe uống thuốc, ngồi ở ghế sau nhắm mắt điều chỉnh hô hấp, Santa vẫn ngồi ở ghế phụ, nhìn qua kính chiếu hậu xem cậu có khỏe hơn không.

Lúc về cũng như lúc đến, trong xe đều im lặng.

"Cảm ơn." Lưu Vũ dựa đầu vào ghế sau nói, giọng điệu có chút kiêu ngạo.

Santa sửng sốt một chút, sau đó chuyển sang cười nhạt, "Bảo vệ thiếu gia là nhiệm vụ của tôi." Hắn quay đầu nhìn về phía Lưu Vũ ở hàng ghế sau, "Tôi không làm cậu khó chịu hơn chứ?"

"Không, khá thoải mái." Lưu Vũ vốn dĩ muốn nói rằng pheromone của hắn có mùi khá dễ chịu, nhưng do bị hắn vác đi lúc sang nên vẫn còn nhỏ nhen, lòng tự trọng không cho phép cậu nói điều đó.

Santa cười cười không lên tiếng nữa, trong lòng hắn biết rất rõ: Cho dù là mèo con có kiêu ngạo cỡ nào, cũng cần có người an ủi.

Sau khi Lưu Vũ về đến nhà liền trở về phòng nghỉ ngơi một lúc, dán miếng dán hạn chế mới, hơn mười phút sau mới đi xuống lầu để chuẩn bị ăn trưa.

Khi vừa xuống, cậu đã thấy Santa và anh họ Lưu Chương bước vào nhà với một xấp hồ sơ.

Con trai của Lưu Nghệ Đông, Lưu Chương, là một Alpha vui vẻ hài hước, có mối quan hệ tốt với Lưu Vũ, mặc dù Lưu Vũ rất có thành kiến ​​với chú của mình nhưng cậu không thể từ chối sự nhiệt tình của người anh họ này.

"Đây là cái gì thế?" Lưu Vũ nhe răng.

"Ba kêu anh mang cho em những thứ này." Lưu Chương trực tiếp đi tới bên cạnh Lưu Vũ, vòng tay qua vai cậu, "Em cũng đừng chọc giận ông ấy, được không?"

"Anh đã bỏ học, cũng không phải không được đến nghĩa trang làm lễ." Lưu Vũ trợn mắt nhìn Lưu Chương, "Được, được rồi, mau về đi."

"Xem vui vẻ, anh đi đây." Lưu Chương xua tay quay người đi ra ngoài, vừa đi vừa lẩm bẩm "Tiểu Vũ không mời tôi ăn nữa."

Lưu Vũ yêu cầu Santa mang tài liệu vào phòng làm việc sau bữa trưa.

"Chỉ có vậy thôi đúng không?"

"Đây mới chỉ là một phần, trước tiên có thể xem những cái này trước, lát nữa Lưu Chương sẽ mang qua."

Lưu Vũ phồng má, lại bắt đầu rồi...

"Thiếu gia, trưa nay cậu vẫn có thời gian đọc, trước tiên hãy đọc cái này đi." Santa nói, lôi ra một xấp hồ sơ màu đỏ, "Đây là về sân gôn."

"Kế hoạch của tôi những ngày này là gì?"

"Lịch trình hơn một tháng của cậu đã kín chỗ rồi."

Lưu Vũ: ...

Phạm vi kinh doanh của nhà họ Lưu rất rộng, mối quan hệ bên trong và bên ngoài cũng rất phức tạp, là một tiểu gia chủ mới, việc đầu tiên là phải làm quen với những công việc kinh doanh cơ bản này, có nghĩa là từ ngày mai, cậu sẽ bắt đầu đi đến các cơ sở để tham quan và tìm hiểu toàn diện.

Cứ coi như một chuyến du lịch đi... Lưu Vũ miễn cưỡng mở hồ sơ.

---- Mười giờ đêm ----

Lưu Vũ đang đọc tài liệu trong phòng làm việc, Santa vẫn ngồi ở phòng làm việc với cậu.

Có tiếng gõ cửa nhẹ, Santa ra mở cửa, dì Lý mang chút đồ ăn nhẹ cho thiếu gia.

Sau khi đặt nó xuống cho Lưu Vũ, dì Lý bước đến cửa và vỗ vai Santa, ra hiệu cùng ra ngoài với bà.

"Dì Lý, có chuyện gì sao?" Santa theo sau và đóng cửa lại.

"Sáng mai cậu tính thế nào? Nếu hôm nay cậu có thể nói dối thiếu gia bằng những lời này thế ngày mai phải làm sao?"

Santa còn tưởng rằng chuyện gì, "Đừng lo lắng, thiếu gia sẽ chủ động ra ngoài đúng giờ."

"Thật ư?"

"Dì cứ yên tâm." Santa trấn an dì Lý và quay trở lại phòng.

Mười hai giờ, Lưu Vũ đọc xong thông tin, duỗi người chuẩn bị về phòng ngủ, Santa cũng cùng cậu đi ra ngoài.

"Thiếu gia, sáng mai 7 giờ 30 phút cần thay quần áo, xuống lầu ăn sáng."

"Hmm..." Sau khi Lưu Vũ đáp lại, cậu quay lại nhếch mép cười xấu xa, "Uno Santa, ngày mai anh đừng nghĩ có thể khiến tôi ra ngoài."

"Thiếu gia sẽ ra đúng giờ."

"Anh lấy tự tin ở đâu? Tôi không có nghĩ như vậy." Lưu Vũ chế nhạo, "Sáng nay anh đã nói dối tôi, ngày mai thì đừng hòng."

"Thiếu gia cho rằng tôi nhất thiết phải nói dối cậu để mở cửa sao?" Santa dừng lại, "Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, một số chiêu thức tốt hơn hết là không nên sử dụng."

"Rầm!" Lưu Vũ dừng bước, quay người nói, "Còn muốn sử dụng bạo lực?"

"Thiếu gia có thể thử..." Santa nhướng mày kiêu ngạo.

Nói chuyện xong cũng đã đi tới cửa phòng, Lưu Vũ mở cửa bước vào, quay đầu nhìn Santa thách thức, "Được rồi, chúng ta thử xem." Nói xong trực tiếp đóng cửa, khóa lại.

Vừa bước vào phòng, cậu quay người đi chưa được hai bước thì Lưu Vũ đã nghe thấy tiếng "cạch" của khóa cửa phòng mình, rồi "cạch" một tiếng, cánh cửa mở ra, Santa xuất hiện trước mặt cậu.

"Anh..." Đôi mắt mèo xinh đẹp của Lưu Vũ tròn xoe nhìn chằm chằm.

Santa lắc lắc một đoạn dây sắt trong tay, "Thiếu gia nên biết tôi từng làm gì đúng không? Nhân tiện, đổi sang khóa mật mã cũng vô dụng vì hiện tại tôi quản lý hệ thống an ninh cả căn nhà."

Lưu Vũ chống nạnh, hận không thể nói một lời.

"Thiếu gia, ngủ ngon." Santa đóng cửa lại với một nụ cười, bỏ lại sau lưng Lưu Vũ cùng tiếng đập vào tường ở đầu bên kia.

Sáng hôm sau, đúng như những gì Santa nói, Lưu Vũ ngoan ngoãn dậy vào lúc 6h30 để lấy quần áo.

Nếu bị xông vào phòng lần thứ hai, tiểu gia chủ này sẽ rất xấu hổ.

Ngày đầu tiên đi làm, nơi đến là sân gôn, người giúp việc cũng chuẩn bị một bộ quần áo thể thao màu xanh nhạt tươi mát.

Ngay khi Lưu Vũ định lấy nó, cậu nghe thấy tiếng Santa gọi mình từ phía sau.

"Thiếu gia, hôm nay cậu mặc thêm áo khoác đi." Santa đưa cho Lưu Vũ một chiếc áo khoác thể thao cùng màu.

Lưu Vũ ngơ ngác cầm lấy, vừa định hỏi Santa lại định làm gì thì một mùi nắng ấm tràn qua khiến cậu yên tâm.

Lưu Vũ thừa nhận lúc này trong lòng cảm thấy mềm nhũn.

"Được rồi." Cậu không thèm để ý đáp lại một tiếng và vào phòng thay quần áo.

Cũng dịu dàng đấy chứ, Lưu Vũ đóng cửa và ngửi mùi pheromone của Santa trên áo.

Thực ra hôm nay còn có Viễn ca đi theo, cũng không có gì to tát.

Cỡ quần áo của Santa khác với Lưu Vũ, cậu ngồi ở hàng sau đang mặc chiếc áo khoác không thuộc về mình, thoạt nhìn giống như một đứa trẻ lén lút mặc đồ của người lớn vậy.

Mặc dù là hơi rộng, nhưng Lưu Vũ trông thật nhỏ nhắn và dễ thương,

"Về sau tôi sẽ dặn bọn họ chuẩn bị quần áo đi ra ngoài trước một ngày rồi treo trong tủ của cậu luôn." Để đề phòng xảy ra chuyện như ngày hôm qua, Santa đã nghĩ ra biện pháp này, vì Lưu Vũ có vẻ như không từ chối pheromone của hắn, mặc dù đó không phải là cách tốt nhất, nhưng ít ra nó có thể ngăn chặn ai đó cố tình khiêu khích Lưu Vũ.

"Ừm." Lưu Vũ gật đầu, trái tim dường như mềm mại trở lại.

Cuối cùng thì vẫn chỉ là mèo con, Santa nhìn Lưu Vũ đang chơi với tay áo của mình ở ghế sau, xoa đầu con mèo dọc theo bộ lông sẽ khiến mèo con cảm thấy an toàn và thoải mái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro