Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C6: Tửu hậu thổ chân ngôn*

Tửu hậu thổ chân ngôn*: Rượu vào nói lời thật lòng

.

Ánh đèn sặc sỡ chói lóa, đám đông tụ tập thành từng đôi, ba người, cơ thể lắc lư, ly rượu nâng trên tay một hơi uống cạn. Trên sân khấu cao ở vị trí trung tâm, nam ca sĩ đang ngân nga một bài hát dân ca cải biên, bớt một chút tịch mịch thê lương, thêm một chút năng động hoạt bát. Những người phục vụ mặc đồng phục mang các loại đồ uống đến phòng bao và các chỗ ngồi rải rác trong quán bar, trên cổ tay họ đeo vòng phát sáng, mang lại một chút ánh sáng cho không khí mờ ảo.

Trong góc có một người con trai mặc chiếc áo sơ mi cotton màu đen, cổ áo hơi trễ để lộ trang sức đinh tán kim loại trên cổ. Mái tóc nguyên bản sau khi được chăm sóc liền để lộ ra vầng trán xinh đẹp, lệ chí đen ở đuôi mắt trông đặc biệt hấp dẫn, dường như vẻ lạnh lùng ngày xưa đã biến mất, giờ đây là một diện mạo hoàn toàn khác biệt.

"Làm ơn na, Lưu đại soái ca. Em đừng ủ rũ không vui như thế được không, sẽ làm khách của anh chạy hết đấy, ô kê?". Người ngồi đối diện chàng trai lấy tay nâng cằm, miệng nhếch lên tỏ vẻ bất lực và đau lòng, hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng bán trong suốt, trông vừa đáng yêu vừa quyến rũ.

Lưu Vũ cau mày nhìn người đàn ông đối diện, hắn ta là chủ quán bar này, một thiếu gia xuất thân từ gia đình giàu có ở Thái Lan. Việc quen biết với người này cũng bắt nguồn từ phòng khám, một người sống trong nhung lụa, được cưng chiều nâng niu từ nhỏ giống như hắn, vì tự mình kinh doanh mở quán bar mà gặp không ít khó khăn, không những bị bạn lừa tiền và còn làm ông bô tức đến ngã bệnh. Kết quả, hắn mắc chứng lo âu, mất ngủ thường xuyên và gần như suy sụp.

Quá trình điều trị diễn ra rất suôn sẻ, đấy là nhờ và sự phối hợp và thực hiện tuần tự từng bước của đối phương.

Sau này, tình bạn của hai người họ khởi đầu bằng một câu nói đùa của thiếu gia người Thái: "Tại sao em chữa khỏi chứng mặt ủ mày chau của anh mà lại tự biến mình thành một quả mướp đắng khác vậy na!". Người đàn ông này là người duy nhất không rời đi ngay sau khi điều trị khỏi vết thương. Vì vậy, chú cá voi cô độc cuối cùng đã tìm thấy một chú cá heo có thể cùng mình nhảy múa dưới làn nước biển xanh thẳm vô tận. Không phải là "được yêu cầu", hay là "cần đến", mà là giao lưu và thấu hiểu nhau một cách bình đẳng.

"Em đâu có không vui, Tiểu Cửu.", Lưu Vũ cụp mắt nhìn ly cocktail trước mặt, tựa như đang che giấu cảm giác tội lỗi sau khi nói dối.

Cao Khanh Trần cảm thấy hơi tức giận vì Lưu Vũ không muốn nói thật. Hắn cũng coi như khá hiểu về Lưu Vũ, biết rằng người con trai này đã quen với việc che giấu cảm xúc của bản thân, thậm chí có lúc cậu còn cảm thấy rằng việc nói chuyện sẽ mang lại gánh nặng không cần thiết cho người khác. Cậu là một chàng trai có sự dịu dàng khắc sâu trong xương cốt, nhưng lại ngụy trang bằng vẻ ngoài lạnh lùng.

"Xin người na, người có bao giờ chủ động tới đây uống rượu giải sầu đâu. Tôi mời ba lần năm lượt người mới tới ngồi một tí.", Cao Khanh Trần cau mày lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, hắn không phải bất mãn với Lưu Vũ mà là quá lo lắng cho cậu, "Na, nếu em không muốn nói chuyện với anh thì anh phải đi sang bàn khác chào hỏi khách đây!"

Nói xong, Cao Khanh Trần làm bộ định đứng dậy rời đi. Chiêu khích tướng này bắn trúng tim Lưu Vũ, khuôn mặt vốn không có biểu cảm gì của chàng trai trở nên có chút bất đắc dĩ, cậu nắm lấy tay áo Cao Khanh Trần, bĩu môi lộ vẻ tủi thân. Rõ ràng là ăn mặc giống như một con sói, thế mà giờ nhìn lại giống một con cún con.

"Thật ra, em chỉ là hơi nhớ nhà.", Lưu Vũ im lặng mấy giây, mím môi nặn ra câu này.

Cao Khanh Trần đột nhiên mềm lòng, hắn không biết hết mọi chuyện của Lưu Vũ, nhưng vẫn có thể đoán được phần nào qua lời kể của người con trai này. Hắn biết cha mẹ của Lưu Vũ đã ly hôn và lập gia đình riêng từ khi cậu còn rất nhỏ, cậu bôn ba giữa những căn nhà không thuộc về mình. Ở cái tuổi mà đáng lẽ cả thế giới đều xoay quanh mình, thì người con trai này lại sớm học được cách ngoan ngoãn hiểu chuyện và nhìn mặt đoán ý.

Mặc dù tình yêu thương của cha mẹ dành cho chàng trai chưa bao giờ mất đi, nhưng nỗi tiếc nuối từ gia đình như hạt giống đã ăn sâu bén rễ trong lòng. Thời gian trôi đi, rễ cây chọc xuyên qua vỏ, cắm sâu vào trái tim ấm nóng, nó lấy chất dinh dưỡng thông qua sự bao dung và trưởng thành của Lưu Vũ, rồi tiếp tục lớn lên cho đến khi những chiếc gai nhọn thỉnh thoảng đâm vào trái tim, gây ra những cơn đau không nguôi.

"Bảo bối của chúng ta lại nhớ nhà rồi na.", Cao Khanh Trần ngồi lại trên ghế, đáy mắt hiện lên đau lòng. Hắn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Lưu Vũ an ủi, "Thật ra sau khi rời khỏi Thái Lan, sống ở Trung Quốc nhiều năm như vậy anh cũng rất nhớ nhà. Nhưng cho tới hôm nay, anh có bạn bè, có người yêu ở nơi này, lại thi thoảng đón người nhà qua đây ở, anh phát hiện ra là chỉ cần trong tim có chốn về, thì nơi đâu cũng là mái nhà ấm áp".

Cao Khanh Trần dừng lại một chút rồi giơ tay chỉ vào nơi lồng ngực trái của Lưu Vũ, nửa đùa nửa thật nói: "Em cũng nên tìm một chốn về cho trái tim trống rỗng của mình rồi đó na".

Nghe Cao Khanh Trần nói xong, vẻ mặt Lưu Vũ nhất thời hoảng hốt. Sau khi hiểu ra, trong lòng cậu chỉ còn lại sự xao xuyến không cách nào kiềm chế. Trong đầu cậu chợt xuất hiện người đàn ông tên Santa, tại sao khi nhắc đến chốn về, cậu lại không kiềm chế được mà nghĩ tới hắn!

Ngày hôm đó ở trong phòng Santa, người đàn ông nắm lấy cổ tay cậu, đôi mắt đỏ hoe nói thích cậu tận ba lần. Nhưng Lưu Vũ vẫn không phản ứng, mấy phút do dự đó cũng chỉ khiến cậu tìm lại được chút lý trí. Sau khi thoát khỏi sự trói buộc của Santa cậu mới có thể nâng người chạy đi lấy ba lô cùng điện thoại.

Santa đêm đó đã gọi cho cậu rất nhiều cuộc điện thoại nhưng Lưu Vũ đã tàn nhẫn lựa chọn phớt lờ hết tất cả. Cậu vô tri vô giác uống một ít rượu dự trữ ở nhà rồi ngã xuống sofa ngủ thiếp đi. Sang ngày hôm sau, khi đầu cậu đau như búa bổ thì nhìn thấy tin nhắn từ Santa, nói rằng hắn cần tạm thời rời thành phố để đi làm việc, mọi chuyện sẽ bàn bạc sau khi hắn trở về.

Nghĩ đến đây, Lưu Vũ vô thức nhìn màn hình đen sì của điện thoại di động trên bàn, vẻ khó chịu trong mắt càng sâu hơn. Mặc dù cậu cực kỳ không muốn thừa nhận, nhưng việc hiện giờ cậu đang ở đây uống rượu giải sầu đã tàn nhẫn nói cho Lưu Vũ một sự thật, rằng cậu đang đợi Santa chủ động. Nhưng đối phương tựa hồ đã biến mất, và sẽ không liên lạc với cậu nữa.

"Tiểu Cửu, có biện pháp nào để kiểm chứng xem có phải em đang quan tâm tới một người nào đó không?", Lưu Vũ rời mắt khỏi điện thoại, ôm đầu mang theo một loại cảm giác cam chịu cùng bất lực.

"Có thì có, nhưng em có chắc là muốn thử không?", Cao Khanh Trần nhướn mày nghiêm túc hỏi, "Mỗi lần say rượu anh đều gọi điện thoại cho bạn trai. Rượu sẽ khuếch đại mọi cảm xúc, đồng thời cũng loại bỏ một số thứ không liên quan. Những dấu vết còn lại thường là những thứ khó buông bỏ nhất và trân quý nhất".

Lưu Vũ ngơ ra, cậu cảm thấy lời của Cao Khanh Trần không có tí cơ sở khoa học nào, hoàn toàn có thể coi là ngụy biện. Nhưng người ta thường nói có bệnh thì vái tứ phương, hơn nữa, hình như trước đó cậu chưa từng say rượu ở bên ngoài. Đều nói mượn rượu giải sầu, Lưu Vũ cảm thấy mình có thể quên đi một số phiền não khi say, không cần quan tâm tới những ngôn từ chứng minh tình yêu đích thực.

"Nói về rượu thì anh là chuyên gia, hôm nay em muốn say, những việc còn lại giao tất cho anh đấy". Lưu Vũ thở dài dựng thẳng người lên, tỏ vẻ trịnh trọng như vừa đưa ra một quyết định cực quan trọng.

Cao Khanh Trần nheo mắt lại, nhiều lần xác nhận sự kiên trì trong mắt Lưu Vũ sau đó mới gọi người phục vụ tới, thì thầm vài câu bên tai anh ta. Một lúc sau, người phục vụ khi nãy làm theo phân phó của ông chủ, mang ra ba chiếc cốc đựng đầy rượu và một chiếc ống hút kim loại.

"Cocktail B52, còn gọi là máy bay ném bom. Rượu được chia thành ba lớp gồm Baileys Irish Cream, một phần rượu hương cà phê và một phần rượu Vodka. Vodka rất mạnh nên có thể thấy lớp rượu trong suốt bên trên đã bị lửa đốt cháy, giống như động cơ phun lửa của máy bay ném bom. Tuy nhiên rượu này có tác dụng chậm, người bình thường chỉ hai ly là tương đối rồi, nay anh mời bảo bối của anh uống ba ly. Như vậy em ít nhất sẽ không bất tỉnh, nhưng cũng sẽ không giữ được lý trí.", Cao Khanh Trần nghiêm túc giới thiệu ly cocktail, sau đó đẩy ly rượu và ống hút đến trước mặt Lưu Vũ.

Chàng trai nhìn ly cocktail trước mặt, ngọn lửa xanh trên mép cốc nói lên độ mạnh của nó, nhưng nó cũng cho Lưu Vũ một cơ hội làm tê liệt bản thân, thoát khỏi sự bực bội. Lưu Vũ không chút do dự chộp lấy ống hút cắm vào cốc rồi uống ừng ực.

Mùi thơm nồng nàn của cà phê hòa quyện với rượu mùi sữa lan tỏa vào vị giác, nó không gay gắt như tưởng tượng, nhưng sau khi vị dịu nhẹ trôi qua, vị cay của vodka ùa vào miệng, kích thích da đầu Lưu Vũ tê dại và khiến mắt cậu đỏ hoe.

Trước khi vị cay hoàn toàn biến mất, Lưu Vũ vội vàng uống nốt hai cốc còn lại, nhiệt độ của rượu vừa vặn cao hơn nhiệt độ cơ thể, rót xuống họng giống như một dòng nước ấm khiến cổ chàng trai đỏ bừng lên.

"Ặc, em uống nhanh quá rồi Lưu Vũ!", Cao Khanh Trần vô thức muốn ngăn cản, nhưng Lưu Vũ ở đối diện đã nhanh chóng nuốt hết ba ly rượu. Người đàn ông đột nhiên toát mồ hôi lạnh, hắn biết uy lực của B52, bình thường Lưu Vũ không uống nhiều, ba ly liên tiếp này e là có hiệu quả bằng năm ly.

Lưu Vũ ngây thơ ngước mắt nhìn Cao Khanh Trần, thấy người đàn ông đối diện tỏ vẻ mặt áy náy vì đã làm chuyện xấu. Vừa định nói với đối phương rằng mình không sao thì cậu ngay lập tức liền cảm thấy như rượu vừa uống đã biến thành một chất lỏng hơi lạnh, dần dần lan ra từ mắt cá chân, đi tới đâu là khiến cậu tê dại và nóng rực tới đó.

Cảm giác này dần lan tới cổ, rồi cuối cùng nhấn chìm đầu óc cậu, gần như trong nháy mắt đã lấy đi ý thức tỉnh táo của người con trai. Cả người cậu như bị đẩy ngã vào đụm mây bằng bông, thế giới quay cuồng, tứ chi vô lực.

"Toi rồi.", Cao Khanh Trần nhận ra đôi mắt của Lưu Vũ đã trở nên mờ mịt, đôi má đỏ bừng bất thường của cậu cũng đang tố cáo cậu đang say, ánh nhìn đờ đẫn, miễn cưỡng mới có thể giữ cho mình ngồi vững, nhưng thân trên của cậu lại xiêu xiêu vẹo vẹo, lắc lư không ngừng.

Rượu đã làm tê liệt não bộ của Lưu Vũ, khiến mọi thứ xung quanh cậu trở nên méo mó và mờ ảo, nhưng ý thức của cậu lại trở nên rõ ràng hơn. Giống như được lắp thêm một bộ lọc, tâm trí Lưu Vũ thoát khỏi những khuôn sáo, phức tạp và phiền não, chỉ còn lại ngọn núi Tín hiệu dưới bầu trời đêm và người đàn ông đút cho cậu bánh bao hấp dưới tháp tín hiệu.

"Chết tiệt.", Lưu Vũ cắn môi, hai mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói lảm nhảm, "Đúng là đáng chết, thế mà mình lại thật sự nghĩ tới tên khốn đó". Vì không muốn Cao Khanh Trần nhìn thấy sự nhếch nhác của mình nên Lưu Vũ giơ tay lên che đi đôi mắt ướt sũng, nhưng cơ thể cậu lại run rẩy không ngừng.

Cậu giống như một vị tướng được trang bị tốt vũ khí và chiến đấu một mình đã quá lâu, cậu quen với việc lấy một địch một trăm, hay thậm chí một mình đối mặt với thiên quân vạn mã. Cho tới một ngày, có một kẻ liều lĩnh và ngang ngược xông vào thế giới của cậu. Người đàn ông đáng khinh đó thế mà lại cho cậu một cái ôm ấm áp khi cậu vô tình cởi bỏ bộ giáp, và hôn lên đôi má đầy sẹo của cậu. Kể từ đó, tất cả niềm kiêu hãnh và sự kiên trì của cậu đã sụp đổ, mọi nguyên tắc của cậu đều quy thành một cái tên - Santa.

Chỉ cần có liên quan đến tên của người đàn ông đó, dù có chạm tới giới hạn cũng đều sẽ được tha thứ, thậm chí còn được thấu hiểu và chấp nhận.

"Đồ khốn...Sao anh không kiên trì một chút...Sao anh không liên lạc với tôi?". Trong miệng tràn đầy vị máu, Lưu Vũ dùng răng cắn chặt môi, bởi vì cậu thà bị đau còn hơn là để nước mắt rơi. Cậu run rẩy thút thít, nói những câu ngắt quãng không ai có thể nghe rõ, xen lẫn với giọng hát nhẹ nhàng, trầm lắng của nam ca sĩ trong quán bar.

"Em say rồi, Tiểu Vũ, để anh đưa em về.", Cao Khanh Trần hiểu rằng Lưu Vũ đã không thể đứng vững để rời khỏi quán bar được nữa. Hơn nữa, nhìn thấy người con trai nay đã đánh mất sự bình tĩnh của mình hắn có chút ngạc nhiên và lo lắng, cho nên hắn không yên tâm để cậu đi về một mình.

Lưu Vũ cảm giác trong lúc mình đang mơ màng thì có người đỡ mình dậy, dư quang khóe mắt liếc thấy điện thoại di động trên bàn bèn cầm nó lên. Có lẽ là uống rượu làm người ta trở nên can đảm hơn, hoặc là bởi cậu có mấy phần không cam tâm, cho nên cậu mở khóa điện thoại, bấm vào dãy số vừa lạ vừa quen rồi ấn nút gọi.

Lưu Vũ chỉ muốn thử thêm một lần, nếu thật sự là nước chảy vô tình, cậu sẽ không buông thả bản thân và tự biến mình thành kẻ ngốc nữa.

"Alo?", không ngờ điện thoại mới kết nối không lâu thì đối phương đã bắt máy.

Xung quanh quá ồn nên Lưu Vũ nghe không rõ giọng nói của người đàn ông bên kia điện thoại, cậu nóng lòng muốn rời khỏi quán bar, tìm một nơi an tĩnh để nghe. Vừa dợm bước đi thì thân thể không tự chủ mà ngã xuống, cùng với tiếng kêu của Cao Khanh Trần, cả người và điện thoại của Lưu Vũ đều sóng soài dưới đất.

"Tiểu Vũ, em không sao chứ, a?", Cao Khanh Trần vội vàng cúi xuống đỡ cậu, chỉ thấy Lưu Vũ cả người mềm nhũn mò mẫm tìm điện thoại, không quan tâm mình ngã có bị thương hay không.

Hắn ngước mắt liếc màn hình điện thoại, không ngờ phát hiện đối phương vẫn chưa cúp điện thoại, dường như đang đợi phản ứng của Lưu Vũ. EQ nhạy bén của Cao Khanh Trần khiến hắn nhận ra người bên kia điện thoại chính là đầu sỏ khiến Lưu Vũ đau khổ tới mức đi uống rượu giải sầu, nhưng đồng thời cũng là liều thuốc giải duy nhất có thể chữa khỏi cho người bạn thân yêu của hắn.

Đưa tay ra hiệu cho người phục vụ giữ lấy Lưu Vũ, Cao Khanh Trần nhấc điện thoại lên, xen lẫn trong tiếng ồn ào của quán bar, hắn nghe thấy người đàn ông ở đầu bên kia liên tục gọi tên Lưu Vũ một cách lo lắng và vội vã. Hắn nói với đối phương vài câu, sau đó gửi cho đối phương định vị của quán bar rồi cúp máy.

Sau khi nhờ phục vụ đỡ Lưu Vũ ra khỏi quán bar và tìm một chiếc ghế nghỉ ngơi công cộng cách cửa không xa rồi ngồi xuống, Cao Khanh Trần liền ngồi cùng Lưu Vũ và yêu cầu người phục vụ quay lại trông coi quán bar trước.

Điện thoại của Lưu Vũ lại reo lên, Cao Khanh Trần nhận ra đó là người đàn ông vừa rồi. Hắn liếc nhìn Lưu Vũ bên cạnh đang cúi đầu, hơi thở hỗn loạn, vừa quẫn bách vừa tủi thân bất lực như một đứa trẻ, liền nhấc điện thoại lên nghiêm túc trả lời.

"Lưu Vũ? Em có sao không? Em đừng chạy lung tung, tôi sẽ đến ngay. Đợi tôi, tôi sẽ đến ngay bây giờ đây!", hắn còn chưa kịp nói gì thì người đàn ông bên kia đã sốt ruột lo lắng. Cao Khanh Trần cuối cùng cũng xác nhận rằng giọng nói vừa nghe được quả thực là giọng của cùng một người đàn ông. Hắn liếc mắt nhìn Lưu Vũ một cách sâu xa, dường như đã hiểu được vướng mắc và mâu thuẫn của cậu. Thậm chí còn dùng tới phương pháp hành hạ bản thân là tự chuốc say mình để chứng minh rằng mình quan tâm đến người cùng giới.

"Tôi không phải Lưu Vũ, nhưng cậu ấy đang ở cạnh tôi nên tạm thời anh không cần quá lo lắng.", giọng điệu của Cao Khanh Trần hiếm khi không thân thiện, hắn chỉ cảm thấy người đàn ông phía bên kia điện thoại đã ức hiếp bạn mình nên không khỏi bênh vực.

"Được, tôi đang lái xe tới rồi. Hãy chăm sóc cậu ấy giúp tôi, cảm ơn cậu.", giọng của người đàn ông bình tĩnh hơn nhiều nhờ sự lãnh đạm của Cao Khanh Trần, hắn cũng không nhiều lời nữa, vì hắn không muốn để Lưu Vũ đang say khướt ở cạnh một người đàn ông mà hắn không quen biết nên chỉ cúp máy rồi đạp ga tăng tốc.

"Em đúng là đồ ngốc!". Cao Khanh Trần thở dài, dùng tay áo lau mồ hôi cho Lưu Vũ. Hai má chàng trai ướt đẫm, không phân biệt được là mồ hôi hay nước mắt, "Khuôn mặt này của em thế mà vẫn khốn khổ vì tình, anh thật rất tò mò đối phương là thần thánh phương nào. Nếu hắn dám làm tổn thương em, anh sẽ liều mạng với hắn!".

Chính Lưu Vũ đã kéo Cao Khanh Trần ra khỏi vũng bùn, gột sạch sự bẩn thỉu, giúp hắn vực dậy và trở lại đỉnh cao sau khi rơi xuống đáy vực. Theo một nghĩa nào đó, người con trai này chính là vị cứu tinh của hắn, lời nói hắn sẽ liều mạng không phải là một câu nói đùa, mà là sự bảo vệ nghiêm túc với tư cách là một người bạn.

"Tiểu Cửu... Tiểu Cửu... Em bị quỷ mê hoặc rồi, em xong đời rồi.", ý thức của Lưu Vũ lúc tỉnh lúc mê, cậu đã quên mất việc vừa nãy nhất thời kích động đã bốc điện thoại gọi cho Santa, chỉ muốn mượn rượu tố khổ với Cao Khanh Trần. "Tiểu Cửu, là em sai rồi sao? Nhưng mà, anh ấy là ai chứ, là một đại minh tinh đi khắp muôn nơi chứ không chỉ dừng chân một chỗ. Em làm sao dám tin vào lời hứa hẹn của anh ấy? Có thể anh ấy đã nói điều này với bạn diễn, với ca sĩ hợp tác của anh ấy, hoặc là với những người ái mộ anh ấy. Em có gì đặc biệt, đáng để anh ấy để tâm tới sao?"

Sâu rượu Lưu Vũ nói huyên thuyên không ngừng, thế nhưng từ trong câu nói lại lộ ra sự tự ti khắc sâu trong xương cốt. Cậu đạt được nhiều thành công hơn các bạn đồng trang lứa, nhưng cũng phải chịu nhiều áp lực hơn, dần dà, cái gọi là cảm giác an toàn đến từ gia đình ngày càng ít đi. Trước mặt người khác cậu luôn ngẩng cao đầu, nhưng khi đêm khuya tịch mịch lại lộ ra vẻ rụt rè buồn bã.

Tất cả mọi người đều cảm thấy cậu là một con người hoàn mỹ, giống như một viên ngọc được gột rửa theo năm tháng, ngày càng xinh đẹp sáng bóng. Nhưng nếu nhìn thật kỹ, sẽ phát hiện ra rằng vô số vết xước đã làm bề mặt không còn mịn màng và hoàn hảo nữa. Cậu cũng khao khát rằng, giá như có ai đó coi mình là trung tâm, là tất cả, sẽ luôn bảo hộ mình. Nỗi khao khát này chính là lý do khiến cậu có thể kiên trì suốt bao năm, kiên trì chờ đợi người có thể chữa lành cho cậu xuất hiện.

Giờ đây, người đó hình như đó xuất hiện rồi. Đối với Lưu Vũ, người đó có quá nhiều phẩm chất không đáp ứng được kỳ vọng của cậu, nhất là khi hắn còn giống cậu, là một người đàn ông. Tạo hóa trêu ngươi, người đàn ông đó mong rằng cậu có thể chữa khỏi chứng nghiện tình dục cho hắn, ngược lại cậu lại hy vọng người đàn ông đó có thể chữa lành vết thương cho mình.

"Bảo bối, anh không biết em đã phải trải qua những gì, nhưng anh muốn nói với em rằng. Em xứng đáng nhận được được những điều tốt đẹp nhất, em rất xinh đẹp, và em là thần tượng của anh!", Cao Khanh Trần vỗ lưng Lưu Vũ giúp cậu thuận khí, nhẹ giọng dỗ dành cậu.

Đột nhiên, Cao Khanh Trần cảm thấy phía sau có người kéo vai mình, kéo hắn ra khỏi Lưu Vũ. Mắt thấy Lưu Vũ mất thăng bằng sắp ngã xuống đất, trong chớp mắt, hắn nhìn thấy một người đàn ông vững vàng ôm Lưu Vũ vào lòng.

Cao Khanh Trần tức giận ngước mắt lên nhìn người đàn ông vừa lỗ mãng kéo mình, mặc dù biết đây có thể chính là người đàn ông trong điện thoại ban nãy nhưng hắn vẫn muốn yêu cầu một lời giải thích. Thế nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, hắn đã bị sốc. Cuối cùng hắn cũng hiểu vừa rồi Lưu Vũ nói nhảm về "đại minh tinh" có ý nghĩa là gì, bởi vì người đàn ông trước mặt đang mặc bộ vest trắng này, chính là đại minh tinh thường xuyên xuất hiện trên truyền hình - Santa.

"Anh...", Cao Khanh Trần muốn tự mình xác nhận lại để tránh trông gà hóa cuốc, nhưng lại bị đối phương cắt ngang.

"Ai cho phép cậu chuốc nhiều rượu cho em ấy như vậy?", Santa trầm giọng hỏi, toàn bộ lễ nghi trước đó ném hết ra sau đầu, nhất là khi hắn thấy Lưu Vũ - người đang nằm trong lòng mình, mồ hôi tuôn đầy đầu.

Cao Khanh Trần cũng tức điên, đứng phắt lên đối mặt với Santa, "Ai bảo anh không đi theo em ấy?".

"Tôi có lịch quay phim đến tận tối nay, vừa nãy phải xin phép đạo diễn mới có thể tới đây. Những chuyện khác thì...", Santa ngập ngừng, hắn đưa tay đo nhiệt độ sau gáy của Lưu Vũ, thấy cậu rất nóng, "Tôi không có nghĩa vụ phải giải thích với cậu".

"Ôi chà, không phải là do đại minh tinh quá bận rộn, không có thời gian để quan tâm tới thường dân như bọn tôi. Nói cho anh biết, bảo bối nhà tôi rất được hoan nghênh đấy nhé. Làm bạn với em ấy lâu như vậy, tôi thấy người theo đuổi em ấy có cả tá. Anh đừng có nghĩ làm minh tinh thì ưu tú hơn người khác, bé con nhà tôi cũng không phải dễ bắt nạt đâu!". Cao Khanh Trần hất cằm, cố gắng kìm nén sự ngạc nhiên khi nhìn thấy đại minh tinh rồi bật mode đanh đá của mình.

Vẻ mặt của Santa vốn dĩ đã không tốt, lại bị mấy lời của Cao Khanh Trần làm cho càng xấu hơn. Hắn ước gì có thể gói Lưu Vũ vào trong áo vest của mình để đối phương không nhìn thấy nữa, "Cậu đừng gọi em ấy là bảo bối nữa, bởi vì...em ấy là của tôi!". Vừa nói, Santa vừa đẩy Lưu Vũ đứng ra đằng sau, trong lòng có chút chua chát khiến người đàn ông trông có vẻ hơi ích kỷ hẹp hòi.

Không ngờ, vẻ mặt của Cao Khanh Trần lập tức dịu đi, từ nghiêm túc không vui chuyển sang nhẹ nhõm. Hắn mỉm cười đưa chiếc điện thoại trong tay cho Santa, ít nhất hắn cũng nhận thấy sự quan tâm từ Santa, cho nên Lưu Vũ không phải là đơn phương, điều này đã cho hắn một lý do để hòa giải với Santa.

"Giao cho anh đấy, hãy chăm sóc em ấy thật tốt. Tôi chưa từng thấy Lưu Vũ vì ai mà uống rượu, anh là người đầu tiên na. Em ấy vì muốn kiểm chứng xem có phải mình thật sự quan tâm tới anh không mà ngốc nghếch tự chuốc say mình, sau đó đứng không vững ngã xuống đất vẫn còn nhớ phải tìm điện thoại để nói chuyện với anh.", Cao Khanh Trần mím môi, lộ ra chút đau lòng cũng tiếc thương, "Tiên tử vì anh mà đọa phàm rồi, anh hiểu không?".

Ánh mắt của Santa lúc đầu từ bàng hoàng trở nên thâm thúy và bình tĩnh hơn, sau đó trở nên dịu dàng và sủng nịch. Ngón tay của hắn vuốt ve âu yếm khuôn mặt đang mơ mơ hồ hồ, tủi thân nhăn lại như cái bánh bao của Lưu Vũ. Thật ra, Santa hiểu, kể từ giây phút hắn nhìn thấy Lưu Vũ chủ động gọi điện thoại cho mình vào tối nay, hắn đã hiểu rằng, người con trai mà hắn thương đã buông bỏ sự dè dặt của bản thân và thể hiện tình yêu của mình.

Hắn cho rằng lời tỏ tình vội vàng mấy ngày trước thực ra là một sự tiếc nuối và sai lầm. Sự nhớ nhung và bất an do không gặp nhau vài ngày khiến cho lịch trình lẽ ra có thể hoàn thành trong ba ngày bị kéo thành năm ngày, thế nên mới dẫn đến việc không thể kịp thời liên lạc với cậu. Những lúc chứng nghiện tình dục phát tác, hắn chỉ cần nhớ tới khuôn mặt của người con trai là có thể giải quyết bằng tay. Rồi khi nhìn Lưu Vũ, người hiện giờ đang rúc trong tay hắn, miệng lẩm bẩm vì vẫn còn say, Santa chợt nhận ra, câu hắn nói rằng hắn thích cậu, là nói sai mất rồi.

Lẽ ra hắn phải nói là, tôi yêu em, Lưu Vũ.

"Tôi sẽ chăm sóc em ấy thật tốt, cảm ơn cậu.", không đi sâu vào chi tiết hay giải thích, Santa chỉ hứa một cách nghiêm túc, sau đó hắn cởi áo vest trắng ra, quấn lấy Lưu Vũ toàn thân vô lực. Hắn ngồi xổm trên mặt đất, nhìn người con trai ánh mắt tan rã, dường như cậu vẫn chậm chạp chưa nhận ra người trước mặt là ai. Hắn vừa đau lòng vừa thỏa mãn, liền nâng tay dùng ngón trỏ chạm nhẹ lên chóp mũi đẫm mồ hôi của người con trai.

"Bé ngốc, tôi đến rồi này, xin lỗi em vì đã đến hơi trễ nhé.", Santa đối mặt nhìn Lưu Vũ, nhẹ lau gò má đỏ bừng của chàng trai, đôi mắt sùng đạo như một tín đồ đang cầu nguyện với các vị thần, cứ như thể người con trai trước mặt là tất cả đối với hắn, còn mọi thứ khác đều biến thành cát bụi cuốn bay theo gió.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro