Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Nhà ga nhỏ nằm trong thành phố nọ mỗi ngày đều vang lên những bản tình ca. Người con trai thân hình cao lớn, ăn mặc theo phong cách Hong Kong lãng tử đang ôm cây đàn ghi ta ngân lên từng câu hát não nề. Theo lời các bác nhân viên nhà ga, anh luôn là người xuất hiện ở nhà ga sớm nhất và cũng là người cuối cùng rời đi. Anh bán giọng hát của mình cho những người khách đều đặn mỗi ngày. Thế nhưng trước dòng chảy liên tục của cuộc sống, không một ai nguyện ý nán lại một chút nghe anh hát. Có đôi khi được một vài thiếu nữ mới lớn với tâm hồn lãng mạn, vì yêu thích vẻ ngoài lãng tử của anh mà tặng cho vài đồng bạc lẻ.

Mặc cho dòng người qua lại nhiều đến thế, vẫn không có một ai sẽ nguyện ý dừng chân vì những bản tình ca ấy.

Một ngày nọ, anh bắt gặp một cậu bé. Một cậu bé gầy gò, nhỏ con đang khoanh chân ngồi im nghe anh hát rất chăm chú. Giữa dòng người tấp nập, bé con ấy mắt nhắm nghiền, đu đưa đầu theo từng lời hát của anh, lâu lâu còn hát thầm theo vài câu. Anh vừa hát vừa quan sát người khách trước mặt, nhất cử nhất động của cậu bé này đều thu gọn vào tầm mắt anh. Cậu bé ngồi nghe nhạc cả một buổi chiều, cho đến khi tiếng chuông đồng hồ ở nhà ga vang lên chỉ đúng bảy giờ tối, bé con ấy lặng lẽ cúi đầu chào anh rồi rời đi.

Những ngày tiếp theo, cậu bé ấy đều đến ngồi nghe hát và đúng bảy giờ tối sẽ rời đi. Có một ngày khi đồng hồ đã điểm mười giờ, khi chuyến tàu cuối trong ngày đã rời ga, cậu bé nhỏ ấy vẫn ngồi thất thần, mặc cho những bản tình ca đã kết thúc từ bao giờ.

- Này em học sinh, mười giờ rồi vẫn còn ngồi đây à? Em không tính về nhà sao? – Anh đi đến lay lay cậu bé đang ngồi im như tượng.

- Em xin lỗi, anh nói mấy giờ rồi cơ ạ?

- Anh nói em là mười giờ rồi, về đi không bố mẹ lo lắng đấy.

- Thôi chết, đã muộn thế rồi cơ ạ? Em mải nghe nhạc quá nên không để ý.

- Em tên gì? Nhà ở đâu? Anh đưa em về, học sinh về muộn thế này nguy hiểm lắm.

- Em tên Lưu Vũ, nhà em ở con hẻm nhỏ ngay chân cầu đó anh ạ. Còn anh tên gì thế ạ? Anh hát hay như ca sĩ vậy.

- Anh là Vũ Dã Tán Đa, cơ mà em cứ nói quá, anh mà hát hay như ca sĩ đã không ế show thế này. Nhà em cũng gần, để anh đưa em về nhé.

- Anh, anh, cho anh cái này.

Lưu Vũ một tay cầm một cái bình giữ nhiệt, một tay quơ loạn xạ, cuối cùng cũng bắt được tay của Tán Đa. Khoan đã, anh nhận ra hình như có chút gì đó không đúng. Tán Đa nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, nhìn thẳng vào mắt em.

- Mắt em không thấy đường à?

- Dạ vâng ạ.

Vũ Dã Tán Đa cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề. Ra là một bạn nhỏ mù.

- Nếu thế thì càng phải đưa em nhỏ này về rồi. – Tán Đa xoa xoa đầu em.

- Anh đừng lo, em về một mình suốt cũng có sao đâu. Anh, anh nhận cái này của em đi. – Lưu Vũ dúi vào tay anh chiếc bình giữ nhiệt.

- Em tặng anh cái này làm gì?

- Trời trở lạnh rồi, hồi nãy em cũng nghe ra cổ họng của anh hôm nay không khỏe lắm. Đây là trà hoa cúc nóng do em pha, anh nhận lấy nhé.

Tán Đa vui vẻ nhận lấy phần quà nhỏ từ "fan hâm mộ" đầu tiên của anh. Cậu bé này cũng nhạy bén thật đấy, còn biết cổ họng anh đang khó chịu. Để đền đáp tấm lòng nhỏ này, anh sẽ chịu trách nhiệm đưa em về đến nhà. Lỡ về muộn có bị ba mẹ mắng, anh sẽ đứng ra nói giúp cậu bé này vài câu vậy. Nghĩ xong, Tán Đa nắm lấy tay rồi chầm chậm dắt em đi từng bước một. Trên đường về, em nhỏ cứ tíu ta tíu tít kể cho Tán Đa đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, cả những chuyện nhạt nhẽo xàm xí em ấy cũng thật thà kể ra hết rồi tự cười nắc nẻ một mình. Về đến nhà, em nhỏ loay hoay với chiếc túi, lấy ra chìa khóa rồi mở cửa nhà. Khung cảnh trong nhà khiến Tán Đa càng bất ngờ hơn nữa, là một căn nhà vừa tối vừa lạnh lẽo trống trải. Mắt anh đảo một vòng rồi khựng lại ngay hai khung ảnh trên bàn thờ. Một người đàn ông và một người phụ nữ tầm trung đang mỉm cười trong tấm ảnh đen trắng. Gia đình thằng nhóc này, không lẽ....

- Lưu Vũ này, nhà em.... – Giọng Tán Đa hơi run rẩy.

- À, xin lỗi anh, để anh phát hiện mất rồi. Giống như anh thấy đó, ba mẹ em mất rồi. Bốn tháng trước, cả nhà em đi du lịch thì bất ngờ gặp tai nạn xe, ba mẹ em không qua khỏi, còn em thì may mắn sống sót nhưng không thể thấy đường được nữa...

- Anh xin lỗi, anh chia buồn cùng em nhé... - Tán Đa ngay lúc này quả thực không biết nên tiếp chuyện em ấy thế nào nữa.

- Anh không cần phải xin lỗi đâu ạ. Em cảm thấy ổn hơn rất nhiều so với thời gian đầu rồi ạ. Dù có mất đi gia đình nhưng cuộc sống vẫn tiếp diễn mà, em phải cố gắng sống tự lập thật tốt để ba mẹ không lo lắng anh ạ.

Thằng nhóc này, ra vẻ mạnh mẽ gì chứ, trông mặt đang em rầu rĩ đến khó coi đó. Anh nhẹ nhàng cúi người xuống nhìn đứa trẻ đang cúi đầu gồng mình không rơi nước mắt. Anh ôm em vào lòng, xoa đầu em thật nhẹ.

- Nếu sau này thấy cô đơn, em cứ đến tìm anh, anh hát cho em nghe. Dù sao cả anh với em đều một mình, dựa dẫm vào nhau một chút cũng không sao đâu ha.

- Thế mỗi ngày em đều đến kiếm anh nhé. Việc em thích nhất sau khi tan học đó là đến nhà ga nghe anh hát đó ạ.

- Ừ, em cứ đến đi, em muốn nghe bao nhiêu bài anh sẽ hát bấy nhiêu. Nhà ga Lữ Hành, cổng số 3, anh đợi em đến nghe.

Chuỗi ngày sau đó, cuối cùng cũng có một người nguyện ý vì anh mà dừng lại một chút giữa dòng đời tấp nập, chăm chú lắng nghe và ngân nga theo những bản tình ca từ cây đàn ghi ta cũ của anh chàng hát rong kia. Tiếng hát ấy cuối cùng cũng không vô nghĩa mà tan ra theo từng bước chân của người qua đường, cũng không hòa vào làn khói nghi ngút của những người bán hàng rong, càng không biến mất theo từng chuyển động từ phía đoàn tàu mỗi ngày, mỗi giờ đều đặn ra vào ga.

Tại nhà ga Lữ Hành, cổng số 3, có một người mỗi ngày đều chờ em tan học.

Tại nhà ga Lữ Hành, cổng số 3, có một người mỗi ngày đều ngồi nghe anh hát.

Một chiều nọ, Lưu Vũ xuất hiện với bộ dạng lấm lem cùng những vết thương trên cánh tay và chân. Cây gậy dẫn đường đi trước giúp em mò mẫm tìm đến bên nhà ga nơi đang phát ra tiếng hát quen thuộc. Tán Đa nhìn thấy em từ phía xa thì hốt hoảng chạy lại, anh nhìn khắp người em một lượt rồi không nói không rằng mà nhanh chóng đưa em đến bệnh viện gần đó. Y tá sát trùng và băng bó vết thương cho Lưu Vũ. Thằng nhóc này, bị thương thành ra như vậy, mặt mày thì tái mét, cả người lấm tấm mồ hôi thế kia chắc chắn là đau lắm, vậy mà cứ ngồi ngoan ngoãn để y tá làm mà không than đau một tiếng nào. Sau khi băng bó xong, Lưu Vũ vẫn vui vẻ ngồi đung đưa chân trên giường mà ngân nga một bài hát nào đó.

- Bị thương mà tâm trạng vẫn vui thế à? – Tán Đa trở lại với một chai sữa dâu, anh cắm ống hút rồi đưa đến miệng Lưu Vũ.

- Em bị đuổi học rồi.

- Sao cơ?

- Em nói em bị đuổi học rồi.

- Tại sao lại bị đuổi?

- Em có xảy ra hiểu nhầm với một số bạn học, từ chuyện bé con con lại xé ra to. Cuối cùng lỗi là do bọn họ nhưng bọn họ lại hợp sức đổ oan cho em, huống hồ em cũng không có bằng chứng hay nhân chứng chứng mình vô tội, thế là nhà trường đã quyết định đuổi học em.

- Trường em là trường nào? Để anh lên nói lý với lão Hiệu trưởng.

- Thôi anh ạ, đừng đến đấy làm gì, em cũng không muốn quay lại trường nữa. Từ ngày gặp tai nạn, việc học đã sớm không còn ý nghĩa với em rồi.

- Em còn nhỏ, chưa gì đã bỏ học, lại muốn vô công rồi nghề đi hát dạo như anh à.

- Hát dạo như anh cũng đ...

- LƯU VŨ!

Tán Đa lớn tiếng với người trước mặt, rốt cuộc anh không hiểu nổi Lưu Vũ đang nghĩ vớ vẩn cái gì nữa. Ngày trước, anh là một đứa ngỗ nghịch với chính cha mẹ của mình. Anh lông bông, chơi bời khắp chốn mà không chịu chú tâm vào học hành. Anh ngang nhiên bỏ thi Đại học để chống chọi với ba mẹ đến cùng. Lúc ấy, tâm lý phản nghịch của tụi con trai mới lớn còn thêm tính sĩ diện cao, anh đùng đùng xách va ly và chuyển đến ở một thị trấn xa nhà. Rời xa gia đình, Tán Đa lại chìm vào những cuộc chơi vô thưởng vô phạt, bỏ bê bản thân thành một bộ dạng nhếch nhác đến mức cả bản thân anh hiện tại còn không dám nhớ lại. Tán Đa từng có một khoảng thời gian bị cái đói, cái nghèo vật lộn đến thừa sống thiếu chết, chính vì vậy anh rất hiểu tầm quan trọng của việc học hành tử tế, dẫu sao có bằng cấp vẫn sẽ giúp người ta có công việc tốt hơn. Lưu Vũ trong lòng anh là một cậu bé vừa ngoan, vừa đáng yêu lại rất biết phép tắc. Đứng trên vị thế người từng trải, anh không muốn cậu đi theo vết xe đổ của mình.

- Anh Tán Đa, em hiểu vì sao anh nổi giận với em. – Lưu Vũ lên tiếng xoa dịu người con trai đang tức giận đến run người kia.

- Em hiểu vậy còn muốn bỏ học không?

- Em vẫn quyết định sẽ nghỉ học.

- Em...

- Em là sinh viên của Nhạc viện Thành phố. Anh cũng biết nơi đó học phí đắt đỏ thế nào đúng không? Là một trong những ngôi trường xa xỉ của thành phố này đó. Em bây giờ vừa không còn gia đình, vừa không ai nhận làm thêm, em kiếm đâu ra tiền trả học phí đây. Từ ngày tai nạn xảy ra, em cũng bị bạn học xa lánh, bị những kẻ ghen ghét bắt nạt và tẩy chay mỗi ngày. Em thật sự không thể chịu nổi nữa.

Em kể cho anh nghe về câu chuyện của cuộc đời em. Thật ra trước kia Lưu Vũ là một công tử chính hiệu. Em đã từng lớn lên trong sự giàu sang của giới thượng lưu, là một tên nhóc hống hách tự kiêu có tiếng trong Nhạc viện. Em tham gia bắt nạt bạn học, ép từng người từng người phải phục tùng dưới chân mình. Sống dựa trên đồng tiền của ba mẹ, Lưu Vũ mặc sức tiêu tiền như rác. Ngoài giờ học thì tụ tập đàn đúm, đến tuổi ngỗ nghịch thì không thèm đặt cha mẹ vào mắt nữa. Vì có gia thế lớn chống lưng, vẻ bề ngoài hút mắt cộng thêm năng lực học tập top đầu nên kể cả giáo viên cũng phải nhún nhường và bạn học thì luôn phải nhìn sắc mặt cậu. Song song đó Lưu Vũ càng "thành công" gánh về mình vô số sự ganh ghét đố kỵ của nhiều người khác trong trường. Tai nạn nổ ra như làm đảo lộn trật tự của Nhạc viện. Người con trai từng đứng trên đỉnh cao đó, từng ngang nhiên cất cao tiếng nói và uy quyền của mình giờ đây trở thành một kẻ thất bại hoàn toàn, từ tiền tài địa vị lẫn vẻ bề ngoài, khiến cho người khác chỉ thấy chán ghét và xua đuổi.

- Thật ra em cũng không phải là người tốt lành gì, tất cả những chuyện mà em chịu đựng hiện tại đều là hậu quả em phải gánh cho từng chuyện trong quá khứ thôi...

- Lưu Vũ, anh xin lỗi vì đã to tiếng.

- Dạ không sao ạ, anh không biết mà. Em thật ra cũng không ngoan như anh nghĩ đâu, chỉ là khi tai nạn xảy ra và cướp tất cả mọi thứ từ em, em mới nhận ra thực chất bản thân em ngay từ đầu vốn chẳng có gì cả.

- Nhưng mà em có anh.

- Dạ?

- Nếu không ai làm bạn với em thì anh làm bạn với em.

- Anh, nói anh nghe một bí mật.

- Bí mật gì?

- Anh lại gần ngồi bên cạnh em nè.

Tán Đa ngồi xuống bên cạnh Lưu Vũ, anh ghé đầu xuống để Lưu Vũ thì thầm vào tai mình. Em sờ soạng mặt anh một lúc như để xác định điều gì đó, hít một hơi thật sâu rồi bất ngờ đặt lên má anh một nụ hôn. Lúc dứt ra em nhanh nhẹn vùi mặt vào trong lồng ngực anh, còn vòng hai tay ra sau ôm lấy anh chặt cứng, khẽ khàng thốt ra hai chữ "Thích anh" thật nhẹ. Tán Đa bị ôm hôn thì bất ngờ giật mình một cái, anh nhìn xuống cái đầu nhỏ đang rúc trong lòng mình, muốn đưa tay lên xoa nhưng được nửa đường thì khựng lại.

- Lưu Vũ, anh nghĩ có lẽ em nhầm gì ở đây thì phải.

- Em không có nhầm.

- Anh chỉ mới đối xử với em tốt một chút mà đã động lòng rồi. Em còn nhỏ thế này nữa, anh không muốn làm ra những chuyện ảnh hưởng đến em đâu.

- Em nghĩ kĩ lắm rồi, em chắc chắn không nhầm mà.

- Em vừa trải qua hàng loạt chuyện buồn, còn trùng hợp gặp người tốt như anh nên em chỉ nhất thời cảm động thôi. Mai mốt em gặp người khác cũng tốt với em, những cảm xúc này của em sẽ tiêu tan thôi.

- Tán Đa, anh không hiểu gì hết. Đừng nói chuyện như thể anh hiểu hết em vậy.

Lưu Vũ giận dỗi buông anh ra, em sờ soạng lấy cái gậy dẫn đường rồi đứng phắt dậy rời đi. Tán Đa đúng là đồ ngốc, anh căn bản không biết trong lòng em anh đã trở nên quan trọng thế nào. Em mất đi thị giác, nhưng dường như thính giác của em càng ngày càng nhạy bén hơn, giúp cho việc cảm nhận âm nhạc cũng tốt hơn trước nhiều. Ngày em bắt được giọng hát của anh nơi nhà ga, em đã rất hiếu kỳ về người con trai ấy. Một giọng ca trầm khàn mang âm hưởng xưa cũ, vừa như cô đơn vừa như chất chứa rất nhiều tâm tư trong từng lời hát. Kỹ thuật tuy không thuộc dạng chuyên nghiệp nhưng cảm nhạc và biến tấu để phù hợp với chất giọng rất tốt. Em rất tò mò, một giọng hát đẹp như vậy sao lại đi hát ở ngay nhà ga nhỉ, ở đây làm gì có mấy ai biết cảm thụ âm nhạc đâu. Em đến hỏi bác nhân viên nhà ga thì được biết anh đứng đây hát đã mấy năm rồi, cũng tính là người quen của nhà ga, thỉnh thoảng anh cũng phụ giúp người trong nhà ga nhiều việc lặt vặt lắm. Thật kỳ lạ, trước kia em cũng từng đến nhà ga này mấy lần nhưng không hề để ý có một giọng ca thế này ở đây. Em lúc trước cũng như những hành khách nơi nhà ga này, bận rộn với công việc, tất bật với những chuyến đi. Tiếng bước chân qua lạ, tiếng rao bán từ các gian hàng, tiếng còi tàu ra vào nhà ga đã vô tình lấn át đi một giọng ca thật đẹp. Nhưng giọng ca ấy vẫn rất mạnh mẽ, bao năm qua vẫn kiên trì cất lên, chờ đến ngày sẽ có một người nguyện ý dừng lại và thưởng thức, dừng lại và thấu hiểu từng ca từ, từng tâm tư cất giấu trong tâm hồn và trái tim anh.

Em nương theo giọng hát ấy, mỗi ngày đều đến gần với anh hơn.

Chỉ khi mất đi tất cả, em mới nhận ra những điều giản đơn trong cuộc sống này hóa ra lại đẹp đến thế.

Chỉ khi mất đi tất cả, em mới nguyện ý dừng lại và lắng nghe thanh âm của thế giới, thanh âm của những điều bình thường trong cuộc sống.

Hóa ra tiếng bước chân cũng có nhiều sắc thái, tiếng rao hàng không tạp nham đến vậy, tiếng còi tàu cũng không đinh tai nhức óc như người ta vẫn hay nói. Và tiếng hát rong nào đó chứa đựng thật nhiều tâm tư và cảm xúc.

Mất đi thị giác, vừa là một sự trừng phạt dành cho sự vô tâm và hống hách trước kia của em. Nhưng đồng thời em nhận ra đây cũng là một món quà, tuy là một món quà đau đớn nhưng nó khiến em hiểu được nhiều chuyện trên thế giới, cảm nhận được mọi thứ sâu sắc hơn, và quan trọng nhất là để em tìm thấy anh – giọng hát xinh đẹp ngay giữa nhà ga tấp nập này. Anh trong lòng em vừa như một thần tượng, vừa như một tia sáng chiếu đến trong những ngày tháng tăm tối của em. Âm nhạc từng là điều quý giá của em, và bây giờ giọng hát kia là điều em càng muốn níu lại hơn cả. Anh trong lòng em quan trọng biết nhường nào, em thích anh vì anh khiến em nhận ra nhiều điều mới của thế giới, tuyệt đối không phải lợi dụng sự thương hại từ anh hay rung động nhất thời vì anh đối tốt với mình một chút. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro