Chương 3
Từ sau lần ghé thăm phòng sáng tạo, Hầu Minh Hạo càng lộ rõ "ý đồ" tiếp cận Diêm An. Nhưng đáng buồn - hoặc đáng cười - là Diêm An vẫn chẳng hiểu được. Cậu chỉ nghĩ vị sếp mới này nhiệt tình quá, cậu có chút... theo không kịp.
Hôm nay, phòng họp lớn được chuẩn bị kỹ lưỡng để chào đón tổng giám đốc và các trưởng phòng đến dự buổi họp chiến lược đầu năm. Nhân viên được yêu cầu mặc đồ công sở lịch sự và đúng giờ. Vì trưởng phòng hôm nay nghỉ ốm nên Diêm An tham dự với tư cách đại diện sáng tạo nội dung .
Cậu chọn một vị trí khiêm tốn ở gần cuối phòng. Nhưng vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, một giọng nói quen thuộc đã vang lên:
"Chỗ này có ai ngồi chưa?"
Diêm An ngẩng đầu lên, và đương nhiên, là Hầu Minh Hạo.
"Tổng giám đốc?" Diêm An ngạc nhiên :"Chỗ này không dành cho anh. Anh nên ngồi ở phía trên cùng với ban lãnh đạo."
"Thôi, ngồi trên đó chán lắm." Minh Hạo kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cậu. "Ở đây gần gũi hơn."
Không khí trong phòng họp lập tức sôi sục. Từ những ánh mắt tò mò, những cái huých tay lén lút, đến cả vài tiếng thì thầm bàn tán, tất cả đều xoay quanh việc "tổng giám đốc mới vừa ngồi cạnh Diêm An".
Diêm An cảm thấy không thoải mái. Cậu cúi thấp đầu, vờ như không thấy gì. Nhưng Minh Hạo dường như không nhận ra điều đó. Anh nghiêng người về phía cậu, nhỏ giọng hỏi:
"Cậu ăn gì chưa?"
"Rồi."
"Cà phê sáng nay ổn không? Tôi nghe nói máy pha cà phê ở công ty cũ kỹ lắm."
"...Ổn ạ."
"À, tôi mới nghĩ ra một ý tưởng. Hay chúng ta tổ chức một buổi sáng tạo ngoài trời, thay đổi không khí?" Minh Hạo tiếp tục với sự nhiệt tình không tưởng. "Cậu thấy sao?"
Diêm An lúng túng: "Cũng... không tệ."
Lúc này, trưởng phòng nhân sự đứng lên thông báo buổi họp bắt đầu. Diêm An thở phào, nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể tập trung vào công việc. Nhưng khi cậu vừa mở sổ tay ra, một mẩu giấy nhỏ bất ngờ xuất hiện trên bàn.
"Sau họp có muốn đi ăn không? Tôi biết một quán bánh ngọt ngon lắm!"
Diêm An nhìn dòng chữ ngay ngắn, rồi nhìn lên. Hầu Minh Hạo đang nghiêng đầu nhìn cậu, nụ cười tươi rói.
Diêm An cảm giác như mình vừa rơi vào một tình huống không thể trốn thoát.
Sau buổi họp, Diêm An nghĩ ra hàng loạt lý do để từ chối lời mời của Hầu Minh Hạo. Nhưng trước khi cậu kịp nói gì, anh đã nhanh chóng kéo cậu ra khỏi phòng họp, gạt phăng mọi ánh mắt tò mò phía sau.
"Tôi đã đặt bàn sẵn rồi." Minh Hạo vui vẻ nói.
Diêm An không hiểu sao lại bị kéo đi như thế này, nhưng cũng đành chịu. Lúc đến quán bánh ngọt, Hầu Minh Hạo thậm chí còn đẩy menu về phía cậu, giọng đầy hứng thú:
"Chọn bất kỳ món nào cậu thích. Đây là quán tôi thường ghé trước đây, bánh rất ngon!"
Diêm An liếc nhìn menu, rồi ngập ngừng hỏi:
" Anh thường xuyên ăn đồ ngọt sao?"
" Ừm. Nhưng không phải vì tôi thích"
Minh Hạo dừng lại một chút, mỉm cười đầy ẩn ý.
Câu trả lời khiến Diêm An chẳng biết nói gì. Cậu cúi đầu tập trung chọn món, cố tránh ánh nhìn chăm chú của Minh Hạo.
Trong lúc ăn, Hầu Minh Hạo liên tục hỏi han và kể chuyện vui, khiến Diêm An dần cảm thấy thoải mái hơn. Nhưng cậu vẫn không hiểu được tại sao vị tổng giám đốc này lại đối xử đặc biệt với mình như vậy.
"Anh luôn đối xử tốt với nhân viên thế này sao?" Diêm An bất chợt hỏi.
Minh Hạo bật cười :"Không đâu."
Diêm An ậm ờ đáp lại, rồi cúi xuống nhấm nháp miếng bánh nhỏ trên đĩa. Vị ngọt dịu dàng lan tỏa, nhưng cậu cảm thấy cả không gian như trở nên ngột ngạt dưới ánh mắt chăm chú của người đối diện.
Trong khi đó, Hầu Minh Hạo trông như đang rất hài lòng với câu trả lời của mình. Anh chống tay lên cằm, nhìn Diêm An bằng ánh mắt pha chút dịu dàng:
"Bánh có ngon không?"
"Ừm... cũng được." Diêm An trả lời ngắn gọn, vẫn cố gắng không ngẩng đầu lên.
"Thế thì tốt." Minh Hạo mỉm cười, tựa như vừa hoàn thành một việc quan trọng. "Lần sau tôi sẽ đưa cậu đến thử những món khác nữa."
"Lần sau?" Diêm An giật mình, ngẩng đầu nhìn anh : "Chúng ta còn cần lần sau sao?"
"Dĩ nhiên." Minh Hạo nói như đó là điều hiển nhiên nhất trên đời. "Tôi nghĩ việc này nên trở thành một phần trong lịch trình của cậu."
"Lịch trình?" Diêm An bật cười, nghĩ anh đang nói đùa. Nhưng vẻ mặt nghiêm túc của Minh Hạo khiến cậu á khẩu.
"Cậu bận vậy sao?" Minh Hạo nhướn mày, vẻ mặt như thể vừa bị từ chối điều gì đó rất quan trọng. "Tôi sẽ sắp xếp lại lịch trình của cậu."
"Sắp xếp lại?" Diêm An trợn mắt.
Minh Hạo nhún vai, nhìn thẳng vào mắt cậu. "Cậu không thấy chúng ta cần có thêm thời gian để hiểu nhau hơn sao?"
Diêm An không biết phải phản ứng thế nào. Cậu cố gắng giữ vẻ bình tĩnh :
"Tổng giám đốc, tôi nghĩ anh nên dành thời gian quý giá của mình cho công việc thì hơn."
Minh Hạo bật cười, tiếng cười nhẹ nhàng nhưng lại khiến không khí trở nên kỳ lạ hơn. Anh nghiêng người về phía trước, chống tay lên bàn, kéo khoảng cách giữa hai người gần lại.
"Cậu nghĩ tôi không biết cách sắp xếp thời gian sao?" Giọng anh trầm thấp, mang theo chút gì đó vừa nghiêm túc vừa dịu dàng.
Diêm An khựng lại, mở miệng định nói gì đó, nhưng chẳng thốt ra được lời nào.
"Thôi nào." Minh Hạo cười nhẹ, lùi lại một chút, phá vỡ không khí căng thẳng :"Đừng lo lắng. Cứ ăn bánh đi, rồi tôi đưa cậu về."
Diêm An ngẩng đầu, có chút bất ngờ: "Không cần đâu, tôi tự về được. Nhà tôi cũng gần đây thôi."
"Gần?" Minh Hạo nhướn mày, tỏ vẻ hoài nghi :"Gần mà phải qua hai trạm tàu điện ngầm và một lần đổi tuyến à?"
Diêm An ngẩn người, sao sếp tổng lại biết chi tiết đến vậy? Nhưng không kịp nghĩ nhiều, cậu vội bào chữa: "Tôi quen đi rồi, không sao cả. Hơn nữa, hôm nay anh cũng bận, tôi không muốn làm phiền."
Minh Hạo chống cằm, khóe môi khẽ nhếch lên, như thể cậu vừa nói một điều vô lý : "Diêm An, tôi bận, nhưng không bận đến mức không thể dành vài phút đưa cậu về."
Lời nói đầy tính áp đảo khiến Diêm An hơi căng thẳng. Cậu đặt tách trà xuống, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh: "Thật sự không cần. Tôi muốn đi bộ một chút, coi như thư giãn."
"Cậu chắc chứ?" Minh Hạo hỏi lại, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng ánh mắt sắc sảo như đang dò xét.
Diêm An gật đầu, mỉm cười lịch sự: "Tôi chắc."
Minh Hạo không nói gì thêm, chỉ nhìn cậu vài giây trước khi đứng dậy: "Được thôi. Nhưng nhớ nhắn tin khi về đến nhà. Đây là số của tôi"
"...Vâng, cảm ơn anh về chiếc bánh." Diêm An sau khi lưu thông tin liên lạc của Minh Hạo liền cúi đầu chào rồi rời đi.
Trời đã vào chiều tà, hoàng hồn đang dần tắt. Diêm An bước chậm rãi dọc theo vỉa hè, ánh đèn đường vàng nhạt chiếu xuống những hàng cây khẽ lay động trong gió. Cậu thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy thoải mái hơn khi không còn ở dưới ánh nhìn chằm chằm của Minh Hạo.
"Anh ta đúng là..." Cậu lẩm bẩm, không biết nên miêu tả thế nào. Tự nhiên, tử tế, nhưng lại có chút áp bức khiến người khác khó mà phản kháng được.
Một cơn gió lạnh thổi qua, cậu rùng mình kéo sát áo khoác vào người. Đường phố giờ này không quá đông đúc, nhưng cũng đủ để cậu cảm thấy an tâm. Diêm An nghĩ, mình có lẽ đã quá nhạy cảm với sự quan tâm của Hầu Minh Hạo. Có lẽ anh chỉ là một người sếp tốt, biết cách quan tâm nhân viên.
Cậu dừng chân trước một cửa hàng tiện lợi, quyết định ghé vào mua ít đồ. Khi bước ra, cậu thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc đứng gần góc phố đối diện. Diêm An nheo mắt nhìn kỹ hơn.
Tổng giám đốc?
Anh đang đứng cạnh xe, tay bỏ túi quần, vẻ mặt điềm nhiên như thể việc đợi ở đây là điều hiển nhiên. Khi ánh mắt hai người giao nhau, Minh Hạo mỉm cười, nụ cười đầy ẩn ý mà Diêm An không thể nào đoán ra được.
"Anh... anh vẫn chưa về sao?" Diêm An lắp bắp, bước nhanh tới gần.
Minh Hạo nhún vai, chỉ tay về phía xe. "Cậu nói không cần tôi đưa về, nhưng không nói tôi không được đi sau cậu."
"Anh... theo dõi tôi?" Diêm An ngạc nhiên, mặt đỏ bừng.
"Cứ coi là vậy đi." Minh Hạo cười :"Tôi không yên tâm để cậu về một mình. Vậy nên, cậu lên xe được chưa?"
Diêm An đứng ngây ra, cậu không hiểu tại sao Minh Hạo lại bận tâm đến vậy, nhưng ánh mắt kiên định của anh khiến cậu không thể từ chối thêm nữa.
"...Được rồi." Cậu khẽ nói, bước về phía xe.
Hầu Minh Hạo mở cửa xe cho cậu, nụ cười hài lòng nở trên môi. Anh không nói gì thêm, chỉ yên lặng lái xe.
Trong không gian tĩnh lặng, một dấu chấm hỏi to đùng bao trùm suy nghĩ của cậu "Anh ta... rốt cuộc nghĩ gì vậy chứ? "
Nhưng cậu không biết rằng, người ngồi bên cạnh trong lòng cũng đang dậy sóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro