"Cô gái" đó thật khốn nạn!
Không gian quán bar sang trọng ngập tràn ánh sáng mờ ảo, tiếng cười đùa và ly thủy tinh chạm nhau vang vọng trong nền nhạc du dương. Diêm An ngồi trong góc khuất, tách biệt khỏi đám đông náo nhiệt, tay cầm ly rượu Louis Martine 1938. Ánh đèn vàng chiếu lên khuôn mặt sắc sảo của anh, làm nổi bật đôi mắt phong tình và vẻ ngoài lạnh lùng, tạo cho người ta cảm giác muốn tiếp cận.
Bạn bè quanh anh gọi thêm rượu mạnh, kéo thêm vài nữ phục vụ xinh đẹp với dáng vẻ quyến rũ, giọng nói ngọt ngào. Họ nói cười không ngớt, nhưng Diêm An chỉ nhấc ly lên nhấp từng ngụm, vẻ mặt lãnh đạm như nước.
Giữa bầu không khí hỗn độn ấy, một bóng người duyên dáng bước vào, ngay lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Là một "cô gái" khá cao, chừng 1m80? dáng người thon dài, đôi chân thẳng tắp trong chiếc váy ôm sát màu đen, đeo đôi găng tay lưới đính ngọc lục bảo. Làn da trắng mịn như ngọc, mái tóc nâu buộc hờ trên vai, để lộ chiếc cổ cao thanh tú thắt nơ hoa hồng và xương quai xanh tinh tế. Đôi mắt sáng, sắc nét ẩn giấu chút e thẹn, nụ cười thoáng qua môi làm tan chảy trái tim người nhìn.
"Cô" chính là Hầu Minh Hạo - thiếu gia Hầu thị, đang cải trang để lẻn vào đây tìm người trong mộng.
Không ai phát hiện ra sự khác biệt.
Ánh mắt đầy vẻ tự tin, cao ngạo của Hầu Minh Hạo càng khiến vẻ ngoài ấy thêm phần quyến rũ. Cậu tiến vào giữa sảnh, ung dung nhưng không kém phần kiêu sa. Mỗi bước chân đều được được tính toán rõ ràng để trở thành tâm điểm của chốn ăn chơi này.
Khi bước qua bàn của Diêm An, ánh mắt "cô" tình cờ chạm vào ánh mắt phong tình của anh. Diêm An khẽ nhíu mày, cảm giác quen thuộc như đã gặp ánh nhìn này ở đâu đó, nhưng anh không để tâm, tiếp tục uống rượu trong ly. Hầu Minh Hạo thấy vậy, cười mỉm, tự nhiên ngồi xuống cạnh anh.
"Chào anh, có thể mời tôi một ly rượu không?" Giọng cậu trong trẻo, dịu dàng nhưng không kém phần mê hoặc.
Diêm An thoáng do dự, nhưng rồi vẫn gật đầu, gọi thêm một ly cho "cô gái". Họ bắt đầu trò chuyện. Vẻ mặt Diêm An tuy lãnh đạm, không biểu lộ gì, nhưng Hầu Minh Hạo thật rất biết cách dẫn dắt cuộc đối thoại, khiến anh không thể rời mắt.
Nhưng những ly rượu trên bàn đã bị đánh thuốc (ai bỏ thuốc thì không biết). Không ai hay biết, cả hai người chỉ cảm thấy cơ thể dần nóng lên, lý trí bị cơn khát cầu chiếm đoạt.
---
Sáng hôm sau
.
.
.
.
Khi ánh mặt trời đầu tiên len qua khe rèm cửa, Diêm An khẽ nhíu mày, hàng mi run rẩy mở ra, đầu đau như búa bổ. Toàn thân ê ẩm, anh cố ngồi dậy, cơn đau ở hạ thân lập tức truyền đến như điện giật, eo lưng đau muốn gẫy rời, khuỷu tay theo phản xạ nhanh chống xuống chỗ trống bên cạnh trên chiếc giường mềm mại, anh cảm nhận rõ rệt hơi ấm còn sót lại. Hẳn là người rời đi chưa lâu.
Diêm An quét mắt một lượt. Khung cảnh trong phòng lộn xộn, quần áo rơi vãi khắp nơi, ga trải giường nhàu nhĩ. Mùi hoan ái nồng nặc lẫn tin tức tố mùi cà phê đen đậm đặc vẫn lưu lại trong không khí, khiến Diêm An nhăn mặt khó chịu che miệng buồn nôn.
Anh nhắm mắt, cố gắng nhớ lại đêm qua. Hình ảnh mờ nhạt dần hiện lên trong đầu - bóng dáng quyến rũ của "cô gái", đôi mắt rực cháy, và...
Diêm An bỗng mở bừng mắt. Anh nhớ rõ từng chi tiết, từ sự mãnh liệt đến hơi thở dồn dập. Nhưng thứ khiến anh rùng mình là cảm giác kỳ lạ khi bản thân bị người kia áp chế.
Anh vội đưa tay lên gáy, nơi cảm thấy đau rát. Ngón tay chạm vào một vết cắn sâu, rõ ràng là dấu hiệu bị đánh dấu. Tin tức tố cà phê đen lập tức bùng nổ trong đầu anh, cắn nuốt mùi chanh muối.
Diêm An ngẩn người, tức giận, nắm tay đập mạnh xuống giường. "Là Alpha..." Anh thốt lên, đôi mắt ánh lên vẻ phức tạp.
Đêm qua, đoá hồng quyến rũ ấy hóa ra là một tên nam nhân! Còn dám ngang nhiên đánh dấu anh? Ăn xong liền phủi mông bỏ chạy.
Khốn nạn!
Trong lòng anh ngập tràn lửa giận, anh đưa tay lên, lòng bàn tay che khuất đôi mắt đang nhắm chặt 'Đợi tìm được danh tính, anh nhất định cho tên đó một trận ra bã!' Diêm An trong lòng thầm mắng.
Chờ tâm trạng bình ổn đôi chút, anh di chuyển những ngón tay thon dài luồn vào mái tóc đen mềm mại tán loạn trên trán, vuốt ngược ra phía sau, để lộ đôi mắt tối đen sâu như đại dương không thấy đáy.
"Hah, cứ chờ đó" Diêm An cười lạnh, nghiến răng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro