Những Điều Ta Cho Rằng Mình Biết
Chà, cuối cùng thì tôi cũng quyết định làm chiếc fic Hansy đầu tiên của mình XD.
Cặp này thì tuy không hiếm, nhưng khá ít Fic hay vì thường chỉ là side pair. Nhưng thôi trót dại lên thuyền, tôi đành cố mà chèo vậy :)
Vui lòng đọc kỹ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng, ai NOTP thì xin hãy nhớ rằng, trình duyệt có phím back, xin đừng tự làm xấu mặt mình.
From Tiara with Love <3
****************************
Có một chiếc đồng hồ cổ rất lớn nằm ở góc phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin. Nó luôn phát ra một nhịp kim ổn định mà Draco Malfoy thường dùng nó để đếm thời gian tích tắc trôi qua. Mười một giờ ba mươi, mười một giờ kém mười lăm phút. Anh cố gắng tập trung lại vào cuốn sách của mình, một cuốn tiểu thuyết Muggle của Pháp viết về cuộc chiến ở Algeria khá phù hợp với tâm trạng của anh lúc cuối ngày, thế nhưng ánh mắt anh cứ nhìn lại bức chân dung đã đóng. Nửa đêm rồi.
Ngay lúc đó, cánh cửa chân dung mở ra và Pansy bước vào. Draco thậm chí không cần phải nhìn lên để biết đó là cô và anh không cần phải hỏi gì thêm để biết cô nàng đã ở đâu suốt buổi tối, nhưng dù sao thì anh cũng muốn làm những điều đó.
''Em đã đi đâu, Pansy?''
Pansy giật bắn người vì giọng nói của anh, cô đưa tay ôm chặt lấy ngực. "Merlin, Draco, anh làm em giật cả mình."
Draco không hề xin lỗi, anh chỉ lặp lại câu hỏi của mình. "Em đã ở đâu suốt đêm, Pans?"
"Em ở thư viện," cô nói một cách lạnh lùng.
"Thư viện đã đóng cửa cách đây hai tiếng rưỡi," anh chỉ ra, chân trái nảy lên đầy bực bội.
"Chà, sau đó thì em quyết định đi dạo loanh quanh," cô đáp nhanh, rõ ràng là đang nói dối. "Còn bây giờ, em muốn đi ngủ."
Draco nhìn cô băng qua phòng đến cánh cửa dẫn về ký túc xá nữ. Áo chùng của cô nàng nhàu nhĩ và bước đi của cô ấy có phần loạng choạng như thể hông cô ấy cứng đơ ra.
"Em lại ở bên thằng đó phải không?" anh gọi với theo sau.
Pansy dừng lại. "Nếu vậy thì sao?" cô hỏi qua vai. "Anh ghen hả, Draco?"
Draco cau có nhìn những trang sách trước mặt, không trả lời. Pansy biến mất vào phòng cô.
***
Tay Hermione đang bị chuột rút, nhưng cô ấy phớt lờ cơn đau. Cô đã viết dài hơn tận sáu inch cho bài luận này, nhưng cô thậm chí còn chưa bắt đầu viết về các khía cạnh hấp dẫn hơn của phép chiếu thiên văn. Ngọn lửa bập bùng bên cạnh cô. Đôi mắt cô mệt mỏi và căng thẳng nhưng cô muốn làm thêm một chút nữa trước khi vùi mình vào giấc ngủ.
Tiếng vang từ cánh cửa chân dung vào phòng sinh hoạt chung mở ra làm cô giật mình. Cô nhìn lên, ngạc nhiên khi thấy Harry ở lối vào. Nửa thân dưới ẩn hiện và áo choàng tàng hình được cậu nắm chặt trong tay.
"Harry," cô nói, "Mình không biết bồ đã ra ngoài."
Harry bước đến bên cô và vung một chân lên để ngã vào chiếc ghế bên cạnh. Cô nhìn đôi giày cáu bẩn của cậu bạn đang gác lên ghế, nhưng không nói gì.
"Mình chỉ cần chút thời gian cho bản thân," anh nói đơn giản.
Anh chàng có mùi nước hoa và thuốc lá, rượu whisky và cả mùi...tình dục.
"Mình nghi ngờ việc bồ muốn ở một mình," cô nói chua chát.
Harry nhún vai, nhưng không phủ nhận. Anh đẩy mình khỏi chiếc ghế và thu lại áo choàng trong tay. "Đừng thức quá khuya," anh nói. "Bồ sẽ bỏ lỡ bữa sáng."
Hermione thở dài và day đôi mắt. Cô cần nói chuyện với cậu ấy về điều này, để thuyết phục cậu rằng đó là một ý tưởng kinh khủng khiếp. Mọi người đều biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng không ai nhắc về điều đó ngoài những lời thì thầm kín kẽ sau lưng Harry.
Họ là bạn bè. Và mọi người đều lo lắng. Điều này không giống cậu ấy chút nào.
Cô mở mắt và há miệng, sẵn sàng vượt qua ranh giới bất thành văn đó, nhưng Harry đã băng qua phòng sinh hoạt chung, bắt đầu leo lên cầu thang của tòa tháp.
Hermione thở dài quay lại bài luận của mình. Có lẽ ngày mai cô sẽ nói chuyện này sau vậy.
***
Cả một bữa tiệc thịnh soạn được bày ra trước mặt họ, thịt cá, rau quả và bánh mì chất đầy trên chiếc bàn dài nhà Gryffindor. Mọi người đều trông rất phấn chấn. Họ vừa thắng trận Quidditch với Ravenclaw và quả snitch đang nằm im trong túi áo chùng của Ginny. Cô luồn tay vào trong vuốt ve lớp kim loại mát lạnh.
Harry ngồi cạnh cô, nhưng đang trò chuyện với Ron. Anh trai của cô đã nói lan man đầy phấn khích cả buổi trời về việc cô em gái anh xuất sắc như thế nào, về việc cô chắc chắn sẽ tham gia thi đấu chuyên nghiệp sau khi tốt nghiệp. Cô nghe Harry đồng ý và cảm thấy trái tim mình bay bổng lâng lâng.
Cô ép chân mình vào chân anh. Khi anh không đáp lại, Ginny nghĩ rằng anh có thể không cảm nhận được, vì vậy cô đưa tay xuống đùi anh và siết chặt.
Harry cứng người.
Bàn tay cô lang thang, vuốt ve lớp vải mềm mại trên chiếc quần dài của anh và bắp đùi săn chắc. Bàn tay cô đưa lên cao hơn, gần hơn với giải thưởng mà cô ấy mong muốn hơn bất kỳ trái snitch vàng nào. Với một phản xạ nhanh chóng nhắc nhở cô rằng, anh vẫn là tầm thủ xuất sắc hơn, anh bắt lấy cổ tay cô và giữ chặt.
Anh quay sang cô và lắc đầu, cố gắng lịch sự tránh gây chú ý. Ginny giật cánh tay lại như phải bỏng.
"Vậy ra đó là sự thật, phải không?" cô rít lên. "Những gì họ nói về anh và cô ta. Đó là sự thật."
Ginny nhìn thấy ánh mắt anh lướt qua dãy bàn Slytherin trong giây lát, xác nhận sự nghi ngờ của cô.
"Anh có thích cô ta không?" cô hỏi. "Anh thích cô ta hơn từng thích em, có đúng không?"
Harry không nhìn cô, anh nhìn chăm chú vào chiếc đĩa của mình. "Không phải như vậy," anh nói chắc nịch. "Không phải vấn đề tình cảm."
Một phần, Ginny muốn bùng phát ngay tại chỗ, cố gắng làm lớn chuyện và nói rõ chủ đề Harry đang lảng tránh, thế nhưng cô quá đau đớn để hét lên thành lời. "Vậy thì vì cái gì cơ chứ?" cô hỏi trong tiếng thì thầm dữ dội. "Tình dục?"
Khi anh không trả lời, cô gầm gừ, "Anh là một thằng khốn nạn, Harry."
Cô đẩy đĩa thức ăn của mình ra rồi đứng dậy, toàn bộ cơ thể rung lên vì tức giận và cay đắng. Cô lúng túng trèo qua băng ghế, dự định lao ra khỏi Đại sảnh đường để trở lại với sự an toàn của Tháp Gryffindor. Cho đến tận khi đi được nửa hành lang dài, cô mới nhận ra mình đã nghe thấy gì.
Bằng một giọng nói rất nhỏ, Harry đã nói: "Anh xin lỗi."
***
Khi Daphne đến đón cô, Pansy vẫn đang mặc trên người chiếc váy ngủ. "Bồ không định đi hả?" Daphne hỏi. "Đây là chuyến Hogsmeade cuối cùng trước kỳ nghỉ rồi."
"Mình nghĩ mình sẽ ở lại trường hôm nay," Pansy trả lời một cách giận dữ. Cô đang nhìn chằm chằm vào chiếc gương, kiểm tra lại lớp trang điểm của mình. "Mình định đọc xong quyển sách."
Cô chuyển mình và Daphne thoáng thấy chiếc áo lót ren đen bên dưới lớp váy của cô.
Daphne tựa hông vào thanh chắn cửa. "Say sưa đọc sách một cách khủng khiếp ha," cô quan sát, không hề tin lời nói dối lấy một giây. Cả thế giới đều biết rằng Pansy chưa bao giờ thích đọc sách.
"Mình vẫn luôn đọc sách", Pansy đáp, với lấy chai nước hoa của cô. Xịt một ít lên vai, rồi đến cổ tay. "Dù sao thì mình cũng cần giữ chút hình tượng cơ mà."
Daphne đảo mắt. Đây là một trò hề và cô không biết tại sao mọi người lại thích nó. "Chuyện đó sẽ không kéo dài đâu, bồ biết mà," cô nói. "Một người đàn ông như anh ta sẽ không bao giờ chọn một cô gái như bồ."
Đôi vai Pansy căng ra, nhưng mắt cô vẫn dán chặt vào hình ảnh phản chiếu của mình trên tấm gương. "Mình không biết bồ đang nói về cái gì."
"Đúng vậy," Daphne nói với vẻ chế nhạo. "Hai người nghĩ mình rất kín kẽ, nhưng mẹ kiếp cả cái trường này đều biết rồi. Giống như tất cả mọi người đều biết tỏng rằng, anh ta sẽ bỏ rơi bồ ngay khi anh ta tỉnh lại. Anh ta sẽ cưỡi con chiến mã của mình, dẫm lên ánh mặt trời cùng với cô gái vàng của anh ta." Cô dừng lại, nhìn Pansy tiếp tục điểm trang tô vẽ. "Tỉnh lại đi, Pans, bồ không phải cô gái vàng của anh ta."
Đôi mắt họ chạm nhau qua tấm gương phản chiếu.
"Mình chưa bao giờ nói, mình là cô gái ấy."
***
Pansy đang xem xét bức tượng phù thủy một mắt thì cô cảm nhận được cánh tay của Harry vòng qua eo mình. Anh hôn lên cổ cô và thì thầm trên làn da mềm mại, "Nhớ em".
Tay cô đưa lên, vuốt tóc anh. "Em cũng nhớ anh," cô thở dài.
Họ di chuyển nhanh chóng và lặng lẽ qua những dòng người. Harry che chắn cả hai trong chiếc áo choàng tàng hình của mình khi họ đi qua căn hầm của tiệm Công Tước Mật, vào cửa hàng và ra đường lớn. Họ chui vào quán Ba Cây Chổi, đằng sau một nhóm Hufflepuff đang cười đùa. Harry dùng một bùa Glamours lên người và bước ra căn phòng đông đúc.
Anh thật là một người đàn ông lịch lãm, Pansy nghĩ thầm khi cô nhìn anh trả tiền phòng và đút chìa khóa vào túi. Ngay cả khi cô đang trốn dưới một chiếc Áo Tàng hình và anh đang sử dụng lớp bùa Glamours dày cộp, thì vẫn có gì đó rất hào phóng quyến rũ trong cái cách anh giành thanh toán cho những căn phòng họ thuê.
Anh ra hiệu cho cô đi theo mình lên một bậc thang ọp ẹp hướng vào hành lang chật hẹp. Cửa sổ bẩn thỉu, những tia sáng mặt trời chiếu xuyên qua lớp bụi bẩn dày như tích tụ qua hàng thế kỷ. Harry mở cánh cửa ở cuối hành lang và dẫn cô vào trong.
Căn phòng bẩn hệt như phần còn lại của cả quán trọ, thế nhưng Pansy nghĩ rằng nó đã đủ phù hợp với cả hai. Cô có thể cảm thấy Harry đang quan sát mình khi cô cởi chiếc áo tàng hình ra và nghiên vai rời khỏi chiếc áo choàng mùa đông nặng nề. Không nói một lời, cô quay lại và đưa lưng về phía anh. Anh cởi dần hàng cúc trên chiếc váy dài cô đang mặc, lướt ngón tay trên từng tấc da thịt dần lộ ra.
Chiếc váy rơi xuống sàn và Pansy bước ra. Cô có thể cảm nhận được sự căng thẳng chạy dọc trong cơ thể khi Harry lướt tay xuống hai bên hông cô, ghi nhớ vòng eo nhỏ thon gọn. Cô rùng mình, da gà nổi lên, lan ra ở bất cứ nơi nào Harry chạm vào.
Cô cho rằng căn phòng hơi lạnh, nhưng cô biết, đó không phải lý do khiến cô run rẩy.
Anh đưa tay ra sau lưng cô, cởi khoá áo ngực và kéo hai dây áo xuống bờ vai. Harry đưa tay ôm lấy bầu ngực của cô, cuộn hai đầu nhũ của cô vào giữa các ngón tay anh cho đến khi chúng cứng lại dưới sự vuốt ve quen thuộc. Khi anh kéo mạnh đầu nhũ, Pansy phải cắn môi, giữ lại tiếng rên thút thít của mình. Cô yêu cái cách anh luôn chạm vào cô, một sự kết hợp hoàn hảo giữa mạnh mẽ và dịu dàng.
Những ngón tay anh móc quanh cạp quần lót của cô. Anh kéo nó xuống, từ từ cởi ra. Lớp ren lướt đi trên da cô khiến Pansy phát điên. Khi chiếc quần lót tụt xuống dưới chân, Pansy định bước ra khỏi nó lần nữa, thế nhưng Harry đã giữ chặt hông cô, đảm bảo rằng cô không thể di chuyển.
Căn phòng lạnh cóng như đóng băng, nhưng Pansy cảm thấy người mình nóng lên như lửa đốt. Cô thích cảm giác này, chậm rãi phơi bày trước mặt anh, quyến rũ anh trong khi Harry vẫn ở phía sau cô, vẫn mặc nguyên quần áo và nắm quyền kiểm soát. Thứ duy nhất còn lại trên người cô là đôi giày. Một đôi giày cao gót rất đẹp nhưng khiến việc đi bộ qua những con đường rải sỏi của làng Hogsmeade trở thành một nỗ lực kỳ công. Dẫu vậy, cô luôn mang những đôi giày cao gót đó, vì cô biết rằng Harry thích chúng.
Tất nhiên anh chưa bao giờ nói với cô điều đó, nhưng cô vẫn luôn biết.
Tay anh nắm chặt hông cô, kéo cô dựa vào người mình. Sợi len mềm mại của chiếc áo choàng mùa đông cọ vào lưng cô, nhưng có một độ cứng quen thuộc áp lên cặp mông căng phồng của cô, lặng lẽ tạo thành một vũng nhiệt trong bụng. Môi anh rơi xuống vai cô lần nữa.
Anh vừa cắn vừa liếm, ngoáy lấy lưỡi cô. Cô thở hổn hển, kèm theo đó là một tiếng thút thít vì khát cầu và thiếu kiên nhẫn. Giá như anh cắn mạnh hơn một chút, anh sẽ để lại dấu vết trên người cô, rồi cô sẽ mang theo nó một cách tự hào, cho tất cả mọi người nhìn thấy.
Các chuyển động của anh luôn rất chậm rãi và khiêu khích. Anh đẩy hông về phía trước trong khi kéo cô dựa lưng vào mình, cọ xát vật cương cứng vào giữa hai bờ mông tròn. Pansy ưỡn người, cọ hông lại hòa cùng những cú thúc đầy uể oải của anh.
Thật là khiêu khích, nhịp điệu cọ sát tuyệt vọng thảm hại này của họ.
Một tay anh rời khỏi hông cô và luồn xuống giữa hai đùi. Cô mở chân ra, để anh có được góc độ tiếp cận tốt hơn, như thể cô đã từng mơ đến việc từ chối anh đòi hỏi bất kỳ thứ gì của mình. Những ngón tay anh vẫn còn lạnh cóng khi anh tách ra cánh hoa ấm nóng. Cô thở hổn hển kích thích tột độ vì ngón tay khô lạnh đang mân mê nơi cửa mình ấm nóng ẩm ướt.
Harry vuốt ve cô, ngón tay anh chạy dọc theo chiều dài của khe hẹp. Anh để ngón tay lần theo lối vào và bật cười vào tóc cô khi cô nâng hông, hướng ngón tay anh vào trong. "Kiên nhẫn nào," anh thì thầm, từ ngữ đầu tiên anh nói với cô kể từ khi họ bước vào phòng.
Khi những ngón tay anh bắt đầu di chuyển trên âm vật của cô, Pansy không thể ngăn mình rên rỉ. Cô cảm thấy biết ơn vì cánh tay anh vẫn ôm lấy mình, và cánh tay kia nắm chặt lấy hông cô. Từng cơn rùng mình truyền thẳng qua âm vật nhạy cảm, lan tỏa ra khắp cơ thể vì ngón tay anh bắt đầu di chuyển nhanh hơn. Cô có thể cảm thấy đầu gối của mình đang vẫy chào trọng lực, chân cô nhũn ra như một món thạch trái cây vô dụng.
Vật cương cứng của anh vẫn bị ép vào giữa hai bờ mông cô, nóng rẫy dẫu kẹt bên dưới lớp vải quần. Pansy nhấn mông về phía nó. Cô có thể nghĩ ra hàng trăm nơi tốt hơn cho nó, nếu cô còn khả năng mà suy nghĩ. Nhưng cô không thể nghĩ thêm bất kỳ điều gì nữa, khi mà Harry đang chạm vào cô như thế này: vòng tay anh ôm cô bảo vệ, những ngón tay của anh khéo léo chạm vào cô, hơi thở anh nóng bỏng và dồn dập bên tai.
Đó là một trong những lý do cô thích Harry đến vậy: cô không cần phải suy nghĩ gì khi ở bên anh. Cô không cần phải dùng những mánh lới dụ dỗ ngu ngốc mà cô học được trong những góc khuất Nhà Slytherin. Cô biết cô có thể tin tưởng anh; anh vốn là một người đàn ông đáng tin cậy. Cao quý và hào hiệp, thẳng thắn và không chùn bước, anh có tất cả những phẩm chất mà cô từng chán ghét, nhưng có một điều bí mật, những phẩm chất ấy ở một người tình luôn khiến cô say đắm .
Tất nhiên anh không bao giờ nghĩ về mình theo cách đó, nhưng Pansy biết rõ điều đó hơn tất thảy mọi người.
Cô biết lý do tại sao Harry tìm đến cô lần đầu tiên, nhưng thay vì cảm thấy bị rẻ rúng, cô tự hào rằng, mình là người duy nhất nhìn thấy góc khuất tăm tối này của anh. Có lẽ anh quá tôn trọng Ginny Weasley, vậy nên anh không nghĩ về cô ta một cách hèn hạ, phàm tục như vậy. Còn cô, cô chỉ là một cuộc vui nhất thời, một giải thưởng cho vị anh hùng trước mặt, mà Harry thậm chí không nghĩ đến, mình là một anh hùng.
Anh thậm chí không nghĩ mình xứng đáng với một cô gái trong sáng như Ginny, vậy nên anh đã tìm đến Pansy. Nếu Ginny quá đặc biệt trong lòng anh, Harry chắc hẳn đã nghĩ Pansy quá tầm thường để được tôn trọng.
Nhưng cô biết điều đó cũng không hoàn toàn đúng, cô đã thấy cái cách anh nhìn cô trong những khoảnh khắc tĩnh lặng sau dục vọng, khi anh để cô cuộn mình quanh anh, quấn lấy anh như một con rắn. Có lẽ ban đầu anh không thích cô lắm. Có lẽ anh chỉ đang cố gắng để hạ cấp bản thân với một cô gái mà mọi người thầm thì rỉ tai nhau vì sự phóng túng. Có lẽ anh chỉ thèm cảm giác nổi loạn, đi ngược lại với những mọi người mong đợi ở anh. Có thể đó là cách mọi thứ đã bắt đầu, nhưng giờ đây, không phải như thế nữa.
Pansy chắc chắn về điều đó. Gần như chắc chắn.
Nhưng cô không thể nghĩ đến những ranh giới đó bây giờ, cô sẽ có thời gian để soi xét nội tâm mình sau, khi cô đã mệt nhoài và chả buồn di chuyển gì hết ấy. Còn giây phút này đây, tất cả những gì cô phải nghĩ đến là cơn khao khát ngày càng lan rộng giữa hai chân cô, sự trống rỗng từ sâu bên trong thể xác và linh hồn cô mà không người đàn ông nào có thể lấp đầy - trước khi Harry đến. Cô muốn anh ở đó, không chỉ những ngón tay anh, không chỉ vật cương cứng của anh. Mà là toàn bộ bản thân anh. Cô muốn anh đánh bay mọi suy nghĩ ngớ ngẩn ra khỏi đầu cô, mọi ký ức tồi tệ về chiến tranh, về vai trò tình cờ của cô bên trong cuộc chiến đẫm máu đó.
Cô tìm kiếm sự tôn nghiêm trong nụ hôn của anh, cầu vọng sự tha thứ mỗi khi anh giải toả chính mình bên trong cô.
"Làm ơn," cô rên rỉ. Tim cô đập thình thịch. Harry đã luồn hai ngón tay vào bên trong cô, ngón tay ra vào một cách chậm chạp. "Làm ơn đi, Harry," cô cầu xin.
Anh khúc khích, giọng anh trầm khàn và êm ái bên tai cô, truyền đến một cảm giác thỏa mãn ngon lành chạy dọc sống lưng. "Em thực sự muốn làm chuyện này ngày hôm nay, đúng không?"
"Đúng," cô rít lên. Hông cô di chuyển theo ý mình, đuổi theo những ngón tay của Harry mỗi khi anh rút chúng ra. "Làm ơn đi Harry, đã một tuần rồi."
Hơi thở của anh phả vào làn da cô nóng bỏng. Anh liếm một đường lên cổ cô, cắn vào tai cô. "Em cần cái gì mới được?"
"Em cần - em cần -" Pansy lắp bắp, những não của cô không hề hoạt động. Cô không biết mình cần gì, cô chỉ cần nhiều hơn thế. Bất cứ thứ gì - mọi thứ - mà Harry sẵn sàng cho cô. Cô muốn nhận lấy mọi thứ từ anh. Harry rút tay ra và đưa nó lên môi cô. Pansy mút lấy không cần suy nghĩ, liếm sạch những ngón tay anh, những mặn ngọt còn sót lại từ sự kích thích của chính mình. "Em phải cho anh biết những gì em cần, Pansy. Nếu không, em sẽ không bao giờ có được nó."
Mẹ kiếp. Làm thế đéo nào mà Potter có thể điềm tĩnh được đến thế vào lúc này cơ chứ? Pansy cảm thấy như cô sắp cào rách làn da của chính mình. Thế nhưng đó là một điều khác mà cô thích ở Harry. Anh luôn nắm trong tay quyền kiểm soát, ngay cả khi anh không biết điều đó.
"Em muốn anh, chơi em đi" cô rên rỉ. Cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay anh. Nếu cô được tự do, cô sẽ vồ lấy anh, xé hết mấy thứ quần áo vướng víu và đốt cháy anh trong cơn lửa dục vọng. Cô sẽ cưỡi lên anh trên cái sàn bẩn thỉu chết tiệt đó. Thế nhưng Harry luôn mạnh mẽ hơn cô, và cô chưa bao giờ thoát ra khỏi vòng tay của anh.
"Ngoan lắm," Harry nói khi đặt lên vai cô một nụ hôn. "Lên giường đi nào."
Pansy nhảy dựng lên khi anh phát vào mông cô, khiến nó đau đớn và đỏ bừng. Cô quay lại cau có nhìn anh, nhưng bước chân đến giường vội vã hơn rất nhiều.
Harry quan sát chăm chú khi cô cố định vị trí của mình, nằm dài trên gối và để đôi chân dang rộng. Anh mỉm cười trước sự bạo dạn của cô, như thể cô muốn đảm bảo sẽ không có sự nhầm lẫn nào về những gì cô muốn ở anh. Cặp đùi cô lấp lánh chất dịch trong suốt dưới ánh sáng mờ ảo của căn phòng. Anh muốn vùi mặt vào giữa hai chân cô, hút cạn từng giọt nước ướt đẫm. Anh có thể đánh mất chính mình giữa hai chân cô, để bản thân chìm trong nơi mềm mại như nhung đó và chết như một người đàn ông hạnh phúc.
Anh có thể thấy đôi mắt đen của cô theo dõi từng khoảnh khắc anh cởi bỏ quần áo. Anh đảm bảo động tác của mình thật chậm rãi, để nỗi khao khát của cô càng điên cuồng hơn. Cô trông thật tuyệt vời như thế này, kiên nhẫn chờ đợi anh, bất chấp chính mình đang trần truồng, mồ hôi chảy dài và hơi thở dồn dập ham muốn. Trong mắt anh, cô luôn xinh đẹp lộng lẫy, ngông cuồng mà mềm mại.
Anh tóm lấy một bên mắt cá chân dang rộng và kéo cô xuống giường. Cô hét lên, cố gắng lùi lại nhưng anh nhanh chóng đè cô xuống. Cúi người thật thấp, anh chạm môi mình lên cổ cô, nơi phảng phất mùi nước hoa quyến rũ. Môi anh hôn một đường trên xương quai xanh. Vật nóng rẫy giữa hai chân anh cọ vào đùi cô.
Pansy vặn vẹo bên dưới anh, quàng chân cô quanh eo anh, cố kéo anh xuống để gặp cô. Anh vỗ lên đùi cô. Không quá mạnh, chỉ vừa đủ để thu hút sự chú ý của cô gái nóng vội. Không hề nói một lời, anh bảo cô dừng lại, và cô nằm im chờ đợi anh. Anh ngồi lên, lướt tay xuống chân cô, từ đùi đến bắp chân, quanh mắt cá chân mỏng manh và bàn chân nhỏ xinh đang lơ lửng giữa không trung chờ đợi.
"Anh sẽ chơi em ngay bây giờ," anh nói với cô. Cô nhắm mắt lại, vẻ vui sướng và nhẹ nhõm lan tỏa trên khuôn mặt.
Anh nhấc một chân cô lên gác nó qua vai, để chân kia nằm mềm nhũn trên giường. Cô không phản đối, cũng không nhúc nhích, chỉ mở mắt ra nhìn anh. Cô đang run rẩy, những thớ cơ của cô căng ra vì mong đợi.
Anh nắm lấy vật cương cứng của mình và rướn người về phía trước, rê mình lên xuống âm vật cô, luồn vào giữa những nếp gấp mềm mại để thấm ướt chính mình nhưng không hề đẩy vào bên trong. Chưa phải lúc. Anh đặt mình ở lối vào của cô, liếm đi giọt mồ hôi trên môi và hỏi, "Em đã sẵn sàng chưa?"
Khi cô gật đầu yếu ớt, Harry đẩy người về phía trước. Anh tiến vào cô trong một chuyển động chậm rãi, thở hổn hển khi anh cảm nhận từng lớp từng lớp thành vách ấm rực bao lấy mình. Nó hệt như về nhà, khi cô mở ra cánh cửa linh hồn cho anh, thúc giục anh vào sâu hơn, chìm trong sự chào đón của cô. Cô thút thít, những ngón tay mò mẫm quàng trên vai anh, móng tay cắm sâu vào da anh.
"Giữ chân của em lên nào," anh thì thầm hướng dẫn. Hai bàn tay nhỏ bé của cô rời khỏi vai anh và móc vào mắt cá chân của cô. Anh có thể cảm thấy cô đang duỗi ra, cố gắng kéo đôi chân dài của cô về phía sau hết mức có thể, để mở rộng đón chào sự chuyển của động anh. "Em có sướng không?" anh hỏi khi bắt đầu di chuyển, chậm rãi thúc vào bên trong cô.
Pansy thậm chí không còn sức để phản ứng, cô chỉ thở dài, thút thít và xoay hông, thúc giục anh chiếm lấy cô.
Anh không bao giờ bắt đầu một cách quyết liệt như khi anh kết thúc. Anh luôn biết cô cần những giây phút làm tình nhẹ nhàng đầu tiên đó, hông từ từ đung đưa, da thịt mơn man an tĩnh khi cơ thể họ hoà vào nhau. Anh nghiêng người, che chắn cô bằng cơ thể mình. Anh nắm lấy mắt cá chân cô để cô có thể thả tay xuống và mò mẫm cấu vào lưng anh một cách mù quáng.
Nhịp điệu chậm rãi và sâu sắc này thật là một màn tra tấn tinh vi. Với tốc độ này, anh có thể cảm nhận được từng nếp gấp trên thành vách của cô khi anh di chuyển. Cô bám chặt lấy anh, cố gắng kéo anh vào càng sâu càng tốt, ép anh chết chìm trong cô.
Harry ngồi lại. Anh nắm chặt mắt cá chân còn lại của cô. Thật là một bức tranh, Harry nghĩ, với vật cương cứng của chính mình vùi sâu vào bên trong cô trong khi anh giữ lấy đôi chân cô dang rộng. Anh có thể nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó cả ngày: vật sưng đỏ của anh, bóng nhẫy dịch nhờn của cô, biến mất bên trong cánh cửa hồng hào sung sướng.
"Nhanh nữa đi," cô thở gấp. "Ôi chết tiệt, Harry. Anh tuyệt quá, nhưng em cần nhiều hơn nữa."
Lần này anh rút ra xa hơn trước khi anh đẩy trở lại, dồn hết sức thúc hông vào bên trong cô.
"Đây có phải là thứ em cần không?" anh hỏi.
Anh lại rút ra, cho đến khi chỉ còn phần đầu bên trong cô. Cô hét lên vì mất mát, nhưng tiếng rên rỉ dâng lên trong cổ họng cô nhanh chóng chuyển thành tiếng thở gấp giật mình khi anh đâm lại vào trong. Có tiếng đập mạnh của da thịt vang lên nơi đùi họ gặp nhau, nơi hai quả bóng của anh va vào mông cô.
Từng cú thúc mạnh của hông anh đẩy cô lên giường cho đến khi đầu cô đập vào thành giường. Cô với tay lên, quấn các ngón tay quanh thanh sắt để có thứ gì đó bám vào khi hoà nhịp cùng những cú thúc của anh.
Những âm thanh họ tạo ra thật dâm tục. Pansy phát ra một bản giao hưởng của những tiếng rít sung sướng, cổ họng thút thít và những câu chửi thề lẩm bẩm. Harry càu nhàu và thở hổn hển. Không khí nổ tung xung quanh họ, ma thuật như một dòng điện hoang dã quấn lấy họ.
Harry áp sát vào người xuống cô và nhốt hai chân cô dưới sức nặng của lồng ngực anh. Cô bị đẩy vào đầu giường, cằm úp vào ngực, đầu gối gần tai. Nó không thoải mái chút nào - nó trông không thoải mái chút nào - nhưng những tiếng rên mà cô liên tục tạo ra không có vẻ gì là khó chịu.
Cô đang cuộn tròn mình lại đón nhận anh, hai quả bóng nhỏ va vào cô như một món đồ chơi tình dục quái quỷ mà Harry đẩy vào hết lần này đến lần khác. Việc anh có thể cố định cô trong mọi tư thế, và cô luôn sẵn sàng chấp nhận tư thế đó vì dục vọng của anh khiến anh điên cuồng.
Hai chân cô đưa lên cao đến mức hông cô bắt đầu nhấc khỏi giường. Harry cố gắng tìm một góc độ tốt hơn để có thể đẩy vào bên trong cô. Những tấm đệm lò xo cổ xưa kêu ken két bên dưới họ, ầm ĩ phản đối khi tốc độ đang tăng nhanh. Pansy ra sức dịch chuyển hông của mình, đẩy chúng lên trên va vào anh.
"Tự chạm vào mình đi, Pans," anh nói với cô. Một tay cô tự động rơi khỏi đầu giường. Hai ngón tay của cô trượt vào giữa những nếp gấp, nhảy múa trên âm vật.
Anh sắp ra đến nơi rồi, anh có thể cảm nhận điều đó, đã quá lâu và cô quá nóng, quá ướt, quá hoàn hảo đối với anh.
Anh thấy cô cố gắng nhìn anh, nhưng đôi mắt cô lim dim vị sướng khoái, bờ mi rung lên trong một nỗ lực vô ích. "Suỵt," anh nói. Anh xoa một vòng nhẹ nhàng lên đùi cô, ngay cả khi hông anh vẫn đang nhấp vào. "Thả lỏng nào, Pans! Ra đi em."
Anh kéo tay cô ra và nó mềm nhũn rơi xuống bên người cô. Bàn tay anh đặt trên đùi cô di chuyển đến chỗ trống nhận nhiệm vụ. "Chỉ cần tập trung vào nơi này, Pansy. Chỉ cần cảm nhận điều này."
Pansy kêu lên một tiếng đau đớn và bật khóc. Cô vẫn đung đưa về phía anh, nhưng động tác yếu ớt dần. Harry biết quá rõ cơ thể cô, thậm chí còn hiểu nó hơn cả cơ thể của chính mình. Cô đã đạt đến giới hạn rồi, trận chiến cuối cùng giữa bản thân và ý chí của cô. Cô muốn đạt cao trào, cô đang đứng ngay trên bờ vực khoái cảm, nhưng cô sẽ không bao giờ đến được đó nếu cô không thả lỏng, nếu cô không từ bỏ cuộc chiến và chịu thua trong tay anh.
Anh nghiêng người hôn cô. Môi cô hé mở, nhưng không thể làm gì hơn ngoài đón nhận nụ hôn. "Đúng rồi, Pans," anh thì thầm vào môi cô. "Anh muốn em ra vì anh. Anh muốn cảm nhận em đạt cực khoái và thấm ướt anh."
Pansy thút thít, lưng cô cong lên một cách vụng về. Có một nhịp thở dồn dập, một tiếng rên rỉ, và sau đó cô run lên, toàn bộ cơ thể cô run rẩy bên dưới anh. Bàn tay vẫn đặt trên vai anh nắm chặt rồi thả lỏng, vương vấn níu lấy anh.
Harry yêu việc chìm vào cô trong những khoảnh khắc ngay sau khi cô đạt cực khoái, khi cô mềm nhũn như sắp tan ra thành nước. Nhưng anh có thể nhận ra bằng cái bĩu môi của cô và cái nhíu mày xuất hiện ngay sau đó, rằng đây sẽ không phải là một trong những lần như vậy.
Những bức tường bên trong cô vẫn đang co thắt, cố gắng hút lấy cơn cực khoái của Harry khỏi người anh. Anh không chiến đấu với nó, chỉ vùi mình trong cảm giác ấm nóng rực rỡ đó và để bản thân giải phóng.
Anh chưa bao giờ lặp lại một cơn cực khoái nào, đặc biệt là với Pansy. Mỗi một lần đều vô cùng đặc biệt. Đôi khi anh cảm thấy mình như muốn nổ tung, như mọi nguồn sinh lực bị vắt kiệt. Đôi khi anh cảm thấy như mình đang chết đuối, choáng ngợp bởi dục vọng. Và đôi khi nó diễn ra như thế này: giản đơn, ấm áp, hạnh phúc trượt dài trong khoái cảm, cơn cao trào quấn lấy anh như một tấm chăn cũ khi cơ thể anh ngâm nga hài lòng từ đầu đến chân.
Harry cho phép mình thả lỏng một chút, để tận hưởng cái cách làn da râm ran ngân nga vì sung sướng. Nhưng rồi anh nhìn Pansy, đôi mắt cô vẫn nhắm nghiền, lông mày vẫn cong, trán cô nhăn tít theo cái cách mà anh luôn ghét phải nhìn thấy. Anh nhanh chóng kéo mình ra khỏi người cô, kéo cô xuống giường và ôm cô vào lòng, kịp thời nhìn thấy giọt nước mắt đầu tiên lăn xuống trên gò má cô.
Lần đầu tiên Pansy khóc sau khi ân ái, Harry đã rất hoảng sợ. Rất, rất sợ. Anh tưởng rằng anh đã làm đau cô bằng cách nào đó, rằng anh đã quá thô bạo hoặc vô tình nói ra điều gì đó làm tổn thương cảm xúc của cô. Phải mất một thời gian dài để cô thuyết phục anh mọi thứ vẫn ổn. Chúng không thường xuyên xảy ra, nhưng anh không bao giờ biết phải làm gì với những giọt nước mắt của cô. Bởi vì cô hiếm khi chia sẻ nỗi đau đang ngự trị trong linh hồn mình.
Lần đầu tiên ở bên cô, anh cho rằng những cô gái như Pansy sẽ không bao giờ khóc. Nhưng rồi cô ở đây, đang nức nở không ngừng.
Anh ôm cô vào lòng. Cô quấn lấy anh, gục mặt vào cổ anh. Bàn tay anh chu du khắp tấm lưng trần của cô, lên xuống khi anh lắng nghe hơi thở của cô từ từ dịu lại.
"Xin lỗi," cô sụt sịt vào vai anh.
"Em không cần phải xin lỗi," anh nói. Lùi lại để có thể nhìn thấy khuôn mặt của cô. "Em có muốn nói về nó không?"
Pansy lắc đầu và vòng chân qua eo anh, ôm chặt lấy anh. "Không."
Harry không muốn thúc đẩy cô. Nếu cô muốn nói với anh, cô sẽ nói. Anh chỉ nằm đó, tận hưởng hơi ấm cơ thể cô áp vào người anh, cảm nhận chân cô quấn lấy hông anh một cách chiếm hữu.
Cô im lặng quá lâu, Harry gần như nghĩ rằng cô đã chìm vào giấc ngủ. Khi cô phá vỡ sự im lặng, giọng cô chỉ thào thào "Mọi người đều biết cả rồi. Ý em là, về chúng ta."
Harry thở dài. "chà, anh biết."
"Chúng ta còn bao lâu?" cô hỏi, giọng cô nhỏ một cách lạ thường.
Harry rên rỉ, anh không muốn ra khỏi giường để tìm đũa phép và thực hiện bùa Tempus. "Ít nhất là vài giờ nữa, mọi người sẽ không nhận ra chúng ta mất tích cho đến sau bữa tối."
"Ý em không phải vậy," cô nói khi ngón tay lướt trên ngực anh, dừng lại trêu chọc. "Ý em là, chúng ta còn bao lâu nữa, cho đến khi anh bỏ rơi em." Cô cố gắng giữ cho giọng mình nhẹ nhàng, nhưng Harry có thể nghe thấy sự căng thẳng xung quanh từng câu chữ. "Em biết em không phải bến đổ của anh, Potter. Em biết em không phải là loại con gái xứng đáng đứng bên cạnh vị anh hùng sau một cuộc chiến. Em chỉ muốn biết em còn bao lâu, cho đến khi em phải trả lại anh cho cô ấy."
Harry cố gắng quay đi, nhưng vòng tay của Pansy ôm chặt lấy eo anh. "Anh không phải anh hùng gì hết," anh nói, giọng anh chặt chẽ trong cổ họng.
Anh cảm thấy Pansy nhún vai. "Có thể không. Nhưng người khác có vẻ đều nghĩ thế. Và họ sẽ không tử tế gì nếu anh quấn mình quanh ngón tay của một con điếm Slytherin."
"Em không -" Harry kêu lên. Anh dừng lại và rên rỉ. "Đừng gọi mình như vậy."
"Tại sao không? Đó là những gì người khác gọi em. Và nếu em nhớ không nhầm, thỉnh thoảng anh cũng gọi em như vậy," cô bật cười nói thêm. Khi Harry không tham gia vào trò đùa của cô, cô nằm ngửa lại, rời khỏi anh. "Đó là lý do tại sao chuyện của chúng ta bắt đầu cơ mà, không phải sao?" cô hỏi thẳng thừng.
Harry mở miệng, anh muốn nói rằng điều đó không đúng. Nhưng sau đó anh yên lặng, bởi vì ban đầu, đó đúng là lý do anh tìm đến cô. Mối quan hệ bẩn thỉu này bắt đầu, bởi vì anh muốn tìm một người mà anh không quan tâm để giải toả chính mình, một người mà anh không thể nào làm tổn thương. Nhưng rồi cuối cùng, anh cũng quan tâm đến cô, và bây giờ, anh cũng có thể làm tổn thương cô.
Giọng anh rất nhỏ khi anh hỏi ra thành câu: "Em muốn gì?"
Pansy quay sang anh. Cô trông thật kỳ cục, đầu nhũ vẫn căng cứng, cổ cô thâm tím vì bị cắn, đầu tóc rối bù. Và cô vẫn đang đi đôi giày chết tiệt mà anh yêu thích. Cô trông thật kỳ cục, đúng vậy, nhưng Harry chợt nghĩ rằng, sự kỳ cục đó khiến cô trông mới sống động và đáng yêu làm sao.
"Ý anh là sao?" cô hỏi.
Harry cảm thấy mình thật ngu ngốc. Anh không giỏi nói mọi thứ thành lời và ở bên Pansy thường rất nhẹ nhàng bởi cô chưa hề đòi hỏi thứ gì tương tự từ anh. "Ý anh là, em có muốn anh bỏ lại em không? Hay em đang muốn bỏ lại anh? Hay em muốn, anh không biết nữa, chúng ta...không bỏ lại nhau."
Cô quay đi và cau có. "Em thực sự không quan tâm mọi thứ sẽ đi theo hướng nào, sao cũng được."
Harry thở dài. Anh nằm nghiêng lại và nắm lấy tay cô. Khi cô không rút ra, anh đan những ngón tay của họ vào nhau. "Đừng nói dối anh. Chúng ta đã hứa sẽ không nói dối nhau, nhớ không?"
Pansy trông rất không vui khi bị nhắc nhở về điều đó. Cô thở dài mệt mỏi và nói, "Tất nhiên là em không muốn anh bỏ rơi em rồi, Harry. Em thích ở bên anh. Em thích mối quan hệ," cô chỉ về phía chiếc giường giữa họ, "khốn nạn không gọi nổi thành tên mà chúng ta có. Em mong muốn ở bên anh chứ. Nhưng em biết là - "
Giọng cô vỡ ra. Cô hắng giọng và hít một hơi dài.
"Em biết rằng kỳ nghỉ đang đến gần, và rằng anh sẽ ở lại với gia đình Weasel. Và Ginevra sẽ ở đó và cô ấy có thể sẽ cứu một bầy yêu tinh trong nhà khỏi chết đuối hoặc giải cứu một hộp kneazles khỏi bị diệt vong và rồi sau đó ... " giọng cô nhỏ dần. "Em biết em không phải là hạnh phúc mãi mãi về sau của anh, Harry."
Harry nhìn cô, thực sự nhìn vào chính cô ngay giây phút ấy, và có gì đó trong ngực anh đau nhói. Anh để ý đến những nét cau có rất nhỏ nơi khóe môi cô, cách lỗ mũi cô phập phồng như sắp khóc và cả nét buồn trong đôi mắt sắc lạnh thường ngày.
"Pansy," anh nói nhẹ nhàng, "không có gì gọi là hạnh phúc mãi mãi về sau hết."
"Em biết điều đó!" cô kêu lên. Nhưng rồi cô ngập ngừng nói thêm, "Em chỉ không chắc rằng anh cũng biết điều đó."
Không một ai hiểu rõ hơn Harry, rằng trên đời vốn không có hạnh phúc mãi mãi. Kết cuộc ấy không đến với Sirius, Remus, hoặc Tonks. Không dành cho Dumbledore, và chắc chắn là không phải Snape.
"Tin anh, Pansy. Anh biết rõ."
Pansy cắn môi và nhìn sang chỗ khác. Harry nghĩ cô thật khác biệt trong những khoảnh khắc trần trụi thế này. Cô thường đi vòng quanh Hogwarts với tư thế ngẩng cao đầu, sống lưng thẳng tắp. Cô hất mái tóc đen qua vai và trừng mắt nhìn bất cứ ai dám giao tiếp bằng mắt với cô. Cô mang danh tiếng nguy hiểm của mình như một bộ áo giáp.
Nhưng vào giờ phút này đây, khi cô không mặc giáp, không mang những bộ váy đen tăm tối hay đôi môi được tô vẽ cẩn thận, Harry mới có thể thấy cô thực sự nhỏ bé và mềm mại như thế nào.
Harry lăn ra khỏi chiếc giường bẩn thỉu và kéo lại tấm trải. Anh đợi Pansy chui xuống dưới lớp chăn trước khi leo trở lại. Cô dễ dàng vùi vào lòng anh khi anh kéo cô lại gần. Tóc cô vương trên mũi anh khi anh cúi xuống hôn lên trán cô.
"Chuyện gì đang xảy ra trong bộ não nhỏ điên rồ đó của em vậy?" anh hỏi.
Một khoảng lặng kéo dài giữa họ. Cuối cùng Pansy cũng lên tiếng, cô nói rất chậm, rất cẩn thận. "Em đã rất buồn bởi vì em chợt nhận ra ... hoặc chà, em đã nghĩ rằng đây có thể là lần cuối cùng chúng ta bên nhau."
Cổ họng anh như thắt lại, nhưng anh vẫn giữ giọng mình ổn định. "Và điều gì đã khiến em nghĩ ra điều ngu ngốc đó vậy?" anh hỏi, cố gắng che giấu ý nghĩ về sự chia ly khiến bụng anh chùng xuống như chứa cả tấn chì.
Pansy cắn vào cánh tay anh. "Nó không ngu ngốc nhé," cô nói một cách kiên quyết. "Em đã nói với anh rồi, Harry. Kỳ nghỉ. Weasleys. Ginevra và cái hộp Kneazles chết tiệt đó."
Harry bật cười và thở dài cùng một lúc. "Pansy ..." anh siết chặt lấy cô trong vòng tay. "Anh sẽ không bỏ rơi em vì Ginny. Em đáng ra nên biết điều đó rồi chứ."
Anh cảm nhận được, cô căng thẳng trong vòng tay anh. Cô đẩy vào ngực anh cho đến khi cô vặn vẹo thoát được khỏi vòng ôm đầy sức mạnh. Cô trừng mắt nhìn anh, sự dịu dàng trong đôi mắt đã biến mất. "Và tại sao em phải biết điều đó? Anh đã bao giờ nói chưa?"
Harry cố gắng nắm lấy cánh tay cô để kéo cô lại với mình, nhưng cô đã hất tay anh ra. "Anh không nghĩ mình cần phải làm thế."
Pansy lăn qua với một tiếng hắng giọng như trẻ con, cô kéo tấm chăn lên vai. Hai tay khoanh trước ngực, đầu gối co lên thật chặt. "Mặc dù lén lút có sức hấp dẫn của nó, nhưng nó không có tác dụng nhiều gì để em tự tin vào mối quan hệ này," cô nói một cách lạnh lùng.
"Anh tưởng em thích lén lút," Harry nói khi áp mình vào lưng cô, để cô tựa vào ngực anh. Cô không rút ra nữa, và anh coi đó là một dấu hiệu tốt. "Em nói điều đó rất thú vị," anh kéo chăn lại để có thể đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên vai cô, "chính em nói em thích có một bí mật cho riêng mình."
Pansy kéo tay anh qua eo cô và giữ chặt. "Đúng vậy, nhưng bí mật đã bị lộ mất rồi." Giọng cô có vẻ chua xót. "Em không nghĩ rằng anh sẵn sàng đối phó với phản ứng dữ dội của mọi người."
Harry khịt mũi. Anh để những ngón tay của mình lần theo làm da mềm mại trên bụng cô. "Anh đã đối mặt với rất nhiều phản ứng dữ dội suốt chừng ấy năm cuộc đời, Pansy. Hầu hết còn nhờ công của em, lỡ em có quên. Anh nghi ngờ rằng chuyện bạn gái mình thuộc nhà Slytherin có khi còn không lên báo lần này ấy chứ.''
Pansy quay lại, nhìn anh nghi ngờ qua vai cô. "Vậy...em là bạn gái của anh ấy hả?"
Harry móc mắt cá chân của mình quanh mắt cá chân của cô, kéo chân cô ra khỏi tư thế phòng thủ chặt chẽ. "Có thể, nếu em muốn."
Pansy đảo mắt. "Ôi, anh thật hào phóng quá." Cô lại quay lưng với anh. Harry có thể tưởng tượng ra cái bĩu môi giận dữ của cô. ý nghĩ đó khiến anh mỉm cười. "Harry Potter vĩ đại, từ chối cô gái vàng của đời mình để cô nhân tình Slytherin bé nhỏ không bị tổn thương."
Lần này, anh không mắc bẫy. "Ý anh không phải vậy, và em biết điều đó."
Anh thấy sự đấu tranh tan rã dần khỏi bờ vai cô. Tay cô tuột khỏi tay anh, nhưng vẫn nán lại, chơi đùa với những đầu ngón tay. "Em biết, Harry. Em chỉ ... tất cả những điều này đều rất mới mẻ đối với em," cô thở dài. "Em không ngờ đến việc mình sẽ thích anh."
Harry không thể ngăn mình bật cười "Thích anh hả? Nghe hơi ghê rồi đấy."
"Ừm đồng ý." Cơ thể cô thả lỏng, rúc vào người anh. "Anh thực sự làm em nhớ đến con Crup em nuôi hồi nhỏ."
Harry lật cô lại. Anh leo lên, quỳ ngang hông cô. Cô ngước nhìn anh, đôi mắt đề phòng cẩn thận, nhưng có một chút nụ cười cong lên trên bờ môi cô.
Anh cảm thấy hạnh phúc và có chút bốc đồng. Pansy Parkinson thích anh, điều đó trong ngôn ngữ kỳ lạ của riêng cô, có nghĩa là một loại tình cảm phụ thuộc lớn hơn rất nhiều. Và anh biết mình cũng thực sự yêu cô. Anh muốn hôn cô đến nghẹt thở, chìm đắm trong cảm giác cô đang quấn lấy anh. Nhưng anh phải biết trước, phải chắc chắn rằng cả hai đều biết chuyện họ sắp làm.
"Ta qua đêm ở đây đi," Harry đề nghị. Anh cảm thấy thật kỳ lạ, một thứ gì đó giống hệt như hy vọng đang lớn dần trong lồng ngực anh. Đã rất lâu rồi anh mới cảm nhận hy vọng dấy lên đâu đó, thế nhưng cảm giác đó đang thôi thúc anh, khích lệ những điều gần như không tưởng trong tim anh. "Dù sao thì cũng không có đợt kiểm tra ký túc nào và bạn bè của tụi mình hẳn sẽ không báo cáo rồi đó. Anh đã thuê phòng cho đến sáng. Chúng ta sẽ ngủ lại đây, chịch thêm chục lần nữa, sau đó trở về lâu đài và ăn sáng cùng nhau. "
"Anh điên rồi," Pansy cười to. Nụ cười của cô méo mó và gượng gạo, nhưng sự e ngại lướt qua mắt cô. "Đó thực sự sẽ là một vụ bê bối," cô nói với vẻ mặt cau có. Cô vòng chân quanh eo anh và cong người lên, đưa môi mình lên chạm vào môi anh. "Vậy ta sẽ ngồi bàn của anh hay của em?"
Harry hôn lên nụ cười của cô, đường cong quai hàm, và rồi xuống cần cổ nhỏ nhắn. "Chúng ta sẽ ngồi ở nhà Ravenclaws," anh lầm bầm trên làn da của cô. "Họ quá bận rộn với việc học tập, thậm chí không biết trời trăng mây gió gì nữa kìa."
Pansy bật cười và mở lòng đón nhận nụ hôn của anh.
***
Ron nhìn khắp dãy bàn nhà Slytherin, ánh mắt dừng lại trên từng khuôn mặt quen thuộc. "Parkinson cũng không có mặt luôn. Bồ có nghĩ rằng con nhỏ đó đã còng đầu Harry, nhốt đâu dưới hầm luôn rồi không?"
Hermione nhìn thẳng vào mặt cậu bạn thân. "Ồ, thành thật mà nói, Ron à. Mình chắc chắn rằng Harry hoàn toàn ổn. Có chúa mới biết họ đang ở đâu, nhưng bồ biết họ đang làm gì." Cô cau có với món cháo của mình như thể nó đã xúc phạm bản thân cô. "Chỉ là, cậu ấy nhìn thấy gì ở Pansy cơ chứ, mình thật sự không hiểu nổi."
Ron cau mày và quay trở lại bữa sáng của mình, mắt vẫn không rời cánh cửa Đại sảnh đường. Không chỉ mỗi việc Harry đã đi cả đêm mà không nói với họ một lời. Nhưng một lần nữa, Harry đã làm rất nhiều điều kể từ khi họ trở lại Hogwarts, những điều không giống cậu chút nào.
Khi Ron với lấy một lát bánh mì nướng khác, tiếng huyên thuyên xung quanh đột nhiên biến mất. Anh nhìn lên. Ngay tại cánh cửa đang mở rộng, Harry đứng đó, tay trong tay với Pansy Parkinson. Sự im lặng của căn phòng nhanh chóng được thay thế bằng tiếng xì xào phấn khích khi từng đám học sinh cúi thấp thì thầm với nhau một cách hào hứng.
Parkinson thoáng sửng sốt và định lùi lại, nhưng Harry kéo tay cô mỉm cười. Cô gật đầu, hất vai ra sau, và họ bước đi, tay vẫn đan vào nhau, hướng đến cuối dãy bàn Ravenclaw.
Ron quan sát họ, miệng anh há hốc khi hai chiếc đĩa xuất hiện trước mặt họ và cả hai bắt đầu ăn sáng như thể việc họ ngồi cùng nhau là điều bình thường nhất trên cái cõi trần đời này. Cha má nội ơi.
Luna vẫy tay từ chỗ cô bé và Harry vẫy tay đáp lại. Anh ra hiệu về phía Parkinson, và Ron thấy cô ấy nghiêng đầu một cách lịch sự về phía Luna.
Hermione huých vào chân Ron. Cô điềm nhiên ra hiệu cho Ginny, người đang ngồi cứng đờ, chăm chú phớt lờ mọi người xung quanh khi cô đẩy những quả trứng ốp quanh đĩa của mình.
Nghiêng về phía Ron, Hermione thì thầm, "Giáng sinh năm nay ở nhà bồ sẽ rất thú vị à. Mình không ghen tị với bồ chút nào luôn."
Lát bánh mì nướng rơi khỏi tay Ron. "Cái quái gì vậy?! Bồ không tới hả? Sứ giả hoà bình gì kỳ dậy!"
Hermione cau mày. "Mình đã nói với bồ rồi. Mình sẽ đến Úc để gặp bố mẹ. Có lẽ Harry sẽ nhận ra sớm thôi, bất kể nó là gì, và sẽ thức tỉnh khỏi cơn mê này vào lúc mình trở về cho lễ mừng năm mới," cô ngập tràn hy vọng nói thêm.
Ron lại nhìn về dãy bàn Ravenclaw. Harry và Parkinson quay lưng về phía họ, nhưng anh có thể nhìn thấy bàn tay cả hai vẫn đang siết chặt bên dưới bàn. Harry thì thầm điều gì đó vào tai Parkinson. Cô bật cười và dựa vào anh. Harry quay đầu lại để anh có thể nhìn xuống cô và Ron nhìn thấy nụ cười rộng mở từ người bạn thân nhất của mình. Nụ cười đã rất lâu rồi anh mới được chứng kiến.
Ron thở dài và gắp bánh mì nướng ra đĩa, nhai ngấu nghiến. "Vì lý do nào đó, Hermione, mình nghi ngờ lắm. Đời hư ảo đưa Harry vào cơn mê...."
*******************************
A Story by Thusspakekate
https://archiveofourown.org/works/633183
VIETNAMESE TRANSLATED BY TIARA NGUYEN
********************************
*****
Truyện chỉ được đăng tại Watt Tiara_NG. Vui Lòng Không Reup, hãy là một người đọc văn minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro