Phần 2
Gia đình Kang đã chuyển đến một chung cư rất phong cách, gần với trung tâm phục hồi chức năng của Elijah; họ sống trên tầng 15 với tầm nhìn tuyệt đẹp ra quang cảnh thành phố và các dãy núi qua cửa sổ dài trên tường.
Căn phòng đầu tiên Gaon xem xét kỹ lưỡng là nhà bếp, và cựu thẩm phán đã kinh hãi khi thấy vô số loại thực phẩm ăn liền có nguồn gốc từ Đông Á và Châu Âu.
"Không thể tin được." Gaon bắt đầu. "Hai người từ chối tự nấu một bữa ăn ngon cho mình."
"Bọn anh rất bận." Yohan tự tin trả lời.
Elijah gật đầu. "Rất bận rộn."
Gaon muốn cãi lại họ về điều đó nhưng không quá nghiêm túc. Di chuyển khỏi bếp, Elijah tiếp tục khoe ngôi nhà mới. Phòng khách với màn hình phẳng kích thước đẹp mắt và bộ sưu tập trò chơi board game mới được mở rộng của họ. Phòng làm việc của Yohan, mặc dù nó không có kích thước quá lớn, nhưng nó vẫn chứa được rất nhiều sách như ở ngôi nhà trước đó. Sau đó đến phòng của cô ấy, bây giờ giống như một phòng ngủ bình thường của một thiếu niên với những tấm áp phích phủ kín các bức tường và giá sách đầy ắp sự pha trộn của khả năng khéo tay..
"Những người bạn của tôi từ trung tâm đang đưa tôi đến với âm nhạc mới." Elijah cúi xuống một cái kệ đựng đầy đĩa nhựa. Cô ấy lôi ra một ống tay áo màu đen với khuôn mặt quỷ dị, trong mắt Gaon, được tạo nên từ những nét sơn thô ráp trên trang bìa. "Yohan phàn nàn rằng tôi nghe tiếng ồn, nhưng đó chỉ là cách nói chuyện của những người ở tuổi chú ấy."
"Cái này trông thật đáng sợ." Gaon rùng mình nói.
"Vâng, chúng khá dữ dội."
Gaon nói với cô bé thiếu niên rằng anh sẽ mở vali để sắp đồ, sau đó đi thẳng phồng Yohan. Trái ngược hoàn toàn với phòng của cháu gái mình, Yohan có số lượng đồ đạc tối thiểu cần thiết; một chiếc giường cỡ king, một chiếc TV, một đôi tủ đầu giường và một chiếc ghế đọc sách sang trọng. Nó có vẻ như địa bàn của Yohan, khác hoàn toàn so với phong cách ủa Elijah, chỉ có một cuốn tiểu thuyết được đánh dấu trang và một nửa cốc nước trống trên một trong những tủ đầu giường là những dấu hiệu cho thấy sự sống đã di chuyển qua nó vào một thời điểm nào đó.
Giọng nói mượt mà của Yohan vang lên từ phía sau anh, " Em thích ngôi nhà này không?" anh ấy hỏi. Gaon có thể nghe thấy một chút tự mãn trong giọng điệu của anh khi anh dựa thân hình khoẻ khoắn của mình vào khung cửa.
"Hai người đã thực sự biến nó thành ngôi nhà của riêng mình. Nhưng, "Gaon liếc quanh căn phòng. " Đồ trong phòng anh quá ít, làm thế nào để em nói, nó ... quá sơ sài so với tiêu chuẩn và phong cách của anh"
"Ah. Đó là một công việc đang được tiến hành. " Yohan nhìn xung quanh trong suy nghĩ, lưỡi anh đưa ra ngoài để liếm môi. Một cơn đau nhói trong tim Gaon. "Tôi vẫn chưa quyết định về phong cách. Đương đại, Hiện đại... Scandinavia. "
Gaon ậm ừ coi như hiểu. Anh ngồi xuống mép giường vỗ đùi. Yohan nhướng mày, thích thú.
"Đến đây ~." Gaon thực sự cầu xin, đôi mắt to và vui mừng. Người đàn ông trẻ hơn đưa tay về phía Yohan, với khuôn mặt phấn khích, người lớn tuổi kéo mình đến chỗ đối tác của mình. Khi đã ôm Yohan trong vòng tay, Gaon chồm tới chụp lấy eo Yohan, đặt anh xuống trên người mình. Sức nặng tăng thêm khiến Gaon ngã trở lại giường và Yohan nhân cơ hội đó để trói người đàn ông trẻ hơn. Gaon cười toe toét với anh và tay anh đặt trên hông Yohan bắt đầu trượt xa hơn và xa hơn về phía sau.
"Em đang làm gì vậy Kim Gaon?" Yohan đặt câu hỏi khi cảm thấy bàn tay nhiệt tình sờ soạng mông mình.
"Trông em như đang làm gì vậy, Yohan nim?" Gaon phản bác trước khi ngẩng đầu lên và chạm môi họ vào nhau.
Những nụ hôn ngọt ngào mà họ chia sẻ trước đó đã được thay thế bằng một cuộc đụng độ lộn xộn, sự va chạm của lưỡi và răng. Gaon cố gắng đưa lưỡi của mình vào sâu trong miệng Yohan, đã quá lâu kể từ lần cuối cùng anh nếm thử. Anh ấy cần một sự thư giãn, anh ấy cần một nụ hôn từ Yohan hàng ngày nếu anh ấy thành thật. Anh rê lưỡi qua vòm miệng Yohan trước khi đẩy nó trở lại gần cổ họng. Anh có thể cảm thấy người đàn ông lớn tuổi bắt đầu run rẩy trong vòng tay của mình và thở hổn hển vào miệng mình sau mỗi lần vuốt, quá nhạy cảm khi họ không tiếp xúc. Rõ ràng như ban ngày, hoặc rõ ràng bởi những chỗ phồng ngày càng lớn trong quần của cả hai rằng họ đang dồn nén và tuyệt vọng vì nhau. Họ đã cố gắng giữ thân mật trong thời gian xa nhau, nhưng tình dục qua điện thoại chỉ có thể làm được như vậy.
Yohan hạ miệng xuống mút mạnh môi dưới của Gaon, tạo ra một tiếng rên rỉ trầm thấp thoát ra khỏi người đàn ông trẻ tuổi. Anh ấy để nó đi, và ngay lập tức nắm lấy khuôn mặt đỏ bừng của Gaon một lần nữa.
Yohan đã quan sát khuôn mặt của bạn trai mình, nghiên cứu kỹ lưỡng đến mức giờ anh có thể không có con mắt tò mò của cháu gái và những người khách quen khác ở sân bay. Và sự khác biệt như thế nào khi nhìn thấy người đàn ông này trên màn hình máy tính so với bên dưới anh ta. Có những thay đổi tinh tế đáng chú ý; quầng mắt của anh ta sẫm hơn và sâu hơn một chút. Yohan có thể nhìn thấy những đốm đổi màu xung quanh má, có thể là sẹo mụn? Gaon hoàn toàn tỏ ra cứng rắn và hốc hác hơn so với lần đầu tiên gặp anh với tư cách là phố thẩm phán cấp dưới của anh.
Những tên khốn đó trong cơ quan lập pháp Hàn Quốc đang khiến em ấy căng thẳng. Yohan biết cảm giác. Em bé tội nghiệp này.
"Gaon." Yohan nhẹ nhàng nói với anh. "Lần cuối cùng em ăn là khi nào?"
" Em muốn ăn anh hơn mì gói." Gaon nói với một nụ cười tự mãn. Anh lấy một ngón tay để trượt xuống vết bẩn màu trắng đục vừa rỉ ra trên quần của Yohan. Anh thích thú trong tiếng rên rỉ run rẩy khi Yohan cố gắng kìm nén và kéo ngón tay của mình trở lại để chà xát vào phía sau của anh qua lớp vải quần.
"Gaon-ah." Yohan rên rỉ. "Chúng ta nên... em thậm chí còn chưa dọn dẹp."
" Em không nghĩ rằng em có thể đợi lâu như vậy đâu." Gaon liếm một đường từ cổ lên đến mặt dưới cằm của Yohan. " Em có thể mà"
Một tiếng vo ve từ túi trước của Gaon khiến hai người họ giật mình. Chân mày Gaon nhíu lại đầy khó chịu khi anh cố gắng lôi điện thoại ra.
" Em đã nói với mọi người rằng em đang đi nghỉ. Không liên lạc trừ khi đất nước sắp xảy ra chiến tranh. Ngay cả khi đó là Jinju, em đã nói - oh, SOOHYUN! "
Gaon kêu lên và nhanh chóng ngồi dậy, gần như đẩy Yohan ra khỏi người anh. Khi cả hai đã ổn định, Gaon ngượng ngùng nói. " Em đã nói với cô ấy rằng em sẽ cho cô ấy biết khi em hạ cánh. Em đoán là em đã quên ".
Anh lúng túng cười khúc khích trước vẻ mặt hoang mang của Yohan. Anh vẫn còn đang thở hổn hển nhẹ, sẵn sàng lao về phía bạn trai của mình nhưng bây giờ, thật không may, anh phải tạm dừng.
"Chà, em không muốn để cô ấy đợi lâu nữa đâu." Yohan nói, giọng đầy méo mó. Tất nhiên cô cảnh sát này sẽ tìm cách can thiệp khi họ ở cạnh nhau.
Gaon gật đầu
suy nghĩ nên nói dối Soohyun thế nào và nhanh chóng mở khóa điện thoại của anh ấy.
"Soohyun-"
"Aish, quá bận tâm với anh bạn trai lỗi thời của cậu đến mức quên gửi cho tôi một tin nhắn đơn giản?" Soohyun nói đùa. Tiếng cười sảng khoái của cô ấy đủ lớn để Yohan có thể nghe thấy và Gaon chỉ có thể nhìn khuôn mặt đã từng bối rối trở nên lạnh lùng trong vài giây.
"Đừng gọi anh ấy như vậy, Soohyun." Gaon mắng nhẹ.
"Tuyệt. K cũng vừa nói mình như vậy xong ".
"Ồ? Hai người lại ở bên nhau? "
"Uh-huh." Gaon nghe thấy tiếng nhai nhẹ của mình. "Chúng tớ đang ăn lẩu, cho một bữa ăn khuya."
Có tiếng nói chuyện lạch cạch và nghẹt thở trước khi cô ấy nói lại. "K nói rằng hãy nói với thẩm phán Kang rằng anh ấy gửi lời chào trân trọng."
Gaon chuyển tiếp tin nhắn và Yohan chào cộc lốc.
"Nói với Yohan, tôi cũng nói xin chào." Có một chút vui tươi trong giọng của cô ấy, và khi Gaon nói rằng người bạn thân nhất của anh ấy cũng nói xin chào, Yohan không nói gì.
"Ah! Tôi cá là anh ấy đã không nói bất cứ điều gì phải không ?! Đừng nói với tôi rằng tôi đang làm gián đoạn điều gì đó. Ôi, tôi sắp bị buồn nôn rồi! " Soohyun lại cười sảng khoái, cô ấy không biết rằng mình đã đúng. Với mỗi tiếng gào của cô ấy phát ra, bầu không khí lãng mạn trước đây càng trở nên tồi tệ hơn.
Người thanh niên rên rỉ khi bàn tay của anh bạn trai lướt trên khuôn mặt của mình. "Soohyun, tớ nghĩ cậu say rồi. Nói với K không uống rượu nữa và ngủ một giấc thật ngon, được không? "
"Được rồi, tôi sẽ để cậu đi, nói với Elijah quý giá, tôi đã nói lời chào..... TỚ YÊU CẬU KIM GAON!" cô hét vào ống nghe, buộc Gaon phải để điện thoại ra trước khi màng nhĩ vỡ ra. Anh nhìn Yohan vẫn còn nằm trong lòng mình và không thể biết được biểu cảm của anh ấy là gì. Kích thích? Tăng nặng? Tất cả những gì Gaon biết là anh sẽ không thích những gì anh sẽ làm tiếp theo.
"Tôi-tôi-tôi cũng yêu cậu Soohyun." anh nói một cách hòa nhã và cuối cùng cúp máy.
Gaon nhìn Yohan với ánh mắt cầu xin và dang tay ra với hy vọng được ôm lần nữa.
"Yohan-"
"Anh nghĩ đã đến lúc ăn được rồi nhỉ? ." Yohan rời khỏi lòng Gaon và bước ra khỏi phòng, bỏ qua tất cả những âm thanh rời rạc và vô nghĩa phát ra từ miệng Gaon. Khi khuất tầm nhìn, anh ta lập tức quay đầu lại.
" Em muốn một bát cay và nóng hay một bát kim chi?" Anh thờ ơ hỏi.
Gaon gục xuống một cách thất bại. "Kimchi. Cảm ơn anh."
Yohan nở một nụ cười gượng gạo, nhe răng ra. "Nó sẽ sẵn sàng trong năm phút nữa." và để lại Gaon một mình trong căn phòng ngủ cằn cỗi.
Sau khi xử lý những gì đã xảy ra, Gaon nghiến răng và thở ra một hơi. Anh đã khao khát được ngủ cùng Yohan, anh đã nghĩ về nó trong suốt chuyến đi máy bay và bây giờ, ngay khi anh chuẩn bị hành động, điều này đã xảy ra. Anh lấy điện thoại của mình và ấn mạnh các khớp ngón tay vào nó, vặn nắm tay vào màn hình, tưởng tượng đó là trán của Soohyun.
***
"Soohyun, bạn là một mối đe dọa." K nói sau khi đưa một dải thịt bò khác vào miệng.
Cựu cảnh sát cười toe toét vì hơi nước của thức ăn giữa họ. "Tôi có thể khi tôi muốn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro