Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Railroad Track [9]

"Người Sparta có một công thức đặc biệt cho những gì họ gọi là 'nước xuýt màu đen', một loại súp máu," Hannibal giải thích. "Đáng buồn thay, các công thức đã bị thất lạc theo thời gian, nhưng tôi đã làm hết sức mình để tái tạo lại chúng."

"Ai đó đã từng nói rằng món ăn này là lý do người Sparta không sợ chết," Chilton cười.

"Đó là một người đàn ông từ Sybaris," Will nói, và đỏ mặt bởi nụ cười hài lòng Hannibal hướng về anh. "Ở Italia, được biết đến với chủ nghĩa khoái lạc và niềm đam mê trong niềm vui thú."

"Người Sparta nổi tiếng với lối sống giản dị tách rời của họ," Matthew lười nhác thêm vào. "Một khởi đầu kỳ lạ cho những gì được hứa hẹn sẽ là một đêm suy đồi."

"Vẻ đẹp tương phản," Hannibal nói. "Trong những thứ đối lập."

Một ánh mắt nóng bỏng hạ cánh xuống chỗ Will, người mỉm cười ngọt ngào đáp lại.

"Một nghệ sĩ tốt có thể hòa âm mà không bị sai nhịp," ông nói. Matthew nghiêng đầu.

"Anh có nghĩ rằng món ngon là nghệ thuật?" Matthew hỏi. "Chế biến thịt giống như tạo một tác phẩm điêu khắc hay một bức tranh không?"

"Khi nó như thế này đây," Alana nói. Tiếng cười lịch sự, nhưng cái nhìn nóng bỏng của Hannibal đã rời khỏi Will và quay sang nhìn Matthew đầy lạnh lùng. Matthew nhìn thẳng vào chúng, không chút nao núng. Will giấu đi nụ cười của mình khi nhấp chút nước – Hannibal không quen với việc mọi người không chiều theo suy nghĩ của ông. Nó đã giúp ông nhiều trong việc cân bằng, bị buộc phải tìm sự cân bằng sau khi đẩy ngã Will ra khỏi đôi chân của mình chỉ với một cái nhìn và sự đụng chạm.

Món súp được mang đi, và món salad giòn thay thế nó. Vòng họng được tấy rửa, ông giải thích, trước khi tham dự. Khi Will cắn một miếng rau diếp, nước lạnh ngập đầy khoang miệng.

"Anh có bất cứ câu chuyện Giáng sinh nào chứ, Hannibal?" Alana hỏi. Hannibal nghiêng đầu.

"Giáng sinh đầu tiên đầu tiên tôi đã dành với chú Robert và dì Murasaki ở Pháp, chú tôi đưa tôi ra ngoài săn bắn," Hannibal nói. Những từ ngữ sương khói của ông đủ đầy vào trong bộ não của Will, và anh để cho những hình ảnh xâm chiếm, các bức tường của phòng ăn đổ xuống để lộ một khu rừng tuyết trắng bao phủ. Anh quay đầu lại, quan sát và bắt gặp hình ảnh của Hannibal, khẩu súng nằm trong bàn tay. Trẻ hơn, bờ vai nhỏ hơn nhưng vẫn tràn đầy sự tự tin mãnh liệt.

"Có một con hươu, con lớn nhất tôi đã thấy kể từ trước đến giờ, với các nhánh tuyệt vời nhất trên bộ gạc. Chú đã nói rằng nó quá xa để bắn trúng."

Không ai nói xem liệu Hannibal sẽ hành động như thế nào.

"Tôi đã bắn trúng, những viên đạn xuyên qua mắt của con vật tuyệt vời. Nó ngã gục xuống đất, và chú đã để tôi tự lột da và mổ thịt con huơu. Nếu không sẽ rất là lãng phí."

"Sau tất cả sẽ là giết chóc" Matthew nói. "Nếu không thể tôn vinh sự hy sinh của nó."

"Sau tất cả sẽ là giết chóc," Hannibal đồng ý.

"Sẽ chỉ như tham ăn để lãng phí thực phẩm khi ăn uống quá nhiều," Will trêu chọc. Hannibal nhìn anh, như thể đó là sự đâm chọc nhỏ bé vào đó. Hannibal là gì, nếu không có căn bếp và tài nấu ăn của ông? Một cái vỏ bọc, chắc chắn rồi.

Các đĩa ăn được mang đi bởi những người đàn ông và phụ nữ mặc áo sơ mi trắng nhanh gọn cũng như sự tươi mát của món rau diếp. Chúng được thay thế bằng món ăn đầu, phần cuối cùng của một vòng ba món khai vị – những lát của xúc xích và giăm bông tinh tế, với các loại pho mát và ô liu. Antipasto, một sự pha trộn thú vị của tất cả các loại.

"Gần đây tôi có đọc chú ít, về sự sụp đổ của Rome," Matthew tuyên bố. "Tác giả đã tạo ra một khả năng thú vị rằng chính thói ham mê ăn uống và suy đồi của Roma đã dẫn đến sự sụp đổ của nó chống lại những kẻ man di chết đói."

"Những lý do cho sự sụp đổ của Rome rất nhiều và phức tạp," Will không thể không xen vào. Ánh mắt của Matthew như bừng lửa về phía anh.

"Họ đã phát triển quá nhanh để tự nuôi dưỡng chính mình, mục nát trong ánh nắng nóng ran," Matthew nói. "Họ tự mở cửa và cung cấp thức ăn dồi dào cho lũ man rợ, vì vậy con cái của họ phải tiếp nhận một đế quốc bị hủy diệt."

Các đĩa antipasto được mang đi, và Matthew không phá vỡ ánh nhìn. Will là người đang nhìn ra xa, tại chỗ bức họa của Leda và Swan. Hannibal tự mình đứng lên để phục vụ cho món ăn chính.

Phần thịt lưng bò, mọng nước và đỏ tươi, được nấu hoàn hảo để có thể tan chảy trong khoang miệng. Các loại rau và khoai tây được phục vụ cùng thích hợp để tôn lên vẻ đẹp trong hương vị của món thịt. Những lời khen ngợi như dòng champagne lỏng, sôi nổi và ngọt ngào.

"Bản thân tôi được đặt tên sau khi một kẻ thù của Rome," Hannibal tuyên bố. "Một vị tướng vĩ đại của Carthage, sự trả thù đã được báo trước của Dido cho sự coi nhẹ của Aeneas. Mọi người có biết nó có nghĩa gì không?"

"Ân sủng của Ba'al," Will thì thầm. Dưới hàm răng, lớp thịt phát nổ, tạo ra cả ngàn hương vị khác nhau như một dàn nhạc bùng nổ trong một bài hát. "Họ sẽ hy sinh cả con cháu của họ cho ông."

"Thật vậy," Hannibal nói. Các cuộc trò chuyện trôi khi bữa tiệc được tẩn hưởng từ từ để thưởng thức những hương vị. Dưới bàn, Hannibal bóp nhẹ lên đùi Will một cái siết yên lòng, và họ chia sẻ một nụ cười riêng tư, mềm mại.

Món sườn đã đến hồi kết thúc, tuy nhiên, giống như tất cả mọi thứ. Những gì còn lại được dọn đi, và thay thế bằng foie gras.

"Tôi tự hỏi Ba'al thu được gì từ những hy sinh," Matthew lơ đễnh nói. "Tôn vinh họ? Hay chỉ là giết chóc?"

"Những gì cậu cho phép bản thân mình trở thành," Hannibal nói. Dĩa của Will dừng lại ngay khi chuẩn bị đưa lên miệng, những ký ức nổi lên bề mặt – những bài học đầu tiên trong nhà bếp. Con dao bạc trong một bàn tay đáng tin. "Có lẽ sự hủy diệt là cách Ba'al cố gắng để hiểu người đàn ông."

Will nuốt miếng gan ngỗng. Anh nhớ đã mua nó với Hannibal, tại khu chợ của người châu Âu ưa thích ông đã tìm ra một số món ngon lạ của mình. Ông giữ bàn tay chiếm hữu tâm tình của mình trên lưng Will toàn bộ khoảng thời gian của Will khi họ vượt qua những lối đi hẹp.

Sau khi phần lớn thời gian bị món chính chiếm dụng, hai món tiếp theo tuy ít nhưng vẫn lộng lẫy. Món tráng miệng là từng lát bánh rừng đen, anh đào và sô cô la chính xác và tuyệt vời. Will phải giấu đi một tiếng rên nhỏ khi anh cắn vào nó.

"Có lẽ đó là lý do tại sao Rome thất thủ nhỉ," Matthew nói. "Họ cho để cơn khát máu lấn áp, thay vì một con đường tới chỗ các vị thần để được soi sáng."

Bữa tiệc tàn dần. Những vị khách bắt đầu ra về, quà tặng là trái cây – táo và lựu – coi như một cử chỉ chia tay. Matthew nấn ná lại khi Chilton lấy áo khoác của mình, đứng đối diện với Hannibal trong phòng giải lao.

"Tất cả những thứ được xây dựng nên bởi những người đàn ông rồi sẽ mất dần theo thời gian," Hannibal nói khi đưa món quà chia tay cho Matthew. "Và chúng ta sẽ không dành cả cuộc đời, xây dựng chính mình nhỉ?"

Với cái nháy mắt cuối cùng còn sót lại, Matthew biến mất vào bầu không khí ban đêm lạnh lẽo. Một cơn gió mạnh bật chợt thổi vào căn phòng lớn kéo theo những bông tuyết nhỏ. Cả căn nhà yên tĩnh trừ tiếng cọt kẹt của tấm sàn nhà.

Will và Hannibal ôm lấy nhau, dựa vào nhau khích lệ.

"Bữa tiệc thật tuyệt vời, nhưng hoàn toàn hút sạch sức của em rồi," Will thở dài. Hannibal cười khúc khích.

"Ngày mai sẽ chỉ có hai chúng ta," Hannibal hứa. "Không có khách, không có hội hè ..."

"Không có cuộc tranh luận trí tuệ về tục ăn thịt người nữa?" Will trêu chọc. Anh chỉnh cơ thể mình đi một chút để có thể dựa trán lên trên trán của Hannibal. "Điều đó thật dễ thương tại bữa ăn tối. Anh và chuyện sỉ nhục Matthew mà không cần phải động tay động chân ngay sau lúc đó. Cảm ơn anh vì trận chiến áp đảo đó."

Hannibal nhíu mày, bắt lấy đôi môi của Will trong một nụ hôn.

"Anh không thể kìm trước vẻ đẹp mê hồn của em được, em yêu à," Hannibal kêu rừ rừ thích thú. "Và khi anh không thể đổ lỗi cho cậu Brown vì ánh mắt luôn dõi theo em, anh chỉ có thể bắt lỗi cậu ta vì bày tỏ nét thu hút của mình thôi."

Will cười, ngón tay vuốt dọc xuống gò má sắc nét của Hannibal, và hình dạng khuôn miệng của ông. "Lo lắng làm gì chứ, tình yêu. Em ở bên anh mà, không phải sao?"

"Đúng vậy," Hannibal thì thầm. "Người yêu dấu của anh ạ."

Hannibal bế Will lên như kiểu của cô dâu, và Will ré lên với niềm vui như ông bước lên trên cầu thang, tiếng cười lấp lánh như đèn Giáng sinh.

___________________________________________

Antipasto – món khai vị

Dido là người sáng lập và là nữ hoàng đầu tiên của Carthage trong thời hiện đại là Tunisia. Aeneas là một anh hùng của thành Troy, là con trai của Anchises và nữ thần tình yêu Aphrodite.Hai nhân vật này được cho là có mối quan hệ với nhau, được miêu tả rõ nét trong tác phẩm 'The Wandering Prince of Troy' ra đời vào thế kỷ 17.

______________________

(Chap chém gió kinh hoàng luôn =.=)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro