Railroad Track [8]
Will đang cắt hành tây trong nhà bếp.
Con dao trượt một cách dễ dàng qua từng lớp thịt nhạt màu. Mặt trời buổi đầu chiều sáng xuyên màn tuyết, gần như sáng chói khi đi qua cửa sổ nhà bếp. Will chỉ có một mình, căn nhà nhiều phòng im lặng ngoại trừ những âm thanh của con dao thái trên tấm thớt gỗ và tiếng hoạt động mạnh mềm mại của Will.
Sau đó vang lên tiếng móng ngựa.
Will nhìn lên, và ở ngưỡng cửa của nhà bếp là con hươu có bộ lông quạ, đỉnh đầu là những nhánh gạc đẹp mặt. Nó đứng từ chỗ nó, nhìn chằm chằm vào Will từ trên nó, trước khi quay đi và bước vào trong phòng đựng thức ăn đang để mở.
Nắm chắc con dao trong tay, Will bước vào phòng trữ thức ăn. Nó trống rỗng, tất nhiên.
Will luôn luôn ghét các loại phòng tủ trữ thức ăn. Luôn luôn có một số cảm giác và rung cảm kỳ lạ về nó. Anh cảm thấy thật ngớ ngẩn vì cảm thấy rợn người bởi một căn phòng trữ thức ăn, và đóng chặt sau lưng khi rời đi. Dù đã cố gắng quay trở lại việc chuẩn bị cho bữa ăn tối nhưng mỗi tiếng cọt kẹt và tiếng rên của ngôi nhà đều làm cho anh nhảy dựng cả lên.
Bàn tay anh lắc một chút khi bỏ chỗ hành tây vào cái chảo nóng, cẩn thận tráng nâu chúng. Mùi thơm làm cho anh chảy nước miếng – dạo gần đây anh có cảm giác thèm ăn kỳ lạ, về đồ chiên và các loại thực phẩm nhiều protein. Thứ sốt anh làm sẽ rất phù hợp với món thịt Hannibal đã mua từ cửa hàng.
Anh trộn hành tây với lá hương thảo và cây xô thơm, đổ thêm nước cốt chanh, giấm cùng dầu ô liu. Đặt bát vào tủ lạnh, để nó yên tại đó rồi lấy những miếng thịt bò ra.
Đỏ, màu sắc của những mô thịt khỏe mạnh. Will chỉ bỏ đi một chút mỡ béo khỏi các mặt trước khi đặt chúng vào trong chảo, tiếng xèo xèo sắc nét và rõ ràng. Miệng của Will chảy nước miếng vì mùi thơm.
Sau đó một tiếng click vang lên.
Will đóng băng, mồ hôi lạnh toả ra đầy gáy. Tiếng click đến gần hơn, và Will không biết phải làm gì.
"Anh đoán rằng tối nay nhiệm vụ của mình là dọn bàn nhỉ."
Hannibal đặt tay lên eo của Will và hôn vào má anh.
"Oh, xin lỗi," Will nói, thư giãn. "Em không nghe thấy tiếng anh về. Lẽ ra em phải treo chiếc áo khoác của anh ..."
"Không sao," Hannibal đảm bảo. "Em đang bận rộn mà. Nó có mùi thật tuyệt vời."
Will mỉm cười, hài lòng. "Một phút nữa là xong rồi..."
Hannibal đặt các đĩa và rót rượu vang, trong khi Will tập trung vào việc đặt miếng thịt bò hoàn hảo như Hannibal làm – trang trí với nước sốt, với một bên với măng tây nướng.
Will đặt miếng thịt trước mặt Hannibal, và chờ đợi phản ứng của ông trước khi dùng bữa.
"Tuyệt vời," Hannibal tuyên bố. "Sớm thôi học sinh sẽ vượt qua cả giáo viên."
"Sao em vượt qua được chứ, " Will nói, mặt đỏ bừng. Anh uống một ngụm rượu lớn.
Khi họ ăn uống và nói chuyện về một ngày của mình, Will cảm thấy mình ngày càng buồn ngủ hơn. Anh không biết tại sao – hôm nay anh không phải làm gì đặc biệt vất vả, bữa ăn không nặng nhọc gì, và anh mới chỉ uống có nửa chỗ rượu vang của mình. Hannibal nhìn anh, suy ngẫm.
"Em làm anh ngạc nhiên," Hannibal thì thầm. Will chớp mắt, giọng nói của Hannibal nghe như nó vang từ dưới nước lên. "Thật là sinh vật đẹp đẽ và chói lóa, bị tàn phá với những ảo mộng kinh hoàng. Em đã thấy những gì, khi em nhắm mắt?"
"Khi lần đầu tiên gặp anh, em mơ thấy mình trôi dạt vào trong một đại dương đen xì phẳng lặng," Will thú nhận. "Em nhìn thấy một con hươu lớn với bộ lông quạ, trong tâm trí của em và trong những phòng hội trường."
"Một biểu tượng Alpha," Hannibal thì thầm. "Khả năng sinh sản (Virility). Sức mạnh (Strength)."
"Đó là anh," Will nói. "Nó đến với em lần đầu tiên khi chúng ta ở New Orleans."
Hannibal tiến đến quỳ xuống trước mặt Will, nắm chặt lấy khuôn mặt anh. Những ngọn đèn có vẻ mờ mịt, bóng tối trên khuôn mặt của Hannibal tăng lên.
"Em thấy anh ở khắp mọi nơi sao?" Hannibal hỏi.
"Trong dãy hành lang và cả hội trường," Will lặp đi lặp lại, tầm nhìn lờ mờ. "Trong giấc mơ của em và trong cả những lúc ban ngày."
Hannibal nhấc anh ra khỏi chiếc ghế, ôm lấy anh thật gần khi ông mang anh xuyên qua căn nhà. Có vẻ như ông đã nhìn thấy những nét vẽ của sự thực. Đầu anh ngả vào vai của ông, và Hannibal nhấn một nụ hôn lên quai hàm anh.
Hannibal đặt nằm anh trên giường, lột bỏ quần áo của anh. Will mỉm cười và thở dài trong những nụ hôn nhỏ, rải rác trên cổ và vai của anh. Tầm nhìn của anh lờ đờ đi trầm trọng hơn, và phía trên anh nét mặt Hannibal trở nên ghê rợn.
Nhánh gạc cháy đen thành than, làn da đen kịt lại. Miệng anh mở rộng há hốc, một kẽ nứt đói khát của sự trống rỗng. Will nghiêng đầu ra sau, nước mắt dâng lên trong mắt anh và một tiếng thét thất thanh trong cổ họng. Căn phòng ngủ tối đen, và có hình dạng khủng khiếp ẩn trong bóng tối.
Hannibal ép anh lại gần, làn da cháy đen trở nên ấm áp và thật con người rồi sau đó trở lại con quái vật một lần nữa. Will trôi dạt dưới sự chăm sóc của nó, cho đến khi cuối cùng, anh mơ màng, thiếp đi.
___________
Cuộc đối thoại thì thầm và ngắn gọn, trôi lơ lửng trong ngôi nhà.
Đầu của Will quay cuồng, miệng thì khô khốc. Căn phòng cực kỳ tối khi anh tỉnh dậy, và anh đã dành một vài phút với cái đầu đặt dưới gối, nguyền rủa sự sống của mình. Cuối cùng anh kéo cái chăn đi và loạng choạng đứng dậy, không ổn định như một con cừu mới sinh. Will mặc bộ đồ ngủ của mình, hai chân chạm xuống mặt đất. Có một viên Aspirin và một ly nước ở trên bàn cạnh giường ngủ, mà anh rất biết ơn. Đêm qua là một đám mây ngoại trừ cánh tay mạnh mẽ của Hannibal cuốn quanh anh.
Anh quấn mình trong một chiếc áo choàng sang trọng, theo sau những tiếng thì thầm tiến vào tiền sảnh. Anh dừng lại để lắng nghe.
"... phù hợp với hồ sơ cá nhân, có sự kết nối đến các nạn nhân. Ông hiểu ...?"
"Tất nhiên rồi. Tôi có một chứng cứ ngoại phạm, mặc dù chúng ..."
Will chuyển đến bước đầu tiên, khiến Hannibal và đặc vụ Crawford chú ý đến anh. Chiếc áo choàng, Will lờ mờ nhận ra, là của Hannibal và nó đang nhấn chìm ông trong đó.
"Will", Hannibal nói, thít chặt với sự quan tâm. "Em đỡ hơn chưa -?" rồi sau đó quay sang Crawford, "-Will đã có một cơn đau nửa đầu sau khi ăn tối, tôi ở lại với cậu ấy cho đến khi cả hai chúng tôi ngủ thiếp đi.."
"Hai người ở với nhau cả đêm với nhau?" Đặc vụ Crawford hỏi. Will nhớ vòng tay của Hannibal. Cả những cái bóng trên khuôn mặt của ông.
"Vâng," Will nói với sự chắc chắn.
"Xin lỗi làm phiền buổi sáng của hai người, vậy thì" Crawford nói. "Xin phép, Bác sĩ Lecter, ngài Lecter."
Đặc vụ Crawford rời đi, và Will xuống cầu thang. Hannibal ôm lấy anh.
"Em có thấy khá hơn không, tình yêu?" Hannibal hỏi. "Em có một cơn đau nửa đầu khủng khiếp nhất từ trước tới nay sau khi ăn tối."
"Một chút chóng mặt," Will trả lời, ngả đầu lên vai của Hannibal.
"Không gì một bữa ăn sáng tốt không thể sửa chữa."
Hannibal dẫn anh ta đến nhà bếp. Will ngồi tại quầy bar ăn sáng quan sát Hannibal làm việc. "Tại sao đặc vụ Crawford lại ở đây?"
Hannibal thở dài. "Một trong những bệnh nhân trước đây của anh rõ ràng là nạn nhân trong một vụ giết người của Thợ Xẻ đêm qua. Và anh phù hợp với mô tả nên sẽ rất là thiếu sót nếu đặc vụ Crawford không tới đây hỏi vài câu."
"Điều đó thật đáng sợ," Will rùng mình, và sau đó, "Mô tả?"
"Một Alpha nam, da trắng, tuổi ba mươi đến bốn mươi, chưa kết hôn, đã đào tạo hoặc có nền tảng về giải phẫu," Hannibal nói một mạch. Trong chảo, xúc xích đang nướng, và miệng của Will ướt đẫm. "Những điều này đều phù hợp với anh, ngoại trừ phần chưa kết hôn. Và điều đó mới chỉ thay đổi gần đây."
"Điều đó có thể phù hợp rất nhiều người," Will phản đối. "Phẫu thuật là một lĩnh vực thống trị của Alpha, rõ ràng thế."
"Nhưng Crawford vẫn phải thực hiện trách nhiệm của mình mà," Hannibal xoa dịu. "Anh không khó chịu đâu."
Will đằng hắng không tán thành, anh uống một ngụm cà phê của mình. Nó dường như đặc biệt đắng sáng nay, mặc dù Hannibal pha nó chính xác theo cùng một cách ông vẫn luôn luôn pha.
Những bí ẩn của cà phê biến mất khỏi tâm trí của Will khi Hannibal đặt bữa ăn sáng xuống trước mặt anh. Ngay lập tức Will vùi đầu vào nó.
"Dạo gần đây em ăn dữ dội ghê, người yêu dầu à," Hannibal cười. Will chậm lại, xấu hổ.
"Xin lỗi," Will nói. "Em không biết tại sao ..."
Hannibal hôn vào má anh. "Đừng lo lắng. Giống như tất cả mọi thứ khác em làm, anh thấy nó thật quyến rũ."
Will cười, cúi đầu.
____________
Thợ xẻ và Tên sao chép quay lại khiến cho Baltimore rơi vào trạng thái hoảng loạn.
Tên sao chép nhồi đầy hoa vào một người đàn ông. Thợ xẻ chặt chân tay ai đó trong một hàng ghế nhà thờ, lưỡi của họ bị coi là cái kẹp sách trong một Kinh Thánh. Tên sao chép giết chết một cô gái điếm như Jack – Kẻ đồ tể giết Catherine Eddowes, thận của cô gái được đặt trên một cái đĩa trong nhà bếp của mình như thể đó là món chính của một nhà hàng Pháp. Thợ xẻ đáp lại bằng cách trình bày một người đàn ông bị luộc sống như Dante mô tả những người bạo lực trong cuộc sống sẽ bị đối xử ra sao một khi họ rơi xuống địa ngục. Tên sao chép di chuyển ngược trở lại trong thời gian, chọn cách giống như Elizabeth Báthory, rút máu của nạn nhân vào đầy một bồn tắm.
Thợ xẻ luôn giết ba người một lần, mọi người ai cũng biết rõ điều đó. Cả thành phố này đều đang chờ đợi cầu nguyện cho nạn nhân thứ ba, mảnh cuối cùng của cuộc đối thoại dài đẫm máu.
Will nghĩ rằng nó là một cuộc chiến thống trị alpha, về mặt cá nhân. Anh nói suy nghĩ của mình với Hannibal, người chỉ đơn giản là mỉm cười.
"Có thể," Hannibal nói. "Không ai muốn bị sao chép."
Will có những thứ khác trên tâm trí của mình, tất nhiên.
Hannibal đã lên kế hoạch cho đêm Giáng sinh lễ tuyệt vời – bảy món ăn! – Và tất cả những thứ đó đều đòi hỏi sự chuẩn bị. Những lời mời được gửi ra, đồ trang trí cần chuẩn bị, và tất nhiên là thực phẩm, mặc dù Hannibal đang chuẩn bị phần đó.
Danh sách khách mời không nhiều như bữa tiệc trước đó, nhưng vẫn còn rất nhiều cái tên. Will dừng lại trên một cái tên..
"Matthew Brown?" anh hỏi Hannibal.
"Thật tốt khi có những người trẻ tuổi có mặt tại các sự kiện," Hannibal nói, không chệch một nét trong hàng chữ cẩn thận của mình. "Và có lẽ cậu ta có thể học một số cách cư xử thích hợp."
"Em nghĩ rằng cậu ta hoàn toàn lịch sự," Will nói, một chút trêu chọc vang lên trong giọng nói của anh, khóe miệng Hannibal giật giật.
"Cậu ta cần được tôi luyện," Hannibal trả lời, quả quyết gấp lời mời và đưa nó qua để Will đặt vào trong một phong bì. Will cười khúc khích một chút với chính mình – một chút chiến đấu giữa các Alpha thống trị, không có đổ máu.
Những lời mời được gửi đi, và những lời đáp trả đã trở lại, và sau đó là đêm Giáng sinh. Những món quà cho ngày mai ở dưới cây. Căn nhà bừng sáng lên với sự hân hoan hòa chút oai vệ. Mùi bữa tối thật tuyệt vời.
Will đứng trước gương, vuốt tay lên bụng mình. Một nụ cười nhỏ đậu lên trên khuôn mặt khi anh làm như vậy. Anh không dành quá nhiều thời gian để trải truốt trước gương, tròng lên người chiếc áo len màu xanh navy ấm áp và cái áo khoác ngoài màu nâu. Các vị khách đã đến từ sớm, và anh cần phải chào đón họ.
Anh lướt xuống cầu thang vừa kịp lúc vị khách đầu tiên tới, giữ nụ cười rạng rỡ của mình cho dòng các vị khách mời dường như vô tận. Hannibal đang bận rộn trong nhà bếp – và công việc của Will là dẫn họ tới phòng ăn, mặc dù tất cả đều biết nó ở đâu.
Bác sĩ Chilton đến cuối cùng, tiếp theo là Matthew Brown.
"Thật tốt khi được gặp ngài lần nữa," Matthew nói, trầm thấp và khàn khàn. "Và ăn tại bàn của ngài."
"Thật tuyệt khi được gặp cậu, Cậu Brown," Will trả lời. "Bác sĩ Chilton."
Anh dẫn họ vào phòng ăn. Bác sĩ Chilton và Matthew Brown đang ngồi gần chỗ Alana, người ở bên trái của Hannibal. Hannibal đứng lên để kéo chiếc ghế của Will ra, ngay bên phải ông. Mọi người đều an tọa, và nhìn đầy háo hức lên cơ thể đang đứng của Hannibal, người đang nhận được sự chú ý, và vẻ tự mãn nhất mà ông được.
"Giáng sinh an lành, tất cả mọi người," Hannibal nói. "Tôi chỉ có một điều cần nói trước khi chúng ta tiếp tục – không có gì ở đây dùng cho người ăn chay đâu."
Những tiếng cười vang lên, và sau đó những người phục vụ bắt đầu mang món súp lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro