Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Railroad Track [7]

"Em nghĩ rằng anh đã tóm được cái cây lớn nhất trong cả khu đấy."

Một cây thông cao quý phái, tất nhiên, phù hợp một cách hoàn hảo với cái trần nhà cao của phòng khách, nơi bữa tiệc Giáng sinh sắp tới được tổ chức. Một cây thông Thổ Nhĩ Kỳ, có chút không đối xứng và hơi um tùm, sẽ được quan sát và trang trí cho buổi sáng Giáng sinh riêng tư của họ. Cả hai đều được buộc chặt xuống đỉnh chiếc Bentley dưới cặp mắt sắc bén đầy thận trọng của Hannibal.

Will đứng bên cạnh ông, bông tuyết nằm yên nhẹ nhàng trên tóc nâu xoăn của anh. Anh cuốn mình trong chiếc khăn len mềm mại nhất, giấu đi một nửa khuôn mặt mình, và hai bàn tay được sưởi ấm bởi một phích cà phê. Hai má đỏ ửng lên bởi cái lạnh.

"Đó là Giáng sinh đầu tiên chúng ta ở bên nhau," Hannibal tuyên bố. "Anh muốn nó thật hoàn hảo."

"Anh luôn luôn có sự hoàn hảo," Will cười, nhưng vẫn để Hannibal kéo mạnh anh lại gần với một cánh tay cuốn quanh eo. Will biết Hannibal đã không có một gia đình đúng nghĩa để ăn mừng Giáng sinh trong một khoảng thời gian dài, và anh cũng muốn làm nó thật hoàn hảo, vì Hannibal.

Will nhìn những hàng cây, hoàn toàn ngập sắc xanh lá cây và đối xứng, cành cây là đà thấp với tuyết. Nụ cười hạnh phúc của anh mờ dần khi nhìn thấy một cái gì đó lớn và màu đen di chuyển giữa chúng, trên đỉnh đầu là nhánh gạc lớn.

"Tuyệt vời."

Will thoát ra khỏi những mộng tưởng của mình, quay sang nhìn cái cây đã được buộc chặt để đầu trên đỉnh xe. Hannibal mở cánh cửa chỗ hành khách ra cho anh. Anh trượt vào trong xe.

Hannibal bật radio, bài thánh ca Giáng sinh vang khắp xe. Sự ấm áp len lỏi vào tận trong xương của Will. Anh lướt một cái nhìn cuối cùng về phía trang trại cây Giáng sinh, nhưng không thấy nhánh gạc hươu lần nào nữa.

Họ lái xe trong sự im lặng yên bình một lúc, trước khi một cuộc gọi điện thoại làm gián đoạn. Hannibal kéo ra đặt trên vai để nghe.

"Bác sĩ Lecter đang nghe," ông nói, chỉnh nhỏ tiếng đài phát thanh. "Ah, vâng. Tất nhiên, William và tôi đã ra ngoài, chúng tôi sẽ tới đó ngay."

Ông kết thúc cuộc gọi. "Đặc vụ Crawford có một số tập tài liệu muốn anh đọc qua, để xem liệu có sự liên kết giữa chúng không. Anh sẽ ghé lấy chúng, và sau đó chúng ta có thể đến cửa hàng."

"Được rồi," Will nói. "Em sẽ chỉ đợi trong xe thôi, nếu nó sẽ diễn ra nhanh chóng. Em có mấy que đan của mình rồi."

Họ chạy vào bãi đậu xe của học viện, bị che đi trong những bông tuyết sáng màu. Will hạ cửa sổ xuống để không khí không quá ngột ngạt.

Will lôi chỗ len ra, tấm vải màu đỏ rực rỡ một lần nữa xuất hiện đẹp đẽ. Anh đã phải dừng tiến độ do thời gian bồn chồn lẩn thẩn. Nếu cứ giữ tốc độ này, nó sẽ được hoàn thành ngay trong dịp Giáng sinh.

Will cố gắng để moi được một câu trả lời rõ ràng của Hannibal về buổi sáng Giáng sinh, nhưng chỉ nhận được câu trả lời mơ hồ. Anh cam chịu để không lệch với số lượng vô lý những món quà anh sẽ nhận được; Hannibal không bao giờ làm bất cứ điều gì nửa vời. Và giờ mới chỉ có hai người họ – không có nghi ngờ khi họ có con, nó sẽ hoàn toàn nhiều phát điên luôn.

Cười khúc khích, anh xoa tay lên bụng mình. Các buổi tiệc trà cùng những Omega khác trong vùng lân cận có ý hy vọng sẽ làm cho Giáng sinh tiếp theo thậm chí còn được mong đợi hơn.

Một tiếng gõ mạnh vào cửa sổ làm Will giật mình thoát ra khỏi những hành động quen thuộc. Một người phụ nữ với rất nhiều màu đỏ, có mái tóc xoăn đang đứng đó, nở nụ cười rộng miệng. Will cảm thấy một chút không quen – cái nhìn của cô ta giống như kiểu quan sát của thú săn mồi, nhưng không phải theo cái cách mà anh hay bị nhìn trước kia.

"Xin chào," Will nói một cách lịch sự. "Tôi có thể giúp gì cho cô?"

"Ngài là ngài Lecter?" cô hỏi. "Tôi là Freddie Lounds."

"Hân hạnh," Will nói. "Cô cần gì ư?"

"Tôi chỉ tự hỏi tại sao người bạn đời của ngài lại đi vào trong Học viện thôi," cô Lounds hỏi."Đó là tất cả."

"Tôi không nghĩ rằng tôi có thể trả lời câu hỏi đó," Will nói, kéo chỗ len đan lại gần mình như một lá chắn. "Xin lỗi."

Cô Lounds tặc lưỡi.

"Ngài bao nhiêu tuổi, Ngài Lecter?" cô hỏi.

"Mười chín, thưa cô."

"Khá trẻ," cô nói. "Để gắn kết."

Will không thích những câu hỏi của cô ta. "Nhiều người kết hôn sớm."

"Tôi tưởng tượng là Bác sĩ Lecter khá là biết cách nắm bắt nhỉ," cô ta nói. "Ông ấy có đếm không?"

"Một lần," Will trả lời. "Không có còn nhiều để đếm nữa."

"Và bây giờ ông ấy là một bác sĩ chuyên khoa rất thành công, và tư vấn với FBI," cô ta tiếp tục. "Tại sao FBI lại muốn nói chuyện với ông ấy nhiều như vậy?"

"Bởi vì anh ấy là một bác sĩ tâm lý tuyệt vời," Will phòng thủ. "Và đôi khi những thứ tươi mới là cần thiết cho những cái cũ kỹ."

Nụ cười của cô Lounds của làm Will sởn gai ốc.

"Ah, cô Lounds."

Cô Lounds nhảy dựng lên từ chiếc xe như thế cô ta đã bị đâm khi Hannibal sải bước tới bên chiếc xe.

"Xin chào, Bác sĩ Lecter," cô nói. "Tôi chỉ giới thiệu bản thân mình với người bạn đời đáng yêu của ngài thôi..."

"Bây giờ sao?" ông trả lời, trầm thấp và nguy hiểm. "Will và tôi phải đi."

"Tất nhiên," Miss Lounds nói, lùi lại. "Tạm biệt, Bác sĩ Lecter."

Hannibal bước vào xe, nhìn rõ ràng là đang kích động. Will vỗ nhẹ vào cánh tay của ông.

"Em chỉ nói những điều bổ sung về anh", Will hứa. Hannibal mỉm cười.

"Cô Lounds viết cho tờ Tattlecrime đáng ghê tởm," Hannibal giải thích. "Thứ báo lá cải giẻ rách tồi tệ nhất. Cô ta sẽ không may tìm được một cách nào đó để biến những lời khen ngợi tuyệt vời nhất thành lời thú tội đáng bị chỉ trích nhất."

"Em sẽ không để cô ta phá hỏng một ngày của em đâu," Will công khai. "Chúng ta vẫn còn phải trang trí cái cây đó."

Hannibal phá ra cười, khi họ bắt đầu chuyến đi trở về nhà.

___________

Ngôi nhà được trang trí giống như một thứ gì đó bước thẳng ra từ một câu chuyện cổ tích.

Ngọt ngào và quyến rũ, nhưng đủ thanh lịch để không bị coi giả tạo. Dây thường xuân xanh được bao bọc xung quanh lan can với đèn trắng, tấm kính đẹp và đồ trang trí sứ treo lơ lửng trên cây, những bó hoa cây trạng nguyên tuyệt đẹp được đặt cuối các bàn.

Và trên cánh cửa phòng ngủ, một cây tầm gửi, cho Hannibal một cái cớ để nhấn Will vào một nụ hôn.

Trên giường, Will đang đan len trong khi Hannibal đọc sách báo trên chiếc iPad của mình, thưởng thức một buổi tối chủ nhật yên tĩnh với nhau. Vở nhạc kịch luôn có những màn trình diễn khác nhau cho mùa lễ hội, và trong khi Will tận hưởng chúng, khá là tuyệt khi để dành thời gian ở nhà với nhau.

"Cô Lounds đã viết bài báo của cô ta," Hannibal thông báo. Will bất ngờ đặt mình xuống lòng ông.

"Nó nói gì vậy?" Will hỏi, cúi xuống để nhìn qua vai Hannibal. Ông hướng chiếc  iPad về phía anh, và Will có thể xem người trong tấm ảnh là anh đang ngồi trong xe.

"Bác sĩ chuyên khoa đáng kính-" giọng anh tỏ rõ sự khó chịu tại đó "-Bác sĩ Hannibal Lecter đã được nhìn thấy đang tiến vào trong Học viện. Gần đây  ông ta thường xuyên hiện diện tại hiện trường vụ án, điều gây sốc nhất về chuyến thăm của ông đến FBI là thực tế ông đã để Omega mới của mình lại trong xe! Cậu William Lecter trẻ tuổi đã ở bên vị bác sĩ từ tháng Tám, và từ 'trẻ' chúng tôi để ở đây có nghĩa là trẻ về mặt tuổi tác. Có vẻ như vị bác sĩ giỏi giang có thể sẽ bị bắt vì tội trộm cắp, bởi vì chắc chắn ông ta đã cướp cái nôi! "(ý là bắt cóc Will – trong chuyện Will 19 còn Hanni phải tầm 4-50)

"Đó là một trò đùa khủng khiếp", Will thì thầm. "Cái này thì có lợi gì chứ?"

"Doanh thu quảng cáo," Hannibal lầm bầm đen tối, tắt iPad và đẩy nó đi. "Em có thường xuyên nghĩ về khoảng cách tuổi tác của chúng ta không? Nó, với một số người, là khá nhiều đấy."

"Em chưa bao giờ thực sự nghĩ về nó," Will nói. "Bình thường mà, không phải sao?"

"Ít hơn thế đấy" Hannibal nói. Ông luồn tay qua những lọn tóc của Will. "Đôi khi anh nghĩ về nó. Rằng anh sẽ ra đi trước em."

Will bắt lấy cổ tay của Hannibal, đặt nó xuống nghỉ ngơi trên trái tim của anh."Đừng nói về những điều như thế."

"Em có từng nghĩ về việc sợ chết chưa, Will?" Hannibal hỏi nhẹ nhàng. "Anh cảm thấy nó khá thoải mái."

"Thế quái nào anh có thể thấy nó thoải mái chứ?" Will trả lời. Hannibal chuyển động cơ thể để ông có thể dựa vào Will. Bàn tay to lớn ấm áp của ông gắn lên cổ họng của Will, ngón tay cái vuốt ve nơi xương hàm. Xem xét.

"Bất kỳ thời điểm, cuộc sống của anh có thể kết thúc," ông nói. "Được giải phóng – nó cho phép anh được thưởng thức trọn vẹn mỗi khoảnh khắc, tất cả vẻ đẹp và kinh hoàng của nó. Em có thường xuyên nghĩ về cái chết không?"

"Em mơ về nó," Will nói. "Em nhìn thấy nó, trên cây và trong các cửa hàng và đôi khi đi bộ giữa ngôi nhà."

"Nhận thức của em là một thanh kiếm," Hannibal nói. "Không có điều gì là giả vờ với em được, người yêu dấu ạ."

Bàn tay anh siết chặt. Will hất đầu ra sau, để lộ toàn bộ cổ họng của mình khi Hannibal ép xuống. Không khí thoát phổi của anh với một tiếng rít dài, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm, mù mờ, lên trần nhà.

"Tất cả ánh sáng phải đi kèm bóng tối", Hannibal thì thầm. "Và Em thật là thứ ánh sáng rực rỡ, tươi sáng."

Bóng tối nhảy nhót nơi rìa tầm nhìn của Will. Anh buông tay rơi khỏi cổ tay của Hannibal – chấp nhận. Sự khuấy động liên tục của tâm trí của anh cuối cùng, hoàn toàn dừng lại.

Điện thoại reo lên, giật hai người ra khỏi trò chơi nho nhỏ của họ.

Hannibal buông tha cổ họng của Will để trả lời. Will cuộn tròn thành một quả bóng, ho và thở hổn hển khi lấy lại được hơi thở của mình. Thế giới quay và xoay trở lại trọng tâm.

"... Tất nhiên. Ngay lập tức."

Hannibal gác máy. Will nhìn ông.

"Có vẻ như," Hannibal nói, bình tĩnh và kiên quyết hơn bao giờ hết. "Một người nào đó đã tái tạo lại một cách hoàn hảo vụ án thứ hai của Thợ Xẻ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro