Railroad Track [11]
[Part 2] Rococo
Một đêm tại phòng trung bày nghệ thuật và cơ hội gặp gỡ một người lạ.
Và cái nhìn ngắn gọn về việc Will Lecter mang thai.
__________________________________________
Đó là một buổi chiều yên tĩnh, khoảng thời gian mùa xuân mang những cơn mưa xuống Baltimore, và cánh cửa phòng ngủ mở ra từ từ và nhẹ nhàng.
Will đang ngủ, chỉ có một tấm lụa quấn quanh hai chân anh để giữ gìn sự giản dị. Nó quấn quanh khoảng bụng tròn, làn da hồng hào và đôi môi biến thành một nụ cười. Hannibal ngồi bên mép giường, vuốt tay trên bụng của Will và hôn xuống má anh.
Anh rất đẹp, hoàn toàn tương phản với lớp ga trải giường màu xanh hoàng gia với những lọn tóc đen tràn khắp mọi nơi. Anh chuyển mình , tay đặt lên trên tay của Hannibal.
"Chào buổi sáng, em yêu," Hannibal nói. Will thở dài, lướt những ngón tay trên má của Hannibal.
"Chào anh," Will nói. "Chúng ta có việc phải làm tối nay, phải không?"
"Chúng ta không cần phải đi nếu em cảm thấy mệt mỏi, em yêu," Hannibal nói. Will ngồi dậy, đặt tay trên bụng mình. Anh hôn lên mũi của Hannibal.
"Em biết ở tuổi này anh muốn đi tới những nơi như thế", Will thì thầm. Anh quấn tay quanh cổ của Hannibal. "Em sẽ không để anh rời xa em."
"Khi nào em cảm thấy thật sự mệt mỏi, chúng ta sẽ rời đi," Hannibal hứa. "Anh sẽ không mạo hiểm để bất cứ điều gì xảy ra với em hoặc với Matthew nhỏ bé."
"Đồ bảo vệ quá mức," Will cười và nói trước khi đứng dậy. "Em có lẽ nên chuẩn bị sẵn sàng, nếu chúng ta đi ăn tối trước đó."
"Anh không bận tâm nếu em không muốn đi," Hannibal thì thầm, nhìn Will di chuyển. Will bật cười một lần nữa, biến mất vào trong tủ quần áo để mặc bộ trang phục Hannibal đã đặc biệt chuẩn bị.
"Em vẫn không thể tin rằng anh đã làm điều này cho em," Will nói, mặc trên người cái áo vải lanh mềm mại làm nổi bật dáng người mang thai của mình. Hannibal cũng đứng dậy đi thay đồ.
"Chỉ dành thứ tốt nhất cho em, em yêu," Hannibal thầm. "Chỉ thứ tốt nhất thôi."
_____________
Phòng triển lãm nghệ thuật đầy những tiếng thì thầm.
Trang sức lấp lánh đối diện các bộ trang phục được thiết kế riêng, quần áo mang đường cắt may táo bạo phù hợp với đồng hồ nước ngoài đắt tiền. Tên của rượu sâm banh đã gần như không đọc được, các loại món ăn nhỏ được làm thủ công một cách cẩn thận như được một nghệ nhân làm riêng. Các tác phẩm là những bức tranh, được thực hiện trong một phong cách gần như Rococo, có những Omega má hồng rụt rè, những tư thế gợi cảm. Tất cả mọi người đang thảo luận cái cách họ khiêu khích người khác, như quảng cáo không đặt những Omega xa hơn những tư thế khiêu khích mọi lần.
"Nó chỉ trông giống như nội dung khiêu dâm nhẹ nhàng với em thôi," Will thì thầm bên tai của Hannibal, khiến ông phải bật cười.
"Mà người già nói gì nhỉ?" Hannibal hỏi. "Tất cả mọi thứ là về tình dục, trừ tình dục. Tình dục là về sức mạnh."
Will lướt tay lên bụng mình. "Rồi con chắc chắn phải mạnh mẽ."
"Mọi lúc," Hannibal thì thầm, nghỉ tay trên của Will. "Có một bức tranh anh thực sự muốn cho em xem."
Ông nhẹ nhàng dẫn Will tới trước một tấm vải lớn, miêu tả một Omega nam mang thai được bao quanh bởi rất nhiều trẻ em và động vật nhỏ bé. Một miếng vải lanh lỏng lẻo là điều duy nhất bảo vệ sự khiêm tốn của người đó. Will phá lên cười.
"Anh sẽ mua nó," Hannibal tuyên bố. Will đập mạnh vào cánh tay ông.
"Đã đủ tệ khi anh để bức họa của Late trong phòng ăn rồi" Will mắng mỏ tinh nghịch. "Anh sẽ đặt vào đâu cho những vị khách bực mình hết mức của chúng ta hả?"
Hannibal ngân nga, như thể suy nghĩ, ấn mũi vào mái tóc của Will.
"Bác sĩ Lecter!"
Thành viên quỹ tích trữ Baltimore ưu tiên ào tới chỗ họ, và Will cố định nụ cười e thẹn mang bóng dáng người nội trợ của mình. Mặt nạ của riêng Hannibal đã treo trên dễ dàng như bất cứ điều gì, thanh lịch đón nhận tất cả mọi thứ trong bước chân.
"Các cặp vợ chồng hạnh phúc đã xuất hiện!" một người nào đó, một Beta Will không quen, nói. "Tôi ngạc nhiên là hai người mới cưới mà ra được khỏi cái giường đấy."
Will đỏ mặt tế nhị, ép mặt vào vai Hannibal. Mọi người cười khúc khích về phía hơn Omega chút rụt rè của Bác sĩ Lecter, đầy đặn và tròn trịa.
"Hai người sẽ có em bé nhỏ nhắn dễ thương nhất, đánh dấu lời nói của tôi nhé," một người khác nói. "Và là người lịch sự nhất nữa."
"Tất nhiên," Hannibal nói trơn tru. "Người mang thai đứa bé là William mà."
Ông hôn lên mái tóc của Will, kích động, thủ thỉ nhiều hơn đứa bé và cuộc hôn nhân của họ. Cả nhóm dời đi, Nhà Lecter di chuyển và tới chỗ giữa rìa và trung tâm buổi tiệc. Cuối cùng Hannibal dừng lại trước một băng ghế dự bị.
"Anh sẽ kiếm cái gì đó cho em," ông nói dịu dàng. "Nghỉ ngơi cho đôi chân một chút đi."
"Cảm ơn anh," Will thì thầm, dịu xuống. Hannibal lướt vào trong đám đông, đường nét cứng cỏi của bờ vai ông xuyên qua nó. Will xoa bụng mình, điều chỉnh một chút để làm xoa dịu Matthew nhỏ.
"Một trong những bức tranh ấy đã xuất hiện ngoài đời thực!"
Will ngước lên nhìn một Alpha đang mỉm cười, màu xám trải đều tóc bờm xờm của người đó. Quần áo của hắn, trong khi thiết kế riêng cho vóc dáng cao và gần của hắn, họ đã sáng tạo và gần như làm xiêu vẹo hẳn so với nét thanh lịch nhẹ của những người khác. Một chiếc khăn lòe loẹt trang trí bới nhiều hoa văn thắt quanh cổ, và một cái ly champagne sủi bọt được nắm chặt vững chắc trong tay của mình.
"Các bức tranh không có mắt cá chân sưng lên," Will lạnh lùng trả lời, mắt híp lại. Alpha kia phá ra cười một cách tự nhiên.
"Kỳ vọng chống lại thực tế, tôi sợ vậy," người đàn ông nói. "Antony Dimmond."
"William Lecter," Will trả lời. Anh chăm chú nhìn ra vào đám đông, tự hỏi Hannibal đang ở đâu. Dimmond nhìn theo.
"Tôi có nên lo lắng về một người bạn đời quá mức bảo vệ nào đó sắp đến chụp cổ tôi không?" Dimmond nói đùa. Will mỉm cười bình thản.
"Tùy thuộc vào ý định của anh," anh trả lời. Nụ cười Dimmond mở rộng.
"Tôi chưa bao giờ bị buộc tội vì có ý định tốt," Dimmond nói với một cái nhún vai.
"Kết bạn mà không có anh sao, Will?"
Hannibal sà vào như một con chim săn mồi, đưa cho Will cánh tay của mình để giúp anh đứng lên. Will chấp nhận nó với một cái bĩu môi nhỏ, nhưng nhận món đồ uống hòa nhã hơn.
"Ông ấy thấy em," Will ngân nga. "Ngài Dimmond, đây là chồng của tôi, bác sĩ Hannibal Lecter. Hannibal, đây là Antony Dimmond."
"Tôi không thể hy vọng cạnh tranh với một bác sĩ, nên không cần phải lo lắng," Dimmond cười, nắm tay của Hannibal để bắt tay. "Rất vui được gặp ngài."
"Tương tự như vậy," Hannibal nói. Will nghiêng người đối diện ông, an ủi và cùng lúc cảnh báo. "Ngài làm gì nhỉ, ngài Dimmond?"
"Tôi là một nhà thơ," Dimmond tự tin nói. "Thực sự, đây là môi trường tự nhiên của tôi."
Hắn ra hiệu về phía những bức tranh. "Rất nhiều lớp da ẩn đằng sau nét mềm mại. Rất tai tiếng để sắp xếp của những điều đó vào những người là các nhân vật yêu thích của tôi để xúc phạm."
"Nghệ thuật là có nghĩa là đẩy những ranh giới", Hannibal nói. "Trong tất cả các loại."
"Hai người tấn công tôi như một kiểu đẩy ranh giới của tất cả các thứ," Dimmond nói với một nụ cười. "Tôi rất muốn mời cả hai một ly rượu sâm banh đắt đỏ, nhưng, ừ thì đó. Phép màu của cuộc sống và tất cả những điều đó."
Hắn ám chỉ bụng của Will. Hannibal nổi giận, như thể có chút coi nhẹ chống lại ông.
"Thật vậy," ông nói. "Ngài có một người bạn đời không, Ngài Dimmond?"
"Không, anh có tưởng tượng nổi không?" hắn phá ra cười. "Tôi có một chút quá cứng nhắc, vặn xoắn trong cái cách làm Alpha trụ cột gia đình."
"Người phù hợp sẽ giúp anh," Hannibal nói. Ông xoa tấm lưng Will.
"Tôi chắc rằng William có thể làm cho mọi người làm tất cả mọi thứ trong chỉ năm phút," Dimmond nói với một cái nháy mắt. "May mắn là hai người đã tìm thấy nhau."
"Tôi là người đàn ông may mắn nhất trên thế giới", Hannibal đồng ý một cách dễ dàng, sau đó quay lại với Will. "Em có cảm giác mệt mỏi, em yêu? Em đã đứng một lúc rồi."
Will mỉm cười, nhìn qua bên phải họ. "Anh phải nói chuyện với người phụ trách về việc mua bức tranh đó, nhớ không?"
Hannibal tạo ra một tiếng xem xét. "Em nói đúng. Tôi sợ chúng tôi phải rời đi rồi, ngài Dimmond."
Dimmond ép tay vào ngực mình, như thể một cơn đau nhói đã bắn xuyên qua trái tim của mình.
"Quả là không may," hắn nói, và, với một cái vung mạnh, đưa Hannibal một thiếp kinh doanh. "Cho khi nào chúng ra có thể cùng nhau nâng ly."
Hannibal lấy nó, và với một nụ cười giả tạo, đưa Will rời đi. Khi Dimmond đã đi khuất, anh giật lấy thẻ từ Hannibal.
"Hắn đã khá thô lỗ," Hannibal ướm lời. Will khịt mũi.
"Không cho đến khi con được ít nhất hai tuổi," Anh mắng. "Anh đã hứa. Bên cạnh đó, hắn đã nhìn vào cả hai người chúng ta. "
Hannibal nhíu mày. "Em có chắc không?"
"Thành thật mà nói," Will thở dài. "Em nghĩ rằng việc làm cha đã làm mù kỹ năng quan sát của anh."
Hannibal nheo mắt, và Will giấu cái thẻ vào túi bên trong của mình.
"Chúng ta sẽ ổn, Hannibal," Will yên tâm, đặt tay của Hannibal trên bụng anh. "Tất cả chúng ta.
[End Pt2]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro