Railroad Track [10]
Tuyết rơi vào sáng Giáng sinh.
Will thức dậy như một con mèo lười biếng, đầu gối lên trên đôi vai rộng của Hannibal. Anh thở dài, ngáp dài, ấm áp và hài lòng, và lướt tay lên những sợi lông trên ngực của Hannibal. Ông giương lên như một con hổ, cánh tay thắt chặt xung quanh Will giây lát trước khi mở hờ mắt .
"Em yêu," giọng ông trần đục. "Em ngủ ngon chứ?"
"Ăn tốt ngủ tốt," Will nói. "Giống y như một đứa bé."
Hannibal phá ra cười. Bàn tay ông chạy dọc trên làn da trần của Will, khiến anh rùng mình run rẩy.
"Yêu Dấu ơi" Hannibal kêu rừ rừ. "Ăn sáng hay quà đây?"
Will rúc dưới cằm của Hannibal. "Bữa sáng đi. Để tạo ra sự mong đợi."
"Có sự ngọt ngào nhất định trong việc chờ đợi," Hannibal nói.
Họ tách nhau khi thưởng thức bữa sáng tuyệt vời, cười khúc khích và chạm vào nhau như những đứa nhóc học sinh trong áo choàng và quần pajama. Sau khi những mảnh cuối cùng của xúc xích bị tiêu diệt hết, họ lấy cà phê của mình và nghiên cứu.
Cái cây chỉ đơn giản là ngập chìm trong quà. Will đã mua Hannibal khá nhiều, nhưng gần như không đủ để phù hợp với số lượng anh nhận được. Những thứ cực tuyệt mà anh chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ có được – đồ trang sức, quần áo, nước hoa sau khi cạo râu, sách. Cực cực nhiều cuốn sách! Will đã không nhận ra có nhiều đến vậy.
Trong khi có ít quà hơn, Hannibal thưởng thức những món quà của mình. Ông ngửi và cảm nhận chúng như thể đang cố in sâu chúng vào trong trí nhớ.
Điều ngạc nhiên được bóc mở cùng sự chăm sóc tuyệt vời, và một nụ cười rạng rỡ bao trùm trên khuôn mặt Hannibal khi ông mở ra những chiếc áo len cáp-đan, màu nâu đỏ. Ông nâng nó lên ngang mũi mình, và nhìn chằm chằm vào Will với đôi mắt rực cháy.
"Em đã tạo nên hình dạng cho tình yêu," ông nói, trầm đục và khàn khàn. "Chiếc áo này có thể bảo vệ anh khỏi mọi thứ."
Will đỏ mặt.
"Đó không phải là món quà tuyệt nhất đâu", Will hứa hẹn. Hannibal có vẻ hoài nghi.
"Anh không thể tưởng tượng còn cái gì có thể tuyệt hơn," ông thú nhận. Will đứng lên từ chiếc ghế dài, lấy chiếc hộp cuối cùng ra. Đó là một thứ nhỏ xíu, nằm gọn trong lòng bàn tay của Hannibal. Ông mở nó từ từ.
Bên trong là một chiếc núm vú nhỏ, một thứ rẻ tiền Will đã mua từ một cửa hàng thuốc. Mục đích chính của nó không quan trọng. Hannibal nắm chặt tay mình quanh nó, khuôn mặt đóng băng.
"Em", ông nói, khàn đi vì xúc động. "Là một sinh vật không gì sánh nổi."
Ngay cả trong kỳ giao phối, Omega nam cũng khó mang thai hơn Omega nữ. Đối với họ, để có thể mang thai ngoài các kỳ động dục, mà không có sự giúp đỡ,gần như chưa từng được biết đến.
Hannibal trượt mình xuống qùy gối trước cơ thể đang đứng của Will. Ông ôm chặt lấy anh như đang nài nỉ, và tháo chiếc áo choàng của Will. Ông áp mặt mình vào bụng của Will, và run rẩy.
Will cúi người xuống Hannibal, tay trong mái tóc nhạt màu và một nụ cười hạnh phúc nở trên khuôn mặt của anh.
____________
Hannibal hầu như không thể rời tay khỏi dạ dày của Will, bế cả anh và đứa bé sát vào ông như đường nét mạnh mẽ trên cơ thể mình có thể bảo vệ họ khỏi bị tổn thương. Điều đó làm Will phá ra cười, nép sát hơn vào ông.
Tất nhiên, những điều chỉnh đã được thực hiện, chế độ ăn và lịch trình của họ. Will có kinh nghiệm từ những cơn ốm nhẹ buổi sáng, và Hannibal xác nhận là anh đang ngày càng rực rỡ, khiến cá nhân Will nghĩ rằng ông đang một quan điểm thiên vị.
Hai tháng nay, Will suy nghĩ về những trường hợp có thể xảy ra khi mang thai xảy ra vào buổi tối khi ngồi bên lò sưởi sáng chói và Hannibal với một ly brandy. Họ có hẹn với OB / GYN (bác sĩ phụ sản), để kiểm tra tế bào nhỏ xíu khỏe mạnh đang phát triển bên trong anh.
Will gần như cảm thấy bản thân đang quay cuồng trong hạnh phúc khi đứng trước khu vitamin dùng trước khi sinh của cửa hàng tạp hóa, tìm kiếm những thương hiệu mà cả Hannibal lẫn vị bác sĩ khuyên nên dùng.
"Thật tuyệt khi gặp anh ở đây."
Will giật mình một chút, nhìn thấy Matthew dựa lưng vào hàng kệ giữa lối đi vững chắc. Cậu ta kẹp một cái chậu bột protein dưới cánh tay của mình.
"Xin chào, ngài Brown," Will nói. "Tôi chưa từng nhìn thấy cậu quanh đây trước kia."
"Tôi đã tới đây để nói chuyện với bác sĩ Chilton, cần phải lấy mấy thứ đồ ấy mà," Matthew nói với một cái nhún vai. Cậu ta nhìn qua những thứ Will đang xem, và sau đó những thứ anh đang cầm trong tay. Khuôn mặt cứng đờ lại.
"Sắp có tin vui sao?" cậu ta hỏi. Will gật đầu bẽn lẽn.
"Gần ba tháng rồi," Will nói, bàn tay trôi xuống đặt lên trên dạ dày của mình. Quai hàm Matthew siết chặt.
"Xin chúc mừng ," ông nói. "Cho anh và Bác sĩ Lecter."
"Cảm ơn," anh trả lời. "Hannibal đã tận hưởng cuộc tranh luận của anh ấy với cậu, vào đêm Giáng sinh."
"Thật sao?" Matthew thì thầm. Will gật đầu vô tình.
"Tôi không biết khi nào bữa tiệc tiếp theo của chúng tôi sẽ được tổ chức," Will nói. "Với đứa bé và tất cả mọi thứ. Dù vậy cậu sẽ là người đầu tiên biết tin!"
"Cảm ơn," Matthew nói. "Vậy thì hẹn gặp lại."
"Tạm biệt!" Will nói vui vẻ, đặt lọ vitamin vào trong giỏ hàng và đi thẳng về phía trước với đống hàng anh đã mua. Anh ngân nga một mình, chọn nguyên liệu cho bữa tối bổ dưỡng mà Hannibal của anh đã lên kế hoạch rất cẩn thận. Hannibal đang lên kế hoạch nghỉ phép ở nhà chăm con khi đứa bé được sinh ra, để giúp đỡ với mối liên kết, và do đó ông đã thực hiện nhanh chóng những gì cần thiết – những giới thiệu, kỳ khảo sát cuối cùng, giây phút tư vấn cuối cùng với đặc vụ Crawford.
Will đặt bàn tay trên bụng trong suốt khoảng thời gian anh đứng xếp hàng, nụ cười không thể phai mờ trên môi.
______________
Will gật gù sau bữa tối, và Hannibal đưa anh lên giường.
Dạo gần đây anh rất hay buồn ngủ, đôi khi ngủ trưa hai lần một ngày, và nó không phải điều gì bất thường, anh tỉnh dậy mà không có Hannibal, gói mình trong một áo len và giấu người dưới chăn. Với một cái ngáp dài, Will ngồi dậy.
Ngọn lửa đang cháy bừng bừng và một cuốn sách để mở trên bàn cà phê, như thể Hannibal đã bước ra ngoài một lát và sẽ quay lại ngay. Will thở dài, nóng quá, và anh cởi áo len của mình ra trước khi nằm xuống. Cả người kéo căng ra, rồi cong lại, và nhắm mắt để trở lại giấc ngủ.
Click - click.
Will của mắt chợt mở, đầu nghiêng sang một bên khi con hươu lông quạ bước ra khỏi phòng, nhánh gạc tuyệt vời của nó khó có thể đi qua cửa tò vò. Anh nhìn nó rời đi trước khi ra khỏi giường, chân trần bước đi im lặng trên sàn nhà. Anh cuốn cả người trong chiếc áo choàng lụa và đi theo nó ra ngoài hành lang.
Bên ngoài phòng ngủ, căn nhà đã đóng băng. Will rùng mình khi anh bước qua, im lặng như một con mèo hoang, nhìn xung quanh từng góc và kẽ hở. Anh vòng tay xung quanh che chở cho khoang bụng.
Anh dừng lại ở đầu cầu thang. Cánh cửa phía trước đang mở, cho phép trận bão tuyết đã đổ bộ xuống Baltimore tràn vào khi anh ngủ. Gió đập vào cửa, và Will đã phải cồ gắng để lại gần đóng cửa và khóa nó lại. Nỗi sợ dâng lên trong cổ họng, nghĩ rằng Hannibal đang ngồi trong phòng ngủ và nghe thấy tiếng chuông cửa, mở nó ra để gặp một vị khách nửa đêm khủng khiếp.
Cánh cửa đóng lại, ngôi nhà tiếp tục chìm vào trong sự yên lặng khủng khiếp. Will nhẹ lẻn qua phòng ăn và vào nhà bếp.
Căn phòng nguyên thủy đã bị tàn phá. Rải rác trên mặt đất là những mảnh vỡ thủy tinh cốc ly và bát đĩa, dầu ăn và giấm tạo thành những vũng hòa quyện rồi lại bạo lực tách rời khỏi nhau. Con dao làm bếp cán dài của Hannibal, đặt hàng từ Nhật Bản, đâm vào trong bức tường, sâu gần ba inch.
Có một vết máu bẩn trên sàn, tạo thành một đường kéo dài tới cửa phòng đựng thức ăn đang khé hờ. Will nhảy qua những mảnh vỡ lởm chởm để lấy một trong những con dao đã bị hất tung và đi vào phòng đựng thức ăn.
Ở bên trong, anh dừng lại – không có dấu hiệu của bất cứ ai, nhưng hàng kệ kê sát phía bức tường phía sau có vẻ đã bị xô đẩy. Hannibal tự mình đã lắp những kệ ấy, mạnh mẽ như bất cứ điều gì. Will đưa tay ra chạm vào nó, và nó bật mở để lộ một cầu thang bê tông.
Dưới cầu thang tối anh có thể nghe các âm thanh của cuộc chiến đấu, la hét và đập phá. Từ đằng sau anh bước đi tới chỗ con hươu, bát đĩa nằm ngổn ngang trên nền nhà dưới những tiếng click-click phát ra từ chân nó. Nó đứng đằng sau Will, hơi thở nóng bỏng trên cổ của nó. Will bước sang một bên, và con hươu lông quạ đi xuống cầu thang, tan biến dần thành màu đen và bóng tối.
Nó hướng Will đi xuống.
Có một tầng hầm ấy khác xa khỏi hầm rượu Hannibal đã từng chỉ anh xem. Thay vì là một điều quyến rũ mộc mạc, gợi nhớ về Italy và Pháp, nơi đây là một nơi đầy bê tông và nhựa, thắp sáng bởi những ngọn đèn halogen lớn. Nó dường đã có từ lâu, âm thanh của thời đại và tuổi già. Ngập ngừng, Will đi qua những tấm rèm nhựa giữa cầu thang và phần còn lại của tầng hầm.
Ngay lập tức chào mừng anh là một cái bàn bằng thép không gỉ – loại được bác sĩ phẫu thuật hay sử dụng – đứng đó với những con dao mổ và cưa xương bên trên. Ánh sáng phía trên gần như tối thui. Anh dứt mắt khỏi nó, để xem những kệ các thiết bị y tế và đồ tẩy rửa công nghiệp trong một cái thùng thép tuyệt vời. Những âm thanh xô xát to hơn, như một ý nghĩ khủng khiếp vây quanh tâm trí của Will.
Anh tiếp tục đi, sàn bê tông thô ráp dưới đôi chân anh. Một tay đặt trên dạ dày còn tay kia nắm chặt con dao. Anh đi ngang qua nhiều thiết bị phẫu thuật hơn, các kiểu lồng kỳ lạ được xây dựng vào trong tường, chất tẩy rửa và tủ đông công nghiệp. Will nghĩ về foie gras và Ba'al, những hình ảnh trong cuốn sách thần thoại Hy Lạp Hannibal đã tạo anh vào dịp Giáng sinh – linh mục rạch nát cổ họng của cừu và bò đực trước bàn thờ bằng đá và những bức tượng tuyệt vời của các vị thần.
Làm thế nào các vị thần đã hiểu nguyện vọng của con người.
Trong căn phòng cuối cùng của tầng hầm, anh thấy họ – Matthew và Hannibal, khóa chặt trong một cuộc chiến luẩn quẩn như hai con sư tử lớn tranh giành một lãnh thổ. Máu chảy từ một vết cắn trên vai trần của Matthew, Hannibal bị chảy máu từ chỗ con dao sượt qua. Họ đầy thú tính trong sự tàn bạo của họ, không nhận ra phần thưởng trong cuộc đua của họ đang đứng trước mặt họ.
"Giờ em hiểu rồi," Will thở ra, và họ đóng băng, quay lại nhìn anh với đôi mắt sốc giãn rộng. Áo choàng của Will trượt xuống vai, trần bộ đầu dạ dày của mình, một sưng lên nhẹ nhàng vẫn. "Tôi thấy thế."
Tên sao chép và Thợ xẻ từ từ tách nhau ra, như Will là một con ngựa đua đang hoảng sợ. Máu đầy khắp phía trước Hannibal, và Will bước vào vòng tay rộng mở của ông. Hannibal kéo anh lại gần, cằm tựa lên đầu anh.
"Cậu bé thiên tài," Hannibal thì thầm. Will nhìn chằm chằm vào Matthew với đôi mắt hối lỗi. Matthew nhìn cam chịu, ngực phập phồng vì gắng sức.
"Đứa bé ..." Will thì thầm. Tay của Hannibal đặt trên dạ dày của anh, xòe rộng và ấm áp.
"Tôi hy vọng nó khỏe mạnh có thể," Matthew nguyền rủa. "Và chính xác như cha của nó. "
Con dao nặng chịch và vững chắc trong tay của Will.
______________
Hannibal đã để máu vấy trên cái áo choàng của ông. Will suy ngẫm liệu họ có chỗ sô đa nào có thể làm sạch nó không. Anh sẽ phải tẩy sàn nhà.
Nhà bếp vang ra âm thanh của món thịt đang cháy trong một chảo nóng xèo xèo. Will ngồi ở cuối bàn, trở lại bếp, nhìn chằm chằm về phía trước kiên quyết. Bàn tay anh đung đưa một cách vô dụng bên thân.
Hannibal đưa đĩa ra trước mặt anh – tim, chiên sơ. Tươi vô cùng. Người bạn đời của anh vẫn đang ướt đẫm máu, những vết thương hầu như không được chăm sóc, và ông ngồi bên cạnh anh, không giấu sự háo hức của mình khi nhìn Will ăn.
"Em không phải là một chứng cứ ngoại phạm", Will thì thầm. "Anh biết Alana đã nhắc tới chuyên môn của anh cho FBI. Sự hoàn hảo và tính vị kỷ của anh đã chắc chắn rằng anh sẽ không đưa ra một hồ sơ phù hợp với những kẻ giết người hoàn toàn. Không phù hợp với anh một cách hoàn toàn."
Anh quay lại nhìn người bạn đời của mình, người chồng của anh, cha của con anh. "Anh cần một cái gì khác hơn là một bằng chứng ngoại phạm. Anh cần một người làm chứng. Một Omega nghèo khổ không ai muốn sẽ không đặt câu hỏi về người Alpha đã kéo họ ra khỏi cái nghèo đói và sự khinh miệt. Không ai có thể nghĩ rằng bác sĩ Lecter mới kết hôn, với người chồng xinh đẹp mang thai chồng ở nhà, có thể là kẻ tâm thần tàn ác họ đang đuổi theo."
Hannibal ôm khuôn mặt của Will trong tay, một nụ cười kỳ lạ xoắn trên khuôn mặt của ông.
"Anh nghĩ bản thân đã dự đoán mọi chuyện xảy ra khi kết hôn sẽ kéo anh xuống," Hannibal thì thầm. "Chuẩn bị bản thân cho các cuộc trò chuyện ngớ ngẩn về đồ gỗ gia dụng và lời đồn tầm phào trong khu phố. Phòng trẻ con và những đứa bé. Nhưng anh đã không dự đoán được về em, em yêu ạ."
Ông cọ xát ngón tay cái của mình vào môi dưới của Will. "Anh đã được trao tặng món quà quý hiếm nhất – một cơ hội để tôn thờ và được tôn thờ bởi một vị thần sống. Anh không đổ lỗi cho Matthew vì sự thần tượng em của cậu ta. Anh không chắc là mình sẽ làm gì tồi tệ hơn vì ao ước chiếm hữu được có em.."
Will lướt xuống theo những đường nét trên khuôn mặt của Hannibal – mũi, miệng, cằm và để cho bàn tay mở rộng ra trước ngực của Hannibal, trượt qua máu và tóc.
"Nếu đó là một cậu bé, chúng ta đặt tên cho nó theo tên người đàn ông đã cho anh sức mạnh và lòng can đảm của mình," Will nói. "Đối mặt với những bất lợi không thể vượt qua."
Anh cầm lấy miếng tim, bỏ qua món đồ mà Hannibal đã rất công phu đặt cho anh, và cắn một miếng. Nước chảy xuống cằm, nhuộm thắm áo choàng của anh.
"Anh không thể tưởng tượng được tặng bất cứ ai khác vinh dự đó," Hannibal thở, và sau đó bật cười.
***
Trong ngôi trường dự bị ưu tú nhất Baltimore – giáo dục từ mẫu giáo đến lớp mười hai – nhà Lecter kiên nhẫn chờ đợi bên ngoài văn phòng của hiệu trưởng.
Hannibal trông giống như một vị vua đang ngồi trên chiếc ghế nhựa nhỏ, trong bộ đồ màu xanh bạc khoa trương của mình. Will cảm thấy mệt một cách mơ hồ. Ở giữa họ, Matthew chín tuổi đung đưa chân và để cho những lọn tóc nâu mềm của mình chìm vào trong bóng tối, đôi mắt khó dò. Một bên bao quanh trong một vết bầm tím đậm.
Cánh cửa mở ra, và hiệu trưởng – một người đàn ông già hói đầu, một Alpha đã qua thời của mình – thò đầu ra ngoài.
"Xin mời vào ..." ông ta thì thầm. Hannibal đứng dậy, lưng thẳng khiến cho chiều cao và bề rộng của ông thêm sắc nét. Ông mở ra cánh cửa cho người bạn đời và con trai ông, và hiệu trưởng đã co người lại trước khí thế ấy.
Điều này khá dễ gặp các gia đình khác – một bức tranh hoàn hảo, với người chồng Alpha với người vợ Omega và đứa con trai Alpha của họ – đã không chuẩn bị vì Hannibal, người đã nhường hai chiếc ghế còn lại Will và Matthew, đứng với sự tĩnh lặng tuyệt đối phía sau họ. Họ quay trở lại từ sự hiện diện mạnh mẽ của ông.
"Đừng vung chân nữa," Will khiển trách Matthew, người sau đó đã quyết định bắt chước sự bình tĩnh của cha. Khá là kỳ lạ khi thấy cậu bé đã bắt chước theo tuyệt hảo.
"Như hai vị đã biết, chúng ta đang ở đây về sự cố hai ngày trước ...", hiệu trưởng bắt đầu, nhưng người chồng đã cắt ngang ông.
"Ông đang nói là việc thằng nhóc khốn khiếp kia cắn con tôi đến nỗi chảy máu là một sự cố ?!" ông hét lên. Hiệu trưởng co rúm lại, và cả cậu bé. Khóe miệng Will hạ thấp xuống. Người chồng quay sang bên Hannibal. "Tôi hy vọng ông có một luật sư tốt, bởi vì tôi sẽ-"
"Tôi chắc chắn Silverman và Brown có thể xử lý bất cứ điều gì ông có thể ném vào tôi," Hannibal trả lời một cách bình tĩnh. Miệng của người chồng đóng chặt khi ông đề cập đến những công ty luật tốt nhất ở Baltimore. "Tôi tự hỏi nếu bạn có thể xử lý nổi, xem xét rằng đã có một loạt các sự cố liên quan đến con trai của tôi và con trai anh. Trong khi con trai tôi ở một mình và con anh thì được bao quanh bởi tất cả các bạn bè của nó."
Ông bước một bước về phía trước đe dọa, và Will bắt lấy tay áo ông.
"Hannibal", Will thì thầm, và Hannibal lùi lại về chỗ cũ. Matthew cắn môi.
"Con xin lỗi," Matthew nói, nhìn chằm chằm vào mặt đất. "Nhưng nó đã xúc phạm cha, và con không thể ... con đã rất giận ..."
Hannibal đặt tay lên vai của Matthew. Will nuốt xuống, nhìn chằm chằm vào khoảng không trung trong khi hiệu trưởng nói về việc đình chỉ và tư vấn bắt buộc.
"Tôi biết một nhà tâm lý học trẻ em xuất sắc," Hannibal đảm bảo, và sau đó họ rời khỏi văn phòng của hiệu trưởng, trở lại vào buổi sáng sắc nét của tháng Năm.
Bentley vang lên khi chạy, và Hannibal điều chỉnh gương để ông có thể nhìn vào Matthew, ngồi nghiêm chỉnh ở phía sau.
"Dù việc dùng bạo lực trong việc bảo vệ gia đình của con là một vinh dự nhất định, còn có những cách hiệu quả hơn để đối phó với mấy chuyện kiểu này, Matthew," Hannibal thản nhiên. Matthew vui tươi trở lại từ chỗ nó đang nhìn chằm chằm vào đôi giày của mình, rõ ràng là đã mong đợi sự trừng phạt.
"Làm thế nào ạ?" nó hỏi, trong tông giọng cao và chính xác của mình. Lời nói đầu tiên của nó chính là Dada, là ý nghĩ điên cuồng và thất thường của Will. Miệng của Hannibal cong lên trong một nụ cười độc ác.
"Ta đã tìm ra cách nói chuyện sẽ giúp được nhiều trong những tình huống như thế này," ông nói. Matthew nghiêng đầu tò mò. Will nhìn ra cửa sổ, miệng mím lại thành một đường mỏng.
Dọc theo bên đường, song song với chiếc xe đang chạy trong những bước tiến dài và dễ dàng, con hươu lông quạ đang bước đi. Đôi mắt của Will nhắm lại.
[End p1]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro