Living Happy [1]
"Điều này thật sự không ổn. Anh không thể tiếp tục như thế này được." Alana nhìn Will với vẻ lo lắng.
"Tôi ổn, Alana."
"Lần cuối cùng anh ăn uống đàng hoàng là khi nào? Lần cuối cùng ngủ ngon - anh thậm chí có đi chơi với bạn bè trong vài tháng qua không, Will? "
"Những người bạn" Will rè lên, dụi mắt mệt mỏi. "Tôi không có thời gian với những việc thế này đâu, Al - và thành thật mà nói, tôi không chắc có ai đó thật sự muốn đến gần tôi cả."
"Vậy thì dẹp đi," cô nói, luôn luôn thực dụng. "Nói với Jack hãy sùng sổ lên, và mang theo hồ sơ và các vụ án giết người của anh ta đi ."
Will cười khúc khích. "Tôi hy vọng anh ấy sẽ không quên những cơn ác mộng."
Alana đang chăm chú quan sát anh, như thể cô đang sắp xếp lại điều gì đó trong chính tâm trí mình.
"Gì vậy?" Anh hỏi. "Trông cô giống như muốn cho tôi vé lên mặt trăng vậy."
"Một chút," cô ấy mỉm cười. "Nhưng tôi có ý tưởng hay ho hơn trong đầu dành cho anh."
Một nhà trị liệu tình dục.
Một nhà trị liệu "tình dục", *người hộ tống.
Làm thế quái nào mà điều đó có thể một biện pháp "tốt hơn"?
Will thở dài, phân tâm mà nhấp vào các tab của trang web mà Alana đã giới thiệu anh.
"Hannibal là một trong những người bạn tốt của tôi" cô nói. 'Và tin tôi đi tôi có thể đảm bảo rằng anh ấy sẽ là một sự lựa chọn tốt hàng đầu cho anh"
"Và làm thế nào mà cô có thể đảm bảo chính xác như vậy?"
Cô đã đảm bảo với anh rằng cô ấy và "người bạn" của cô ấy chưa bao giờ ngủ cùng nhau.
"Thực ra, anh sẽ ngạc nhiên về việc anh ta hiếm khi ngủ với bệnh nhân của mình như thế nào đâu" cô nói. "Rõ ràng rằng hầu hết trong số họ đều đến để nói chuyện."
"Họ sẽ đến để tìm một nhà trị liệu thực sự nếu họ muốn giãi bày tâm sự" Will phản bác.
———————
Will đang nhìn bảng câu hỏi trực tuyến mà anh phải điền vào, dường như anh đã xác nhận chắc chắn về linh cảm của mình. Anh chàng này có thể đã có bằng cấp về phân tâm học, nhưng vẻ như anh ta chủ yếu là một người hộ tống.
"Tên mà bạn muốn được gọi..." anh lầm bầm, đọc to một số dòng. "Tôi không biết. Will, có lẽ vậy?" Có những mục mà anh có thể xem qua có nhãn "em yêu", "em yêu", "tình yêu", và nhiều thứ tương tự. Anh đã nhấp vào một trong số chúng với một cảm giác xấu hổ khủng khiếp.
"Dù sao thì mình cũng sẽ thử đi gặp anh ta" anh tự trấn an. Một trong những chú chó cưng của anh ngẩng đầu lên như thể hỏi lại rằng anh chắc với lời vừa nói không, và Will đã nhẹ nhàng vuốt ve xoa dịu nó.
Một ưu điểm về người đàn ông Lecter này đó là ông ta rất kỹ lưỡng. Giá tiêu chuẩn cho một phiên là năm mươi đô la, khá hợp lý, nhưng các bệnh nhân đã được thông báo hợp lệ rằng chỉ bao gồm việc nhập hồ sơ tại văn phòng của anh ấy và khoản thanh toán cuối cùng thường gấp mười lần.
"Bọn họ chắc hẳn phải thực sự giàu có," Will càu nhàu, những người choáng váng sẽ sẵn sàng trả rất nhiều tiền cho một chút sự chà xát và siết chặt.
Mọi thứ đều tốn kém, từ tên thú cưng cho đến giới tính thực tế. Một lần nữa, bảng câu hỏi rất rõ ràng về thực tế rằng không phải mọi thứ đều thực sự được thực hiện theo phiên.
"Về cơ bản, mình có thể sẽ phát điên và kiểm tra tất cả những chiếc hộp đó và không làm gì trong suốt cả buổi. Vâng, chính là mình!"
Con chó gần nhất của anh cũng sủa lên nhiệt tình, và William im lặng. "Anh đang nói về đời sống tình dục của mình, Winston. Không phải của cậu."
Có một số thứ lập dị được liệt kê mà Will hầu như không dám nhìn vào. Alana đã hoàn toàn sai lầm nếu cô ấy nghĩ rằng "người bạn" của cô ấy không quan hệ tình dục.
Một số câu hỏi thân mật hơn đã làm bật lên bảng câu hỏi, như những cách nhỏ, kín đáo để tìm hiểu về trạng thái tinh thần của người điên đang điền vào đơn đăng ký trực tuyến về tình dục.
"Bạn có độc thân không?...Bao lâu rồi kể từ lần làm tình cuối cùng của bạn? Mình thậm chí còn không già như vậy. Bạn có thích đi chơi với bạn bè không? ...vậy những cuối cùng đó là gì? "
Will bật ra với một tiếng thở dài, cảm thấy hoàn toàn ngu ngốc và xấu hổ về chính bản thân anh. Những người bình thường sẽ có mối quan hệ lành mạnh, và không cần phải trả tiền cho những thứ này.
Anh gần như đã bỏ qua hai hoặc nhiều hơn các câu hỏi trong bảng, nhưng hình ảnh khuôn mặt quan tâm của Alana và một sự tò mò nhất định đã khiến anh tiếp tục.
Cuối cùng khi anh hoàn thành, anh đã xác nhận câu trả lời của mình và một cửa sổ bật lên thanh lịch thông báo cho anh ấy rằng Tiến sĩ Fancypants sẽ kiểm tra đơn đăng ký của anh ấy và liên hệ với anh ấy qua e-mail để thiết lập ngày hẹn và ước tính chi phí mà anh phải trả.
Phòng chờ của Lecter khá nhỏ, bằng gỗ, ấm cúng và sang trọng. Một thực đơn bọc da đã được đặt trên bàn cà phê được sơn mài với bên cạnh là ghế sofa, giống với thực đơn mà Will mong đợi sẽ thấy trên bàn của một nhà hàng hàng hàng đầu - chỉ có điều nó chỉ chứa danh sách minh họa toàn về các đồ chơi tình dục và đồ chơi tình dục thay vì thức ăn. Oh, không tin nổi- thực sự có một mục giá cả cho thức ăn. Ba thực đơn: "Bình thường, Thân mật, Dịp đặc biệt". Không có bữa ăn nào được trình bày cụ thể, nhưng Will nghĩ rằng có lẽ toàn sẽ dựa vào những sở thích ẩm thực hoặc vấn đề dị ứng của bảng câu hỏi đã được trả lời.
———————
Vào 3 giờ chiều, cánh cửa đến văn phòng mở ra và một người đàn ông bước vào. Will thực sự hy vọng đây là nhân viên lễ tân, bởi vì ông ấy khá đứng tuổi và nói thẳng ra là trông khá kỳ quặc, như việc thiếu lông mày và tất cả.
"Chào buổi tối William. Tôi là Bác sĩ Lecter, rất vui được gặp em."
Oh.
Đây hẳn là lý do tại sao Lecter là một nhà trị liệu tình dục và không chính thức là một người hộ tống. Các nhà trị liệu không cần phải xinh đẹp.
Chà, ít nhất ông ấy cũng gọn gàng, Will nghĩ khi ông ấy khoác lên mình bộ đồ ba mảnh và bước vào một văn phòng ấm áp, mập mờ. Tất cả đều bằng gỗ, giống như phòng chờ, nhưng rất lớn, với một cái thang dẫn đến ban công chứa đầy những chiếc kệ và rất nhiều sách. Rèm cửa được móc trên các cửa sổ lớn, làm mờ đi ánh sáng và đổ xuống trên canh phòng một bầu không khí khá êm dịu.
"Xin hãy ngồi xuống đây," Lecter mời, chỉ vào ghế, chiếc ghế sofa và giường đôi lớn được sắp xếp thanh lịch và xếp gần nhau.
Có một chiếc bàn cạnh giường nhỏ gần đó, đặt trên đó là một chiếc đèn được thắp sáng kiểu cũ, và một ly rượu whisky tròn có mùi dễ chịu.
"Tôi đã tự do rót cho em một ly" bác sĩ nói. "Hãy cho tôi biết nếu em cần bất cứ điều gì khác."
Will không chắc chắn ngay bây giờ. Chiếc giường đủ ấm áp để ngồi, bầu không khí mềm mại làm dịu các giác quan khô khốc của anh, và rượu whisky có vị rất ngon. Trong một khoảnh khắc mệt mỏi, anh sợ mình rằng sẽ ngủ gật. Có phải có những con dế đang kêu dưới nền nhà không?
"Nó giống như ở nhà" anh cười khúc khích, một chút băn khoan. "Làm sao anh biết tôi thích dế?"
"Đó không phải là nhiệm vụ của tôi khi giải quyết những vấn đề như vậy sao?" Lecter trả lời một cách nhẹ nhàng.
Will ngước mắt lên để quan sát ông, và tự hỏi làm thế nào anh thực sự có thể quan hệ tình dục với người đàn ông này. Ông ấy đủ dễ chịu, nhưng không hấp dẫn chút nào. Và quá gọn gàng.
Nhưng có lẽ điều này hoàn toàn như cái máy.
Lecter tiếp cận anh một cách bất chợt, nhưng chậm rãi, như thể ông có thể cảm nhận và đang cố xoa dịu sự lo lắng của Will. Khi ông ở trước mặt anh, ngồi xổm cách cẩn thận, và nhẹ nhàng đặt tay của ông lên một bên tay của Will.
Đôi mắt của ông ấy có một màu nâu khá đặc biệt.
"Em có thoải mái không, William?" Ông ấy hỏi anh một cách nhẹ nhàng.
Will chưa bao giờ yêu cầu người đàn ông gọi anh như vậy. Chỉ có duy bố mẹ anh gọi anh như vậy, và điều này đã là quá khứ rất, rất xa. Nó thật đáng sợ.
"Tôi muốn anh gọi tôi là Will" anh ấy nói.
"Như em mong muốn" người đàn ông đáp.
Không, thực sự, không, ông ấy không phải sở thích của Will. Có chút quá già, và với một đôi mắt như có thể nhìn thấu mọi thứ.
"Tôi- Tôi không chắc là tôi..."
"Nếu em sẵn sàng" người đàn ông ngắt lời, "chúng ta có thể bắt đầu phiên."
Will cảm thấy một nỗi sợ hãi - cáu kỉnh lướt qua người anh. Anh không thích điều này. Việc này đã không diễn ra tốt đẹp như anh tưởng.
"Tôi sẽ rời đi một lát" Lecter nói thêm. "Nên biết rằng em có thể hỏi tôi bất cứ điều gì mà em muốn, và vào bất cứ lúc nào. Tôi ở đây để lắng nghe em. Luôn luôn."
"Tôi không chắc về điều này lắm" Will buột miệng. "Nó... nó thật kỳ lạ."
Người đàn ông dường như không bị bối rối bởi điều anh vừa thốt ra. "Em có muốn hủy bỏ nó không?" Ông ấy hỏi. "Sẽ không có phí bổ sung cho khoản thanh toán tiêu chuẩn."
Will do dự.
"Có thể sẽ mất thời gian hơn một chút" ông nói, nhẹ nhàng lướt trên một bên cánh tay của Will. Sau đó ông ấy đứng dậy để đặt một hôn lên trán anh, ngay tại nơi những lọn tóc mai. Miệng ông nán lại, không quá lâu, chỉ đủ lâu để sự nóng bỏng của nó lan tỏa trên da của Will, và thật nhẹ nhàng.
"Tôi sẽ quay lại sớm thôi" Lecter nói, đột ngột đứng dậy và mang theo hơi ấm của ông rời đi. "Làm ơn hãy làm cho bản thân em thoải mái, hãy nằm xuống giường."
Vậy ra, đó là những gì anh đã làm. Bị dụ dỗ trong sự chán nản cô đơn và trôi lơ lửng theo lời hứa về sự tiếp xúc trước mặt họ.
Will lầm bầm khi người kia đi ra ngoài, anh cảm thấy bản thân mình đáng thương và đau khổ hơn bao giờ hết.
Nghỉ ngơi để ngủ với một người lạ mà anh thậm chí còn không thấy họ hấp dẫn.
Anh cởi bỏ quần áo và đặt đồ đạc của mình sang một bên trên bàn cà phê bên cạnh giường.
Thật kỳ lạ, có một sự thay đổi về chiếc áo phông xám và quần sịp trên chiếc bàn dù là nhỏ nhất cạnh giường ngủ, giống như bộ đồ ngủ của Will. Will tự hỏi liệu Lecter có phải cũng là một kẻ theo dõi không.
Anh đã không mặc quần áo đó vào, thay vào đó là phơi bày chiếc quần đùi của mình. Rốt cuộc thì không thể phủ nhận rằng anh ở đây để quan hệ tình dục, không phải để ngủ trưa. Anh tự nhét mình vào chiếc chăn và xin chúa, đây phải là chiếc giường tốt nhất từ trước tới giờ anh từng nằm. Sạch sẽ và thoải mái - mềm mại và ấm áp.
Anh sẽ ngủ ngay tại chỗ mất.
"Tại sao mình lại không thể có loại nệm này ở nhà chứ?" anh càu nhàu, cảm thấy cơ thể phần nào đã thư giãn hơn.
Có lẽ anh có thể hỏi Lecter nơi để liên lạc với người đã bán chiếc nệm tuyệt vời thế này cho ông ấy.
Một tiếng động nhỏ phát ra: cánh cửa - nơi Lecter biến mất đã mở lại lần nữa, tại đó xuất hiện một người đàn ông trong bộ áo ngủ bằng lụa thanh lịch, chân trần, và một chút rối bù như thể anh ta vừa ra khỏi phòng tắm hoặc vừa đánh răng.
Cảm giác thật kỳ lạ, khi Will sắp cười - đèn bất chợt tắt.
Chỉ còn lại chiếc đèn bàn cạnh giường ngủ của anh là vẫn mập mờ sáng - như một chiếc thuyền nhỏ trên hồ, và chút ánh sáng dịu dội vào qua rèm cửa, sau đó lần nữa nhẹ nhàng đến mức anh chỉ có thể tạo ra các đường viền của phần còn lại của văn phòng. Bóng tối bao quanh anh như những bức tường, như thể anh thực sự đang ở trong một phòng ngủ.
Trong một giây ngắn ngủi, anh có cảm giác thích thú với phong cảnh căn phòng này của nhà trị liệu.
Lecter tiếp cận anh bất chợt, như thể ông vẫn thường hay làm vậy.
"Tôi hy vọng em đã có một ngày tuyệt vời," ông nói như thể ông ấy là một "điều bình thường" nhất từ trước đến nay với anh vậy. "Em có thể chia sẻ cuộc sống của em với tôi nếu em muốn."
Nhịp tim của Will thắt chặt. Tất cả điều này đều quá kỳ lạ. Mặc dù anh cảm thấy như đang bị tê dại.
Lecter đi vòng quanh giường để đóng rèm cửa, căn phòng nhanh chóng được bóng tối nuốt chửng. Sau đó, ông ấy quay lại, cởi bỏ chiếc áo choàng của mình và cẩn thận gấp nó lại. Will cảm thấy chiếc giường dường như chìm dưới sức nặng của mình.
Người đàn ông trượt dưới chăn như thể đó là điều tự nhiên nhất để làm, và Will nghĩ, "Đây là điều lạ nhất mà tôi từng trải nghiệm".
Anh không dám di chuyển. Lecter dừng lại, nhìn anh một cách tò mò, sau đó lại nhẹ nhàng vuốt má anh, như trong suy nghĩ. Cuối cùng, ông ấy kề sát hôn Will.
Chàng trai trẻ ngẩng đầu lên để gặp đôi môi của mình, nhưng Lecter đang chìm trong thế giới của mình.
Thật là bực bội, nhưng đồng thời nó cũng mang cho anh một cảm giác khá tốt. Một sự ủi.
Sau đó, Lecter nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể Will, quấn lấy lưng và tựa đầu vào người anh. "Em không định kể cho tôi nghe về ngày của em à, Will?"
"Hôm nay là một ngày tồi tệ, bây giờ không phải chúng ta sẽ chỉ quan hệ tình dục sao?" Will hỏi, anh bẽ môi như một đứa trẻ.
Lecter cười khúc khích. "Em thật thiếu kiên nhẫn."
"Có lẽ tôi rất thiếu kiên nhẫn vì ở đây thời gian tốn tiền" anh ấy trả lời, một chút thô lỗ, nhưng với giọng điệu đùa giỡn khiến anh ấy ngạc nhiên.
Người kia hôn lên má anh, nhẹ nhàng, và đưa tay qua ngực Will.
Will nhắm mắt lại.
"Cái gì tệ cơ, Will?" Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai anh.
Ồ, vâng. Phần trị liệu của tình dục.
"Mọi thứ" Will rên rỉ. "Sếp của tôi là một tên ngốc có thẩm quyền, và nếu anh muốn biết, tôi làm việc ở những hiện trường vụ án, mỗi ngày đều đẫm máu và mỗi ngày đều tệ."
" Vậy lí do nào giữ chân em khiến em làm công việc này" Lecter nhấn mạnh.
Will thở dài và quay lại đối mặt với người đàn ông. "Tập trung nào, chúng ta có định làm việc này hay không vậy?"
Đôi môi của nhà trị liệu hơi cong lên, và Will nhớ lại những gì ông ấy đã nói. "Em thật thiếu kiên nhẫn."
Anh cảm thấy chóp tai của mình đỏ bưng.
"Nó... nó chỉ là..."
Người đàn ông dựa vào, hôn nhẹ vào má anh, và oh.
Điều đó thật sự ổn hơn anh nghĩ.
Anh rên rỉ và quấn mình như một con bạch tuộc khổng lồ xung quanh người đàn ông, quấn chân lên lưng ông ta để hôn sâu hơn.
Lecter quay đầu cười nhẹ - Will trượt ra khỏi môi, hôn lên má ông.
Trong ánh sáng của căn phòng, cơ thể thư giãn dựa vào gối với nụ cười trên khuôn mặt, Lecter trông giống như một người bạn đời tuân theo mọi yêu cẩu của anh. Bàn tay to lớn của ông trượt lên và đặt vào eo của Will.
" Em muốn gì, William?"
William.
Will chộp lấy tay ông để chúng dừng lại, anh dùng hai tay xoa mặt và ngồi dậy.
"Được rồi, đừng làm điều đó cho tôi. Cuộc sống của tôi đã đủ khó khăn" anh bắt đầu, cảm thấy sự tức giận tích tụ trong ngực. "Tôi không cần phải đứng lên vì điều này. Tôi đã có một công việc tồi tệ, mà tôi yêu thích vì tôi đang cứu sống mọi người và dường như không ai khác có thể làm điều đó, nhưng nó vẫn khủng khiếp và chứa đầy máu, những hiện trường vụ án kinh tởm và xác chết; và tôi đã không thể kết bạn, bởi vì tôi không có nhiều kinh nghiệm xã giao, oh, và, cô gái tôi thích cũng như bao cô gái, và bây giờ nhà trị liệu mà cô ấy đã giới thiệu cho tôi để tôi ít nhất có thể làm tình và nghĩa có thể tốt hơn cho tôi. Vâng, đó là cuộc sống của tôi. Thật khốn khổ."
Lecter đang chăm chú lắng nghe, vuốt ve mái tóc của Will.
"Tôi ước gì nó có thể dễ dàng hơn" Will thở dài. "Giống như, một khi tôi đã bắt được những kẻ giết người, sẽ không còn nhiều kẻ giết người nào để bắt nữa, hoặc Jack không phải là cấp trên của tôi và giám sát tôi mọi lúc như một con chó canh gác thích sủa ầm ĩ, hoặc Ala - bạn gái của tôi quan tâm đến việc trở thành, bạn biết đấy, bạn gái của tôi."
Anh cảm thấy một nụ hôn nhẹ nhàng trên tóc và theo bản năng, anh siết chặt cơ thể. Ông vòng tay ôm lấy anh như một câu trả lời, ôm ấp anh với sự quan tâm và thoải mái. Anh để mình chìm đắm trong hơi ấm của nhau.
"Tôi đã quá mệt mỏi với tất cả" anh thì thầm. "Tôi ước tôi có thể đi nghỉ, lên mặt trăng hay gì đó."
Anh cảm như người đàn ông đang cuộn tròn quanh mình giống như một cái tổ - chắc chắn và ấm áp, vững vàng và nhẹ nhàng.
Tay ông vuốt dọc sống lưng anh, đặt những nụ hôn tinh tế trên thái dương, trên má anh. "Em có muốn chợp mắt một chút ngay bây giờ?" ông cất giọng nói nhẹ nhàng gợi ý, thấp và thoải mái như một tấm chăn ấm.
"Cái gì? Một giấc ngủ ngắn à?" Will cười khúc khích trong sự hoài nghi.
"Nếu em muốn điều đó" người kia trả lời.
"Tôi sẽ không ngủ trưa ở đây" Will nói. "Tôi không ở đây để chợp mắt."
"Đây là thời gian của em, Will. Em có thể làm bất cứ điều gì em muốn. Em muốn gì? "
"Tôi muốn quan hệ tình dục" Will lầm bầm, cuộn tròn bên trọng người kia và siết chặt lấy ngực ông. "Tôi muốn một buổi quan hệ nóng bỏng và điên cuồng." anh nói thêm, nhắm mắt lại và tựa đầu vào vai của Lecter. Anh khóa chân quanh chân người đàn ông, và siết chặt ông lại gần hơn.
"Tôi nghĩ chỉ là không phải ngay bây giờ," anh thì thầm. "Có lẽ chúng ta có thể giữ nguyên như này một lúc nữa."
Một bàn tay mềm mại vuốt ve đầu anh ấy.
"Như bạn muốn, William."
——————-
Khi Will thức dậy, anh cảm thấy như mình đã ngủ một tháng và thành thật mà nói, anh không thể nhớ lần cuối cùng anh cảm thấy được nghỉ ngơi đầy đủ là khi nào. Một ánh sáng dịu nhẹ chiếu qua những tấm rèm đã được mở, và một bàn tay dịu dàng đang nắm lấy anh. Anh vươn vai lười biếng.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Bây giờ là mấy giờ?"
"Sáu giờ" một giọng nói nhẹ nhàng nói với anh. "Tôi e rằng đây là lúc thời gian bên nhau của chúng ta kết thúc."
"Sáu giờ?!?" Will kêu lên, bật dậy khỏi giường. "Tại sao anh không đánh thức tôi?"
"Bởi vì chúng ta đã đồng ý với một khoảng thời gian bao gồm từ ba đến sáu giờ chiều, và với một khoản phí không được vượt quá."
Lecter đã trở lại trong bộ đồ ba mảnh hoàn hảo của mình và chải chuốt gọn gàng. "Tôi tự tin về sự tôn trọng với tính chính xác của buổi gặp mà tôi thực hiện với bệnh nhân của mình."
Will nhìn xung quanh, anh cảm thấy có chút lạc lõng.
"N- nhưng..."
Will đã không lường trước được tình huống này.
"Không! Tôi nghĩ chúng ta sẽ hoàn thành trong một giờ hoặc lâu hơn và..."
"Em có cảm thấy không hài lòng không?"
Will cắn môi dưới của anh ấy. "Ừ, không. Anh biết đấy tôi không biết phải nói nó như thế nào"
"Tốt thôi."
Người đàn ông đứng dậy và ra hiệu về phía quần áo của Will. "Tôi sẽ cho em một vài phút riêng tư để em có thể mặc lại quần áo."
"Được thôi, nhưng khoan đã."
Will nắm lấy cánh tay ông mà không suy nghĩ. "Chúng ta thậm chí còn không quan hệ tình dục mà" anh nhận xét, bằng cách nào đó anh cảm thấy nên nói ra.
Đôi môi của Lecter cong lên, ghé sát tai anh và thì thầm: "Có lẽ ta hãy để dành cho lần sau."
——————————————————
*Mình có tra một chút, thì "escort" dịch là người hộ tống, nhưng nó cũng có nghĩa khác là chỉ những gái mại dâm hoặc là trai bao...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro