4: Dây trói ngọt ngào
Ánh đèn mờ lập lòe chớp tắt, hắt sắc vàng lên bức tường ẩm mốc đã bong tróc lớp nước sơn và những mảnh kính vỡ nát rải rác khắp nền đất lạnh lẽo. Những vết máu đang dần khô lại đằng sau dãy cửa sắt dày cộp khép kín. Không gian ảm đạm chìm trong cái thinh lặng rợn ngợp cùng với những thứ mùi hỗn tạp đáng ghê tởm, mùi khói thuốc, mùi cồn của rượu và mùi tanh của máu.
Cơ thể người đàn ông tội nghiệp bị buộc chặt vào chiếc ghế gỗ thô cứng, dây thừng kìm kẹp cả tay lẫn chân, chỉ nhúc nhích thôi cũng khó khăn đủ đường, nổi trên thịt da là chằng chịt vô vàn những vết thương lớn nhỏ, mới có, cũ có. Chiếc áo sơ mi sờn màu đã rách nát, ướt đẫm hỗn hợp giữa mồ hôi và máu. Mái tóc xoăn bù xù xõa xuống đôi mắt đờ đẫn, dường như đã mất đi một phần ý thức. Không còn là chàng trai ngoan cường và mạnh mẽ như trước, anh giờ đây chỉ là một hình bóng nát bươm đầy yếu đuối, không còn có khả năng chống cự lại bất kỳ điều gì.
Tiếng gót giày khô khốc va đập với sàn gỗ, từng bước, từng bước một, từ tốn và bình thản tiến lại gần chàng trai.
-Em tỉnh rồi sao, Will của tôi?
-Han...ni...bal.
Cổ họng đau rát không thể nói được một lời hoàn chỉnh, Will mơ hồ ngẩng mặt lên nhìn người đó, đôi mắt chợt ngấn lệ chực trào, như đang cố cầu xin điều gì. Khuôn mặt gã lạnh như băng, dễ khiến con người ta khiếp sợ, nhưng vẫn để lộ một sự thương tổn và đau đớn tột cùng. Trong đôi mắt gã nhìn anh, anh thấy có gì đó xót xa, cay đắng, lại tràn ngập nỗi hận thù, phẫn uất.
Hannibal cúi nhẹ xuống, đưa tay vuốt ve bờ má của người mà gã đã trót trao lòng, cũng là người đã đang tâm phản bội gã. Will gắng gượng tránh đi, điều ấy khiến gã không vui, và sự ngu ngốc ấy đã khiến anh phải đón lấy một cái tát trời giáng. Máu bật ra từ khóe môi đã rách, anh vẫn không mở miệng r.ên r.ỉ một câu, chỉ nhăn mày chịu đựng.
-Em đã làm cho tôi thất vọng, Will. Tôi tin tưởng em nhường nào ...
Will biết rằng mình đã sai, sai ngay từ đầu, cái kế hoạch kh.ốn k.iếp này đáng ra không nên tồn tại. Đã cả gan chơi đùa với lửa thì phải chấp nhận nguy cơ bỏng tay, giờ đây, khi tất cả đều đã bị thiêu rụi, Will đành cam lòng gánh chịu hậu quả do tự tay anh chuốc lấy.
-...Em lại lừa dối tôi!
Hannibal dường như đã mất kiểm soát, gã lao đến bóp chặt lấy cần cổ của Will. Móng tay sắc nhọn như vuốt cắm sâu vào thịt da anh. Bàn tay mạnh mẽ và thô ráp như những xích sắt siết chặt lấy cánh cổ yếu ớt, cướp đi hơi thở của chàng FBI mạt vận. Những tia máu đỏ rực đầy kinh hãi hiện lên mồn một trong đôi mắt nhuốm đậm một màu thương đau lẫn tuyệt vọng. Âm thanh thảm thiết vang lên the thé sâu trong cổ họng, Will hiện tại có khác nào một con vật bé nhỏ bị đẩy vào đường cùng đang van nài ơn trên một sự giải thoát.
Đến khi lá phổi của anh đã sắp cạn sạch dưỡng khí, mọi thứ dần trở nên mơ hồ và Will tưởng chừng đã cận kề cái c.h.ế.t, Hannibal mới nới lỏng tay ra, rồi buông thõng. Will ho sặc sụa, nước bọt tràn ra khóe môi. Anh gấp gáp đón lấy từng ngụm không khí tràn vào lồng ngực, vớt vát lại chút sự sống ngay bên bờ vực thẳm. Nhưng Will chẳng vội tạ ơn Đức Chúa, anh hiểu rằng lý do duy nhất mà mình còn được sống là bởi Hannibal chưa muốn anh c.h.ế.t, và điều ấy có khi còn kinh khủng hơn một cái c.h.ế.t quá đỗi tầm thường.
Bỗng, gã quỳ rạp xuống nền đất bẩn, gục mặt vào bờ ngực của anh, nắm lấy bàn tay đang bị ghìm chặt vào ghế. Đôi mắt mơ màng của anh chăm chăm vào cái nắm tay dịu dàng và ấm áp lạ lùng, nỗi hối hận lại đầy vơi nơi tận cùng tâm trí.
-Tôi rất đau, Will, em khiến tôi rất đau...
Will cố nhìn đi nơi khác, nén lại một cái thở dài. Anh cảm thấy mình như bị mắc kẹt trong một mớ cảm xúc hỗn độn, cơn đau thể x.á.c chưa kịp vơi bớt, con tim yếu mềm lại râm ran rỉ máu. Will không rõ rốt cuộc là bản thân đã dành thứ tình cảm gì cho Hannibal, nhưng anh thấy ruột gan mình quặn thắt khi nhìn gã phải khổ sở chống chọi với nỗi đau bị người mình thương phản bội. Có thể đó chỉ là một trong những triệu chứng của căn bệnh rối loạn thấu cảm mà Will đang mắc phải, nhưng cũng có thể là do trái tim anh đã bất cẩn sa vào lưới tình của gã, yêu lấy con người gã.
Tận dụng sự phân tâm của Will, đột nhiên, Hannibal rút một ố.n.g t.i.ê.m nhỏ từ trong túi ra, dứt khoát đ.â.m vào tay của anh.
-A...!
Will hoảng loạn gào lên, muốn vùng vẫy nhưng cũng chẳng làm gì được, chỉ biết trừng mắt bất lực nhìn thứ chất lỏng ấy xâm nhập vào cơ thể.
-Ông sẽ g.i.ế.t tôi sao?
Chàng đặc vụ ngầm chìm trong tột cùng vô vọng, nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên đôi môi mỏng khô khốc. Hannibal lắc nhẹ đầu, cất đi ố.n.g t.i.ê.m rỗng.
-Không... không đâu... tôi sẽ không làm như thế, em hiểu tôi mà.
Một ớn lạnh bỗng chạy dọc sống lưng Will sau câu nói của gã. Hannibal rời khỏi người anh, chậm rãi ngồi vào chiếc ghế đối diện. Rồi cũng chẳng nói chẳng rằng gì thêm nữa, gã chỉ im lặng nhìn anh chằm chằm, ánh nhìn chăm chú như thể muốn bày tỏ nỗi khát khao được thấu rõ tường tận toàn bộ con người của anh. Đôi mắt gã sâu thẳm như cái hố đen hun hút, u tối và đầy ám ảnh, tựa như một loài thú dữ đang rình rập con mồi trong bóng tối.
Mọi thứ lại trở về tĩnh tại, ngột ngạt và căng thẳng vô cùng. Thời gian qua đi và mối nguy vẫn ở đó tiềm tàng, dù rằng Hannibal không đ.á.n.h đ.ậ.p và h.à.n.h h.ạ Will t.à.n b.ạ.o như vài tiếng trước nữa nhưng anh thừa biết gã ta là một con quỷ đ.iên l.oạn nghiện bạo lực và những trò lạc thú với x.á.c t.h.ị.t đồng loại, không có chuyện gã buông tha cho anh dễ dàng như vậy.
-Em cảm thấy vui chứ, Will? Em đã lừa được tôi.
Will ước lượng được cỡ chừng gần 20 phút kể từ khi Hannibal công khai ngắm nghía cái cơ thể tàn tạ của anh trong yên lặng, cuối cùng thì gã cũng chịu mở miệng cất lời. Will ngẩng mặt, khẽ nhếch môi một cái cười mỉa mai.
-Cảm giác đó thật tuyệt, phải không?
Anh ta nghiêng đầu với ánh nhìn sắc lạnh hơn d.ao như thể đang thách thức.
-Tôi sẽ kể cho ông một bí mật, Hannibal ạ, rằng những kẻ luôn coi mình thượng đẳng thật ra lại chính là những sinh vật tội nghiệp đáng bị xem thường nhất.
Nghe rõ từng chữ, khuôn mặt của Hannibal dường như biến dạng, đôi con mắt long lên sòng sọc. Lồng ngực gã phập phồng mạnh mẽ sau lớp sơ mi trắng đã nhuộm đỏ m.áu khô, hơi thở trở nên dồn dập và nặng nề. Nhưng kỳ lạ là Hannibal vẫn chẳng màng động tay động chân với anh, hình như, gã đang chờ đợi điều gì đó.
Đang cố gắng lý giải khúc mắc trong lòng, bỗng, Will cảm thấy cơ thể mình bắt đầu có những biến chuyển kỳ quặc. Cả thân người anh nóng bừng như có lửa đốt mặc cho căn hầm ẩm thấp và lạnh lẽo, thịt da ngứa ngáy như có trăm ngàn con kiến trườn bò rộng khắp, mồ hôi rịn ra từ trên vầng trán, rồi dần dần túa ra mọi nơi. Will khẽ nuốt khan, không kìm được mà cất tiếng thở dốc đầy ám muội. Trong vô thức, anh cố gắng chuyển động để mong sao cho vơi bớt đi cảm giác khó chịu, nhưng nó không mấy hiệu quả, thậm chí còn phản tác dụng. Phần thân dưới cạ vào bề mặt gỗ sần sùi, thô cứng, vậy mà thoải mái một cách lạ lùng.
Khoảnh khắc đó, anh mới bàng hoàng nhận ra thứ hóa chất mà Hannibal đã t.i.ê.m vào cơ thể mình.
-Thằng... khốn... tao... ghê tởm mày ...!
Will cử động ngày càng kịch liệt, không chỉ vì tác dụng của thuốc mà còn là vì cơn thịnh nộ sục sôi dữ dội trong anh. Các múi cơ đồng loạt căng phồng lên, da mặt anh đỏ bừng một màu m.áu, gân xanh hằn khắp cần cổ.
Bỏ ngoài tai mấy lời chửi rủa đay nghiến của Will, Hannibal đứng dậy, bóng tối che khuất đi đôi mắt, chỉ để lộ độc một nụ cười quỷ quyệt. Gã đi vòng ra phía sau chàng trai đáng thương, đặt tay lên đôi vai rộng đang không ngừng run rẩy, ghé môi sát vào vành tai ửng đỏ.
-Đừng lo lắng, Will, em sẽ thích nó ngay thôi.
Chất giọng trầm khàn chảy vào tai anh tựa như thứ rượu mạnh, nặng nề và đầy mê hoặc, lại hệt một cơn gió buốt lạnh thấu xương thổi đến từ tận đáy địa ngục. Lời thì thầm nhỏ nhẹ của gã g.ợi t.ình kỳ lạ, khiến từng phần cơ thể anh run lên một cách không kiểm soát.
Hannibal hôn vào sau gáy Will, đôi bàn tay thô ráp của gã vuốt xuống hai bắp tay săn chắc, rồi lại lần mò tìm đến bộ ngực căng đầy núp sau lớp áo mỏng tang mà nhẹ nhàng mơn trớn, các đầu ngón tay mân mê mải miết như đang đùa nghịch với món đồ chơi bông mềm. Will cố tránh đi sự động chạm, cổ họng lại thiếu tự chủ mà phát lên âm thanh ngọt ngào, g.ợi c.ảm, vô tình làm dấy lên niềm hứng khởi bên trong gã.
-Tôi rất thích giọng của em, Will.
-Tránh xa... tao r-ra... thằng đ.iếm d.âm d.ục!
Nụ cười gian giảo trên môi người đàn ông đứng tuổi hiện ra càng rõ rệt. Khi con người trở nên bất lực và sợ hãi, những ngôn từ thô t.ục sẽ được xem như một giải pháp hiệu quả để xoa dịu tinh thần. Gã yêu đến c.hết cái vẻ cộc cằn, lỗ mãng của Will Graham mỗi lúc chàng ta bị dồn đến chân tường.
Hannibal đặt môi mình lên bờ má của anh, cái hôn trượt dần xuống cần cổ. Hàm răng sắc bén của gã cắm vào thịt anh, vết cắn sâu đến rướm cả máu tươi. Cơn đau rát nhanh chóng chuyển thành kh.oái c.ảm trong Will khi gã đưa lưỡi l.iếm l.áp những vết thương chưa kịp lành, mút lấy phần da thịt mịn màng, nếm thử vị m.áu ngon lành. Gã vòng lại phía trước anh trong khi vẫn say sưa với những cái hôn ướt át, bất ngờ quỳ xuống ngay chính giữa hai chân đang bị trói chặt của anh, chạm nhẹ vào khối thịt đang nhô cao.
-Em đang ướt đấy, Will.
Gã đàn ông cất giọng giễu cợt, Will chỉ gầm gừ như một lời đáp trả. Hannibal khẽ hôn vào căn bộ nóng hổi nằm sâu dưới lớp vải dày cộp, rồi trườn lên áp đôi môi ẩm ướt lên cơ bụng rắn rỏi đầy những vết tím bầm, hướng đến khuôn ngực phổng phao giữa hàng cúc áo hớ hênh. Phía dưới, gã thuần thục kéo khóa chiếc quần jean cũ, dễ dàng luồn tay vào bên trong. Bàn tay sần sùi và nổi đầy gân cốt ngang nhiên xoa nắn nơi tuyệt mật của Will, lực tay lúc mạnh khi nhẹ, khiến anh s.ướng rơn cả người, cơ thể nhạy cảm giật nẩy theo từng cú chạm.
Will thở hổn hển, sức nóng tỏa ra từ thân người tạo thành một làn sương mờ ảo trước mắt. Lồng ngực anh ta phập phồng mạnh mẽ tìm kiếm oxy, mặt mày xây xẩm, choáng váng. Những phần lý trí cuối cùng còn sót lại giúp Will gắng gượng lùi mình về sau, cố tránh đi tác động của Hannibal lên nơi nh.ạy c.ảm ở giữa đùi non. Ngặt nỗi chẳng thành, bởi vì phía sau anh là lưng ghế đang áp sát vào người, cố hay không vẫn như vậy mà thôi.
Cơ thể của Will đang cảm thấy thoải mái, x.ác th.ịt được Hannibal hết mực nuông chiều, nhưng hơn ai hết, anh biết rằng bản thân đang bị gã s.ỉ nh.ục tàn tệ. Cơn mê man trong h.oan l.ạc khiến ý thức của Will rơi vào vòng luẩn quẩn, đôi mắt anh lơ đãng chỉ chăm chăm nhìn lên trần tầng hầm tối đen như mực. Môi anh hé mở, vô thức bật ra những âm thanh đơn lẻ và vô nghĩa. Will gần như không cảm nhận được chân tay mình nữa, chúng mềm nhũn và dường như chẳng còn tồn tại.
Giây phút đắm chìm trong thứ d.ục v.ọng c.ưỡng c.ầu, đầu óc Will trống rỗng, anh ta cảm thấy như đang đi vào một ngõ hẹp mịt mù không lối thoát. Những dòng suy nghĩ bị ngắt quãng, Will không thể tập trung vào bất cứ điều gì, anh vừa muốn thoát khỏi tình cảnh này, lại vừa không nỡ rời xa vòng tay âu yếm của gã. Anh nhắm lại đôi mắt trĩu nặng, quyết định buông xuôi.
Bất chợt, Hannibal dừng lại mọi hành động của gã, khiến Will hụt hẫng không thôi.
-Hannibal ... ?
Gã ta rời đi không nói một lời nào, trở về chiếc ghế của mình ở phía đối diện. Will cất tiếng r.ên r.ỉ trong cổ họng vì cái d.ục c.ầu chưa thỏa, cảm giác ngứa ran khắp người lần nữa dày vò anh, cậu bạn nhỏ giữa hai chân cũng đang kêu la om sòm đòi được chiều chuộng, c.ương c.ứng đến chướng đau. Anh ta nhăn mặt khó chịu, cổ tay và cổ chân động đậy kịch liệt để nỗ lực thoát khỏi dây trói mà tự mình thỏa mãn bản thân. Dây siết càng chặt vào da thịt khiến tay chân Will đau rát, bất lực, anh ta gào lên trong cái cười mãn nguyện đầy kinh tởm của Hannibal.
-Han... Hannibal... làm ơn...
Dường như Will đã chẳng còn là mình, anh đưa đôi mắt ngập ngụa ánh nước mà ch.ịu nh.ục cầu xin sự thương hại của gã. Hannibal nghiêng đầu, khép hờ hai mắt như đang tận hưởng một tuyệt tác nào đó ở nhân gian, vờ như chẳng nghe thấy gì.
-Gi-giúp tôi... tôi van ông mà ... Hannibal... cần... cần ông... kh-khó chịu quá... ch.ết mất thôi...
Will không điều khiển được mình, câu chữ thốt lên rời rạc như những mảnh ghép vụn vỡ. Hannibal mỉm cười nhẹ nhàng, vẻ mặt đầy khoan thai. Gã ta khoanh chân lại, đặt đôi bàn tay đang đan vào nhau lên đầu gối.
-Không... tôi nghĩ em không cần tôi đâu, Will thân mến, em đã chọn họ kia mà.
Will lắc đầu mãnh liệt, đến mức đầu tóc anh trở nên rối bù, lộn xộn. Anh ta như muốn lao đến, nhìn thẳng vào Hannibal với gương mặt dữ tợn hệt một loài dã thú đã bị bỏ đói lâu năm khi nhìn thấy món mồi ngon miệng.
-Ch.ết tiệt... ! Bọn họ chỉ là lũ người ngu ngốc... tôi sẽ gi.ết họ... từng người một... vì ông... !
-Ồ, em sẽ vẫn làm thế bằng tay của mình sao?
-Và bất cứ thứ gì khác mà ông yêu cầu! Làm ơn... làm ơn... tôi sẽ làm mọi thứ cho ông... tôi sẽ phục vụ ông...
Hannibal bỗng phá lên cười khoái trá, lộ rõ bộ mặt quỷ dữ đã giấu kín từ lâu. Will của gã thật giỏi, thật ngoan, luôn biết gã muốn gì và cần gì. Bản chất của chàng ta là thông minh và đầy xảo trá, chỉ cần một chút gợi mở đến từ gã, và rồi Will Graham sẽ trở về với chính con người tr.ần tr.ụi và quyến rũ nhất của mình. Hannibal nhanh chóng đứng dậy, không chần chừ gì nữa mà tiến đến tháo dây trói cho Will.
Khoảnh khắc được trả lại tự do, Will lao thẳng vào lòng Hannibal, đẩy gã xuống nền sàn ẩm. Anh gấp gáp cởi phăng đi chiếc quần phiền toái của mình, ngồi thẳng lên người gã mà không ngừng chuyển động thân dưới, chà xát hai vật nóng bỏng lại với nhau. Hannibal đỡ lấy eo của anh, ngước mặt lên ngấu nghiến đôi môi mỏng hồng hào. Tiếng thở hổn hển giữa những nụ hôn kết hợp cùng âm thanh ướt át nhanh chóng vang vọng trong căn hầm tối, không gian nhuốm đậm sắc màu nh.ục d.ục.
Will đưa tay nắm lấy cổ áo của gã, rồi mạnh bạo xé toạc chiếc sơ mi vốn dĩ đã vô cùng tả tơi, tiếp đến là chiếc quần tây xấu số. Một kẻ như Hannibal đương nhiên không chịu nằm yên khuất phục, gã giữ lấy vai của Will, dễ dàng dùng lực lật ngược anh xuống dưới thân. Hannibal tách hai chân của anh ra, để chúng gác lên vai mình, rồi gã cúi người áp sát đầu lưỡi tại nơi mật đạo bí ẩn, rồi ra sức đưa đẩy chiếc lưỡi điêu luyện và h.ư h.ỏng. Không để bàn tay mình rảnh rỗi, gã giữ lấy khối thịt đỏ hỏn đang dựng lên thẳng đứng, cật lực chuyển động lên xuống. Will s.ung s.ướng ưỡn cong người, thỏa mãn r.ên r.ỉ phóng túng.
Will như hóa thành một người khác khi l.àm t.ình với gã, hoang dại và cuồng nhiệt. Giây phút lỗ nhỏ m.ẫn c.ảm được lấp đầy bởi c.ự v.ật to lớn, anh tưởng chừng mình đã sắp chạm đến cánh cổng thiên đường. C.ăn b.ộ nam tính vùi sâu giữa vách thịt non mềm, ấm áp khiến gã s.át nh.ân hân hoan như đã đạt được ước nguyện cao cả của cuộc đời. Hannibal đã xuất bên trong Will không biết bao nhiêu lần, trong bao nhiêu tư thế khác nhau, thế nhưng cả hai vẫn chẳng hề thấy đủ.
Ngắm nhìn cơ thể mềm oặt bên dưới, Hannibal nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Will. Anh ta nhìn lên gã, mông lung và mơ hồ, hô hấp dồn dập, hai chân vẫn còn dang rộng và chất dịch trắng đục đang không ngừng chảy ra từ trong h.ậu h.uyệt. Will hoàn toàn ý thức được mình vừa trải qua chuyện gì, nhưng sự trừng phạt này cũng không tồi tệ đến mức đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro