Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Je me souviens

Nếu để giữ người vĩnh viễn, bạn sẽ đi được bao xa?

Bạn sẽ sống được bao lâu?

.

.

.

Hannibal không già đi.

Will phát hiện ra nó vào một ngày khi họ đi ngang qua khu mua sắm và dừng lại trước cửa sổ một cửa hàng.

"Nhìn chúng ra kìa," Will nói, ôm cánh tay Hannibal. Anh hất đầu trước thân ảnh phản chiếu của hai người. "Em bắt được anh bao giờ nhỉ?"

"Vào khoảnh khắc chúng ta gặp nhau," Hannibal nói với anh.

Will cười rồi thúc cùi chỏ vào hắn một cách tinh nghịch. "Ý em là tóc em giờ bạc bằng anh rồi. Em bắt kịp anh từ bao giờ nhỉ? Nhìn anh vẫn như vậy."

"Có một khoảng chững lại khi lão hóa," Hannibal nói khi họ tiếp tục đi bộ trong khu mua sắm nhộn nhịp, vẫn tay trong tay. "Một người đàn ông năm mươi có thể trông khá khác một người bốn mươi, nhưng một người năm mươi tuổi có thể trông như anh em sinh đôi với một người sáu mươi. Nó giống như một khoảng thời gian lặng, khi khuôn mặt, mái tóc và cơ thể quyết định chúng muốn đẩy nhanh việc hoàn thành sự rối loạn đến mức nào."

"Theo tính toán của em, anh đã sáu mươi tư rồi," Will nói. "Đã qua giai đoạn chững lại rồi."

"Vậy ư?" Hannibal hỏi, thực sự ngạc nhiên. "Anh cho là anh đã ngừng tính tuổi. Vậy có nghĩa là em nợ anh một lượng lớn quà sinh nhật còn tồn đọng đấy. Anh không nhớ mình đã nhận được gì từ em, một món cũng không."

"Anh nói anh có mọi thứ anh từng muốn," Will nhắc hắn. Anh hạ thấp giọng mình. "Cái đêm mà chúng ta cùng nhau giết Rồng."

"Đúng là vậy," Hannibal đồng ý. "Vậy là, không có quà sinh nhật?"

"Có lẽ có một đấy," Will nói, tiến lên trước mặt và đặt lên môi hắn một nụ hôn. Anh nháy mắt và thêm vào, "Anh bạn trẻ."

***

Dĩ nhiên, ban đầu hắn không tin mình đã ngừng già đi. Mọi thứ đều già đi. Thậm chí cuối cùng ngay cả kim cương cũng bị phân hủy thành than chì. Nhưng một đêm, khi Will nằm ngủ cạnh hắn, hắn buộc phải xem xét đến chuyện đó. Đối với mọi giác quan của Hannibal, Will vẫn đẹp như ngày nào nhưng không còn là người nhỏ tuổi hơn hắn nữa. Nếu phải nói thì hẳn một người lạ sẽ coi Will là người lớn tuổi hơn trong hai người.

Nếu phải ước tính, hắn sẽ nói rằng hắn ngừng già đi đâu đó một thời gian sau khi bị bắt. Hắn có thể đang ở tuổi năm mốt khi nó - bất kể "nó" là gì - xảy ra. Cũng có thể hắn đã già hơn một chút. Nếu hắn vẫn còn là một bác sĩ, hoặc có thể gặp một bác sĩ mà hắn tin tưởng, hắn có thể làm một số xét nghiệm. Kiểm tra mật độ xương có thể sẽ cho hắn một số manh mối, hoặc không. Hắn không còn tò mò quá nhiều về khoa học như xưa.

Những gì hắn có là Will, và chắc chắn là nó đáng giá hơn những thứ khác.

***

Hai mươi hai năm và hơn bốn tháng một chút trôi qua kể từ ngày hắn nhận ra cho đến ngày hắn phải canh giữ bên giường bệnh của Will.

"Anh sẽ không chiến đấu với Tử Thần," Will nói. Bàn tay anh quá nhỏ bé và yếu ớt khi Hannibal bao bọc nó giữa đôi tay mình. "Em sẽ chết theo cách thông thường và buồn tẻ khủng khiếp này."

"Vớ vẩn," Hannibal nói. "Em sẽ sống mãi mãi."

"Trong cung điện ký ức của anh," Will nói, đảo đôi mắt nhợt nhạt. Thậm chí còn hơi mỉa mai.

"Anh không thể đảm bảo sẽ có kiếp sau," Hannibal nói. "Vì vậy anh sẽ phải sống vĩnh viễn và giữ lấy em. Linh hồn là gì nếu không lưu giữ những ký ức chúng ta có cơ chứ?"

Will cười cho đến khi anh bắt đầu ho. Hannibal lấy mặt nạ dưỡng khí nhưng Will đẩy nó đi.

"Hãy nghĩ đến em khi em hẵn còn trẻ," Will nói khi anh thở ổn định trở lại. "Hãy để lại cơ thể già cỗi yếu ớt này trong quá khứ nơi nó thuộc về."

"Anh yêu cơ thể già cỗi yếu ớt của em," Hannibal nói. "Anh yêu từng khoảng khắc của cơ thể em bởi vì nó là của em."

Will đảo mắt, một lần nữa. "Vậy thì cứ coi như một ân huệ cho em đi. Em muốn trở lại tuổi ba chín hoặc bốn mươi một lần nữa. Và bỏ cái vết sẹo trên trán này đi anh nhé? Đó là cái mà em chưa từng để tâm đến."

Hannibal nâng tay Will và hôn lên các khớp ngón tay anh. "Anh có nên giữ vết sẹo ở bụng không? Hay chỉ những cái chúng ta cùng nhau có được khi giết Rồng?"

"Em sẽ để nó lại cho anh," Will nói. "Một món quà sinh nhật cuối cùng... được gửi đến anh từ em."

Hannibal nằm lên giường bên cạnh anh, cẩn thận không chen lấn anh quá nhiều, và đặt đầu mình lên khuôn ngực mỏng manh đang rung lên trong từng nhịp tim yếu ớt. Will bắt đầu đùa về việc lên giường với một người đàn ông trẻ tuổi hơn rất nhiều, nhưng hơi thở của anh trở nên gấp gáp hơn một chút trước khi anh có thể hoàn thành câu chuyện, và sau đó chẳng còn gì nữa.

***

Thế giới thay đổi.

Thế giới của Hannibal thay đổi. Bây giờ hắn chỉ sống ở hiện tại.

Hắn mang tro cốt của Will đến Giardino delle Rose và trả một ít cho người làm vườn để họ lờ đi khi hắn chôn tro dưới chân bức tượng điêu khắc một người đàn ông ngồi trên băng ghế của Folon.

Will xuất hiện bên cạnh hắn, trẻ tuổi và lôi thôi trong chiếc áo khoác mùa đông dày cộp. Anh nhìn xung quanh, liếc đến những ngọn núi phía xa, rồi nhìn bức tượng điêu khắc.

"Vậy hóa ra đây ra Florence," anh nói. Ánh mặt trời rực rỡ nhuộm vàng khuôn mặt anh. Vết sẹo trên lông mày không còn nữa. "Ước gì anh có thể mang em đến đây khi em thực sự còn sống."

"Anh đã nghĩ chúng ta vẫn còn nhiều thời gian," Hannibal nói. Khi sự hối hận tăng lên, hắn ép nó xuống và tập trung vào hiện tại. "Khu vườn này là một trong những nơi anh thích từ rất lâu rồi. Được lấy cảm hứng từ những khu vườn của Pháp trong những năm 1800, nhưng không quá cổ xưa đến mức không thể đón chào một khu vực vườn kiểu Nhật bản do kiến trúc sư Yasuo Kitayama thiết kế.

Will dùng chân đá vào chân bức tượng. "Và anh bạn này là?"

"Một tác phẩm có tên là Je me souviens."

"Tôi tưởng nhớ," Will dịch. "Ý nghĩa đấy, anh là đồ ngốc."

"Anh luôn thích chủ nghĩa tượng trưng, em biết mà." Hannibal nói.

"Anh có thể ném thân xác của em xuống biển," Will nói. "Hoặc anh có thể ăn em, có thể không mấy ngon miệng. Nếu em sống trong tâm trí anh thì đâu có quan trọng đúng không?"

"Nếu anh sống mãi mãi," Hannibal nhún vai đáp, "có thể một ngày nào đó nó sẽ rất quan trọng."

***

Trong một trăm năm đầu tiên, hắn cho Will thấy tất cả những gì hắn từng muốn cho anh thấy. Vài thập kỷ trôi qua và một số nơi dần có tư tưởng cởi mở hơn. Họ nắm tay nhau nơi công cộng trong khi làm vậy bằng xương bằng thịt đã từng có thể khiến họ bị xua đuổi hoặc bị bắt. Họ làm tình trong điện thờ nơi tâm trí Hannibal, hằn lún trên sàn nguyện và trên các bức tường bảo tàng, không ai có thể nhìn thấy trừ người còn lại. Cũng không mấy khác biệt so với cách họ ở bên nhau cách đây rất lâu.

Hơn một trăm năm tiếp theo sau đó, Hannibal phát hiện hắn đang đi ngược lời hứa của chính mình rằng sẽ sống trong hiện tại.

Hoặc có lẽ không phải do quá khó khăn mà đó chỉ là một kiểu rèn luyện. Hắn muốn chắc chắn rằng hắn vẫn có thể nhớ toàn bộ quá khứ của hắn cùng Will. Hắn muốn biết tất cả những chi tiết nhỏ vẫn ở đó, ở nơi hắn để lại chúng.

Hắn gặp Will lần đầu tiên hết lần này đến lần khác. Hắn không cho phép bản thân thay đổi một chi tiết nhỏ nào, cũng hấp dẫn như khi hắn tưởng tượng mình vươn tay vuốt những ngọn tóc khỏi đôi mày Will, ngay đó giữa văn phòng của Jack Crawford.

Hắn cũng thích quay lại cái đêm Will đối mặt với hắn trong căn bếp, đôi mắt anh lạnh ngắt và u ám, bàn tay vững vàng cầm lấy khẩu súng. Hắn muốn tàn phá từng tấc của Will, cắn dọc theo chiếc cổ và siết chặt cho đến khi da thịt anh bầm tím. Nhưng vậy sẽ không đúng với những gì đã thực sự xảy ra.

Hắn rời khỏi ký ức và đi vào khu rừng đang vào thu phía sau căn nhà cũ của Will. Will đang đợi anh ở đó, lớp lá khô ngập qua mắt cá chân anh khi a nhcởi bỏ quần áo. Vết sẹo ở bụng đã biến mắt nhưng vết sẹo trên má và ngực vẫn còn đó. Họ quấn lấy nhau, quên đi tất thảy và dài lâu đến mức những chiếc lá rụng dần chôn vùi họ.

Sau đó họ mơ màng bên nhau cho đến khi giọng nói trở lại với họ.

"Anh đã thử gặp ai khác chưa?" Will hỏi.

"Em sẽ biết nếu anh làm vậy."

"Cứ coi như là để thỏa mãn em đi mà."

"Anh không làm vậy và cũng không quan tâm. Anh có em rồi."

"Trong tâm trí anh."

"Không có sự khác biệt quá nhiều giữa cơ thể và tâm trí. Không phải đối với anh, hoặc đối với chúng ta."

"Nên là anh không lên giường với ai trong hơn hai trăm năm?"

"Giờ người ta không nói vậy nữa," Hannibal nói. "Anh thấy mối liên hệ của anh với em còn hơn cả thỏa mãn."

Will bật cười. "Và chắc chắn giờ cũng chẳng còn ai nói như vậy!"

Hannibal nghiêng người trên khuỷu tay, nhìn xuống khuôn mặt Will. Mái tóc anh lấp lánh phản chiếu sắc đỏ của hoàng hôn và đôi má anh hẵn còn đỏ hồng sau khi vận động quá sức. Đôi mắt anh mang màu xanh xám sẫm nhất của Đại Tây Dương lạnh giá.

"Anh thích em," Hannibal nói.

Will cười rạng rỡ với hắn. "Em nên hi vọng vậy."

"Anh sẽ quên mọi bản nhạc, mọi tác phẩm nghệ thuật, mọi khung cảnh tráng lệ mà anh từng thấy chỉ để dành choc ho em trong ký ức của anh. Em sẽ mở rộng mãi mãi như em muốn. Sống hàng chục hàng trăm kiếp sống. Anh sẽ nhớ tất cả."

Will lướt ngón cái dọc theo đường môi Hannibal. "Đừng cô đơn như vậy."

"Anh không cô đơn," Hannibal nói. "Anh có em."

Hắn cúi xuống hôn lên sống mũi vểnh vểnh của Will, vểnh chính xác đến từng độ như khi nó còn tồn tại trong cuộc đời này bởi vì Hannibal ghi nhớ anh đến từng milimet nhỏ.

"Anh còn nhớ bầy chó của em không?" Will hỏi.

"Anh cho là có."

"Anh mang chúng ra cho em được không?"

Đột nhiên sáu chú chó lao ra từ ngôi nhà cũ của Will, đuôi vươn cao và vẫy như những ngọn cờ khi chúng lướt qua những chiếc lá rụng. Chúng đón chào Will bằng những nụ hôn vụng về và những tiếng sủa vui vẻ. Chúng đã không gặp anh trong hàng thế kỉ rồi. Hannibal gợi lại một xâu xúc xích từ ký ức và đưa chúng cho Will để tặng lũ chó.

"Nếu như đây là kiếp sau của em," Hannibal nói, "vậy thì anh cho rằng đây cũng là kiếp sau của chúng."

***

Nhiều thế kỷ nữa trôi qua. Hannibal dành phần lớn thời gian trên bãi biển này hoặc bãi biển khác với Will, đôi khi có cả năm chú chó của Will và đôi khi thì không. Họ đến Hy Lạp và Ý hàng trăm lần, và cả Úc nữa. Họ thường xuyên thăm thú Nhật Bản. Thi thoảng, Hannibal đưa họ đến bãi biển gần giống biển Florida nhất có thể, vì hắn chưa bao giờ đến đó.

Hắn cũng đưa Will đến những dòng sông và con suối thích hợp để câu cá, và hắn tạo ra những mẻ cá tuyệt vời cho anh.

"Đưa em đến Havana lại đi anh," Will nói. "Hãy tự mình đến đó, trong thế giới thật, và mang em theo cùng anh. Ngửi mùi hương thức ăn và lắng nghe âm nhạc cùng em, mà không phải chỉ trong ký ức của anh. Sống ở đó cùng em."

"Nơi đó không còn tồn tại bên ngoài tâm trí anh nữa," Hannibal nói với anh. "Và trong những trang giấy phủ bụi của bất cứ cuốn sách nào vẫn còn sót lại."

Will cau mày. Anh ngâm mình dòng nước ngang hông của một con suối tưởng tượng nào đó, quăng dây câu thành một hình vòng cung như con nhện tung một sợi tơ. "Em phát hiện anh không còn đưa em đến thế giới thật cùng anh nữa. Tệ đến vậy sao anh?"

"Không phải nơi nào cũng vậy," Hannibal đáp. "Có những địa điểm đẹp, trung tâm của một nền văn hóa nào đó. Chỉ đơn giản là chúng khó tiếp hơn trước."

Will mỉm cười với hắn. "Vậy thì thật may khi anh có trí nhớ tốt như vậy."

"Thật may," Hannibal đồng ý.

***

Hannibal gặp Will lần đầu tiên một lần nữa trong văn phòng của John Crawford. Họ nói về giao tiếp bằng mắt và xây cầu, chỉ như những gì họ đã làm cách đây một nghìn năm.

"Anh yêu em ngay từ thưở ban đầu," Hannibal nói và vuốt những lọn tóc khỏi trán Will.

Will cau mày nhìn hắn. "Có thật mọi thứ diễn ra như vậy không?"

Hannibal nghĩ. Hắn đã thăm ký ức này rất nhiều lần, lật lại nó trong tâm trí như thể hắn đang cầm một viên đá mịn dễ chịu trong lòng bàn tay. Mỗi lần, hắn đều để nó diễn ra như nó thực sự đã diễn ra.

"Tất cả thay đổi rất chậm rãi," Will nói. "Em cược là anh thậm chí còn không nhớ khi nào giọng em bắt đầu nghe giống giọng anh."

Hannibal đứng dậy khỏi ghế và đi khắp văn phòng, John Crawford nhìn hắn một cách kì lạ, vì vậy Hannibal gạt phăng ông ta khỏi ký ức.

"Anh không nhớ chính xác giọng em nghe thế nào," Will nói. "Theo thời gian, anh theo bản năng thay thế nó bằng giọng của mình."

"Anh chỉ cần tập trung để mang nó trở lại!" Hannibal cáu kỉnh, to tiếng hơn những gì hắn nghĩ. Hắn quỳ xuống cạnh Will và nắm lấy tay anh. "Anh xin lỗi. Anh không nên mất bình tĩnh."

Will mỉm cười với hắn. "Em nhớ những cuộc tranh cãi với anh quá."

Hannibal tựa đầu vào lòng Will, tóc hắn được những ngón tay nhẹ nhàng chải vuốt. "Anh xin lỗi."

"Đã một nghìn năm rồi Hannibal," Will nói, giọng anh lại trở lại là của anh. "Anh đã lặp đi lặp lại mọi cuộc trò chuyện mà chúng ta từng có, hết lần này đến lần khác. Anh không thể mong đợi mình có một trí nhớ vẹn nguyên sau ngần ấy thời gian và sự lặp lại."

Hắn nhìn lên đôi mắt Will. "Vậy anh nên làm gì đây?"

"Hãy viếng thăm một ký ức mà anh đã né tránh suốt mười thế kỷ," Will nói. "Hãy viếng thăm sự thật."

"Né tránh? Anh chưa bao giờ là một người trốn chạy sự thật cả." Hannibal giễu cợt.

"Hãy nói với người đàn ông chưa bao giờ trở về với gia đình mình ấy," Will nói. "Người đó, tình cờ thế nào, lại cũng chính là người đã nhảy lên máy bay đến Pháp sau khi rạch bụng em."

"Anh chỉ đang trốn tránh pháp luật thôi."

Will bật cười nhưng đó không phải là tiếng cười cay đắng. "Ồ, thôi nào anh. Bây giờ trí nhớ của anh chưa tệ đến thế đâu."

Hannibal đứng dậy và nắm lấy tay Will kéo anh cùng đứng lên. "Được rồi. Vậy thì nói anh biết chúng ta sẽ đi đâu."

"Đến mộ em." Will nói.

***

Hắn phải mất hơn ba tuần để đến Florence nhưng chừng đó thời gian chẳng là gì đối với một người có vẻ sẽ sống vĩnh viễn. Hắn chưa từng trở lại nơi mà hắn chôn Will dù hắn rất yêu khu vườn đó.

Dĩ nhiên bây giờ khu vườn đã biến mất từ lâu. Những đóa hồng dường như đã ngừng nở rộ cách đây chín thế kỉ, hoặc hơn. Je me souviens cũng đã biến mất từ lâu mặc dù vẫn còn những mảnh vỡ của thứ gì đó được làm bằng đồng ở cái nơi có thể từng là nơi đặt băng ghế.

Hắn ngồi giữa đống đổ nát và tái tạo linh hồn Will.

Will huýt một tiếng trầm trầm. "Chà. Đúng là một đống đổ nát. Nó thực sự tan tành sau lần thăm cuối nhỉ, và thời tiết cũng nóng hơn rồi."

"Tôn trọng chút nào," Hannibal nói, ra hiệu bên cạnh hắn cho đến khi Will ngồi xuống, "Rốt cuộc thì đây vẫn là mảnh đất thiêng liêng mà."

Will huých vai hắn. "Muốn chút lãng mạn không anh? Nhắm mắt lại đi."

Hắn làm như được yêu cầu và cảm thấy Will leo vào lòng hắn, cảm nhận sức nặng vững vàng của Will đè lên hắn, và cảm nhận đôi môi quen thuộc chạm vào môi anh. Họ hôn nhau dưới cái nắng chói chang, trong nhiệt độ buổi chiều về mà bất cứ ai vẫn còn sống gần đó đều sẽ khôn ngoan tránh đi. Hannibal đào sâu qua các lớp trầm tích trong ký ức để gợi lại mùi nước hoa Will đã từng dùng. Nhưng thay vào đó, hắn lại đào phải mùi máu mằn mặn rỉ sắt tanh nồng.

Will lùi lại và thở dài hài lòng. "Em chỉ ước chúng ta từng làm vậy khi em còn sống."

Hannibal đẩy những ký ức đẫm máu về nơi xa và nở một nụ cười nhẹ. "Làm gì cơ, hôn nhau trên mộ em? Anh không nghĩ đó là điều mà người ta có thể làm khi họ vẫn còn sống."

Will ôm lấy mặt hắn, nhìn sâu vào đôi mắt đó. "Ôi Hannibal," anh nói. Khuôn mặt anh thật dịu dàng và cũng thật buồn. "Đây không phải mộ em, và anh biết mà."

***

Quá khứ ùa về trong hắn như thủy triều dâng và nâng hắn vào bãi đá dưới ngôi nhà bên dốc biển. Hắn phun ra một ngụm nước Đại Tây Dương và đứng dậy bất chấp cơn đau đang bủa vây cơ thể.

Hắn tìm được Will cách đó 20 thước Anh, úp mặt xuống bãi đá. Những cơn sóng không ngừng ập đến đôi chân anh, mỗi đợt sóng dâng lại vươn xa hơn một chút, cố gắng kéo anh về với biển.

Hannibal loạng choạng bước về phía anh, dùng tay ấn hết sức vào vết đạn trên bụng hắn. Hắn chắc rằng xương đòn và một vài xương sườn đã gãy nhưng dường như đó chẳng phải là vấn đề. Nếu hắn có thể đến chỗ Will, mọi thứ sẽ ổn trở lại.

Hắn khuỵu gối xuống và buộc bản thân phải dành ra chút thời gian để kiểm tra xung quanh đốt sống cổ của Will. Nếu có gì gãy thì di chuyển anh sẽ tạo thành hậu quả không thể cứu vãn. Đó là nếu anh vẫn còn sống...

Will giật bắn lên khi hắn chạm vào anh và cố xoay người về phía hắn. Khuôn mặt của anh bị rạch từ gò má phải xuống tận gần xương hàm, nhưng anh còn sống và vì vậy những thứ khác chẳng còn quan trọng.

Hannibal cười nhẹ nhõm và đặt đầu Will vào lòng hắn. "Chúng ta còn sống," hắn nói. "Chúng ta đã cùng nhau sống sót."

"Em cảm thấy như mình sắp chết đuối," Will nói, giọng khàn khàn.

"Hẳn là em đã uống không ít nước," Hannibal nói với anh.

Will lắc đầu nhẹ đến mức gần như không thể thấy. "không, em-"

Sau đó Will ho và máu trào ra. Mùi của nó tràn ngập các giác quan của Hannibal, mặn và nồng như biển cả. Sự bình tĩnh của một bác sĩ bỏ rơi Hannibal. Cơn khủng hoảng dâng lên một cách chóng mặt khiến cơ thể hắn phát lạnh và tê liệt hơn cả những gì nước biển vừa gây ra cho hắn. Đôi tay hắn run rẩy khi nhấn vào xương sườn Will và phát hiện.

"Em gần như không thở được," Will nói, giọng anh thậm chí còn nhỏ hơn tiếng thở khò khè.

"Phổi em bị thủng," Hannibal nói. Ánh mắt hắn hướng về ngôi nhà xa xa phía trên họ. Nếu hắn có thể quay lại đó... "Anh sẽ yêu cầu hỗ trợ. Anh sẽ tự đầu thú lần nữa. Will, anh sẽ tìm được hỗ trợ, em phải cố lên."

Hắn bắt đầu di chuyển nhưng Will nắm chặt lấy tay hắn. "Không còn đủ thời gian đâu Hannibal."

"Đủ thời gian," Hannibal nói. "Chúng ta còn cả cuộc đời phía trước."

"Trong địa ngục, có lẽ vậy," Will nói. Anh cười yếu ớt và một dòng máu khác trào ra. Khuôn mặt anh tái nhợt dưới ánh trăng đang nhìn ngắm họ từ nơi xa cao ngất. Tuy nhiên, anh vẫn mỉm cười. "Hứa với em rằng anh sẽ gặp em nơi địa ngục. Hoặc... hoặc thiên đường, nếu chúng ta xứng đáng với nó. Anh... anh có tin vào kiếp sau không, Hannibal?"

"Không có bất kỳ sự chắc chắn nào," hắn nói. "Chúng ta sống trong ký ức của những người bị chúng ta bỏ lại đằng sau."

"Vậy thì một người trong chúng ta sẽ phải sống mãi mãi," Will nói. Anh nhăn mặt và thở hổn hển khi có thứ gì đó trong cơ thể rời bỏ anh. "Ồ. Em không nghĩ người đó sẽ là em đâu."

"Em sẽ sống," Hannibal nói. Hắn vuốt những lọn tóc ướt đẫm rũ trên lông mày Will và ôm lấy khuôn mặt bên trái của anh. Hắn có thể cảm nhận được mạch đập yếu ớt dần bên dưới làn da nhợt nhạt nơi thái dương Will. "Anh sẽ cho em cuộc đời trọn vẹn - một cuộc đời trọn vẹn và cả kiếp sau nữa."

"C-cùng với anh trong cung điện ký ức?" Will hỏi.

"Nếu em muốn," Hannibal nói. "Em có thể dần sống và già đi."

Will gật đầu. "Một cuộc sống tốt đẹp, dài và buồn tẻ, chỉ hai chúng ta nghe có vẻ.... nghe có vẻ..."

"Cậu ấy đi rồi," Một giọng nói vang lên đằng sau anh. "Đó là khoảnh khắc mà cậu ấy rời đi. Khoảng khắc em rời đi đúng chứ? Nếu anh muốn biết thì cũng hơi bối rối khi hiện diện ở đây đó."

Hannibal quay lại nhìn Will, anh trông có vẻ đang ở tuổi bảy mươi, trong bộ đồ ngủ mà anh từng mặc.

Will thả mình xuống bãi đá, ngồi bên cạnh thân xác của một bản thân trẻ hơn và Hannibal.

"Sau đó anh quên rằng em đã chết," Hannibal nói. "Từ đó đến nay, anh đã quên rằng em không chết vì tuổi già."

"Anh không quên," Will nói. "Anh chỉ trốn chạy khỏi nó. Đừng cố nói với em là anh không làm vậy. Mà giờ anh có thể để cậu ấy biến mất rồi."

Hannibal hôn lên đôi môi lạnh cóng của Will, hắn ước mình đã làm vậy dù chỉ một lần khi Will vẫn còn sống và hắn rồi thả cơ thể đó xuống. Không mất nhiều thời gian để những con sóng sủi bọt với lấy nó và mang phần thưởng của chúng xuống ngôi mộ bằng nước ngoài khơi xa.

Khi Hannibal nhìn lên một lần nữa, Will ngồi cạnh hắn là một Will trẻ tuổi. Không có vết sẹo nào trên mặt anh. Phần lớn dốc đá bên biển đã bị xói mòn từ lâu và không còn dấu hiệu nào của ngôi nhà từng nằm tại nơi đó.

"Anh mang lũ chó ra đây được không?" Will hỏi.

Một chú chó săn nhỏ màu trắng với đôi tai màu nâu và một chú chó lớn hơn, lông nâu vàng xuất hiện trước mặt họ, cười vui vẻ và vẫy vẫy đuôi. Chúng vờn nhau ở mép nước, vẫy nước tung tóe vào nhau trong một trò chơi vui nhộn nào đó của chúng.

"Anh biết em có nhiều hơn nhưng chỉ còn hai đứa nó là anh nhớ rõ nhất," Hannibal nói. "Anh xin lỗi. Sau một nghìn năm, nhiều chi tiết đã trốn thoát khỏi tâm trí anh."

Will gọi lũ chó đến, dùng ngón tay xoa đầu và chải lông cho chúng, anh cười và vui vẻ như thể chúng thật sự ở đây.

"Chúng ta thật sự đang ở đây," Will nói. "Hoặc đủ thật. Nếu không có sự khác biệt nào giữa cơ thể và tâm trí, vậy thì cũng đâu có sự khác biệt nào giữa tâm trí anh và cơ thể em, đúng vậy chứ?"

Hannibal nghiêng người sang và tựa đầu vào vai Will. "Vậy giờ chuyện gì sẽ diễn ra đây?"

Will nhún vai. "Em không biết. Nào có ai từng sống vĩnh viễn trước đây đâu. Em đoán chúng ta sẽ cần phải tìm hiểu, đúng chứ anh?"

"Cùng nhau?" Hannibal hỏi.

"Cùng nhau." Will hứa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro