Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

11-12

 
Chương 11 : Khát khao phát họa
 
 
 
- Tôi đã nói, không, Jack. Tôi đã rời FBI.
 
- Và tôi không nói là anh phải quay lại. Chỉ cần nhìn vào nó. Tôi không hỏi anh về công việc mà là ý kiến ​​của anh. Anh có một cái mũi cho những điều này. Hãy nhìn…
 
Will không muốn nhìn bất cứ thứ gì. Nhưng điều đó không thay đổi được gì cả. Một lúc sau, trước mũi ông có những bức ảnh chụp hai hiện trường vụ án và hai bức ảnh chụp những gia đình đang mỉm cười. Họ là nạn nhân của một kẻ giết người hàng loạt mới được báo chí mệnh danh là "Tiên răng".
 
Crowford và Graham đang ở trên bãi biển, gần như là nơi làm việc hiện tại của Will. Cựu đặc vụ FBI đã sống ở vùng đất đầy nắng này của Mỹ được ba năm và kiếm sống bằng nghề sửa thuyền. Anh thậm chí còn kết hôn và giúp nuôi dạy con trai của vợ mình từ cuộc hôn nhân trước. Anh và vợ ông Molly có chung sở thích chăm sóc chó đường phố.
 
Trong ba năm, Will đã sống tương đối yên bình. Và bây giờ một lần nữa, người giám sát cũ của anh từ văn phòng liên bang lại đến và can thiệp vào cuộc sống của anh. Cả hai đều biết rằng Graham sẽ không từ chối sự giúp đỡ, anh không thể làm khác được. Crowford đã cố tình chụp những bức ảnh này về những gia đình hạnh phúc và giờ đã chết. Ông biết điều này sẽ khiến Will cảm động, và ông không sai. Và người kia đã nhận thức được điều đó. Sự hiểu biết lẫn nhau này khiến Graham muốn đấm vào thứ gì đó.
 
- Kẻ sát nhân chỉ tấn công vào lúc trăng tròn?

Will hỏi. Anh không nhìn bạn mình, anh nhìn vào những bức ảnh, và ánh mắt ông lơ đãng, như thể ông đã ở trong ngôi nhà đó trong tâm hồn.
 
Jack kể cho ông mọi thứ ông biết về cách thức hoạt động của kẻ giết người này.
 
- Vậy thì sao, Will?

ông hỏi khi nói xong

- cậu có thể giúp gì không? Cậu cũng như tôi biết rằng anh là người giỏi nhất.Chỉ có cậu nghĩ theo cách riêng của cậu.
 
- Tôi cũng làm như ông.
 
- Không đúng. Tôi không thể giải thích một số trò hề của cậu. Cậu là người giỏi nhất, đó là lý do tại sao tôi đến.
 
- Ông có đủ người tốt rồi.
 
- Không phải loại người như ông. Không ai có bản năng của bạn. Và ông đang ẩn náu ở Florida để sửa chữa động cơ thuyền máy. Tôi biết lần trước cậu đã bị đánh...
 
Will theo bản năng ôm lấy bụng mình, nơi ông có vết sẹo do vết cắt của bác sĩ đó...
 
-…và chuyện đó rất nghiêm trọng. Tôi hiểu nếu bạn nói bạn không muốn nhìn vào máu...
 
- Đó không phải là lý do tôi chạy trốn, Jack - Graham ngắt lời - Nhìn máu và xác chết không phải là vấn đề. Nó thiên về lý luận hơn... - người đàn ông lại liếc nhìn những bức ảnh chụp những gia đình đang tươi cười và Crowford biết rằng ông đã có nó - Tất cả họ đều đã chết.
 
- Ừ, họ chết rồi. Và trong giai đoạn tiếp theo của mặt trăng, họ sẽ là người tiếp theo.
 
Will nắm chặt góc ảnh. Ông sợ nhưng ông không thể chịu đựng được. Đó là điều ông ghét ở bản thân mình.
 
- Chỉ là ý kiến ​​thôi, Jack. Tôi sẽ nói những gì tôi nghĩ và thế thôi. Lần này tôi sẽ không chiến đấu nữa.
 
- Tôi biết, đó là ý tôi ngay từ đầu. Molly nói cậu vẫn gặp ác mộng - ông không đề cập đến nỗi ám ảnh về việc chăm sóc chó.
 
- Và cô ấy kể với ông chuyện đó khi nào?!
 
- Trước khi tôi tới đây. Cô ấy muốn tôi để cậu yên.
 
Will mỉm cười một mình.
 
- Chuyện là thế này...Được rồi, tôi sẽ tới Washington và cố gắng hết sức.
 
- Rồi cậu sẽ bình yên trở về đây với vợ con cậu. Tên của thằng bé là gì?
 
-Willy. Chàng trai tốt.
 
Họ ngồi im lặng một lúc, ngắm nhìn biển. Crowford thực ra đang chuẩn bị rời đi. Ông thực sự không muốn gặp Molly khi chồng cô nói với cô rằng ông sẽ giúp điều tra. Nhưng Will muốn nói điều gì đó khác.
 
- Ông đã bỏ cuộc điều tra vụ án...cô gái của Lecter lâu rồi phải không?

Anh ngập ngừng trước khi nói ra cái tên. Jack giả vờ như không để ý. Thay vào đó, ông chỉ một ngón tay chỉ vào anh.
 
- Đó là những gì tôi đang nói về. Lý luận của cậu khác với những người khác và cậu luôn đúng. Cậu là người duy nhất kiên quyết tìm kiếm cô gái này ngay từ đầu. Bản thân tôi cũng không hiểu tại sao. Đúng vậy, chúng tôi đã ngừng tìm kiếm cô gái. Tại sao? Tại sao chúng ta phải tìm cô gái đó? Cô gái đó đã có thể tự đứng dậy và hiện đang sống cuộc sống của riêng mình. Có lẽ cô đã bắt đầu lại từ đầu. Không cần thiết phải nhắc cô về vết thương lòng này. Ngoài ra, sẽ không kể cho chúng ta điều gì mới, và Lecter vẫn ngồi đó.
 
Graham trông u ám. Anh không rời mắt khỏi đường chân trời. Anh băn khoăn về câu trả lời mà bản thân anh cũng không chắc chắn.
 
- Tôi không biết, Jack - cuối cùng anh trả lời

- Tôi chỉ cảm thấy rằng nếu chúng ta không tìm thấy cô ấy thì... Có điều gì đó không ổn với cô, thế thôi.
 
- Cái gì? Cái gì đó? Nhiều người có tài sản như Hannibal Lecter cũng tìm nhân tình. Có rất nhiều kẻ khốn nạn như vậy.
 
- Nhưng Hannibal Lecter không như vậy

Anh không ngắt lời

- Tôi biết ông ta đã giết, ăn thịt nạn nhân của mình

Một cơn ớn lạnh chạy khắp người anh, nhưng anh vẫn tiếp tục

- Nhưng ông ta vẫn có nguyên tắc. Bác sĩ Lecter không tìm kiếm khoái cảm trong tình dục, ông ta không phải loại người đó. Thành thật mà nói, có lẽ ông ta thích giết chóc hơn. Ông ta không phải là loại người hứng tình. Ông ta thích một loại hình giải trí khác và ông biết điều đó. Nhưng ông ta đã có bạn gái, điều đó không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng nếu ông ta muốn giết cô gái thì tại sao ông ta lại giữ cô gái lâu như vậy? So sánh các lời khai, cô gái đã được nhìn thấy được vài tháng. Cái gì đó sai ở đây…
 
Crowford không trả lời, ông không biết đó là gì. Mặc dù đồng ý với suy luận của Will, nhưng ông vẫn không thấy việc tìm kiếm có ý nghĩa gì và sẽ không tìm, và dù sao thì... thậm chí không có cách nào để tìm thấy cô. Họ không có gì...
 
 
 
***
 
 
 
Sẽ nói dối. Anh biết mình đang nói dối ngay khi nói những lời đó. Anh biết điều gì sẽ xảy ra khi anh tham gia. Anh sẽ không bỏ cuộc cho đến cuối cùng. Chỉ là một ý kiến…đúng, chính xác. Vẫn với những hình ảnh đó trong đầu, anh tiếp tục dày vò bản thân. Trong khi khám xét nhà nạn nhân, anh không chỉ biết kẻ sát nhân mà còn cả chính những cư dân... những cư dân cũ. Anh không thể để nó như thế được.
 
Trước khi kịp nhận ra, anh đã có một hình ảnh nào đó về kẻ giết người trong đầu, biết đối phương đang nghĩ gì và dẫn các điều tra viên lần theo dấu vết. Nhờ đó, người ta phát hiện được dấu vân tay trên mí mắt của bà nội trợ. Bây giờ ông không thể dừng lại giữa chừng. Anh phải bắt được kẻ sát nhân, cho đến khi bị bắt ông mới có thể cảm thấy bình yên. Ngay cả khi anh bỏ chạy tới Florida, tới Molly.
 
Tất nhiên là có hậu quả. Anh lại làm điều tương tự như trong cuộc điều tra của mình nhiều năm trước… mua và uống rượu whisky. Rượu cho phép anh quên đi nỗi sợ hãi. Hãy quên đi mọi thứ hoàn toàn. Và thế là, nằm trong phòng khách sạn, sau khi uống vài ly, vừa đọc báo cáo từ hiện trường vụ án, anh nghĩ rằng mình cần phải hỏi ý kiến ​​ai đó.
 
Anh cần một ý kiến ​​​​thứ hai. Một người sẽ trấn an anh rằng anb không phạm sai lầm. Một người mà anh có thể tham khảo ý kiến. Với một người cũng có lối suy nghĩ độc đáo. Một người sẽ dẫn anh đến một con đường mới.
 
Anh vô thức bắt đầu vuốt ve vết sẹo trên bụng mình. Dù đã ba năm trôi qua, anh vẫn nhớ rõ cơn đau nhói, hình ảnh lưỡi dao đâm vào bụng anh, tiếng cắt. Bạn đừng quên những điều như thế. Ký ức đau đớn và những chấm đỏ ám ảnh những cơn ác mộng của anh cho đến ngày nay, nhưng… chỉ có bác sĩ Lecter là phù hợp với “ai đó” này. Họ giống nhau trong lý luận . Rõ ràng lần này anh thực sự cần ông giúp đỡ điều tra.
 
Ngày hôm sau anh nói với Crowford về ý tưởng của mình. Anh không hề vui mừng, nhưng anh đã giúp ông sắp xếp mọi thứ. Ông gọi điện cho hiệu trưởng, Bác sĩ Chilton, và đặt lịch hẹn cho ông ấy. Đó không phải là vấn đề lớn vì sự nổi tiếng của Will.
 
Graham không thích Chilton. Ông quá khăng khăng và cố gắng moi thông tin từ ông bằng những phương pháp thực sự ngu ngốc. Một tên đàn ông rất trơn trượt. Lecter hẳn phải ghét ông ta lắm, nhất là khi ông ta không phải là một bác sĩ thực thụ.
 
Và đó là lý do anh kết thúc ở đây.
 
Anh đã làm mọi thứ trong khả năng của mình để làm dịu nhịp tim đang đập nhanh của mình. Anh không thể giấu được cảm giác khó chịu như thế nào. Anh đưa ánh mắt bồn chồn nhưng đầy cảnh giác của mình nhìn quanh bên trong phòng giam.
 
Tế bào này rất khác với các tế bào khác. Chỉ có cái này không có thanh. Thay vào đó là một bức tường kính. Bên trong, giường, bàn ghế bằng kim loại và bắt vít vào sàn. Trên bàn có một bức vẽ chưa hoàn thiện và những đầu bút chì (bác sĩ không được phép cầm cái nào thật, chỉ có than). Những cái khác đã hoàn thiện được treo trên tường và trông rất đẹp. Họ chủ yếu là quan điểm của những địa điểm nổi tiếng. Bác sĩ chắc hẳn đã vẽ nó từ trí nhớ hoặc ông không có cách nào làm được, và nhìn vào các chi tiết, chúng thực sự rất ấn tượng. Phòng giam này cũng là phòng duy nhất có giá sách gắn vào tường.
 
Và tất nhiên, ông đang đứng giữa nó. Điều duy nhất đã thay đổi về ông trong ba năm qua là giọng nói của ông. Bây giờ nó có một tông màu kim loại kỳ lạ. Ông trông điềm tĩnh như đang ở nơi hoang dã. Nếu không có quần áo tù nhân, thậm chí có thể nói là sang trọng.
 
Và tất nhiên, chưa kể đến cái nhìn chằm chằm lạnh lùng khiến bạn đau đầu như thể ai đó đang cố gắng đến đó. Will chưa bao giờ có thể duy trì giao tiếp bằng mắt với ông trong suốt cuộc thẩm vấn và bây giờ. Tuy nhiên, anh không còn ảo tưởng rằng mình có thể che giấu nỗi sợ hãi nữa. Không…anh đã từ bỏ hy vọng vào điều đó rồi. Bác sĩ nhìn thấy mọi cảm xúc của anh.
 
- Cuối cùng anh có thể cho tôi biết mục đích chuyến thăm của anh được không, Will?

Ông hỏi sau khi nghe phần giới thiệu và mô tả ngắn gọn về vụ án. Dù sao thì ông cũng biết anh, ông từng nhận báo cũ ở đây qua đường bưu điện. Tất nhiên, mặc dù chỉ có những tờ giấy rời được mang đến cho ông. Y tá luôn lấy thẻ ra.
 
- Tôi muốn cho ông cơ hội để kiểm tra xem ông có thông minh hơn kẻ giết người hay không.
 
- Anh đang cố gắng thao túng tôi bằng cách lôi kéo sự phù phiếm? Will, anh biết là nó sẽ không có tác dụng

Kể từ phiên tòa, Bác sĩ Lecter đã gọi ông bằng tên

- Tại sao tôi phải giúp anh?
 
- Có thể khả năng truy cập máy tính, tài liệu lưu trữ và vi phim sẽ hoạt động. Có thể ngay cả với những người bạn quan tâm.
 
- Và bây giờ là hối lộ. Anh bắt đầu tìm hiểu nhưng lời đề nghị này không mấy hấp dẫn.
 
- Sẽ không có cái nào tốt hơn đâu. Đây là những gì tôi đưa ra, có thể Chilton sẽ nghĩ ra thứ gì đó tốt hơn.
 
- Ồ vâng, bác sĩ Chilton…nhân cách quyến rũ, anh nghĩ gì về ông ta?
 
- Không có gì đặc biệt cả - anh thành thật trả lời.
 
- Đúng vậy. Bác sĩ Triết học là chức danh thực sự của ông ta. Một lần ông ta tình cờ đến được với tôi. Tôi đã khám phá ra một số điều thú vị… Có lẽ ông ta đã quan sát anh từ khóe mắt suốt thời gian qua, phải không? Chắc hẳn anh đã nhận thấy điều đó.
 
- Ông có cho tôi biết ý kiến ​​của ông hay không?

Will bắt đầu cảm thấy khó chịu.
 
Lecter chăm chú nhìn anh trong vài giây, truyền một luồng cảm giác lạnh buốt qua người Graham.
 
- Làm sao anh bắt được tôi?

Ông hỏi thay vì trả lời. Ông muốn chất vấn Will về điều gì đó: “Anh ta nghĩ anh ta thông minh hơn mình vì đã bắt được mình à?”
 
Không, Will không muốn chơi những trò chơi này. Anh sẽ không tham gia vào việc đó. Không có gì tệ hơn việc để Lecter làm phiền đầu. Nó sẽ đi vào và gây ra thiệt hại không thể khắc phục được.
 
- Tạm biệt bác sĩ

Ôngg đã đứng dậy khỏi ghế, mất hy vọng có thể trao đổi lời nói bình thường, nhưng bác sĩ đã ngăn ông lại.
 
- Gửi cho tôi hồ sơ vụ án ở đây và tôi sẽ cho anh biết tôi nghĩ gì về chuyện đó.
 
Will đặt tờ giấy trên lối đi và gửi chúng đến phòng giam của Lecter. Ông lấy chúng và bắt đầu xem qua chúng.
 
- Cho tôi một giờ - ông quyết định - đến lúc đó tôi sẽ làm quen với họ.
 
Cựu đặc vụ không bình luận. Ông định rời đi để dành thời gian đó ở một nơi nào đó cao hơn, trong phòng chờ, nhưng ông dừng lại khi nhìn thấy thứ gì đó.
 
Một trong những bức vẽ trên tường của phòng giam khác với những bức khác. Cảnh tượng diễn ra trên một vách đá. Một cô gái đứng trên đó và nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm. Các ngôi sao đã được làm nổi bật rõ ràng. Ở đâu đó phía sau cô gái, một con cừu đang đứng và nhìn chằm chằm vào bóng dáng đó từ xa, như thể đang phân vân có nên lại gần hay không. Cô gái được vẽ đứng lùi về phía sau nên chỉ có thể nhìn thấy mái tóc dài và chiếc váy dài chấm đất.
 
Graham không thể rời mắt khỏi bức vẽ trong giây lát.
 
- Muốn hỏi gì thì hỏi đi.
 
Lời của Lecter khiến anh giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ. Anh nhìn ông. Bác sĩ đã ngồi xuống giường và đang xem qua tài liệu. Thật khó để tin rằng ông lại chú ý đến việc chiêm ngưỡng bức vẽ của mình, nhưng nó phải như vậy.
 
Không nhận được phản hồi, Bác sĩ ngước nhìn Will qua đống giấy tờ của ông. Tấm kính ngăn cách họ không làm giảm ấn tượng của Lecter đối với mọi người. Bây giờ Graham chắc chắn có điều gì đó đằng sau cái nhìn đó...bác ​​sĩ đang tức giận.
 
- Bức họa này...

Will lấy hết can đảm. Nếu anh có thể thu thập bất kỳ thông tin nào, thì đó là cách này

-...nói về ai đo?
 
- Đúng

Ông nói thật nhưng cũng không buồn nói thêm gì nữa.
 
- Đây là...

Anh ngập ngừng, không biết dùng từ gì cho đến khi buộc mình phải nói tiếp

- Bạn gái của ông à?
 
Bác sĩ Lecter cười nhạo.
 
- Cẩn thận lời nói quá... - Lại cười khẽ

- Nếu anh muốn biết thì phải, chính là cô ấy.
 
- Cô gái đó là ai?
 
Bác sĩ nhìn anh với vẻ thương hại, nụ cười khinh bỉ vẫn còn đọng lại trong ông.
 
- Giải thích cho tôi tại sao tôi phải nói với anh?
 
Không có lý do gì cả. Will biết anh sẽ chẳng thu được gì từ câu hỏi này, nhưng anh cảm thấy mình sẽ hối hận nếu không thử.
 
- Không cần đâu bác sĩ...
 
- Điều gì khiến anh tò mò thế, Will? Anh hy vọng cô ấy có bằng chứng mới không? Có lẽ là không, vì với tôi điều đó không còn quan trọng nữa. Hoặc có thể anh bị thúc đẩy bởi lòng trắc ẩn và muốn xem liệu cô gái tội nghiệp đó đã hồi phục sau vết thương mà tôi đã gây ra cho cô ấy chưa? Để chắc chắn rằng cô ấy sẽ lấy lại được cuộc sống của mình? Hoặc có thể mọi chuyện ngược lại và anh muốn lật ngược chúng lại? Hoặc…

Đến đây ông dừng lại. Will, vì lý do nào đó, nuốt nước bọt thành tiếng,

-Anh..cô quan tâm đến cô ấy. Anh muốn gặp cô ấy.
 
Đó không phải là một câu hỏi. Bác sĩ đánh đinh vào đầu.
 
Một làn sóng can đảm bất chợt khiến lưỡi Graham nới lỏng. Ông giải thích điều gì đã khiến anh bận tâm ở mức độ nào đó trong ba năm về vấn đề này.
 
- Tôi biết ông là loại người nào, bác sĩ. Chơi đùa với thanh thiếu niên không phải là phong cách của ông. Những mối quan hệ vì tình dục và tiền bạc kiểu này sẽ khơi dậy sự ghê tởm của ông hơn là sự hứng thú. Tuy nhiên, chúng tôi có bằng chứng và lời khai rằng ông có một cô gái tuổi teen đi cùng. Nhưng đó chưa phải là tất cả... ông đã không nói với ai về cô gái, ông không giới thiệu cô ấy. Ông giấu đi, ông không muốn ai biết về cô gái. Ngay cả bây giờ, ông đã vẽ cô gái nhưng vẽ không nhìn thấy khuôn mặt của cô gái. Ông làm tất cả những điều này để cô gái không bị tìm thấy. Ông biết có nguy cơ bị bắt giữ và ông muốn giữ cô gái tránh xa điều đó. Một số người có thể nói rằng ông chỉ đơn giản là có ý định giết cô gái, nhưng ông có thể đã làm điều đó vô số lần, và ngay cả khi đó là ý định của ông, ông chắc chắn sẽ không đưa cô gái lên giường... ông đã bảo vệ cô gái suốt thời gian qua.
 
Lecter không nói gì, nhưng rõ ràng là ông đang chăm chú lắng nghe.
 
- Chỉ có một lý do duy nhất khiến ông giữ cô gái bên mình. Ông...thích cô gái đó

Điều đó nghe có vẻ khó tin từ ông

- Cô gái đó đã thu hút sự chú ý của ông.
 
Sau đó im lặng. Mặc dù sự khó chịu bắt đầu quay trở lại dưới cái nhìn quan sát đó.
 
- Nhưng vì lý do nào đó... với tôi nó vẫn chưa đủ. Khả năng được yêu thích không đủ để ông làm được nhiều việc như vậy.
 
- Anh có nghĩ nếu gặp cô ấy, anh sẽ tìm được câu trả lời không? Tại sao cô ấy lại đặc biệt như vậy?
 
- Có lẽ…
 
- Anh có biết lần đầu tiên anh đến thẩm vấn tôi, cô gái của tôi đang trốn ở phòng bên cạnh và nghe lén cuộc nói chuyện của chúng ta không?

Lecter mỉm cười trước sự sửng sốt trên mặt Will, nhưng thế vẫn chưa đủ. Ông có thể đẩy điều này đi xa hơn và ông sẽ làm điều đó ngay bây giờ.
 
- Tại sao... - Graham buột miệng

- Tại sao ông giữ cô gái chặt thế?
 
- Tại sao anh lại kết hôn, Will? Đừng hỏi những câu hỏi không cần thiết.
 
Anh được cho là có niềm tin sâu sắc nào đó rằng Bác sĩ Lecter thà không cúi mình nói dối, nhưng Graham không thể tin được điều đó và có lẽ thậm chí còn không muốn tin. Con quái vật mà không ai có thể chẩn đoán, không thể hiểu, không có khả năng cảm nhận như ông lại có thể yêu.
 
- Hoặc có thể...

Bác sĩ lại lên tiếng

- Không phải vì tò mò mà anh đi tìm cô ấy? Ít nhất là không đến mức anh tự nhủ.
 
- Ý ông là gì? – cựu đặc vụ nghi ngờ hỏi.
 
- Có thể anh không lo lắng về cô ấy, mà là... anh sợ cô ấy?

Will hơi nao núng

- Thừa nhận đi. Anh không tin rằng người mà tôi luôn giữ chặt như vậy lại là người bình thường. Anh muốn chắc chắn rằng đó không phải là một mối đe dọa. Anh cho rằng cô ấy dị thường vì cô ấy hẹn hò với tôi

Trong câu nói đó có hàm ý đe dọa

- Ai biết rõ về tôi mà không sợ hãi thì chắc là bệnh hoạn phải không?
 
- Tôi không nói thế.
 
- Nhưng đó là điều anh nghĩ trong tiềm thức. Anh không thể lừa tôi được, Will.
 
- Cô ấy có biết tội ác của ông không?

Anh hỏi, mặc dù anh cảm thấy hoàn toàn được giải mã.
 
- Không, mặc dù tôi nghĩ cô ấy nghi ngờ điều gì đó.
 
- Ông không biết cô gái có thể ở đâu à?

-Strike trong khi sắt nóng.

Lecter bắt đầu nói, anh muốn từ trong đó moi ra một ít manh mối, nhưng lại tính toán sai lầm.
 
- Tôi không biết.
 
Nếu trước đây Will đã bị sốc thì mức độ ngạc nhiên của anh bây giờ đã tăng gấp đôi. Bác sĩ Lecter…không biết?
 
- Nhưng… nhưng… ông phải có một số giả thuyết. Ông biết cô ấy, ông biết cô gái đó có thể làm gì. Ông có thể dự đoán?!
 
- Tôi có vài cái, nhưng tôi không thể đảm bảo cái nào trong số đó. Cô gái của tôi không phải là người có thể đoán trước được. Một khi tôi nghĩ cô ấy sẽ làm điều đó, tôi có thể rất thất vọng. Mặc dù không phải lúc nào cũng vậy, tôi thừa nhận. Cô ấy luôn thay đổi.
 
Will lo ngại rằng bác sĩ cứ dùng từ "của tôi" cho cô gái này, như thể nó vẫn còn phù hợp. Hơn nữa, sự thiếu tin tưởng vào lời nói của ông lại chiếm ưu thế.
 
- Mặc dù…

Giọng Lecter hơi thay đổi giọng điệu. Bác sĩ liếc nhìn bức tường đối diện phòng giam, ánh mắt như đang nhìn về nơi nào đó xa xăm, nơi nào đó không ai có thể chạm tới ngoại trừ ông

-... Mặc dù tôi không thể đoán trước được hành động của cô ấy nhưng tôi chắc chắn một điều.
 
Ông nâng cằm lên một chút và nụ cười trở nên chân thành hơn.
 
- Dù cô ấy ở đâu... cô ấy cũng đang chiến đấu.
 
Will Graham không thể lấy được gì khác. Anb để bác sĩ ở lại một giờ để đọc hồ sơ vụ án. Trong thời gian nghỉ ngơi này, anh đã phải trải qua một giọt nước mắt khá nặng.
 
Một mặt, anh muốn tìm người tình của kẻ ăn thịt người gần như huyền thoại này và đảm bảo rằng cô ổn và cô không phải là một mối đe dọa, nhưng mặt khác, anh lại lo sợ những gì mình có thể tìm thấy.
 
Ai đó đã có thể thu hút sự chú ý của tên điên này...anh thực sự muốn biết sao?
 
Chết tiệt! Anh đã có đủ rồi. Đó là lý do tại sao anh đã chạy trốn khỏi tất cả những thứ chết tiệt này, và bây giờ anh sẽ chạy trốn bất cứ khi nào có thể. Anh sẽ giúp tìm ra kẻ giết người này một cách lặng lẽ, và sau đó anh sẽ lại chạy trốn đến Florida... tới Molly. Sau đó mọi thứ sẽ ổn thôi.
 
Sau một cuộc trò chuyện khác với Lecter, bác sĩ cũng có phần giúp ích nhưng kết thúc bằng việc Will gần như phải chạy trốn khỏi tòa nhà, anh bị cuốn theo nỗi sợ hãi và những lời nói tàn nhẫn không ngừng đánh vào điểm nhạy cảm của anh.
 
-Anh gặp tôi vì chúng ta giống nhau
 
Anh nên sẵn sàng cho việc này. Ngay từ đầu anh đã biết Lecter sẽ tìm cách làm tổn thương anh, bất chấp bức tường kính ngăn cách họ… Và ông đã thành công.
 
 
 
***
 
 
 
Clarice đang có tâm trạng tồi tệ. Cô dường như biết rằng điều đó có thể sẽ chẳng mang lại kết quả gì, nhưng bằng cách nào đó cô không thể lay chuyển được cảm giác hy vọng mong manh chẳng có kết quả gì.
 
- Và nhờ thí nghiệm này, Skinner đã chứng minh được rằng sự gia cố đóng vai trò quan trọng trong quá trình...
 
Chủ nghĩa hành vi gần đây đã trở thành xu hướng hàng đầu trong tâm lý học và nó là chủ đề của hầu hết các bài giảng gần đây. Tuy nhiên, Clarice không thực sự đồng ý với một số nhận định. Chủ nghĩa hành vi hạ con người xuống hàng robot và bỏ qua toàn bộ trải nghiệm bên trong của họ, điều này đóng một vai trò rất quan trọng đối với cô.
 
Cô cố gắng phớt lờ bài giảng. Cô đã mong chờ những phần tiếp theo nhiều hơn nữa. Cô theo học hai loại khoa, chủ yếu là tội phạm học và tâm lý học. Những chuyên ngành này là bắt buộc đối với Học viện FBI tại Quantico. Từ lâu, cô đã đảm bảo phải đáp ứng những tiêu chí nào để được chấp nhận.
 
- Hey, Starling! – ai đó đằng sau cô rít lên tên cô.
 
Cô quay lại và nhìn thấy người bạn đại học của mình, Ardelia Mapp.
 
- Có tin đồn cậu đang hẹn hò với Dennis King. Đúng?
 
Clarice nhướng mày, rất ngạc nhiên.
 
- Và đó là ai?
 
Ardelia cười khúc khích một mình để giảng viên không nghe thấy.
 
- Tớ biết anh ta đang nói dối, đồ ngốc. Anh ta liên tục khoe khoang về việc hẹn hò với cậu. Bịa ra một số câu chuyện khó tin. Anh ta là một anh chàng cao ráo, cơ bắp hơi đô, cùng chúng ta đến...
 
- Ồ, tớ biết ai rồi - cô nhớ lại nhanh

- Cậu nói là anh ta đang lan truyền chuyện... tớ  nghĩ tớ cần nói chuyện với anh ta

Giọng điệu của cô không có nghĩa là cô gái có ý định thuyết phục khi nói đến chuyện đó. sự hiểu lầm này.
 
- Đừng làm hỏng quá nhiều

Ardelia cảnh báo, nhưng cô gái không quá nghiêm túc

- Học sinh đứng đầu của chúng ta không thể bị tên ngốc này ném ra ngoài được.
 
- Giờ tớ đã quen rồi. Chuyện này đã xảy ra với tớ từ hồi cấp 3. Dù là thanh thiếu niên hay thanh niên... họ đều trẻ con như nhau... và dễ bị mắc câu đúng như nhau.
 
Ardelia lại bật cười trước nhận xét này, nhưng lần này giảng viên nghe thấy và nhìn cô gáibbằng ánh mắt không mấy thiện cảm. Cả hai đều ngồi im lặng trong suốt phần còn lại của bài giảng.
 
Đúng vậy, kể từ khi bắt đầu học đại học, Clarice đã nỗ lực học tập để trở thành một trong những học sinh giỏi nhất trong năm. Cô đã bỏ rất nhiều công sức vào đó nên gần đây cô nghĩ rằng có lẽ nó đáng để thử...
 
Nhưng thật không may, trong túi xách của cô bây giờ có một mảnh giấy nhàu nát thông báo quyết định của giám đốc Bệnh viện dành cho tội phạm tâm thần Baltimore. Đó là một lời từ chối. Điểm số của cô là không đủ. Vị trí của một sinh viên bình thường, tò mò không đủ mạnh để cô được phép đến thăm bệnh viện. Đặc biệt là vì các biện pháp phòng ngừa đặc biệt đã được thực hiện xung quanh bác sĩ.
 
Lẽ ra ngay từ đầu cô nghi mình bị từ chối nhưng… cô vẫn cảm thấy thất vọng. Ba năm làm việc dường như trở nên vô ích. Vẫn chưa đủ.
 
“Mình cần thêm nữa” cô nghĩ, cố gắng kìm nén tâm trạng tồi tệ của mình, vốn chỉ tăng lên do tin tức của bạn cô về những tin đồn được lan truyền bởi một tên ngốc nào đó mà cô không biết. Sau đó cô sẽ giải quyết với anh ta.
 
Sau bài giảng, các cô gái cùng nhau rời đi. Mặc dù Clarice không quan tâm đến tình bạn nhưng cô phải thừa nhận với bản thân rằng cô không thể không thích Ardelia.
 
- Họ từ chối đơn đăng ký của cậu? – Ardelia hỏi.
 
- Đúng vậy - cô thừa nhận với giọng cay đắng.
 
- Có lẽ thế tốt hơn. Tớ không muốn gặp trực tiếp tên tâm thần đó.
 
Clarice đã biết từ lâu rằng cô cần một vỏ bọc tốt và cô nên che giấu càng ít sự thật càng tốt để không bao giờ phải đối mặt với bất kỳ lời nói dối nào. Cô phải đáng tin cậy. Đó là lý do tại sao, thực tế ngay từ khi bắt đầu học, cô đã không giấu giếm người khác rằng cô muốn nghiên cứu các vụ án giết người hàng loạt và chúng chủ yếu là sở thích của cô.
 
Nhờ đó, mọi người không chỉ biết cô nằm trong top 10 học sinh giỏi nhất mà còn biết môn học chính của cô là gì. Đó là cái cớ hoàn hảo. Nhờ vậy, không ai ngạc nhiên khi cô cố gắng xin phép được gặp Hannibal Lecter trong khuôn khổ "nghiên cứu" của mình. Và điểm cao đã giúp cô có được vị thế tốt. Ngoài ra, việc biết được sở thích của cô có thể vô tình thuyết phục mọi người giúp đỡ cô nếu họ nghe về một cơ hội hoặc học được điều gì đó và chia sẻ kiến ​​thức này với cô. Tất nhiên, cô cẩn thận không chỉ nghiên cứu trường hợp Lecter; sự chọn lọc như vậy sẽ làm dấy lên nghi ngờ. Cô phải rất cẩn thận trong hành động của mình.
 
Nhưng rõ ràng cả vị trí hàng đầu lẫn số năm nghiên cứu đều không đủ để được nhận vào học vị Bác sĩ.
 
- Tên tâm thần đó có thể giúp tôi làm việc

Trong thâm tâm cô bắt đầu cảm thấy tội lỗi khi nói ra điều đó, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Đó là một sự xuất hiện. Cô nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn bạc và đỏ của mình, hét lên lời xin lỗi trong đầu.
 
- Căuj thấy đấy, trên thế giới này kiến ​​thức thôi chưa đủ. Có lẽ cậu cũng cần kết nối.
 
Clarice  hơi ngạc nhiên.
 
- Có thể cậu... nói đúng, Ardelia.
 
Đây có thể là nó. Thông thường, trong tiềm thức, một số người biết rằng những vụ giết người hàng loạt là lĩnh vực chính mà cô quan tâm đến tội phạm học. Cô đạt điểm cao và gần như chắc chắn được nhận vào học viện. Nhưng ngay cả khi cô học để trở thành đặc vụ FBI, điều đó có thể vẫn chưa đủ. Kiến thức là điều duy nhất cô cần để được phép gặp bác sĩ. Ai đó phải giới thiệu cô.
 
- Mình cần phải suy nghĩ đã

Cô lớn tiếng thừa nhận và thầm thêm vào trong đầu.
 
“Cố tình thao túng…Mình chưa bao giờ làm điều đó trước đây. Truyền bá một hình ảnh sai lầm thì có, nhưng mua được lòng tốt của ai đó... mình phải cố gắng. Đây có thể là hy vọng cuối cùng. Hãy kiên nhẫn, đừng vội vàng. Mình sẽ đạt được mục tiêu của mình dù thế nào đi chăng nữa.”
 
"Chiến binh nhỏ của anh"
 
Vị bác sĩ này trong đầu cô chưa bao giờ đi quá xa. Nhờ giọng nói vang lên trong đầu cô, cô có cảm giác dễ chịu rằng mình không cô đơn. Và nó vẫn thúc đẩy cô hành động.
 
Danh tiếng giả thôi chưa đủ? Ngoại hình chưa đủ? Vì vậy, cô cần đạt được nhiều hơn nữa.
 
 
 
***
 
***
 
 
 
"Tiên răng", hay đúng hơn là "Rồng đỏ", đã viết một bức thư cho Lecter. Ông đã trả lời ông bằng mật mã. Các nhà điều tra nhặt nó lên và phát hiện ra rằng bằng cách nào đó bác sĩ đã lấy được địa chỉ của Will Graham và đưa cho kẻ sát nhân kèm theo chỉ thị giết tất cả cư dân.
 
Gia đình Will đã được di dời đúng thời hạn. Bây giờ Graham không thể rút lui khỏi cuộc điều tra, và anh phải dồn toàn lực vào cuộc điều tra nếu không anh sẽ gặp nguy hiểm mãi mãi.
 
Một trò đùa với một nhà báo từng chụp ảnh Will trên giường bệnh và người vừa rời cuộc gặp với Lecter đã bị "Rồng Đỏ" giết chết.
 
Rất nhiều điều đã xảy ra. Cho dù đó là hướng dẫn của bác sĩ hay cách suy nghĩ của Will (có thể là sự kết hợp của cả hai), kết luận được đưa ra là kẻ giết người đang lựa chọn nạn nhân và lên kế hoạch tấn công dựa trên video gia đình của họ mà hắn có quyền truy cập... vì ông làm việc ở một công ty chuyên biên tập những video như vậy theo đơn đặt hàng.
 
Dữ liệu của ông xuất hiện nhanh chóng. Kẻ sát nhân là Francis Dolarhyde.
 
Không còn nghi ngờ gì nữa về điều này, vì khi họ đến bắt ông, nhà ông đang bốc cháy và người bạn gái mù của ông bước ra khỏi tòa nhà trong tình trạng sốc nặng, hét lên rằng Dolarhyde đã tự bắn mình.
 
Will đã nói chuyện với cô vài lần sau đó. Trước mặt anh là bạn gái của một kẻ giết người hàng loạt và anh vẫn tự hỏi liệu người phụ nữ của Lecter có phản ứng tương tự hay không và liệu thực sự không có cách nào để truy tìm cô.
 
Mối quan hệ của anh với Molly đã tan vỡ và anh biết điều đó. Cô không tha thứ cho anh vì đã thất hứa và dính líu đến vụ án. Ngay cả việc cho cô xem bức ảnh của gia đình sắp bị giết tiếp theo cũng không làm thay đổi thái độ của cô. Cô vẫn tin rằng chồng mình có thái độ tự hủy hoại bản thân... Và hóa ra cô không hoàn toàn sai.
 
Francis Dolarhyde đã sống. Ông bịa ra cái chết của mình bằng cách đốt xác người khác và lừa dối một người phụ nữ mù. Các nhà điều tra phát hiện ra sự việc đã quá muộn.
 
Con rồng đỏ nhớ lại mệnh lệnh của Bác sĩ Lecter...và địa chỉ của Will. Ông tấn công một gia đình vào lúc nửa đêm. Tóm tắt ngắn gọn sự kiện, Molly và Willy trốn thoát bình an vô sự, Dolarhyde chết vì tiếng súng, còn Will…
 
Will Graham lại phải nhập viện. Toàn bộ khuôn mặt của anh bị cắt rất nặng và sâu. Những vết sẹo sẽ theo anh suốt đời. Tuy nhiên, lòng Molly đã tan vỡ và cô quyết định bỏ chồng. Như vậy là quá nhiều.
 
Khi Will ra khỏi bệnh viện, khuôn mặt anh trông giống như một bức tranh của Picasso. Sau khi ly hôn, anh quay trở lại Florida, nhưng lần này hoạt động mà anh dành phần lớn thời gian là uống rượu say. Anh ngã xuống… anh không còn đủ sức để đối mặt với nỗi sợ hãi.
 
Tạm biệt khuôn mặt bình thường...tạm biệt Molly và Willy...tạm biệt FBI chết tiệt và mọi thứ đi kèm với nó...tạm biệt những nghi ngờ và giả thuyết...Xin chào chai rượu whisky.
 
 
 
***
 
 
 
Bác sĩ Lecter mỉm cười nhìn những trang báo rời rạc. Ông hơi tiếc vì không có bức ảnh nào được chụp. Ông rất muốn nhìn xem khuôn mặt Will bây giờ ra sao và trông xấu xí đến mức nào.
 
Đúng là từ khi có số có địa chỉ của Will, Chilton đã lấy thư, sách và thậm chí cả bệ toilet nhưng bác sĩ vẫn lấy được tờ báo một cách vòng vo nhờ y tá. Barney lén đưa cho ông một bản sao.
 
Điều thực sự hài lòng là ông có thể trả thù Will khi vẫn còn ở trong phòng giam của mình. Ông không phải làm gì nhiều. Tất cả chỉ cần một thủ thuật nhỏ với chiếc điện thoại và thao túng vài lời của kẻ sát nhân là thế là xong... Graham đã nhận được những gì mình đáng phải nhận. Anh không cần phải chết để Lecter được hạnh phúc. Cựu đặc vụ quá thú vị để bị loại khỏi thế giới này, đồng thời anh không nên bị trừng phạt. Vì vậy, ông đã nắm lấy cơ hội đầu tiên.
 
Ông đứng dậy khỏi bàn và nhìn vào bức vẽ mà chỉ ông biết là Clarice. Ông nhớ lại lá thư ông đã gửi cho Will khiến ông càng thêm buồn…ông cảm thấy tiếc vì không thể viết cho Clarice.
 
Lý do rất đơn giản... ông không biết cô ở đâu. Vào thời điểm ông được đưa vào đây và được cấp quyền truy cập email, năm học đã kết thúc, nên rất có thể cô gái nhỏ của ông không còn ở trại trẻ mồ côi nữa và đã cắt đứt mọi liên lạc với họ vì cô ghét nơi đó. Cô có thể viết thư, nhưng có lẽ cô sợ rằng thư của ông đang bị kiểm tra (và chắc chắn là bây giờ). Vì thế cô không mạo hiểm...
 
Ít nhất đó là điều Hannibal hy vọng.
 
Trong ba năm ông đã tự hỏi bây giờ cô đang làm gì. Cô có ghét ông không?...Hoặc có thể là không? Ông thực sự không thể đoán hay dự đoán chính xác một trăm phần trăm. Điều chắc chắn duy nhất là chiến đấu. Clarice của ông được sinh ra để chiến đấu.
 
Ông bước tới, nằm xuống giường và lấy ra một đồ vật từ nơi ẩn nấp nhỏ trong tấm nệm và bắt đầu trượt nó qua lại trên khung kim loại của giường.
 
Đó là một chiếc chìa khóa... được làm thủ công.
 
Kể từ khi Lecter bị bỏ tù, chỉ có hai lần vi phạm an ninh (trở nên rất nghiêm ngặt khoảng một năm sau khi ông bị giam, khi ông tấn công một y tá). Trong cả hai trường hợp, Barney đều không làm nhiệm vụ. Y tá sẽ không cho phép sơ suất như vậy, trong tiềm thức ông cảm nhận được Lecter là người như thế nào và luôn cẩn thận trong nhiệm vụ của mình.
 
Nhưng may mắn đã đứng về phía chúng tôi. Bác sĩ nhận được một cây bút và một chiếc kim băng. Vỏ bút cuối cùng bị vứt vào bồn cầu nhưng phần còn lại được biến thành chiếc chìa khóa còng tay gọn gàng. Mặc dù ông vẫn chưa hoàn toàn sẵn sàng. Hannibal đã mài và đánh bóng nó hàng đêm trong suốt một tháng. Giữa những tiếng la hét và than khóc của những tù nhân khác, không ai nghe thấy hay bắt được ông. Trong vòng vài tháng kể từ khi làm việc như vậy, chìa khóa sẽ sẵn sàng.
 
Bác sĩ làm điều đó bởi vì ông có cơ hội và... bởi vì ông ấy luôn có thể hữu ích. Nếu có cơ hội...ông sẽ không ngần ngại sử dụng chìa khóa, ông chắc chắn về điều đó. Giành được tự do vẫn có thể, khó nhưng không phải là không thể. Chìa khóa còng tay sẽ chỉ giúp ích cho vụ án.
 
Khi đánh bóng chiếc chìa khóa, Lecter đắm mình vào cung trí nhớ của mình để giết thời gian. Ông có một căn phòng đặc biệt ở đó để ông có thể đến thăm chiến binh nhỏ của mình. Đây là cách duy nhất ông có thể gặp cô. Đó có thể là một sự thay thế tồi... nhưng đó là cách duy nhất ông có thể gặp lại cô, hay thậm chí cảm nhận được cô. Trí nhớ của ông thật tuyệt vời. Ông nhớ mùi hương của cô, vẻ ngoài của cô, sự đụng chạm của cô…mọi thứ…
 
Cô thường xuyên đi cùng ông...
 
Ông ước mình có thể thay đổi hình ảnh. Clarice của ông đã 21 tuổi và ông chỉ biết phiên bản mười tám tuổi của cô...
 
- Vậy đó chính là ý nghĩa của từ... "quý cô".
 
Ông gần như quên mất khao khát là gì, nhưng không may ở đây ông lại nhớ ra.
 
 
 
***
 
 
 
Clarice mỉm cười hài lòng. Cô cũng đọc tờ báo giống như Lecter. Cô đã theo sát vụ án “Rồng đỏ” từ lâu. Tin tức về chuyện xảy ra với cựu đặc vụ Will Graham khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm chứ không tiếc nuối.
 
- Anh vẫn tuyệt vời, bác sĩ.
 
Đây là kết quả mà những kẻ gây rối với Lecter sẽ gặp phải. Người đàn ông này nguy hiểm ngay cả khi ở sau song sắt.
 
Một làn sóng khao khát mới tràn qua cô. Cô muốn gặp ông ngay bây giờ, ngay bây giờ, để nói với ông rằng cô vẫn yêu ông và chấp nhận con người ông, và thậm chí cả bản thân cô, để tận hưởng sự trả thù của ông với ông, nhưng... cô không thể trong một thời gian dài. .
 
Cô nghe thấy tiếng bước chân ở cuối hành lang nơi cô đang đứng. Cô nhanh chóng gấp tờ báo lại và bỏ vào túi. Đến giờ diễn rồi.
 
Jack Crowford, sau khi kết thúc bài thuyết trình dành cho khách mời ở trường đại học, chuẩn bị rời đi. Nếu nói rằng ông đã bị tàn phá bởi những gì Graham đã trải qua thì đó là cách nói quá nhẹ nhàng trong năm đó. Ông cảm thấy tội lỗi, nhưng ông cẩn thận giấu nó đằng sau chiếc mặt nạ nghiêm túc. Ông thậm chí còn nhận lời mời tham dự buổi thuyết trình này để giữ cho tâm trí của mình bận rộn.
 
Ông vừa rời khỏi hành lang thì có ai đó nhanh chóng chặn đường ông và cả hai va vào nhau. Một người vội đánh rơi túi xách và nhiều thứ rơi ra ngoài.
 
-Ồ, tôi xin lỗi

Cô nói, cảm thấy rất tội lỗi.
 
- Không sao đâu. Tôi sẽ giúp cô nhặt nó lên.
 
Khi Crowford cúi xuống để giúp cô, ông đã có thể nhìn cô kỹ hơn. Một người trẻ rất xinh đẹp. Đang tập trung vào công việc của mình, cô hầu như không để ý đến ông. Chỉ khi họ đã thu thập xong mọi thứ, người phụ nữ mới nhìn ông và nói với vẻ ngạc nhiên thích thú.
 
-Ông là người giảng bài này. Ông Jack Crowford, đúng không?
 
- Vâng, thực sự... Cô có đến buổi giảng không?
 
- Tôi không thể không đến. Vì tôi đã nộp đơn vào Học viện FBI nên nhiệm vụ của tôi là đến nghe bài phát biểu của ông. Nó rất thú vị, đặc biệt là phần về các phương pháp điều tra hành vi. Tuy nhiên, việc phân chia thành tội phạm có tổ chức và không có tổ chức quá đơn giản phải không?
 
- Có thể, có thể một ngày nào đó sẽ có người nghĩ ra một lý thuyết hay hơn. Có lẽ ngay cả Bác sĩ Bloom...

Crowoford không thể hiện ra ngoài, nhưng ông ngay lập tức cảm thấy đồng cảm. Người trẻ tuổi không chỉ khôn ngoan, lịch sự mà còn giữ khoảng cách thích hợp, sự lịch sự không khiến cô có vẻ tự đề cao

- Tên cô...? – ông hỏi, rất tò mò.
 
- Clarice Starling - cô đưa tay chào

- Rất vui được gặp ông.
 
-Rất vui, cô Starling

Ông bắt tay cô. Ông ghi nhớ trong đầu là xem qua danh sách ứng viên của học viện và xem liệu tên Starling có thực sự có trong đó hay không.
 
- Ồ, xin lỗi, nhưng tôi đang vội cho buổi học tiếp theo. Hẹn gặp lại sau, ông Crowford. Có lẽ một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp nhau ở Quantico.
 
Khi Jack kiểm tra danh sách cùng ngày hôm đó, ông thực sự đã tìm thấy thông tin chi tiết về cô. Ông sẽ phải để mắt đến cô, kết quả của cô rất hứa hẹn. Sẽ thật đáng tiếc nếu lãng phí tiềm năng của nó. Ông có thể cố gắng giúp đỡ... có thể bằng cách đào tạo một người được bảo trợ mới, ông sẽ quên đi tội lỗi của mình... có lẽ lần này ông sẽ không làm hỏng chuyện.
 
Trong khi đó, ngay khi Clarice quay lưng lại với người đàn ông và bước đi, nụ cười của cô nở rộng và dường như không còn lịch sự nữa.
 
Mọi thứ đều theo kế hoạch. Cô đã tạo ấn tượng tốt và Ông ấy sẽ nhớ đến cô. Đó là tất cả những gì cô cần lúc này. Một ngày nào đó, Crowford sẽ là tấm vé để cô gặp bác sĩ Lecter, cô sẽ lo việc đó.
 
Chỉ cần đừng phóng đại và khéo léo vận dụng hiện tại. Cô sẽ có mọi thứ, điểm cao, lý do và các mối quan hệ. Ba phần của chiếc chìa khóa sẽ cho phép cô gặp lại Hannibal.
 
Ngay sau đó, vào cuối năm học, Clarice nhận được thư chấp nhận từ Quantico. Cô đã được nhận vào học viện. Và Mapp cũng vậy.
 
- Hoàn hảo, em đang tiến gần hơn một bước. Chỉ một chút nữa thôi là em sẽ gặp được anh. Em sẽ không bỏ cuộc giữa chừng. Em đang gần...
 
-Em nghĩ sao, Clarice...

Bác sĩ Lecter, người đại diện nội bộ của cô, cư ngụ trong cung trí nhớ của cô, lên tiếng. Cô làm điều này khá thường xuyên, như thể tiềm thức của cô đã đưa cho cô khi cô cần

- ...nếu em theo học tại học viện, em sẽ vào hang sư tử, hay họ để sư tử cái vào niềm kiêu hãnh không thể tự vệ của mình?
 
- Anh nghĩ thế nào, bác sĩ?

Cô đáp lại bằng một câu hỏi, mỉm cười bí ẩn và đồng thời nắm tay ông.
 
- Anh nghĩ rằng...

Ông đáp lại nụ cười trông có vẻ đe dọa hơn cô nhiều

-Lựa chọn thứ hai chắc chắn là đúng.
 
- Em cần sức mạnh... Em phải và sẽ tiếp tục chiến đấu. Cho đến ngày em đưa được ạn ra khỏi đó. Tôi sẽ làm được...cùng nhau chúng ta sẽ thành công.
 
- Và em có thể làm được, em yêu. Chúng ta sẽ làm được... Chỉ cần kiên nhẫn một chút. Hãy nhớ…anh đang đợi em. Hãy đến với anh...anh đang đợi...
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Chương 12 : Hãy chờ đợi và bạn sẽ được khen thưởng
 
 
Thêm ba tiếng súng nữa.
 
Ba phát bắn cuối cùng nhắm chính xác thẳng vào mục tiêu bắn. Clarice tháo miếng bảo vệ tai và chờ phán quyết. Brigham đi kiểm tra tấm khiên của cô. Khi ông quay lại phía cô, ngón tay cái của ông giơ lên.
 
- Hoàn hảo, Starling. Kết quả tốt hơn lần trước. Tôi thấy cô đã tập luyện.
 
-Một chút- cô khiêm tốn thừa nhận.
 
- Bây giờ hãy nói cho tôi biết tại sao kết quả của cô ấy lại tốt như vậy?
 
Brigham hướng câu hỏi này tới những người còn lại trong nhóm thanh niên đằng sau Starling. Không ai nói.
 
- Vậy tôi sẽ trả lời - Anh nói

- Vì Starling tập cả hai tay. Mọi người hiểu chứ? Cả hai! Cô ấy không chỉ bắn bằng tay thuận mà còn bằng tay trái. Nhờ đó, tổng số điểm của cô ấy đã đánh bại các bạn. Kết thúc các lớp học.
 
Brigham vẫy tay sau bài phát biểu này, và theo lệnh, tất cả học sinh giải tán. Buổi học bắn súng đã kết thúc. Đây là một số bài học yêu thích của Clarice. Bởi vì cô biết rằng kỹ năng đặc biệt này sẽ hữu ích cho cô đến hết cuộc đời. Đặc biệt là xem xét những gì cô đang lên kế hoạch.
 
- Cậu làm tốt lắm, cô bé

Đó là Ardelia. Cô gái vừa chạy đến chỗ cô

- Như thường lệ. John Brigham không làm gì khác ngoài khen ngợi và khen ngợi cậu.
 
- Tôi chỉ tập luyện nhiều thôi.
 
- Cậu luôn trả lời như vậy. Vậy chúng ta sẽ chạy bộ phải không?
 
- Rõ ràng.
 
Clarice đã theo học tại Học viện được vài năm rồi. Ardelia Mapp đã đến đây cùng cô và giờ họ là bạn cùng phòng. Hôm nay họ đồng ý chạy bộ sau giờ học. Họ hiếm khi làm việc đó cùng nhau, thường thì Starling thích làm việc đó một mình, tốt nhất là vào buổi sáng.
 
- Nghe này...

Mapp bắt đầu ngập ngừng, chạy ngay bên cạnh cô

- ... Tớ và bạn tớ đang tập hợp mọi người để hẹn hò nhóm

Trước khi Clarice kịp hoảng sợ, Ardelia nói thêm

- Tớ có làm đúng không khi nói rằng cậu sẽ  không thể có ở đó?
 
Cô thở phào nhẹ nhõm.
 
- Đúng, cậu đã làm đúng. Cảm ơn.
 
Mapp không nói nữa, nhưng rõ ràng có điều gì đó đang làm cô gái bận tâm.
 
Một giờ sau, sau bữa tối và Clarice đã tắm xong, chủ đề này lại được nhắc đến.
 
- Clarice. Tớ có thể hỏi cậu một cái gì đó không?

Giọng Ardelia thể hiện sự không chắc chắn. Bạn cô đang ngồi ở mép giường, tóc cô đã bắt đầu khô. Cô đi tắm trước. Vì cô gái gọi cô bằng tên, điều đó có nghĩa là cô gái rất nghiêm túc.
 
-Tất nhiên

Cô trả lời, lau khô tóc bằng khăn tắm và ngồi xuống giường đối diện với Mapp. Họ chỉ có một phòng riêng và phòng tắm chung với các cô gái ở phòng bên cạnh. Có rất ít người trong số họ ở đây.
 
- Chúng ta quen nhau được vài năm rồi phải không?
 
- Ừ, kể từ năm học đầu tiên.
 
Clarice ngạc nhiên vì cô thích Ardelia. Cô gái có lẽ là người bạn đầu tiên mà cô từng có. Đôi khi điều đó khiến cô cảm thấy tội lỗi...vì cô chưa bao giờ để Mapp làm quen với mình  thực sự biết cô…
 
- Chính xác - người đối thoại tiếp tục

- Và trong suốt thời gian qua tớ chưa bao giờ thấy cậu có ai đó. Và đừng nói với tớ là không có cơ hội nhé! Có rất nhiều. Tớ thấy cậu đã lọt vào mắt xanh của bao nhiêu người và không phải tất cả họ đều là những kẻ khốn nạn. Cậu phớt lờ mọi người hoặc không chú ý đến họ. Tại sao? Cậu có thể nói cho tớ biết được không?
 
- Việc tớ không có hứng thú hẹn hò có gì lạ lắm phải không?

Cô đang câu giờ cho bản thân để tìm cách thoát khỏi bãi bùn.
 
- Lúc đầu thì không, nhưng chúng ta đã biết nhau lâu như vậy rồi... ừ, lạ thật.
 
- À... cậu thấy đấy, tớ không phải là người mới với chuyện này. Ở trường...

Để không nói dối, cô chỉ dừng câu nói ở đây và đưa ra một cái nhìn gợi ý, để nói rõ ý cô.
 
- Vậy không phải là cậu không bị thu hút bởi đàn ông sao?
 
-Không

Cô cười lặng lẽ trước suy đoán của Mapp.
 
- Vậy tại sao từ khi chúng ta quen nhau mà cậu chưa từng có bạn trai?
 
- À…

Cô đã nghĩ ra câu trả lời rồi. Chải tóc và nhìn cô một cách tự tin, cô trả lời

- ...Cứ cho rằng tới không hạ thấp tiêu chuẩn đi. Tớ sẽ không xuống dưới mức tiêu chuẩn mà tớ có.
 
- Thế hồi cấp 3 cậu đã có ai đó? Một loại hoàng tử hay gì đó?

Người đối thoại trông như thể bị ấn tượng bởi câu trả lời của cô
 
“Với kẻ giết người hàng loạt hấp dẫn nhất thế giới,” Clarice nghĩ. Cô không trả lời, thà không nói dối khi không cần thiết.
 
Cô trông hơi ủ rũ và điều đó có thể nhìn thấy được. Đó là bởi vì Mapp đã sử dụng từ "đã" như thể nó chẳng liên quan gì cả. Tất nhiên, đó là theo quan điểm của cô, nhưng Clarice vẫn tin rằng cô và bác sĩ đang ở bên nhau. Chà, xét cho cùng thì... họ chưa bao giờ chia tay. Họ thậm chí không có cơ hội để nói chuyện. Lần tiếp xúc cơ thể cuối cùng của họ là vào đêm qua, và sau đó họ chỉ có thể giao tiếp bằng mắt khi bắt giữ ông. Và rồi họ không liên lạc với nhau suốt thời gian qua. Không có cách nào an toàn để làm điều đó.
 
Clarice nhanh chóng lấy chiếc nhẫn ra khỏi tủ đầu giường và đeo lại vào ngón tay. Cô chỉ cởi nó ra khi đang tắm. Hơn nữa, cô không hề rời xa, kể cả cho đến khi đi ngủ. Mỗi khi cô chạm vào chiếc nhẫn hoặc chỉ nhìn, cô lại cảm thấy sức mạnh và sự quyết tâm của mình trở lại. Bây giờ ký ức tàn khốc về lần tiếp xúc cuối cùng của họ đã bị xóa bỏ. Cho đến bây giờ, cô vẫn cảm thấy đau đớn khi nhớ lại chuyện đó. Người ta có thể nghĩ rằng thời gian đã làm suy giảm sức mạnh cảm xúc của cô hoặc làm giảm đi mong muốn đạt được mục tiêu của cô, nhưng thực tế không phải vậy. Starling đảm bảo rằng ký ức của cô sẽ không phai mờ, hầu như mỗi đêm trong cung trí nhớ đều quay trở lại với chúng. Nhờ điều này, không có gì thay đổi ở cô. Điều hối tiếc duy nhất của cô là nhìn thấy hình ảnh của vị bác sĩ già và không thể biết được hình dáng ông bây giờ như thế nào.
 
- Cậu thích chiếc nhẫn này phải không?

Ardelia cố tình đi lạc chủ đề. Cô gái không muốn tiến xa hơn nữa vì Clarice không muốn nói.
 
- Rất... Đó là một món quà lưu niệm có giá trị.
 
Họ không nói về bất cứ điều gì quan trọng khác. Họ đi ngủ và tiếp tục học vào buổi sáng.
 
Clarice rất phù hợp với học viện FBI. Hóa ra cô thực sự hoàn hảo cho việc đó. Mặc dù trên thực tế, càng đỗ nhiều lớp, cô càng thường xuyên gặp phải sự miễn cưỡng từ những người lớn tuổi hơn. Như thể họ sợ sự cạnh tranh... và sự cạnh tranh của phụ nữ lúc đó. Ở đây có nhiều phụ nữ như mèo kêu. Thật ngạc nhiên khi lời nói của Lecter từ nhiều năm trước lại được xác nhận nhanh chóng đến vậy. Tất nhiên ông đã đúng.
 
Tuy nhiên, Clarice chưa bao giờ có ý định theo đuổi nghề này một cách nghiêm túc. Hoặc ít nhất cô hy vọng mình có thể làm được mà không cần nó. Rằng trước khi đi đến cuối cùng, cô sẽ đạt được mục tiêu của mình. Cô đã tính đến điều này trong vòng hai năm tới. Đó là những gì cô tính toán một cách khách quan.
 
Tuy nhiên, việc theo học tại học viện còn có một lợi thế rất lớn khác... sinh viên ở đó có quyền truy cập vào kho lưu trữ của FBI, nhờ đó Clarice có thể thu được nhiều thông tin hơn về vụ án của Bác sĩ Lecter hơn bao giờ hết. Trước đây cô chỉ có thông tin từ báo chí và tác phẩm của người khác, giờ đây cô có thể xem các báo cáo chính thức của cuộc điều tra. Nhờ đó, cô đã học được rất nhiều điều mà cô háo hức tiếp thu.
 
Ví dụ, thông tin chi tiết về nạn nhân của ông và thời gian có thể tử vong. Những nạn nhân cuối cùng được biết đến đã chết trong khoảng thời gian họ gần như xa nhau, điều đó có nghĩa là bác sĩ thực tế đã giết chết cô. Nạn nhân cuối cùng của hắn đã bị giết trong văn phòng của hắn vì người ta tìm thấy một sợi vải giống với chiếc ghế sofa của Lecter trên cơ thể hắn. Không cần phải có kỹ năng suy luận tuyệt vời để đoán rằng Clarice chắc hẳn đã ở sau bức tường khi Lecter bị giết. Cô mơ hồ nhớ lại ngày Hannibal kết thúc quá trình trị liệu sớm hơn dự kiến ​​một chút. Đó là lúc mọi thứ bắt đầu tan vỡ vì Graham đến thăm ông lần đầu tiên.
 
Ông đã làm như ông đã hứa... ông đã giết gần cô. Theo ông, đây là những manh mối. Thay vì tức giận vì điều này, tất nhiên cô phải phản ứng không giống một người bình thường. Thất vọng vì cô đã không đối mặt với nó sớm hơn. Nếu cô làm vậy, họ sẽ có thời gian để nói về chuyện đó, và vì vậy vấn đề sẽ được giải quyết giữa họ.
 
Thất bại duy nhất của họ là cố gắng tiếp cận Crowford. Kể từ khi Starling bắt đầu học, cô chỉ gặp ông ta hai lần và sau đó là vài giây. Không có thời gian để có được ông về phía bạn. Kết bạn tốt không hề dễ dàng.
 
Clarice quấn mình trong chăn và bay về cung điện như thường lệ. Bộ não mang đến cho cô niềm an ủi trong việc chờ đợi và làm việc này bằng cách hình dung ra cô, hình ảnh đại diện bên trong của cô về bác sĩ. Họ cùng nhau đến thăm căn phòng chung của mình, ôn lại tất cả những khoảnh khắc họ đã trải qua cùng nhau, ngay cả những khoảnh khắc trước khi yêu nhau, khi họ vẫn còn là bạn bè và cô không còn độc thân. Bây giờ có vẻ như những khoảnh khắc đó là không đủ… cô cần nhiều hơn nữa.
 
Và 8 năm đã trôi qua kể từ ngày định mệnh đó. Clarice không còn là một thiếu niên nữa mà là một thiếu nữ. Tuy nhiên, cô cảm thấy rằng bằng cách nào đó, cuộc sống của cô đã đi vào bế tắc và sẽ chỉ tiến về phía trước khi cô nhìn thấy lại đôi mắt màu hạt dẻ đó. Ở một mức độ nào đó, cô đã dừng lại kịp thời và chờ đợi cuộc sống của mình quay trở lại. Và nói rõ hơn... cô dừng lại vì cô muốn thế.
 
Cô đã chờ đợi rất lâu rồi...nhưng cô biết phần lớn cuộc hành trình đã ở phía sau cô. Nó gần hơn nhiều so với xa hơn. Mọi chuyện sẽ xuống dốc kể từ đây, có thể nhiều nhất là hai năm nữa và cô sẽ có thể nộp đơn trở lại bệnh viện nơi Lecter bị giam giữ. Lần này với cơ hội gần như chắc chắn được phép. Cô đã đợi 8 tiếng, vậy cô sẽ kéo dài thêm 2 tiếng nữa.
 
Nhưng cô không biết rằng mình đã sai. Hai năm chờ đợi đã không còn cần thiết nữa. Công việc của cô cuối cùng cũng sẽ sớm được đền đáp. Bất cứ ngày nào bây giờ, cuộc sống của cô sẽ bắt đầu lại...
 
 
 
***
 
 
 
Bác sĩ Lecter không ngủ vào ban đêm, ông chỉ ngủ vào ban ngày. Dù sao thì ở đây ông cũng không thể nhìn thấy bây giờ là mấy giờ trong ngày. Ông đã không nhìn thấy thế giới bên ngoài trong tám năm.
 
Ông ngồi xuống chiếc ghế kim loại duy nhất của mình và đọc tờ báo mang đến cho ông, hay đúng hơn là những trang rời rạc của nó. Đây là phiên bản duy nhất ông được phép có. Nhưng gần đây, mọi tờ báo đều có giá trị như vàng.
 
Và tất cả chỉ vì vụ án ngày càng được công bố rộng rãi về một kẻ giết người hàng loạt mới. Tất nhiên, báo chí phải đặt cho ông một biệt danh ngu ngốc nào đó, giống như họ đã làm với ông và Dolarhyde. Lần này là Buffalo Bill.
 
Lecter ngấu nghiến mỗi lần nhắc đến ông ta vì ngay từ giây phút đầu tiên người ta nhắc đến ông, bác sĩ đã có cảm giác mạnh mẽ rằng ông biết kẻ sát nhân là ai. Thực ra ông không hề nghi ngờ gì cả. Người bạn cũ của ông cuối cùng đã quyết định tách ra và có vẻ như ông đang làm rất tốt. Ông đã có vài bạn gái trong tài khoản của mình và cảnh sát vẫn chưa có gì.
 
Ông say sưa khi biết rằng mình biết điều gì đó mà cảnh sát và FBI sẽ cung cấp bất cứ điều gì để biết. Thông tin này rất có giá trị, ông rất thích chơi với nó. Ông có thể, nhưng ông không cần phải làm vậy, tận dụng lợi thế của mình. Đó là tất cả về giải trí.
 
Nhưng liệu ông có còn cơ hội không? Sau những gì ông đã làm với Will, có lẽ họ sẽ không nhờ ông tư vấn nữa. Chà… ít nhất là không phải ngay lập tức. Họ sẽ đến với ông khi họ trở nên tuyệt vọng. Chỉ băn khoăn không biết ai sẽ đủ dũng cảm đến với ông và ông sẽ viện lý do gì.
 
Hannibal mong đợi một chuyến thăm sớm hay muộn. Ông biết tên sát nhân này. Sau nhiều năm chuẩn bị, họ sẽ không dễ dàng bắt được ông như vậy. Càng có nhiều nạn nhân thì Jack càng buộc phải cử ai đó đến gặp mình. Có lẽ là rất miễn cưỡng.
 
Ông đóng tờ báo lại, không tìm thấy gì mới ở đó. Lẽ ra ông có thể trải qua phần còn lại của đêm theo cách khác. Ông sẽ không di chuyển và nhốt mình trong đầu? Ông sẽ đọc chứ? Không, ông cảm thấy muốn phác họa lại.
 
Ông nhìn bức vẽ Clarice treo trên tường. Năm tháng bắt đầu làm nó hao mòn, lẽ ra ông nên làm một cái mới, nhưng không phải cái cũ. Lần này ông nên vẽ cô như thế nào? Thật đáng tiếc...ông không thể vẽ được khuôn mặt. Nhưng mặt khác... thật tốt khi chỉ có ông mới có thể nhìn thấy khuôn mặt của cô trong tâm trí mình và không có ai khác hiện diện ở nơi này.
 
Không biết rằng cô gái nhỏ của ông hiện tại cũng đang làm điều tương tự, ông lạc vào ký ức, tay ông tự mình cầm lấy ngòi bút chì và bắt đầu phác họa một cách vô thức. Ông không cần sự chú ý hoàn toàn để thực hiện hành động này. Ông biết chính xác những gì ông muốn thấy trên giấy.
 
 
 
***
 
 
 
***
 
 
 
- Không!
 
Mặc dù không có ai ở văn phòng nhưng Crowford vẫn phải phá vỡ sự im lặng xung quanh mình. Ông đang vật lộn với điều gì đó và sự đấu tranh đó đang làm ông kiệt sức.
 
Và rồi còn có Bella... căn bệnh của cô không giúp ông dễ dàng suy nghĩ sáng suốt hơn. Mỗi lần cho rằng mình đã quyết định đúng đắn, trong lòng ông lập tức tràn ngập nghi ngờ. Có ý kiến ​​cho rằng bi kịch cá nhân đã cướp đi khả năng phán đoán của ông. Nhưng sự thật là, ở nhà, trên giường, vợ ông gần như sắp chết dưới sự giám sát của một y tá được thuê, còn tại nơi làm việc ông lại một lần nữa theo đuổi một kẻ điên hàng loạt.
 
Cho đến nay, 5 thi thể phụ nữ trẻ đã được tìm thấy với nhiều mảnh da bị cắt rời. Báo chí lại cố gắng hết sức và đặt thêm một biệt danh vô nghĩa nữa, lần này là một trò đùa. Và thế là ông được gọi là Buffalo Bill.
 
Không có nhiều manh mối, như trường hợp thường xảy ra với những kẻ giết người săn lùng những nạn nhân không rõ danh tính vì động cơ mà chỉ họ mới biết. Ngọn núi yêu cầu kết quả, và nhanh chóng, trước khi các nhà báo cảm thấy nhàm chán với chủ nghĩa giật gân của kẻ sát nhân hiện tại và bắt đầu chế giễu sự kém cỏi của cảnh sát, chợt nhớ ra rằng kẻ mà họ đang mô tả một cách kịch liệt là một kẻ xấu xa và cần phải bị bắt chứ không nên hào hứng với hắn.
 
Jack nghĩ về bước tiếp theo của mình. Không có bất kỳ manh mối nào, ông đã thua lỗ. Ông nhớ lại lần cuối cùng điều này xảy ra. Sau đó ông đến gặp Will, điều này tốt cho cuộc điều tra nhưng lại khủng khiếp đối với Graham. Ông chàng tội nghiệp đang say rượu ở đâu đó ở Florida. Sự giúp đỡ của ông không còn là một lựa chọn nữa. Hơn nữa, sự hối hận của ông không cho phép ông thử nó.
 
Tuy nhiên, có điều gì đó vẫn còn day dứt trong tâm trí ông. Nó khiến ông nhớ lại lần cuối cùng Will gặp Lecter, và cuộc trò chuyện đó, mặc dù chứa đầy những sự cố khủng khiếp sau đó, cũng khiến cựu đặc vụ phải suy nghĩ rất nhiều. Cô dẫn ông đi và ông bắt đầu rình mò xung quanh, nhưng ông đã phải trả một cái giá rất đắt cho việc đó.
 
Crowford không muốn cúi xuống ép Lecter giúp đỡ lần nữa. Lần trước, hậu quả khó chịu của việc này chắc chắn lớn hơn mặt tích cực. Will đã phải trả một cái giá rất đắt cho sự giúp đỡ của ông, và Jack cũng vậy ở một mức độ nào đó, mặc dù với Will thì điều đó chẳng là gì cả.
 
Và bây giờ ông đang cố gắng tìm cách lấy được dù chỉ một mẩu thông tin từ bác sĩ mà không gặp bất kỳ hậu quả khủng khiếp nào. Ông bực bội vì muốn ông đánh giá tình hình, nhưng đồng thời ông không thấy bất kỳ lựa chọn nào khác.
 
Ông biết nếu làm vậy thì ông không thể trực tiếp làm được. Bác sĩ Lecter sẽ sớm dùng thủ đoạn của mình để hạ nhục, chế nhạo hoặc gây hại cho họ. Hối lộ cũng chẳng có tác dụng gì nhiều, nhất là khi chẳng có gì nhiều để đưa ra, và ông đã nghe điều đó nhiều lần trước đây. Giải pháp duy nhất là dụ ông để ông nói và hy vọng rằng ông sẽ nói điều gì đó quá đáng. Chúng ta cần cử ai đó đến gặp ông dưới vỏ bọc nào đó. Bạn không thể hành động một cách công khai, nếu không cơ hội sẽ bị mất.
 
Trên bàn làm việc của ông là hồ sơ của một học sinh học viện mà ông đã bí mật quan sát trong nhiều năm. Có lẽ cô thậm chí còn không biết điều đó. Clarice Starling có khả năng. Cô thực sự có thể trở thành tài sản quý giá của FBI. Vào năm của cô, cô nằm trong số những người giỏi nhất. Chất liệu bảo vệ hoàn hảo. Ai đó sẽ vươn cao với sự giúp đỡ của ông. Kể từ khi ông vô tình gặp cô ở hành lang vài năm trước, ông đã để mắt đến cô. Kết quả của cô cao hơn nhiều so với mức trung bình, cả về lý thuyết lẫn thực tế. Hơn nữa, người ta đã nhiều lần nhìn thấy cô nghiên cứu vụ Lecter trong kho lưu trữ. Ông biết cô quan tâm đến những điều như vậy. Bây giờ là thời điểm hoàn hảo để kiểm tra xem nó hoạt động như thế nào trên thực địa.
 
Ngoại trừ việc... ông vẫn có một dự cảm không lành. Lecter luôn nguy hiểm, ngay cả khi ở sau song sắt. Crowford ghét ông bằng cả trái tim. Chính vì ông mà người bảo hộ của ông mới có khuôn mặt như vậy, như vậy. Ông ghét ý nghĩ phải nhờ ông giúp đỡ. Ông...sợ phải gửi bất cứ ai đến với ông một lần nữa. Linh tính mách bảo ông rằng điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra. Như thể ông đang gửi một người vô tội vào chỗ chết. Và đồng thời, ý tưởng này rất hấp dẫn để kiểm tra nó...
 
Phải mất một thời gian dài nhưng cuối cùng ông cũng đưa ra quyết định.
 
 
 
***
 
 
 
- Crowford đang gọi cô đấy, Starling.
 
Clarice ngạc nhiên nhìn Brigham.
 
- Tôi? – trong giọng nói của cô có sự hoài nghi.
 
- Ừ, đi nhanh đi.
 
Clarice không trì hoãn. Cô chạy nước kiệu đến tòa nhà chính của học viện. Văn phòng của Crowford ở trên lầu. Cô mệt mỏi vì chạy bộ buổi sáng nên cô đi thang máy.
 
Khi bước đi, cô tự hỏi nó có thể là gì. Cho đến nay, việc có được mối liên hệ với Jack Crowford vẫn là một thất bại. Một lần, sau một bài giảng khác ở đây, cô viết thư cho ông, kể lại một cuộc gặp gỡ tình cờ cách đây nhiều năm, nhưng cô không bao giờ nhận được hồi âm.
 
Đến cửa văn phòng, trong cô tràn đầy động lực để tận dụng cơ hội này, bất kể lý do cuộc gọi là gì. Kiến thức là thứ cô vẫn còn thiếu. Nếu không có điều này thì việc tiếp cận Hannibal sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
 
Cô gõ cửa cẩn thận. Cô lập tức được yêu cầu vào trong. Crowford ngồi sau bàn làm việc của mình. Ông trông hơi mệt mỏi, nhưng mặt khác lại không biểu lộ cảm xúc nào. Ông nghiêm túc chết người. Khi cô bước vào, ông ngước lên nhìn cô và không chào hỏi lâu, chỉ cô vào chỗ ngồi.
 
Clarice ngồi xuống. Cô khoác lên mình chiếc mặt nạ chuyên nghiệp khi nói chuyện với những người ở cấp cao hơn mình.
 
- Clarice M. Starling. Tôi có một câu hỏi bất thường dành cho cô. Và một nhiệm vụ cii có thể chọn không chấp nhận nếu cô chọn. Mặc dù tôi nghĩ cô sẽ thấy nó hấp dẫn.
 
- Vậy tôi đang nghe đây.
 
- Cô có dễ sợ hãi không, cô Starling?
 
Cô giả vờ như câu hỏi đó không làm cô ngạc nhiên. Cô tập trung vào sự thật.
 
- Tôi không nghĩ vậy.
 
“Tôi là phụ nữ của một kẻ giết người hàng loạt. Hãy cố gắng làm tôi sợ nếu ông có thể" cô nói thêm với chính mình. Cô luôn thích thú khi tưởng tượng ra khuôn mặt của mọi người khi cô nói to những điều như vậy.
 
- Cô thấy đấy...

Người đối thoại của cô dường như cuối cùng cũng đi vào vấn đề

- Có việc phải làm và tôi đã nghĩ về cô. Mặc dù nó giống một bài tập thực tế hơn.
 
- Tôi sẽ làm điều đó nếu cần thiết

Cô vẫn chưa có linh cảm. Cô nghĩ nó sẽ giúp cô lấy lòng Crowford.
 
- Tôi nghĩ đây là thứ dành cho cô. Theo như tôi biết, đây là lợi ích của cô.
 
Ông dừng lại để thu mình lại. Không thể nhìn thấy nó, nhưng nó khiến ông phải trả giá đắt.
 
- Một chương trình nghiên cứu nào đó... - ông quay lại chủ đề

- ... Có chủ đề là tội phạm sử dụng bạo lực, đã chuẩn bị một bảng câu hỏi. Nó có thể được áp dụng cho tất cả những kẻ sát nhân đã được biết đến. Chúng tôi hiện đang cố gắng phỏng vấn và điều tra tất cả 32 kẻ sát nhân mà chúng tôi đang nắm giữ. Hầu hết họ đều đồng ý hợp tác với chúng tôi, nhưng chúng tôi vẫn không thể lấy được gì từ người mà chúng tôi quan tâm nhất. Tôi muốn bạn đến thăm ông tại bệnh viện tâm thần vào ngày mai.
 
Jack cảm thấy thật thô thiển. Ông nói dối như điên. Ngay từ đầu, thậm chí luôn luôn, ông đã biết rằng Lecter sẽ không bao giờ đồng ý với bảng câu hỏi và rất ít người trong nhóm nghiên cứu đó trông cậy vào sự giúp đỡ của ông. Chỉ có hai kẻ ngốc như vậy. Câu hỏi này là một cái cớ. Ông muốn Lecter cắn câu và vì tức giận vì bị sỉ nhục nên đã làm đổ thứ gì đó. Đối với ông, Clarice là cánh tay ông đưa ra cho bác sĩ để kể cho ông nghe điều gì đó về Buffalo Bill. Ông chắc chắn có một số hiểu biết sâu sắc.
 
Ông cảm thấy tội lỗi vì đã lợi dụng và nói dối Starling một cách xảo quyệt như vậy, nhưng ông tự thuyết phục bản thân rằng sau này ông sẽ bù đắp cho cô bằng cách giới thiệu cô vào Bộ phận Hành vi và biến giấc mơ bí mật của cô thành hiện thực, bởi vì bác sĩ và những người khác như ông là người điểm quan tâm của người phụ nữ.
 
Clarice đột nhiên trở nên cảnh giác. Từ trước đến nay, cô vẫn tập trung thể hiện năng lực, kiến ​​thức và sự cam kết để người đàn ông nhớ đến cô trong tương lai, để ông sẽ vô thức giúp cô đạt được mục tiêu. Bí mật hút lên, bất thường hơn. Nhưng sau những lời đó, cô cảm thấy thế giới của mình như đóng băng. Niềm hy vọng bùng nổ mà cô được trao có thể gây chết người nếu nó thất bại.
 
- Ai đó?
 
Crowford không nhận thấy sự thay đổi nhỏ trong giọng điệu của cô hay sự nhấn mạnh tính thực tế của câu hỏi.
 
- Gửi bác sĩ tâm thần, bác sĩ Hannibal Lecter.
 
Vụ nổ.
 
Nếu Jack Crowford có thính giác siêu phàm, ngay lúc đó ông có thể nghe thấy máu của người phụ nữ trẻ đang tăng tốc một cách nguy hiểm trong huyết quản do trái tim đang đập của cô bơm vào. Không có gì có thể nhìn thấy trên khuôn mặt của cô. Cô trông vẫn điềm tĩnh và lịch sự một cách chuyên nghiệp. Không một cơ bắp nào trên khuôn mặt cô cử động, nhưng một cơn bão thực sự đã nổ ra bên trong.
 
"Chà... được thôi," cô nghẹn ngào. Cô chưa bao giờ phải kiềm chế bản thân nhiều như bây giờ - Ngày mai tôi phải đi có khẩn cấp không? Điều này có liên quan gì đến cuộc điều tra hiện tại không?
 
Cô rất nhanh. Crowford tiếp tục lời nói dối của mình.
 
- KHÔNG. Bạn luôn sẵn sàng và tôi biết ông quan tâm đến bạn. Tuy nhiên, tôi muốn bạn lắng nghe tôi một cách cẩn thận.
 
Ông sẽ không tha thứ cho bản thân nếu không cảnh báo đứa trẻ không nên đi một mình vào khu rừng tối tăm.
 
- Mặc nó vào đi, thưa ngài.
 
- Hãy hết sức cẩn thận với Hannibal Lecter. Khi đó, họ sẽ chỉ cho bạn quy trình xử lý nó. Đừng vi phạm nó. Dưới bất kỳ tình huống! Nếu Lecter nói chuyện với bạn, đó chỉ là để tìm hiểu điều gì đó về bạn. Đó là kiểu tò mò giống như con rắn đang nhìn tổ chim. Đừng nói với ông bất kỳ chi tiết nào về bản thân bạn. Ông không thể biết bất kỳ sự thật nào về cuộc sống của bạn. Tôi nghĩ bạn biết chuyện gì đã xảy ra với Will Graham.
 
- "Quá muộn. Ông biết mọi thứ về mình, Clarice nghĩ, và nói to, mình đã đọc về chuyện đó trên báo, ở một mức độ nào đó, điều đó đúng.
 
- Will đã lộ diện một chút rồi. Cuối cùng ông bị một con dao vải sơn đâm vào bụng. Thật là một phép lạ khi ông sống sót. Lecter là lý do khiến khuôn mặt của Graham trông như được vẽ bởi Picasso đẫm máu. Hãy làm những gì bạn phải làm và đừng quên ông là ai trong giây lát. Đó là một con quái vật. Ngoài ra, không ai có thể nói chắc chắn được điều gì. Đừng để nó đi vào đầu bạn.
 
Ông không biết rằng mình đã trễ vài năm với lời cảnh báo này. Nó đã quá muộn…
 
Crowford nói với cô về thời gian cô phải báo cáo cho ông về cuộc họp, và cuối cùng ông mỉm cười với cô, nhưng đôi mắt ông vẫn vô hồn.
 
Clarice, cẩn thận hơn mức cần thiết, đứng dậy và rời văn phòng. Cô đang sôi sục đến mức cô biết mình sẽ không trụ được lâu. Cô cảm thấy như mình chỉ còn vài giây nữa là có thể bùng nổ. Cô chỉ cầu nguyện rằng mình có thể rời khỏi phòng trước khi chiếc mặt nạ rơi ra khỏi mặt.
 
Khi cánh cửa đóng lại sau lưng, chân cô đột nhiên yếu đi. Cô phải nhanh chóng dựa vào tường để tránh bị ngã. Khuôn mặt cô cuối cùng cũng thể hiện đầy đủ những cảm xúc đang bùng nổ trong cô. Nó mạnh đến nỗi chân cô không thể giữ được và tay cô bắt đầu run rẩy.
 
Cảm giác này có thể phần nào được so sánh với tình huống khi chúng ta mong đợi bà sẽ cho chúng ta 50 vào ngày sinh nhật và chúng ta nhận được 100. Hoặc khi chúng ta đếm 4 trong một bài kiểm tra và chúng ta nhận được 5. Khi đến Giáng sinh, chúng ta nhận được cả một bộ quà mà chúng tôi đã mơ ước, nhưng chúng tôi chỉ tính đến một trong số đó. Những cảm giác này đều giống nhau, nhưng cảm giác của Starling còn mãnh liệt hơn gấp triệu lần.
 
Cô không thể tin được. Cô sợ đó là một giấc mơ hoặc sự tưởng tượng của cô. Cô chắc chắn rằng mục tiêu của mình sẽ đạt được trong khoảng 2 năm, và rồi chuyện như thế này... Sốc và hạnh phúc trộn lẫn trong tâm trí cô.
 
Bao nhiêu năm... quá nhiều công việc... quá nhiều giả vờ và dối trá... quá nhiều giữ gìn vẻ ngoài và diễn xuất... quá nhiều nỗi đau và sự chịu đựng... quá nhiều kiên nhẫn... quá nhiều nỗ lực... tất cả những điều đó đã tích tụ trong một khoảnh khắc duy nhất đó để khiến cô choáng váng theo mọi cách có thể.
 
Cô vô thức siết chặt bàn tay trái của mình để sờ chiếc nhẫn, tin rằng đó là hàng thật. Mặc dù đó không phải là điều khiến cô nhận ra thế giới thực đang vây quanh mình. Cụ thể, hình ảnh bên trong của cô về vị bác sĩ đã sống trong cung điện ký ức của cô suốt nhiều năm… đã biến mất. Ông không có ở đó. Hơn nữa, bức màn sương mù bao phủ tầm nhìn của cô trong nhiều năm cuối cùng cũng đã được vén lên... Cô cảm thấy như thể cuộc sống vốn đã bị trì hoãn suốt 8 năm của mình đã bắt đầu chuyển động trở lại. Lần cuối cùng cô nhìn rõ và cảm nhận được thời gian trôi qua là ngày hôm đó, trước khi cô rẽ vào góc phố và nhìn thấy khoảnh khắc mình bị bắt.
 
Vậy ra đó là sự thật… Cô chợt nhận ra điều đó.
 
Quá nhiều năng lượng bùng nổ trong cô đến nỗi cô phải giải phóng nó. Sự mệt mỏi tan biến. Cô bắt đầu chạy khi vẫn còn ở trong tòa nhà. Cô không quan tâm đến những người cô đi qua. Cô tiếp tục chạy với nụ cười rạng rỡ trên môi. Hôm nay cô đã chạy rồi, nhưng bây giờ điều đó không còn quan trọng nữa, nó diễn ra trong sự mô phỏng cuộc sống đó.
 
Khi ra ngoài, cô chạy về phía bắc để tránh xa mọi người và thấy mình đang ở một khu vực không có người ở. Cô muốn hét lên, cười và khóc. Trên thực tế, sau một thời gian, cô thực sự đã rơi nước mắt lần đầu tiên sau 8 năm. Cô thậm chí còn hạnh phúc hơn về họ.
 
Cuối cùng, xa mọi người, xa cả học viện, cô hét lên giải tỏa mọi căng thẳng.
 
- Cố lên!!!
 
Cô không còn sức để chạy tiếp nữa. Tất cả những gì cô có thể làm là xoa dịu cổ họng bằng cách ngừng la hét, ngồi dưới gốc cây và để hơi thở trở lại bình thường sau một thời gian dài. Cô ngồi đó nửa tiếng, mỉm cười hạnh phúc, để nước mắt tuôn rơi. Nhiều năm làm việc đã không bị lãng phí và mang lại kết quả.
 
- Cuối cùng... cuối cùng... - cô cảm thấy được sống lại.
 
Có một điều chắc chắn là tối nay cô sẽ không thể ngủ được nếu không có thuốc ngủ.
 
 
 
***
 
 
 
Clarice gần như sắp bùng nổ. Cô đã hy sinh tám năm cuộc đời mình cho khoảnh khắc này. Đó là bao nhiêu năm cô đã thể hiện sự kiên nhẫn và kiên trì như thiên thần. Và hôm nay mục tiêu của cô đã được hoàn thành. Cô định đi gặp bác sĩ lần nữa. Cuối cùng họ cũng có được cuộc trò chuyện lẽ ra phải có từ nhiều năm trước. Và bây giờ trở ngại duy nhất cản đường cô là...cái tên khốn kinh tởm đó.
 
Bác sĩ Chilton nhanh chóng tỉnh dậy trước sự ghê tởm của cô. Ông thực sự nghĩ rằng cô không chú ý đến cái nhìn thô tục của ông sao? Cô luôn nhìn thấy nó, và cái này đặc biệt thô thiển. Cô cảm thấy một sự hài lòng hiểm ác khi nhớ lại rằng Bác sĩ Lecter đã làm bẽ mặt ông nhiều năm trước bằng cách công bố các kết quả của chính ông và khiến ông trông như một tên ngốc, trước khi Chilton viết bất cứ điều gì về nghiên cứu của ông về ông. Cô bắt đầu ghét ông. Bác sĩ chắc hẳn rất ghét việc có một người như thế giám sát mình.
 
Ông dẫn cô đến bên ông… ông làm điều đó một cách chậm rãi đến tột cùng. Hôm qua, Clarice đã lấy lại thăng bằng và có thể chơi bình tĩnh trở lại, mặc dù mỗi bước đi càng trở nên khó khăn hơn. Cô cố gắng hết sức để giữ cho tay mình không run rẩy.
 
- Không chạm vào kính hoặc lại gần nó. Chỉ đưa cho ông tờ giấy mỏng, không bút chì, bút mực hay kẹp giấy - Chilton đưa cho cô những quy tắc ứng xử khi dẫn cô đến những căn phòng ngày càng thấp. Rõ ràng là họ không hề tiết kiệm vấn đề an ninh và họ ít nhiều ý thức được việc họ phải đối phó với Lecter cẩn thận đến mức nào. Họ không thiển cận đến thế - Vui lòng chỉ sử dụng ngăn kéo. Nếu bạn muốn đưa thứ gì đó cho tôi, xin đừng lấy nó. Bạn có hiểu không?
 
- Tôi đã hiểu - "Bây giờ hãy để tôi yên và để tôi gặp ông!"
 
Cô mừng vì Chilton đã tăng tốc độ. Cô sắp hết kiên nhẫn rồi. Cô muốn chạy và vượt qua tất cả những người bảo vệ đó càng nhanh càng tốt.
 
- Hãy để tôi chỉ cho bạn lý do tại sao chúng tôi lại đề phòng như vậy.
 
Bác sĩ Chilton, ở một trong những cánh cửa lưới sắt cuối cùng dẫn vào tầng hầm, dừng lại, lấy trong túi ra một bức ảnh và đưa cho Starling xem.
 
- Một năm sau khi được đưa vào đây, Lecter kêu đau ngực. Ông đã được đưa đến bệnh xá. Trong quá trình đo điện tâm đồ, tấm lưới đã được gỡ bỏ khỏi mặt ông. Khi em gái ông nghiêng người về phía ông, ông đã làm điều này với cô.
 
Clarice đã chụp bức ảnh này. Cô không nhăn mặt khi nhìn thấy cảnh đó. Cô cố gắng che giấu sự say mê của mình trước những gì đôi môi mà cô từng biết rất rõ có thể làm được. Cô thực sự đang đùa với lửa khi ở gần ông thế này một lần, nếu ông có thể…thì.
 
- Các bác sĩ đã cố gắng nắn chỉnh hàm của cô và cứu được một mắt. Nhịp tim của ông không vượt quá 85, ngay cả khi ông nuốt lưỡi cô.
 
Nếu ông nghĩ mình sẽ làm cô sợ thì ông đã phạm sai lầm. Clarice đưa lại bức ảnh cho ông với vẻ thờ ơ.
 
Cô không ngạc nhiên khi bác sĩ lại làm trò nguy hiểm như vậy. Ông đang ở một nơi như vậy, dưới sự giám sát của những người không chạm gót chân ông. Chắc hẳn ông đang buồn chán... Hoặc có thể ông muốn cảnh báo họ đừng đánh giá thấp ông. Và rất có thể chị gái này cũng đã làm điều gì đó.
 
Cuối cùng… cuối cùng ông cũng để cô một mình. Chỉ còn lại các y tá. Một thậm chí có vẻ ổn. Nhưng cô không thích ánh mắt cảnh giác của ông.
 
- Ông ở cuối phòng giam. Cái ghế ở đâu. Vui lòng đi về bên phải - y tá nói, tôi nghĩ đó là Barney - Tôi sẽ theo dõi nguồn cấp dữ liệu của camera. Bạn không gặp nguy hiểm.
 
Điều đó không làm cô bình tĩnh lại. Ông sẽ thấy phản ứng của họ khi họ gặp nhau. May mắn thay, ít nhất họ sẽ không nghe thấy.
 
Điều đó là vậy đó. Thời điểm này đã đến, thời điểm này.
 
Chỉ một lúc trước, Clarice đã sẵn sàng chạy đến đây, nhưng bây giờ cô bắt đầu lo lắng. Sự lo lắng trước thời điểm quan trọng như vậy của cô ngày càng trở nên tốt hơn.
 
Cuối cùng cô cũng bắt đầu đi xuống hành lang. Cô cố gắng hết sức để phớt lờ những âm thanh phát ra từ những phòng giam cô đi qua. Cô nhìn chằm chằm vào phòng giam cuối cùng, ở cuối hành lang, nơi có chiếc ghế. Tim cô đập mạnh đến nỗi nó đập thình thịch trong tai cô. Cô ý thức được từng bước đi của mình. Cô có cảm giác như mình đang bước đi trong một thước phim quay chậm. Cô cảm thấy một nỗi sợ hãi phi lý rằng sẽ không có ai trong phòng giam đó, hoặc đó sẽ không phải là ông.
 
- Tôi có thể ngửi thấy mùi âm hộ của bạn - ai đó ở bên trái từ một phòng giam nói.
 
Clarice giả vờ như không nghe thấy. Cô thậm chí còn gần như không bắt được nó. Chỉ có một điều quan trọng với cô. Cô không còn thở đều nữa, sự căng thẳng xâm chiếm toàn bộ cơ thể cô. Bằng cách nào đó cô vẫn không thể tin được điều đó đã thực sự xảy ra.
 
Phải 100 năm sau cô mới đến được phòng giam của mình. Tim đập thình thịch, cô nhìn vào trong… và hơi thở nghẹn lại trong cổ họng.
 
Có… ông. Ông đang nằm trên một chiếc giường kim loại, nhưng cô có thể nhận ra đó là ông. Lớn hơn vài tuổi nhưng vẫn là ông. Cô sẽ nhận ra ông ở bất cứ đâu. Cô sẽ biết cảm giác đang lan khắp cơ thể mình.
 
Cô muốn nói điều gì đó, muốn gọi cho ông, nhưng cổ họng nghẹn lại khiến cô không thể nói được. Bây giờ cô nhìn thấy ông ở đó, đang ngủ, cô cảm thấy chiến thắng. Cô đã thành công. Đây thực sự là hiện thực của cô. Cô đến vì ông... Công việc này không hề vô nghĩa. Mắt cô lại cay cay.
 
Cô lại một lần nữa bình tĩnh và tự tin rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi, mặc dù ông vẫn chưa để ý đến cô. Nhưng điều đó sắp thay đổi.
 
Trong khi đó, bác sĩ Lecter chỉ giả vờ ngủ. Vào một ngày bình thường như vậy, ông thích giả vờ rằng mình không thể tiếp cận được với thế giới. Để cắt đứt. Dù sao thì tâm trí ông cũng là một nơi thú vị hơn. Ở đây chỉ có Barney là người bạn tốt để trò chuyện và ông chỉ nói chuyện với ông, nhưng không thường xuyên lắm. Đôi khi ông chế giễu một số kẻ ngốc nghĩ rằng họ có thể kiểm tra ông, nhưng ngoài ra ông hầu như không nói gì.
 
Nhắc đến những kẻ ngốc này... Ông đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân của ai đó trên hành lang. Tiếng dép lê…là một người phụ nữ. Cô đang đến đây, ông chắc chắn như vậy.
 
Ông không quan tâm chút nào. Có thể ông sẽ đáp lại, có thể không. Nếu cô là một kẻ ngốc thì cuối cùng sẽ khóc, còn nếu cô thông minh thì sẽ tôn trọng cô bằng một lời nói. Chúng ta sẽ xem cô lịch sự như thế nào, mặc dù ông thừa nhận rằng ông tò mò về mục đích của chuyến thăm.
 
Tiếng bước chân dừng lại. Người này đang đứng cạnh phòng giam của ông. Ông không làm bất cứ điều gì để đứng dậy hoặc chứng tỏ rằng ông đã tỉnh. Ông hoàn toàn thờ ơ. Nhưng có lẽ ông có thể sử dụng một số giải trí. Ông đã nghĩ ra vài ý định dùng lời nói để làm tổn thương cô, thì đột nhiên…
 
…một mùi hương tràn vào mũi ông.
 
Ông biết ông, ông có vẻ quen quen. Mùi hương này đọng lại trong tâm trí ông và mở ra một trong những bản đồ tư duy, những liên tưởng mà ông đã lâu không sử dụng. Chính mùi hương đã mở ra một trong nhiều cánh cửa trong tâm trí ông, và đằng sau nó là hình bóng một cô gái đang mỉm cười.
 
Clarice …
 
Bác sĩ Lecter mở mắt đột ngột đến mức khó có thể nhận ra. Ông nhảy ra khỏi giường và lập tức tập trung ánh mắt vào bóng người đứng sau tấm kính. Ông không thể tin được cho đến lúc này... nhưng cô đang đứng đó, ông không sai.
 
Lần đầu tiên sau tám năm, ánh mắt họ gặp nhau. Họ nhận ra nhau và ngay lập tức cảm thấy hạnh phúc, cuối cùng họ có thể nhìn thấy những thay đổi diễn ra trên diện mạo của mình.
 
- Vậy là tôi đã đúng - Bác sĩ Lecter nói - Tôi biết em sẽ nở hoa rất đẹp.
 
Clarice mỉm cười khi nghe thấy giọng nói mang âm hưởng kim loại mới.
 
Bác sĩ nhìn thấy trong mắt cô, ngoài những giọt nước mắt, ánh mắt mà ông hy vọng một ngày nào đó sẽ gặp lại. Nhìn lại, với cảm giác mãnh liệt như mọi khi… như trước đây. Không có gì thay đổi.
 
Thậm chí trước khi cô nói bất cứ điều gì, ông đã biết cô không hề thay đổi chút nào. Trong tình cảm cũng vậy...Giống như ông...
 
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro