[Oneshot] Dusk
⚠Cảnh báo: OOC, bối cảnh và địa điểm do tôi tưởng tượng.
(Lấy bối cảnh năm 2010, sau khi Kisaki gặp tai nạn 5 năm trước nhưng may mắn sống sót và Hanma đưa cả 2 đến 1 làng quê xa lạ để trốn khỏi sự truy lùng của Touman.)
-
Đã bao năm trôi qua kể từ sự kiện của Thiên Trúc và Touman, nhưng dường như Kisaki vẫn không nguôi ngoai được nỗi ám ảnh về ngày hôm ấy, ngày mà em thua cuộc trước kẻ thù em căm ghét nhất và suýt bỏ mạng vì tai nạn do bị xe tải đâm trúng. Mỗi lần như thế, em đều sẽ bật dậy trong cơn hoảng loạn và nước mắt giàn giụa. Ngày qua ngày, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Nửa đêm, Hanma nghe thấy tiếng em hét thất thanh thì giật mình tỉnh giấc. Gã vội vàng chạy vào phòng ngủ, ôm lấy và vỗ về cậu thiếu niên đang nức nở, hô hấp của em không ổn định khiến cho tim đập nhanh như muốn nổ tung. Hanma ghì chặt lấy cậu thiếu niên, xoa đầu và thủ thỉ vào tai Kisaki những lời nhẹ nhàng để trấn an.
"Không sao mà Kisaki, có tao ở đây rồi. Tất cả đã ổn cả, sẽ không ai tìm được chúng ta ở đây."
Từ ngày chung sống cùng Hanma ở nơi hẻo lánh này, Kisaki nhận ra rất nhiều chuyện.
Suốt những năm qua, Hanma đưa Kisaki chạy trốn khỏi Touman, hai kẻ phản bội đáng giết giờ đang lẩn trốn ở một nơi xa xôi, nơi mà chỉ có gã và em biết về nhau. Gã cố gắng làm mọi thứ để em và gã có thể thích nghi với cuộc sống ở đây càng sớm càng tốt, và cũng đồng thời tạo cho em một chỗ dựa vững chắc để xóa nhòa đi những kí ức đen tối kia.
Gã bắt đầu công việc làm thêm tại một quán ăn gần nơi hai đứa đang ở, một phần vì như thế sẽ đỡ phí đi xe buýt ra chỗ làm, phần khác vì gã có thể dễ dàng chạy về nhà ngay nếu em không ổn.
Hanma từng hút rất nhiều thuốc, sức ăn cũng rất nhiều, nhưng gã đã chọn cai thuốc lá và tự cắt giảm khẩu phần ăn bản thân để tiết kiệm chi phí sinh hoạt cho cả hai. Dù đôi lúc gã phải gánh cái bụng đói meo và cả công việc tăng ca đêm để kiếm thêm vài đồng lương ít ỏi.
Gã yêu em, yêu em hơn cả mạng sống. Kisaki biết, biết từ lâu rồi, từ nhiều năm về trước, nhưng đến hiện tại em mới có thể nhìn ngắm và cảm nhận thứ tình cảm ấy trọn vẹn.
;
Chiều nay Hanma không phải làm thêm, gã tranh thủ một buổi rảnh rỗi hiếm hoi ấy để đưa Kisaki đi ngắm hoàng hôn ở bờ hồ công viên gần nhà.
Thoạt đầu em không muốn đi, em bảo Hanma nếu có thời gian thì nghỉ ngơi đi nhưng cuối cùng vẫn không chịu được vẻ mặt và lời nài nỉ của gã, đành vậy.
Gã dắt tay em đi dạo quanh bờ hồ, đôi chân gã liến thoắng bước đi như vui vẻ lắm làm em chạy theo đến mệt phải thở hắt. Hoàng hôn hôm nay thật đẹp do trời thu cao và trong trẻo, ánh tà dương nhuộm lên những tầng mây êm ái màu đỏ rực, cả khoảng trời như trở thành biển máu trên không. Dưới quãng trời ấy, Hanma quay đầu nhìn em mỉm cười, nụ cười hiền lành như xé tan mảng màu tối tăm, mù mịt ngự trị trong trong tâm hồn em bấy lâu.
Từng nơ-ron thần kinh trong đầu Kisaki, từng mạch máu đang chảy trong tim em, chúng gào thét nhắc nhở em, lặp đi lặp lại. Kisaki cũng nhận ra điều đó.
Đến lúc phải buông bỏ rồi.
Khối cảm xúc căm ghét và thứ tình cảm vặn vẹo trong tim em đang dần dần bị thay thế và lấp đầy.
Hanma đang thay đổi con người và linh hồn Kisaki.
Và em cũng đã quen thuộc với sự thay đổi tốt đẹp này mất rồi.
[End]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro