Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7 - Yes

Tôi rùng mình khi nghe tiếng hét của Baekhyun hyung. Baekhyun chạy về phía tôi trong khi cầm rất nhiều trên cả hai tay. Tôi nhìn vào đôi mắt đầy lo lắng cùa anh ấy.

" Không sao chứ ? Ai đã làm em ra nông nổi này ?"

" Em không biết hyung à " Tôi nhìn xuống.

" Aish... Làm sao bây giờ ? Hay là đến bệnh viện đi !" Hyung nói trong hoảng loạn.

"Không, hyung... Nó chỉ là vết cắt thôi. Chúng ta có thể về KTX không ?"

"Nó đang chảy máu kìa ! Aish.. anh biết rồi, nhưng chúng ta sẽ bắt taxi "

" Yeah.."

Khi chúng tôi trên taxi, tay tôi vẫn chảy máu. Hyung cố gắng để giữ tôi bình tĩnh và nói tôi phải kiên nhẫn. Chúng tôi về tới KTX và các hyung khác chăm sóc cho vết thương của tôi. Anh ấy nhìn tôi nhưng mặt lại chẳng có một tí thể hiện nào bất thường. Tôi cảm thấy thất vọng. Vậy là anh ấy thật sự không quan tâm tới tôi. Không có gì lạ vì đơn giản tôi chỉ là đàn em đối với anh ấy. Tôi đã nghĩ rằng nụ hôn ấy có ý nghĩa gì đó với anh, nhưng tôi phải đối mặt với sự thật là đó chỉ là sai lầm. Anh ấy yêu một người khác và có lẽ khi hôn tôi, anh ấy chỉ đang tức giận.

Nhanh chóng, tay tôi hết chảy máu và 10 cặp mắt đổ dồn lên tôi, đợi một lời giải thích.

" Ai làm em bị thương ?" Suho hyung bắt đầu.

" Em không biết, em không thấy mặt mặt cô ấy." Tôi nói dối.

" Vậy dòng chữ in bằng máu trong phòng tập đó... Là dành cho em sao ? " Baekhyun hỏi tôi.

"Mọi người đang nói về chuyện gì vậy ? V-vết máu nào ?" Luhan nói đầy bối rối.

"Đó là dòng chữ trên gương phòng tập. 'MÀY SẼ CHẾT' in bằng máu." Tao hyung nói.

Luhan hyung nhìn tôi và nói "Chúng ta cần nói chuyện" . Anh ấy không đợi câu trả lời từ tôi mà chụp lấy cổ tay tôi rồi kéo tôi lên phòng ngủ chung. Anh ấy đẩy tôi tới giường và lưng tôi đập xuống. Sau đó tôi nhìn thấy gương mặt tức giận của Luhan. Anh nghiến răng và nhìn tôi chằm chằm.

"Chuyện gì đã xảy ra ? Ai đã làm em ra nông nổi này ?! "

"Em nói là em không biết." Anh ấy leo lên trên người tôi và giữ tôi trong vòng tay mạnh mẽ của anh. Tôi sốc vì hành động bất ngờ của anh. Tôi cố đẩy anh ấy ra nhưng Luhan chụp lấy hai cổ tay tôi và kẹp chặt nó ở trên đầu tôi. Tôi không thể thoát ra khỏi vòng kiềm kẹp của Luhan vì anh ấy khỏe hơn tôi. Anh nhìn vào mắt tôi và gửi tôi cái nhìn tóe lửa.

" Anh thách em nói dối lần nữa đó."

Khuôn mặt giận dữ và âm điệu giọng nói của anh khiến tôi nao núng. Anh ấy thật đáng sợ. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy giận đến thế này. Tôi cự tuyệt không trả lời và hành động tiếp theo của Luhan khiến mắt tôi mở to ra. Anh ấy đặt môi mình lên môi tôi. Nụ hôn không vướng bận ham muốn hay sự tức giận. Nó mang theo sự tinh khiết của tình yêu và sự quan tâm. Nhưng tôi không xứng đáng có nó. Anh đã có bạn gái. Và có lẽ Luhan biết được suy nghĩ của tôi, anh chấm dứt nụ hôn.

" Anh không yêu cô ấy. Anh chưa từng yêu cô ấy." Luhan nói.

"Không thể tin được"

"Anh muốn chia tay nhưng cô ấy đang gặp một vài rắc rối. Khi nào mẹ cô ấy ra viện, tụi anh sẽ chia tay."

"Tại sao anh lại nói nó với em ?"

"Chỉ là cho em biết thôi."

Anh ấy thả tay tôi ra và rời khỏi giường. Tôi nhìn anh đầy bối rối. Anh nắm núm cửa và kéo ra chuẩn bị ra ngoài.

"Em đang gặp nguy hiểm."

Luhan đóng băng tại nơi anh đang đứng. Và anh quay lại nhìn tôi. Tôi ngồi ở góc giường và nhìn xuống sàn nhà.

"Ai đó muốn em chết đi."

"Ai?"

"Stylist của chúng ta."

"Park Ji Ra?"

"Vâng"

Tôi nhìn anh. Tôi thấy Luhan lại nghiến răng và nắm chặt tay lại. "Anh sẽ giết cô ấy" . Tôi vội vàng đứng dậy và đi về phía anh. "Không hyung ! Em không biết chắc chắn là phải chị ấy hay không ? Chỉ là.. Chị ấy rất khả nghi."

Luhan hyung nắm lấy vai tôi và ôm tôi thật chặt. Và sau đó anh thì thầm bên tai tôi " Đừng lo. Anh ở đây, không ai có thể làm tổn thương em. Anh hứa anh sẽ ở bên em khi em cần. Anh xin lỗi về mọi thứ. Anh xin lỗi vì đã làm em tổn thương."

Luhan hyung buông tôi ra và nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Làm ơn hãy hứa với anh.... Hứa là em sẽ không bao giờ giữ bí mật với anh nữa."

"Đ-được em hứa. Hyung, em có thể hỏi cái này được không ?"

"Được. Cái gì thế?" Luhan hyung cười với tôi.

Tôi không có đủ can đảm để nhìn vào mắt anh. Tôi nhìn xuống sàn nhà. Tôi có nên nói ra không đây? Hai má tôi nóng bừng lên. Có lẽ đây là thời điểm thích hợp để hỏi Luhan. Nhưng sẽ ra sao nếu anh ấy nói không ? Aish, tôi không quan tâm...

"Anh có yêu em không?"

.

.

.

"Có"

TBC...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro