Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

Ta từng nghĩ rằng bản thân sẽ ko bao giờ ngu ngốc đi theo đuổi một người ko yêu mình. Ta từng nghĩ sẽ dễ dàng từ bỏ cái cảm xúc mang tên tình yêu. Ta bây giờ cuối cùng cũng nhận ra rằng lúc đó bản thân thật ngu ngốc. Nhưng vì cái gì, vì cái gì lại cho ta gặp hắn, lại cho ta yêu hắn?? Vì cái gì ta đem tất cả cho hắn lại đổi được kết cục thế này? Hắn- Bạch Nhân Kỳ- người ta yêu một dao đâm xuyên qua lồng ngực ta. Thật đau, ta co rúm nằm trên mặt đất. Mặt đất lạnh lẽo, lồng ngực lạnh lẽo, cơ thể dần lạnh ngắt, hơi thở chậm rãi tiêu tán. Ta- Hứa Mai thật sự phải chết rồi sao? Có lẽ chết rồi cũng là một sự giải thoát cho cái bi kịch của ta. Nhưng ta vẫn thật hận, thật hận đôi cẩu nam nữ kia. Tình yêu của ta, tuổi trẻ của ta, hạnh phúc của ta đều giao phó cho hắn,  cuối cùng là ta sai lầm sao? Cõ lẽ ngay từ khi gặp hắn đã là sai lầm của ta rồi.
----------------------------------------------
" Ngu ngốc!"
Một thanh âm khinh bỉ vang lên, là đang khinh bỉ ta sao? Hứa Mai khó hiểu, nhưng cô ko còn sức lực để quản nữa, chỉ có thể nhắm mắt chờ cái chết đến.
"Ta và ngươi đều thật ngu ngốc!"
Âm thanh vẫn tiếp tục vang lên. Hứa Mai cảm thấy lạ, đây ko phải là âm thanh của Bạch Nhân Kỳ, ko phải âm thanh của con tiện nhân Mễ Ly, vậy rốt cuộc là ai? Đáng tiếc, nàng ko thể mở mắt ra được, sức lực đã cạn kiệt, ý thức cũng dần mất đi.

Sau khi lấy lại được ý thức thì trước mặt nàng là một người con gái. Cô gái xinh đẹp đến mức khiến người khác ít nhiều cũng phải ghen tị, vẻ đẹp ấy trong sáng và ngây thơ, có cảm giác tựa như tiên trên trời. Cô gái khi thấy nàng tỉnh liền bình thản nói:
- Ngươi đã chết, đây cũng ko phải là Minh ti.
- Vậy ta đang ở đâu?
- Ko gian do ta tạo ra.
- Ko gian do ngươi tạo ra? Tại sao ta lại vào được đây
- Do ta đưa ngươi tiến vào. Ta muốn ngươi thay ta.
- Thay ngươi làm gì? Đừng đùa, giờ ta đã chết, cái gì cũng ko thể làm được a!
- Ko cần lo, chỉ cần ngươi đồng ý, ngươi liền có thể sống lại.
- Vậy...ngươi muốn ta làm gì?
- Ngươi đồng ý?
- Ko vội, ta cần phải biết rõ ngươi muốn ta thay ngươi làm gì đã
- Báo thù!
Hai chữ này gần như là tiếng rít từ trong kẽ răng của nàng ta, khuôn mặt ngây thơ trong sáng xuất hiện biểu tình vặn vẹo nhưng rất nhanh biểu tình lại khôi phục thái độ bình thản như trước. Nàng nhìn thấy vậy cũng ko biểu tình quá khích gì, chỉ hỏi:
- Nếu giúp ngươi, ta sẽ được lợi gì?
- Ta sẽ sử dụng pháp lực của ta, trả thù thay ngươi.
- Nói tên người ngươi muốn trả thù, ta giúp ngươi!
- Đỗ Dương Phong, Bạch Tiểu Trần, cảm ơn ngươi.
Nhận được một câu nói cảm kích của cô gái kia, nàng liền mất ý thức. Còn về phần cô gái, khuôn mặt trở nên ngày càng vặn vẹo. Nàng ta biết, nàng ta chỉ có thể thực hiện nguyền rủa lên được người ko có pháp lực, còn đôi cẩu nam nữ kia nàng ta thực hận nhưng lời nguyền của nàng ta vốn ko đả động lên được người của đôi cẩu nam nữ kia, chỉ có thể đưa người khác thay thế bản thân trả thù! Nàng sẽ dùng mắt mà nhìn kết cục của đôi cẩu nam nữ ấy. Tay tụ quả cầu đen kịt, nàng ta nhẹ nhàng thả vào ko gian có tên tra nam Bạch Nhân Kỳ kia. Quả cầu nhanh chóng bay vào thân thể hắn, rất nhanh liền biến mất. Nàng ta đã báo thù cho Hứa Mai.
--------------------------------------------
- Đan Lệ, dậy đi!
Nàng cảm giác có tiếng nói liền từ từ mở mắt ra. Chưa kịp nhìn rõ mọi thứ thì đầu cô đã bị hàng tấn các hình ảnh lạ lùng bủa vây. Những kí ức đau khổ là của cô gái kia sao? Vậy là nàng trùng sinh vào người của cô gái kia? Hẳn là vậy đi! Nhưng kì quái, cô gái kia dường như mặc loại trang phục lạ, ko giống đồ thế giới nàng mặc.
- Đan Lệ, ngươi sao vậy?
Cô gái ngồi bên cạnh giường nhìn cô ân cần hỏi.Nàng quay đầu, bắt đầu đánh giá người kia. Môi đỏ, da trắng, thoạt nhìn rất xinh đẹp, đặc biệt khí chất như lan, dịu dàng, thông minh, tầm 15,16 tuổi.

Cô gái kia thấy Hứa Mai nhìn mình đến chăm chú thì cười dịu dàng nói:
- Ngươi, cái nha đầu, đã tỉnh rồi thì đừng ngây ngốc nhìn ta nữa, ra ăn đồ ăn ta mang đến đi.
Nàng ngơ ngẩn gật đầu bước chân xuống giường mở cặp lồng ra. Mùi bánh bao thơm ngào ngạt bay vào mũi nàng, hai mắt nàng phát ra ánh sáng. Đã thật lâu nàng ko ăn bánh bao, dường như là từ khi Bạch Nhân Kỳ nói hắn ko thích ăn bánh bao đi. Trong chốc lát, nàng nhớ lại ký ức đau khổ, Bạch Nhân Kỳ cưới nàng, . Cha mẹ nàng mất trong tai nạn lúc nàng vừa tốt nghiệp đại học, một mình nàng phải gánh vác công ty cha mẹ để lại, ko tránh khỏi quá sức, lúc ấy hắn xuất hiện giúp đỡ nàng, an ủi nỗi đau của nàng. Sau đó một thời gian nàng làm đám cưới,đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời nàng. Hắn và nàng gắn bó bên nhau, khi nàng biết mình có thai, nàng nghe hắn từ bỏ việc công ty giao lại cho hắn để ở nhà dưỡng thai, làm công việc nội trợ bếp núc. Nàng âm thầm ghi nhớ khẩu vị của hắn, cũng biết rằng hắn ko thích ăn bánh bao, nàng từ đó ko bao giờ làm bánh bao- món nàng yêu thích. Nhưng trong một lần, nàng vô tình nhìn thấy đoạn video chồng nàng ngoại tình. Người tình của chồng nàng gửi cho nàng một cái yêu cầu gặp mặt. Nàng hoảng loạn nhưng rồi lại đồng ý. Thế nhưng ko ngờ trong lần gặp mặt ấy, đứa con nàng vô cùng mong đợi lại mất đi. Nàng hận cô ta, nàng cho người đi đánh cô ta, hắn biết nàng làm liền đánh nàng rồi bỏ đi suốt một đêm. Nàng thế nhưng lại yêu hắn sâu đậm, đi tìm hắn hoà giải. Nàng lúc đó từng nghĩ bỏ hắn nhưng đôi hài của đứa con đã mất của nàng, bức tranh nàng đứng cạnh hắn, nó thực hạnh phúc. Nhưng hắn đã ra tay giết nàng. Giờ nàng trùng sinh, muốn tìm hắn báo thù, ko ngờ liền là ở 1 thế giới khác. Là nàng ngốc nghếch nghĩ, được thôi, đôi cẩu nam nữ kia nhất định sẽ bị báo ứng đến muôn đời.

Nàng hạnh phúc ăn ngấu nghiến bánh bao nóng hổi, ko cẩn thận bị sặc. May mắn, người con gái kia đã rót sẵn cho nàng 1 cốc nước, nàng vội vàng uống.
- Ai da, ta nói ngươi cái nha đầu Đan Lệ, ngươi ốm đến thành ma đói rồi phải ko? Sao ăn vội vàng vậy!
Cái nha đầu 15,16 này là ai nhỉ? À, đúng rồi, trong ký ức của cô gái kia có hình ảnh của nha đầu này. Hưm, hình như tên Lý Lan, nhà khá giả trong thôn, là cô nương tốt- bạn thân của Đan Lệ. Sau này Đan Lệ tu tiên liền ko có liên hệ với Lý Lan. Nghe nói cô nương Lý Lan sau này kết hôn với một người khác giả cùng thôn, con cháu đuề huề mà an lòng mất đi.

Nàng nhìn Lý Lan xinh đẹp, thông minh, cảm thấy vô cùng vui vẻ. Nghe nói ở cổ đại, hồng nhan đều là bạc mệnh, Lý Lan có thể sống như vậy liền làm tâm của nàng cũng có chút vui mừng thay.
- Đan Lệ, ngươi thật sự hết bệnh rồi à!
- Ừm, ta hết bệnh rồi!
- Vậy ta với ngươi đi xem náo nhiệt đi!
- Đi đâu?
- Ta nghe nói có tiên nhân nói muốn nhận đồ đệ, ta và ngươi đúng lúc cũng phù hợp với độ tuổi được chỉ định, chúng ta cũng thử xem.
- Phụ mẫu ngươi đồng ý ?
- Ừm, làm đồ đệ tiên nhân liền trăm năm ko chết, phụ mẫu ta ko phải nghĩ cũng đồng ý cho ta đi
- Vậy, được. Đợi ta thay quần áo rồi cùng ngươi đi.
- Được.
Nàng chén xong xuôi bánh bao liền lục lọi tủ đồ tìm bộ quần áo nào chỉn chu nhất mặc lên người. Haizz, nàng có chút uể oải ko có tinh thần. Nhanh như vậy liền sắp tu luyện, chỉ sợ sau này nàng muốn yên ổn cũng ko xong rồi.

Vừa bước ra cửa liền thấy Lý Lan quần áo sạch sẽ, tinh tươm đứng ngoài. Nhìn thấy nàng liền cười đến nở hoa, kéo tay nàng
- Ta thấy chỗ kia cách đây cũng gần. Nhân tiện chúng ta đi dạo chợ xem chút đồ.
- Ta là thấy ngươi thực ra là muốn nhân cơ hội này đi dạo chợ phải ko?
- Hì hì, có chút đúng
Hai cô nương lôi kéo nhau đi khắp các gian hàng, cuối cùng mới quyết định làm chính sự.

Các nàng nhìn hàng dài người chờ đợi liền nhìn nhau cùng đứng vào hàng chờ đợi. Chờ đến gần trưa mới đến các nàng, nàng có chút nhụt chí. Chân nàng sắp muốn gãy rồi đây này. Nhịn lại nội tâm muốn phát tiết, nàng bước ra. Nhẹ nhàng đặt tay lên quả cầu trước mặt. Một luồng ánh sáng phát ra, khá chói khiến nàng ko tự chủ nhắm mắt lại. Sau khi ánh sáng qua đi, nàng mở mắt ra. Thấy mấy vị áo trắng kia mặt kích động, kì quái, nàng nhớ là Đan Lệ này thuộc hàng song linh căn, lúc phát hiện mấy vị áo trắng này cũng ko có kích động như vậy. Tâm tình khó hiểu, mà thôi, nàng lười quan tâm. Dù sao người ta ko mở lời thì nàng cũng chẳng có quyền nói. Từ từ đi ra ngoài, bỗng nhiên từ đâu có gió thổi qua, cuốn bay nàng?? Thật sự cuốn bay nàng a??!!

Mấy vị áo trắng mặt mày biến sắc, nhanh chóng cưỡi kiếm đuổi theo nàng. Thiên linh căn là thiên tài, nếu mất đi 1 người đều là tổn thất lớn cho môn phái của bọn hắn. Nhưng bọn hắn có chút kì quái, gió này rốt cuộc là từ đâu mà ra. Chỉ sợ gặp cao thủ thì khó giữ mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro